2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Tiễn Triệu phu nhân xong, mẫu thân lại gọi ta vào chính phòng.

Ta hiểu ngay, nhất định là mẫu thân lại muốn khuyên ta an tâm chuẩn bị cho hôn lễ. Ta chậm chạp bước vào nhà chính, không ngờ cha cũng ở đó.

Trong lòng ta vừa phiền não vừa tuyệt vọng, hôn kỳ của ta và Trương Lương Nghị chỉ còn cách nửa tháng nữa.

Dù có gả hay không, ta cũng chẳng có quyền lên tiếng.

Có lẽ vì đi một đoạn đường dài mà ra mồ hôi, sự bất mãn trong lòng ta cũng bị phóng đại lên, vừa vào nhà, câu đầu tiên ta nói là: "Cha có thể trả lại Xuân Chi, Xuân Diệp cho con không?"

Câu này nói ra vừa thất lễ vừa hấp tấp, ngay cả nhị ca vừa vào sau cũng không nghe nổi: "A Du!"

"Sao muội có thể nói chuyện với cha như vậy?! Thật là không có quy củ gì cả?!"

Nhị ca vừa mắng ta, vừa lén bảo vệ ta sau lưng. Huynh ấy biết sức khỏe ta không tốt như huynh ấy và trưởng tỷ, nếu cha đánh ta, e là ta sẽ mất nửa cái mạng mất.

Nhị ca vừa trở về từ biên cương hôm qua, theo lý mà nói, cả nhà hiếm khi được đoàn tụ lẽ ra phải rất vui vẻ nhưng vì chuyện hôn sự của ta mà rơi vào im lặng.

"Cha, con cũng muốn biết tại sao cha lại nhất định phải gả tiểu muội vào Trương gia. Trước đây trưởng tỷ bất mãn với hôn sự mà mẫu thân đã định, bỏ trốn với Triệu Tiểu Tướng quân, vì vậy mà cha không ngần ngại đắc tội với Trường Lạc Hầu để thành toàn cho họ. Tại sao đến lượt tiểu muội, người cưỡng ép định hôn lại là cha?"

"Con thì biết cái gì." Cha có vẻ có điều khó nói nhưng không muốn giải thích nhiều, là mẫu thân phá vỡ bầu không khí căng thẳng: "A Du, Trương Tiểu Tướng quân võ nghệ cao siêu, cũng rất chịu thương chịu khó, là người nổi bật nhất trong số những người trẻ tuổi mà cha con khen ngợi, cha con đã thử hắn mấy tháng mới định ra hôn sự này cho con."

"Trương Tiểu Tướng quân còn trẻ đã ngồi lên vị trí Tướng quân tứ phẩm, A Du lấy hắn thì chính là chính thất phu nhân, đây là điều mà bao nhiêu nữ nhi trong kinh thành ao ước mà không được. Huống hồ Trương gia không có cha mẹ chồng, con gả vào sẽ làm đương gia chủ mẫu, có gì không tốt chứ?"

"Cũng không biết con bé này cứng đầu vì chuyện gì, sống ch không chịu đồng ý." mẫu thân thở dài, rồi quay sang nhị ca nói, "Nếu hỏi tại sao thì lại im bặt như cha con, chẳng nói câu nào. Chờ mãi mới thấy con về, con cũng khuyên muội muội con chút đi."

Nhị ca nghe xong mọi chuyện, nhìn ta với ánh mắt ngày càng kỳ quặc: "A Du, chẳng lẽ muội yêu thương Yến Tri đến mức không chấp nhận được người khác sao?"

Ta nghe vậy suýt sặc nước trà, ho vài tiếng, nước mắt chảy ra.

Nhị ca vỗ nhẹ giúp ta dễ thở hơn, ta cúi người, nhẹ lau đi lau nước mắt: "Không hẳn vậy."

Đối với Yến Tri mà nói, đa phần chỉ là nuối tiếc mà thôi.

Ta nhẹ thở dài, bất lực cười. Chúng ta đã ba năm không gặp, tình cảm thuở nhỏ dù sâu đậm cũng không đến mức khiến ta cứ mãi trung trinh không đổi lòng.

"Muội chỉ không muốn gả đi sớm như vậy." Ta nói với nhị ca, "Muội cũng không biết Trương Tướng quân là người thế nào, thậm chí còn chưa từng gặp mặt mà đã lập tức phải cưới hắn, trở thành vợ của hắn... Muội không muốn như vậy, thật là quá vội vàng. Nhị ca, muội không phải là món hàng chờ được định giá, sao cha phải vội vàng gả muội đi?"

Nhị ca im lặng giây lát, khuyên cha: "Cha, chi bằng hãy để hôn sự của A Du và Trương Tiểu Tướng quân trì hoãn vài tháng đi, ít nhất cũng phải để A Du gật đầu đồng ý đã. Vừa hay con mới có được mấy con ngựa tốt, lần này về kinh con cũng mang theo, đã để ở trang viên ngoại ô kinh thành. Chi bằng để con đưa A Du ra đó giải sầu, cũng để A Du thoải mái học cưỡi ngựa cùng con. Mấy năm nay con và A Du ít khi gặp nhau,chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Đợi A Du xuất giá rồi e rằng cũng không còn những ngày tháng thoải mái như vậy nữa."

Tính tình Nhị ca phóng khoáng, trước mặt người ngoài thì tỏ ra chín chắn nhưng ở nhà lại lộ ra bản tính nói nhiều. Còn chưa nói đến chuyện muốn Trương Lương Nghị đến trang viên so tài, thuận tiện khảo sát muội phu này một chút đã bị cha ngắt lời: "Không được."

"Hôn lễ vẫn phải diễn ra đúng ngày, không thể trì hoãn." Cha đứng lên định đi, "A Du, cha sẽ không hại con."

Ta đứng lên chắn trước mặt cha, có lẽ người không ngờ ta lại kích động như vậy: "Cha cứ nói là vì con nhưng cứ nhất quyết không chịu nhân nhượng chuyện này, rốt cuộc là cha thật sự vì con, hay là cha thiên vị trưởng tỷ, xin cha hãy nói rõ. A Du không còn là trẻ con nữa, chuyện gì A Du cũng có thể chịu đựng được, cha cứ mập mờ lấy cớ vì con, ngược lại càng làm A Du xa lánh cha!"

Ta lại rơi nước mắt, cố chấp chắn trước cha, không nhường bước: "Nếu cha có thể nói rõ lợi hại trong chuyện này, chưa chắc A Du không muốn gả nhưng nếu cha kiên quyết giấu A Du, A Du thà không gả, thà bỏ trốn với người hầu trong phủ cũng không gả!"

"A Du!" Nhị ca bước lên can ngăn nhưng bị ta gạt đi, huynh ấy lại quay sang cầu xin cha: "Cha đã có nỗi khổ tâm, tại sao không thể nói cho con và muội muội biết, cũng để chúng con chia sẻ gánh nặng với cha."

Ta bướng bỉnh đứng trước cha, ánh mắt ngấn lệ, kiên quyết không nhượng bộ.

Cha nhìn ta, lại như thể đang nhìn một người khác qua ta.

Qua một lúc lâu, ông thở dài: "A Du, con càng lớn càng giống cô cô của con."

"Quá giống rồi."

Từ nhỏ gương mặt ta đã có nét rất giống với Nguyên Tuệ Hoàng Hậu. Giờ đây đã trưởng thành, Lâm ma ma cũng thường nói ta rất giống cô cô, đôi khi bà chải tóc cho ta, dường như trở về hai mươi mấy năm trước khi cô cô còn chưa xuất giá.

Tuy nhiên ta không hiểu tại sao cha lại nhắc đến chuyện này, chỉ nghe giọng cha nghẹn ngào: "Hôm đó cha được triệu vào cung, Hoàng Thượng đang bàn chuyện hôn sự của Vinh Bình Công chúa và Yến Tri, vì có ngự sử tấu rằng Nguyên Tuệ Hoàng Hậu từng định ước miệng hôn sự với Yến Tri cho con nên Hoàng Thượng triệu cha vào cung để hỏi chuyện này."

"Cha thấy thánh chỉ đã soạn sẵn, chỉ còn thiếu đóng dấu thôi là biết ý Hoàng Thượng đã quyết. Lúc đó cha nghĩ A Du của chúng ta muốn lấy nhi lang nhà ai mà chẳng được, không nhất thiết phải trói buộc với Yến Tri. Thế là ta thuận nước đẩy thuyền, nói khi đó Nguyên Tuệ Hoàng Hậu chỉ nói đùa thôi, không thể coi là thật. Hoàng Thượng cười lớn, vui vẻ đóng ấn, nói Vinh Bình Công chúa yêu Yến Tri sâu đậm, ngài cũng chỉ muốn thành toàn."

"Hoàng Thượng còn nói còn nhớ khi con còn nhỏ, mặt mày rất giống Nguyên Tuệ Hoàng Hậu, bảo cha đừng giữ con mãi, khi nào dẫn con vào cung cho ngài xem, mấy năm không gặp hẳn A Du cũng đã lớn rồi."

"Trong lòng cha cảm thấy lạ nhưng ngoài miệng đáp ngay, nói đã định hôn sự cho con, chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn, chỉ sợ không tiện đi lại. Hoàng Thượng nghe xong chỉ hỏi A Du còn nhỏ, sao lại vội vàng định hôn sự, cha liền nói Vinh Bình Công chúa còn nhỏ hơn A Du một tuổi cũng đã định hôn sự, A Du cũng nên thành thân rồi. Nhưng Hoàng Thượng nói vẫn muốn gặp A Du, còn nói năm sau tuyển tú, chi bằng cũng để A Du tham gia."

Theo tổ chế của Đại Tề, nữ nhi nhà quan phải tham gia tuyển tú, chỉ có người đã thành thân và người bị bệnh nặng mới không cần tham gia.

"Vậy nên cha mới gấp gáp muốn gả con đi trước kỳ tuyển tú?"

Hoàng Thượng càng lớn tuổi, sự ám ảnh về Nguyên Tuệ Hoàng Hậu càng sâu. Những năm gần đây, các cô nương tiến cung, các cung nữ được phong phi, các phi tần được sủng ái, nét mặt đều rất giống cô cô.

Trong phòng nhất thời yên lặng, cha chỉ cần gợi ý một chút, ta đã hiểu ngay tâm ý của Hoàng Thượng.

Chỉ với khuôn mặt này của ta, ta chắc chắn không thể bị lãng quên, "Ý của cha là..."

Ta biết năm sau sẽ có cuộc tuyển tú, đột nhiên ta thấy rất sợ hãi.

Trong lịch sử cũng không thiếu những trường hợp cô cháu cùng hầu một chồng, nhưng ta lớn lên trong cung, cũng được nuôi dưỡng dưới mắt Hoàng Thượng... Nhưng nếu ngài thực sự hồ đồ, ta run rẩy, nếu ngài thực sự hồ đồ, ta phải làm sao đây, Tạ gia phải làm sao đây.

Lại đúng lúc này, ta không có hôn ước.

"Cha còn sống một ngày, sẽ bảo vệ con một ngày." Cha vỗ vai ta, "Đừng sợ."

Nhị ca cũng đến đỡ ta: "A Du, mọi việc còn có nhị ca mà."

"... Vậy Trương Tướng quân có biết không?" Đầu óc ta rối bời, im lặng một lúc, rồi hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Cha lắc đầu: "Có lẽ An Trạch cũng đoán được vài phần, dù sao cha cũng gấp gáp muốn con xuất giá, nhưng cha cũng chỉ là phòng ngừa trước thôi. Nếu sau này An Trạch lập công lớn, con cũng là thân nhân của công thần, huống chi dù sao Tạ gia cũng là nhà ngoại của Nguyên Hậu, có những tình cảm này, Hoàng Thượng... cũng không tiện nhắm vào con nữa."

"Vậy mà cha lại vì con mà phải lao tâm khổ tứ như vậy." Giọng ta run rẩy, gần như không thể thở được, như thể một con cá sắp ch lên bờ.

"Chờ đến khi các con thành thân, cha sẽ điều Trương Lương Nghị ra biên cương, đến lúc đó con theo hắn đến đó, không cần ở lại kinh thành nữa."

Đính hôn, thành thân, rời kinh thành.

Ta như con chim non nép dưới đôi cánh của cha mẹ lâu ngày, một khi ra khỏi tổ sẽ phải đối mặt với giông bão. Ta co rúm lại, lùi bước nhưng vẫn bị cha mẹ đẩy ra khỏi tổ. Họ nói đi đi, đi đi A Du.

Gió mưa có lớn, chúng ta cũng sẽ ở sau lưng bảo vệ con.

7

Ngày hôm sau, Trương Lương Nghị thật sự đến nhà tặng vài món quà quê theo lời Triệu phu nhân, không chỉ có gà rừng, thỏ rừng mà còn có vài cặp nhung hươu cực kỳ quý hiếm. Nhị ca tiếp đãi hắn ở tiền sảnh, ta đắn đo vài lần, cuối cùng vẫn gọi Xuân Chi đi truyền lời cho nhị ca.

Nhị ca mời Trương Lương Nghị ra ngồi bên hồ theo lời ta nói rồi lấy cớ thay y phục để rời đi, còn ta thì lặng lẽ tiến vào hoa viên, muốn gặp hắn một lần.

Thực lòng, trong lòng ta cũng rất mâu thuẫn. Ta vừa không muốn cứ vậy qua loa gả cho một nam nhân chưa từng gặp mặt, vừa không muốn kéo một tiểu tướng quân tiền đồ vô hạn xuống nước, vừa sợ Hoàng Thượng thật sự có ý với mình, muốn lập tức thanh hôn rồi rời khỏi kinh thành.

Sau một đêm trằn trọc khó ngủ, ta vẫn quyết định muốn gặp Trương Lương Nghị.

Vào đến hậu hoa viên, từ xa ta đã thấy một nam nhân cao lớn ngồi bên hồ, thính lực của hắn rất nhạy bén, ta còn chưa đến gần hắn đã đứng lên quay lại.

Ấn tượng đầu tiên của ta về Trương Lương Nghị là hắn rất cao. Dù so với nữ tử bình thường ta cũng đã thuộc dáng người cao gầy nhưng cũng chỉ đứng đến ngực hắn.

Ngẩng đầu lên ta mới thấy được khuôn mặt hắn. Có lẽ do thường xuyên luyện tập trong quân doanh, làn da của hắn không trắng trẻo như quý công tử trong kinh mà hơi ngăm ngăm màu lúa mạch, lại càng khiến cho ngũ quan của hắn không quá nổi bật.

Nếu nhìn kỹ, khuôn mặt hắn cũng rất dũng mãnh đoan chính, gương mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sáng và có thần, ánh mắt sắc bén như chim ưng, rất có tính công kích.

Nhưng so với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành và khí chất xuất trần của Yến Tri, quả thật vẫn kém cạnh.

Ta vẫn còn đang ngẩn ngơ nghĩ về về chiều cao của hắn thì hắn đã hành lễ trước: "Thần Trương Lương Nghị, bái kiến An Hoa Quận chúa."

"...Trương Tiểu Tướng quân miễn lễ." Hắn bước lên hai bước, ta lùi lại hai bước theo phản xạ, thực sự là thân hình hắn quá cao, khiến ta có chút áp lực.

Trương Lương Nghị thấy ta lùi lại, cũng biết điều không tiến lên nữa, "Không biết Quận chúa đến đây là vì chuyện gì, có phải là tìm thần không?"

Ta vờ bình tĩnh, rụt rè nói: "Ừm, ta đến tìm Trương Tiểu Tướng quân, chỉ muốn hỏi một câu... Trương Tiểu Tướng quân nghĩ sao về hôn sự của chúng ta?"

Hắn đứng thẳng người, ta lại phải ngước lên nhìn hắn, "Thần không có ý kiến."

Ánh mắt hắn quá kiên quyết, ta quay mặt đi, giả vờ ngắm cảnh, "Cưới hỏi mà không biết gì như thế này, sao Trương Tiểu Tướng quân có thể chắc chắn ta và Trương Tiểu Tướng quân hợp nhau?"

"Quốc công gia là người chính trực thanh liêm, làm việc không bao giờ dám lơ là, Quốc công gia như vậy, chắc chắn Quận chúa cũng có phong thái của Quốc công gia. Huống chi Quốc công gia đã đánh giá cao thần, nâng đỡ thần, ân nghĩa này thần không thể quên. Quốc công gia muốn thần lấy Quận chúa, tất nhiên thần sẵn lòng."

...ngươi cứ lấy cha ta đi.

"...Nếu lấy ta mà không có lợi cho tiền đồ của Trương Tiểu Tướng quân thì sao? Nếu sau này Trương Tiểu Tướng quân vì ta mà bị giáng chức lưu đày, không thể trở về kinh thành thì sao?" Ta hỏi thẳng thắn không chút e dè, nhìn nam nhân vững như núi trước mặt này, không phải đang đùa.

"Xin Quận chúa yên tâm, Quốc công gia không tính đến xuất thân, không tính đến quá khứ, từ thứ phẩm thấp nhất nâng đỡ thần lên tứ phẩm Tuyên Uy Tướng quân. n nghĩa này với thần như được tái sinh. Với thần mà nói, không chỉ là Quốc công gia muốn thần lấy Quận chúa, dù là muốn mạng thần, thần cũng sẽ xông pha lửa đạn, không từ chối!"

...Thật sự, ngươi đi lấy cha ta đi.

Ta không còn gì để hỏi nữa, gật đầu: "Ta đến cảm ơn Trương Tiểu Tướng quân đã tặng quà và nhung hươu.

"Ta còn một số việc, Trương Tiểu Tướng quân cứ tự nhiên."

Ta nhớ có một tỷ tỷ là nha hoàn trong phủ từng nói một từ, gọi là "trai thẳng thép", tuy tỷ tỷ ấy sau này đã chuộc thân rời đi nhưng từ này ta vẫn nhớ rõ, sao lại phù hợp để miêu tả Trương Lương Nghị thế này.

Nhưng nếu hắn không có ý kiến gì, ta cũng không cần lo lắng gì nữa. Hắn có lý do muốn liều mạng báo ân cho Quốc công gia, ta có lý do không muốn vào bốn bức tường thành.

Nếu là dựa vào để sống, hắn cũng là một lựa chọn tốt.

Ta quay người định rời đi, nhị ca cũng "tình cờ" quay lại. Huynh ấy giả vờ ho khẽ: "An Trạch đợi lâu rồi, mau đến thử trà Kim Tuấn Mi thượng hạng này, chính ta cũng chưa thử bao giờ đâu đấy."

Nhị ca là người mê trà, trà thường không thể lọt vào mắt huynh ấy. Nhìn huynh ấy gọi một tiếng "An Trạch", lại lấy Kim Tuấn Mi ra đãi, chắc hẳn rất hài lòng với "vị hôn phu" của ta.

Không chỉ vậy, sau khi Trương Lương Nghị rời đi, nhị ca còn đặc biệt đến viện của ta, nói đã hẹn với Trương Lương Nghị vài ngày sau đánh mã cầu, bảo ta đi xem cùng.

"Sao nhị ca lại thay đổi nhanh vậy," ta nghe thấy buồn cười, "vừa gọi hắn là An Trạch vừa khen hắn."

"Sao lại không, chúng ta là kết thân, không phải kết thù. Nhị ca đánh giá hộ muội một phen, thấy Trương Lương Nghị người đáng tin cậy, muốn muội tiếp xúc nhiều hơn không được sao? Còn hơn là để muội không biết gì mà bước vào Trương gia."

"Trương gia có gì đáng sợ, dù sao cũng chỉ còn lại mình hắn." Ta lắc đầu, "Chỉ là hắn ngốc."

"Điều đó chứng tỏ hắn chưa tiếp xúc nữ nhân khác," Nhị ca nói như thật, "A Du, người cha chọn cho muội sẽ không tệ đâu."

"Muội biết rồi." Ta mỉm cười, nhìn nhị ca đang lảm nhảm.

"Đừng cau mày nữa," Nhị ca đưa tay chạm vào trán ta, "dọn dẹp đi, vài ngày nữa nhị ca dẫn muội đi chơi mã cầu."

8

Ngày đánh mã cầu đó, ta giấu nhị ca, lén hẹn tỷ tỷ Lý gia.

Tỷ tỷ ấy là một trong số ít khuê mật của ta, cũng là vị hôn thê của nhị ca. Nếu không phải năm ngoái tổ mẫu Lý gia qua đời, tỷ ấy đã sớm gả vào Tạ gia rồi.

Xe ngựa của nữ quyến luôn tách biệt với các công tử, ta tìm thấy Lý Viện đang đợi ta bên ngoài sân cưỡi ngựa, không khỏi vui mừng.

"Lý tỷ tỷ!" Nhìn thấy vị tỷ tỷ dịu dàng, hiền lành này, ta không khỏi nghịch ngợm, "Muội không nói với nhị ca là hẹn tỷ tỷ ra ngoài, lát nữa xem phản ứng của huynh ấy ra sao."

"Chỉ có muội là nghịch ngợm," Tỷ ấy mỉm cười nắm tay ta, "Muội là Quận chúa đã đính hôn rồi, nên trưởng thành hơn đi chứ."

"Tẩu tẩu tốt của muội, để muội ra ngoài thoải mái một chút đi mà." Ta cười cầu xin, "Hôm nay nhị ca còn nói muốn thể hiện bản lĩnh. Lát nữa nhị ca vào sân, chúng ta đến cho huynh ấy bất ngờ đi!"

Lý tỷ tỷ luôn chiều theo ta, kéo ta lên xe ngựa nhà tỷ ấy, "Lâu rồi không gặp muội, cũng không hỏi thăm muội, sao lại vội vàng đính hôn vậy?"

Có vài chuyện không tiện nói với tỷ tỷ ấy, ta chỉ mơ hồ đáp: "Cha thấy Trương Tiểu Tướng quân, nghĩ rằng hắn là người tốt nên gả muội cho hắn."

"Hôn sự này thật không hợp lý, Trương Tiểu Tướng quân lớn hơn muội những mười tuổi, không nói đến gia cảnh xuất thân, hắn có gì khiến Quốc công gia coi trọng đến vậy? Nói thật, hắn không xứng với muội."

"Quốc công phu nhân luôn thương muội, sao lần này lại để Quốc công gia gả muội cho một người lớn tuổi như vậy?"

Lý tỷ tỷ nói rất thiên vị, hoàn toàn đứng về phía ta. Bị đè nén mấy ngày, cha mẹ và nhị ca đều nói Trương Tiểu Tướng quân tốt thế nào, cuối cùng cũng có người thực sự hiểu cảm giác của ta, ta không kìm được mà rơi nước mắt.

"Muội đừng khóc..."

"Tỷ tỷ, hắn cũng rất tốt." Ta nói nhỏ, "Muội cũng đã gặp hắn, không có gì không hài lòng.

"Hơn nữa, ngoài tước vị Quận chúa, muội còn gì đáng giá đâu?" Ta cười, an ủi tỷ tỷ, "Hôn lễ của tỷ tỷ và nhị ca cũng chỉ còn hơn một tháng nữa, tỷ tỷ có nhiều việc phải lo, đừng lo cho muội nữa."

Lý tỷ tỷ vỗ lưng ta: "Nếu hắn tốt với muội thì không sao. Dù sao hai người cũng có thể sống tốt với nhau, Quốc công gia có ơn với hắn, hắn cũng không dám phụ muội. Nhưng nếu hắn không tốt với muội, muội đừng giấu chúng ta mà nhẫn nhịn chịu đựng là không được."

"Muội biết rồi tỷ tỷ. Nếu sau này thật sự không sống được với hắn, muội sẽ về Quốc công phủ, sống cả đời với nhị ca và tỷ tỷ."

Hai chúng ta ở trên xe ngựa một lúc, khi vào sân cưỡi ngựa, trận đấu đã qua một nửa.

Dẫn đầu, một bên là Trương Lương Nghị, một bên là nhị ca của ta. Bình thường không lúc nào là nhị ca nghiêm túc nhưng tài năng lại không hề tầm thường. Điều khiến ta bất ngờ là Trương Lương Nghị cũng rất giỏi chơi mã cầu.

Hai người không ngừng tranh tài, bên ngoài sân cũng không ngừng cổ vũ. Đúng lúc quan trọng, nhị ca nhìn ta một cái, cũng thấy cả tỷ tỷ Lý gia mím môi đứng bên cổ vũ. Chỉ trong khoảnh khắc lơ là đó, Trương Lương Nghị cướp được bóng và chạy đi, con ngựa của hắn như hiểu lòng người, phối hợp vô cùng nhịp nhàng. Khi nhị ca phản ứng lại thì không còn đuổi kịp nữa.

Bên ngoài sân vang lên tiếng cổ vũ, trận này đội của Trương Lương Nghị thắng. nhị ca xuống ngựa: "Không chơi nữa, ta có việc rồi."

Chơi mã cầu sao quan trọng bằng yêu đương được.

Huynh ấy vừa đi, cả đội liền bắt đầu than thở không thể đấu lại Trương Lương Nghị.

"Ta cũng không chơi nữa." Trương Lương Nghị nói nhạt, bước về phía bên ngoài sân.

"An Trạch, đi đâu vậy?!"

"Không thấy An Hoa Quận chúa cũng tới sao, còn đi đâu nữa!"

Phía sau là đám bằng hữu trêu chọc, Trương Lương Nghị không để ý, bước về phía ta.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, phong tục Đại Tề còn khá thoáng, thiếu nữ chưa xuất giá không cần che mặt khi ra ngoài. Dưới ánh mắt của mọi người, ta xấu hổ đến đỏ mặt, lén lút rời khỏi đám đông.

Chẳng mấy chốc Trương Lương Nghị đã theo ta ra ngoài, xung quanh không có ai, ta có phần ngại ngùng, không biết nói gì với hắn, lại thấy hắn dắt theo một con ngựa đen tuyền đến: "Thần nghe Tạ tiểu đại nhân nói Quận chúa chưa biết cưỡi ngựa... nếu Quận chúa không chê, thần có thể dạy cho người không?"

Trương Lương Nghị nhìn ta ngập ngừng nhìn con ngựa bên cạnh hắn, "Quận chúa yên tâm, đây là chiến mã của thần, tên là Bôn Lôi, rất hiểu lòng người."

"Vậy đa tạ Trương Tướng quân." Ta cắn răng đồng ý, trong lòng biết chắc là ý kiến tồi của nhị ca, thầm mắng huynh ấy vài câu. Ta giúp huynh ấy hẹn vị hôn thê ra, chứ có bắt huynh ấy hẹn vị hôn phu ra giúp ta đâu.

Trương Lương Nghị dẫn ta đi xa hơn một chút. Chỗ này ít người, hắn vỗ về con ngựa đen vài cái: "Thần sẽ dạy Quận chúa lên ngựa trước."

"Được." Ta miễn cưỡng đáp.

Trương Lương Nghị rất nghiêm túc, hướng dẫn ta từng bước một. Chỉ là ngay bước đầu ta đã gặp phải khó khăn, bàn đạp quá cao, ta thực sự không leo lên được. Nhìn Trương Lương Nghị nghiêm túc, ta lại thầm mắng nhị ca mấy lần, đành đỏ mặt đưa chân lên đạp vào bàn đạp.

Chỉ là hôm nay ta mặc áo dài tay rộng, giày thêu còn đính hai tua minh châu, động tác nhấc chân thực sự không được đẹp mắt.

Ban đầu ta chỉ muốn ra ngoài hóng gió, xem trận đấu... không ngờ lại phải biểu diễn màn leo ngựa công khai thế này.

Hồi lâu vẫn không leo lên được, váy quá rộng hạn chế hành động của ta, Trương Lương Nghị vẫn khích lệ nhìn ta, hoàn toàn không nhận ra khó khăn của ta, mặt ta đỏ bừng: "Trương tướng quân... ta không lên được."

Trương Lương Nghị không cười nhạo ta, ngựa của hắn cũng hiểu ý, theo chỉ huy của hắn mà nằm xuống, ta mới leo lên được.

Chiếc váy lộn xộn đến mức nào ta không còn muốn để ý đến nữa. Chắc hỏng rồi, chỉ ngồi trên lưng ngựa lắc lư trước Trương Lương Nghị suýt ngã thôi là ta đủ mất mặt lắm rồi. May là con ngựa rất ngoan, nó đứng yên chờ ta ngồi vững, Trương Lương Nghị đứng bên hỏi: "Quận chúa ngồi vững chưa?"

Ta đỏ mặt gật đầu, học theo nhị ca, nhỏ giọng nói: "Đi."

Con ngựa nhấc chân lên muốn chạy. Ta ngồi lắc lư trên lưng ngựa, trong lòng càng lúc càng lo sợ, thầm nghĩ ngã từ độ cao này xuống chắc chắn sẽ bị thương. May là Trương Lương Nghị kịp thời kéo dây cương, con ngựa ngoan ngoãn dừng lại, "Quận chúa đừng lo, thần sẽ dẫn Quận chúa đi vài vòng."

Trương Lương Nghị dắt ngựa, ta đạp lên bàn đạp, nắm lấy yên ngựa, run rẩy để hắn dẫn đi vòng quanh bãi đất trống. Độ cao này khiến ta hơi chóng mặt, khi hắn định cho ngựa chạy chậm, ta không kìm được mà kêu lên: "Ta muốn xuống!"

Nghe vậy hắn kéo dây cương khiến con ngựa dừng quá gấp. Ta ngồi không vững nên lập tức bị ngã xuống, nghĩ lần này chắc chắn ngã sấp mặt, không ngờ lại rơi vào một vòng tay rộng ấm áp, "Quận chúa đừng sợ."

Ta được hắn đỡ lấy, thở phào một cái xong lại sợ hãi không yên. Đứng dậy từ vòng tay hắn, thấy quần áo ta nhăn nhúm, tóc tai cũng rối tung, đùi bị yên ngựa cọ xát đến đau nhói. Nhất thời ta không nhịn được cảm giác chóng mặt cũng không khỏi ấm ức nhưng lại vì lễ nghĩa mà không tiện phát tác lên hắn, lời cảm ơn cũng nói cho có, chỉ giữ trong lòng tất cả cảm xúc nói rằng trời đã muộn rồi, nên về thôi.

Trương Lương Nghị thấy mắt ta đỏ hoe, dù có bị ngốc đi chăng nữa cũng đoán được vài phần: "Là thần suy nghĩ không chu đáo, làm Quận chúa sợ hãi, lần sau thần sẽ tìm một con ngựa nhỏ cho Quận chúa."

"...Không cần đâu," Ta cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, "Trương Tiểu Tướng quân cũng đã vất vả rồi, chỉ là ta thật sự ngốc nghếch, học mãi không biết cưỡi ngựa, làm phiền Tướng quân lo lắng rồi."

"Nếu thần có chỗ nào sai sót, mong Quận chúa chỉ rõ để thần sửa đổi."

Ta chỉ lắc đầu, trong lòng không vui cũng không muốn nói rõ với hắn, chẳng lẽ ta mặc một chiếc váy rườm rà ra ngoài lại thành lỗi của hắn.

"Thần dẫn Quận chúa chạy vài vòng nhé?" Có lẽ thấy ta không nói gì, Trương Lương Nghị lại nghĩ ra cách dỗ dành ta nhưng ta không đồng ý, chỉ cúi đầu bước đi, rồi đâm vào ngực hắn.

"Quận chúa." Trương Lương Nghị chân thành nói, "Dù thần dù lớn hơn Quận chúa mười tuổi nhưng chưa từng tiếp xúc với các cô nương. Hôm nay thần làm Quận chúa không vui, xin thứ lỗi cho thần thật sự không biết mình sai ở đâu, mong Quận chúa nói rõ."

Trương Lương Nghị liên tục ép hỏi, ta thật sự không qua loa được nữa, bèn có chút phá vỡ khuôn phép mà nói: "Không liên quan đến ngươi... Là chiếc váy của ta."

"Hôm nay ta không nên mặc chiếc váy này ra ngoài. Vừa rồi loay hoay một hồi khiến chiếc váy bị hỏng, ta có chút đau lòng."

Nói ra như vậy ta có phần ngượng ngùng nhưng cảm thấy nói ra rồi trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng không còn cảm giác ấm ức, cũng là một trải nghiệm mới mẻ.

Từ nhỏ ta đã lớn lên trong cung đình, rất nhiều ấm ức đều tự mình nuốt xuống. Nói ra rõ ràng thế này thực sự là lần đầu tiên.

"Thần sẽ bồi thường cho Quận chúa hai chiếc váy nhé?" Trương Lương Nghị nói nghiêm túc, "Là thần suy nghĩ không chu đáo, hôm nay không nên đưa Quận chúa đi cưỡi ngựa."

"Trương Tiểu Tướng quân cũng là có ý tốt, hôm nay làm phiền Tướng quân nhiều rồi." Ta trở lại với vẻ đoan trang, "Ta đâu thể nhận váy của Trương Tiểu Tướng quân, lại làm phiền Tướng quân nữa."

"Đã là lỗi của thần, thần nhất định phải bồi thường."

Hắn là người thẳng thắn lại cứng đầu, ta không cãi lại được nên cũng không tranh cãi chuyện bồi thường váy nữa, dẫu sao cũng chỉ là vài tấm vải, cãi nhiều lại có vẻ nhỏ nhen.

Chúng ta vừa nói chuyện vừa quay lại sân cưỡi ngựa. Lý tỷ tỷ và nhị ca cũng đi dạo trở về, Lý tỷ tỷ còn cầm theo một vòng hoa nhỏ. Nhìn hai người họ ân tình mật thiết, ta chỉ nháy mắt trêu chọc Lý tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ liền hiểu ý lên xe ngựa của ta.

"Sao lại làm mình mẩy thế này?" Lý tỷ tỷ đưa tay giúp ta cài lại tóc, "Hai người đi làm gì thế?"

"Học cưỡi ngựa." Ta nửa than vãn nửa đùa, "Chắc chắn là ý tưởng tồi của nhị ca, làm hỏng một chiếc váy của muội rồi."

"Muội cũng không đi thay bộ đồ cưỡi ngựa, xem này, tiếc gấm lụa thượng hạng này quá." Lý tỷ tỷ xót xa, "Tỷ tỷ còn vài tấm lụa, về sau sẽ gửi cho muội làm váy."

"Không cần tỷ tỷ bồi thường thay nhị ca cho muội đâu, Trương Tiểu Tướng quân nói sẽ bồi thường cho muội hai chiếc."

"Trương Tiểu Tướng quân vậy mà hiểu ý thế sao?"

"Sao mà thế được." Ta cũng không nhận ra mình đã cười mỉm, "Hắn là người thẳng thắn nhưng rất cứng đầu, thấy muội không vui cứ hỏi mãi là muội bị làm sao, cuối cùng muội bắt buộc phải nói thật. Nghe xong hắn cứ khăng khăng muốn bồi thường cho muội hai chiếc váy, muội không cãi lại được."

"Vậy là Trương Tiểu Tướng quân dù có hơi cứng nhắc nhưng cũng thật lòng tốt với muội." Lý tỷ tỷ che miệng cười, "Muội đừng nhìn bây giờ nhị ca của muội đối tốt với tỷ tỷ, ban đầu hắn cũng chẳng hiểu gì, ngay cả tặng quà cũng chỉ biết tặng trà."

"Nhị ca muội vốn thích trà, đương nhiên sẽ nghĩ muốn tặng thứ tốt nhất cho tỷ tỷ nhưng tỷ tỷ không biết, tỷ nghĩ hắn không để tâm đến mình, chỉ biết đem trà đến dỗ dành tỷ tỷ. Lâu dần hai chúng ta sinh ra hiểu lầm, mãi đến khi tỷ tỷ rủ hắn đi hội đèn lồng, nói rõ ràng hắn mới hiểu vì sao tỷ tỷ giận."

"Trương Tiểu Tướng quân chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, chỉ e sự cứng nhắc còn hơn cả nhị ca của muội trước kia. Muội đã định gả cho hắn, đương nhiên sẽ phải sống tốt với nhau. Phu thê thì càng phải thành thật, có gì không vui hay không thích phải nói rõ ra để hắn biết."

"Muội biết rồi, tẩu tẩu của muội." Hiếm khi Lý tỷ tỷ nói nhiều thế này, ta cũng không nhịn được trêu tỷ tỷ một câu, tỷ ấy xấu hổ nói, "Tỷ tỷ có lòng tốt đưa ra lời khuyên, lại bị muội trêu chọc."

Ta vội xin lỗi: "Muội sai rồi, tẩu tẩu đừng giận muội."

"Muội đúng là đứa nghịch ngợm," Lý tỷ tỷ khẽ ho, gõ vào trán ta rồi nói tiếp, "Nhưng Trương Tiểu Tướng quân trông cứng nhắc, muội hoạt bát một chút cũng coi như bù trừ cho nhau."

"Vậy nhị ca nói nhiều, tẩu tẩu cũng nên nói ít đi, có phải thế không?" Ta học nhanh, "Nếu nhị ca và tẩu tẩu đều nói nhiều, chắc trên giường cãi nhau suốt mất."

"Phì," Lý tỷ tỷ không biết nghĩ đến gì, ngay lập tức véo má ta, "Cô nương nhà ai mà nói mấy lời này?!"

"Tẩu tẩu, tẩu tẩu!" Ta vội cầu xin, "Là muội nói bậy, xin tỷ tỷ tha cho muội lần này."

"Nếu còn lần sau..." Lý tỷ tỷ giận đến bật cười, nghĩ chúng ta đều sắp xuất giá, không còn là cô nương trong khuê phòng, lại cười nói, "Muội ấy, mồm miệng không giữ ý, còn không nghiêm túc hơn cả nhị ca của muội!"

9

Hôm ấy sau khi chia tay, ta bị mẫu thân giữ ở nhà may hỷ phục. Hôn sự của ta dù vội vàng nhưng đồ cưới thì mẫu thân đã chuẩn bị từ lâu. Xuân Chi cẩn thận kiểm đi kiểm lại mọi thứ, rồi báo lại ta một câu chắc chắn: Dù tiểu thư và Trương Tiểu Tướng quân không sống được với nhau cũng đủ để tiểu thư nuôi vài nam nhân giải khuây nửa đời còn lại.

Ta cười: "Vậy ta sẽ mang theo mọi người cùng sống cuộc đời vui vẻ." Quay lại thấy Lâm ma ma đang lén lau nước mắt, bèn cố ý đùa bà, "Ma ma khóc gì, chẳng lẽ sợ con không đưa ma ma theo sao? Ma ma không theo con là không được, con gả đi nhưng tay chân vẫn vụng về, vẫn cần ma ma chỉ dạy."

Mấy ngày nay ta đều bận rộn lo việc người hầu theo mình. Ai cần điều đi thì điều đi, ai cần gả đi thì gả đi, vốn là có bốn nha hoàn nhất đẳng, bốn nha hoàn nhị đẳng, tám nha hoàn tam đẳng, còn có bà tử giặt đồ và mấy đứa trẻ truyền tin đều thu xếp đâu vào đấy cả rồi. Bên cạnh ta giờ chỉ còn lại hai đại nha hoàn Xuân Chi và Xuân Diệp, bốn tiểu nha hoàn, không mang theo ai khác nữa, trong viện cũng im lặng đi không ít. Lâm ma ma nhìn bên cạnh ta thiếu nhiều nha hoàn như vậy có vẻ khó chịu thay ta: "Tiểu thư gả đến Trương gia đúng là chịu khổ mà."

"Con có khổ gì đâu, chẳng lẽ bát đĩa cần con tự tay rửa hay quần áo cần con tự tay giặt sao? Chỉ cần có ma ma theo con, con đi đâu cũng có người yêu thương hết."

Lâm ma ma thở dài: "Tiểu thư quá hiểu chuyện nên mới không được người ta thương."

"Ma ma đừng trêu con," Ta nắm tay bà, "Nếu nói con là đứa hiểu chuyện thì không ai trong Quốc Công phủ này là hỗn xược cả."

"Lâm ma ma..." Ta biết bà luôn thiên vị ta, bà thương ta, "Sau này con gả vào Trương gia còn lo không có người hầu hạ sao, nếu không đủ người thì mua thêm là được."

"Dù sao của hồi môn của ta cũng đủ mua được cả một ngôi làng."

Lúc này Lâm ma ma mới miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng đã chấp nhận sự thật rằng ta sắp phải "chịu khổ" ở Trương gia.

Quốc Công phủ bên này ai nấy đều đang chuẩn bị cho hôn lễ của ta, bên kia Trương Tiểu Tướng quân lại có thời gian rảnh rỗi để đến tận đây chỉ vì hai chiếc váy. Đúng lúc gặp phải mấy nha hoàn bà tử vừa bị ta đuổi ra ngoài đang hai mắt đẫm lệ rời đi từ cửa hông, ta cũng vừa khóc một trận cùng Lâm ma ma, mắt vẫn còn đỏ, đã đi gặp Trương Lương Nghị ngay. Trương Tiểu Tướng quân nhìn ta đau lòng như vậy, hình như hiểu nhầm điều gì đó, rất nghiêm túc nói: "Nếu Quận chúa không nỡ rời xa người bên cạnh thì cũng không cần đuổi họ đi hết, Trương gia tuy không giàu có bằng Quốc Công phủ nhưng vẫn nuôi được hạ nhân."

"E là Trương Tiểu Tướng quân hiểu lầm rồi," Ta dở khóc dở cười, "Ta buồn vì ma ma bên cạnh ta cảm thấy mình đã già, không muốn làm người hầu theo ta nữa, sợ làm phiền ta, ta an ủi bà một lúc nên mới buồn thôi."

"Quận chúa cứ mang theo ma ma, Trương gia tuy không đủ giàu có nhưng vẫn nuôi được một ma ma."

"Không cần ngươi nuôi," ta thực sự bị hắn chọc cười, "Ta có của hồi môn nuôi ma ma mà."

"Của hồi môn của Quận chúa là của Quận chúa." Trương Lương Nghị rất nghiêm túc, "Dù bổng lộc của thần có ít ỏi nhưng vẫn có thể nuôi sống cả nhà."

Ta không tranh luận với hắn, chỉ gật đầu chuyển chủ đề: "Không biết hôm nay Trương Tiểu Tướng quân đến đây là vì chuyện gì?"

"Váy đền bù cho Quận chúa đã xong, thần đặc biệt mang đến."

Vải là loại tốt, nhưng màu sắc...

Một chiếc đỏ chót, một chiếc xanh biếc.

Chiếc màu đỏ ta có thể sửa lại kiểu dáng, sau ngày cưới còn có thể mặc... Còn chiếc màu xanh lá cây, ta nghĩ chắc đến năm 50 tuổi ta cũng không dám lấy ra mặc mất.

Hay là tặng mẫu thân nhỉ?

Không, chắc mẫu thân cũng không mặc.

"Trương Tiểu Tướng quân có lòng rồi." Ta ba phần cười gượng, bảy phần miễn cưỡng, khách sáo nói, "Váy rực rỡ thế này, chắc Trương Tiểu Tướng quân đã phải chạy rất nhiều cửa hàng vải mới tìm được."

"Thần nghe lão Hứa, Hứa Tướng quân nói Quận chúa và thần sắp thành hôn nên mặc những chiếc váy tươi sáng vui tươi nên đã đặc biệt chọn hai chiếc váy này cho Quận chúa."

"Vậy Trương Tiểu Tướng quân thật có lòng rồi."

"Quận chúa có thích không?" Người này rõ ràng là một chiến binh sắt đá từ chiến trường, giữa muôn vàn quân địch mặt không đổi sắc, giờ lại nhìn ta chăm chăm, dường như đang chờ ta phán quyết.

"... ta rất thích." Trong lòng ta rung động, lần đầu tiên nở một nụ cười chân thành với hắn.

Tuy không thích chiếc váy lắm nhưng Tiểu Tướng quân nghiêm túc và bướng bỉnh thế này, hình như ta có chút thích.

Như có một hạt giống lặng lẽ nảy mầm trong lòng ta, vươn lên khỏi mặt đất. Nó đâm chồi lên, khiến tim ta ngứa ngáy, khiến ta không kìm được mà muốn cười.

10

Hôn lễ của chúng ta thực sự được định rất gấp gáp.

Thậm chí còn trước cả lễ cưới của Lý tỷ tỷ và nhị ca.

May mà Lý tỷ tỷ và Lý gia đều rất hiểu cho nhà ta, cũng không nói gì nhiều. Chỉ có Lý tỷ tỷ bị nhị ca dạy hư, vì việc xem lễ phục mà tống tiền ta một bao lì xì lớn. Ta giả vờ đau lòng, đùa giỡn với Lý tỷ tỷ một lúc, Lỹ tỷ tỷ chỉ lắc đầu cười, quay lưng đã tặng thêm cho ta một bộ trang sức đá hồng ngọc, thật sự là miệng cứng lòng mềm.

Ngày mười bảy tháng mười, thích hợp tổ chức hôn lễ.

Hôm đó ta bị Lâm ma ma gọi dậy từ sớm, bên ngoài sân treo đầy dải lụa đỏ, mẫu thân đến giúp ta chải tóc, cuối cùng bà ôm lấy vai ta từ phía sau: "A Du, mẫu thân biết con không hài lòng về mối hôn sự này nhưng cuộc sống là do con người tạo nên. Bây giờ không thích, không có nghĩa là sau này sẽ không thích. Chỉ cần con muốn vun đắp cho hôn nhân của mình, các con cũng có thể sống rất hạnh phúc.

"Khi mẫu thân lấy cha con, mẫu thân cũng lo lắng và phản đối, thế mà thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua, mẫu thân và cha con lại tương kính như tân, yêu thương như thuở ban đầu."

Mẫu thân vốn là nữ nhi thanh lưu thế gia, khi gả cho cha ta là một võ tướng không ai đánh giá cao hôn sự này. Tuy nhiên nhiều năm qua bên cạnh cha không có một thiếp thất nào, luôn yêu thương mẫu thân như thuở ban đầu, ai nấy đều phải ngưỡng mộ mà thừa nhận thủ đoạn của mẫu thân ta.

"Con biết rồi, mẹ." Ta ít khi gọi bà là "mẹ", bình thường ta vẫn luôn gọi một tiếng "mẫu thân", dù sao ta và mẫu thân không thân thiết như bà với huynh tỷ. Chỉ là bây giờ ta sắp gả đi rồi mới nhận ra rằng khoảng thời gian được hưởng niềm vui dưới gối cha mẹ mới thật hạnh phúc biết bao.

Mẫu thân dặn đi dặn lại, cuối cùng mới lưu luyến buông tay ta. Dù sao hôm nay Quốc Công phủ tổ chức tiệc cưới, trước khách khứa qua lại, sau còn chuẩn bị cho lễ xuất giá, trong ngoài đều cần mẫu thân lo liệu, bà thật sự quá bận rộn.

Lâm ma ma trang điểm cho ta, lại buông khăn voan trùm đầu xuống. Trước mắt ta chỉ toàn màu đỏ rực, chỉ có thể nghe thấy âm thanh náo nhiệt bên ngoài, thực sự cảm thấy không chân thực.

Ta sắp lấy chồng rồi.

Dù không phải là người mà ta từng muốn lấy nhưng cũng là người cha mẹ chọn, nhị ca công nhận.

Tuy ta không thực sự mong chờ cuộc sống sau khi lấy chồng nhưng khi nghĩ đến một nam nhân cao ráo, chân dài, khí chất lạnh lùng cầm hai chiếc váy không mấy đẹp đẽ hỏi ta chiếc nào đẹp hơn, đột nhiên ta cũng không còn sợ hãi nữa.

Ta cong khóe miệng, khăn voan đỏ theo động tác của ta nhẹ nhàng đung đưa. Xuân Chi và Xuân Diệp đứng hai bên dìu ta ra khỏi phòng, đứng chờ Trương Lương Nghị đến đón.

Đến khi giờ lành đã gần kề, Trương Lương Nghị mang theo một đám huynh đệ vượt mọi khó khăn tiến đến trước mặt ta đúng giờ. Ta lờ mờ thấy một nam nhân cao lớn bước đến trước mặt mình, khuỵu một bên đầu gối xuống: "Quận chúa, thần đến đón người."

Ta đưa tay đặt lên tay hắn, mới nhận ra tay hắn lớn hơn tay ta rất nhiều, chỉ là hắn luôn khiêm tốn, nhẹ nhàng dẫn ta đi đến chính phòng bái biệt cha mẹ.

Đoạn đường cuối cùng, nhị ca cõng ta, thì thầm nói: "A Du, nếu Trương Lương Nghị dám đối xử tệ với muội, huynh sẽ đến đón muội về nhà."

Trong tiếng pháo nổ vang rền, nhị ca đưa ta lên kiệu hoa. Ta nghe thấy Xuân Chi và Xuân Diệp theo sát bên kiệu, nghe thấy Trương Lương Nghị lên ngựa phía trước, nghe thấy tiếng cha mẹ bịn rịn, nghe tiếng chúc mừng của khách khứa qua lại, nghe thấy người khiêng kiệu hô một tiếng "Lên kiệu", lúc đó ta mới nhận ra ta thật sự đã gả đi rồi.

Xưa là nữ nhi Tạ gia, nay làm dâu Trương gia.

Ta nắm chặt bình ngọc, ngồi trong kiệu hoa lắc lư chợt nhớ lại hôm đó ở ngoại ô, ta lắc lư ngã khỏi ngựa, ngã vào lòng Trương Lương Nghị. Khoảnh khắc đó ta cảm thấy rất yên tâm.

Ta khẽ vén một góc khăn voan, nhìn hắn qua khe rèm cửa kiệu, Nam nhân cưỡi ngựa lưng thẳng tắp, ngồi vững vàng trên lưng ngựa, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy vô cùng đáng tin cậy.

Như thể dù tương lai có bao nhiêu sóng gió, hắn đều có thể che chở cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang