Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết cung núi sau, tuyết lớn bay loạn

Trời đông giá rét hợp với tâm tình bây giờ của Tuyết Trùng Tử cỡ nào

"Ai có thể nói với ta.... Đây là chuyện gì vậy ? Cung Viễn Chủy sao vậy ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Có chuyện gì mà ta bỏ qua, hay không biết không ?" Lúc Tuyết Trùng Tử hỏi ra một loạt câu hỏi, giọng điệu cung vì tâm tình kịch liệt mà run nhè nhẹ

Tuyết Trùng Tử vốn định hôm nay bắt đầu quá trình chữa trị gian khổ, lại không nghĩ tới ngoại trừ chờ một đám người cố tình tới giúp mình, cũng chờ được một hộp gỗ màu hồng nhạt Cung Viễn Chủy nhờ Cung Tử Vũ đưa tới

Tâm tình vốn bất ngờ sau khi mở hộp ra, thoáng cái trở nên lo lắng

Đầu tiên nhìn thấy dây đỏ treo chuông là vui vẻ cực độ

Mà sau đấy nhìn thấy lệnh bài Tuyết cung lạnh như băng bị trả lại, trái tim Tuyết Trùng Tử nhất thời thoáng cái trùng xuống như rơi vào vực sâu

Tính tình của Cung Viễn Chủy, Tuyết Trùng Tử quá hiểu. Cho dù chỉ chung đụng vài ngày ngắn ngủi, nhưng bọn họ cảm giác như quen biết từ lâu, gặp nhau hận muộn

Không biết vì sao, trong chớp mắt Tuyết Trùng Tử nhìn thấy lệnh bài của mình bị trả lời, lập tức nghĩ tới mình chắc chắn làm sai chuyện gì quan trọng

Hơn nữa, chuyện này chắc chắn có liên quan tới việc Cung Viễn Chủy đột nhiên trả lời lệnh bài cho y

"Các huynh có phải có ai lén sau lưng ta, nói lời gì không nên nói với Cung Viễn Chủy không ?" Sắc mặt Tuyết Trùng Tử mặc dù có chút tái nhợt, lúc nói chuyện cũng không đủ khí lực

Nhưng, khí thế của y lạnh lẽo tới dọa người, vẫn thoáng cái khiến mọi người ở đây run lên

Cho dù là Tuyết trưởng lão kinh nghiệm đầy mình, cũng không tránh khỏi nhíu mày, thầm suy nghĩ từng khả năng một

Sau đấy, cảm nhận được khí tức nguy hiểm của Tuyết Trùng Tử, ông mở miệng đầu tiên, "Nếu ta đã ủng hộ chuyện của con và Viễn Chủy, chắc chắn sẽ không làm chuyện thừa."

Lời nói thể hiện rõ lập trường, thấy được chuyện này cơ bản có thể chắc chắn không phải là Tuyết trưởng lão làm

"Ta đương nhiên tin Tuyết trưởng lão. Ta chỉ hiếu kỳ, rốt cuộc là ai.... làm chuyện gì, có thể khiến Cung Viễn Chủy tổn thương ?" Ánh mắt sắc bén đảo qua Tuyết Lượng, dọa sợ Tuyết Lượng lập tức lắc đầu xua tay tỏ vẻ mình vô tội, cầu Tuyết Trùng Tử minh giám

Sau đấy, ánh mắt như muốn giết người lại nhìn về phía Nguyệt trưởng lão hiềm nghi tương đối lớn, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu thầm suy nghĩ, sắc mặt nghiêm túc như đang giải một đề bài khó nào đấy

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão chua xót cười, như đùa giỡn nói, "Tuy không phải ta làm, nhưng ta đại khái đoán được một chút đầu mối...."

Tuyết Trùng Tử biết rõ tính tình của Nguyệt trưởng lão, nếu hắn nói như vậy, đoán chừng hắn chắc chắn không phải là người làm ra, nhưng đoán được nguyên do chuyện này

Tuyết Trùng Tử vội hỏi, "Là ai ? Rốt cuộc là ai đã làm cái gì, nói cái gì ? Ta hiểu tính tình của Cung Viễn Chủy. Hắn từng nói gửi lệnh bài này ở chỗ hắn, cho tới khi nào thân thể ta khôi phục, đi tìm hắn lấy lại mới thôi. Nhưng bây giờ lại trả lại lệnh bài trước hẹn. Chắc chắn là có ai nói cái gì làm tổn thương lòng tự tôn của hắn, chọc hắn khổ sở, mới có thể khiến hắn quyết tâm trả lại lệnh bài cho ta. Ta đoán, hắn có thể cho rằng mình không đủ tư cách cầm lệnh bài này, cũng có thể.... hắn bắt đầu nghi ngờ tấm chân tình của ta đối với hắn."

Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng đau đầu, thực sự không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì

Y luôn cho rằng y vừa xác nhận mối quan hệ với Cung Viễn Chủy, tất cả đã tiến triển theo chiều hướng tốt

Chỉ cần y có thể thuận lợi giữ mạng còn khôi phục được võ công, vậy y cũng có đủ lợi thế để đi "đàm phán" với Cung Thượng Giác, giành cơ hội chứng minh mình có năng lực bảo vệ Cung Viễn Chủy, thuận thế kéo gần quan hệ của Cung Viễn Chủy với y

Nhưng cho dù là kết quả xấu nhất, lệnh bài của Tuyết cung cũng là mong muốn và bảo vệ cuối cùng y cho Cung Viễn Chủy

Thấy lệnh bài như thấy người, cho dù Tuyết Trùng Tử không ở đây, người Cung môn thậm chí là người núi sau, chắc chắn sẽ kính trọng Cung Viễn Chủy, đối xử với cậu như với Tuyết Trùng Tử

Lại không nghĩ tới, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cung Viễn Chủy cư nhiên đột nhiên khó hiểu trả lại lệnh bài

Còn là lựa chọn trả lại vào lúc y chuẩn bị buông tay đánh cược chữa trị lần này....

"Chẳng lẽ.... đây là Cung Viễn Chủy muốn nhân lúc mình còn tỉnh táo, thể hiện không duyên không nợ với mình nữa ?!" Tuyết Trùng Tử càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu

Thấy sắc mặt Tuyết Trùng Tử khó coi, Nguyệt trưởng lão chỉ có thể nói đúng sự thật, giơ tay chỉ Cung Tử Vũ trước mặt mình, "Chuyện này sợ là Chấp Nhẫn gây nên...."

"Cái gì ?! Chuyện này đâu có liên quan tới ta ?!" Cung Tử Vũ hốt hoảng, thực sự không nghĩ ra mình làm chuyện gì không đúng

Cung Tử Vũ không nhớ được mình từng nói cái gì, nhưng Nguyệt trưởng lão không phiền nói lại một lần cảnh tượng và cuộc nói chuyện của mấy bọn họ cho hắn nghe

Đợi Nguyệt trưởng lão nói xong, Cung Tử Vũ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nhưng lập tức vẫn cảm thấy có chút khó hiểu, "Không phải chứ ! Ta chỉ thuận miệng nói như vậy, Cung Viễn Chủy không tới mức yếu ớt như thế đi !"

Cung Tử Vũ kỳ thực không quá tin lời của Nguyệt trưởng lão

Dù sao Cung Tử Vũ cũng thường xuyên đấu võ mồm với Kim Phồn và Cung Tử Thương, thậm chí với hai huynh đệ Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy, bọn họ trong lúc vô tâm vô phế, lời khó nghe cũng nhiều không đếm xuể

Cũng vì vậy, Cung Tử Vũ thực sự khó có thể nghĩ tới, chỉ vài câu vô tâm này của mình cư nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy

Nguyệt trưởng lão làm người đứng xem cũng có chút không nhịn được muốn nói thay cho Cung Tử Vũ, "Tuyết Trùng Tử, chuyện này.... Chấp Nhẫn cũng không cố ý. Ta thấy, không bằng như vậy, sau này chúng ta lại giải thích với Chủy công tử ----"

"Không." Tuyết Trùng Tử hít sâu mấy hơi, chờ tâm tình hơi ổn định mới, mới trầm giọng nói với Cung Tử Vũ bọn họ, "Ta từng nói rất nhiều lần rồi, Cung Viễn Chủy không kiên cường như các huynh bình thường nhìn thấy. Tâm tư của hắn nhạy cảm, kỳ thực rất yếu ớt, tự ti. Tin ta, hắn ở trong mắt ta là một mặt rất khác các huynh khó có thể thấy được, hắn không muốn người khác biệt. Có những lời không nên nói trước mặt hắn, cho dù chỉ là một câu thuận miệng nói đùa, hắn cũng sẽ bị tổn thương."

Cung Tử Vũ cũng không phải là người có ý xấu, lúc này chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng, trong đầu cũng hỗn loạn

"Mong Chấp Nhẫn đại nhân kiên nhẫn chút với Cung Viễn Chủy, đừng nói lời tổn thương hắn, khiến hắn khổ sở." Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ tức giận nói, "Cung Viễn Chủy là người bướng bỉnh, đừng thấy hắn bình thường rất thông minh, nhưng hắn là tên ngốc luôn thích để tâm vào chuyện vụn vặt."

Tuyết Trùng Tử vừa nói xong, Nguyệt trưởng lão không nhịn được châm chọc

Nguyệt trưởng lão liên tục gật đầu đồng tình, "Không phải sao ~ Tính tình thích để tâm vào những chuyện vụn vặt này ít nhiều cũng là thói quen xấu. Cung Viễn Chủy rất giống huynh ở điểm này."

"Hừ." Tuyết Trùng Tử lười nói nhảm với Nguyệt trưởng lão, tâm tình y buồn bực cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay, trong lòng rất hỗn loạn

Tuyết trưởng lão một bên bất đắc dĩ thở dài, thâm ý nói, "Bất quá là sơ suất, giải thích xong sẽ không sao. Tuyết Trùng Tử, nếu đã quyết tâm muốn chữa trị, chúng ta tập trung chữa trị cho con trước. Chuyện còn lại, sau hẵng nói ----"

"Không !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên từ chối, "Tuyết trưởng lão, có một số việc phải giải quyết càng sớm càng tốt. Ta thực sự không yên tâm về Cung Viễn Chủy. Nếu không nói rõ ràng với hắn, ta không có cách chuyên tâm chữa trị...."

"Vậy con.... định thế nào ?" Tuyết trưởng lão nói thẳng vào vấn đề

Ông nhìn ra trong lòng Tuyết Trùng Tử đã có đáp án, bất quá là đang mở đường cho y nói ra suy nghĩ trong lòng

Tuyết Trùng Tử do dự một chút, ôm chặt hộp gỗ trên tay, chậm rãi mở miệng thỉnh cầu, "Có thể cho ta một canh giờ không. Ta muốn gặp hắn một lần.... xin Tuyết trưởng lão thành toàn."

"....Nếu chuyện này do ta mà nên, ta có trách nhiệm. Tuyết trưởng lão, không bằng để ta mang Tuyết Trùng Tử đi núi trước. Được không ?" Cung Tử Vũ đề xuất

Nguyệt trưởng lão thầm nghĩ nhiều người lực lớn, không nhịn được cũng bắt đầu biểu đạt suy nghĩ của mình, "Tuyết trưởng lão, chuyện này ta ủng hộ. Ngài nghĩ lại xem, nếu Tuyết Trùng Tử có thể giải quyết ưu phiền trong lòng, chuyện này cũng tốt cho sức khỏe y. Một lúc nữa thực hiện chữa trị, chắc chắn cũng bớt không ít khí lực. Ngài đồng ý đi !"

"Đây...." Tuyết Lượng có chút sợ hãi nuốt nước bọt, ấp úng giơ tay, "Tuyết trưởng lão, tâm tư của công tử nhà ta đều ở trên người Chủy công tử. Nếu chuyện này không giải quyết, ngài ấy chắc chắn không có cách nào yên tâm chữa trị. Không bằng, ngài cho ngài ấy đi đi ! Được không ?"

Mấy người bọn họ hết lời này tới lời khác, thành tâm ép Tuyết trưởng lão đồng ý

Tuyết trưởng lão mặc dù có chút lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Thôi được. Chuyện này ta cũng có tư tâm.... Chỉ hy vọng, sau khi Tuyết Trùng Tử giải quyết xong chuyện này, là có thể chuyên tâm tiếp nhận chữa trị. Đi đi ! Đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn."

Tuyết Trùng Tử nghe xong vui vẻ không thôi, vội vàng cúi đầu cảm tạ Tuyết trưởng lão, "Đa tạ Tuyết trưởng lão thành toàn !"

--------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro