Sinh nhật (remake)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

writer: thuie
beta: ʚїɞ


Ngày 13, tháng 10...

Lee Minhyung uể oải rời công ty, ngả lưng trên ghế của chiếc xế hộp sang trọng, hắn lẳng lặng thở ra từng hơi thở ấm lên kính xe, qua cửa kính, trầm mặc nhìn con phố về đêm nhộn nhịp. Ngày nào cũng vậy, mọi thứ vẫn không thay đổi. Chỉ có điều hắn không còn cười nữa. Nụ cười trên gương mặt từng là vũ khí không chỉ đốn tim những người lần đầu nhìn thấy, mà còn là một chút uy thế khi hắn đàm phán với đối tác. Tiếc là nét điển trai ngày nào giờ thay bằng sự tiều tụy thấy rõ, ánh mắt chất chứa nhiều hoài bão khi xưa không còn nữa, bây giờ đổi lại là ánh nhìn mệt mỏi vô định. Thoáng thấy vài nếp nhăn ở bọng mắt, hắn có cảm giác thật thất bại. 

Chiếc xe rẽ vào khu đô thị cao cấp, nồng nặc mùi tiền. Tài xế đậu xe ở bãi đỗ riêng, sau đó cũng nhanh chóng rời đi. 

Lee Minhyung cầm theo hộp gì đó, bước vào thang máy, tiếng cửa ' bíp bíp' mở ra. Bên trong không có ai, hắn ta bước vào ấn nút lên tầng 21. Thang máy bắt đầu di chuyển không lâu, 'ting' là cửa thang máy. Lee Minhyung bước đi trên hàng lang dài, đi đến trước căn hộ 2034 thì dừng lại. Nhìn vào tay nắm cửa, hắn thoáng chốc do dự, vài giây trôi qua không biết trong đầu đã suy nghĩ những gì, lại thuần thục nhập mật khẩu vào khóa an toàn. Bàn tay đặt trên tay nắm cửa, ngập ngừng đôi chút nhưng vẫn mở cửa, lúc mở ra hắn dường như thấy được khung cảnh quen thuộc. 

Căn nhà gọn gàng ngăn nắp, bàn ăn được bày cả một bàn đầy ắp thức ăn, nóng hổi đẹp mắt. Trên đó toàn những món hắn thích, bên cạnh còn đặt một lọ hoa hồng đỏ rực. Phía trong một bóng hình nhỏ bé bước ra, miệng cười tươi, mừng hắn về nhà. Người ấy cởi bỏ tạp dề đặt lên ghế, sau lại ra cửa kéo tay gã vào, miệng còn trách mắng vài câu:

"Anh đó, về rồi còn đứng ngây người ra đấy làm gì? Còn không vào nhà rửa tay rồi ăn cơm, hôm nay em nấu canh kim chi anh thích đó! Anh xem cả ngày bận rộn ở công ty, không ăn uống đàng hoàng gì cả người gầy đi rồi. Anh như thế này em làm sao ôm đây!?"

Miệng nhỏ cứ nhắc nhở anh không ngừng. Người ấy kéo hắn vào bàn, hắn dè dặt ngồi xuống ghế.

Trước mắt là bàn thức ăn nóng còn đang bốc khói, bát canh kim chi nóng hổi đặt trước mặt anh. Lee Minhyung ngỡ như mình đang mơ, khung cảnh này hắn đã không được nhìn thấy từ lâu rồi. 

Lee Minhyung đưa tay xoa mắt, dạo này hắn hay gặp ảo giác thật đấy. 

Mở mắt lần nữa, lần này chậm như thể đang rất mệt mỏi, khung cảnh ấm áp lúc đầu biến mất. Trả lại hiện thực đau đớn, căn nhà lạnh toát không chút hơi người. Bàn ăn đầy ắp không còn nữa, chỉ có chiếc bàn trống, bình hoa đỏ cũng biết mất. Phía trong cũng không có bóng hình nhỏ bé đó bước ra cùng câu: "Mừng anh về nhà".

Chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm, hắn cười - một nụ cười giễu chính mình, chế giễu cái sự tham vọng đến mất cả lý trí, ánh mắt hắn giờ chỉ còn lại sự cô độc. Nụ cười ấy sao lại đau thương thế này, gã đã từng là mặt trời chói chang của cậu, của tất cả mọi người kia mà? Tại sao khi vụt mất cậu thì chàng giám đốc luôn ngạo mạn ngày nào nay nhìn thật xa lạ, trong ánh mắt lại có cảm giác đang rất bức bối, u buồn và đáng thương thế này? 

Cởi giày bỏ ở cửa, chân bước trên sàn lạnh, đánh mắt một vòng mọi thứ vẫn được giữ nguyên như tháng ngày còn cậu. Nhưng sao Lee Minhyung lại cảm thấy quá đỗi lạ lẫm, phải chăng cảnh vẫn còn nhưng người đã mất. 

Đi đến đặt túi lên bàn, kéo cà vạt, bước đến tủ lạnh. Lúc này hắn lại gặp ảo giác, bên trong tủ lạnh là đầy ắp thực phẩm, có sữa dâu cho cậu, có vitamin cho hắn. Trong góc xếp vài lon bia, Lee Minhyung nhớ cậu luôn cằn nhằn hắn khi thấy chúng trong góc tủ.

"Em nói anh đó, uống những thứ này không tốt!"

Cậu luôn khó chịu khi gã uống thức uống có cồn, kể dù là trái cây lên men cậu thì cũng không thích, đơn giản là vì cậu là người dọn dẹp mớ hỗn độn do hắn gây ra và hơn hết những đồ uống này không cho sức khỏe của hắn. 

Nhưng hơi lạnh từ chiếc tủ phả vào mặt, làm hắn tỉnh khỏi ảo mộng. Tủ lạnh trống không chỉ có vài lon bia đã ở từ bao giờ. Chẳng còn sữa dâu cho cậu, chẳng còn vitamin, chỉ có thứ mà cậu ghét. Cầm lon bia trong tay, do dự đôi chút, nếu hắn uống thứ này cậu sẽ giận. Nhưng nếu không muốn có lẽ đêm nay hắn khó mà yên giấc. Từ ngày cậu rời đi, hắn luôn phải đối mặt với những cơn ác mộng, những đêm trằn trọc hoặc có những đêm cũng mơ thấy cậu, cậu ở trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt thật long lanh và nở một cười tươi gọi tên hắn. Nhưng khi hắn muốn lao đến ôm cậu vào lòng, muốn vuốt ve mái tóc, muốn hít hà mùi hương ngọt đượm, muốn hôn cậu, muốn có được cậu, muốn chìm trong hạnh phúc có cậu thì cậu lại biến mất. Lúc tỉnh mộng gã luôn cảm thấy đau đớn bên ngực trái, giấc mơ rất thực, thực đến mức khiến hắn không thể thở nổi. Cay đắng thật! Hiện thực là như vậy, nó luôn cào rách trái tim ta, nó luôn khiến ta cảm thấy nghẹt thở. Con người luôn muốn trốn tránh hiện thực vì nó quá đau lòng.

Bao nhiêu thuốc với hắn đều không đủ, chỉ còn thứ đồ uống kia mới khiến hắn yên giấc. Nhưng lạm dụng nhiều quá lại sinh ra tác hại. Hắn từng phải nhập viện gấp vì ngộ độc rượu, trong lúc hôn mê không biết hắn đã thấy gì chỉ biết rằng, hắn rất không vui khi tỉnh khỏi giấc mộng đó. Có lẽ nếu đêm đó người ta phát hiện hắn trễ một chút, có thể hắn đã gặp cậu ở thiên đường. Lúc đó tên nghiện rượu này sẽ ôm cậu thật chặt, mãi mãi sẽ không bao giờ buông ra. Nhưng hắn lại nghĩ có lẽ hắn sẽ không gặp được cậu, vì cậu là thiên sứ, còn hắn là một tội đồ. Nơi cậu đến là thiên đường, nơi hắn đến là địa ngục. Nhưng hắn tin cậu sẽ sẵn lòng vứt bỏ đôi cánh để đến bên hắn. Chắc có lẽ là vậy! Thôi thì có cho là vậy đi!

Sau hồi do dự, gã với lấy vài lon bia và đi đến sofa, gã mở nắp lon bia uống một ngụm thật lớn, vị đắng chát ngập trong khoang miệng. Hắn chợt nhớ gì đó, đưa mắt nhìn đồng hồ bèn một hơi uống cạn lon bia đặt xuống bàn. Chân bước lại bàn ăn, chỗ túi đồ mà bản thân mang về.

Lấy từ túi giấy ra một hộp bánh kem, bày ra bàn trên mặt bánh có viết dòng chữ: "Sinh nhật vui vẻ bé đáng yêu!" 

Đúng rồi hôm nay là sinh nhật cậu, là ngày cậu sinh ra cũng là ngày cậu rời đi…

Hắn thắp nến rồi lặng lẽ hát bài hát quen thuộc: " Happy birthday to you..."

Giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, nhưng lại rạch một đường lên trái tim gã. Giọng bỗng chốc nghẹn lại, nước mắt lăn dài mí mắt ướt đẫm. Hắn nhớ ngày ấy, ngày mà cậu tỏ tình với hắn lúc đó cậu giọng lí nhí nói:

"Em thích anh!"

Nhưng thời niên thiếu cả hai không ở cạnh nhau, chỉ đến năm 21 cả hai mới có dịp gặp lại, tưởng chừng sẽ bên nhau cả đời. Nhưng chưa trải nghiệm được ngọt ngào của tình yêu hắn lại phải nghe lời cha mẹ sang Mỹ du học. Khi cậu biết tin, cậu muốn hắn nghe lời cha mẹ, muốn hắn thực hiện ước mơ của mình, hắn liền lên đường bay sang Mỹ, ngỡ cả hai sẽ chẳng thể gặp lại. Nhưng nhân duyên lại đến năm 25 tuổi anh từ Mỹ về nước mở công ty riêng, cuộc đời xô đẩy thế nào cả hai lại gặp nhau. Cậu đến công ty của anh thực tập. Cả hai lại lần nữa va vào nhau. Ngỡ kết thúc bằng một đám cưới sẽ thật viên mãn. Nhưng cậu lại mắc phải căn bệnh quái ác, cướp đi tất cả nguồn sống của cậu, tước đi cậu cũng tước là tước đi nguồn sống của hắn. Sau hơn ba năm cố gắng cuối cùng cậu bỏ hắn lại. Đi đến thiên đường của cậu, còn hắn, hôm đó đã mất đi thiên thần của mình. 

Mới đó đã hơn mười bốn năm kể từ ngày đó, ngày cậu và gã chỉ là hai cậu chàng 17 hồn nhiên. Nhưng mười bốn năm sau gã là một người đàn ông 31 tuổi, cậu vẫn chàng trai 28 tuổi. Mãi mãi là 28.  

Trên bàn là di ảnh của cậu, trong ảnh cậu cười rất tươi tay ôm bó hoa anh tặng cậu ngày kỉ niệm yêu nhau. Ánh mắt cậu vẫn luôn long lanh như vậy. 

Hắn cầm bức ảnh lên vuốt ve, chạm vào gương mặt mà hắn yêu, lại đau lòng mà rơi nước mắt, ôm chặt di ảnh cậu vào lòng hắn  khóc đến thê lương.

Cuộc đời hắn trước khi có cậu là bản nhạc buồn chán, sau khi có cậu là bài ca tình yêu vui tươi, sau khi mất cậu là bài tình buồn ai oán. Cuộc đời hắn như bản nhạc, nốt thanh, nốt trầm nhưng từ ngày ấy, tất cả nốt nhạc đều biến mất. Có người nói nửa cuộc đời còn lại của hắn là các nốt trầm, đều là nốt trầm, tất cả đều mang giai điệu da diết nhưng đối với hắn, từ ngày cậu mất, chẳng có gì xung quanh là tồn tại, hắn là trống rỗng là vô định, hắn mù quáng đi tìm hình bóng của em, hắn vẫn đang sống một cuộc đời không có em, một cuộc đời...

Hắn quay lại sofa ngả lưng lên ghế, như nhớ lại khoảng thời gian ấy. Tựa như cuốn phim. Hắn lại đốt một điếu thuốc, lửa bùng lên dữ dội. Bao phủ khắp căn phòng. 

Liệu có thiên sứ nào vì hắn mà vứt bỏ đôi cánh không? Liệu em có đến đón hắn đi cùng không?

- Sẽ không!

Cuộc trò chuyện đầy tình thương mến thương của tôi và chị beta ♡:

ʚїɞ:Đọc lại bản edit đi
ʚїɞ:T nghĩ m sẽ suy hơn đó
ʚїɞ:Hihihi
ʚїɞ:Khum sao
ʚїɞ:Gumi của t chỉ suy chút chút thoii

☂:‎Sao e dám đọc đây
☂:‎Đừng bảo c xát muối lên đấy nhé😭
‎E đau đớn e gục ngã

ʚїɞ:M sáng tác ra nó mà
ʚїɞ:Mày phải chịu đi

☂:‎Khồng
☂:‎E sẽ ko làm như rứa
☂:‎Là con quỷ bên trong e đóa

ʚїɞ:Dù là ai thì cũng phải đọc thôi
ʚїɞ:Đọc lẹ lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro