2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Mẫu thân túm lấy cổ áo Lý di nương hỏi: "Ngươi đã đưa cho hắn đồ vật gì?"

Ta quay lại tìm Đinh Liên, Đinh Liên túm lấy tay áo ta, giọng nói sợ hãi: "Tỷ, mấy hôm trước di nương lấy của muội một chiếc khăn tay, bên trên thêu khuê danh của muội."

Ta không ngờ Lý di nương lại làm ra chuyện như vậy, hiện tại nghe thấy chỉ là một chiếc khăn tay, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, an ủi: "Chỉ là khăn tay thôi, không phải là thứ gì xấu hổ, không sao đâu."

Đinh Liên dựa vào bên ta, vẻ mặt hơi dịu lại.

Bên kia, phụ thân nghiêm giọng nói với Lý di nương: "Ngươi tự về phòng riêng đóng cửa suy nghĩ, chuyện nhỏ bình thường thì cũng thôi, đến chuyện lớn ngươi cũng hồ đồ như vậy, đầu óc toàn là những suy nghĩ méo mó. Sau này việc giáo dưỡng Đinh Liên không cần ngươi nhọc lòng nữa!"

Lý di nương hét lên: "Đinh Liên là con gái ta! Mười bốn năm nay ta tranh thủ từng thứ một cho con, dựa vào đâu mà cướp con gái của ta cho phu nhân nuôi dưỡng!"

Mẫu thân thở dài, vừa định nói gì đó.

Chỉ nghe Đinh Liên nói từng chữ một: "Con tình nguyện không phải là con gái của người."

Lý di nương nhảy dựng lên đánh nàng, ca ca nhanh mắt nhanh tay chặn trước mặt, một tiếng "Bốp" vang lên, trên mặt ca ca xuất hiện dấu đỏ.

Đinh Liên đã sớm nước mắt lưng tròng, hét lên một tiếng "Ca ca" rồi che mặt chạy mất.

Ta đuổi theo thì bị nha hoàn của nàng khuyên can ở ngoài cửa.

Nha hoàn cười khổ nói: "Đại tiểu thư, cứ để nhị tiểu thư khóc một trận cho thoải mái đi."

Biết được vấn đề nằm ở đâu, mọi chuyện cũng dễ điều tra.

Hóa ra từ sau khi mẫu thân có ý định gả ta đi, Lý di nương liền sốt ruột lo lắng ngầm tìm rể cho Đinh Liên, thậm chí còn bỏ tiền tìm đến một bà mối được gọi là Thông Linh. 

Trình phu nhân cũng tìm đến bà mối này nhưng không hề nhắc đến sở thích của con trai, từ bà mối nghe được chuyện con gái nhà họ Tạ đang vội gả chồng.

Lý di nương có bảy phần hài lòng với Trình công tử, sau đó nhà họ Trình đến cầu hôn mẫu thân, mẫu thân từ chối khéo, khiến bà ta cảm thấy bảo bối mất mà lại tìm được, bảy phần hài lòng đó liền biến thành vô cùng cấp bách.

Vì vậy bà ta hồ đồ đưa ra chiếc khăn tay đó.

May mà chỉ là một chiếc khăn tay.

Chiếc khăn tay này sẽ sớm trở về nhà họ Tạ, sẽ không có nhiều người biết nó từng đến tay nam nhân bên ngoài.

Mẫu thân sợ Đinh Liên nghĩ quẩn, bảo Đinh Liên chuyển đến viện của bà.

Còn Đinh Liên sau khi khóc một trận, nỗi uất ức trong người cũng tiêu tan không ít, cũng coi như trong họa có phúc.

Ta thấy nàng ấy đi đi lại lại trước cửa viện ta, ta liền vẫy tay bảo nàng lại đây.

Đinh Liên cười khổ nói: "Di nương có làm gì không tốt, cũng là vì muốn tốt cho muội, mặc dù muội đã nói ngàn vạn lần là không cần. Nhưng liên lụy đến tỷ vì muội mà phiền lòng, là lỗi của muội..."

Thư Linh bước nửa chân vào, thấy chúng ta kề sát nhau nói nhỏ, lại lui ra canh giữ ở cửa.

Ngay sau đó, trong đầu ta vang lên tiếng lòng của Thư Linh.

[Nhị tiểu thư, ôi, đáng thương quá, bị mẫu thân mình ép gả cho lão Vương gia làm vợ kế. Làm mẹ kế dễ dàng gì cơ chứ? Con gái lão Vương gia đã sinh con rồi, lấy chồng vào được làm ngoại tổ mẫu ngay.]

[Lão già cố chấp lúc nào cũng dọa con trai không cho làm thế tử, phải sinh thêm một đứa con trai với người phu nhân mới. Cậu con trai cứng đầu lúc nào cũng mỉa mai kế mẫu tham quyền thế mới lấy ông già, không bằng một đầu ngón tay của mẹ ruột mình.]

6.

Cha con nhà người ta cãi nhau xong vẫn là cha con, đáng thương cho kế mẫu khó xử.

[Lý di nương dựa vào nàng ta đưa mình ra khỏi phủ làm quý phu nhân, để về nhà đấu võ mồm với phu nhân, sống c.h.ế.t không cho nàng ta về nhà mẹ đẻ kể khổ, ép nàng ta chịu đựng đến phát điên, khiến nàng ta đã tự sát khi còn trẻ.]

Trời ạ!

Cuối cùng ta cũng hiểu được tâm trạng của Thư Linh khi phát hiện ta xem chân dung của Trình công tử.

Ta ngắt lời Đinh Liên, nghiêm túc nói: "Nhưng bà ta chỉ làm những việc xấu, lòng dạ cũng chưa chắc đã tốt. Trước đây bà ta khiến muội mất mặt trước mọi người, bây giờ lại vội vàng muốn muội gả chồng mù quáng, cuối cùng là vì tốt cho muội hay là muốn lợi dụng muội để tranh giành với người khác?"

Ta dịu giọng nói: "Chúng ta là chị em ruột, không nói hai lời, muội vẫn luôn mềm yếu nhưng cuộc đời còn dài, không chỉ chuyện hôn nhân, bất kỳ quyết định nào của muội cũng phải tự mình đưa ra mới tốt."

Ta biết muội ấy nhạy cảm, ít khi nói với muội ấy như vậy.

Đinh Liên kìm nước mắt đồng ý, lại hỏi: "Tỷ tỷ, chuyện này có liên lụy đến tỷkhông? Có ảnh hưởng đến hôn sự của tỷ không?"

Ta nói: "Không cần lo lắng, không có gì đâu, mọi chuyện của ta đều tốt."

Chủ mẫu nhà họ Lâm, một gia đình danh giá, đã gửi thiếp mời đến.

Lâm công tử từ nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng, được hoàng gia kiểm tra nhân phẩm, chọn làm bạn đọc cho Đoan vương.

Có vết xe đổ phía trước, ca ca nhờ bạn học đó dò hỏi chuyện riêng của Lâm công tử, xác nhận rằng hắn trong sạch tự trọng, có thể nói là không gần gũi nữ sắc.

Mẫu thân cũng rất thận trọng, bàn bạc với Lâm phu nhân cùng đi thưởng hoa ở Bách Hoa Viên ngoại ô Kinh Thành, để ta và Lâm công tử "Tình cờ" gặp mặt, nếu ta ưng ý thì sẽ bàn tiếp.

Mẫu thân nói: "Đã muốn tình cờ thì phải giản dị, không cần rườm rà, kẻo lại biến khéo thành vụng."

Ta nói: "Giản dị thế nào thì cũng phải mang Thư Linh theo." 

Tại Bách Hoa Viên, ta tình cờ gặp Lâm công tử.

Hắn vô thức lùi lại hai bước, chắp tay hành lễ: "Tại hạ không biết có nữ quyến trẻ tuổi ở đây, nếu có đụng chạm, mong tiểu thư thứ tội."

Ta cười nói: "Công tử quá lời rồi." 

Gặp gỡ vội vã, không thể nói là thích nhưng quả thực là một tài tử có ánh mắt trong sáng.

Quay đầu lại, ta thấy Thư Linh ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của Lâm công tử.

[Đó chính là Lâm Gia? Không tệ, quả nhiên là mỹ nam tử.]

Đợi mãi không thấy động tĩnh gì, ta chợt nhớ ra Thư Linh không biết đây là cuộc gặp gỡ giả để xem mắt.

Về phủ, ta hắng giọng: "Thư Linh à, ngươi thấy Lâm công tử thế nào?"

Thư Linh nói: "mi thanh mục tú, nho nhã lễ độ."

Đúng vậy, ta cũng thấy như vậy.

Nhưng phản ứng của Thư Linh quá bình tĩnh, không có một tiếng lòng nào thêm.

Ta ám chỉ: "Hôm nay ta đi xem mắt với hắn. Ngươi thấy nếu ta gả cho hắn thì thế nào?"

Một hơi, hai hơi, ba hơi...

Một khắc trôi qua.

Thư Linh cứng đờ cười: "Ha ha, tiểu thư, người đùa sao?"

Ta tiếp tục kích thích nàng: "Không đùa, nếu ngươi cũng thấy tốt thì sau này ngươi phải gọi hắn là cô gia rồi."

Thư Linh lập tức nói: "Không tốt!"

Ta hỏi: "Mi thanh mục tú, nho nhã lễ độ, gia thế tương đương, có gì không tốt?"

Thư Linh im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu.

Ta mong đợi nhìn nàng.

"Tiểu thư, ta chỉ muốn nói tốt hay không tốt thì thực ra người hiểu được thì hiểu, người không hiểu thì ta không nói nhiều, nói rồi người cũng không hiểu, người cũng đừng hỏi ta có chuyện gì. Thực ra người hiểu thì ta cũng hiểu, ai bảo chúng ta đều hiểu chứ. Không hiểu thì cũng không cần giả vờ hiểu, người hiểu cũng không cần nói ra..."

7.

Ta túm lấy tai nàng: "Dừng!"

Thư Linh cười trừ, ngậm miệng.

Ta hỏi: "Hắn tốt hay không, khó nói lắm sao?"

Thư Linh: "Người hiểu thì hiểu..."

Ta bịt miệng nàng, chủ động tập trung lắng nghe tiếng lòng nàng.

[Trời ạ, danh sách xem mắt này cuối cùng là ai sắp xếp cho tiểu thư vậy? Kéo xuống tặng nhất trượng hồng loạn côn đánh chết, lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, đày xuống địa ngục mười tám tầng, vĩnh viễn không được siêu sinh!]

[Mắt không dùng được thì móc ra để ta rửa cho, nếu không được thì cho ta làm đồ nhắm rượu đi! Sao toàn tìm những người nhìn vào là muốn gả, nhìn kỹ lại thì không thể gả được chút nào vậy?]

Ta nói: "Ca ca đã tra rồi, Lâm công tử là người tốt."

Thư Linh: "Ồ."

[Ha ha, mắng đến cả đại công tử, xem như ta đá phải tấm sắt rồi! May mà tiểu thư không biết ta nghĩ gì, nếu không ta sẽ bị đày vào lãnh cung mất.]

Ta lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng có vô số tấm kim bài miễn tử ở chỗ ta.

Ta buông tay, không tự chủ được mà thở dài: "Những tâm tư này của ta, Đinh Liên và những tỷ muội khác không hiểu, Vân Nương thai nghén không ổn, ta làm sao có thể khiến nàng ấy lo lắng."

Thư Linh nói: "Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tiểu thư lo gì không có ý lang quân chứ? Hôm nay ra ngoài cũng mệt rồi, tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi."

[Hu hu, để ta chuẩn bị lời lẽ, ngày mai sẽ lấy hết can đảm nói cho tiểu thư biết sự thật!]

Vì thế ta yên tâm ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh dậy, Thư Linh đã biến mất.

"Đêm qua mẫu thân của Thư Linh tỷ tỷ bệnh nặng, nàng ấy đã về nhà ngay trong đêm."

Ta liên tục hỏi: "Có mang theo đại phu đi không?" 

"Tiểu thư yên tâm, phu nhân đã cho phủ y đi theo rồi."

"Ngươi đi một chuyến, mời cả Chu đại phu chuyên trị ho lao ở phía đông thành đến, tiền thừa ra thì đưa cho Thư Linh phòng khi cần dùng, nhanh lên."

Thư Linh từng liều mạng bảo vệ ta trong loạn cướp, sau đó mẫu thân đã trả lại khế ước cho cả nhà nàng và tặng hậu lễ để cảm tạ.

Thư Linh nhất quyết ở lại bên ta, trong viện của ta, nàng không phải là hạ nhân mà là nửa chủ tử, cũng là tỷ muội tốt của ta.

Một ngày trôi qua, bên kia truyền đến tin tức. Vẫn là bệnh cũ, tính mạng không đáng lo nhưng tinh thần không được tốt lắm, Thư Linh ở đó chăm sóc mấy ngày.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Nỗi lo lắng vơi đi, ta lại không nhịn được nghĩ, cuối cùng thì Lâm công tử có điểm nào không tốt? Lần này cũng là Lâm phu nhân cố ý che giấu sao? Nhưng Lâm phu nhân không giống người gian xảo.

Ta gọi tiểu tư đến, bảo họ đi dò la. 

Tra ba ngày, Lâm công tử rất trong sạch.

Thư Linh cũng đã trở về.

Nhưng ta hỏi nàng, nàng vẫn không nói.

[Tiểu thư đừng trách ta, ta thực sự đã lấy hết can đảm muốn nói cho người biết. Nhưng cơn tức này cứ nhịn mãi nhịn mãi, người đoán xem thế nào, lại xì hơi mất rồi.]

Trời ạ.

Ta u ám nhìn chằm chằm nàng.

Tiểu nha hoàn đến bẩm báo, nói ở hậu môn có một thư đồng, bảo là Lâm công tử có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.

Ta có chút bối rối.

Lâm phu nhân rất hài lòng với ta nhưng hôm đó gặp mặt, Lâm Gia lại không nhiệt tình với ta, tại sao hôm nay lại đi cửa sau nhưng mà không tránh người hầu mời ta ra ngoài?

Thư đồng bộ dạng phục tùng nhưng giọng nói kiên định: "Tạ tiểu thư cứ yên tâm, chắc chắn sẽ đưa người đi đến nơi về đến chốn, sẽ không có kẻ nào không có mắt truyền ra ngoài đâu."

Trang phục và khí độ của thư đồng này không phải là kẻ trộm có thể giả mạo được.

8. 

Biểu cảm của nàng thoải mái, tiếng lòng cũng nhẹ nhàng.

[Lâm Gia có thể có chuyện gì gấp gáp chứ? Ta biết rồi, hắn muốn thành thật với tiểu thư sao? Tốt quá, chuyện này vẫn nên để người trong cuộc tự nói chuyện với nhau, tiểu thư, đừng yêu hắn, không có kết quả đâu.]

Vì vậy ta đồng ý.

Thư Linh theo ta lên xe ngựa nhưng xe ngựa này không phải đi về hướng Lâm phủ.

Thư đồng chủ động giải thích: "Trong Kinh Thành người đông mắt tạp, chủ tử của chúng ta có một ngôi nhà riêng yên tĩnh, rất thuận tiện để bàn bạc."

Rèm che kín mít, đến khi xuống xe ta mới phát hiện đã đến ngoại ô Kinh Thành, trước mặt là một tòa nhà thanh nhã cao quý.

Sự nghi ngờ của ta dâng cao, đây không giống như là nhà riêng mà Lâm Gia trẻ tuổi có thể sở hữu.

Thư đồng dẫn đường đến một tiểu viện, ra hiệu cho ta tự mình vào trong.

Mờ mờ ảo ảo, ta nghe thấy tiếng người.

Một người là Lâm Gia.

Một người còn lại có chút quen tai, nhất thời không nhớ ra là ai.

Đi đến gần, ta nghe rõ cuộc đối thoại của họ.

"Sao thế, Lâm Gia, ngươi thật sự muốn cưới Tạ tiểu thư sao? Ngươi muốn cùng nàng bái đường thành thân, ba thư sáu lễ với nàng sao? Ngươi thích nàng? Ngươi thích nàng đến mức nào?"

"Ngươi nói nhảm gì vậy? Chỉ là tình cờ gặp nhau ở Bách Hoa Viên, có cần phải bịa đặt về Tạ cô nương như vậy sao?"

"Ồ, Tạ cô nương, mới gặp nhau một lần thôi sao. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, ngươi gọi ta mãi mà vẫn xa lạ như vậy."

Bên trong vang lên một trận ầm ầm.

Khi ta đi đến cửa, ta thấy hai người đàn ông đang ôm nhau.

Nói chính xác hơn, là Lâm Gia bị một người đàn ông khác ôm vào lòng hôn. 

Sau đó Lâm Gia dùng sức đẩy người kia ra, hai bức tượng ngọc trên tủ trưng bày bên cạnh bị va vào và rơi vỡ, hắn lại dùng mu bàn tay lau mạnh miệng mình.

"Quân thần khác biệt, điện hạ mãi mãi là điện hạ."

Cuối cùng ta cũng nhận ra, nam nhân kia là Đoan Vương.

Thời thơ ấu, ta có chút duyên phận với hoàng thất, thực ra đã sớm quen biết Lâm Gia và Đoan Vương nhưng không thân thiết với nhau.

Thái hậu cưng chiều con trai út, thấy Đoan Vương không thích đọc sách nên đã cho Lâm Gia làm bạn đọc cùng hắn, nuôi dưỡng hắn trở nên kiêu căng tùy tiện.

Hơn nữa khi còn nhỏ hắn đã thay Hoàng đế đỡ một bát canh có độc, suýt mất mạng, vì vậy ngay cả Hoàng đế cũng không quản giáo hắn cho tốt.

Đoan Vương ngẩng đầu nhìn ta, cũng không tức giận vì Lâm Gia chống đối hắn, bình tĩnh nói: "Ngươi suốt ngày nói quân thần khác biệt. Có câu nói, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Vậy bản vương muốn hôn ngươi một cái, sao ngươi không cho bản vương hôn?"

Lâm Gia trông có vẻ đang cố gắng suy nghĩ mối liên hệ giữa những điều này, sau đó phản bác: "Nói bậy, điều này không giống nhau."

Đoan Vương đáp trả: "Có gì không giống nhau? Ngươi chắc chắn phải c.h.ế.t sao? Ngươi c.h.ế.t thì bản vương sẽ để cho Tạ~ cô~ nương~ của ngươi chôn cùng ngươi."

Lâm Gia mắng: "Kẻ điên!"

"Sao ngươi không nói quân thần khác biệt nữa?"

"Điện hạ, người đúng là điên rồi!"

"..."

Lâm Gia giận đùng đùng quay người đi ra ngoài.

Hắn vừa quay người, liền đối mặt với ta.

Lâm Gia đột nhiên tái mặt: "Tạ tiểu thư, sao ngươi lại ở đây?"

Đoan vương ung dung nhìn cảnh này, trên mặt nở nụ cười, như thể đã đoán chắc ta sẽ thẹn quá hóa giận cau mặt hoặc khóc lóc om sòm, trở mặt với Lâm Gia.

Ta chỉ cười đoan trang: "Đa tạ Đoan Vương điện hạ đã mời, còn cho thần nữ xem một vở kịch hay." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang