Nhật ký khách sạn hoa anh đào đỏ(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 8: Cứ cách vài ngày thì tay đưa thư lại tới. Hắn ta là một kẻ tò mò, hay nhìn khắp nơi, có lần còn lấy cớ để vào phòng của tôi để đi vệ sinh nhờ, lúc ra lại khen con mèo của tôi đẹp quá, gọi hắn là kẻ rình mò thì đúng hơn. Một ngày kia hắn tới lúc tôi đi vắng, hắn lại tò mò, là con mèo kể lại cho tôi biết, từ đó khách sạn có người đưa thư mới. Hi vọng người mới không phải là kẻ tò mò.

Ngày 9: Hay có vài kẻ nghiện đến thuê phòng, tôi thấy chẳng sao cả, chỉ cần chúng trả đủ tiền là được. Tôi luôn dặn chúng khi phê hãy khóa trái cửa và ở yên trong phòng. Có lần có kẻ phê thuốc và lang thang trong cầu thang bộ. Vài năm sau ,tôi kéo hắn ra, khi đó hắn rất tức giận, vì mấy khi có cơ hội được phê lâu đến như thế. Tôi suy nghĩ, có cần thu thêm tiền không nhỉ.

Ngày 10: Khách sạn có vài khách thuê dài hạn, có những người đã thuê từ trước khi tôi sinh ra. Mr Bay Đêm là khách như vậy, chưa bao giờ tôi thấy ông ấy. Có lần con mèo nói với tôi là mr Bay Đêm vừa mang về thêm một người nữa, tôi quyết định sẽ lên gõ cửa, thu thêm tiền phòng. Tới nơi thì thấy trước cửa phòng đã đặt tiền và một cái hộp, trên hộp ghi "quà cho con mèo". Tôi đưa cái hộp cho con mèo, còn tôi thì đếm tiền. Hôm sau tôi thấy con mèo mất đi hai cái đuôi. Tôi cười cười, có lẽ mr Bay Đêm cũng không thích người nhiều chuyện.

Ngày 11 : Sau mười năm chuẩn bị, hôm nay ông nội tôi sẽ đi dạo. Buổi sáng tôi tiễn ông đi, lúc chiều tối thì ông về. Đứng trên sân thượng, tôi thấy may mắn vì đã đóng cửa khách sạn. Có quá nhiều thứ vô dụng đang ngơ ngác bay, còn cố bắt chuyện với người sống nữa chứ. Đừng vào đây, khách sạn đã có quá nhiều thứ vô dụng như vậy rồi. Ông tôi lại chuẩn bị cho chuyến đi dạo mười năm tiếp theo

Ngày 12 : Hôm nay Người Trên Cây đến nhờ tôi một việc, đúng hơn là nhờ con mèo của tôi. Dạo này bụng hắn không tốt, mấy thứ bên trong vẫn chưa tiêu hóa xong. Chúng la hét nhiều quá, làm hắn không ngủ được. Muốn nhờ con mèo xử lý dùm. Tôi đồng ý. Vậy là khỏi lo bữa tối cho con mèo, còn quà cảm ơn của Người Trên Cây cũng hậu hĩnh. Đó là mấy thứ hắn không tiêu hóa được, rửa sạch đi là bán được khối tiền. Tôi thấy rất vui.

Ngày 13 : Bên kia đường có một cô bé ngồi trên ghế chờ xe bus, cô bé luôn ngồi ở đó, cúi mặt xuống đất, luôn mặc cái váy nhuộm màu đỏ phía dưới thân. Khi xe bus mở cửa ra thì cô bé đứng dậy nhìn nhìn, đôi mắt từ hi vọng đến thất vọng rồi lại ngồi cúi mặt xuống. Cô bé không bỏ lỡ bất kỳ chuyến xe nào. Hồi còn nhỏ tôi cũng hay ra bắt chuyện, nhưng chưa bao giờ cô bé chịu rời khỏi cái ghế chờ đó. Hôm nay cô bé vẫn ngồi ở đó.

Ngày 14 : Mặc dù dịch vụ của khách sạn không phải là cao cấp, nhưng thi thoảng chúng tôi cũng đón được vài vị khách rất sang trọng. Vị khách hôm nay là như thế. Ông luôn cho tiền tip rất hậu hĩ và không đòi hỏi gì nhiều. Ông chỉ có một nhu cầu duy nhất, đó là đừng làm phiền ông, mặc kệ có âm thanh hay tiếng động gì phát ra, thì cũng đừng tới gõ cửa phòng. Đôi khi có vài thứ chảy tràn ra dưới chân cửa, tôi kêu con mèo tới liếm sạch, đương nhiên vị khách sang trọng kia sẽ có tiền tip riêng cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro