4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15

Từ khi chúng ta ngủ chung giường, Trương Tiểu Tướng quân không dậy sớm nữa, cũng không luyện võ nữa. Ta cảm thấy không thể để chàng lười biếng như vậy được nên sáng sớm vừa dậy liền đuổi chàng ra ngoài luyện võ.

Thực ra là ta không muốn nghe những lời bình phẩm thẩm mỹ xanh đỏ lòe loẹt của Trương Lương Nghị khi ta đang trang điểm.

Chàng ra ngoài đi.

Khi ta trang điểm xong, vừa bước ra cửa đã thấy Trương Lương Nghị đang múa cây trường thương trong sân vô cùng hùng dũng, trông rất có khí thế một người giữ cổng, vạn người không thể qua. Thấy ta ra, chàng thu lại những chiêu sát phạt, bắt đầu múa những chiêu thức đẹp mắt, hoa mỹ. Phúc thúc cũng quay đầu không dám nhìn. Dù biết chàng cố tình tỏ vẻ, ta vẫn rất nể tình vỗ tay khi kết thúc.

Những người hầu thấy ta "khen ngợi" vẻ uy phong của Trương Lương Nghị, cũng miễn cưỡng vỗ tay theo, sân viện vang lên tiếng vỗ tay lác đác. Đợi Trương Lương Nghị dẫn ta vào dùng bữa xong, mọi người mới không nhịn được mà phì cười.

Nhưng tai Trương Lương Nghị quá thính, chàng chỉ liếc mắt nhìn thôi, sân viện liền im lặng như tờ.

Dùng bữa sáng xong, Trương Lương Nghị tự đến quân doanh, ta thì về Quốc công phủ.

Ngày đón dâu của nhị ca đang đến gần, mẫu thân bận rộn không ngừng, bắt ta về phủ phụ giúp.

Ta cũng vui vẻ ở cạnh bà, dù sao cha cũng nói đến mùa xuân năm sau, khi Hoàng Thượng bận khai ân khoa, người sẽ điều Trương Lương Nghị đi nơi khác, mang theo ta rời khỏi kinh thành đến vùng Giang Nam ấm áp ẩm ướt. Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, với tài năng của Trương Lương Nghị, chúng ta chắc chắn có thể sống những ngày tháng yên bình.

"Bánh hoa quế của mẹ luôn là ngon nhất!" Ta vừa xem danh sách khách mời vừa nhấm nháp bánh hoa quế, "Tối nay con còn muốn mang một đĩa về."

"Ăn chậm thôi." Mẫu thân lấy khăn lau miệng cho ta, "Thứ này ăn nhiều không tốt cho tiêu hóa."

"Con biết rồi mẹ, con ăn thêm miếng này nữa thôi." Ta cố ý thân thiết với mẫu thân, ở bên bà, giúp bà kiểm tra danh sách khách mời. Không nhịn được, ta vẫn hỏi: "Nhị ca thành thân, đại tỷ không về sao?"

Nghe vậy, mẫu thân sững lại, lắc đầu rơi nước mắt, một lúc sau mới nói: "...Không thể vì nó mà hủy hoại hai đứa con."

Năm đó đại tỷ bỏ trốn cùng Triệu Tiểu Tướng quân, dù bị cha trấn áp nhưng cha vẫn rất giận. Giờ đã gần mười năm, trong nhà không ai dám nhắc đến đại tỷ.

Cha luôn không cho đại tỷ về kinh, ngay cả khi ta thành thân, đại tỷ cũng không trở về.

Nhưng ta biết trong lòng cha, người ông thương nhất chính là đại tỷ.

Trong ba đứa con, nhị ca giống mẹ, ta giống cô cô Hoàng Hậu, chỉ có đại tỷ là giống cha nhất.

Thuở nhỏ, ta thường thấy cha tận tình dạy đại tỷ võ nghệ, ông kỳ vọng rất nhiều vào đại tỷ. Nhưng không ngờ tính tình đại tỷ cũng rất giống cha, ba ngày trước khi thành thân, tỷ ấy và Triệu Tiểu Tướng Quân cùng cưỡi trên một con ngựa, chạy thẳng đến biên cương, từ đó đến nay đã mười năm chưa trở về kinh.

"Nếu nói cha sợ chuyện của đại tỷ ảnh hưởng đến hôn sự của con và nhị ca thì giờ chúng con đều có hôn sự rồi, cũng nên cho đại tỷ trở về chứ." Ta nhỏ giọng nói, "Mười năm rồi, chỉ sợ người nhớ đại tỷ nhất chính là cha."

"Cha con cái gì cũng tốt, chỉ có điều là người kín tiếng. Ta hỏi mười câu ông ấy trả lời được một câu đã là may rồi." Nói đến đại tỷ, tâm trạng mẫu thân khó tránh khỏi trầm xuống, "Năm đó A Tiêu đi quá dứt khoát, nó và cha con, chỉ sợ không ai chịu nhường ai."

"Con sẽ đi thuyết phục cha." Ta mạnh dạn đưa ra ý kiến này. Nói xong liền nâng váy đứng dậy, nghĩ đến việc sắp rời kinh thành, cả hai nữ nhi không ai có thể ở gần để chăm sóc cha mẹ, dù cha mẹ không nói nhưng chắc chắn không nỡ.

Ta đến thư phòng của cha, ông đang đọc công văn, thấy ta đến thì nét mặt ôn hòa hơn nhiều: "A Du có việc gì?"

Ta mạnh dạn đi vòng qua bàn, bóp vai cho cha, tay hơi run. Hồi nhỏ thường thấy đại tỷ làm thế này để lấy lòng cha nhưng tự mình làm thì đây là lần đầu.

Cha thấy ta như vậy, trong mắt có chút ý cười: "Sao, A Du có việc gì muốn nhờ cha sao?"

"Cha, con nghe nói mùa xuân năm sau cha sẽ điều Trương Lương Nghị đi nơi khác phải không?"

"Ừ, cha định điều nó đi Tô Hàng, ở đó có một đội quân cần được huấn luyện."

"Vậy nữ nhi đi rồi, chẳng phải mấy năm liền sẽ không gặp được cha sao. Cha có nhớ nữ nhi không?"

"Tô Hàng dù xa kinh thành nhưng thư từ vẫn thông. Con có việc gì thì cứ viết thư về." Cha tránh né câu hỏi này, nhưng ta vẫn tiếp tục: "Nhỡ Trương Lương Nghị dám đối xử không tốt với con thì sao, cha ơi con sợ."

"Vậy thì cha sẽ đích thân đến ch é m đầu nó." Cha không đùa, ông vỗ nhẹ tay ta, "Chỉ cần cha còn sống, Trương Lương Nghị tuyệt đối không dám phụ lòng con."

"Con biết, con biết, cha ơi,.." Ta vội vàng chữa lại, "... nữ nhi chỉ giả thiết thôi, có cha, sao Trương Lương Nghị dám phụ lòng con. Nhưng, cha ơi..."

"Ừ?"

"Không biết đại tỷ sống có tốt không?" Ta cẩn thận quan sát biểu cảm của cha, "Tính cách đại tỷ cứng rắn, có chuyện gì cũng thích tự mình gánh vác. Những năm qua viết thư cho mẹ, toàn là tin vui không có tin buồn. Nếu Triệu Tướng quân không phải người tốt, đại tỷ lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng..."

"Đó là con đường nó tự chọn, phải cắn răng mà đi tiếp." Mặt cha thay đổi, lạnh nhạt nói: "Đã chọn bỏ trốn còn quay lại nói hối hận làm gì?"

"Cha ơi~" Ta đứng sau nhẹ nhàng lắc vai cha, "Giờ con và nhị ca đều đã có gia đình, cha cũng nên cho đại tỷ về thăm nhà rồi. Mẹ rất nhớ đại tỷ, con cũng vậy. Mười năm trôi qua rồi, cha con đâu có thù hận gì lâu dài, cha cho đại tỷ về thăm nhà đi."

"Cha ơi..." Ta bắt đầu bịa chuyện, "... đêm qua con còn mơ thấy đại tỷ, mơ thấy lúc nhỏ đại tỷ bế con chạy khắp sân, còn vô tình xô nhị ca ngã. Con còn mơ thấy đại tỷ ở biên cương sống không tốt, phải lo liệu việc nhà, chăm sóc hai đứa con, Triệu Tướng quân không hề quan tâm, láng giềng còn chỉ trỏ, nói xấu đại tỷ..."

Ta biết cha biết ta bịa chuyện, nhưng ta muốn cha hình dung cảnh nữ nhi yêu quý của mình trở thành một phụ nhân quanh quẩn bếp núc, phải chịu đựng sự ác ý từ xung quanh. Dù cha có thất vọng về đại tỷ đến đâu cũng không nỡ để tỷ ấy chịu khổ như vậy.

"Cha ơi, mười năm rồi, dù sao cũng phải cho đại tỷ về nhà."

"Ai cấm nó về?" Cha rõ ràng rất xúc động, hừ một tiếng, đứng dậy định đi. Ta đứng sau cười tủm tỉm.

Chuyện này thành rồi.

Ta kéo nhị ca, hai người chúng ta cầm bút giấy, thì thầm hồi lâu, viết một bức thư gửi đến biên cương cho đại tỷ. Trong thư nhấn mạnh rằng mười năm qua cha mẹ già đi, sức khỏe không còn như trước, hai chúng ta cũng đã lớn, tỷ ấy không thể bỏ lỡ hôn sự của nhị ca nữa.

Cuối thư, ta lén viết thêm một câu: "Đại tỷ, thực ra cha rất nhớ tỷ, đồ đạc trong viện của tỷ vẫn còn nguyên, thanh trường kiếm tỷ không kịp mang đi giờ treo trong thư phòng của cha, món chè trôi nước tỷ thích, mỗi dịp lễ tết cha đều dặn trù phòng làm."

"Đại tỷ, tỷ về nhà đi."

Phủ Quốc công cử người phi ngựa nhanh chóng gửi thư đến biên cương.

Ngày nhị ca thành hôn, trời mới tờ mờ sáng, cổng thành vừa mở, cổng phủ Quốc công đã bị gõ vang.

Đại tỷ đã về.

Mười năm không gặp, nữ nhi hào sảng ngày nào giờ đã búi mái tóc dài lên sắm vai làm mẹ, có thêm vài phần dịu dàng nhưng ánh mắt ấy vẫn sáng như xưa, dáng vẻ vẫn đầy khí chất.

Vừa về, đại tỷ đã đến quỳ lạy cha mẹ. Mẫu thân thấy đại tỷ thì mừng rơi nước mắt, hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi lâu mới nhớ đến gọi ta. Nhưng Trương phủ cách Quốc công phủ khá xa, khi ta đến không kịp xem cảnh đoàn tụ cảm động, chỉ thấy đại tỷ cười xoa má ta: "Tiểu A Du, muội cũng xuất giá rồi! Cho ta xem, phu quân của muội là ai nào?"

Trương Lương Nghị theo sau ta vào, lễ phép hành lễ với đại tỷ. Đại tỷ nhìn chàng, ngắm nghía từ đầu đến chân. Ta thấy hình như đại tỷ không hài lòng lắm với người em rể này, trước khi đại tỷ lên tiếng ta liền hỏi: "Không vội, đại tỷ đã lỡ đám cưới của muội, phải bù đắp thế nào đây?"

"Bù, bù, bù." Đại tỷ không khách sáo gõ trán ta, "Phu quân ta và hai đứa nhỏ phải vài ngày nữa mới đến, muội chuẩn bị quà gặp mặt cho ngoại tôn đi!"

"Cháu thì nhận, còn tỷ phu thì..." Ta nói chuyện với đại tỷ không khách sáo, "... không biết cha có nhận không nữa."

"Tỷ gặp cha chưa?" Ta ôm tay đại tỷ, nhỏ giọng hỏi.

"Gặp rồi, cha bị muội chọc tức, bỏ đi rồi." Đại tỷ bĩu môi, "Ta còn chưa kịp nói gì, cha đã bỏ đi luôn."

"Cha cũng là người miệng cứng lòng mềm," Ta lè lưỡi, "Khi người định hôn cho muội, muội cũng giận lắm, sau đó chỉ chạy đến thư phòng vài lần, xin lỗi cha, thế là xong."

"Tỷ đừng giận cha nữa." Ta thở dài, "Mười năm rồi, sao cha không thương tỷ, nếu tỷ chịu nhượng bộ sớm cũng không đến mức giận nhau lâu như vậy."

"Thôi, thôi." Đại tỷ bị ta làm phiền, "Muội thành thân rồi, sao nói lắm thế, mai ta sẽ xin lỗi cha, được chưa?"

Hôm nay là ngày vui của nhị ca, ta và đại tỷ cũng giúp đỡ chuyện trong phủ. Không ngờ khi nhị ca rước dâu về, ta và đại tỷ đứng đợi ở cổng phủ Quốc công, người xem đông đúc, thấy đại tỷ về đám đông không khỏi xì xào: "Đây không phải đại tiểu thư Quốc công phủ sao, không phải đã bỏ trốn rồi sao, sao lại về?"

"Không biết, chẳng phải Quốc công gia đã cắt đứt quan hệ với nàng ta rồi à?"

"Đúng rồi, nếu nữ nhi nhà ta không biết xấu hổ như vậy, ta cũng không nhận."

Người ta bàn tán xôn xao, đại tỷ vẫn tươi cười như không có chuyện gì. Ta nắm tay đại tỷ, lạnh toát, "Đại tỷ..."

Lúc này cha từ trong phủ bước ra, đứng trước ta và đại tỷ, chỉ liếc mắt nhìn người xung quanh, những người đó liền im bặt.

Có một vị khách đến chọc ghẹo cha ta: "Hôm nay Quốc công gia đúng là song hỷ lâm môn?"

"Song hỷ lâm môn ở đâu? Chẳng lẽ nhi tử ta lấy vợ là một, ngươi nhận ta làm cha là một chuyện vui khác sao?"

Giọng cha ta không lớn không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe thấy. Cả đám người cười ầm lên, người đó liền lúng túng rút lui. Còn rất nhiều người tò mò vẫn nhìn về phía đại tỷ ta, cha ta cũng liếc nhìn ta và đại tỷ vài lần, giả vờ nói một câu: "Hôm nay nhi tử ta cưới vợ, đương nhiên là hai nữ nhi cũng phải về nhà giúp đỡ. Mẫu thân chúng nó bận rộn như vậy, đợi tân nương vào cửa rồi cũng giúp được phần nào."

"Quốc công gia nói rất đúng," Người đến là bằng hữu lâu năm của cha ta, "có hai nữ nhi hiếu thảo giúp đỡ, Quốc công phu nhân cũng đỡ vất vả nhiều."

Mọi người thấy không còn gì để xem nữa, cũng không tiếp tục dò xét tại sao đại nữ nhi của Quốc công gia lâu nay không liên lạc lại xuất hiện trong lễ thành hôn này. Đúng lúc này, nhị ca đi đón Lý tỷ tỷ đã về, tiếng nhạc lễ, tiếng pháo nổ, tiếng hò reo của mọi người, tiếng trẻ con tranh kẹo hòa vào nhau thật náo nhiệt, ta và đại tỷ cũng đứng sau cha mỉm cười. Nhị ca và Lý tỷ tỷ đã hoàn thành nghi lễ, bước vào động phòng trong tiếng chúc phúc.

Sau khi dùng bữa tối cùng cha mẹ và đại tỷ, ta và Trương Lương Nghị lên xe ngựa trở về phủ.

Bận rộn cả ngày ta cũng đã mệt mỏi, tựa vào Trương Lương Nghị nhắm mắt nghỉ ngơi. Xe ngựa êm ái, chàng ấy liền bảo ta nằm trong lòng chàng. Ta mệt lắm rồi, dù sao những ngày này cũng ôm nhau ngủ, thêm lần này trên xe cũng không sao.

"A Du." Chàng đột nhiên gọi ta, ta ậm ừ một tiếng xong lại không thấy chàng nói gì nữa, chỉ sửa lại tóc mai rơi xuống bên tai ta, "Sao vậy?"

"Không có gì." Chàng thở dài một hơi, "Ta chỉ cảm thấy, ta lấy được một thê tử sẵn lòng chia sẻ mọi chuyện với mình, thật tốt quá." Chàng vòng tay ôm ta, ngăn không để ta ngã xuống, "Hôm nay nhìn nhạc phụ và đại tỷ đều không chịu nhường nhịn..."

Trương Lương Nghị thở dài, chàng không ngốc, không khí gượng gạo trong bữa ăn, ai cũng có thể cảm nhận được. Nếu không có ta và mẹ hòa giải, không biết cha và đại tỷ còn giận dỗi đến bao giờ.

"Chỉ sợ tỷ phu không dễ vào được cửa đâu." Trương Lương Nghị lắc đầu, nói đúng trọng tâm. Nhìn cha còn chưa hòa giải với đại tỷ, lại thêm một đại tỷ phu im hơi lặng tiếng dắt nữ nhi mình đi mười năm không nhận lỗi... E rằng cha ta có thể đánh ch Triệu tiểu tướng quân ngay tại chỗ mất.

Ta mở mắt, nhìn Trương Lương Nghị mỉm cười, trong lòng cũng vô cùng thông cảm với "tỷ phu" sắp trở về kinh thành này.

16

Trở về Trương phủ, ta cũng mệt mỏi vô cùng, bèn gọi Xuân Chi lấy nước tắm. Nằm trong bồn gỗ lớn, trong lòng ta lại nghĩ đến chuyện khác.

Tối nay nhị ca và Lý tỷ tỷ đã vào động phòng, đại tỷ vì mệt mỏi đường dài cũng đã đi nghỉ ngơi, khi ta đang định trở về Trương gia thì mẹ bí mật kéo ta về phòng chính. Xung quanh không có ai, bà mới hỏi: "Hôm nay mẹ bận quá, chưa kịp hỏi con. A Du, hai con đã viên phòng chưa?"

"Có gì phải gấp chứ..." Ta cúi đầu, không tự tin nói, "......Chưa."

"Hai con đã lấy lấy nhau gần hai tháng rồi, sao lại không gấp?" Mẹ lườm ta một cái, "Chẳng lẽ các con vẫn ngủ riêng?"

"...Tất nhiên là cùng giường rồi." Ta nói không chút chột dạ, dù rằng chúng ta mới ngủ chung vài ngày.

"Vậy mà nó cũng nhịn được sao?" Mẹ lấy làm kỳ lạ, "A Du, con đừng xấu hổ, vợ chồng sớm có con mới là đúng."

"Hôm nay mẹ thấy, ánh mắt Trương Lương Nghị cứ dán vào người con, hai đứa thỉnh thoảng còn lén nhìn nhau." Mẹ cười, "Người ngoài không thấy, nhưng mẹ thì thấy rất rõ."

"Đã có tình cảm như vậy thì sớm viên phòng đi." Mẹ vỗ tay tata, "Nếu nó thật sự... cũng đừng làm lỡ dở con của mẹ."

Ta đỏ mặt gật đầu, mẹ vẫn kiên quyết bắt ta mang theo một ma ma về Trương gia, trên đường ta cứ nghĩ mãi không biết phải đối diện với chàng thế nào. Khó khăn lắm mới về tới nhà, ta lại không biết làm sao nói chuyện này với Trương Lương Nghị.

Nói đến thì hôn cũng đã hôn, ôm cũng đã ôm, tình cảm cũng đã tốt, nhưng đến bước cuối cùng, chàng lại cứ không nói gì.

Lần lữa mãi đến lúc đi ngủ, ta thật không chịu nổi việc ma ma cứ phục vụ ở trong phòng nữa, đành bảo họ ra ngoài, tự mình thay bộ trung y màu đỏ quyến rũ rồi nằm lên giường trước.

Khi Trương Lương Nghị vào, còn ngạc nhiên hỏi sao mặt ta lại đỏ như vậy, hỏi ta có phải bị sốt không. Ta chỉ đỏ mặt lắc đầu, quay lưng lại, giục chàng đi rửa mặt.

Đợi chàng tắt đèn nằm cạnh ta, trong bóng tối ta im lặng rất lâu, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào người chàng, cổ tay ta bị chàng nắm lấy, nam nhân bên cạnh thấp giọng hỏi: "Nàng khát nước sao?"

Đồ nam nhân không hiểu phong tình.

"Thiếp không khát." Ta nhỏ giọng phản bác, hơi tức giận. Trương Lương Nghị nghe ra sự bất thường của ta, "Sao vậy? Hôm nay ở Quốc Công phủ bị ai ức hiếp à?"

"Không." Ta cắn môi, giọng như muỗi kêu nhưng mang chút run rẩy, ngón chân cũng cong lên, "Hôm nay mẹ nói chúng ta nên có con rồi."

Trong đêm tối ta không thấy rõ biểu cảm của chàng nhưng thính giác lại cực kỳ nhạy bén. Ta nghe thấy nam nhân bên cạnh ngừng lại một chút, hơi thở cũng nặng nề hơn, chàng khàn giọng hỏi: "Nàng có muốn không?"

"Chàng..." Ta tức giận, buột miệng, "Rốt cuộc là chàng có "được" không?"

"A Du, đừng hối hận."
......

Ngày hôm sau, khi ta mở mắt đã là gần trưa. Lâm ma ma thấy ta tỉnh dậy, vội đỡ ta dậy, lại chuẩn bị nước giúp ta rửa mặt. Ta ngâm mình trong bồn gỗ, mệt đến mức chỉ nhắm mắt để Lâm ma ma lau người giúp ta.

Lâm ma ma nhìn thấy trên người ta đầy vết bầm tím, xót xa đến rơi nước mắt, miệng liên tục mắng Trương Lương Nghị, trách chàng không biết nhẹ nhàng, đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi mà còn vụng về khiến ta phải chịu không ít đau đớn.

Taa mệt mỏi không nói nên lời, nghe Lâm ma ma mắng chàng còn mỉm cười.

Sau khi ta lau khô đầu tóc, lại mơ màng dựa vào gối ngủ thêm một giấc, Trương Lương Nghị mới trở về.

Lâm ma ma sợ rằng những hành động của chàng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ta nên nhìn chàng bằng ánh mắt giận dữ. Trương Lương Nghị cảm thấy áy náy, không dám đối mặt với Lâm ma ma, thấy ta đang nằm trên tháp nghỉ ngơi, bèn bế ta lên giường.

Do bị bế lên trong lúc mơ màng nên ta giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ ôm lấy cổ Trương Lương Nghị. Khi nhận ra đó là chàng, ta mới tức giận đấm vào ngực chàng. Chàng không tránh, vẫn ôm chặt ta: "Tỉnh rồi à?"

Chàng cúi xuống hôn ta.

Ta nhắm mắt đẩy chàng ra: "Đừng nghịch."

"Thiếp đau lưng." Ta lẩm bẩm trách, "Chân cũng đau nữa."

"Vậy để ta xoa bóp cho nàng nhé?"

Chưa đợi ta trả lời, tay chàng đã đặt lên lưng ta, nhẹ nhàng xoa bóp. Dù không phải quá thành thục nhưng cũng đủ khiến ta nhắm mắt thoải mái.

Nam nhân từng cầm thương sáu thước mà lại xoa bóp lưng cho nữ nhân, cũng thật khéo.

Khi ta tỉnh lại đã là nửa đêm, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong vòng tay chàng, áo ngoài và giày không biết đã được cởi ra từ lúc nào. Chăn đệm ấm áp, dễ chịu, bên cạnh là tiếng thở đều đặn của nam nhân, rõ ràng chàng đang ngủ say. Tay chàng vẫn đặt trên eo ta, ôm ta vào lòng, thậm chí ta ta còn có thể nghe thấy nhịp tim ổn định của chàng.

Đó là cảm giác rất bình yên, rất yên tâm.

Ta tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn trong vòng tay chàng, ngáp dài một cái rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

17

Năm mới sắp đến, ta cũng bận rộn lên, vì đây là năm mới đầu tiên ta đón ở Trương gia. Mọi việc ta đều phải tự làm, chỉ sợ có gì sai sót.

Trước hết là chuẩn bị quà Tết cho Triệu gia, dù gì cũng là cô mẫu của Trương Lương Nghị, là trưởng bối duy nhất của chàng. Nhưng nhìn vào danh sách dưới tay chàng, ta lại thấy khó khăn. Trương Lương Nghị thì chẳng thèm bận tâm, chỉ đứng bên cạnh trêu chọc: "Đám lính đó gửi bao nhiêu, nàng trả lại bấy nhiêu là được. Dù gì chồng nàng cũng là quan lớn hơn họ, nàng còn lo gì lễ nghĩa. Nhận quà Tết của nàng, họ còn phải cúi đầu cảm ơn nàng đó."

Càng lâu dần, những tật xấu của Trương Lương Nghị càng lộ rõ. Trước đây chàng còn có chút kiềm chế, giờ thì trong phòng không ngại nói những lời thẳng thắn. Ta trừng mắt nhìn chàng, chàng chỉ cười qua chuyện. Sau này mỗi lần ta véo chỗ thịt mềm ở eo chàng, chàng cũng không kêu đau, thấy ta thật sự giận thì mới dừng lại.

Được nghỉ Tết chàng cũng không ra ngoài thăm bằng hữu, chỉ khi ta ép thì mới đến thăm vài nhà, "Nhà Hứa lão đó, chàng cũng nên đến một lần. Ông ấy rất coi trọng chàng, biết đâu sau này còn giúp được gì."

"Được được." Trương Lương Nghị đồng ý nhưng vẫn nằm trên đùi ta, "Hôm qua đến nhà Lý lão, ta làm ông ấy sợ chết khiếp, còn nói cơn gió nào đã thổi ta đến nhà ông ấy, thành thân xong biết đường đến nhà họ rồi. Ta chỉ nói là do thê tử bảo đi, sợ ta ở trong quân doanh không có bằng hữu. Lý lão còn nói đúng là Quận chúa hiểu lễ nghĩa hơn ta. Bao nhiêu năm nay ta chưa bao giờ đến nhà ông ấy vào dịp Tết, đợi sang năm nhà mình chuẩn bị quà tốt đến thăm ông ấy đi."

Trương Lương Nghị tả sống động khiến ta không nhịn được cười. Nhưng chàng quá nặng, dù chỉ đặt đầu trên đùi ta cũng làm ta tê cứng chân, "Dậy đi, dậy đi, thiếp còn phải xem chuẩn bị bao nhiêu quà Tết cho phủ nữa."

"Không cần nhiều đâu." Chàng ngồi dậy, đưa trà cho ta, trong phòng than sưởi rất ấm. Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã bắt đầu có tuyết rơi, "Ngoài trời tuyết rơi rồi, nương tử ơi."

Ta ngẩng đầu khỏi sổ sách, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết bắt đầu rơi. Ban đầu chỉ là vài bông tuyết nhỏ, sau đó tuyết càng lúc càng dày, mãi đến đêm vẫn chưa ngừng.

Sáng hôm sau tuyết đã phủ dày trên mặt đất, khi ta mở cửa sổ thấy tuyết vẫn còn rơi. Trương Lương Nghị không sợ lạnh, chỉ mặc áo đơn ra sân tập võ, phá hỏng cả cảnh tuyết.

"Chàng không sợ lạnh à?" Ta đứng trong cửa sổ gọi chàng, bảo chàng vào nhanh.

Chàng đầu đầy mồ hôi chạy vào, cầm lấy khăn lau qua. Ta mặc kệ chàng, tiếp tục tính toán bữa cơm tất niên. Chàng thấy vậy thì cướp lấy sổ sách của ta: "Trong phòng tối như vậy, cứ đọc tiếp sẽ hỏng mắt mất."

"Chỉ có hai chúng ta ăn cơm, nàng không cần chuẩn bị nhiều đâu, thích ăn gì thì bảo trù phòng làm là được."

"Chàng thì biết gì, bữa cơm tất niên phải có ý nghĩa chứ. Cầu năm mới mưa thuận gió hòa, bình an, đâu thể qua loa vài món là xong."

"Được được." Trương Lương Nghị giơ tay đầu hàng, "Nàng muốn làm thế nào thì làm thế đó."

Nói qua nói lại một chút cũng đã đến ngày hai mươi chín Tết, anh rể ta vì hai đứa cháu cũng vội về kinh thành ngay trong ngày.

Cha ta và đại tỷ mới làm lành xong vì anh rể mà lại lạnh mặt.

Khi ta nhận được tin mà trở về Quốc Công phủ đã thấy đại tỷ và anh rể dẫn hai đứa trẻ quỳ ngoài thư phòng cha. Ta vội vào khuyên cha.

"Cha ơi ~" Ta cười nịnh nọt, dâng trà cho cha, "Mẹ bảo con mời cha dùng cơm trưa, khi nào cha xong công việc?"

"Bảo mẹ con ăn trước đi." Cha không ngẩng đầu, "Cha còn chút việc chưa xong."

Ta biết cha không muốn gặp anh rể đang quỳ ngoài kia, "Cha bận rộn cũng không gặp cháu ngoại chút sao."

"Cha biết không, con thấy hai cháu, cứ như thấy cha hồi nhỏ. Người ta nói cháu giống ngoại tổ phụ, trước đây con không tin, giờ nhìn lại thấy rất đúng, hai cháu giống cha lắm."

"Đứa nhỏ hơn nữa, cha không tưởng tượng được đâu, giống hệt nhị ca. Cháu không giống ai khác lại giống hệt cậu. Hai đứa trẻ thật sự rất giống nhà chúng ta."

Ta lại đứng sau cha đấm lưng, "Nhưng cha ơi, mấy hôm trước vừa có tuyết, mặt đất rất lạnh, chưa chắc bọn trẻ đã chịu nổi, nếu để lạnh vào người chỉ sợ sẽ ốm nặng mất."

"Đai tỷ cũng mới trở về, cứ quỳ ngoài trời lạnh như vậy cũng không tốt. Anh rể quỳ mãi cũng không sao nhưng cha phải thương đại tỷ và ngoại tôn chứ."

"...Bảo nó vào đi." Cha thấp giọng nói, ta vội ra kéo đại tỷ và cháu vào, thấy hai đứa trẻ ngây thơ lại lanh lợi, cha mới dịu mặt, "Để ông bế nào."

Đại tỷ vội đẩy hai đứa trẻ vào, chúng rụt rè lao vào lòng cha, cha ôm chúng, hiếm khi cười với đại tỷ. Ta cố gắng khuấy động bầu không khí, cười nói cho hai đứa trẻ quà gặp mặt, dạy chúng gọi ta là "dì". Cha cũng vui, mò mẫm một lúc rồi lấy ra hai miếng ngọc bội, cho mỗi đứa một cái. Rõ ràng đã chuẩn bị từ trước, nhưng cha không nói, ta cũng không vạch trần. Ta mời cha dùng bữa trưa, dẫn cha và hai đứa trẻ đến chính viện.

Khi đi ngang qua Triệu Tiểu Tướng quân, cháu trai nhỏ trong lòng cha sợ sệt níu lấy áo của ông ngoại, muốn cầu xin cho cha mình. Cha ta dừng bước, nói với đại tỷ: "Bảo hắn về Triệu gia đi, đừng bao giờ xuất hiện ở Tạ gia nữa."

Đại tỷ cũng hiểu, không phản bác gì, chỉ cần cha chịu tha cho Triệu Tiểu Tướng quân vài trận đòn là được.

Đến Tết, vào mùng Ba, sau lần thứ mười tám bị từ chối, cuối cùng Triệu Tiểu Tướng quân cũng may mắn được gặp mặt Tạ Quốc Công.

Tạ Quốc Công giữ đúng tác phong của người học võ, kéo Triệu Tiểu Tướng quân ra sân tập võ, dùng chân đá huynh ấy ngã xuống, rồi dùng cây thương dài lật lại. Sau đó chỉ có một mình ông đánh, Triệu Tiểu Tướng quân biết mình có lỗi, cũng không dám phản kháng, bị Tạ Quốc Công đánh suốt một buổi.

Ông đánh đến kiệt sức mới thở hổn hển chửi: "Đồ nghiệp chướng!"

Triệu Tiểu Tướng quân không cãi lại, chỉ khi Tạ Quốc Công hỏi có biết sai không, huynh ấy mới ngẩng đầu, tỏ ý dù có bị đánh ch cũng không hối hận vì đã đưa đại tỷ đi. Tạ Quốc Công tức giận lấy cây thương đâm, Triệu Tiểu Tướng quân không dám phản kháng nhưng cha cũng không đâm mạnh.

Sau đó Tạ Quốc Công mệt rồi, bảo Trương Lương Nghị đánh Triệu Tiểu Tướng quân.

Ta cứ tưởng hai người sẽ đánh nhau chút ít nhưng không ngờ Triệu Tiểu Tướng quân không dám đánh cha vợ, cũng không dám đánh em rể.

Hai người bằng tuổi, chức vụ cũng không chênh lệch, đánh một trận sảng khoái nhưng cuối cùng Triệu Tiểu Tướng quân lại thua do trước đó đã bị Tạ Quốc Công đánh quá thê thảm, không đủ sức mà đấu nữa.

Sau khi Trương Lương Nghị về, vừa để ta bôi thuốc vừa kể lại tình hình: "Tỷ phu đúng là mãnh tướng."

"Vậy chàng gọi là tỷ phu rồi à?" Ta vừa bôi thuốc vừa hỏi, "Cha có chấp nhận Triệu Tiểu Tướng quân không?"

"Chưa, cha bảo ngày mai tiếp tục đánh."

"Lại đánh nữa?" Ta nhấn vào chỗ bị thương của chàng, "Có đau không?"

"Đau, thê tử." Chàng nhăn mặt, "Nhưng đánh thật là đã."

Ta bực mình nhìn tên ngốc trên giường nhưng không ngăn được. Sáng sớm hôm sau chàng đã chạy đi, đến chiều lại bị thương mà về.

"Ngày mai chàng không được đi nữa." Ta giận dữ nói, "Lễ Tết chỉ có mấy ngày, chàng phải ở nhà với ta."

"Ở ở, ở nhà với thê tử," Chàng nịnh nọt, ôm ta, "Ngày mai mời đại tỷ và tỷ phu về nhà ăn cơm."

Ta: ...

Trương Lương Nghị và Triệu Tiểu Tướng quân sau trận đánh nhau thì trở nên thân thiết, ngồi uống rượu rất vui vẻ, còn ta thì kéo đại tỷ vào nói chuyện riêng.

"Muội và Trương Tiểu Tướng quân khi nào định có con?"

"Sao phải vội thế." Ta nghĩ đến bộ dạng háo hức của Trương Lương Nghị trên giường, biết có con chỉ là chuyện sớm muộn, chỉ tìm lý do lấp liếm, "Chúng muội còn trẻ mà."

"Con là chuyện sớm muộn thôi, mẹ cũng nói với ta rồi. Ban đầu ta không ưa hắn, nghĩ muội xinh đẹp như vậy mà lại phải lấy một nam nhân không ra gì. Nhưng sau đó nghe mẹ nói hắn sẵn sàng bỏ qua tiền đồ để cưới muội, ta mới nghĩ hắn không phải là người tệ." Đại tỷ nói thẳng, "Được hắn yêu, cũng là phúc của muội."

"Được được." Ta trêu lại, "Tỷ nói đúng, Triệu Tiểu Tướng quân sẵn sàng hủy bỏ tiền đồ để cưới tỷ, cũng là phúc của tỷ."

"Hừ." Không biết nghĩ đến chuyện gì, đại tỷ mỉm cười, "Cha thật có mắt, hai nữ nhi đều gả cho những tiểu tướng quân mà ông yêu quý."

Ngày trước Triệu Tiểu Tướng quân cũng rất được cha coi trọng nhưng chưa kịp chính thức bồi dưỡng, huynh ấy đã bỏ trốn đến biên cương với đại tỷ khiến cha đau lòng, nhiều năm không còn bồi dưỡng ai cho đến khi gặp Trương Lương Nghị.

"Đại tỷ bảo Triệu Tiểu Tướng quân xin lỗi cha đi, chuyện huynh ấy bỏ đi năm đó thực sự làm cha đau lòng lắm."

"Ta biết." Đại tỷ cúi đầu, vừa là con gái bảo bối của cha, vừa là người ông yêu quý, sự bỏ trốn của họ đã là nhượng bộ lớn nhất mà cha có thể làm rồi.

"Cha già rồi." Đại tỷ cúi đầu, "Trước đây cha một tay có thể nâng cối xay, giờ bế hai đứa trẻ đã hơi mệt."

"Muội định sau này về phía Nam, tỷ hãy ở lại chăm sóc cha mẹ nhiều hơn."

"Ta biết."

Chim non đủ lông đủ cánh sẽ bay xa.

18

Sau khi ta nói chuyện với đại tỷ xong, trời đã xế chiều. Trương Lương Nghị và Triệu Tiểu Tướng quân đều đã say khướt. Ta định để đại tỷ ngủ lại ở viện dành cho khách nhưng đại tỷ kiên quyết đưa Triệu Tiểu Tướng quân về.

Trương Lương Nghị say mèm, luôn miệng đòi tìm ta. Hạ nhân không giữ nổi chàng, nhìn thấy chàng đi về phía chính viện, ta đành phải đưa chàng về.

Tuy say nhưng vẫn còn khỏe lắm, chàng như một cỗ máy phá dỡ, suýt thì đạp nát cây hoa ngọc lan của ta, ta vội kéo chàng vào trong nhà chính.

May là chàng còn có thể đi đứng, chỉ là hơi loạng choạng, bị ta kéo vào rồi đặt lên giường: "Ngủ đi."

Ta không muốn chấp nhặt với kẻ say, chỉ muốn chàng sớm nghỉ ngơi tỉnh rượu nhưng không ngờ chàng đưa tay ra kéo ta ngã vào người mình.

"Trương Lương Nghị!" Ta bị chàng ôm chặt, không thể động đậy, chỉ nghe thấy chàng có chút ấm ức nói: "Đừng gọi tên ta."

"Gọi phu quân đi." Người say đến không phân rõ ràng kia cọ cọ hôn lên cổ ta, râu ria làm ta ngứa ngáy, "Gọi đi, thê tử."

"...Chàng buông ta ra trước đã."

"Không buông." Chàng hôn bừa lên người ta, "Buông ra nàng sẽ gả cho người khác."

"Đâu có người khác." Ta cố gắng giải thích, bị chàng ôm chặt không còn chút khí thế, "Không có ai khác."

"Có, có. Trước đây nàng không muốn gả cho ta vì thích người khác."

"...Đã sớm không thích nữa rồi."

"Ta không quan tâm." Có lẽ vì say, chàng thở hổn hển, nói năng cũng lủng củng, "Nàng thích người khác cũng phải gả cho ta."

"Vì sao?" Ta từ bỏ ý định kháng cự, như một con búp bê vải bị cậu bé nhỏ ôm chặt, thăm dò hỏi: "...Chàng thích ta không?"

"Thích." Giọng chàng từ trên đầu ta truyền xuống, "Ngày đó Quốc Công gia gọi ta đến phủ nghị sự, ta nhìn thấy nàng đứng ở cửa, bên cạnh là tiểu nha hoàn vụng về làm bẩn váy của nàng, nàng cũng không giận."

...Đó không phải là nha hoàn của ta, là nhị tiểu thư Tôn gia, vì có phần nhan sắc tầm thường nên luôn ghen tỵ với ta.

"Ngay lúc đó ta đã muốn bảo vệ nàng." Chàng càng ôm chặt hơn, "Ngày đó Quốc Công gia gọi ta đến, hóa ra muốn định hôn sự cho chúng ta, thật như miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu ta vậy."

"Ngày đó ta đi ra từ Quốc Công phủ, nghĩ rằng hơn hai mươi năm chịu đựng khổ sở không hề uổng phí, vì đã gặp được nàng."

"Nhưng ta biết ta không xứng với nàng, Lý lão bảo ta đi cùng nàng thì cẩn thận chút. Ông ấy bảo ta xấu quá, dễ dọa nàng sợ."

"Ông ấy còn nói nàng là Quận chúa, bảo ta kính trọng, việc hứa với nàng thì ta nhất định phải làm, thứ nàng thích thì ta nhất định phải giấu đi."

"Ông ấy nói ta thật là may mắn, một tên ngốc lăn lộn trong bùn đất lại lấy được tiên nữ."

Ta bị chàng ôm chặt, nghe chàng nói lời say, nghe tim chàng đập, không tự chủ được mà nở nụ cười.

Ta nằm trên ngực chàng cười mím môi, đưa tay chạm vào mặt chàng.

Mặt người say nóng rực, ý thức chàng đã mơ hồ nhưng cũng không phản kháng. Ta nhẹ nhàng bóp má chàng, cảm thấy như chàng không hoàn toàn là nam nhân che chở cho ta mà trong lòng chàng cũng có một cậu bé nhỏ.

Chàng ngủ say, ta đợi một lúc lâu cuối cùng cũng gỡ được tay chàng ra. Ta gọi hạ nhân mang nước vào, lau mặt và tay cho chàng rồi mới cởi giày và áo ngoài của chàng, xoay người nằm bên cạnh chàng.

Không biết từ khi nào ta lại lăn vào lòng chàng, có lẽ do thói quen, cả hai đều không tỉnh giấc.

Sáng hôm sau, Trương Lương Nghị tỉnh rượu, rõ ràng chàng còn nhớ chút chuyện tối qua, cười gượng hỏi ta có đau lưng không. Ta kéo tay chàng cắn một cái như để xả giận, để lại dấu răng nhạt, chàng cũng không phản kháng, đưa tay kia cho ta cắn.

Cổ tay chàng dài và chắc, cắn vào có chút đau răng nhưng ta cũng không khách khí, cắn hai dấu răng thật sâu.

Mắt chàng phản chiếu đôi mắt đen láy của ta, nhìn giống như con chó nhỏ giả vờ hung dữ, yết hầu chàng chuyển động liền cúi đầu hôn lên mặt ta. Ta chê chàng có mùi rượu, đẩy chàng ra bảo chàng đi rửa mặt.

Lúc ta trang điểm, chàng cứ quấn lấy ta, lấy son của ta chấm một ít lên giữa trán ta.

Ta tránh đi: "...Xấu quá."

"Đẹp mà, hôm đó ta thấy nàng có thứ gì giữa trán rất đẹp." Chàng đưa tay qua, nhất quyết chấm một chút. Cuối cùng ta không thắng nổi chàng, bị chàng chấm một nốt đỏ nhỏ giữa trán, trông như đứa trẻ phúc lộc. Ta trừng mắt nhìn chàng: "Thế này ta làm sao gặp người khác nữa."

"Gặp ai chứ, gặp ta thôi."

Ta không thắng nổi chàng, đột nhiên nảy ra ý nghịch ngợm. Ta cầm son định chấm lên trán chàng, ai ngờ chàng phản ứng nhanh hơn ta, đứng dậy né tránh: "Nam nhân bôi son trông ra cái gì chứ?!"

"Đẹp mà!" Ta đuổi theo chàng khắp phòng, "Không phải chàng bảo là đẹp sao, sao không tự chấm đi?"

"Thê tử chấm thì đẹp, ta chấm ra ngoài người ta bảo ta điên!"

"Chàng còn muốn ra ngoài gặp ai, gặp thiếp thôi!" Ta bắt chước giọng chàng, đuổi chàng khắp phòng đến mức thở hổn hển. Không biết hạ nhân đã tự động lui ra từ lúc nào, chỉ còn lại hai chúng ta.

Trương Lương Nghị dừng bước đợi ta đuổi kịp, ta giơ tay lên: "Đến đây, để thiếp chấm cho!"

"Nàng đừng mơ." Chàng giữ chặt tay ta, ta liền dùng tay kia cù chàng, không ngờ chàng không sợ nhột, lại quay lại trêu ta, chẳng mấy chốc ta đã xoay người xin tha: "Không đùa nữa..."

Ta sợ nhột, nhưng chàng không tha cho ta.

...

Ban ngày buông thả.

19

Khi xuân về, trời càng ngày càng ấm áp, hôn kỳ của Vinh Bình và Yến Tri cũng đã được định ra. Công chúa chính thức xuất giá, tất nhiên sẽ có kiệu hoa mười dặm, cả nước vui mừng.

Chỉ là dạo này ta luôn bị cơn buồn ngủ mùa xuân đeo bám, cứ nằm ườn trong nhà, không muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt. Nghe nói Vinh Bình Công chúa và phò mã gia tình cảm rất tốt, thường xuyên cùng nhau ra vào, Hoàng Thượng và kế hậu cũng rất hài lòng.

Năm nay Hoàng Thượng muốn tổ chức cuộc đi săn mùa xuân, muốn chọn một người từ trong quân doanh phía nam thành làm hộ vệ. Phụ thân vốn rất tin tưởng Trương Lương Nghị, không ít chuyện đều để cho chàng đi xử lý khiến chàng đi sớm về muộn. Nhiều lần khi ta thức dậy đã không thấy người đâu, thỉnh thoảng bị ta phàn nàn vài câu về nhà.

Cuộc đi săn mùa xuân sắp tới, hộ vệ được chọn không may bị ngã ngựa gãy chân. Danh sách đã được báo lên không thể thay đổi, cha ta phải báo cáo với Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nghe xong cười nói, "Nghe nói hai chàng rể nhà khanh đều là nhân tài xuất chúng, cho họ tiếp nhận đi, để trẫm xem những người mà Tạ Quốc Công coi trọng rốt cuộc tài giỏi đến đâu."

Trước mắt bao người, cha ta không thể không tuân lệnh thánh. Hiện tại, anh rể vừa bị cha ta đánh đòn mấy bận mới được bước chân vào cửa Tạ gia, đang cần cơ hội để tỏa sáng; còn Trương Lương Nghị thì sắp bị điều ra ngoài, cha ta dặn dò chàng đừng gây chú ý, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được.

Mấy ngày trước cuộc săn mùa xuân, Trương Lương Nghị đã phải đi đến bãi săn để bố trí phòng vệ. Trước khi đi, chàng kéo ta lại hôn mãi không thôi, nhìn đi nhìn lại ta, lưu luyến không rời: "Chờ ta trở về."

"Được."

"Ta để lại một đội thân binh trong phủ." Trương Lương Nghị dặn dò ta, "Ta đã giao cho Dũng thúc, nếu có việc gì nàng cứ bàn bạc với Phúc thúc và Dũng thúc."

"Trương Dũng?" Lão thân binh hay uống rượu kia?

Trương Lương Nghị gật đầu, lại hôn ta một cái: "Tuy thường ngày ông ấy lười biếng nhưng công phu vẫn rất tốt."

Ta ghét chàng để lại nước miếng trên mặt mình, đẩy chàng ra: "Biết rồi, biết rồi."

Đến lúc tạm biệt, ta lại không nhịn được mà nhắc nhở vài câu: "Tuy cha đã dặn chàng đừng gây chú ý nhưng chàng cũng phải cẩn thận, dù sao cũng có nhiều quan to quý nhân, đừng để xảy ra sai sót."

"Tất nhiên." Chàng cười ôm ta xoay vòng, tà váy tung bay trong không trung, "Ta đi đây!"

Ta kêu lên, đưa tay đánh chàng: "Chàng đi mau đi!"

Chàng cười rồi nhảy lên ngựa, chạy đi xa rồi còn quay đầu nhìn ta. Đợi chàng đi xa không thấy bóng đâu nữa ta mới tái mặt để Xuân Chi đỡ ta.

"Phu nhân." Xuân Chi kêu lên, "Người làm sao vậy?"

"Không sao, gọi đại phu đến đi." Dạo gần đây ta luôn cảm thấy khó chịu trong dạ dày, ban đầu nghĩ chỉ là bệnh nhỏ nhưng vừa rồi bị chàng ôm xoay vòng lại cảm thấy buồn nôn. Thánh mệnh không thể từ chối, ta lại sợ chàng lo lắng nên đành nhịn đến lúc chàng đi xa mới cúi người ôm bụng.

Lâm ma ma đỡ ta về phòng nằm, để gã sai vặt mời đại phu đến. Lão đại phu rất giỏi về bệnh dạ dày, bắt mạch cho ta nhưng lại nói không phải bệnh dạ dày.

Hoá ra ta đã có thai.

Xuân Chi tiễn đại phu ra ngoài, Lâm ma ma vừa mừng vừa lo, mừng vì Trương gia cuối cùng cũng có người nối dõi, lo vì ta còn trẻ, không biết liệu đứa nhỏ này có thể vượt qua được không.

Ta dặn người dưới tạm thời giữ bí mật, đợi Trương Lương Nghị về rồi nói sau. Nhưng mấy ngày nay thực sự ta không ăn được gì, ăn gì vào đều nôn ra hết, mệt mỏi chỉ muốn nằm.

Lâm ma ma thấy vậy thì rất đau lòng, miệng thì trách Trương Lương Nghị, nói hắn đã lớn vậy rồi mà chẳng biết cẩn thận, vừa mới bàn chuyện đi xa lại để ta mang thai.

Nhưng trách thì trách, mắng thì mắng, ai cũng biết đứa trẻ này vốn là ân huệ từ trời ban.

Nghe tin ta có thai, cô mẫu của Trương Lương Nghị - Triệu phu nhân vội vàng tới Trương gia, không kịp ăn cơm, vừa đến đã vui mừng niệm "A di đà phật", lại mang theo hai xe đồ bổ đưa đến, sợ ta không có gì để ăn.

Hôm sau, mẹ ta cũng đến, tất nhiên là mang theo không ít đồ bổ. Xuân Chi vừa sắp xếp vừa đùa: "Chỉ tính đồ bổ trong kho của phu nhân cũng đủ để người sinh ba đứa rồi."

"Ăn nhiều như vậy làm gì," Lâm ma ma mắng Xuân Chi, quay lại dặn ta, "Tuy phu nhân có thai nhưng đồ bổ cũng phải ăn có chừng mực, nếu không đứa trẻ sẽ quá lớn, phu nhân sẽ khổ."

Ta biết bà lại nghĩ đến việc của cô cô, bèn nắm tay bà: "Con biết rồi, ma ma." Ta cười an ủi, "Không sao đâu."

...

Lâm ma ma thay đổi món ăn từng bữa cho ta, còn Trương Lương Nghị đã đi mười mấy ngày, tính ra cũng nên về rồi.

Nhưng trưa hôm đó, khi ta đang ăn cơm, Xuân Chi vào với vẻ mặt khó nói: "Phu nhân, Tướng quân..."

"Sao vậy?" Ta dừng tay, "... Có phải chàng gặp chuyện gì không?"

Ta đứng dậy, Xuân Chi vội đỡ ta: "Tướng quân không sao, chỉ là... chỉ là Hoàng Thượng vừa hạ chỉ, phong Tướng quân làm Lĩnh Quân Vệ."

Thập lục vệ kinh thành, không phải người được Hoàng Thượng tin dùng thì không thể nắm giữ. Những năm gần đây Hoàng Thượng trọng dụng quan lại phe kế hậu, còn cha ta thì từ khi cô cô qua đời, dần dần không được trọng dụng nữa, chỉ được giao quản lý doanh trại phía nam thành.

Trương Lương Nghị không có người chống lưng, xuất thân thấp kém. Tuy là lựa chọn tốt để làm cận thần nhưng rõ ràng chàng là người của cha ta, sao lại đột nhiên được Hoàng Thượng ưu ái?

"... Rốt cuộc là chuyện gì?" Ta lo lắng, "Cha đã dặn dò chàng phải cẩn thận rồi mà?"

"Nghe nói Tướng quân hộ giá lập công ở ngoại thành, còn những chuyện khác, gã sai vặt truyền tin về cũng không nói rõ." Xuân Diệp lo lắng nhìn ta, "Phu nhân đừng vội, chậm nhất sáng mai Tướng quân sẽ về, đến lúc đó người hỏi rõ Tướng quân là được."

Ta không còn tâm trạng nào mà ăn uống, chỉ đi tới đi lui trong phòng nghĩ về chuyện này.

Những năm gần đây Hoàng Thượng trọng dụng phe kế hậu, nay đột nhiên phong Trương Lương Nghị làm Lĩnh Quân Vệ, chỉ sợ Hoàng Thượng muốn sử dụng người của cha để đối phó với phe của kế hậu.

Hoàng Thượng đã lớn tuổi, Thái Tử cũng đã trưởng thành, danh tiếng truyền xa, lại là nhi tử của chính cung Hoàng Hậu. Nếu Hoàng Thượng băng hà, Thái Tử lên ngôi là chuyện đương nhiên.

Chỉ e Hoàng Thượng đã nghi ngờ Thái Tử.

Ta thở dài, chỉ sợ mong muốn về một cuộc sống bình yên của ta và Trương Lương Nghị khó thực hiện được rồi.

Đêm đến Trương Lương Nghị vẫn chưa về, ta trằn trọc không yên trên giường. Nghĩ đến những chuyện này bên giường lại có người.

"Ngủ đi." Ta lẩm bẩm thì bị chàng ôm vào lòng: "Đã mang thai rồi, không được thức khuya nữa."

Chàng cẩn thận ôm ta, mang theo ý an ủi, lại sợ đụng vào bụng ta. Dù ta vẫn lo lắng chuyện kia nhưng khi thấy chàng, ta vẫn rất vui, "Chàng biết rồi à?"

"Vừa vào Lâm ma ma đã bảo ta đừng làm nàng giật mình." Giọng chàng tràn đầy niềm vui không kìm nén nổi, "Bà ấy nói nàng đã mang thai ba tháng rồi."

"Chàng sắp làm cha rồi." Ta ôm lấy cổ chàng, lắng nghe nhịp tim đang đập nhanh của chàng. Một lúc lâu sau, có lẽ vì tay chàng đã ấm lên, chàng mới cẩn thận đặt tay lên bụng ta, giọng khàn khàn: "Ta sắp làm cha rồi."

Bụng ba tháng tất nhiên chưa thể lộ rõ nhưng ta cảm nhận được lòng bàn tay chàng đặt lên bụng mình, dù không dám dùng sức nhưng vô cùng mong chờ cảm giác đứa bé lớn lên từng ngày.

Trong đêm chỉ nghe thấy tiếng thở xen kẽ nhau của hai người. Ta đã mệt mỏi đến mức ý thức mơ hồ, Trương Lương Nghị nhẹ nhàng ôm ta, cũng không dám dùng lực. Ta tựa vào lòng chàng, vòng tay quen thuộc khiến ta đặc biệt yên tâm: "Ngủ đi."

20

Ngày hôm sau khi ta thức dậy, chàng vẫn ở bên cạnh ta, một tay ôm lấy eo ta, tay kia đặt trên bụng của ta, ta vẫn còn mơ màng, lầm bầm hỏi một câu: "Sao chàng không đi quân doanh?"

"Hoàng Thượng cho ta được nghỉ mấy ngày, bảo ta bàn giao lại công việc cho anh rể tiếp quản." Sau khi Trương Lương Nghị được thuyên chuyển, Triệu Tiểu Tướng Quân được bổ nhiệm thay thế vào vị trí của chàng. Cha không hề sợ người khác nói mình ưu ái cho người nhà, dù sao có thể ngồi vững vị trí này hay không, tất cả phụ thuộc vào bản lĩnh của Triệu Tiểu Tướng Quân.

"Sáng nay thức dậy định đi luyện võ, nhưng lại nghĩ đến nàng thức dậy có lẽ sẽ muốn hỏi ta về tình hình mấy ngày qua, cho nên dứt khoát ở lại đây trông chừng nàng." Ánh mắt chàng sáng rực nhìn ta chằm chằm: "Quả nhiên là mang thai, rất thích ngủ."

Ta lười biếng đưa tay ra hiệu cho chàng kéo ta đứng dậy, chàng cũng đỡ lấy ta, nửa ôm nửa dìu, lại đi giày cho ta. Ta rửa mặt trang điểm, chàng cũng theo sát ta một tấc không rời, cho đến khi ngồi vào bàn ăn, lúc này hai người chúng ta mới nói đến chuyện chính.

Mấy ngày đầu của hội săn bắn mùa xuân, Trương Lương Nghị đúng là đã nghe lời của phụ thân, ngoan ngoãn hoàn thành công việc của mình, không dám lười biếng cũng không định làm chuyện gì gây ồn ào. Chỉ là đêm đó khi chàng đang đi tuần tra lại nhìn thấy một người đang lén lén lút lút bên cạnh doanh trại, giống như đang thăm dò chuyện gì đó, chàng nổi lên lòng nghi ngờ, muốn đi qua nhìn xem, không ngờ người kia nhìn thấy chàng đi tới lập tức chột dạ muốn bỏ chạy, chỉ là chưa chạy được mấy bước đã bị bắt lại.

Trương Lương Nghị bắt được người, đương nhiên là phải báo cáo lên trên. Người này cũng không nói mình lén lút làm gì ở bên cạnh doanh trại, chỉ nói muốn gặp Hoàng Thượng. Đêm đó Hoàng Thượng không có việc gì làm, chỉ uống chút rượu rồi sai người đưa người kia lên, khi người này còn đang đợi ở bên ngoài doanh trại của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại nghe thấy bên ngoài bẩm báo, nói Trương Lương Nghị không yên lòng, dẫn người đi tìm kiếm cẩn thận xung quanh doanh trại, lại phát hiện ra số lượng lớn thuốc nổ.

Nếu Trương Lương Nghị không để tâm đến những thứ này sẽ phát nổ, cho dù Hoàng Thượng không bị thương cũng sẽ bị kinh hãi. Hoặc nếu như Trương Lương Nghị không báo cáo kịp thời, để người này vào trong doanh trại của Hoàng Thượng, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

Chức quan của Trương Lương Nghị không đủ cao, chỉ có thể ở ngoài trướng chờ đợi, chẳng bao lâu Hoàng Thượng đã triệu chàng vào, khen ngợi chàng thận trọng, trung thành, có công hộ giá.

Phụ thân nghe được chuyện này, cũng bị dọa sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh. Nếu như Hoàng Thượng có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ sợ là Tạ gia cũng sẽ bị hỏi tội.

Trương Lương Nghị chỉ nghĩ rằng sau khi Hoàng Thượng hỏi xong thì sẽ không có chuyện gì, dù sao công việc thẩm vấn tiếp theo không phải việc mà hắn có thể hỏi đến, chỉ là không ngờ ngày hôm sau lại được thăng chức lên làm Lĩnh Quân Vệ.

Kể xong hết những chuyện này đã qua một canh giờ.

"Khi trở về, ta lại bị nhạc phụ gọi tới quốc công phủ, lại nói chuyện này suốt hai canh giờ."

"Một kẻ thô kệch chỉ biết đánh trận như ta lại bị quấn vào triều đình." Chàng ôm đầu than thở một tiếng: "Chỉ sợ là não mình đã bị kẹp ở cạp quần rồi."

Ta cảm thấy buồn cười nhìn nam nhân trước mặt, chàng đâu phải là người bất cẩn, ta chọc chọc vào cánh tay chàng: "Đi một bước nhìn một bước, còn có ta ở bên cạnh giúp chàng mà."

"Ừ." Chàng lại nắm lấy tay ta đùa giỡn, trên khuôn mặt không có chút buồn bã nào, dáng vẻ có chút xem thường chức quan Lĩnh Quân Vệ tam phẩm: "Nếu không phải cần kiếm cho thê tử một chức danh nhất phẩm cáo mệnh, gia đã không kiên nhẫn nghe đám người cầm bút kia khua môi múa mép rồi."

Đêm qua phụ thân đã phân tích rõ ràng về lợi hại của các mối quan hệ trong triều cho chàng nghe, không cần ta phải nhiều lời nữa. Con người Trương Lương Nghị không đọc nhiều sách nhưng cũng có chút tỉ mỉ, cẩn trọng, cho dù bây giờ là tình huống bất đắc dĩ, nên làm gì không nên làm gì, trong lòng chàng cũng biết ít nhiều.

"Nếu không được thì ta sẽ từ quan về nhà." Chàng nói nửa đùa nửa thật: "Ta sẽ mở một lò rèn, mỗi ngày rèn sắt, sẽ dành dụm một ít tiền, mua hoa cho thê tử."

Ta phì một tiếng, bị tính toán của chàng làm cho bật cười: "Cũng không phải không được."

"Đến lúc đó, ta sẽ làm nương tử của ông chủ, chàng rèn sắt, ta quản lý sổ sách."

"Đương nhiên, đương nhiên, tiền bạc vẫn là để nương tử cầm."

Nói chuyện đùa giỡn một hồi, trong lòng hai người chúng ta đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng chỉ là một chức quan tam phẩm thôi mà, cũng không phải là lên núi đao xuống biển lửa gì, làm thì làm thôi.

Chỉ là Trương Lương Nghị vào triều, ta cũng không thể không quan tâm một chút đến tình hình trong triều đình, bây giờ mối quan hệ giữa huynh trưởng Kế Hậu và Hoàng Thượng càng ngày càng trở nên ảo diệu, Đại Hoàng Tử lại nhiều lần bị Hoàng Thượng quở trách. Sau khi thành hôn, Yến Tri cũng vào triều, mặc dù chức quan của hắn ta không cao nhưng thông minh tài trí, kế sách biến hoá, Hoàng Thượng rất tán thưởng người phò mã này, đôi khi cũng thích lắng nghe ý kiến của Yến Tri.

Thời gian từng ngày trôi qua, mắt thấy đã sắp sang thu, năm nay, yêu cầu của Hoàng Thượng đối với Đại Hoàng Tử ngày càng nghiêm khắc, lời khen ngợi dành cho Yến Tri lại càng ngày càng nhiều, không nghi ngờ gì nữa Yến Tri đã trở thành sủng thần ở bên cạnh Hoàng Thượng.

Bụng ta càng ngày càng lớn, ban đêm thỉnh thoảng sẽ cảm thấy khó chịu. Trương Lương Nghị luôn xoa chân bóp eo cho ta, động tác của chàng càng ngày càng điêu luyện.

Cuối mùa thu năm đó, Hoàng Thượng hạ chỉ giam giữ Đại Hoàng Tử, cấm túc nửa tháng.

Lý do là không yêu thương che chở cho huynh đệ.

Trong một năm này, Đại Hoàng Tử đã nhiều lần bị Hoàng Thượng áp chế, Nhị Hoàng Tử vốn là người kín đáo, không bộc lộ tài năng lại dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hắn ta là nhi tử của Đức Phi, nhiều năm qua, hắn ta luôn bị ánh hào quang của Đại Hoàng Tử che lấp, rất ít người chú ý đến vị Nhị Hoàng Tử đã tròn mười sáu tuổi này.

Bây giờ hắn ta lộ diện, đương nhiên cũng cố ý liều một phen tranh đoạt vị trí Thái Tử. Chỉ là các vị hoàng tử tranh đấu, thần tử gặp nạn, nhóm tướng lĩnh do huynh trưởng Kế Hậu dẫn đầu đương nhiên đứng về phía Đại Hoàng Tử, mà Nhị Hoàng Tử lại đặt chủ ý lên hai nhà Tạ, Trương.

Mặc dù cha ta là một lão già ngoan cố nhưng lúc này lại trơn trượt giống như một con cá chạch. Dù Nhị Hoàng Tử có nói thế nào thì cha ta cũng không lên thuyền, Trương Lương Nghị lại không có bản lĩnh này của người, chàng vẫn không hiểu lắm về các mối quan hệ trong triều, không biết thế nào lại bị đồng liêu trong triều mới đi uống một chén rượu, rồi "tình cờ" gặp được Nhị Hoàng Tử vi phục xuất cung.

Nhị Hoàng Tử mượn lý do Trương Lương Nghị hộ giá có công nhất quyết muốn kính rượu chàng, Trương Lương Nghị dứt khoát giả ngốc đến cùng, Nhị Hoàng Tử nói gì chàng cũng làm, sau đó lại thuyết phục Nhị Hoàng Tử uống rượu, cuối cùng tửu lượng của Nhị Hoàng Tử không thắng nổi, Trương Lương Nghị vội vàng lấy lý do đi vệ sinh mà chuồn mất.

Buổi tối chàng trở về mặt buồn rười rượi, còn bị ta nắm lấy lỗ mũi đổ vào miệng một bát canh giải rượu.

"Vị Lục đại nhân kia vốn là huynh đệ đồng hao của biểu huynh bên mẫu tộc Nhị Hoàng Tử." Ta ưỡn cái bụng đã nhô cao, không nhịn được mà bật cười: "Nếu nói kỹ ra thì trong triều có gia đình nào không có quan hệ thân thích xa lắc xa lơ? Nhưng chuyện này cũng không đáng ngại, chàng chỉ cần để tâm một chút mấy nhà trong triều đứng về phe nào là được."

"Ngày mai được nghỉ, ta sẽ sang chỗ nhạc phụ đại nhân xin chỉ giáo một chút." Trương Lương Nghị thở dài một tiếng: "Thật sự rất khó làm."

Chàng kéo ta qua ngồi lên đùi mình, đưa tay sờ lên bụng ta: "Không biết khi nào con của chúng ta mới có thể sinh ra. Chờ khi đứa con này trưởng thành, đừng để nó học theo lão tử đây, suốt ngày giống như con ruồi không đầu bay trong triều đình."

Trương Lương Nghị bị ép buộc vào tình thế bất đắc dĩ, không chỉ phải quan tâm đến sự thay đổi trong triều mà ban đêm trở về còn phải học bù kiến thức.

Không phải người này sợ mất mặt khi đối đáp ở trong triều, mà đơn giản là vì ngay cả những lời đám văn thần kia nói chàng cũng nghe không hiểu, mỗi lần hạ triều trở về đều quấn lấy ta, bắt ta giải thích cho mấy câu kinh điển mà nhóm người kia trích dẫn.

Trương Lương Nghị nửa mù chữ: Khó quá, khó quá, khó quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang