Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ.

Ngày 1. Có một đôi nam nữ muốn thuê phòng, tôi từ chối. Một lát sau họ quay lại, lần này tôi đồng ý. Vì thứ theo sau họ đã hứa sẽ để họ yên trong vài ngày nữa. Vậy thì tốt rồi, tôi chỉ cần bắt họ trả phòng trước lúc đó thôi.

Ngày 2: Mặt Tròn là tiếp viên của quán bia đèn mờ bên cạnh, cô hay đưa khách sang đây. Vì đã quen nên tôi không đòi giấy tờ gì nhiều, mặt tròn tương đối đắt khách, điều đó tốt cho khách sạn của tôi. Một hôm cô đi vào với một người đàn ông đeo kính đen gọng vàng, suy nghĩ một phút, tôi quyết định đưa hai người họ lên tận phòng. Khi họ vào phòng, tôi im lặng dặn dò chủ trước của khách sạn đang ở trong phòng vài câu. Hôm sau Mặt Tròn trả phòng, cô hỏi tôi có biết khách của cô về lúc nào hay không, tôi lắc đầu. Từ đó khách sạn có bảo vệ mới, người bảo vệ thích đeo kính đen gọng vàng.

Ngày 3 : Có một cô gái tóc hoe vàng đến thuê dài hạn, đặt cọc trước cả tháng. Thường xuyên có đàn ông lên phòng của cô, có ngày tới ba bốn người, tôi vui lắm, mỗi lần như vậy khách sạn lại có thêm tiền phụ thu. Có lần Tóc Hoe Vàng hỏi xin tôi vài viên thuốc ngủ. Cô nói đã khó ngủ vài ngày rồi. Tôi đưa cô một mẩu nến và bảo cô thắp lên trong phòng thử xem. Một lát sau, từ phòng tóc vàng hoe bay ra khoảng ba bốn chục " người " . Tiếc thật, nếu thu được tiền phụ thu của chúng thì tốt rồi. Từ đó Tóc Hoe Vàng không bị mất ngủ nữa.

Ngày 4: Tôi thích những ngày mưa, khi đó khách thuê thường sẽ ở lâu hơn. Có một ngày mưa thật nhiều, mưa đến tận nửa đêm. Một người đàn ông có gương mặt lạnh lẽo đến xin thuê phòng. Tôi hỏi ông có muốn lấy phòng gia đình không?. Ông nói không vì chỉ đi một mình. Tôi nói nếu vậy thì chỉ còn phòng đôi thôi, giá cao hơn một nửa. Có lẽ vì mưa nên ông lạnh lẽo đồng ý, dù không vui cho lắm. Còn tôi thì vui vì lời cảm ơn của người phụ nữ và ba đứa bé, lâu rồi mới có một đêm họ không phải đứng nhìn ông lạnh lẽo ngủ. Tất nhiên thêm một nửa tiền thuê khiến tôi vui nhiều hơn.

Ngày 5: Hột Mít là tạp vụ của khách sạn, cô đã hơn 40 và luôn nói dối về tuổi của mình. Cô hay khoe khoang về người yêu sống ở nước ngoài của cô. Những lúc vậy cô luôn tỏ ra đắc ý. Lần nọ tay bảo vệ mới nói rằng hột mít nói dối, người hột mít quen là tay vô công rỗi nghề sống gần đây, chính người sống trên cái cây phía trước khách sạn nói cho hắn biết . Tôi không thích người nhiều chuyện nên bẻ đi cái kính đen gọng vàng của tay bảo vệ. Thế là hắn không ra khỏi tầng hầm được. Còn Hột Mít thì vẫn đắc ý như xưa.

Ngày 6 : Tôi ghét tay chủ nhà hàng đối diện, ông nội tôi cũng ghét hắn, không ai trong gia đình tôi từng bước chân vào đó cả. Ông nội từng nhờ bạn của ông vào "nói chuyện" với hắn. Giờ người đó đang sống trong phòng chứa rượu của hắn. Có lần con mèo của tôi chạy vào nhà hàng đó, khi về nó no căng bụng và ngủ rất lâu. Khốn kiếp, lâu nay dù cố đến mấy tôi vẫn không thể khiến con mèo ăn no, rốt cục thì trong nhà hàng đó có bao nhiêu người?.

Ngày 7: Một buổi sáng tôi mở cửa khách sạn thì thấy Mặt Tròn và Môi Đỏ đang ngồi khóc phía trước ( Môi Đỏ là đồng nghiệp của mặt tròn). Hôm qua hai người bị đánh bởi nhóm ma cô của khu phố. Môi Đỏ nói mặt tròn đừng khóc, đợi đến khi anh trai cô ta về thì bọn nó sẽ biết tay, anh ấy là tay găng- tơ nổi tiếng. Tôi thì nghĩ không cần chờ đâu. Khi tôi mở cửa thì đã thấy anh trai của Môi Đỏ gật đầu chào rồi bay đi, có lẽ là về hướng ổ của bọn ma cô. Tôi bảo Mặt Tròn với Môi Đỏ đi chỗ khác mà khóc, đây là chỗ tôi kinh doanh, họ nhìn tôi với ánh mắt u oán. Hzzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro