3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Dù sao ta cũng đã qua tuổi cập kê, cũng đến lúc phải học cách quản lý gia môn. Dạo này mẫu thân thấy ta hay đến hỏi chuyện trong phủ, cũng không nghĩ nhiều, trái lại chỉ cảm thấy vui mừng: "Bấy lâu ta luôn mong có người phụ giúp ta một chút, chưởng quản gia vụ, ta cũng đỡ cực nhọc thế này."

"Đáng tiếc, Nhị thúc và Nhị Thẩm tối ngày cãi nhau, Tam thẩm tính tình mềm yếu, không thể răn đe hạ nhân, chỉ có Triệu di nương là có thể giúp được, nhưng thế mà nàng ta lại đi sớm như vậy. Cách đây không lâu, ta còn suy nghĩ có nên để con và Uyển nhi phụ giúp hay không? Thứ nhất ta lo con còn nhỏ không có uy thế trước hạ nhân, thứ hai ta cũng muốn con có thời gian vui vẻ chơi đùa thêm hai ba năm nữa, bây giờ con có ý định này, ta cũng rất vui mừng."

Sau đó, mẫu thân liền gọi mấy Ma ma thường hay đi theo bà, các Quản sự trong phủ ... đến nghe ta phân phó.

"Hai ngày nay thân thể ta không được khỏe, gần đây nếu có việc gì quan trọng các người cứ báo lại cho Nhị tiểu thư được rồi. Tiểu thư nói các người nên làm thế nào thì làm thế ấy. Nếu ta có nghe được các người làm việc không tốt, không nghe lời tiểu thư, mặc kệ tình cảm thế nào, ta cũng sẽ đuổi các người ra khỏi phủ, nhớ kỹ chưa?"

Ma ma và Quản sự đồng thanh tuân lệnh, mẫu thân còn cho ta thêm hai đại nha hoàn của bà.

"Hai nha hoàn này đều do một tay ta dạy dỗ, đã đi theo ta từ nhỏ. Con có việc gì không biết, nếu ta không có ở nhà, thì cứ hỏi hai nàng."

"Dạ."

Ta cúi người nhận lệnh, mang theo một đám nha hoàn, ma ma, quản sự từ trong Chính viện bước ra. Việc đầu tiên là ta gọi tất cả hạ nhân của từng viện đến gặp mặt.

Có thể dùng được thì lưu lại, không dùng được thì hạ cấp chuyển các nàng sang bên Nhị viện.

Lại đem những hạ nhân thường ngày thủ đoạn gian dối, đánh bạc uống rượu phạt một lần, có thể đuổi đi sẽ dứt khoát đuổi đi, không thể đuổi đi thì cũng báo chủ Viện đó đem hạ nhân về dạy lại.

Tiếp theo là bên tiểu viện của Giang Uyển.

Ta sai người dọn phòng cho muội ấy đến ở chung với ta, sau đó thay thế hai đại nha hoàn bên cạnh muội ấy thành hai nha hoàn nhỏ tuổi hơn.

Với sự thay đổi lớn như vậy, mẫu thân còn chưa nói đến, Giang Uyển đã tức giận, còn tỏ thái độ trước mặt ta.

"Tỷ tỷ bây giờ giúp mẫu thân quản gia, thật là có uy, quản đến cả người trong viện của muội muội rồi."

"Tỷ tỷ đuổi hai đại nha hoàn của muội đi, chỉ giao cho muội hai nha hoàn còn nhỏ tuổi chưa biết gì, kêu muội làm sao sai bảo các muội ấy? Tỷ tỷ chẳng lẽ muốn lấy muội ra lập uy, cố ý muốn cho tất cả người trong phủ thấy được bản lĩnh của tỷ?"

Ta cười cười: "Hai nha hoàn kia đã tới tuổi trưởng thành, phụ mẫu của bọn họ đã tới phủ vài lần muốn chuộc thân về lo hôn sự, ta đổi cho muội hai tiểu nha hoàn, hiện tại đang đi theo đai nha hoàn của mẫu thân học tập, về sau cũng có thể dùng được. Còn nữa, hai chúng ta tương lại đều phải xuất giá, tranh thủ mấy năm này muốn ở cùng một chỗ với muội muội, cùng muội trò chuyện nhiều hơn, chẳng lẽ không được sao? Muội muội thấy không ưng hai nha hoàn này, thì ta vẫn còn vài người nữa, muội thấy ai vừa ý thì chọn đi!"

Giang Uyển không còn lời nào để nói.

Nàng ta sống ở phủ Tề Quốc công nhiều năm, thế nhưng lại có thể cùng nam nhân khác ước hẹn, bày mưu rơi xuống nước ở phủ Xương Ấp bá, tự định chung thân đại sự, nếu nói không có hai đại nha hoàn kia giúp sức, ta thật sự không tin.

Thứ ăn cây táo rào cây sung như vậy, ở trong phủ càng lâu càng nguy hiểm.

Muội muội còn muốn giữ hai người đó lại, chắc vẫn muốn dây dưa cùng Vệ Cư An, ta làm sao có thể để muội ấy dẫn sói vào nhà.

"Muội muội, muội cũng đã cập kê rồi, cũng nên bàn chuyện hôn sự. Theo lý chuyện này nên để mẫu thân nói với muội sẽ hay hơn, nhưng nếu không nói sợ muội lại không hiể."

"Chúng ta tuy không phải cùng do mẫu thân sinh ra, nhưng đều do một tay mẫu thân nuôi lớn. Chúng ta và Đại ca đều giống như nhau, đều là con cái thế gia, khi ra cửa đều là đại diện cho bộ mặt của phủ Tề Quốc công. Kết hôn là chuyện lớn, mẫu thân và phụ thân chắc chắn sẽ tính toán tốt cho muội, bây giờ ta và muội sống cùng nhau, cùng nhau học tập quản lý gia môn không phải không tốt sao?"

Giang Uyển suy nghĩ gì đó một lúc lâu, đang lúc ta nghĩ nàng ta đã suy nghĩ thông suốt thì nàng ta lại nói: "Muội cùng tỷ tỷ sao có thể giống nhau, Nhị tỷ là do mẫu thân sinh ra, muội là do di nương sinh ra, chúng ta khác nhau như trời với đất."

"Hôn sự của Nhị tỷ không cần chọn, tự động sẽ có người đưa tới cửa. Còn muội thì sao, muội là thứ nữ, dù cho mẫu thân và phụ thân vì muội mà tính toán nhưng người khác cũng sẽ coi thường muội là con của di nương, muội chỉ có thể tự mình mà mưu tính lương duyên."

Ta nói hết lòng hết sức nhưng muội ấy chỉ đế ý đến ánh mắt của người phủ Ninh Viễn Hầu.

Cũng không biết Vệ Cư An đã cho muội ấy ăn bùa mê thuốc lú gì, làm cho muội ấy cả trong sạch cũng không cần, chỉ một lòng muốn gả qua đó.

Không được,. Giang Uyển hồ đồ, ta cũng không thể hồ đồ chung với nàng ta.

Trở về phòng ta liền nói với Hướng Trúc: "Muội cẩn thận phân phó cho hai tiểu nha hoàn bên cạnh Tam tiểu thư, bất luận Tam tiểu thư đi đâu, gặp người nào, làm những gì cũng phải báo cho ta biết, còn nữa, gọi các nha hòan trước đây theo Tam tiểu thư đến cho ta, ta có chuyện cần hỏi bọn họ."

Hương Trúc dạ một tiếng, chợt tò mò hỏi ta: "Nhưng có chuyện gì với Tam tiểu thư vậy?"

Ta không nói cho Hướng Trúc biết, ngay cả bên phía mẫu thân và phụ thân ta cũng không biết mở miệng thế nào.

Không có bằng chứng, Giang Uyển sẽ nói rằng ta vu khống nàng ta.

Trong phủ có rất nhiều người, nếu như truyền ra ngoài một chút thôi, tiêu thư Giang gia chúng ta khó mà làm người, mặt mũi mẫu thân cũng không biết để đâu. Dù sao Giang Uyển cũng mang danh do bà một tay dạy dỗ nuôi lớn.

Hiện giờ Giang Uyển cùng ngoại nam tư thông, chẳng phải là nói cho mọi người biết mẫu thân ta giáo dưỡng không nghiêm?

"việc này không nên ồn ào. Gần đây ta quản gia, chỗ ta và Đại ca rất dễ thương thảo, chỉ có muội muội còn nhỏ, chịu mềm không chịu cứng, nên cần để mắt kỹ càng."

Hướng Trúc cái hiểu cái không, nhưng nàng làm việc nhanh nhẹn, người lại cẩn thận chu đáo, chuyện ta phân phó đều làm rất tốt.

Nàng lặng lẽ đem mấy nha hoàn và ma ma bên cạnh Tam muội vào phòng ta. Ta sai vài ma ma ra ngoài canh chừng, không để cho ai vào được, lại gọi hai đại nha hoàn bên người mẫu thân đến nghe chuyện.

Mấy nha hoàn bên người Tam muội nghe nói ta mời đến cùng nhau xử lý chuyện quản gia, còn tưởng có chuyện gì tốt, nhưng vừa vào cửa ta bắt bọn họ lập tức phải quỳ xuống.

"Ngày thường ta thấy các ngươi cũng quy quy củ củ, là người có khuôn phép, ai ngờ lại làm ra việc bỉ ổi sau lưng ta. Nói! các ngươi đã giúp Tam tiểu thư làm những chuyện gì?"

Bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái, thần sắc kinh hoảng, tuy nhiên miệng vẫn còn cứng, khi ta hỏi đến vẫn còn giảo biện: "Bọn nô tỳ đều là hầu hạ bên người Tam tiểu thư, đương nhiên là giúp đỡ Tam tiểu thư thay quần áo rửa mặt, vẩy nước quét nhà, không biết Nhị tiểu thư hỏi cái này là có ý gì?"

Miệng lưỡi trơn tru.

Mấy lời lừa trên gạt dưới này ta làm biếng nghe, liền bảo Hương Trúc đem khế ước bán thân đến: "Phủ Tề Quốc công chúng ta cũng là một phủ trạch nổi tiếng nhân hậu, tuy không làm ra những việc đánh đánh giết giết, nhưng cũng không thể dung túng những chuyện dơ bẩn. Nếu các ngươi không thành thật, trong phủ cũng không thể giữ các ngươi được nữa, chỉ có thể bán các ngươi sang nơi khác."

Ta không nói là nơi nào, nhưng bọn họ tự biết không phải là một nơi tốt đẹp gì, tất nhiên cũng sẽ không gặp được một chủ nhân tốt như phủ chúng ta.

Bọn họ bắt đầu biết sợ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, do do dự dự không ai dám mở miệng trước.

Ta xua xua tay, Hướng Trúc liền dẫn hai nha hoàn sang phòng bên cạnh chỉ để lại mình Thu Thạch: "Từ từ nói, nói đúng ta sẽ thưởng, ta cũng sẽ không nói cho Tam muội biết là ngươi đã nói."

Thu Thạch là nha hoàn trong phòng của Tam muội, chuyên lo chuyện ăn và ngủ, nghe vậy lập tức dập đầu xuống đất tỏ vẻ oan uổng: "Nhị tiểu thư tha mạng, chuyện đó đều không liên quan đến nô tỳ, từ khi Tam tiểu thư đi gặp các tiểu thư bên phủ Quy Đức Hầu về liền thay đổi. Suốt ngày đều bảo nô tỳ tìm gã sai vặt nhờ mua thoại bản, mỗi lần đọc thoại bản là bỏ ăn bỏ ngủ."

Thoại bản nào mà hay như vậy?

"Nô tỳ cũng không biết, chỉ vọ tình nghe Tam tiểu thư khi đọc thoại bản có nói qua như là đích thứ khác biệt, hôn nhân đại sự phải biết tự dựa vào chính mình, rồi tài tử giai nhân có duyên không phận."

"Nhiều lắm, nô tỳ không nhớ hết."

Khó trách lần trước Tam muội lại nói cái gì đích nữ, thứ nữ khác nhau như trời với đất, thì ra là do mấy cuốn thoại bản này.

"Thoại bản đó bây giờ đang để ở đâu?"

"Tam tiểu thư đọc xong đều để ở cái tủ phía đầu giường."

Ta sai Hướng Trúc nhân lúc Tam muội không để ý, lấy thoại bản về cho ta.

Lại gọi Xuân Hoa tới hỏi: "Ngươi nói đi, làm thế nào mà Tam tiểu thư cùng thế tử của phủ Ninh Viễn Hầu quen nhau? Nếu nói sai, ta sẽ bán ngươi đi liền!"

Xuân Hoa không biết lúc nãy Thu Thạch đã khai gì với ta, bị ta dọa, liền sợ hãi khai ra toàn bộ: "Là... Là ở hội hoa đăng ngày mười lăm tháng giêng. Tiểu thư nhà chúng ta làm rơi khăn, Thế tử gia nhặt được... sau đó họ liền quen nhau."

Đông Vinh cũng nói: "Từ đó tiểu thư cùng Thế tử gia có ngầm trao đổi thư từ cho nhau, Thế tử gia nói tiểu thư chờ Thế tử gia sẽ cưới tiểu thư làm vợ. Nhưng người trong phủ của Thế tử gia không đồng ý, tiểu thư lại chờ không được, liền muốn cùng Thế tử gia mưu tính vài lần, tự định chung thân, muốn gạo nấu thành cơm!"

Thật là hay cho một câu chuyện giai nhân đánh rơi khăn nhặt được lang quân.

Thật là cảm động cho một câu chuyện uyên ương bị gia đình chia cắt.

Điều này thoại bản cũng hay kể phải không?

Ta càng tò mò về mấy cuốn thoại bản kia. Hai đại nha hoàn của mẫu thân từ đầu đến cuối đều nghe được rõ ràng, bọn họ không nghĩ tới trong phủ ta lại có một chuyện tày trời như vậy, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Ta gọi hai nàng đến đây là để cho hai nàng làm chứng, bây giờ chuyện đã rõ, ta nói: "Hai vị tỷ tỷ đây là chính tai nghe được Tam muội muội tự định chung thân cùng ngoại nam nhân, liên lụy danh tiếng nữ quyến trong phủ, nếu là ở gia đình bình thường, có thể bị xử trầm lồng heo. Nhưng dù sao nàng ta cũng là do một tay mẫu thân nuôi lớn, cũng là muội muội của ta, cũng không muốn nàng phải chết, cũng không thể làm xấu mặt phủ Tề Quốc công, việc này chắc chắn phải xử lý triệt để."

Hai vị kia nghe vậy liền hỏi: "Nhị tiểu thư tính toán thế nào?"

Ta gọi Xuân Hoa, Thu Thạch, Đông Vinh vào, phân phó các nàng: "Chuyện hôm nay, chỉ có mấy người trong phòng này biết, không được truyền ra bên ngoài nửa chữ! Lần này các ngươi làm rất tốt, những gì nên nói đều đã nói, Tam muội tin cậy các ngươi, lần trước còn tới cầu ta mang các ngươi trở về. Các ngươi sau khi trở về, Tam muội sai các ngươi làm gì thì làm đó, nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, bất cứ việc gì cũng phải báo cáo với ta, bằng không, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ hỏi tội các ngươi!"

Bọn họ một câu cũng không dám từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Giang Uyển hiện giờ đang mê đắm thoại bản, một lòng chìm đắm trong tình yêu của Vệ Cư An, chuyện lần trước không thành, dĩ nhiên sẽ có lần tiếp theo.

Nếu muốn kết thúc chuyện này, thì phải tranh thủ cơ hội.

6.

Một lúc sau, có nha hoàn đem thoại bản đã lấy được đưa cho ta.

Ta mở ra xem, nhìn sơ qua thì thấy chữ viết cẩu thả, nhìn không giống là do một người có học đủ thi thơ viết ra.

Nhưng nếu nói chưa có học qua thi thơ thì người này viết thoại bản cũng hấp dẫn, nhưng đáng tiếc là chứa nhiều từ ngữ phong hoa tuyết nguyệt.

Hơn nữa, ngôn từ lệch lạc, khuyên người ta không giữ phụ đạo, không tuân theo quy củ, không cầu quan lộ, không để ý tới hiếu hiền, chỉ toàn tâm toàn ý vì ái tình.

Không màng lễ giáo nam nữ, vừa gặp mặt đã khanh khanh ta ta, ôm ôm ấp ấp, không có thể thống, lễ nghĩa gì cả, chỉ nguyện bên nhau mãi mãi.

Lại quan trọng hóa xuất thân, đích thứ khác biệt, buộng lời chê bai toàn bộ hào môn thế gia là một lũ xấu xí, ác độc.

Phàm là ai ngăn cản tình yêu đều là ác độc, tàn nhẫn, thô lỗ, dù là cha mẹ ruột cũng trở mặt thành thù.

Mấy cuốn thoại bản với nội dung độc hại như vậy làm sao lại đến được tay các nữ nhi khuê tú trong nội viện? Không biết có bao nhiêu người đọc được, bao nhiêu người giống như Tam muội, si mê lạc lối.

Ta trả lại cuốn thoại bản cho nha hoàn, sai nha hoàn trả lại chỗ cũ cho muội muội. Sau đó gọi Hướng Trúc đến, bảo Hướng Trúc đi tìm gã sai vặt đã mua thoại bản cho Giang Uyển, nhờ hắn mua giùm ta mấy cuốn.

Hướng Trúc biết tác hại của thoại bản kia nên khuyên ta: "Tam tiểu thư vì thoại bản mà bỏ quên quy củ thể thống, xíu chút nữa gây ra chuyện lớn, Nhị tiểu thư đừng xem nữa."

Ta gật đầu, vốn dĩ ta cũng không muốn xem thoại bản kia, chủ yếu là muốn mua về để trình cho phụ thân và mẫu thân xem để làm chứng cứ.

Nhân chứng, vật chứng có đủ, chỉ chờ Giang Uyển ra tay.

Ta nhiều lần bóng gió khuyên bảo, thậm chí răn đe. Nhưng Giang Uyển lại không hiểu, ngược lại còn nói ta cổ hủ, nhàm chán, phong kiến.

"Nhị tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ lại chờ phụ thân và mẫu thân chọn hôn sự cho tỷ, rồi mù mù mờ mờ mà gả đi sao? Chẳng lẽ tỷ không muốn tìm một người mình thích, vì người ấy mà sinh con đẻ cái, sống bên nhau trọn đời sao?"

Nếu có thể tìm được mối hôn sự tốt, cả hai đều nguyện ý thì tốt.

Nhưng nếu ta không tìm được, ta thà tìm một người mà ta biết rõ gốc gác, môn đăng hộ đối mà gả qua, rồi làm chính thê còn hơn tự định chung thân với người khác như muội ấy.

Thê không thành thê, thiếp không thành thiếp.

"Muội và Nhị tỷ đạo bất đồng, bất tương duy kiến! (không nên gặp mặt), Nhị tỷ không cần nhiều lời nữa!"

Giang Uyển xụ mặt, có ý muốn tuyệt giao với ta.

Ta cũng muốn khuyên muội ấy một lần cuối: "Giang Uyển, muội là người của Giang gia, nữ nhi giang gia vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Tỷ hy vọng trước khi muội làm bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ có làm ảnh hưởng đến nề nếp gia phong của Giang gia hay không? đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà liên lụy thanh danh của tỷ muội, của gia đình!"

Giang Uyển không thèm trả lời ta, hai ngày sau ta liền nghe Xuân Hoa và Thu Thạch báo lại, Giang Uyển lại lén lút hẹn hò với Vệ Cư An.

Ta tức nghẹn, dứt khoát ủng hộ đôi trẻ, nói trắng ra là nhờ nha hoàn hiến kế cho Giang Uyển, nếu Vệ gia vẫn không đồng ý mối hôn sự của Giang Uyển và Vệ Cư An, thì xúi giục nàng ta cùng Vệ Cư An từ bỏ vinh hoa phú quý của Hầu phủ, cùng nàng ta bỏ trốn.

Giang Uyển bị một chữ tình làm mờ mắt, sau khi nghe Xuân Hoa và Thu Thạch hiến kế liền viết thư cho Vệ Cư An, ghi rõ địa điểm và địa điểm bỏ trốn.

Ta bắt được lá thư kia, ta sao chép một bản đưa đến phủ Ninh Viễn Hầu, giữ lại bản gốc đưa cho nhan hòan bên người mẫu thân: "Đi nói với mẫu thân, Tam muội muội đã khôn lớn, phủ chúng ta không thể giữ được nàng nữa rồi!"

Bọn nha hoàn nghe theo mà đi, mẫu thân nhìn thấy thư và thoại bản,, lại nghe hai nha hoàn bên cạnh nói, hoang mang đến xém ngất đi, bà vội vàng tìm ta: "Uyển nhi làm ra chuyện hồ đồ như vậy, sao con không nói sớm, sao lại giấu đến lúc này, chẳng phải bảo con coi chừng muội muội của mình sao?"

"Quản không được, mẫu thân quản được con người muội muội nhưng có thể quản được tâm muội ấy không?"

"Vậy chẳng lẽ để nó làm bậy, nó không biết xấu hổ nhưng phủ Tề Quốc công chúng ta biết xấu hổ chứ!"

Mẫu thân tức giận, lầm đầu tiên nói lời gay gắt với muội muội như vậy, ta vội vàng trấn an: "Mẫu thân đừng nóng vội, đợi một chút có thể Vệ thế tử không đồng ý bỏ trốn thì sao, mà nếu có đồng ý cũng sẽ không cùng muội muội bỏ trốn!"

Theo như hiểu biết của ta về Vệ Cư An, hắn là người có dã tâm, dù đối với Giang Uyển rễ tình đâm sâu, nhưng hắn vẫn luyến tiếc vinh hoa phú quý.

Như ta dự đoán, Vệ Cư An tới một mình không đem theo hành lý.

Không biết hắn nói gì với Giang Uyển, chỉ thấy bóng dáng của Giang Uyển dưới ánh răng đột nhiên rung lên, giọng nói lớn tiếng: ": "Ta vì chàng vứt bỏ phụ mẫu, xá gia ly hương, chàng lại nói không đi, Vệ lang, chàng thật tàn nhẫn!"

"Ta nói ngươi mới là tàn nhẫn, vì một người nam nhân, cha mẹ thủ túc, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không để ý!"

(này đang mắng nên dùng từ ta ngươi nha)

Mẫu thân vì quá tức giận từ trong bóng tối lao ra, ta giữ lại không kịp, đành phải nhờ các ma ma giữ chặt Giang Uyển và Vệ Cư An.

Vệ Cư An muốn chạy, lại bị ma ma của ta ngáng chân một cái té lăn ra đất, chỉ hận không đánh chết được hắn.

Giang Uyển sợ đến mức khóc luôn, một mặt xin mẫu thân tha mạng, một mặt cầu xin ta: "Tỷ tỷ buộng tha cho chàng, đều là muội sai!"

Việc đã đến nước này, nàng ta còn chấp mê bất ngộ!

Ta lạnh lùng nhìn Vệ Cư An, một nam nhân không có trách nhiệm, vong ân phụ nghĩa như vậy, cũng không biết Giang Uyển thích cái gì ở hắn.

"Giang Uyển, lời hay không thể khuyên kẻ muốn chết, từ bi không thể độ người mê ((lương ngôn nan khuyến cai tử quỷ, từ bi bất độ tự tuyệt nhân) câu này tui không nghĩ ra từ nào hay hơn, có gì mọi người góp ý). Muội năm lần bảy lượt thông đồng với ngoại nam nhân, mặc kệ lời gièm pha, Giang gia không thể giữ lại muội. Bây giờ chúng ta cho muội chọn, một là về thôn trang tìm một gia đình thư hương gả qua làm chính thê sống hết một đời. Hai là giả chết từ bỏ phủ Tề Quốc công, từ đây cùng Vệ thế tử song túc song phi, tương lai bất luận giàu sang hay nghèo khó đều không được bước vào cửa Giang gia một lần nào nữa!"

Giang Uyển khóc lóc không ngừng, nàng ta liên tục nhìn mẫu thân và Vệ Cư An, nhìn một hồi liền ngã ra đất khóc lớn hơn nữa, khấu đấu với mẫu thân mà nói: "Mẫu thân, người coi như không có nữ nhi này đi!"

"Ngươi!.... Ngươi! thật hồ đồ!"

Mẫu thân cũng bắt đầu khóc, chỉ vào nàng ta: "Ngươi có biết mẫu thân ngươi trước khi chết nói gì với ta không? Nàng nói nói thân bất do kỷ, cả đời nay bị phụ mẫu làm hại, may mắn là được bán vào phủ chúng ta, được cùng ta hầu hạ Quốc công gia mà sinh ra ngươi. Nàng không còn gì tiếc nuối chỉ cầu xin ta nuôi dưỡng ngươi khôn lớn, gả vào một gia đình tốt, làm một thê tử được cưới gả đàng hoàng, cả đời trôi chảy vô ưu."

"Ta đã vì ngươi xem xét rất nhiều gia đình, có rất nhiều người tốt hơn cả phủ Ninh Viễn hầu, cũng có nhiều người nguyện ý cưới ngươi làm chính thê, sao ngươi có thể hồ đồ tự bỏ trốn, ngươi có biết sính làm vợ, bôn làm thiếp, ngươi như vậy không sợ làm mẫu thân đã chết của ngươi thất vọng sao?"

"Nữ nhi biết mẫu thân vì nữ nhi chọn lựa rất nhiều, nhưng nữ nhi chỉ thích Vệ lang, nữ nhi cùng Vệ lang là thiệt tình yêu nhau. Mẫu thân, người thành toàn chúng con đi."

"Đúng vậy, phu nhân, ta thích Uyển nhi, nhất định sẽ đối tốt với nàng, phu nhân thành toàn chúng ta đi."

"Các ngươi!" Mẫu thân nhìn Giang Uyển và Vệ Cư An, bà không hiểu được thế đạo hiện giờ ra sao, nam nữ chưa lập gia đình lại không biết lễ nghi, ngược lại còn không biết xấu hổ qua mặt phụ mẫu, nói chuyện yêu đương: "Các người chưa được mai mối đã tằng tịu với nhau, vô danh vô phận, làm sao xứng đáng là chính nhân quân tử, tiểu thư khuê các? Mặc dù ta thành toàn cho các ngươi, phủ Ninh Viễn hầu sẽ cho phép sao?"

Giang Uyển không nói gì chỉ biết khóc.

Mẫu thân khuyên cũng không thể khuyên, thương tâm đến nghẹn lời, xua xua tay với ta, cùng lên xe ngựa rời đi.

Ta thở dài một tiếng, nói các ma ma thả tay ta, từ đây về sau, Giang gia không còn Tam tiểu thư.

Tương lai, Giang Uyển sống hay chết, cùng với Vệ Cư An ly hay hợp, đều không liên quan đến phủ Tề Quốc công.

Phủ Ninh Viễn hầu cũng đừng nghĩ chỉ dựa vào Giang Uyển, có thể lấy được cái gì đó từ Giang gia.

"Trở về nói với bên ngoài, Tam tiểu thư mắc bệnh nặng, không có thuốc chữa, đã đưa về quê an táng. Nếu có một ngày, có người nào đó nói nhìn thấy Tam tiểu thư, cứ nói với họ là đã nhìn nhầm rồi!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang