3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9. 

Lâm Gia nói: "Ta có thể giải thích."

Thực ra không cần hắn giải thích, nghe lâu như vậy, ta đã đủ hiểu chuyện này cuối cùng là thế nào.

Ta nói: "Khi thư đồng mời ta đến, hắn nói Lâm công tử có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, vậy thì hãy bàn bạc một chút."

Lâm Gia cũng hiểu ra vấn đề, lạnh lùng nói với Đoan Vương: "Đã là ý của điện hạ, vậy thì mượn thư phòng của điện hạ."

Lâm Gia và ta bình tĩnh đi ra ngoài, nụ cười trên mặt Đoan vương không giữ được nữa, sắc mặt đen sì.

Cuối cùng Thư Linh cũng đã vượt qua sự cản trở của thư đồng và xông tới, giống như gà mẹ bảo vệ con, che tầm nhìn của Đoan Vương cho ta.

Ta nghe thấy tiếng hét trong lòng của nàng sau một thời gian dài.

[Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi, mặc dù đã sớm biết cả đời Lâm Gia không lấy vợ và quan hệ thân mật với Đoan Vương, rất có thể hai người họ là một đôi nam đồng nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất chấn động.]

[Trời ạ, hai người các ngươi hôn nhau thì hôn nhau, gọi người ta là đối tượng xem mắt đến xem làm gì? Có phải thấy hai người hôn nhau quá cô đơn, cảm thấy giữa hai người vẫn có thể đứng thêm một người nữa phải không? Hay là cần có người giúp hai người các ngươi nhắm chuẩn miệng?]

[Đoan Vương đúng là kẻ điên, ta có chút muốn ghép đôi các ngươi rồi, sao ngươi lại biến tiểu thư của ta thành một mắt xích trong trò đuổi bắt của các ngươi? Tiểu thư đã làm gì sai, tượng ngọc đã làm gì sai? Nam nhân bên dưới, lui! Lui! Lui!]

Vào thư phòng, Lâm Gia nhìn Thư Linh.

Ta liếc thấy ánh mắt tò mò của Thư Linh, nói: "Nàng là tâm phúc của ta, không cần tránh đi chỗ khác."

[Huhu, tiểu thư đánh giá ta cao như vậy sao, ta vẫn luôn nghĩ mình là chó săn.] 

Ta vỗ đầu chó của Thư Linh, kéo nàng ngồi xuống.

Lâm Gia giống như một tên tội phạm chiến tranh đứng trước mặt chúng ta, ta nói: "Lâm công tử không cần như vậy, ta nghĩ, bản thân ngươi cũng không có ý định liên lụy đến ta."

Lâm Gia nói với ta, hắn và Đoan Vương dây dưa không rõ đã nhiều năm, vì vậy đã từ chối nhiều mối hôn sự mà Lâm phu nhân cố ý sắp xếp, cũng truyền ra danh tiếng không gần nữ sắc.

——Người ngoài sẽ không nghĩ rằng, hắn gần gũi với nam sắc, còn là Đoan vương.

Trước đây hắn dùng chuyện chuyên tâm khổ học để làm cái cớ qua loa chuyện này nhưng tuổi tác ngày càng lớn, sự nghiệp quan trường cũng đang thuận lợi, người khác đều nhìn chằm chằm, Lâm phu nhân cũng hết lòng vì hắn mà tính toán.

Chuyện ngẫu nhiên gặp nhau ở Bách Hoa Viên để xem mắt, Lâm phu nhân không hề nói gì với hắn. Sau khi về nhà, Lâm phu nhân hỏi hắn mấy lần là có gặp chuyện gì kỳ lạ không, hắn mới nhận ra có điều khác thường.

Ta nói: "Sự hiểu lầm của Đoan vương có lẽ có liên quan đến ta. Vì tò mò về nhân phẩm của ngươi, ta đã sai người đi điều tra chuyện riêng của ngươi, là ta đã phạm thượng, còn khiến Đoan vương không vui."

Lâm Gia nói: "Không sao. Chỉ là chuyện hôn sự này..."

Ta cười: "Ta và Lâm công tử không hợp nhau, mọi thứ đều tốt, chỉ là không thích hợp."

Lâm Gia sai thư đồng đưa chúng ta về, thành khẩn nói: "Mong Tạ cô nương đừng nhắc đến chuyện này với người khác. Ta sẽ đến đền tội sau, sẽ không để người khác chỉ ra bất kỳ lỗi lầm nào của Tạ cô nương."

Lâm Gia sai khiến thư đồng rất thành thạo, thái độ của thư đồng đối với Lâm Gia cũng giống như đối với Đoan Vương.

Ta nhìn thấy trong mắt, nghĩ rằng, có lẽ không chỉ vài năm.

Trong ký ức thời thơ ấu của ta, họ đã như vậy.

10.

Ta đột nhiên muốn hỏi, cũng hỏi ra miệng.

"Lâm công tử, ngươi còn có thể từ chối đến bao giờ?"

"Tạ cô nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt nữ tử kết hôn với ta."

"Ý ta là, ngươi không giống như không có tình cảm với Đoan Vương."

Lâm Gia cười khổ: "Đó là Đoan Vương."

Là tâm can bảo bối của Thái hậu và Hoàng đế.

Nói thêm nữa thì không lễ phép. 

Ngày Lâm Gia và Lâm phu nhân đến, ta thấy xe ngựa của Đoan Vương dừng ở bên ngoài phủ.

Vừa khéo ta đang ôm đồ mừng dùng để cầu phúc cho Vân Nương, thư đồng đến hỏi ta: "Chủ tử nhà ta hỏi, hôm nay thương lượng là không bàn đến chuyện hôn sự nữa, chứ không phải là đến bàn chuyện hôn sự đúng không?"

Ta tức cười: "Hãy thay ta nhắn một câu với chủ tử của ngươi. Hắn hỏi một nghìn câu một vạn câu Lâm Gia có cầu hôn tiểu thư nhà nào không, cũng không bằng hắn bẩm báo với Thái hậu rằng muốn thành hôn với Lâm Gia thì hữu dụng hơn."

Cũng không đợi thư đồng truyền lời ta đã tự mình vào phủ.

Thái hậu thay Đoan vương xem xét Vương phi nhưng đã được một thời gian rồi, Đoan vương sẽ không không hiểu đạo lý này.

Đến khi Lâm Gia và Lâm phu nhân ra khỏi cửa, xe ngựa của Đoan vương phủ đã rời đi.

Thư Linh vẫn đang trong lòng điên cuồng mắng Đoan vương phát điên đến tận cửa nhà người khác, ta nghe thấy mà bật cười, cơn tức cũng tan biến.

Thư Linh cùng ta làm kim chỉ may yếm cho đứa trẻ trong bụng Vân Nương.

Ta đột nhiên nhớ đến cảm khái của Vân Nương sau khi gả vào nhà họ Dương. 

Là một tiểu thư khuê các, bất kể tiếp nhận cái gì, cũng phải chống đỡ.

Gả vào nhà họ Trình cũng được, đấu với Trình mẫu dăm ba năm, giành được quyền quản gia, thuần phục người chồng vô dụng nghe lời.

Gả vào nhà họ Lâm cũng được, dù sao Lâm Gia cũng thích nam tử, có Đoan vương ở cũng sẽ không có thiếp thất con ngoài, địa vị chủ mẫu không thể lay chuyển, gả cho Đoan vương cũng vậy.

Gả vào nhà họ Dương cũng được, thê thiếp thành đàn thì coi như chia sẻ gánh nặng sinh đẻ, đấu đá ngầm thì coi như thi triển tài trí. Chỉ cần vượt qua đứa con khó khăn này, sau này sẽ thoải mái hơn nhiều, chỉ cần bồi dưỡng con thứ để mở đường cho con ruột.

Vân Nương từng nói rất ghen tị với ta vì không phải lúc nào ta cũng phải chịu chèn ép, đợi đến độ tuổi vừa đủ sẽ tự có người thích hợp xuất hiện.

Nhưng bây giờ, ta cũng có chút mơ hồ.

Cái này cũng gả được, cái kia cũng gả được, vậy ta gả cho ai?

Thư Linh thấy ta thở dài, hỏi ta lo lắng điều gì.

Ta rất khó diễn tả, nghĩ một lúc, chỉ có thể mơ hồ nói: "Ta đang nghĩ, ta muốn gả cho một người nam nhân như thế nào đây?"

Thư Linh cười nói: "Tiểu thư đột nhiên muốn lấy chồng rồi à."

[Trời ạ, chỉ xem mắt có hai lần, một người khổ dâm, một người đồng tính nam đã khiến tiểu thư trở nên tự kỷ rồi]

[Ta nghĩ xem hiện tại ở Kinh Thành còn có những nam nhân nào tốt. Trương Tam ở thành Nam, Lý Tứ ở thành Đông, Lưu Ngũ ở thành Tây... một nhóm lớn tài tử thi thơ, được Thuần An cư sĩ khen ngợi, chờ đó, sắp xếp hết cho tiểu thư!]

Thư Linh liệt kê một danh sách dài, đúng là nói được làm được, hành động nhanh chóng.

Nàng dẫn ta đi khắp nơi quan sát, có người bên ngoài đẹp đẽ bên trong rỗng tuếch, có người trước sau như một - từng cái đều là nhân tài.

Thư Linh hỏi: "Tiểu thư, người có hài lòng không?"

Ý tứ như sẵn sàng trùm bao tải đánh ngất rồi tặng cho ta.

11.

Ta bật cười, thành thật nói: "Ngươi đừng chê ta yêu cầu nhiều, ta đều không hài lòng."

Ta cũng không nói rõ là không hài lòng ở điểm nào.

Thư Linh không hỏi, chỉ nói: "Tiểu thư không hài lòng cũng là chuyện bình thường."

Nàng đối với ta luôn luôn tin tưởng và sùng bái.

Giống như năm đó ta không chạy thoát được để nàng ấy đi trước, nàng ấy cõng ta chạy đến mức chân bị loét, cổ họng trào m.á.u cũng không chịu dừng lại, cứ thế xông ra một con đường sống.

Nàng nói: "Tạ Đinh Trúc, ngươi tuyệt đối không được c.h.ế.t ở đây."

Ta ngừng luyện chữ, hỏi: "Ngươi không thấy ta rất kiêu ngạo sao?"

Thư Linh cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Nhưng người là Tạ Đinh Trúc mà, tám tuổi đã biết làm thơ kinh động toàn Kinh Thành."

Đột nhiên thấy nha hoàn của mẫu thân vội vã đến báo.

Hoàng hậu triệu mẫu thân vào cung, bảo ta đi theo.

Nghe nói có liên quan đến Đoan vương đã lâu không xuất hiện. 

Hoàng hậu cười nói: "Trúc nhi đã lớn thế này rồi."

Ta cung kính hành lễ.

Lúc di mẫu* của ta chưa theo trượng phu đến đất phong, bà có quan hệ khá thân thiết với Hoàng hậu.

Di mẫu: Tiếng gọi em gái hay chị của mẹ.

Sau khi mẫu thân sinh ta, thân thể không tốt, phụ thân bận việc triều chính, di mẫu đưa ta đến bên cạnh bà ấy, tận tâm chăm sóc ta đến năm sáu tuổi.

Sau đó di mẫu đi, Hoàng hậu còn chưa phải là Hoàng hậu.

Tạ thị chỉ làm thần tử trung thành, thiên hướng tránh hiềm nghi, tầng quan hệ này liền nhạt đi.

Nhiều năm không gặp lại như thế này, Hoàng hậu vẫn rất thân thiết.

Mẫu thân thăm dò hỏi nguyên do được triệu kiến, Hoàng hậu nói thẳng: "Đoan vương nói với Thái hậu, chỉ muốn cùng thư đồng của mình sống trọn đời trọn kiếp bên nhau, Thái hậu trực tiếp cấm túc Đoan vương."

Mẫu thân hít một hơi lạnh.

"Cách đây hai ngày, Thái hậu triệu Lâm phu nhân vào cung hỏi, Lâm phu nhân nói thẳng là không có chuyện đó, không lâu trước đây Lâm Giai còn đang cùng người khác xem mắt. Lâm Giai vội vàng lấy lệnh bài vào cung, sự tình cấp bách nên tùy tiện lấy, lấy đúng lệnh bài của Đoan vương có thể đi bất cứ đâu, cầu xin Thái hậu đừng liên lụy đến người nhà của hắn."

Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Thái hậu còn chưa làm gì, Đoan vương đã làm ầm lên, khiến Thái hậu sốt ruột đến nỗi miệng nổi hai mụn nước lớn. Bản cung cũng không thể ngồi yên. Do không thể nhúng tay trực tiếp vào chuyện giữa hai mẹ con họ, vậy thì triệu kiến những người có liên quan vào cung hỏi thăm một chút, cũng coi như tỏ lòng quan tâm. Các ngươi không cần hoảng sợ, coi như là hàn huyên tâm sự."

"Trúc nhi, bản cung và mẫu thân ngươi nói chút chuyện riêng tư của nữ nhân, con theo v.ú nuôi ra ngoài chơi đi."

Ta đồng ý rồi đi ra ngoài.

Đi chưa được bao lâu, ta gặp Tam hoàng tử Khang vương.

Hắn giả vờ như tình cờ gặp ta, thân thiết gọi: "Tạ tiểu thư."

Theo lời Thư Linh nói, giờ đây trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi.

Ta cung kính hành lễ. 

Khang vương cười nói: "Chúng ta xa lạ đến vậy sao? Cùng đi dạo đi."

Quả nhiên, đi được một lúc liền nhắc đến Đoan vương và Lâm Giai, lại thuận thế nói đến chuyện hôn sự của ta.

"Hôm nay mới thấy, Tạ muội muội duyên dáng yêu kiều, đã bắt đầu chuẩn bị kết hôn rồi."

Ta nói: "Điện hạ cũng trưởng thành không ít. Nghe nói chính phi của điện hạ sinh hạ hoàng tử, Yến trắc phi cũng truyền ra tin vui có thai, đúng là niềm vui nhân đôi."

"Tạ tiểu thư tài sắc vẹn toàn, người đến cầu hôn không dứt, không biết sẽ thuộc về nhà ai. Nhiều năm trước, Quận vương phi Thuần..."

Ta cười lui về sau hai bước: "Thời gian trôi nhanh, di mẫu rời khỏi Kinh Thành cũng gần mười năm rồi."

Điểm đến thì dừng.

Khang vương cũng không nhắc lại nữa.

Chỉ là trước khi ta và mẫu thân ra khỏi cung, hắn ám chỉ rằng, trong phủ của hắn còn một vị trí trắc phi đang trống.

Liên quan đến hoàng quyền, mọi chuyện không đơn giản chỉ là hôn nhân nữa rồi.

Mẫu thân hỏi ta, ta nói: "Từ mười năm trước, nhà ta đã tránh né hoàng quyền, không nên qua lại thân mật với một hoàng tử muốn tranh ngôi, huống hồ lại muốn muội làm trắc phi."

Khang vương muốn lợi dụng tình cảm và lời nói đùa ngày trước, lợi dụng ta để trói buộc gia tộc họ Tạ với hắn.

Ca ca kinh ngạc nói: "Trúc Trúc đã biết nói chuyện đại sự rồi."

Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: "Ca ca sao còn coi muội là trẻ con vậy? Muội rất thông minh đấy."

Ca ca cười nói: "Vẫn chưa đủ chín chắn."

Đầu ngón tay hắn khẽ lắc, lộ ra một thỏi bạc.

Trong lòng ta thoáng hiện lên một dự cảm không lành.

—— Nhìn thế nào cũng giống như những thỏi bạc ta dùng để hối lộ chưởng quầy tửu lâu Duyệt Lai.

Dự cảm thành sự thật.

Ca ca nói: "Ta nhận ra ngay. Hoa văn độc đáo của nhà họ Tạ sắp bị mài hết rồi nhưng ta lại làm việc ở Đại lý tự."

Ta tâm phục khẩu phục.

"Ca ca, xin lỗi, muội đã tính kế ca ca."

"Không sao, ta biết muội không có ý xấu. Hơn nữa muội đã trưởng thành, ta thà rằng muội tính toán cẩn thận còn hơn là ngây thơ vô tri. Tính tình của Liên Liên cũng phải sửa."

Nói đến đây, ta hỏi: "Sau này Trình công tử thế nào? Bắt dễ dàng như vậy, sau này có phiền phức gì không?"

Ca ca cười híp mắt: "Không phiền phức, hắn phạm không ít tội. Ngày nào các đồng liêu của ta cũng tức giận đến mức bốc hỏa, nhiều phạm nhân như vậy, đánh thêm một tên cũng chẳng sao, ngược lại còn sợ hắn sướng."

Ta bật cười.

"Trúc Trúc, ca ca cố gắng chính là để bảo vệ các muội. Lần này tuy có Hoàng hậu chỉ thị rõ ràng nhưng muội có gả cho Khang vương hay không cũng không sao. Ca ca sẽ không để muội chịu ấm ức, phụ thân cũng nói như vậy."

12.

Cũng có thể gả cho Khang vương, làm trắc phi vài năm, sau đó là hoàng phi. Có lẽ giống như Hoàng hậu, nuôi dưỡng vài người con, chịu đựng nhiều năm rồi một đòn chí mạng, làm Hoàng hậu. Chịu đựng thêm nhiều năm nữa, có lẽ lại làm Thái hậu.

Khi ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có nên gả cho Khang vương hay không, ngược lại lại càng hoang mang.

Thư Linh không hiểu nỗi ưu phiền của ta, vẫn đang lên kế hoạch ngày nào sẽ đi xem công tử nào.

Ta buồn đến nỗi không nói nên lời, Thư Linh buộc phải im lặng ít nói, không nói thì đều kìm nén trong lòng, tâm sự dày đặc, phiêu diêu tự tại.

[Tiểu thư thật sự rất buồn lòng, trước đây ba ngày làm một bài thơ, KPI tháng này còn chưa hoàn thành bài nào.]

[Đã lâu không khen tiểu thư rồi, có chút không quen.]

[Trời ạ, đây là thế đạo gì, tiểu thư nhà chúng ta là cành vàng lá ngọc, diện mạo xinh đẹp như tiên tử, tính tình dịu dàng lại thông minh... Thế mà còn lo gả chồng sao? Một khuôn mặt xinh đẹp buồn đến nỗi tái mét.]

[Gió thổi thế này, bản thảo của tiểu thư đều bị thổi bay mất. Ta nhặt nhặt nhặt, thu dọn hết lại, biết đâu sau này có cơ hội cho Thuần An cư sĩ xem.]

Lại là Thuần An cư sĩ.

Ta từ trong tâm sự của Thư Linh mà biết được người xa lạ này.

Nàng đã hơn năm mươi tuổi, tinh thần minh mẫn, khí độ phi phàm, tài năng hơn người.

Thư Linh nói Thuần An cư sĩ nổi tiếng khắp thiên hạ, lưu danh muôn đời nhưng ta lại chưa từng nghe đến cái tên này.

Tuy nhiên, ta có thể nghe được tâm sự của Thư Linh, Thư Linh có kỳ ngộ cũng là chuyện bình thường. Nhìn Thư Linh ăn cơm ngủ nghỉ đều bình thường, không giống như bị mắc chứng cuồng loạn, ta không để ý, coi như nghe chuyện vậy.

Thuần An cư sĩ quả thực là một người kỳ diệu.

Nửa đầu cuộc đời của bà ấy là một màn sương mù, đến tuổi gần đất xa trời thì đột nhiên nổi danh, dốc hết tâm huyết biên soạn một loạt tập thơ, khiến cho nhiều bài thơ xuất sắc của các nữ tác giả vô danh được lưu truyền, để lại một nét đậm đà trong lịch sử văn học.

Ta vô cùng ngưỡng mộ.

Thư Linh coi như bảo bối mà tập hợp các bản thảo của ta thành một cuốn sách, cắn ngón tay đặt tên cho cuốn sách.

Ta hỏi: "Đây đều là bản nháp, ngươi vất vả như vậy làm gì?"

Thư Linh giơ giấy tuyên chỉ run rẩy: "Tiểu thư viết đều hay."

[Tiểu thư, bây giờ người phát đạt rồi, chỉ để lại một mình ta ở trong thôn vẽ bùa. Đây đều là tùy tay viết ra mà đã là thần tích, ta còn muốn trộm ra ngoài bán lấy tiền, còn cảm thấy không tốt sao?] 

Nghĩ đến nét chữ của Thư Linh, ta thở dài nói: "Luyện cũng không ít, mắng cũng đã mắng, sao chữ của ngươi chẳng thấy tiến bộ gì vậy?"

Thư Linh lẩm bẩm: "Viết những chữ này phiền phức quá."

Thư Linh học gì cũng nhanh, chỉ riêng luyện chữ là không tốt, viết méo mó còn thiếu nét.

Một năm nọ vào mùa đông tuyết rơi dày, ta dẫn nàng ra khỏi nhà ngắm hoa mai, tranh tuyết ngắm mai vẽ một mạch mà thành.

Ta mời nàng ấy cũng thêm một cành mai đỏ, để lại một hàng chữ, nàng từ chối mãi không được mới chấp nhận hạ bút.

Về nhà, ca ca tưởng tay ta bị cóng nên mới vẽ thêm vài nét, cười ta nửa năm.

Chính ta thấy cũng muốn cười nhưng vẫn nhịn không bán đứng Thư Linh.

Nhớ lại chuyện này, ta cười nói: "Lần này không thể để ca ca nhìn thấy nữa."

Thư Linh đỏ mặt muốn đánh ta, ta cười xách váy chạy ra khỏi cửa, bước vào tuyết trắng xóa.

"Lại tuyết rơi rồi, đi, chúng ta lại đến núi Mai."

Lần này đi lại không khéo, gặp Khang vương mặc thường phục ra ngoài du ngoạn.

Ta làm một bài thơ, Khang vương vỗ tay cười nói: "Phụ hoàng nói hôm nay tuyết rơi lớn, bảo bổn vương ra ngoài xem một chút, quả nhiên có kỳ ngộ. Tài thơ ca của Tạ tiểu thư đúng là không phải tin đồn, chữ cũng có phong cốt của Tạ đại nhân. Bổn vương cũng làm một bài, luôn cảm thấy kém chút gì đó. Bài thơ này dâng lên cho phụ hoàng xem, phụ hoàng chắc chắn cũng sẽ khen."

Ta liếc nhìn bài thơ của hắn, rồi lại dời mắt đi.

Khang vương đầy mong đợi nhìn ta nhưng ta thực sự không khen nổi.

Thư Linh trong lòng cười khanh khách: [Ha ha ha, hoa mai một hai cành, ba cành bốn năm cành. Ta ở nhà họ Tạ bị các thiếu gia tiểu thư khoe khoang nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có một ngày có thể tự tin nói rằng ta cũng có thể làm được!]

Ta lặng lẽ nhìn mực khô, cuộn giấy tuyên lại đưa cho Thư Linh cất.

"Điện hạ quá khen, chút tài mọn của thần nữ khó thể hiện ở nơi thanh nhã, khó mà lọt vào mắt bệ hạ."

Khang vương lại mời ta đến đình giữa sườn núi ngồi một lát, nói rằng Vương phi đang nghỉ ngơi trong đình, chúng ta cũng nên làm quen.

Ta mỉm cười nói: "Vương phi mệt mỏi, hôm nay thần nữ không quấy rầy nữa."

Trên đường về phủ, Thư Linh hỏi: "Tiểu thư đã nghĩ kỹ không gả cho Khang vương rồi à?"

Đúng vậy, ta quyết định không gả cho Khang vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang