viết từ miền sông nước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29) Viết từ miền sông nước. (2)

Cũng như nhiều bài tản bút khác của tôi, khi viết về một nơi, hay một ai đó. Đều là việc đã xảy ra từ rất lâu rồi, cứ coi như đó là dĩ vãng đi, và tôi đây ngay lúc này trong nỗi mông lung tuyệt vọng của mình, chính là cố xin một lần níu kéo...

***---***

Ở bờ mương nhỏ bắt con ốc Sài Gòn.

.

Lần đó là tôi về thăm quê em, là ăn cái giỗ miền tây. Tôi đã cố xin em, dắt tôi đi bắt ốc, và tôi đã năn nỉ thành công. Em cầm theo một cái xô nhựa, và một cây gậy, còn tôi thì cầm cái bị ni lông và cây vợt, te te đi theo em.

Con đường nhựa tới con đường đất, con đường đất lớn tới con đường đất nhỏ, rồi tới con mương lớn, để khi đến được con mương nhỏ, em mới chỉ cho tôi bắt con ốc đầu tiên.

Đất đắp bồi hai bên, chính giữa là vườn cam, vườn chuối. Chỉ lấy cái thành nho nhỏ trộn từ cỏ xanh với bùn đó làm vách giữ nước, chứ không có hàng rào hay song chắn. Vườn có thể là của một người, nhưng nếu muôn người muốn bước vào, thì cứ đặn lòng tùy ý.

Em dặn dò tôi thật kỹ, nhớ là phải bước nối tiếp dấu chân em, đừng ham nơi cỏ xanh mà giẫm, bởi cỏ sạch thì bên dưới nước sẽ láng lênh, cứ coi như đó là cái bẫy của miền đất lành, chỉ dành riêng cho những kẻ trai phố thích rong chơi như tôi.

Con ốc nào thì cũng là con ốc, nhưng con ốc mà em chỉ cho tôi bắt, phải là những con ốc màu đen, phải bự, và còn nguyên vẹn, và cái nắp che miệng cũng phải màu đen. Ốc đó ăn mới ngon, mới dai, lúc lể ra bỏ vô miệng cắn mới giòn xừng xực.

Tôi ham vui, tôi lấy cây vợt quơ quơ vô bụi cỏ, đập đập vào cành cây có trái, để rồi cây vợt bị gãy.

Em nhìn tôi, cong cái môi mỏng của mình lên, em nói :

"Anh làm dzị là khổ em lắm đó có biết hông?"

Chỉ một phút sau là tôi biết, đó là khi em bắt đầu lội xuống mương để bắt ốc, tôi cũng muốn lội chung với em cho đỡ áy náy, chỉ là tôi sợ nước.

Vậy nên tôi mới đứng yên trên bờ làm hoa tiêu, chỉ cho em những thứ tròn tròn màu đen mà tôi thấy. Rồi ngoan ngoãn nghe lời, lon ton theo sau tiếng lội nước của em, thỉnh thoảng mới dám thò tay bứt mấy trái chôm chôm đỏ rực lấp ló sau cành lá.

Từ con nước xanh cho tới con nước đỏ, rồi từ con nước đỏ lội thành con nước đen.

Cả một buổi chiều tôi vất vả nhìn em lội, số ốc với tôi như vậy cũng thật nhiều, nhưng nhìn cái bĩu môi của em khi nói "không bằng ngày xưa em bắt ráng", tôi lại im bặt, không dám khoe khoang.

Tôi bắt ốc, nấu ốc, đi xin gừng tỏi về giã mắm ăn ốc, nhưng lại không dám ăn ốc, tôi sợ bị đau bụng trên chuyến xe đi về. Nên chỉ ngồi chấm nước mắm gừng, mút ngón tay mà nhìn em ăn, cuối cùng khi em đã chán chê, thấy mấy con còn sót lại, tôi không nhịn được mà lể ra ăn, cuối cùng thì vẫn là đau bụng. Lúc đi mặt đỏ mà lúc về thì mặt xanh.
.
Một chiều kia khi không còn em bên cạnh, tôi đi lang thang trên đường phố Sài Gòn, ngang qua dãy hàng bán hải sản dựng ngang đường, thấy cái bảng quảng cáo tên loại ốc.

Tôi cười cười, lòng chợt nhớ về em, nếu không có cái buổi chiều rong chơi con nước đó, tôi đã bị cái bảng kia gạt rồi.

Ôi những con ốc Sài Gòn nổi bập bênh trên bờ kênh nước nhỏ.

***----***

Khoảng khắc nào để biết mình bắt đầu nhung nhớ một em gái miền tây.

.

Khoảng thời gian đó tôi hay tìm cớ để được gặp  em. Từ xưa tôi chỉ quen lảng tránh, chứ chưa bao giờ cố chủ tâm để đến gặp một ai. Không phải là khi đó tôi thay đổi hoàn toàn, xoay một phát là đổi tính, bởi vì lúc gặp được em rồi tôi lại vô thức lảng xa ra.

Con người tôi là vậy đó, trong tấm hình chụp chung gần đây nhất, là với đồng nghiệp, hay tấm hình chụp buổi lễ tốt nghiệp năm xưa. Tôi rất dễ bị nhận ra, chính là người đứng riêng một góc cuối cùng, cách người gần nhất hơn một khuỷu tay.
.

Các em cho tôi thật nhiều cảm xúc, vài phút ở bên, chuyện trò đôi câu, ngăn chứa cảm xúc của tôi lập tức như quả bong bóng được bơm đầy. Khiến tôi biết con tim của mình không phải là bê tông để nguội lâu ngày.

Lần đó, đêm đó, có một người con gái, quên đi nét kiêu sa trong vẻ đẹp kiêu kỳ của mình, quên đi nỗi buồn nơi chốn phồn hoa hoa lệ, quên đi ánh đèn vàng mãi đứng đó muôn đời trong kiếp sống lẻ loi, và quên đi điểm tối nơi phía cuối con đường, mà người đời vốn không quen tay mở lối.

Em trong một khoảng khắc, trong một khoảng khắc yếu lòng, hay là lúc em mạnh mẽ nhất, đã tỏa sáng, đã rộng mở con tim của mình, cõi lòng của mình, để ngay lúc đó tôi là kẻ may mắn có đủ phước phần nhìn thấy được.

Em giữ chặt tay chỗ con tim mình, rung hết cả người lại như đang trong cơn phê tình ái, đôi mắt nhắm nghiền đang từ từ hé mở, và bùng nổ, nói ra cho cả thế giới mà có tôi trong đó, giấc mơ của mình.

"..em mơ một ngày nào đó, ở ngay tại chỗ này, sẽ có một chiếc xe ô tô thật đẹp, thật sang, thắng lại cái kétttt, rồi bước ra một người thiệt đẹp trai, tay cầm đủ 999 đóa hoa hồng, rồi quỳ xuống, móc ra cái nhẫn hột xoàn thiệt bự, rồi nói yêu em, rồi cầu hôn em, rồi để em hành hạ..ôi nghĩ thiệt là nó sướng... "

Đừng cười, cũng đừng nghĩ rằng điều đó là bình thường. Bởi có lẽ đó đúng là giấc mơ của mọi cô gái trên đời này, về một người tình trong mơ. Nhưng thử hỏi, đã có mấy ai được nghe trực tiếp điều đó từ họ chưa ?

Chân thành như vậy, giản đơn như vậy, trong một ánh mắt long lanh mơ ước, trong một khao khát không vướng chút bẽ bàng, trong một cuộc đời lắm truân chuyên, ngập tràn những dấu lặng. Như đóa sen nở rộ trên vũng bùn, ban hương cho ngày nắng.

Phải khao khát thật nhiều, phải nghĩ đến nó thật nhiều, phải trong sáng thật nhiều, và phải thất vọng cũng thật nhiều..

Mới có thể trong một phút giây bộc lộ hết ra tất cả như vậy. Bạn không biết được đâu, phút giây đó cô ấy đẹp đến như thế nào, đáng yêu ra làm sao, tỏa sáng rực rỡ, cứ như một ngôi sao vừa hạ cánh, và để mặc thế gian này chiêm ngưỡng.

Khiến cho tôi..như muốn ngừng thở, giận và hận bản thân, tại sao lại không phải là người đó. Muốn chạy đến ngay lập tức, để ôm lấy em, vỗ về em, rồi nói "ừ, có anh đây rồi.. "

Ai cũng có những ký ức của, những kỷ niệm về phút giây xúc cảm của mình. Và với tôi, khoảng khắc đó như trang vàng trong nhật ký, không cần nhìn lại, chỉ cần nghĩ về. Thì đã thấy cuộc sống này đáng yêu, và đáng được yêu ra sao. Mặc kệ có bao nhiêu mảng màu tối, những vì sao đó, vẫn sẽ luôn rực rỡ trong đêm.

Có lẽ chính em cũng không ngờ, một phút giây mở lòng đó của mình, đã khiến một kẻ quen xa lánh thế gian như tôi, ôm một đời nhung nhớ mang theo.

Ôi em gái miền tây
Trong con tim biển trắng vỗ dạt dào.

***---***

Trương Lang Vương.

(có lẽ là sẽ còn nữa)

Chúc mừng giáng sinh và đặc biệt cảm ơn những người bạn đã đến ủng hộ đêm diễn tái hợp của chúng tôi. Chân thành !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro