2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Cho đến đêm hôm đó, khi ta nằm trên bục kê chân bên giường tiểu thư để canh cho nàng thì nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ.

Ta vốn định giả vờ không nghe thấy nhưng lại nói: "Tiểu thư, Hỉ Nhi sẽ mãi mãi bên người, người đừng khóc."

Tiếng khóc của tiểu thư đột nhiên dừng lại, rồi màn giường đột nhiên được kéo ra, tiểu thư đỏ mắt nói với ta: "Ta chưa từng nghĩ rằng ngay cả kiệu tám người khiêng ta cũng không xứng... Ta từng nghĩ chồng không yêu ta, từng nghĩ trong nhà sẽ có tam thê tứ thiếp nhưng sao có thể như vậy được."

Ta thực sự không biết an ủi tiểu thư thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng và nói đi nói lại: "Sẽ ổn thôi."

Mùng Một Tết, tiểu thư vì khóc cả nửa đêm nên dậy muộn. Khi nhìn thấy mắt tiểu thư sưng húp như quả đào, lòng ta như bị ai bóp nghẹt.

Tiểu thư của ta vốn nên cả đời hạnh phúc suôn sẻ, vì lý do gì mà phải chịu ấm ức thế này, Thành Vương mà lão gia nhắc tới ta tuy chưa từng gặp nhưng từ giờ phút này trở đi, hắn chính là người ta ghét nhất.

Ta đang tức giận cầm chổi quét tuyết thì có một nha hoàn ở viện ngoài chạy tới vẫy tay với ta: "Hỉ Nhi cô nương, ngoài cửa sau có một công tử tuấn tú đến, nói là tìm cô nương đấy!"

"Nói bừa gì thế, ngay ngày đầu năm đã trêu chọc ta." Ta cười lấy chổi đánh qua.

"Ta không dám nói bừa đâu, người ta còn mang theo bạc nói là muốn chuộc thân cho cô nương đấy!"

Vừa hay thiếu tướng quân đi vào sân cũng thấy hứng thú: "Ta phải xem xem ai muốn chuộc thân cho con bé bám đuôi muội muội ta này."

Ta không vui hành lễ với thiếu tướng quân: "Thỉnh an thiếu tướng quân, ta đi báo cho tiểu thư một tiếng."

Nha hoàn trêu ta nói: "Ta sẽ báo cho tiểu thư, đúng là có người đến cửa sau."

Ta kinh ngạc mở to mắt: "Không thể nào."

Ta không phải người hầu không rõ lai lịch bị bắt cóc bán vào đây, ta chính là bị cha ta bán với giá hai lượng bạc. Nhưng nửa tin nửa ngờ, ta vẫn chạy đến cửa sau của phủ tướng quân, biết đâu nhà ta có chuyện, chẳng hạn như cha ta mất.

Từ xa ta không nhìn rõ dáng vẻ của người kia nhưng đúng là một nam tử.

Ta vội bước nhanh đến trước mặt hắn, thăm dò hỏi: "Ngài là?"

Người này mặc đồ mỏng, má bị đông cứng ửng đỏ, mở miệng thở ra một làn hơi trắng: "Tại hạ tên là Lục Chi Đình, quê ở Tư Thủy, đến đây tìm người thân."

Ta sững người một lúc rồi lên tiếng: "Ca ca?"

Người này rõ ràng là ca ca ruột của ta, nhiều năm không gặp, không chỉ dáng người cao ráo mà còn tuấn tú đường đường.

"Muội là Tiểu Bình?" Ca ca đột nhiên nắm lấy tay ta, mắt đỏ hoe.

Ta có chút không tự nhiên rút tay mình về, giọng điệu vô thức mang theo chút ấm ức: "Huynh tới đây làm gì, ta đã sớm bị bán vào vương phủ rồi, giờ cũng không phải Lục Chi Bình nữa, ta tên là Hỉ Nhi."

"Năm đó cha bán muội, ta không hề hay biết, đến khi về nhà ta mới biết chuyện này, chỉ vì hai lượng bạc mà bán con gái, đây là chuyện gì chứ!"

Giọng đại ca rõ ràng mang theo chút tức giận: "Lúc đó ta liền muốn đón muội về nhưng dù thế nào cũng không tìm được tin tức... Không nói đến chuyện này nữa, tìm được muội là tốt rồi."

Ta đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, giọng khàn khàn nhưng bình tĩnh: "Vậy thì sao, tìm được rồi thì sao."

7.

Đại ca hiển nhiên sửng sốt vì câu hỏi của ta: "Tìm được rồi thì về nhà với ta, cha mẹ biết được nhất định sẽ rất vui mừng."

Ta lắc đầu nói: "Ta không muốn về với huynh. Huynh có từng nghĩ vì sao cha mẹ lại đồng ý để huynh tìm ta về không? Qua năm ta đã mười bốn tuổi, về nhà thì phải lập tức định ra hôn sự, rồi năm sau lại vội vã gả đi. Huynh cho rằng họ là vì có lỗi với ta, hay thực sự nhớ thương đứa con gái này? Là vì ca ca huynh nên bàn chuyện hôn sự, trong nhà cần dùng sính lễ của ta để bù vào mặt mũi cho huynh."

Ta vốn tưởng vị đại ca này của mình hiểu được những quanh co khúc khuỷu trong đó nhưng có vẻ như bấy lâu nay hắn chỉ đắm chìm trong sách thánh hiền, chưa từng nghĩ đến tầng nghĩa này, lúc này hắn nhíu mày đứng đó im lặng không nói.

Ta hít sâu một hơi nói: "Đại ca, giờ ta sống rất tốt. Từ khi vào phủ đã là năm thứ bảy, chủ tử đối xử với ta rất tốt. Ăn no, mặc ấm vào các dịp lễ tết chủ tử còn phát tiền thưởng. Còn ở nhà ta phải nhường nhịn đệ đệ, thương xót đại ca, thương cha, phụng dưỡng mẹ, có thể nói từ khi biết chuyện đến giờ ta chưa từng ăn một bữa no, cho đến ngày ta bị bán cho bà nha tử, mẹ mới cho một bát mì trắng có hai quả trứng."

Đại ca nghe xong siết chặt tay: "Yên tâm, ta về nhất định sẽ bảo vệ muội, cũng sẽ nói chuyện này với cha mẹ."

Ta cười cười lại nói: "Đại ca, huynh nghe ta nói tiếp này. Bát mì mẹ cho ta, ta ăn mà nơm nớp lo sợ, hai quả trứng đó ta chia một quả cho em trai, còn một quả cũng để lại, vì ta sợ lắm. Bây giờ ta mới biết nếu một người đột nhiên đạt được ước nguyện, thứ cảm nhận được không phải là vui mừng mà là sợ hãi."

"Xin lỗi, mỗi lần ta về nhà, muội luôn đứng dưới gốc cây lớn đầu làng đợi ta, thấy bóng ta chạy lại cười... Ta tưởng muội sống rất tốt." Lưng đại ca vốn thẳng tắp hơi còng xuống, ta biết chuyện này không liên quan đến hắn, hắn có lòng tìm ta về là tốt lắm rồi.

Ta bước tới từ từ ôm lấy hắn: "Đại ca, huynh không cần phải buồn. Không chỉ ta như vậy, các cô gái trong làng đều phải trải qua một cuộc đời như thế này. Ta cũng chưa từng ghét huynh, hay ghét bất kỳ ai trong nhà."

Ta ngẩng đầu nhìn ca ca đã nhiều năm không gặp rồi nói tiếp: "Nhận được tin ca ca sắp về, ngày nào ta cũng mong ca ca sớm trở về thật lòng nhưng bây giờ ta cũng thực sự muốn tiếp tục ở lại làm nha hoàn trong phủ đệ lớn này."

Bàn tay to lớn của ca ca phủ lên lưng ta, ca ca thì thầm: "Xin lỗi, bấy lâu nay đã khiến muội chịu nhiều ấm ức."

Khi bị đối xử bất công ở nhà, ta chưa từng khóc, khi bị cha mẹ nhẫn tâm bán cho nha tử, ta cũng chưa từng khóc nhưng khoảnh khắc này, nước mắt ta cứ thế rơi không ngừng.

Ca ca cuối cùng cũng chán nản rời đi, tuyết cũng tiếp tục rơi, từng chút một phủ lấp dấu chân của ca ca, như thể ca ca chưa từng đến đây.

8.

Vừa qua Tết Nguyên Đán, chuyện kết hôn của tiểu thư đã được đưa vào chương trình nghị sự.

Nhưng tiểu thư dường như chỉ khóc một đêm rồi lại trở về với cuộc sống được nuông chiều, ngày nào cũng tìm thú vui.

Hôm nay, thiếu gia hiếm khi chủ động đề nghị đưa tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa, tiểu thư cũng rất hứng khởi.

Tiểu thư đã sớm mặc trang phục cưỡi ngựa màu đỏ, buộc mái tóc đen dài thành đuôi ngựa cao, trên trán đầy đặn bóng mịn vẽ một đóa hoa mai đỏ thắm, đôi mắt hạnh trong veo sấn với khóe mắt hơi xếch, trong trẻo mà vẫn toát lên vẻ anh khí của tiểu thư nhà tướng.

Tiểu thư cưỡi trên một con ngựa ô đen, dễ dàng khiến vó ngựa phi lên không trung, khiến ta vô cùng kinh hãi.

Nhưng tiểu thư phi ngựa vẫn luôn cười, lông thỏ trắng như tuyết trên cổ tiểu thư phớt hồng vì khuôn mặt phấn khích, đôi môi đỏ mọng thở ra hơi sương, lớn tiếng gọi tên ta: "Hỉ Nhi, ngươi xem tiểu thư ta có lợi hại không!"

"Tiểu thư đương nhiên là lợi hại, tiểu thư là người lợi hại nhất thiên hạ!" Ta nâng lò sưởi chạy vội tới đưa cho tiểu thư.

Nhưng tiểu thư không có ý định xuống ngựa, ra hiệu cho ta đi lấy cung tên của tiểu thư, rồi nhìn sang thiếu gia bên cạnh: "Lại đây, so tài với ta một trận."

Chưa đợi thiếu gia trả lời, một nam tử cưỡi ngựa cao lớn đã lên tiếng: "Thẩm tiểu thư xin hãy so tài với tại hạ một trận."

"Được thôi, vậy thì ta sẽ đặt ra luật chơi." Tiểu thư chỉ vào một cái cây lớn cách đó trăm mét nói: "Mỗi chúng ta cử một người đứng dưới gốc cây đội một quả táo, mỗi người ba mũi tên, người b.ắ.n trúng nhiều hơn sẽ là người thắng."

Ta ôm cung của tiểu thư chạy đến vội vàng nói: "Tiểu thư, nô tỳ muốn đi đội táo!"

Tiểu thư nhận lấy cung nhưng từ chối ta: "Đi chỗ nào mát mẻ thì đi, đừng làm phiền ta nữa."

Ta làm sao mà làm phiền được nhưng nếu tiểu thư không muốn thì ta cũng không tiện nói thêm.

Thiếu gia ở bên cạnh an ủi: "Con bé không nỡ để ngươi đi."

Ta không trả lời mà ở trong đống táo chọn đi chọn lại một quả táo to nhất, đỏ nhất, vội vàng đưa cho tên thị vệ đội táo.

Nhìn ta bận rộn như vậy, có lẽ thiếu gia thấy thú vị nên hỏi: "Ngươi thực sự sợ tiểu thư nhà ngươi thua cuộc sao?"

Ta nói: "Chỉ sợ thua trận này, sau này sẽ thua hết cả ván."

Thiếu gia nhướng mày nhìn hai người sắp sửa chỉnh trang ở đằng xa: "Ta tưởng ngươi là một nha hoàn chẳng hiểu gì."

"Ta cũng mong ta vẫn còn nhỏ để chẳng hiểu gì cả nhưng mà không còn kịp nữa rồi." Ta đều biết được vị nam tử đột nhiên xuất hiện ở trường b.ắ.n có lẽ chính là Thành Vương mà lão gia đã nhắc đến, vậy thì tiểu thư làm sao có thể không đoán ra được hôm nay là một cuộc sắp đặt.

Nhưng đồng thời ta lại có chút tiếc nuối: "Giá như biết trước thì đã trang điểm thật đẹp cho tiểu thư rồi, mấy hôm trước trong phòng mới sắm thêm một bộ váy mới."

Nhưng thiếu gia lại nói: "Như vậy là tốt rồi, đây mới là Thẩm Tri Lan chân thực nhất."

Tiểu thư trên lưng ngựa phi nước đại giương cung b.ắ.n tên, ba mũi tên b.ắ.n ra liên tiếp đều trúng đích.

Ta cùng mọi người vỗ tay hoan hô, thầm nghĩ như vậy là hòa với Thành Vương rồi, như thế cũng tốt.

9.

Thành Vương khen tiểu thư: "Thẩm tiểu thư đúng là con cháu của tướng môn, tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung này e rằng nhiều nam tử cũng không bằng."

Tiểu thư cười đáp: "Vương gia quá khen, chỉ là từ nhỏ đã được cha và ca ca chỉ bảo mà thôi."

Lúc này cuộc thi đấu đáng ra đã kết thúc nhưng Thành Vương lại nhìn ta nói: "Không biết có thể mượn người hầu của Thẩm tiểu thư không?"

Mặc dù là đang hỏi nhưng Thành Vương đã trực tiếp ném sang một quả mận xanh, ta vội đưa hai tay ra đỡ lấy.

Thành Vương cười đề nghị: "Hai chúng ta cùng b.ắ.n quả mận xanh trên đầu nàng ấy, ai b.ắ.n trúng sẽ là người chiến thắng hôm nay."

Ta bối rối nhìn tiểu thư.

Tiểu thư sau khi nghe xong thì tức giận ngay, nàng ném túi tên xuống đất nói: "Ta mệt rồi, ta muốn về nghỉ ngơi, trận này coi như là ngươi thắng."

Thiếu gia vội quát: "Tri Lan, không được trẻ con."

Thiếu gia quay sang Thành Vương bất lực nói: "Thành Vương điện hạ, muội muội của tại hạ hình như thực sự mệt rồi, hôm nay nếu có đắc tội gì thì xin hãy lượng thứ cho."

Nhưng tiểu thư lại hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi, ta nhặt túi tên của tiểu thư vội vàng đuổi theo.

"Dám ra oai với ta sao? Hắn cũng dám à!" Đồ pha trà trong xe ngựa bị ném ra ngoài hết cả.

Ta đứng ngoài xe ngựa không dám thở mạnh.

Thiếu gia nhìn đống hỗn độn dưới đất và Thành Vương bên cạnh bất lực nói: "Để Vương gia chê cười rồi, Tri Lan thực sự là được nuông chiều sinh hư."

Nhưng Thành Vương lại xua tay, sau đó sai người lấy hai bộ đồ trà trong xe ngựa của mình đưa tới, rồi đích thân đưa vào trong xe ngựa, sau đó lại bị tiểu thư đập tan tành.

Thành Vương nói: "Nếu Thẩm tiểu thư vẫn chưa hết giận, vậy thì lát nữa ta sẽ sai người đưa thêm một số đồ sứ, bình hoa đến phủ thì sao?"

Tiểu thư nghe vậy thì giọng ấm ức đáp: "Không cần đâu, đừng hôm nay đưa rồi ngày mai lấy lại, xong rồi đổ tội lên đầu ta."

"Vừa rồi có nhiều điều đường đột, tại đây ta xin lỗi Thẩm tiểu thư." Thành Vương đứng dưới xe ngựa, dùng tay che miệng cười.

"Xoạch" rèm cửa bị kéo ra, tiểu thư vì vừa rồi tức giận nên mặt hơi đỏ nhưng tính tình của nàng vốn giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, lúc này theo ta thấy thì hẳn là đã hết giận rồi nhưng vẫn còn giả vờ làm giá nói: "Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn."

Thành Vương đưa tay ra cười nói: "Thẩm tiểu thư có bằng lòng cho ta chuộc tội không, hoa mai đỏ ở phía trước đang nở rộ."

"Vậy thì ta miễn cưỡng đi xem vậy!"

_________________________________

Hôn sự của tiểu thư được định vào ngày 20 tháng 9. Đây là ngày lành tháng tốt do Tư thiên giám tính toán.

Phu nhân không yên tâm nên nhờ người lén vào cung để thăm dò, người đưa tin về trả lời rằng: "Phu nhân yên tâm, bát tự của hai người đều rất tốt."

Nhưng với tư cách là một người mẹ gả con gái thì làm sao mà yên tâm được, bà lại tìm một vị tiên sinh giang hồ nhưng chỉ có thể đưa bát tự của tiểu thư cho ông ta, vì Thành Vương là con trai hoàng gia nên bát tự của hắn vẫn luôn được giữ bí mật.

10.

Vị tiên sinh giang hồ nói rằng tiểu thư là người có số mệnh phú quý bẩm sinh, cả đời này sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Phu nhân nghe xong rất vui mừng, thưởng bạc tiễn ông ta ra ngoài nhưng bà lại nói riêng: "Sinh ra từ bụng ta thì đã là số mệnh phú quý rồi."

Quả nhiên là phu nhân hiểu rõ.

Vì chuyện hôn sự của tiểu thư, cả phủ đều bận rộn trước sau, ngay cả ta ngày thường nhàn rỗi nhất cũng bận đến mức không ngồi xuống uống nước được.

"Hỉ Nhi, lại đây!" Tiểu thư vẫy tay gọi ta vào phòng trong.

Vừa vào cửa, ta đã nhìn thấy chiếc chăn cưới trải trên giường, trên tấm gấm đỏ thêu hình đôi uyên ương đang bơi, ta liên tục khen ngợi: "Đúng là thợ thêu Tô Châu, người xem cái này..." Ta nhất thời không nhớ ra con vịt màu sắc này gọi là gì.

"Uyên ương." Tiểu thư cười khẽ gõ vào đầu ta.

"Đúng đúng đúng, là uyên ương, đôi uyên ương này trông như sống dậy vậy!"

Tiểu thư lại nói: "Mẫu thân cố ý đến chùa cầu bùa nhân duyên, để khâu vào trong này, mấy mũi kim này để cho ngươi khâu đi!"

Ta có chút không dám tin, nếu không phải ở nhà quyền quý thì chăn cưới cần phải do mẹ và tỷ muội cùng nhau làm.

Tất nhiên có thể là ta nghĩ nhiều rồi, tiểu thư hẳn là không biết những phong tục dân gian này, chỉ là vì trong phủ không tìm được nha hoàn rảnh tay mà thôi.

Tiểu thư lại nói: "Không vội, từ từ làm."

Mặc dù lão gia nói tiểu thư không muốn gả thì không gả nhưng tiểu thư vẫn chọn làm trắc phi của Thành Vương.

Tiểu thư nói rằng những gì nàng có được đã là thứ mà người thường cả đời này không thể đạt tới, nếu còn câu nệ chuyện tình cảm thì có chút quá tham lam rồi.

Ngày 20 tháng 9, với tư cách là nha hoàn thân cận, ta phải đi theo kiệu hoa, theo đoàn đưa dâu có tiếng trống và tiếng nhạc từ nam thành đi đến bắc thành. Theo lễ nghi, tiểu thư chỉ có thể ngồi kiệu lớn sáu người khiêng, vì vậy phủ đã đặc biệt đặt làm một chiếc kiệu lớn hơn một chút so với kiệu tám người khiêng thông thường, phải có sáu người khỏe mạnh mới khiêng được, mức độ xa hoa này dù không phải kiệu tám người khiêng thì cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ.

Đi được nửa đường theo đoàn đưa dâu, ta luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, vì vậy ta quay đầu lại nhìn, phát hiện ra phía sau chiếc kiệu lớn sáu người khiêng khi xuất phát lại xuất hiện thêm hai người, làm ta giật mình.

Mặc dù chuyện này rất kỳ lạ nhưng không ảnh hưởng đến quá trình đưa dâu, hơn nữa còn là kiệu tám người khiêng đón dâu đàng hoàng, ta còn vui mừng không kịp!

Quy cách đám cưới của trắc phi không bằng chính phi, bỏ bớt khâu bái đường nhưng dù sao cũng là đón dâu đích tiểu thư của phủ tướng quân, Vương phủ Thành Vương vẫn phát thiệp mời và đãi tiệc một số vương công quý tộc đến dự tiệc mừng.

Sau khi Vương gia dắt tiểu thư xuống kiệu ở cửa hông, chỉ dặn dò người hầu trong phòng vài câu rồi đi thẳng đến tiếp khách, trong phòng chỉ còn ta hầu hạ tiểu thư.

Ta nhất thời không nhịn được, tiến đến bên tiểu thư nói nhỏ: "Tiểu thư, là kiệu tám người khiêng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang