2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5

Ban đêm Đạt Huy uống chút rượu, động tác so với ngày thường thô bạo hơn nhiều.

Ta chịu đựng thân thể khó chịu, cố gắng phối hợp.

Nhưng rất nhanh Đạt Huy liền phát giác ra được có điều gì đó không được bình thường.

"Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có!"

Đạt Huy đứng dậy, mượn ánh nến vén chăn lên, thời điểm thấy ta cố tình cản trở, sắc mặt thình lình trở nên nghiêm túc.

"Bỏ ra."

Ta sợ hắn tức giận, nắm cả cổ của hắn nũng nịu, "Ta một chút khó chịu cũng không có, thật."

Kết quả chiêu này không có hiệu quả.

Đạt huy đẩy ra ta, sắc mặt âm trầm.

"Người Nữ Chân tuy bị gọi là man di, nhưng cũng không đói khát đến mức, ngay cả cảm nhận của thê tử mình cũng không quan tâm đến."

"Ta không phải nghĩ như vậy......"

Nam nhân phủ thêm áo khoác đi ra ngoài, ta nhịn không được ủy khuất khóc lên.

Ta hiện tại đã không biết phải làm sao để níu giữ Đạt Huy trở lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, vốn liếng mà mình có cũng chỉ là cái thân thể này thôi.

Nếu như ngay cả cái này cũng không dùng được nữa, vậy ta thật không biết nên làm gì bây giờ.

Đang cúi đầu lau nước mắt, Đạt Huy vốn đã rời đi một lần nữa quay lại.

Nhìn thấy ta rơi lệ, ngữ khí không thiện cảm, "Tại sao lại khóc."

"Chàng đừng quản ta!"

"Yếu ớt."

Câu nói này làm ta nổ tung, rốt cuộc không thèm quan tam hắn là thanh gỗ nổi duy nhất trên mặt nước cứu mình nữa, ta đề cao âm lượng nói, "Ta chính là yếu ớt như thế đấy, chàng không thích ta như vậy, liền đi tìm tiểu tình nhân của mình đi, đừng đến phiền ta!"

Đạt Huy lúc này cũng phát hiện có gì đó không bình thường, "Tiểu tình nhân của ta là ai?"

"A Nỗ Nhã!"

Ta đang cơn tức giận, thế mà đem chuyện này nói toạc ra.

Quả nhiên, Đạt Huy nghe được cái tên này mặt trầm xuống dưới, "Ai nói với nàng như thế?"

Việc đã đến nước này, ta cũng không sợ cái gì nữa.

Vò đã mẻ không sợ nứt, "Tất cả mọi người nói như vậy, không chỉ có như thế, ta còn biết nàng là vị hôn thê trước đây của chàng nữa cơ, mặt của chàng chính là vì cứu nàng ấy nên mới bị thương."

Nói xong ta rốt cục chịu không được, "Oa" Khóc lên.

"Nàng làm sao lại không biết tốt xấu như thế, phu quân ta đối với nàng tốt đến mức ngay cả mặt mình cũng không cần, nàng làm sao lại cự tuyệt chàng a......"

Càng nói càng thái quá, cuối cùng Đạt Huy dở khóc dở cười, đem ta ôm ở trong n.g.ự.c dỗ dành.

"Ta cùng A Nỗ Nhã hoàn toàn chính xác từng có hôn ước, nhưng không phải như nàng nghĩ đâu."

"A Nỗ Nhã có phụ thân là cổ ấp tù trưởng, hồi ta còn nhỏ từ bên trong tuyết cứu ta mộ mạng, đối với ta có ân cứu mạng. Ở nơi đó, ta ăn cơm trăm nhà mà lớn lên. Về sau A Nỗ Nhã thích ta, phụ thân nàng ta liền làm chủ để chúng ta đính hôn."

"Năm đó gấu mù tiến vào cổ ấp tù, không chỉ có ăn vụng trâu ngựa, còn tổn thương tộc nhân của chúng ta. Ta cùng gấu vật lộn không phải là vì A Nỗ Nhã, đổi lại bất luận kẻ nào ta cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Chẳng qua sau đó ta bị thương rất nặng, A Nỗ Nhã sợ hãi gương mặt của ta, hôn sự kia cũng liền không nhắc đến nữa."

Ta bĩu môi, "A Nỗ Nhã nhìn cũng không giống người nhát gan như vậy."

"Ừm, không có gan lớn bằng nàng."

Đạt Huy cười lên, trên mặt không còn sự lạnh lùng vốn có.

Ta đoán trước kia khi không có vết sẹo này, hắn nhất định là một thanh niên có tướng mạo rất xuất sắc.

Nếu không phải như thế, thì phụ thân của A Nỗ Nhã cũng sẽ không mang nữ tử của mình gả cho một kẻ cô nhi.

Ta tiến tới ngửa đầu đích thân sờ lên vết sẹo trên mặt Đạt Huy, "Ta nên tạ ơn nó."

"Vì sao?"

Ta co người trong n.g.ự.c hắn, "Nếu không phải nó đánh lui những nữ nhân này, liền không tới phiên ta gả cho chàng."

Đạt Huy nhìn chằm chằm ta, nơi đáy con ngươi tối sầm không rõ cảm xúc.

Ta có thể cảm thấy dục vọng mãnh liệt của nam nhân, nhưng không hiểu sao lại bị áp chế xuống một cách mãnh liệt.

Một lát sau, hắn cầm thuốc bôi vào lòng bàn tay.

Nghiêng thân cho ta sờ vào vết thương .

"Nàng biết tiếng Nữ Chân phải không?"

Ta không có phủ nhận, "Nghe nói phải gả tới nơi này, ta sớm chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm cả việc học ngôn ngữ ở đây."

"Trừ cái đó ra, còn có cái gì?"

Đây là lần đầu tiên, ngoài chuyện phòng the ra, chúng ta còn nói chuyện đến một chủ đề khác

Ta ngồi thẳng người, "Còn mang theo các loại hạt ngũ cốc, cùng một chút sách vở."

Động tác của Đạt Huy dừng lại, mắt sáng rực lên.

"Nàng nói mang theo cái gì?"

"Hạt ngũ cốc, ta nghe nói trước kia mọi người chủ yếu sống theo lối du mục, là mấy năm gần đây mới lựa chọn định cư tại một chỗ cố định. Cho nên suy đoán có lẽ sẽ cần dùng đến những thứ này, nên cũng có mua sắm một chút......"

Nói như vậy nhưng cũng không nghĩ là Đạt Huy ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ nữa, nói với ta, "Những thứ đó để ở chỗ nào, mau dẫn ta đi xem!"

6

Ta cũng không nghĩ tới, chỉ là vài đồ mình tự ý chuẩn bị lại có tác dụng to lớn như thế.

Đúng như ta đã suy đoán.

Tộc Nữ Chân trong quá khứ chủ yếu theo lối sống du mục, thường ngày là đi săn lấy thịt dự trữ mà sống.

Tộc trưởng trước Đạt Huy sau khi dẫn đầu tộc nhân khai cương thác thổ, dần dần mở rộng lãnh thổ, cũng tạm biệt lối sống không cố định trước đó.

Nhưng bọn họ chỉ giỏi đánh trận đi săn, chứ không thông thạo trồng lúa dệt vải.

Những hạt giống cần thiết có thể mua được ở khu chợ gần biên giới với giá cao, nhưng khổ nỗi họ lại không biết gieo hạt.

Tùy ý rắc hạt vào trong đất thì đến mùa thu hoạch không có năng suất như mong muốn.

Trước khi mười bốn tuổi, ta cùng với mẫu thân sinh sống nơi thôn dã, không hề lạ lẫm với những chuyện canh tác này

Cộng thêm với ít sách vở về canh tác nghề nông ta mua đến, bên trong cũng đã giảng giải tường tận mọi thứ.

Cả một đêm, Đạt Huy giống hệt như một học sinh chăm chỉ nghe ta giới thiệu về thời gian sinh trưởng của các loại cây nông nghiệp cùng kỹ năng canh tác cơ bản..

Thẳng đến khi chân trời trắng sáng, ta ngáp không biết bao nhiêu lần hắn mới đưa ta trở lại trên giường.

"Nàng thật sự là báu vật của ta."

Trước khi đi hắn còn hôn lên môi ta mấy cái, tiện thể đắp chăn cho ta rồi mới sải bước đi ra ngoài.

Ta cũng không biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng sau đó khi ta ra ngoài, cảm nhận được rõ ràng ánh mắt tộc nhân nhìn mình đã thay đổi.

Ngay cả cấp dưới, hai vị thuộc hạ từng khuyên Đạt Huy mang ta trả về nước, thái độ đối với ta đều tất cung tất kính.

Ngày hôm đó vậy mà hỏi ta, "Phu nhân, ươm giống là đem hạt ngâm ở trong nước bao lâu, chiều dài như vậy đã có thể trồng vào trong đất được chưa?"

Ta cũng không nghĩ tới, trải nhiệm lớn lên ở nông thôn, thế mà để bản thân một bước trở thành người nhận được rất nhiều sự tôn trọng như vậy.

Bây giờ ngoại trừ chăm lo cho Đạt Huy, ta lại có thêm một hạng công việc khác.

Mỗi ngày đi "tuần sát" trong ruộng , và hướng dẫn thêm kỹ thuật về trồng trọt cho các nam nhân làm việc ở đó

Đạt Huy sợ ta mệt, nên chỉ cho ta ra đồng nửa giờ mỗi ngày thôi.

Nhưng ta thật sự không cảm thấy mệt mỏi.

Dần dần, xưng hô của mọi người với ta cũng đổi từ"nữ nhân đất Tống" Biến thành"Tộc trưởng phu nhân" .

Khi biết được ta cũng có thể nói ngô ngữ Nữ Chân, một số phụ nhân cũng sẽ chủ động ôm hài tử tìm ta nói chuyện phiếm.

Nhưng mà tộc nhân càng tiếp nhận ta, thì có người trong lòng càng thêm khẩn trương hơn.

Một ngày, A Nỗ Nhã đi thẳng tới bên trong màn của ta.

Mở miệng liền nói, "Ta đã quyết định sẽ gả cho Đạt Huy."

Ta: ?

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía ta, thần sắc cao ngạo.

"Đạt Huy không có tình cảm gì với ngươi đâu, hắn cùng Đại Tống hòa thân, chính là vì trả thù năm đó ta vô tình thôi."

"Hắn từng chính miệng nói với ta, vĩnh viễn sẽ không yêu người Tống."

Chuyện này ta thật ra chưa từng nghe Đạt Huy nhắc qua, liền nhìn về phía nàng hỏi một câu, "Vì sao?"

A Nỗ Nhã tỏ thái độ "Ngươi quả nhiên không biết", cười nhạo, "Mẫu thân Đạt Huy chính là người Tống, năm xưa bà ấy vì chạy về Đại Tống không tiếc đem cốt nhục thân sinh vứt bỏ trong tuyết. Nếu không phải được phụ thân ta cứu, hắn đã sớm c.h.ế.t rồi."

"Hắn không nói chuyện này cho ngươi, hiển nhiên là còn chưa đủ tín nhiệm ngươi. Ngươi đừng vọng tưởng dùng những cái hạt giống kia lấy lòng tộc nhân chúng ta, ai cũng biết người Tống các ngươi quỷ kế đa đoan, cẩn thận có ngày bộ mặt giả tạo này của ngươi bị xé rách đó."

Ban đêm Đạt Huy trở về.

Ta mấy lần muốn hỏi chuyện của mẫu thân hắn.

Nhưng lời đến bên miệng nhưng lại không thốt ra được.

Đạt Huy phát hiện tâm tình ta không tốt, hỏi ta, "Hôm nay A Nỗ Nhã tới tìm nàng phải không?"

Ta âm dương quái khí, "Chàng cũng quan tâm tới động thái của nàng ấy quá nhỉ."

Đạt Huy nhíu mày, "Ta là sợ nàng bị khi dễ."

Ta hừ nhẹ một tiếng, "Đương nhiên không có chuyện đó, ngoại trừ chàng không ai có thể khi dễ ta."

"Ta khi dễ nàng lúc nào?"

Ta vừa muốn mở miệng, hắn lại bổ sung thêm câu, "Trên giường không tính."

Vậy liền không có.

Lần đầu tiên, ta thật sự muốn đem mấy việc kia ném ra phía sau.

Bị người này giày vò đến khuya, kết quả mới vừa ngủ liền nghe được bên ngoài màn có người đến.

"Đạt Huy, xảy ra chuyện rồi."

Ta khoác lên y phục ra ngoài hỏi thăm mới biết được, A Nỗ Nhã đã ngã bệnh.

7

Chỉ trong vòng một đêm.

A Nỗ Nhã đã miệng méo mắt lác, cứ như là chịu một lời nguyền rủa.

Y thuật Nữ chân lạc hậu, đại đa số người dân tin phụng vu thuật.

Rất nhanh, Vu sư Đạt Huy mời đã tới.

Bên trong miệng lẩm bẩm những điều khó hiểu, sau đó là nhảy múa cùng giày vò hồi lâu, cuối cùng nói

"A nỗ nhã bị quỷ thần chiếm giữ thân thể quá lâu, đã không thể cứu nữa."

Nhất thời, chân của phụ thân A Nỗ Nhã liền mềm nhũn.

"Đạt Huy, ngươi nhất định không thể từ bỏ nữ nhi của ta. Nó mới 18 Tuổi, bộ dạng này thì về sau nó làm sao mà thành thân được nữa bây giờ."

A Nỗ Nhã càng khóc to hơn, "Nhất định là nứ nhân đất Tống kia làm yêu thuật, ban ngày ta đi tìm nàng, kết quả ban đêm liền biến thành bộ dạng này! Nàng là yêu nữ, nàng là yêu nữ!"

Đạt Huy thần sắc không vui, "Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, chuyện này không có chứng cứ cho thấy là do Mãn Nhi làm."

"Ngươi còn giảo biện thay cho nàng ta!" A Nỗ Nhã bên trong khóc đến mức khàn cả giọng, "Đạt Huy, vết sẹo trên mặt của ngươi, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng bị doạ chơ sợ khóc nỉ non không ngừng. Nàng lại là quận chúa, dáng dấp xinh đẹp, làm sao lại thật lòng muốn giao phó thân mình cho ngươi, chứ đừng nói là bằng lòng sống ở vùng đất hoang dã này."

"Nàng đối với ngươi căn bản chính là hư tình giả ý, tựa như mẹ của ngươi. Các nàng đều giống nhau, đều là muốn có sự tín nhiệm của ngươi sau đó đào tẩu."

"Đạt Huy, ta sai rồi. Dung mạo của ta bây giờ, coi như là ông trời báo ứng ta, ta đồng ý thành thân cùng ngươi!"

Phụ thân A Nỗ Nhã cũng mở miệng, "Mặc dù A Nỗ Nhã không nói, nhưng ta biết nó đã sớm hối hận. Ngươi coi như nể mặt ta trước đây có chút ân tình với ngươi mà cho nó một cơ hội đi."

Sự tình phát triển quá nhanh, ta mãi mà cũng không hiểu rõ.

Làm sao A Nỗ Nhã liền từ việc vu hãm ta là yêu nữ, trực tiếp nhảy vọt đến việc nàng muốn gả cho phu quân ta rồi?!

Tất cả các tộc nhân đều nhìn về phía Đạt Huy, chờ quyết định sau cùng của hắn.

Nhưng Đạt Huy lần này không bị bức h.i.ế.p nữa, mặt âm trầm nói, "Ta sẽ mời Vu sư tốt nhất tiếp tục trị liệu cho A Nỗ Nhã, chuyện này dừng ở đây đi."

"Vậy quyết định của ngươi chính là muốn giữ lại yêu nữ!"

A Nỗ Nhã đột nhiên mở cửa, trên mặt mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ bừng.

"Tộc trưởng chúng ta tự tay tuyển chọn, bây giờ cứ như vậy bị nữ nhân đất Tống kia mê hoặc. Hôm nay là hại khuôn mặt của ta đại biến, ngày mai bị hại không chừng chính là những tộc nhân kia."

Lời vừa nói ra, đám người lần nữa nghị luận ầm ĩ.

Thấy tình huống không ổn, Đạt Huy muốn để ta về trướng trước, ta đẩy hắn ra.

"Có phải là chỉ cần ta chứng minh việc này không liên quan gì đến ta, ngươi liền sẽ không lại tìm Đạt Huy gây phiền phức nữa phải không?"

"Ngươi hủy mặt của ta, hiện tại lại chứng minh thế nào!"

Ta không để ý A Nỗ Nhã, lại nhìn về phía phụ thân của nàng.

"Năm đó phu quân ta cứu được con gái của ông một mạng, mặt cũng bị thương, theo lý thuyết đã sớm hoàn lại ơn cứu mạng của ông năm đó rồi. Nhưng ông hôm nay lại lấy việc này ra để nói, vậy ta hỏi ông, nếu như hôm nay ta lần nữa chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của ông, có phải là về sau hai người sẽ không lấy chuyện này uy h.i.ế.p phu quân ta nữa không?"

Đạt Huy không biết ta muốn làm gì, "Mãn Nhi?"

Ta làm làm ra biểu cảm để hắn yên tâm, sau đó nhìn về phía đám người đang vây xem.

"Lời ta mới vừa nói tất cả mọi người nghe được, cũng hi vọng các vị giúp ta làm chứng. Hôm nay ta sẽ để cho mọi người cùng thấy, đến cuối cùng ai mới là người nói láo, ai mới là người vu oan giá hoạ cho người khác, ai mới là đang lợi dụng người khác."

Nói xong ta quay người chạy trở về màn trướng, lật ra một bộ kim châm cứu mang theo lúc trước

Đạt Huy không yên lòng đi theo ta, "Chứng bệnh này, nàng có thể trị thật sao?"

"Lúc còn nhỏ tuổi, ta biết một vị lão đại phu mở y quán. Trong nhà ông ấy không có con cái, nên thỉnh thoảng dạy ta một chút y thuật đơn giản."

"Cái triệu chứng như A Nỗ Nhã ta cũng từng gặp qua rồi, chính là gió tà xâm nhập vào cơ thể nên thành bệnh thôi, châm cứu cùng uống thuốc liền có thể khỏi hẳn."

Đạt Huy lắc đầu, "Tộc nhân bây giờ mặc dù đã không còn sống phiêu bạt, nhưng tư tưởng lại vẫn quá cổ xưa, gặp bệnh chỉ có thể cầu trời xem bói, nếu như không phải nàng đến, sợ là chúng ta còn đắm chìm sự tự mãn về an cư lạc nghiệp ở trước mắt mất thôi."

Nói xong hắn dường như cảm khái lại nói câu, "Ta thật không biết nên cảm tạ Tống đế như thế nào, ông ấy đã đưa một bảo bối như nàng đến bên cạnh ta."

8

Chữa khỏi cho A Nỗ Nhã, tin ta biết y thuật nhanh cóng lan truyền.

Già trẻ nam nữ trong tộc đều chạy đến cửa xin ta xem bệnh cho bọn họ.

Ta kỳ thật cũng không am hiểu y thuật, nhưng vì không muốn cô phụ tín nhiệm của mọi người, cũng chỉ có thể kiên trì giúp đỡ.

Thế là, ta so với trước kia càng bận rộn hơn.

Mỗi ngày muốn bớt chút thời gian xem xét tình hình sinh trưởng của ngũ cốc, lại muốn phân ra chút tinh lực xem bệnh cho mọi người.

Duy chỉ còn lại thời gian ban đêm, còn bị ta lấy ra học tập thêm về y thuật.

Rốt cuộc không có hơi sức hầu hạ Đạt Huy nữa.

Trước kia là ta sợ hãi Đạt Huy không quan tâm ta, hiện tại ngược lại là nam nhân này bắt đầu ngày đêm đề phòng ta rời đi.

Ngày hôm đó thế mà hắn hỏi ta, "Nàng có biện pháp làm mờ đi vết sẹo này của ta được không?"

Đạt Huy luôn luôn không chú trọng vẻ bề ngoài.

Hắn hỏi như vậy cũng làm cho ta kinh hãi, "Vì sao muốn làm nhạt vết sẹo ấy?"

Hắn mấp máy môi, "Sợ nàng không thích."

Ta bật cười, trèo lên vai Đạt Huy, "Có phương pháp ta cũng không giúp chàng đâu, ta còn lâu mới cho những tình địch kia cơ hội!"

Nói rồi còn dùng lực hôn một cái vào vết sẹo của Đạt Huy.

Nam nhân cười đến mức mặt mày ôn nhu.

"Nàng yên tâm, trên đời này chỉ có nàng gan to bằng trời, mới dám thành thân cùng mãnh thú đứng đầu thảo nguyên này thôi."

Thời gian trôi qua quá mức suôn sẻ, suôn sẻ đến nỗi ta thậm chí quên mất mình chỉ là một tên giả mạo thay tỷ tỷ xuất giá.

Thẳng đến một ngày, tiểu công tử của Lục gia Lục Trác Nhiên giục ngựa lao tới biên cương.

Hắn đơn thương độc mã xâm nhập doanh địa của Nữ Chân, "Mãn Nhi, ta tới cứu nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang