💋 Thánh Nhân (Saint)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn án: Draco vò ngón tay mình vào đường vân dày áo len màu kem của Potter, kéo hắn gần hơn. Hôn người xa lạ đang mang lên khuôn mặt người yêu của anh.

Chú thích của tác giả: Cho capitu.

Tôi kiếm được ý tưởng fic cũ của Capitu ở sự kiện HarryDracoMpreg và nhớ lại tôi đã muốn viết ra ý tưởng lúc đó, và nghĩ thôi bây giờ viết luôn cũng được.

2015 HDMPreg fic chủ đề Mất trí nhớ. Một tai nạn (hay vụ đấu đá) đã khiến Draco mất hết ký ức về cuộc đời của anh với Harry. Bây giờ Harry đang nuôi nấng gia đình và chung sống với người chồng không nhớ một chút gì về anh hoặc con cái của cả hai.

Giáng Sinh vui vẻ, BB, bồ luôn luôn là niềm vui của mình <3333 Mọi nhầm lẫn trong truyện là của tôi vì nó không được kiểm tra bởi người đọc beta. Mong mọi người thưởng thức!Còn nữa, tôi chưa bao giờ, thề luôn là chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ có ngày viết truyện sinh tử.

Raw: Saint (gift four) - crazyparakiss

https://archiveofourown.org/works/12987291

Bản dịch trên ao3: https://archiveofourown.org/works/38113198

Trans: ý tưởng nói Draco bị mất trí nhớ, nh tác giả đổi lại là Harry bị mất trí nhớ còn Draco thì chăm con. vâng, là sinh tử văn :)))

༻﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡༺

Con quạ đơn côi giữa bầu trời vô sắc—đến cuối cuộc đời của Draco, hình ảnh đó sẽ ám ảnh anh nhiều hơn bất cứ con Hung tinh, Giám ngục, hoặc mặt nạ vô danh của một Tử thần Thực tử nào. Quạ là sứ giả của điềm ác—tin tức chúng đưa có thể hủy hoại bao nhiêu thế giới.

Anh được kéo khỏi tâm trí u sầu của mình bằng một ly trà ấm áp nhẹ nhàng ép lên má.

"Tôi nghĩ uống cái này sẽ làm cậu đỡ buồn đấy," nụ cười của Weasley hiền hậu hơn Draco từng thấy, và anh nhận ly trà, nhếch môi lên một nụ cười biết ơn. Họ trước giờ không thân thiết lắm, nhưng trong giây phút này đôi bên đều cần một người bạn bên cạnh.

Draco húp một ngụm trà đã ngâm quá lâu, nhưng không nêu ý kiến về hương vị đắng chát của nó. Mắt anh ngước tới cánh cửa đôi to lớn ghê sợ đang giấu những bệnh nhân ở khoa tai nạn và cấp cứu.

"Các Lương y đã nói gì với cậu chưa?" Draco nói. Weasley ngồi nặng nề trên ghế chờ kế bên anh, húp ly trà của mình—nhăn mặt vì vị đắng—và Draco thấy được là gã đang né tránh mắt anh. "Cứ nói tôi biết đi, làm ơn."

Tiếng thở dài thoát khỏi chiếc cổ lốm đốm tàn nhang của Weasley, đôi ngươi xanh biếc nhắm tịt lại chốc lát, ổn định lên Draco khi chúng mở ra—lãnh đạm xem xét trong khi gã truyền cho anh thông tin đáng lo ngại.

"Có nhiều tổn hại," gã đặt ly trà trên bàn với vẻ mặt kinh tởm. Vì thứ ở trong ly hoặc tình hình bây giờ, Draco không rõ lắm. "Một trong mấy cái cuộc đột kích đó đó. Lẽ ra chỉ bắt quả tang tụi nhóc muốn thử làm người xấu, toàn sủa tiếng chó chứ có gan đâu mà cắn—vậy mà có đứa cắn dữ hơn tưởng tượng."

Chiếc nhẫn cưới của Weasley lấp lánh dưới ánh đèn khi gã gãi bộ râu đỏ dày của mình. "Tổn hại đến trí nhớ đấy, Draco à," gã cười ảm đạm, thú nhận. "Ngày xửa ngày xưa, tôi còn mong thằng Harry nó quên cậu mất. Quên luôn là mình muốn xây dựng cuộc đời với cậu." Lời nói như gai nhọn chích lên da, nhưng cơn nhói vơi đi khi Weasley nhìn anh với ánh mắt cảm thông. "Bây giờ thì không đâu, Draco. Kêu tôi đánh đổi cái gì cũng được, tôi chỉ muốn nó nhớ lại cậu thôi."

Tôi cũng thế, Draco nghĩ thầm. "Cảm ơn, Ron."

*

"Cậu hiểu mà, ngài Potter," một trong những Lương y đang nói khi Draco và Weasley bước vào phòng riêng của Potter.

"Nói thiệt, tôi không hiểu chút nào," Potter thở dài bức bối, tay cào lên băng gạt che giấu gần hết mái tóc bù xù của hắn. "Tôi chỉ muốn về căn hộ của tôi ở Luân Đôn và quên hết về cái vụ này." Draco nhăn mặt, Potter đã không còn sống ở Luân Đôn hơn mười năm về trước. Kể từ khi...

"Harry, bạn hiền, từ khi Ted còn bé tí là mày đã hết sống ở Luân Đôn rồi," Weasley thử ghẹo bạn mình, nhưng Draco có thể thấy đau thương hằn lên nếp nhăn quanh mắt anh. "Thằng bé giờ hăm mốt tuổi rồi, còn sắp xong học nghề với Bill nữa."

Potter nhìn Weasley kỳ cục, và đôi mắt quen thuộc ấy liếc qua Draco—nhưng chúng lại có tia sáng của một kẻ lạ.

"Còn thằng này làm gì ở đây," Potter gặng hỏi, giọng hắn bao năm nay không lạnh lẽo đến thế. Draco nhắm mắt lại, cố chống chọi âm thanh khắc nghiệt đó.

Bàn tay của Weasley trên vai là sự an ủi anh hoan nghênh, cho anh biết trong im lặng rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. "Tao nói mày là nhà có nóc mà, Harry." Lại lần nữa, Weasley muốn làm bầu không khí vui vẻ lên nhưng vẫn thất bại.

Mắt Potter mở to sau cặp kính xấu xí kia, và Draco cầu mong là chúng mở to vì ký ức đã trở về. Tuy nhiên, khi môi hắn mím lại giận dữ, anh biết ngay chuyện gì sẽ xảy ra.

"Bắt thằng đó cút đi," giọng Potter vang lên lặng lẽ trong căn phòng, điên tiết. Draco đau nhói. Chất giọng này đem lại toàn bộ ký ức của những năm tháng đắm chìm trong thù địch. Nhắc nhở anh về những ngày anh dành ra để thuyết phục Potter rằng hắn xứng đáng được yêu thương—và Draco Malfoy cũng vậy, cũng có thể là một sinh vật ôn nhu đáng nhận tình yêu của Potter.

"Thôi đi đi, Draco," Weasley thì thầm hối lỗi. "Tôi sẽ nói lý với nó. Cho tới khi nó hết cứng đầu thì cậu cứ về đi, về nhà chăm con nhé." Bình thường Draco sẽ quát Weasley vì đối xử anh như người vợ hiền thời xưa, nhưng giờ anh nén lại. Thay vì thế, đôi mắt xám của anh lướt sang Potter—chân mày cau lại trong nỗi nhớ nhung—thở dài thười thượi rồi quay người bước ra.

*

"Bố về rồi," Draco gọi khi anh đi vào căn nhà giản dị, hài lòng vì ngọn lửa đang reo lách tách trong lò sưởi. Hơi ấm cuốn đi một chút khí lạnh từ da thịt khi anh đi sau vào trong nhà, dù lòng anh vẫn băng giá.

Một đứa trong cặp song sinh, Lyra, đang nằm ườn người ra trên sofa ngáy ngủ. Mái tóc xoăn đen nhánh của con bé xỏa lộn xộn trên nệm ghế, cái miệng nhỏ xíu hé mở để nước miếng thấm vào chất vải tinh tế. Draco không bằng lòng gọi Lyra dậy, không thể thấy kinh tởm khi nhìn con bé được—chỉ vì con bé có mặt trên thế giới này. Lyra vẫn còn thật, nên mối quan hệ giữa anh và Potter nhất định không phải là giấc mơ, và anh biết là sớm muộn gì họ cũng sẽ thức dậy từ ác mộng tàn nhẫn này thôi.

"Bố ơi," tiếng nói thâm trầm của Regulus lan tới, và Draco cố không nhăn mặt khó xử khi nghe chất giọng nhẹ nhàng xưa nay của con trai mình bị tàn phá bởi tuổi dậy thì. Anh cố sức mỉm cười khi anh hướng về nơi Regulus đang đứng—một tia sáng hiếu kỳ chiếu lên trong đôi mắt xanh lục nhạt màu của cậu trai. "Mọi thứ ô kê chứ?"

Không. "Ừ," Draco nói dối, lại gần hơn để bao bọc đứa con càng ngày càng lớn trong vòng tay an ủi. Nhưng anh không thể nói rõ anh muốn an ủi ai, Regulus hay chính mình. "Chú Mặt Chồn mấy đứa xíu nữa sẽ đến thăm để mang tin tốt lành, bố chắc luôn," anh cười, ngả người ra để xoa xoa mái tóc vàng nhạt của Regulus. "Ông ba cứng đầu của con còn lâu mới chịu đi đời nhà ma."

Cái nhếch môi của Regulus y hệt ba cậu khi cậu trai trả lời. "Chớ sao, ba đấu với Chúa tể Hắc ám mà còn sống sờ sờ ở đây. Mấy cái trò đùa con nít là nhằm nhò gì."

Leonis chạy vèo vào phòng, gương mặt đỏ hoe vì lạnh, mắt xám khói rực rỡ mong đợi, lao người đến bố mình, "Bố D, chào bố mới về."

"Ừm, bố mới về," Draco vuốt bàn tay qua mái tóc đen mụt. "Bố vắng nhà, con có ngoan không?"

"Có chớ," nhưng Draco không tin được nụ cười của cậu bé.

"Ba của mấy đứa tối nay không về, hỏi coi ta muốn tới quán Ba Cây Chổi ăn tối không?" Lời gợi ý này đánh thức Lyra, làm con nhỏ hét lên háo hức.

*

And đang tựa đầu vào bức tường mát lạnh trong phòng tắm khi Weasley độn thổ Harry về ba ngày sau.

"Draco," gã gọi một cách ấm áp gần gũi như họ là bạn thân. Nhiêu đó cũng cho Draco biết là Potter vẫn chưa thoát khỏi tình trạng mất trí nhớ của mình.

"Chờ chút, tôi xuống ngay," anh đáp lại, lẩy bẩy đứng lên—dội bồn cầu để cuốn đi ói mửa. Anh làm phép cho mình tươi mát tỉnh táo rồi đi xuống cầu thang lót thảm. Potter đứng cứng ngắt trong phòng khách ấm cúng, ngó ngang ngờ vựt những bức hình trang trí khắp phòng. Weasley chỉ ra từng khuôn mặt, đặt tên cho chúng, và sự bi thảm của tình huống này đâm xuyên Draco như sét đánh. Anh không nói gì, cứ quan sát Weasley hướng dẫn Potter qua cuộc sống mới lạ lẫm này.

"Mày có tổng cộng sáu đứa," Weasley nói, cười khẩy khi Potter giật mình. "Dâm vừa thôi, trời ơi." Xong bắn một nụ cười đểu phía Draco. "Còn đằng đó là đất đai màu mỡ cho mày reo giống cả năm nhá, hiểu không?"

Draco đảo mắt. "Ngay cả người khổng lồ đần độn cũng hiểu."

Câu nói cũng đủ để chọc Weasley cười thêm và làm Potter nhăn nhó. "Ừ thì, mấy người chơi như mèo Kneazle ấy—sinh đẻ cũng y chang."

"Bố ơi," một giọng nói đến từ hành lang phía trước khiến cổ họng Draco nghẹn lại trong lo âu. Weasley hình như cũng bị dọa bởi sự hiện diện bất ngờ—họ đã hẹn trước là cuộc hội tụ gia đình này diễn ra khi mấy đứa nhỏ đang qua bên nhà bà ngoại chơi, còn mấy đứa khác thì về trường với lợi ích là có thể quảy banh ký túc xá vì mọi người đang ở nhà nghỉ đông. Regulus và Polaris đã biết ơn vì được dùng trường lớp để làm cớ. Lyra, Leonis, và Sirius được thăm bà ngoại thì rất mừng, nhưng vẫn hận rằng chúng không được ở nhà đón ba. Draco và Weasley, cùng với Granger, mẹ, và mấy người tóc đỏ nhà Weasley khác, đều quyết định rằng tốt hơn hết là cho Potter vài tiếng đồng hồ một mình trong nhà để thích nghi trước khi những đứa trẻ thấy rồi xúc động đu lên người. Duy nhất một đứa đã bị bỏ quên trong quy trình lập nên kế hoạch—đứa mà Draco không nghĩ sẽ tự nhiên về nhà.

Đứa cả...

"Mẹ," Potter thều thào khi cô nàng vòng qua góc phòng. Cặp mắt xanh lục của hắn mở hết cỡ, sững sờ bởi đứa con gái yêu dấu của mình. Đứa mà chắc chắn có cùng khuôn mặt của Lily Potter. Thứ xác định cô có nửa dòng máu Malfoy là làn tóc vàng như không màu và một chút bạc ánh kim ẩn dưới đôi ngươi xanh lục nhợt nhạt của cô.

"Delphini," cô chỉnh lại, cười nhẹ nhàng, tiến gần Draco. "Con nhận được thư cú của bố." Delphini nghe không vui cho lắm. "Bố thực sự nghĩ con sẽ tránh đi không về à?"

"Bố không muốn dồn dập ba con," Draco thú nhận, giọng anh hối lỗi khi anh dìu con gái mình vào lòng. "Teddy đâu?"

"Ảnh ở lại căn hộ bên Ai Cập—còn công việc ở đó," cô vẫy tay hờ hững. "Ảnh nói anh sẽ đến thăm vào ngày cuối tuần khi anh được ngày nghỉ." Rồi cô đáp lại ánh nhìn của Potter, đôi mắt trong veo mềm mại, buồn rầu. "Ba thấy sao rồi, Thánh nhân à?" Mặt Potter xệ xuống bối rối, liếc qua liếc lại, kiếm tìm người thánh khó gặp mà Delphini đang nói tới. Giọng Delphini giật giật. "Ba thật sự không nhớ gì... phải không?"

"Ba xin lỗi," Potter lúng túng chân tay.

"Không sao đâu," Delphini trấn an, nhưng Draco không thấy không sao chút nào.

*

"Đây là hết cả nhà mình lần nghỉ lễ trước nè—theo như ba thấy, Sirius cứ như thằng đểu ấy," Delphini giải thích, lật qua một trong vô vàn quyển album, còn Potter thì nhìn chòng chọc vào mỗi trang, ngơ ngác không chữa được.

Draco không xem nổi nên anh vào nhà bếp để đun bình thủy. Weasley theo sau. "Khó khăn lắm nhỉ?"

Đó là câu hỏi tu từ, nhưng Draco vẫn trả lời. "Ừ."

"Nếu cậu cần Hermione với tôi trong coi thằng chồng của cậu một vài ngày hay vài tuần thì cứ nói tôi—thừa nhận mình cần giúp đỡ trong vụ này là không có gì phải xấu hổ hết."

Draco cảm kích thịnh tình của gã, nhưng, "Tôi không làm thế với anh ấy hoặc bọn nhỏ được. Tôi phải tự mình giải quyết chuyện này."

"Dù gì đi nữa thì Floo của tụi tôi lúc nào cũng mở."

"Cảm ơn cậu," Draco đáp, cảm động.

*

Potter hình như bị choáng ngợp bởi Delphini nên Draco gọi mẹ anh qua Floo, xem bà có thể giữ bọn trẻ nhỏ nhất cỡ một đêm tối thiểu được không. Bà sẵn sàng đồng ý và đề nghị giúp đỡ thêm, nhưng Draco từ chối. Cảm ơn bà chỉ vì trong coi bọn trẻ buổi tối hôm đó.

Delphini đã về phòng ngủ từ lâu, Draco không biết phải làm sao với Potter khi chỉ còn hai người ngồi đây. "Tôi chuẩn bị phòng trống rồi," Draco cho hắn biết. "Anh ngủ đó hoặc tôi ngủ cũng được—hẳn là anh không muốn nằm chung giường đâu ha."

Vẻ mặt của Harry anh không đọc được. Draco ước gì anh còn thấu hiểu hắn. Người đàn ông này là một kẻ lạ với gương mặt của tình yêu đời anh, làm tim anh vỡ đôi. "Cảm ơn, tôi lấy phòng trống."

Draco gật đầu rồi quay người đi ra khỏi phòng, chỉ muốn về giường, khi giọng Potter cất lên. "Chúng ta bắt đầu thế nào?"

Với thử thách, anh nghĩ, biết rõ Potter ám chỉ cái gì nhưng vẫn trả lời. "Tôi quên rồi." Tiếng cười khúc khích tối tâm và bi thương rời cổ họng anh. "Hôm trước anh còn ghét tôi, hôm sau anh không sống thiếu tôi được—và giờ anh ghét tôi trở lại." Lời nói anh trầm ngâm ngân nga. "Mọi thứ rồi cũng xoay tròn lại từ đầu. Thú vị lắm, phải không?"

Potter không có gì để nói.

*

Ba ngày sau, Lyra, Leonis, và Sirius về nhà. Potter sẽ không ngẫu nhiên thức dậy từ cơn ác mộng này; Draco, chẳng hiểu sao mà tủi thân vô cùng, nhớ con lắm. Sirius khóc òa, vòng đôi tay gầy quanh chiếc cổ dài mảnh khảnh của Draco, vùi đầu vào vai anh. Trẻ con không hiểu chuyện đời, chỉ hiểu bị bỏ rơi đớn đau thế nào—Draco khổ thân, biết rằng đứa nhỏ nhất trong nhà vì hoàng cảnh này mà lo sợ. Có vô số thứ trên đời Draco không thể bảo vệ con mình khỏi, và sự thật đó làm anh bất lực không thôi.

"Nín đi con," Draco dỗ dành, vuốt bàn tay lên lưng của Sirius. "Bố sẽ không xa con lâu như thế nữa đâu, bố hứa."

Chân Potter bồn chồn xê dịch qua lại ở cửa vòm kết nối phòng ăn và khu tụ họp gia đình, thu hút sự chú ý của Leonis—bảng sao của Potter. Một nụ cười tỏa ra trên khuôn mặt của Leonis, cậu bé chạy bay đến Potter trước khi Draco có thể cản lại.

"Thánh nhân," cậu bé reo lên, ôm choàng lấy bụng Potter. Cậu bé hớn hở ngước lên nhìn ba, người đang đáp lại ánh mắt cậu bé như không quen biết. "Ba nhớ tụi con hông, tụi con nhớ ba lắm ó."

Mắt xanh dịu lại triều mến. Potter mất trí nhớ nhưng lòng tốt vẫn còn, Draco để ý, và tay hắn vỗ về mái tóc bù xù của cậu bé. "Có chứ. Ba nhớ con rất nhiều."

Lyra không mến gì người đàn ông xa lạ này—người đang mang lên khuôn mặt của ba con bé nhưng lại thiếu thốn những thói quen Draco tới giờ mới để tâm khi chúng đã biến mất.

"Tên con là gì," con bé gặng hỏi với chất giọng sắc bén.

Người hắn xoay từ Leonis đến con bé, nhìn chằm chằm, Draco biết ngay là hắn không thể trả lời. Lyra cũng cảm nhận được, vì con bé khóc òa lên. Sự phẫn nộ của một đứa trẻ chín tuổi bùng nổ ra khi con bé thét lên, "Con ước gì ba chết đi cho rồi."

"Lyra," Draco rầy, đau lòng rằng con bé có thể nói vậy. "Đừng có nói năng với ba con như thế."

"Ba không phải Thánh nhân của con," Lyra gào. "Thánh nhân của con biến mất rồi, bố ơi. Con muốn Thánh nhân của con trở về."

Leonis là đứa lật đật chạy đến, choàng tay quanh người chị sinh đôi, khóc lóc tỉ tê cùng chị dù đang cố an ủi con bé.

"Con nhớ Thánh nhân," Lyra sụt sịt. "Con muốn Thánh nhân về nhà."

"Ba về nhà rồi mà," thằng bé ngốc nghếch Leonis thì thầm. "Ba chỉ hơi khác khác xíu thôi."

"Khác khác thì có gì hay," Lyra rít lên. "Chị muốn giống hồi đó cơ."

*

Cặp song sinh ăn tối trên tầng hai, và lần này Draco không cản. Chúng nó cần dành thời gian để tự mình ngẫm nghĩ. Sirius còn nhỏ quá nên bé chưa hiểu, nên thằng bé dùng bữa với Draco và Potter ở bàn ăn—thằng bé trét khoai tây nghiền* lên bàn, nhưng Draco không rầy la nó.

"Sao là Thánh nhân," Potter hỏi, cắt ngang qua không khí gần như trầm lặng của căn phòng. Sirius thì vẫn mừng rỡ ríu rít khi thằng bé chất thêm đồ ăn lên kiệt tác bàn ăn của mình.

"Anh nói gì," Draco thoạt nhìn lên từ cái đống bầy hầy con trai mình đang xay dựng.

"Sao tụi nhóc gọi tôi là Thánh nhân?" Sự buộc tội lóe lên trong mắt hắn.

"Hỏi chúng đi," Draco thở hắt ra. Mệt mỏi vì ký ức về những thứ đã từng—những thứ từ đây có lẽ sẽ không thành. "Thôi nào, cưng ơi," anh nói líu lo với Sirius. Dời sự tập trung khỏi Potter để chăm chú vào thứ gì anh rõ. "Đến giờ tắm rồi."

Potter không theo anh lên. Draco nghĩ vậy chắc tốt hơn hết khi anh chợt nghe cặp song sinh thủ thỉ rằng chúng ước gì mọi thứ trở về như cũ.

"Chị muốn Regulus về nhà," Lyra tâm sự với em trai. "Tính ảnh giống Thánh nhân hồi xưa lắm."

Tim Draco nứt thành từng mảnh, biết rằng con mình nhớ ba đến mức chúng chấp nhận anh mình thay thế vai trò làm cha. Chúng thật ngu ngốc, thật khờ khạo.

Sirius vảy nước trong bồn ở phòng tắm riêng của Draco và Potter. Thằng bé kêu ré lên vui vẻ khi những viên nhỏ Draco cho nó để bỏ vào nước chảy ra, hình thành vô vàn màu sắc khác nhau và những tạo vật bằng bọt. Một con biến thành chim phượng hoàng đỏ cam.

"Tánh nhan," thằng bé cười khúc khích, chỉ vào tạo vật ấy. Nụ cười trên môi Draco nhói lên đau đớn, vì anh biết lời nói bập bẹ của con trai mình dành cho Potter. Một Potter mà thằng bé có thể sẽ không bao giờ nhận biết.

"Ừm, cưng à, Thánh nhân và con chim phượng hoàng chết tiệt của hắn," Draco cười thầm, cố gắng làm như mọi thứ vẫn như thường.

*

"Gần đây cậu ấy có khi nào trở nên mơ hồ hoặc mất phương hướng không?" Lương y Morris hỏi Draco, mắt lướt qua tờ biểu đồ trên đôi tay già nua nhăn nhúm.

"Không, tôi không để ý có," Draco ăn ngay nói thật trả lời.

"Còn những khi cậu ấy giận dữ hoặc bức xúc thì sao? Chúng tôi có cần kê đơn thuốc gì để trấn tĩnh cậu ấy không—đương nhiên chúng tôi không muốn phải làm thế, vì thực ra chúng tôi không rõ An thần Dược có tác dụng gì với chứng bệnh quên ngược chiều." Tiếng soàn soạt của bút tốc ký tự động cứ làm phiền anh mãi.

"Ông hỏi tôi không được à," Potter nạt, sự khó chịu nặng trĩu trong giọng nói. "Tôi mất trí nhớ chứ éo phải mất cmn trí. Tôi không có mơ hồ hay mất phương hướng và tôi sẽ không đi vòng vòng đánh đập mấy đứa con nít tôi không nhận ra," hắn cười chế nhạo. "Tôi còn chưa cho cái thằng kế bên ăn đập, nên có thể an toàn mà cho rằng tôi vẫn ổn."

"Thứ lỗi cho tôi, ngài Potter," Lương y Morris không nghe hối lỗi là bao.

Potter đảo mắt, "Ông có biết khi nào tôi mới nhớ lại chứ?"

"Cậu đã bị trúng loại ma thuật chúng tôi không hiểu rõ cho lắm. Giờ chúng tôi chỉ có thể khuyên cậu sống như hồi xưa cậu đã sống, cố đừng dốc sức quá nhiều, và cứ hy vọng cho tin mừng đi," ông thú nhận với vẻ mặt thông cảm. Rồi ông liếc giữa hai người. "Gặp chuyên gia tư vấn hôn nhân có thể sẽ giúp—cho cả hai cậu."

Draco là một Malfoy—anh chưa bao giờ tin rằng mình cần thiết mời một kẻ lạ vào để quan sát cặp chồng chồng họ. Để sửa chữa họ.

*

Regulus về nhà mà không dắt Polaris theo, khiến Draco cau mày. Potter ở nhà tận mấy tuần rồi mà những đứa con trai của họ lại gửi chỉ vài ba lá thư, còn không chịu về nhà.

"Em trai con đâu?" Draco chất vấn khi cặp sinh đôi ôm chầm lấy cậu trai—hào hứng la hét rằng gặp cậu vui biết bao.

"Nó còn ở trường," Regulus nhún vai, cúi xuống để bồng Sirius lên—đứa mà rầu thúi ruột vì không thể cùng nhảy nhót với anh chị. "Nó nói chắc sẽ về cuối tuần."

Draco muốn gắt gao la lên vô số điều. Anh muốn nhắc con trai mình rằng họ đã chuyển đến thị trấn nhỏ xíu này để bớt xa lánh con cái hơn. Hogsmeade đáng ra phải giữ chúng đủ gần để họ có thể gặp thường xuyên. Cư dân của Hogsmeade là người duy nhất được cho phép danh dự đó. Thế mà giờ đây con cái anh đều trở thành người xa lạ. Chỉ vì chúng không tài nào nhìn thấy một kẻ lạ đang đeo lên khuôn mặt của cha chúng. Thay vì mắng nhiếc vì chuyện này, Draco để nó lắng xuống đi cho rồi, chấp nhận nói, "Bố hiểu."

Ở Regulus anh có thể thấy lòng hối tiếc và thương hại—một chút Draco cũng không muốn nhận.

*

"Nhanh đi, Leo, đưa tô khoai tây nghiền qua cho chú đi," Regulus sai thằng em đang nghi ngờ nhìn Potter tròng trọc.

"Em hổng muốn đưa cái gì qua cho chú đó hết," Leonis bĩu môi.

"Em phải hành xử lịch sự với chú," Lyra bảo thằng bé. "Bố nói vậy mờ."

Potter đẩy ghế hắn ra từ chỗ ngồi ngay đầu bàn, dặm chân bước khỏi phòng, lặng thinh.

"Anh ấy không phải chú," Draco nhấn mạnh. "Bố biết, bố biết hơn các con nhiều—nhưng phải gọi anh ấy như đang gọi ba con. Ai biết đâu, có thể sẽ khiến ba con trở về nhanh hơn đấy."

"Chắc gì ba bao giờ trở về," Lyra rít lên chống đối. Draco mặc kệ con bé, đứng lên để đuổi theo Potter.

Anh tìm được hắn trong căn phòng cho khách, phòng mà hắn đã sống trong gần một tháng rồi.

"Potter," anh khởi đầu, bồn chồn không yên ở ô cửa. "Bọn nhóc chỉ không biết phải đối xử với anh thế nào thôi."

Tiếng cười của Potter nghe trống rỗng.

"Tôi có để ý," hắn liếc lên từ bàn tay mình, Draco nặng nề nuốt nước bọt khi trông thấy vẻ mặt khốn khổ của hắn. "Từ trước tới giờ tôi đã muốn làm cha. Giờ tôi không thể nhớ được một phút cmn giây của hành trình đó, con cái thì coi tôi như thằng hung ác nào đã sát hại Thánh nhân của tụi nó vậy."

Hắn cười tối tâm.

"Tôi không hiểu tại sao tôi cuối cùng lại làm việc này với cậu. Tôi không biết ma xui quỷ khiến sao mà lại muốn đụng chạm đến cậu ngay từ đầu, nhưng khi tôi thấy mấy đứa tôi lại thấy chính mình, và tôi biết mình chắc chắn đã chạm đến cậu rồi."

Thường xuyên và rất chi là nhiệt tình.

"Tôi xin lỗi vì anh phải thức dậy gặp tôi," Draco thốt lên. "Có lẽ tình huống này sẽ đỡ khó khăn hơn nếu anh đã gặp Ginny."

Anh chết đi một chút khi phải thú nhận chuyện đó, vì anh luôn tự hỏi nếu Potter thà ở bên cô nàng không. Sinh đẻ với cô và dâng hiến mọi thứ Draco đã có từ tình yêu của Potter. Anh sẵn sàng thiêu rụi vô vàn thế giới để ngăn chặn chuyện này, nhưng nếu nó có nghĩa rằng tình huống bây giờ không thể nào xảy ra với con cái anh, với Potter của anh, thì có khi anh cũng tình nguyện hy sinh.

"Chắc vậy," Potter thừa nhận, tay cọ cọ lên bộ râu mới mọc của hắn.

*

Polaris không trở về tới khi kỳ nghỉ đông, cả ba tháng rưỡi sau tai nạn của Potter. Cậu trai là đứa mà nhìn y hệt Potter hồi hắn 15 tuổi, đứa mà phải được đặt tên James mới phải—Potter đã thường hay than thở vậy. Và cậu trai lườm ba mình với cơn thịnh nộ, sự căm thù tột độ, đến mức làm Potter phải lùi một bước ra sau khi đôi bên được giới thiệu.

"Con mệt rồi," cậu trai lầm bầm. "Xíu nữa con nói chuyện với bố ạ."

Đó là dối trá, Draco rõ. Anh có thể nhận thấy được khi con trai mình xụ mặt xuống sàn nhà, lảng tránh ánh mắt họ. Biểu cảm thằng bé dễ đọc không kém gì Potter.

Dù thế, Draco không ra sức dừng Leonis khi cậu trai bước lên cầu thang.

"Ta đáng ra phải đặt tên nó là James," Potter thì thầm, khiến nhịp tim cậu chạy gấp rút. "Coi thằng bé giống bố tôi thật nhỉ."

"Nó nhìn giống anh đấy," Draco thủ thỉ, khao khát lẻn bàn tay mình vào tay Potter—nhưng anh kìm chế lại.

"Tính nó cũng giống," Potter cười âm u. "Tôi nói dối éo giỏi."

*

Weasley đem gia đình gã qua để ăn lễ. Mừng lễ Vọng Giáng Sinh ở nhà Malfoy-Potter là một truyền thống họ đã thiết lập từ khi Draco bắt đầu ngủ chung giường Potter. Weasley là người duy nhất ra vẻ như mình không phải đi dự đám tang.

"Harry," gã hô to, kéo Potter vào một cái ôm nhanh. "Mày nhìn xám xịt hơn lần cuối tao gặp mày đó con."

"Ai chung sống với Malfoy là bị vậy hết," Potter cười đùa với sự thích thú giây lát của Weasley và Granger. Niềm vui này chưa có bao lâu đã tắt đi khi hắn quay qua đàn con của Granger và Weasley. "Cái gì khó thì làm trước cho xong," Potter lẩm bẩm. "Giới thiệu tao với mấy đứa nhà bây đi."

Đôi mắt nâu sẫm của Granger tràn trề xúc động, giọng cô nàng vỡ chút khi cô chỉ tới một cô bé mười lăm tuổi, "Rose." Rồi đến cậu bé mười ba tuổi, "Hugo."

Draco chuồn vào nhà bếp, cần phải trốn đi khi Potter trò chuyện với bọn trẻ và Granger.

Weasley kiếm được anh ở đó. Gã đặt một bàn tay to lớn, ấm áp lên bờ vai gầy của Draco, thì thầm, "Mọi thứ sẽ tốt hơn thôi."

"Có câu đó ai cũng nói," Draco quát lên. Rồi nhỏ giọng hối hận. "Đó không phải lỗi của cậu. Tôi xin lỗi."

Anh ngứa tay sắp xếp lại những chiếc bánh quy được trang trí xinh xắn trên cái dĩa đẹp đẽ—chỉ để mình bận bịu thôi. "Tôi nhớ anh ấy."

"Tôi nhớ nó luôn," Weasley thú nhận, ánh nhìn gã nhẹ nhàng. Nó chuyển thành thương hại khi Draco xoa một bàn tay trắng trẻo ở chỗ phình lên nhỏ nhắn, không dễ thấy ở vùng bụng dưới của anh. Weasley không xin phép trước mà vươn tay đến để chạm lên nơi đó, nhưng Draco biết gã không có ý đồ gì cả. Đôi mắt gã căng ra thương xót, xong nói thầm, "Đã bao lâu rồi?"

"Từ ngay trước vụ tai nạn," Draco tâm sự, kiệt sức.

"Bỏ mẹ," Weasley lầm bầm. "Draco, cậu cần tôi giúp gì?"

Anh không ngẫm ra câu trả lời, điều duy nhất anh có thể làm là tựa đầu mình lên bờ vai Weasley khi tay gã vẫn chạm bí mật của Draco. Đó là cảnh Potter bắt gặp khi hắn kiếm được họ. Họ không vội nhảy ra như thể bị bắt quả tang, nhưng Draco thấy mình đúng là cặn bã khi trông thấy vẻ mặt u ám của Potter, tầm mắt hắn lướt qua lướt lại giữa anh và gã.

"Bọn nhỏ chuẩn bị nhận quà rồi," Potter bảo họ.

"Tụi tao tới ngay," Weasley cười đểu.

Potter không đáp lại.

*

Buổi tối hôm đó vẫn êm đềm như dự đoán, nhưng bầu không khí lại trở nên khó sử và căng thẳng hơn với cách mà Potter quan sát Weasley—với đôi mắt buộc tội. Khi ánh nhìn xanh lục tươi tắn ấy dời qua Draco, có một luồng xoáy tràn trề xúc cảm mà anh không tài nào đọc được, khiến Draco lạnh sống lưng.

Sau khi họ chào tạm biệt, Weasley nán lại và nói một lần nữa. "Floo nhà tôi lúc nào cũng mở nhé."

Câu nói làm Potter nhìn càng giận dữ hơn nữa.

"Chúc ngủ ngon, Ron," giọng hắn lạnh lẽo bao nhiêu thì Weasley cười biết tỏng bấy nhiêu.

Lò Floo bóc lửa xanh phùn phụt quanh gã, và Weasley biến mất trong tích tắc. Bỏ mặc Draco một mình với Potter vì bọn trẻ đã lên phòng ngủ từ lâu. Sirius đã ngủ say nãy giờ rồi, nhưng mấy đứa còn lại hẳn là đang nghịch với những món quà Giáng Sinh.

"Đây là em làm ra hả?" Potter gặng hỏi, không đoái hoài tới bọn trẻ tầng trên. Draco cấp tốc ếm bùa cách âm, hài lòng vì sự chuẩn bị của mình khi Potter rầm rầm tiến tới—tóm lấy bắp tay của Draco và lắc mạnh anh. "Em thương tổn tôi như này rồi còn mong là tôi sẽ quên lỗi lầm của em à?"

"Potter," anh van nài, nhăn mặt khi lực nắm của Potter càng chặt hơn.

"Malfoy," hắn rít vào mặt Draco. Hơi thở hắn ngọt ngào với chút vị của bánh pudding Giáng Sinh. "Em trộm lấy con cái từ tay tôi, giờ lại lấy luôn bạn thân của tôi. Sao em dám?" Tay hắn nóng bỏng áp lên làn da của Draco, vùi dưới lớp áo len mỏng của anh, âu yếm da thịt anh sau nhiều tháng đã không được chạm. Hắn đang vuốt ve chỗ phình đang chứa đựng sinh linh, gần như tôn kính, khi hắn nức nở. "Cho dù tôi không nhớ được em—đôi ta—cơ thể tôi vẫn nhớ nhung cách em đã từng xoa dịu nó." Làn môi hắn trượt lên gò má bén nhọn của Draco. "Em lại để người đàn ông khác gieo giống vào nơi thuộc về tôi, tôi đau đớn lắm chứ."

"Anh nói cái gì vậy hả?" Draco chất vấn, sự bối rối rõ rệt trong từng lời. "Trên đời này không có một người đàn ông nào ngoài anh. Tôi sẽ không bao giờ nằm dưới bất kỳ ai khác," Draco vò ngón tay mình vào đường vân dày áo len màu kem của Potter, kéo hắn gần hơn. Hôn người xa lạ đang mang lên khuôn mặt người yêu của anh. "Vì anh, Harry, tôi gạt bỏ lòng tự tôn của mình qua một bên. Tôi sẽ không bao giờ làm thế cho một ai khác. Không bao giờ, hiểu chưa?" Rồi anh rít thêm một câu. "Đặt biệt là đéo phải cái thằng Mặt Chồn kia."

Potter đẩy Draco xuống, thúc giục anh nằm lên ghế sô pha, đôi môi hắn nóng rẫy thế mà vẫn nhẹ nhàng. Chỉ Potter mới làm được thôi. "Tôi thấy nó chạm vào em, tôi thấy em dựa người lên nó, và tôi không thể... tôi không thể chịu đựng nổi."

Hắn kéo quần Draco, tuột chúng xuống cặp đùi mảnh mai của anh, và anh không ngừng hắn. Không thể nào khi Potter vòng bàn tay lên gậy thịt của Draco và bắt đầu tuốt lộng anh với những cú sục thô bạo quen thuộc. "Chúa ơi, Malfoy, tôi nghĩ tôi yêu em mất rồi."

"Đương nhiên anh yêu tôi rồi, Potter—anh là Thánh nhân mà," Draco thủ thỉ, thở gấp vào quai hàm của Potter. Anh nhanh chóng bắn ra, quá choáng ngợp để để ý rằng Potter đã khựng lại.

"Draco," Potter nghe không hiểu gì hết, tay hắn đặt lên vùng nhô lên đang biểu thị giai đoạn đầu của thai kỳ. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Lúc nãy tôi bắn ra," Draco cười khô khan. "Tôi biết anh mới bị mất trí nhớ, nhưng hẳn là anh biết bắn ra nghĩa là gì chứ nhỉ?"

"Mất trí..." Potter bỏ lửng câu nói, rồi nói với chất giọng gắt gao. "Em nói cái éo gì vậy?" Rồi, "Vả lại, Giáng Sinh đến từ khi nào vậy?"

Draco tức thì nhận ra đây là Potter của anh. Là Potter người anh đã nhớ nhung từ tháng 9.

"Harry," Draco thở hắt ra, ngồi bật dậy—hơi khó khăn vì tư thế của mình, "anh không nhớ mấy tháng này ra sao à?"

Potter mơ hồ lẩm bẩm, "Không."

*

Lương y Morris ngân nga, hơi thở đầy mùi rượu trứng và whiskey, trên người là chiếc áo len Giáng Sinh xấu nhất Draco từng có cơ hội chiêm ngưỡng, nhưng anh quá lo lắng cho Potter để bình luận.

"Đây không phải hiếm lắm đâu, nhiều người hết mất trí nhớ không vì lý do cụ thể gì và thường quên đi khoảng thời gian họ mất trí nhớ."

"Anh ấy có lại bị mất trí nhớ nữa không?" Draco bận tâm hỏi. Anh không thể có Potter lại trong cuộc đời chỉ để mất hắn lần nữa.

"Chắc hẳn là không," Lương y trả lời. "Chúng tôi vẫn sẽ theo dõi sức khỏe cậu ta và hẹn xét nghiệm, nhưng tôi tin là ngài Potter sẽ bình an vô sự thôi."

"Cảm ơn trời đất," Draco thì thào, và Potter nắm lấy tay anh, chuyền vào tim anh tất cả an ủi có thể.

*

Vào ngày Giáng Sinh, Potter ngồi bên cây thông, nhìn đàn con mình chạy lông nhông xuống cầu thang. Chúng đều xem xét hắn với cấp độ ngờ vực khác nhau, và Draco trông thấy sự u sầu gấp nếp làn da quanh đôi mắt hắn.

"Chú đó không quan tâm đâu," Lyra đang càu nhàu đáp lại thứ gì Regulus đã nói lúc nãy—quá nhỏ để Draco nghe được.

"Cho dù chú không phải Thánh nhân," Regulus thở dài như người cha, "vẫn cứ đi đi, cho chú món quà đi."

Con bé lề mề tới gần, Leonis kế bên để ủng hộ, còn Sirius thì hồ hở chạy lon ton đằng sau, chân bé lùn tịt, dốc sức bắt kịp anh chị.

"Giáng Sinh vui vẻ," Lyra hằn học chúc Potter. Leonis lầm bầm chúc theo, nhưng thằng bé nhìn xấu hổ hơn là tức tối.

Potter gật đầu nhận món quà được bọc giấy bạc và vàng, cẩn thận mở hộp để lộ ra khung ảnh lộng lẫy. Mắt hắn mở căng ra ướt đẫm khi hắn thấy bức ảnh trong hộp, và khi Draco ép gần hơn để xem, anh hiểu sao chồng mình lại như thế. Một Potter mười chín tuổi đang choàng tay quanh một Draco cũng mười chín tuổi, cọ mũi vào cổ anh trong khi anh ngửa đầu ra sau, biết đâu có nghe tiếng cười lanh lảnh của anh.

"Chỉ có Thánh Potter mới yêu thương và tha thứ cho Draco Malfoy," Potter thì thầm, đầu ngón tay chai sần của hắn vuốt lên bức ảnh khi nó di chuyển đến cảnh họ trao nhau một nụ hôn.

Lyra bỗng dưng khóc rống lên, ôm chầm lấy Potter. Siết hắn chặt chẽ như thể hắn đã xa nhà biết bao nhiêu thế kỷ rồi, nhưng Draco chắc là theo bọn trẻ thì nó chính là vậy.

"Thánh nhân ơi, con nhớ ba lắm lắm luôn," con bé hét lên, và Draco để ý những đứa còn lại bắt đầu sáp gần. Chúng dính lên ba chúng như keo, đua nhau bày tỏ lòng nhớ thương vô tận của mình. Potter khóc lóc um sùm khi hắn hấp thụ tình yêu của chúng. Hôn hít ôm ấp từng đứa cả ngàn lần, hy vọng rằng chừng đó có thể trấn an chúng hắn sẽ không bao giờ rời đi nữa.

"Ba xin lỗi," hắn lập đi lập lại, và Sirius là đứa cứ liên tục đáp lời, Hông sao, Tánh nhan, iu lắm.

*

Bọn trẻ không muốn để cha bọn chúng vượt khỏi tầm nhìn, nhưng Potter trấn an, "Ba sẽ không khác gì sáng mai. Chuẩn bị đi ngủ nào. Có ai đó đây còn nhớ ba nhiều hơn nữa."

"Tởm quá," Polaris lầu bầu. Regulus xô thằng bé để phạt nó hỗn, rồi kéo thằng bé đi, kêu Chúc ngủ ngon.

"Ngủ ngon," Leonis cười toe toét, dùi đầu vào lòng bàn tay của Potter, còn Lyra thì bu lên chân hắn.

"Con muốn ngủ với ba và bố," con bé reo lên, và ánh nhìn của Potter dịu dàng trìu mến khi hắn cúi xuống để bồng con bé lên.

"Ba hứa ngày mai ta sẽ ngủ với nhau, ba sẽ dựng lên lều chăn trong khu tụ họp gia đình xong mọi người sẽ ngủ trên sàn nhà nhé."

"Bọn anh ngủ đi," Draco cau mày. "Bố già quá rồi, không ngủ trên sàn được đâu."

Delphini cười đùa. "Bố có bao giờ hạ mình ngủ trên sàn nhà đâu bố ơi," cô nàng đưa tay bế Lyra. "Qua ngủ với chị, mình sơn móng tay rồi chị cho em tám với Teddy khi ảnh gọi trên Gương nhá."

"Teddy," Lyra tươi rói hẳn lên. "Sao ảnh không tới ngủ chung nhỉ?"

Con bé chưa gì đã quên mất ba và bố nó. Ngu ngơ quá đỗi.

"Bố nói ở chung phòng trước khi kết hôn là không đúng mực đâu," Delphini lớn giọng trả lời khi cả đám trẻ con đi ngủ. Leonis nhảy nhót qua phòng của Polaris và Regulus, Lyra đi với chị con bé. Sirius đã thiếp đi từ lâu.

"Uầy, không biết à," Potter thủ thỉ, những ngón tay nóng bỏng mon men tới viền áo len của Draco, "hai ta ngủ chung giường hết nhiều năm em mới chịu cho tôi cưới em."

Draco hậm hực "xì" một tiếng, nhưng không đẩy Potter ra khi môi hắn bắt đầu mơn trớn lên làn cổ của Draco. "Anh muốn con bé với Teddy đè nhau trong nhà mình à?"

"Đừng nói tục," Potter rầy trêu chọc. Hắn dễ dàng bế Draco lên kiểu công chúa, bồng anh tới phòng. "Ý tôi là, có cái luật này hơi ngớ ngẩn đó, nhất là khi hai đứa nó đã cùng nhau mua căn hộ rồi."

"Tôi chỉ không sẵn sàng để con bé đi thôi," Draco thừa nhận khi Potter khẽ khàng đặt anh lên giường của họ.

"Tôi sẽ ở bên em mà," Potter trấn an.

"Anh có không," Draco đáp trả. Nỗi ấm ức đã tích lũy suốt ba tháng dài đằng đẵng này tràn ra cổ họng như đập nước vỡ tung, "anh có ở đây với tôi, hay anh sẽ là kẻ lạ đội da và quần áo của chồng tôi?"

Potter hôn anh, nhẹ nhàng, ngọt ngào, dỗ dành. "Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc em một mình như vậy nữa," Potter hứa cho dù cả hai đều biết có khờ khạo hứa hẹn thứ này thì cũng vô ích. Thế nhưng Draco không quan tâm, cứ bám víu vị ngọt của trấn an anh nếm được trên lưỡi hắn.

"Tôi đã nhớ anh nhiều," Draco thổ lộ. "Tôi nhớ anh nhiều hơn tôi nghĩ tôi có thể."

"Shhh," Potter thì thầm. "Tôi đã về với em—tôi mãi mãi sẽ về."

"Nếu anh nói láo, tôi sẽ giết anh chết đấy, anh có tin không," Draco mạnh mẽ hứa luôn.

Cười khúc khích, Potter nói, "Làm vậy sao được. Giết một Thánh nhân là tội lỗi đấy."

༻﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡༺

Edit: lúc đầu hơi băn khoăn về cách phải trình bày tình củm 2 ng này thế nào tại có ai mà gọi chồng bằng họ ngta như draco ko :))) nh t nghĩ draco đúng kiểu thương yêu ngta hết mực nh vẫn giữ khoảng cách bằng cách ko chịu gọi tên, nên t thấy xưng hô tôi/em, tôi/anh cũng hợp. nghe ko giống như một cặp chồng chồng, mà là thời kỳ chưa tỏ tình nh muốn quật nhau ấy ;))) con nó lớn r mà vẫn tềnh thú như 20 năm trước í mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro