4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Ta cùng với phu quân ở bên này trải qua những tháng ngày thật yên bình, chỉ nghe nói ở bên phía viện của tiểu hầu gia đã xảy ra vài cuộc cãi vả ồn ào.

Có lẽ hắn ta cho rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, thế nên đã dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện nhưng lại không nghĩ đến rằng ở trong mắt của mẹ chồng thì đó lại là chuyện lớn ở trong nhà, dù hắn ta có muốn giấu nhưng cũng chẳng thể nào giấu được.

Mẹ chồng ta không biết từ đâu mà nhận ra được những tin tức cùng với toàn bộ nội dung của chuyện này, và như thế bà ấy đã truy tìm nguồn gốc từ đầu đến cuối của câu chuyện.

Thế nhưng mà bà ấy lại không hề đến tìm ta mà chỉ phái người đi lục soát căn phòng của hai người thiếp thất kia. Thực ra thì không điều tra cũng chẳng sao cả, nhưng mà điều tra lại tìm ra được rượu ở trong phòng của hai người và phát hiện ra bên trong đó đã được pha trộn một chất gì đó.

Chỉ có điều, đối tượng mà hai người thiếp thất kia nhắm vào không phải là đích tỷ mà đó chính là tỷ phu.

Bọn họ đã pha trộn thuốc s.át tinh [**] vào bên trong bình rượu, nếu như tỷ phu dùng loại rượu đã pha trộn thuốc này trong một thời gian dài đương nhiên sẽ chẳng thể làm cho đích tỷ ta mang thai được.

** S.át tinh: thuốc gi.ết ch.ết tinh trùng.

Khi nghe được tin tức đó, Tô di nương người vừa mới sinh con đã ngay lập tức sợ hãi đến mức quỳ gục xuống đất, bò sát trong bóng tối chẳng khác gì một con vật và mọi sự tình lúc này cô ta lại đổ lên đầu của Lan di nương.

Nhưng mà Lan di nương vốn là một người luôn biết mưu đồ tính toán. Ngay lập tức cô ta buông lời thoái thác, còn bảo rằng Tô di nương đã bị đ.iên rồi nên làm ra chuyện xấu lại để người khác chịu tội thay, suốt ngày chỉ biết trốn tránh.

Giờ đây nhìn thấy cảnh này, hai người họ bình thường ôm ôm ấp ấp bảo vệ nhau, nhưng lúc xảy ra chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân thì lại ngoảnh mặt đường ai nấy đi. Và như thế là tỷ muội tốt mới ngày nào còn ăn cánh cùng nhau, giờ lại thay đổi thành [Ch.ó cắn ch.ó] đấu đá nhau để giành lợi ích về chính mình.

Đến cuối cùng thì cả hai người bọn họ lại rơi vào cảnh hai cổ cắn nhau con què con bị thương. Chẳng những thế còn bị mẹ chồng tước đi mất quyền nuôi dạy con trai của mình, mẹ chồng cũng đưa hai đứa con của hai người di nương đưa đến viện của đích tỷ ta.

Tiểu hầu gia đã đích thân đến để cầu xin, thế nên mẹ chồng ta chỉ mang nhốt hai người thiếp thất kia, chứ chẳng hề động chạm gì vào bọn họ. Nhưng còn đích tỷ ta thì lại [thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt **]. Và đương nhiên chuyện tốt thường đi thành đôi, chuyện vui cuối cùng cũng đến đích tỷ ta đã mang thai.

** Thủ đắc vân khai kiến minh nguyệt: Tinh thần tích cực, lạc quan, kiên trì và không bao giờ bỏ cuộc

Vài hôm sau, người luôn bị xem là kẻ hèn nhát, vừa mới sinh con đã bị mất đi quyền nuôi dạy con, Tô di nương cô ta đã hoàn toàn phát đ.iên. Vào lúc tiểu hầu gia lén lút đến thăm cô ta, cô ta lại động tay động chân đánh lại tiểu hầu gia. Thậm chí cô ta còn phát đ.iên đến mức chạy trốn ra ngoài và nói rằng mọi chuyện cô ta làm đều là do ta đứng đằng sau xúi giục.

Đương nhiên là cũng chẳng ai tin lời cô ta nói, và cứ như thế cô ta bị ném ra khỏi hầu phủ bằng cửa sau. Chỉ duy nhất còn có Lan di nương ở phía bên kia, cô ta cũng được tính là thông minh, biết khôn ngoan tính toán bảo vệ bản thân, cứ ẩn dật không dám xuất đầu lộ diện trong nhà.

17.

Sau khi mối quan hệ giữa ta và phu quân dần dần trở nên hòa thuận, ta phát hiện ra chàng ấy cũng vô cùng hứng thú với việc trồng rau nuôi cá.

Chàng là một công tử cao quý sinh ra trong một gia đình hào môn quý tộc, thế mà lại để mắt nhìn trúng đến một người [chân lấm tay bùn] như ta.

Điều này càng khiến cho ta trở nên mạnh dạn hơn so với trước, trực tiếp biến sân viện của mình thành một vườn rau xanh.

Chân chàng ấy vẫn còn yếu, và cũng không thể tự mình đi lại một cách dễ dàng, nên chỉ ngồi một chỗ đến tính toán khoảng cách đất đai trong viện. Mang sân viện sắp xếp chia ra một cách có trật tự, hơn thế nữa chàng ấy còn bảo cả tiểu đồng thân cận nhất của mình đến để giúp ta và Thiên Sương.

Sân viện của bọn ta cuối cùng cũng đã trở nên hài hòa và đẹp đẽ. Nhìn mảnh vườn xanh tốt mà bọn ta mới vừa hoàn thành, ta cùng với phu quân ngồi cạnh nhau bên ngoài hành lang để ngắm chúng, ta quay đầu sang nhẹ nhàng hỏi chàng: "Phu quân đã từng có tính toán nghĩ về tương lai sau này chưa?"

Chàng ấy khựng lại một lát rồi nhẹ nhàng đáp lời: "Ta chỉ nghĩ cho cuộc sống hiện tại mà thôi." Vừa dứt lời chàng ấy lại tỏ vẻ như vừa mới trêu chọc ta, đưa tay xoa đầu ta một cách nhẹ nhàng.

Bắt đầu từ khi nào mà nhị công tử lạnh lùng như băng của hầu gia lại có thể có được một vẻ mặt vui tươi như thế chứ? Dường như ta cũng càng ngày càng thật lòng muốn mang chàng ấy đặt ở đầu quả tim của mình.

"Ngược lại là nàng đấy, nếu như không gả cho ta thì liệu nàng sẽ dự tính thế nào cho tương lai?"

Ta mím môi đáp lời chàng ấy: "Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nếu như mà không gả cho phu quân thì đại khái có lẽ ta cũng sẽ nghe theo lời cha mẹ mà lấy một người nam nhân khác. Và vẫn ở nơi sân viện đó mà sống yên bình trải qua cuộc đời này thôi."

"Gả cho người nam nhân khác, nàng cũng bằng lòng sao?"

Trông thấy chàng ấy có chút ghen đến tức giận khiến cho ta bất giác bật cười.

"À không ý ta nói là nếu không vấp phải những quy tắc ép buộc từ cha mẹ, thì nàng có định thật lòng làm điều gì cho chính bản thân mình không?"

Ta im lặng một lúc suy nghĩ thật lâu, trước khi bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của chàng ấy: "Đương nhiên là có rồi!"

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng về phía trước: "Chỉ đó điều lúc sinh mẫu ta còn sống bà ấy vẫn thường nói [Nước chảy thì thường không tranh dòng chảy trước] và cũng từng dặn rằng [ta cũng chính là dòng chảy của bà ấy]. Vì thế ta vẫn luôn tin rằng, những chuyện mà bản thân mình thật sự muốn làm thì cũng nên xếp lên vị trí đầu tiên, và sau đó sẽ là [làm một ít, tí tí từ từ nó và không bao giờ dừng lại]."

Nhìn thấy chàng ấy không có ý định đáp lời, ta lại tự mình nói tiếp: "Thế nhưng, nếu như chàng thật lòng hỏi ta muốn làm cái gì thì kì thực ta cũng chẳng có bất kì một tham vọng nào để hướng đến. Đại khái là khai hoang một mảnh đất ở quê, chăm sóc nó hoặc mở một cửa hiệu, thà như thế còn hơn là sống trong ở sân viện thâm sâu trong căn nhà rộng lớn, để rồi phải sống một cuộc sống chật chội cả một đời."

Ta quay người lại nhìn chàng ấy, nhìn thấy chàng ấy đang ngồi trên xe lăn với đôi mắt mở trừng.

"Vậy thì cứ tiếp tục làm đi, ta vẫn luôn ở phía sau nàng. Ta nguyện bằng lòng làm [Tế thủy trưởng lưu **] của nàng cả một đời.

** Tế thủy trưởng lưu: là dòng nước chảy từ từ, vừa vừa nhưng không bao giờ dừng lại.

Đến cuối cùng thì chàng ấy cũng đã hoàn toàn mở lòng với ta. Chàng ấy cũng kể với ta một vài điều về sinh mẫu của mình, và cũng tiết lộ cho ta biết những tham vọng của bản thân, nhưng cũng buồn bã bảo rằng nó sẽ chẳng bao giờ được thực hiện vì tật ở chân của chàng.

Nghe xong lời ấy, ta lại quặn thắt trong lòng, dùng lòng bàn tay của mình che phủ mu bàn tay của chàng ấy. Thế nhưng chàng ấy lại nắm chặt tay ta, đặt trong lòng bàn tay của chàng ấy.

"Trước đây ở hầu phủ chưa từng có đạo lý dọn ra bên ngoài. Thế nhưng ta lại nguyện lòng khơi dòng cùng nàng có một cuộc sống riêng tư vô lo vô nghĩ."

Dứt lời chàng ấy mỉm cười nhắm tít cả mắt nhưng ta lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

"Đến lúc đó hai chúng ta sẽ chọn bốn phương làm nhà, nàng muốn làm gì ta cũng sẽ ở bên cạnh để đồng hành với nàng."

Ta nhìn thấy được sự kiên định bên trong ánh mắt của chàng ấy, cuối cùng gật đầu mạnh mẽ đồng ý với chàng ấy.

Ánh nắng của buổi chiều tà thật nhẹ nhàng ấm áp, một lớp ánh nắng vàng rực chiếu rọi dưới bóng lưng chàng ấy cùng với gió chiều thổi nhẹ nhàng đầu vành mũi.

18.

Ta vẫn đang nghĩ về những ngày tháng tốt đẹp ở phía trước, thì tình hình ở bên ngoài đột nhiên biến đổi nhanh chóng.

Hoàng thượng qua đời, nhị hoàng tử đăng cơ. Và cũng đúng như những lời đích mẫu đã nói với ta vào lần trước về Lục phủ, nhị hoàng tử quả thực cũng không thể hoàn toàn thuyết phục được toàn bộ các quan đại thần.

Nhị hoàng tử sinh ra vốn bản chất ng.u dốt, cũng chỉ bởi vì mẫu phi của bản thân nhận được ân sủng nên mới có được hoàng vị.

Quý phi thuận theo tâm ý, buông rèm nhiếp chính thế nhưng [Hoàng thúc tốt] của nhị hoàng tử là Tĩnh Vương lại nhân cơ hội đó mà đứng lên phản động.

Lấy chiêu bài để bày tỏ sự tưởng nhớ với đích thái tử đã khuất, ông ta khẳng định rằng nhị hoàng tử chẳng hề xứng đáng với vị trí này, lấy lý do đó để phát động một cuộc nổi dậy phản lại triều đình.

Mọi chuyện rơi vào thăng trầm, nhất thời ta không thể định được chủ ý quyết định khi nào sẽ rời khỏi hầu phủ để sống một cuộc sống riêng tư của hai đứa. Chính vì thế đã đến tìm phu quân để bàn bạc, đúng như dự đoán suy nghĩ của ta và chàng ấy vô cùng ăn khớp với nhau.

Thời cuộc hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng, đương nhiên phải đặt mọi lợi ích của hầu phủ lên hàng đầu. Nhưng chuyện hai bọn ta không thể ngờ đến là lão hầu gia đột nhiên lại tức giận đến mức nôn ra m.áu rồi qua đời, cả hầu phủ bao trùm tan thương bởi một màu trắng u buồn.

Và ngay lập tức triều đình hạ chỉ Nguyên Cẩn phải lập tức tập trung ra tiền tuyến hỗ trợ tân hoàng. Đối diện với Tĩnh Vương đã chiếm được vài thành trì, tiểu hầu gia ngược lại không hề rụt rè mà còn trực tiếp nhận lệnh. Chỉ ngay ngày hôm sau, tiểu hầu gia đã lập tức dẫn quân ra hỗ trợ tiền tuyến.

Thế nhưng đích tỷ ta lại vừa ôm chiếc bụng đang dần to mỗi ngày của mình đến viện ta mà khóc lóc.

"Ta vốn cho rằng một khi đã loại được hai người thiếp thất kia sẽ có thể trải qua cuộc sống thật yên bình cùng với Nguyên Cẩn ở hầu phủ này. Nhưng bây giờ trước mắt mọi thứ lại thay đổi quá nhanh, đứa nhỏ trong bụng của ta không thể nào sinh ra mà không có cha. Muội muội, muội nói xem rốt cuộc phải nên làm thế nào mới đúng đây?"

Dường như tỷ ấy cũng chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện tiếp, chỉ đứng ở đó rồi bật khóc như đứa trẻ. Ta nhẹ nhàng vỗ vai an ủi tỷ ấy, dù sao thì cũng phải bảo vệ thật tốt cho đứa nhỏ ở trong bụng.

Bây giờ đang là thời kì mấu chốt, nguy hiểm tai họa đang cận kề, tiểu hầu gia đang ở bên ngoài vào sinh ra tử. Không thể nào để sân viện xảy ra bất kì sai lầm nào, thế nhưng mà ở trong viện lúc này lại có người chẳng hề muốn ngồi yên.

Người thiếp thất tỉnh táo không hề phát đ.iên Lan di nương kia thế mà lại nhìn ra được điều bất an, nửa đêm lại dắt mũi thị vệ canh gác cô ta, cô ta lén đưa cho hắn một ít tiền rồi lẻn trốn ra ngoài từ cửa sau.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tin đồn nhảm nhí không phải sự thật bị lan truyền khắp nơi khiến cho mọi người trong hầu phủ đều gặp phải nguy hiểm.

Những người hầu thì thay nhau bàn tán, suy nghĩ dự đoán rằng hầu phủ sắp phải hoàn toàn sụp đổ. Mà chuyện lạ lại cứ đột nhiên xuất hiện, người mẹ chồng đang khỏe mạnh lại đột nhiên lâm bệnh, bệnh nặng đến mức chẳng thể nào đứng dậy.

Toàn bộ trưởng lão trong nhà đều tụ tập lại bàn biện pháp ứng phó tạm thời, thế nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra được cách nào vẹn toàn. Tình hình ngày một trở nên hỗn loạn, hầu phủ sắp sửa đánh mất đi vinh quang danh giá của toàn bộ gia tộc.

Lúc này ta mới chợt hiểu rõ rằng lão hầu gia và mẹ chồng ta đã gầy dựng nên hầu phủ này bằng chính sức lực của họ. Ta cùng phu quân đang cố gắng nghĩ ra cách để có thể giải quyết được tình trạng hỗn loạn trước mắt.

Điều tốt nhất là nên bảo vệ cho sức khỏe của mẹ chồng ta, chỉ như thế mới có thể nắm chắc được mọi cục diện hỗn loạn. Và sau cùng Vân di nương và thẩm thẩm là hai người được giao nhiệm vụ thay phiên canh giữ cho mẹ chồng ta.

Bây giờ mọi quyền lực trong nhà trước kia trong tay mẹ chồng đã được giao lại hoàn toàn cho đích tỷ. Bên trong hầu phủ hỗn loạn rối ren còn bên ngoài Lục gia thì cũng chẳng thể nào ngồi yên được.

Phụ thân nhờ người gửi một phong thư đến cho đích tỷ, còn hỏi thêm đích tỷ rằng phải ứng phó mọi việc như thế nào.

Nhận được câu hỏi từ phụ thân, đích tỷ lại có thêm vài phần hoảng sợ. Tỷ ấy ước gì có thể dọn đến viện để sống cùng với ta và phu quân, sau đó là nương nhờ hai người bọn ta tính toán giúp tỷ ấy.

Về phía ta, một bên ta cử ra một vài người thân cận đứng ra làm công tác duy trì liên lạc giữa hầu phủ và Lục phủ, mặc khác cũng có thể trấn an được đích mẫu với phụ thân của ta. Và cuối cùng là bình tĩnh theo dõi tình hình xem xét sự việc tiếp theo như thế nào. Một bên thì lại chăm sóc lo lắng mọi việc trong nhà, còn chuẩn bị mọi thứ để cho ngày sinh nở của đích tỷ.

19.

Tiết trời lúc này đã vào thu, thời tiết đang dần trở nên mát mẻ.

Hầu phủ tuy rằng đang mang trên vai gánh nặng tiến về phía trước, thế nhưng vẫn đang mong đợi tin vui từ đích tỷ. Trước sự mong đợi của cả gia đình, đích tỷ cuối cùng cũng đã hạ sinh được một bé trai.

Trên dưới trong phủ cũng có được chút niềm vui nho nhỏ, tất cả mọi người đều vui mừng phấn khích vì trong phủ đã có thêm một người thừa kế mới.

Nhưng ta lại cảm thấy ngoại trừ điều đó ra, chính bản thân ta cũng vui mừng hơn cho đích tỷ, bên ngoài kia Tĩnh vương đã đánh chiếm đến tận kinh thành.

Tuy rằng tỷ phu là người dẫn quân chiến đấu chống lại hết mình, thế nhưng đã bị đánh trọng thương, phải rút lui tháo chạy về lại nơi đóng quân.

Về phần các tướng sĩ đã ra tiền tuyến chống giặc, ngoại trừ những người đã ch.ết thì tất cả số còn lại đều quay đầu quy phục Tĩnh vương.

Hóa ra trước khi tỷ phu chịu thất bại thảm hại, Tĩnh vương đã nội ứng ngoại hợp với các phần tử phản động bên ngoài. Những người thân của kẻ các tướng sĩ cũng được đón đến một nơi an toàn, chính sách này cũng đã lấy được chút lòng dân, cũng chính vì thế mà mọi người đã rời bỏ tiến tuyến đứng hoàn toàn về phía Tĩnh vương, chỉ còn lại tỷ phủ một mình lãnh đạo những tướng sĩ còn lại chiến đấu.

Ngày mà tỷ phu được cõng về hầu phủ, đích mẫu bệnh đã lâu vừa khỏi một ít thì lại đột nhiên ngất xỉu.

Đích tỷ vẫn còn đang ở trong tháng, vừa nghe tin đã vội vàng nằm dậy bước ra cửa đón tỷ phu. Ta chỉ biết lặng lẽ đứng bên cạnh phu quân, lặng lẽ quan sát sự thâm tình của đích tỷ dành cho tỷ phu.

Giờ đây ta cũng đã hiểu rõ câu nói [Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết được nông sâu lòng người]. Lúc tỷ phu vừa được đưa về, khi ấy mới biết rõ được một Lan di nương từng thề ước nguyện cùng bên nhau đã lấy hết tiền bạc mà lén bỏ trốn ra khỏi hầu phủ. Đến sau cùng mới nhận ra chỉ có đích tỷ, người mà được mẹ chồng ta toàn tâm toàn ý cưới về mới thật lòng đối với tỷ phu.

Cuối cùng ta nhìn thấy tiểu hầu gia nắm lấy tay đích tỷ, thì thào nói khẽ: "Từ nay về sau, trong trái tim ta sẽ chỉ có duy nhất một mình nàng!". Lúc này, ai cũng có thể nhìn thấy được một khuôn mặt đầy nước mắt của đích tỷ, những giọt nước mắt của sự hạnh phúc tột cùng, đến cuối cùng tỷ ấy cũng đã đạt được những gì mà mình mong muốn.

Thế nhưng lúc này, tình hình bên ngoài đã ngày một trở nên nguy cấp, tình hình trước mắt thì chỉ còn mỗi kinh thành là chưa bị chiếm đóng.

Tân hoàng mặc dù hốt hoảng lo sợ, nhưng mà lại xảy ra tranh chấp với chính mẫu phi của mình, cuối cùng hắn gi.ết ch.ết chính mẫu thân của mình bằng cách đầu độc cực kỳ dã man.

Đến bây giờ đây thì chẳng còn một ai ở lại mà đưa ra chủ ý cho hắn, hắn cũng chỉ biết ở trong kinh thành giờ đây chỉ còn có mỗi hầu phủ là không hề quan tâm đến điều gì cả.

Hắn ta quả thực đúng là một kẻ vong ơn bội nghĩa, đêm đến hắn lại cử ngự lâm quân bao vây toàn bộ hầu phủ, trên dưới hầu phủ lúc này đã trở thành con tin. Hắn ta hạ [Quân lệnh trạng **], ép buộc phu quân đang có tật ở chân của ta thay huynh trưởng làm tướng soái để bảo toàn chính quyền cho hắn.

** Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh (trong tiểu thuyết và trong hý khúc thời xưa)

Phu quân ta chàng cũng đã sẵn sàng hy sinh tính mạng trong lúc lâm nguy, vào cái đêm mà chàng ấy nhận lệnh làm tướng soái, chàng ấy đã cầm tay ta trò chuyện suốt cả một đêm.

"Trước mắt khắp nơi đều là nguy hiểm, hầu phủ cũng có lẽ chẳng còn khả năng để bảo toàn, nếu giờ đây nàng muốn rời đi ta nhất định sẽ dốc hết sức lực để bảo vệ đưa nàng ra ngoài một cách an toàn."

Ta cứng đờ người, ngơ ngác nhìn chàng ấy: "Thế còn chàng thì sao?"

Chúng ta ai đều cũng biết rất rõ, quyền lực còn lại trước mặt của tân hoàng sớm đã không còn cách nào để vượt qua được đối thủ Tĩnh vương. Họ đều biết rõ, so với Tĩnh vương đầy mưu mô thì nhị hoàng tử lại là người yếu đuối và vô cùng bất tài, giờ đây ai ai cũng đều nghĩ có lẽ Tĩnh vương mới là một vị quân chủ sáng suốt khôn khéo, biết nhìn xa trông rộng.

Hiện giờ toàn bộ hầu phủ đang bị tân hoàng đe dọa đến tính mạng, cũng có lẽ số tướng sĩ còn lại đang bị ép buộc rằng phải chiến đấu đến cùng cho đến ngày ch.ết. Thực tế gọi phu quân ta làm tướng soái chỉ huy quân sự cũng là đang đẩy phu quân ta vào đường ch.ết, lúc này phu quân nhìn ta với ánh mắt đỏ hoe đẫm lệ chứa một sự hy vọng đầy bất lực.

"Quân vô hí ngôn, nếu như quân lệnh trạng đã được hạ thì dù cho không muốn nhận cũng nhất định phải nhận."

Lúc này ta chợt thấy bản thân mình có được thêm chút phần nào dũng khí, ngay lập tức hạ quyết tâm nguyện lòng cùng phu quân ta đương đầu với mọi khó khăn.

Thời cuộc hiện tại rơi vào hỗn loạn, ta và phu quân vốn tưởng rằng ngày thường bản thân chắng có gì đáng để nhắc đến. Nhưng lại bị sóng gió của thời cuộc hỗn loạn đẩy lấy nhau tiến về phía trước.

Còn về người dân ở trong kinh thành, trong khoảng thời gian tiếp túc với lửa nóng nước lạnh thì giờ đây mọi chuyện khó khăn khổ sở với họ lại là chuyện cực kỳ tầm thường.

Trong hoàn cảnh thế này, làm sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân mình, sao có thể dùng được câu "Dòng chảy từ từ" trong trường hợp này được chứ? Mọi thứ trong hầu phủ giờ đây muốn vượt qua được là điều cực kỳ khó khăn, thế nên người mà trước kia ta cử làm công tác liên lạc giữa Lục phủ cùng hầu phủ giờ đây đã chẳng thể nào đưa tin tức được đến cho hầu phủ nữa rồi.

Đích tỷ ta vốn còn chưa kết thúc giai đoạn ở cử đã phải bận rộn tự tay chăm sóc cho tỷ phu. Ngoài mặt, đích tỷ ta vẫn là người quản mọi việc trong nhà, thế nhưng thực chất ta mới là người lo toan mọi việc. Phu quân ta đã bị đưa đến doanh trại, nhưng lúc này mẹ chồng lại gọi ta qua gặp bà ấy.

Hóa ra trong tim của bà ấy giờ chẳng khác gì một tấm gương có thể nhìn thấu được mọi thứ, bà ấy biết rõ ta vẫn luôn bày mưu tính kế giúp cho đích tỷ. Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên, ta hình thấy bà ấy với tâm trạng xúc động mãnh liệt như thế này.

"Đứa trẻ ngoan, hầu phủ này đúng thật là có lỗi với con."

"Thật sự tật ở chân của Dịch nhi không phải có từ lúc sinh ra, năm 15 tuổi khi nó cùng với đám con cháu của tướng quân đi theo tiên hoàng vào trường săn bắn, vì cứu tiên hoàng nên mới bị thương."

Mẹ chồng ta vừa kể thì dòng lệ lại rơi đầy trên gương mặt gầy gò, trông thật sự rất đau lòng.

Hầu phủ chưa từng có ý nghĩ sẽ để mọi người trong nhà sống cách xa nhau, chỉ là một khi gia thế của gia tộc ngày càng lớn mạnh, mọi chi phí ở trong nhà sẽ ngày càng tăng cao. Hầu gia cũng cưới sinh mẫu của con trai mình, tuy có thể cải thiện một phần nào chi phí bỏ ra trong hầu phủ, nhưng lại không thể ngăn chặn cuộc sống ngày một trở nên cô đơn của từng con người ở trong hầu phủ.

"Mặc dù là ta sinh ra Cẩn Nhi, nhưng ngay từ đầu ta biết rõ Dịch nhi giỏi hơn Cẩn Nhi về mọi thứ, bất luận là võ công hay là kiến thức Cẩn nhi đều không thể nào sánh được với Dịch Nhi. Nhưng bởi vì Cẩn Nhi là đích tử, thế nên lần đi săn đó Cẩn Nhi buộc phải đi chung với các con cháu của gia đình khác trong hoàng thất."

Kể đến đây mẹ chồng ta lại có thêm vài phần xúc động.

"Ngày hôm ấy không phải là Cẩn Nhi cố ý không cứu giúp Dịch Nhi mà chỉ là bởi vì nhìn thấy một con hổ to đang bị mất kiểm soát, tất cả những người có mặt ở đó đều không thể bước lên mà sợ hãi lùi về phía sau."

"Điều này lại tiếp thêm phần gì đó dũng cảm khiến cho Dịch nhi vốn là người đang đi săn bắn cùng với tiền thái tử vội vàng lao đến. Nhưng đợi đến khi hạ được con hổ kia thì chân của Dịch nhi lúc này đã ướt đẫm m.áu. Những con thú trong trường săn bắn vốn đã được thuần hóa từ trước, thật không hiểu sao chúng lại vô cớ trở nên hung tợn đến vậy."

"Dù thế nào đi nữa, Dịch nhi quả thực là một đứa trẻ ngoan, chân của thằng bé vốn dĩ có thể hoàn toàn chữa khỏi nhưng thằng bé cứ chần chứ không chịu chữa trị. Vì thế cũng khiến cho các vấn đề ở chân ngày một trở nặng đến cuối cùng là phải ngồi xe lăn. Mặc dù Dịch nhi vẫn luôn giữ mọi thứ ở trong lòng, chẳng bao giờ nói với ai dù chỉ nửa lời. Nhưng ta lại biết rõ thằng bé chính là đang cố ý nhắc nhở gia đình hoàng thất mọi lúc mọi nơi, phải luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà những con người trong hầu phủ này đã làm cho họ."

"Nhưng đến ngày hôm nay, hoàng thất không những chẳng nhận ra được cái tốt của hầu phủ, mà còn muốn lấy oán để báo ân! Trong lòng ta từ trước đến nay vẫn luôn xem Dịch nhi là con ruột của chính mình, nhưng thực chất lại không nghĩ rằng có một ngày nó có thể vì hầu gia, vì Cẩn nhi mà đi ra chiến trường."

"Đứa trẻ ngoan con đừng trách, đừng trách mẫu thân !!!"

Mẹ chồng ta bởi vì diễn biến tâm trạng không ổn định cứ liên tục bất thường, sau khi mọi chuyện xảy ra bà ấy đột nhiên ho vô cùng dữ dội. Ngay lập tức ta gọi người mang đến một ít trà để giúp mẹ chồng có thể làm dịu ấm cổ họng mà giảm đi những cơn họ dữ dội, vừa đưa nước ta vừa vỗ vỗ nhẹ trên lưng cho mẹ chồng.

Mẹ chồng ta từ trước đến nay luôn được xem là một nữ nhân thông minh và đảm đang, nhìn tấm lưng hao gầy bé nhỏ của bà ấy lúc này, ta cũng chưa từng tưởng tưởng bà ấy có thể gầy đi nhanh đến như thế. Nhìn lên gương mặt đầy nếp nhăn, từng đường rãnh nước từng vết chân chim, tất cả đều là vì bỏ công bỏ sức xây dựng hầu phủ này.

Cho đến khi bà ấy ngủ, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một câu nói gì đó: "Toàn bộ hầu phủ này đều đang mắc nợ Dịch nhi".

Từ sau khi mối quan hệ phu thê của bọn ta trở nên tốt đẹp, ta vẫn luôn tâm sự với chàng ấy, nhưng lại chưa từng hỏi đến lý do nào khác khiến chàng ấy không thể thực hiện được những tham vọng của mình.

Bên ngoài kia, tin đồn về phu quân ta mỗi ngày một nhiều. Nhưng đương nhiên là những bí mật về hoàng thất vẫn luôn được giấu kín không để bị truyền ra ngoài. Thực lòng ta thấy oan ức thay cho phu quân của mình, mấy năm nay rốt cuộc chàng ấy đã phải trải qua những gì để có thể sống tiếp tục thế này. Và ta cùng với thân phận gia tộc của ta đối với phu quân mà nói chắc chắn sẽ phải khiến chàng ấy mắc kẹt ở trong cuộc đời của ta đến hết đời.

Nói đến đây ta đột nhiên lại nhớ phu quân nhiều hơn, lúc này ta nhận ra rằng dù cho kết cục có như thế nào ta cũng nguyện lòng cùng chàng ấy vượt qua.

20.

Ta gọi người cho mời người đứng đầu ngự lâm quân đang bao vây quanh hầu phủ vào, xin ý kiến rằng ta muốn đến doanh trại cùng với phu quân của mình.

Hắn ta chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo một câu rằng phải xin chỉ từ tân đế.

Tân đế là một con người tham sống sợ chết, hắn ta luôn mong ước được mọi người vì hắn mà vào sinh ra tử, chính vì thế hắn ta ngay lập tức đồng ý với ta. Chỉ có điều là phải do đích thân ngự lâm quân hộ tống ta đến với doanh trại của phu quân.

Một ngày trước hôm khởi hành, mẹ chồng lại gọi ta đến, trong ánh mắt bà ấy ẩn chứa vài phần không nỡ, bà ấy cứ như thế trên môi cứ liên tục nhắc đi nhắc lại rằng bản thân mình hối hận rồi. Bà ấy cảm thấy người trước kia Nguyên Cẩn nên lấy đáng ra phải là ta.

Ta khẽ thở dài, chẳng thể nào hiểu nỗi được ý mẹ chồng muốn nói là gì, nên chỉ đành chấp nhận im lặng mà chẳng đáp lại câu nào. Ta trịnh trọng cúi người đa tạ mẹ chồng, cảm ơn bà ấy đã để cho ta có cơ hội gặp được một người phu quân tốt nhất trên thế gian này.

Bước ra khỏi cánh cổng to của hầu phủ, ta chợt nhìn thấy được toàn bộ kinh thành giờ chỉ còn là một đống đổ nát. Tất cả các cửa hiệu trong kinh thành hoặc là bị kiểm soát hoặc là bị đập phá vỡ vụn chẳng còn gì. Về phần người trong kinh thành, ai có thể chạy đều cố gắng hết sức chạy ra khỏi thành trước khi cổng thành hoàn toàn đóng kín.

Trong sự mơ hồ loáng thoáng, ta chợt nghe được rằng e là chưa đầy vài giờ nữa Tĩnh Vương có lẽ sẽ dẫn toàn quân để tấn công vào tận sâu bên trong kinh thành đầy đổ nát này.

Lúc này ta từ xa chợt thấy thấp thoáng bóng dáng của phu quân, gương mặt trắng bệch đang dần tiến lại gần ta, thời gian trôi qua chẳng bao lâu mà cuộc đời lại xảy ra nhiều nốt thăng trầm đến như vậy.

Chàng ấy vừa nhìn thấy ta, dù rằng ngạc nhiên nhưng cũng chẳng bất ngờ.

"Sao nàng lại đến đây, trước mắt thời cuộc đang hoàn toàn bất lợi, nàng không biết sao?"

Chàng ấy nói với vẻ vô cùng giận dữ, ta chẳng nói gì mà chỉ nhẹ nhàng bước đến nắm thật chặt tay chàng ấy.

Trước khi đến đây, ta đã vốn biết rõ được chàng ấy cùng với người đứng đầu ngự lâm quân là người quen cũ của nhau. Mặc dù giờ đây họ đều phải nghe theo lời của tân đế, nhưng họ vẫn là những con người tỉnh táo vẫn có thể phân biệt được đúng sai.

Trước khi phu quân rời hầu phủ cũng đã từng nói chuyện qua với người đó. [Dù cho dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể giữ được kinh thành này, thì xin hãy ở lại hầu phủ thêm một canh giờ nữa]. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng, phu quân đã thực sự tính toán kế hoạch kĩ càng trước đó, căn bản là không phải đứng mãi để bảo vệ thành, mà là mở rộng cửa thành để mà nghênh đón tân quân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang