Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"....Ta cho rằng huynh sẽ ngăn cản ta đi núi trước." Lúc mở miệng nói lời này với Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử đang khoác áo choàng dài chống lạnh, từng bước một cẩn thận đi trên mặt tuyết, xung quanh cũng đều là người hộ tống y đi núi trước

Cung Tử Vũ dẫn đầu, bên trái có Nguyệt trưởng lão, bên phải có Tuyết Lượng

Nguyệt trưởng lão ôn nhu nói, "Ta chỉ không muốn huynh có tiếc nuối. Dù sao sau hôm nay, kết quả không thể biết trước được."

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng nói một tiếng cảm tạ. Sau đấy, Cung Tử Vũ đi phía trước có chút bất an quay đầu lại giải thích, "Tuyết Trùng Tử, huynh tin ta. Ta thực sự không cố tình nói lời làm tổn thương Cung Viễn Chủy. Thực sự là đệ ấy nghĩ nhiều rồi...."

"Tổn thương đã có, bây giờ nói nhiều cũng không có tác dụng." Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc, thực sự không nhìn ra cảm xúc

"Nhưng ta cũng không phải cố tình !" Cung Tử Vũ kỳ thực cảm thấy trong lòng cực kỳ ủy khuất, "Hơn nữa, ta cũng chỉ là nói thật. Cung Viễn Chủy quả thực ấu trĩ lại kích động, nếu không phải ta và Kim Phục ngăn cản đệ ấy, đệ ấy đã sớm đánh nhau với Nguyệt trưởng lão rồi."

Lúc này, Nguyệt trưởng lão bị điểm tên vội vàng phủi sạch liên quan, "Chấp Nhẫn đại nhân, chúng ta có một nói một. Tuy ta cảm tạ huynh, nhưng lúc này vẫn đừng nói tới tên ta. Huynh xem, huynh hại ta bị Tuyết Trùng Tử trừng mắt rồi."

Lúc này, mọi người ầm ĩ nói chuyện, dọc đường đi rất náo nhiệt, chỉ có Tuyết Lượng một tay đỡ Tuyết Trùng Tử, một tay ôm hộp gỗ Cung Viễn Chủy đưa cho Tuyết Trùng Tử, không gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ

Mỗi một bước đi, dây đỏ trong hộp cũng sẽ phát ra tiếng chuông thanh thúy, đang xen với tiếng chuông Tuyết Trùng Tử vẫn nắm chặt trong tay, kỳ thực dọc đường đi tiếng đinh đinh đang đang vẫn vang lên liên tục như đang đáp lại tiếng nói chuyện

Tuyết Lượng bĩu môi, trong đầu kỳ thực tràn đầy hiếu kỳ

Hắn thầm suy đoán lung tung mục đích và lý do Cung Viễn Chủy tặng dây đỏ này cho Tuyết Trùng Tử là gì ?

Tuyết Trùng Tử theo bản năng nhìn Tuyết Lượng bên cạnh một cái, nhẹ giọng gọi, "Lượng nhi."

Tuyết Lượng bị điểm tên run lên một cái, theo bản năng nói ra câu hỏi trong đầu mình, "Chủy công tử tăng dây đỏ này rốt cuộc là vì sao ? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao ?"

Tuyết Trùng Tử bị hỏi tới mơ hồ, kỳ thực vừa rồi y sốt ruột ra ngoài, quả thực cũng không rảnh cẩn thận xem xét

Chỉ kịp bảo Tuyết Lượng cầm theo hộp gỗ trên người, chờ y tự đi núi trước tìm Cung Viễn Chủy

"Dây đỏ này vừa rồi ta nhìn, chế tác rất cẩn thận, chắc chắn người làm dùng không ít tâm tư." Nguyệt trưởng lão

"Ừ." Tuyết Trùng Tử gật đầu tán đồng, nghĩ lại mình vừa rồi cầm dây đỏ trên tay, cảm xúc trong lòng lên xuống bất thường, "Cách bện cũng rất đặc biệt, tổng thể đơn giản mà đẹp. Trong đó, ngọc bích trang trí cũng cùng màu với bảo thạch treo trên đai phong ta quanh năm dùng. Chuông treo ở giữa là trang sức trên người Cung Viễn Chủy. Ta vừa rồi xem, bên trong chuông còn có khắc chữ.... Nhưng vì thời gian cấp bách, ta chưa kịp xem cẩn thận. Khắc chữ gì, ta cũng không thấy rõ...."

"Lợi hại ! Chỉ một chốc liếc nhanh như vậy, huynh có thể nhìn ra được nhiều thứ như vậy."

Nhớ mang máng, vừa rồi Tuyết Trùng Tử thấy lệnh bài cung chủ Tuyết cung của mình bị đồng thời trả lời liền hỗn loạn, bắt đầu liên tục chấy vấn bọn họ có phải có người lén nói lời gì khó nghe, gây khó dễ gì cho Cung Viễn Chủy không

Cho nên, trong thời gian ngắn vội vàng lại hỗn loạn như vậy, Tuyết Trùng Tử cũng có thể nhìn ra nhiều chi tiết trên lễ vật Cung Viễn Chủy tặng như vậy, thực sự cũng rất khiến người bội phục

"Chỉ có thể nói, Tuyết Trùng Tử đối với Viễn Chủy đệ đệ ấu trĩ lại kích động của ta quả thực là chân ái !" Cung Tử Vũ cảm thán như vậy

Tuyết Trùng Tử lập tức trừng Cung Tử Vũ, lớn tiếng sửa lại, "Chấp Nhẫn đại nhân, Cung Viễn Chủy không ấu trĩ và kích động, chỉ là tuổi còn nhỏ, vẫn không quá giỏi biểu đạt tâm tình mà thôi. Cùng lắm, hắn cũng chỉ là không giỏi ăn nói."

"Được được, được được ! Huynh nói cái gì thì là cái đấy. Quả thực là "người tình trong mắt hóa Tây Thi" !" Cung Tử Vũ cảm thán

"Hừ." Tuyết Trùng Tử bĩu môi

Nguyệt trưởng lão không nhịn dược ngứa miệng lại bắt đầu bới chuyện, "Không đúng ! "Tây Thi" hơn phân nửa là dùng để hình dung nữ tử. Chấp Nhẫn đại nhân, nếu muốn hình dung quan hệ của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy, chắc là.... đổi từ khác mới đúng."

"Vậy.... Theo Nguyệt trưởng lão thấy, phải hình dung thế nào mới chính xác nhất ?" Cung Tử Vũ hỏi

Nguyệt trưởng lão mím môi cười, dường như nghĩ tới cái gì đấy, thêm cố tình trêu chọc

Hắn nhướn mày với Tuyết Trùng Tử, nói, "Tuyết Trùng Tử, không bằng huynh tự nói đi ! Quan hệ của huynh và Cung Viễn Chủy, nên hình dung thế nào ? Luôn không thể dùng tình cảm đoạn tụ để hình dung đi ! Trong lòng luôn rất mất tự nhiên."

Tuyết Trùng Tử hừ nhẹ một tiếng, trong lòng biết rõ mọi người cố tình trêu đùa y, dứt khoát không nói nữa

Đúng lúc này, Tuyết Lượng vẫn luôn yên lặng trái lại bừng tỉnh đại ngộ, kinh hô, "Ta rốt cuộc biết rồi !"

"Ngươi biết cái gì ?" Ba người còn lại đồng thanh hỏi

Tuyết Lượng bị hỏi tới mơ hồ, lúc này mới phát hiện mình bất tri bất giác nói ra lời trong lòng

Tuyết Lượng hết cách, bị mọi người nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể mặt dày nói, "Ta vừa nghĩ ra.... lý do Chủy công tử tặng công tử nhà ta dây đỏ này...."

Tuyết Trùng Tử nhướn mày

Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ cũng không nhịn được hỏi, "Vậy lý do là gì ?"

"....Liệu có phải.... sau khi Chủy công tử tới Tuyết cung, phát hiện công tử nhà ta không phải lúc nào cũng nắm được chuông, ngài ấy cảm thấy cầm chuông như vậy cũng rất vất vả, cho nên nghĩ cách để công tử nhà ta đeo bên người ?" Tuyết Lượng nói tới nghiêm túc, người nghe trái lại cảm thấy vô vị

"Chỉ như vậy ?" Tuyết Trùng Tử khó hiểu có chút mệt tâm

Nguyệt trưởng lão hừ một tiếng, trên mặt có chút khinh thường, cười như không cười

Cung Tử Vũ nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được mở miệng nói, "Không phải chứ ? Tuyết công tử, ngươi nghĩ cả buổi, kết quả cũng chỉ cho ra kết luận này sao ?"

"Ừm.... Đúng." Tuyết Lượng gãi đầu, đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng

"....Không sao, Lượng nhi cũng điểm nao cũng tốt. Tâm tư đơn thuần, đầu óc đơn giản." Tuyết Trùng Tử khen ngợi như vậy

Tuy rằng như vậy, Tuyết Lượng nghe thế nào cũng luôn cảm thấy công tử nhà mình có ẩn ý, "Công tử, sao ta cảm giác ngài đang nói ta ngốc ?"

"...." Tuyết Trùng Tử thực sự nghẹn lời

Nguyệt trưởng lão lại đã bắt đầu không nhịn được cười, chỉ thấy cả người hắn run lên kịch liệt, cũng thường có thể nghe thấy tiếng cười nhạo hắn cố tình đè nén

Cung Tử Vũ lúc này cũng không khỏi bật cười trêu chọc, "Tuyết công tử !"

Cung Tử Vũ đột nhiên xoay người lại đứng ngang bằng với Tuyết Lượng, giơ tay khoác vai đối phương, an ủi, "Không sao ! Có những lời chúng ta vẫn để trong lòng là được, không cần nói ra khỏi miệng, đỡ tự rước lấy nhục."

"...." Tuyết Lượng nghe hiểu, thoáng cái mặt đỏ như quả hồng

Nguyệt trưởng lão thích trêu chọc người khác, lúc này sao có thể bỏ qua cơ hội, vội vàng mở miệng, "Chấp Nhẫn đại nhân, ta cảm thấy huynh và Tuyết Lượng kẻ tám lạng, người nửa cân, đều thông minh ở mức tiêu chuẩn."

"....Huynh nói cái gì vậy ! Đây là, đây là một câu mắng hai người !" Cung Tử Vũ thoáng cái xù lông phản bác

Nguyệt trưởng lão lắc đầu cười, cũng không có chút khổ sở

Tuyết Trùng Tử trái lại tâm tư có chút bay xa, đột nhiên mở miệng ra lệnh, "Lượng nhi, mở hộp, lấy dây ra đây cho ta xem lại."

"Được, công tử." Tuyết Lượng nhận mệnh lập tức thực hiện, hiệu suất cực nhanh không người nào có thể làm kịp

Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ một bên ra hiệu cho nhau, đều bắt đầu không hẹn mà cùng chú ý hành động đột nhiên của Tuyết Trùng Tử

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử cẩn thận quan sát dây đỏ trên tay, sau đó nhẹ nhàng nhấc chuông lên, muốn kiểm tra chức khắc vừa rồi y chưa kịp nhìn rõ, rốt cuộc viết cái gì

"....Lòng như tấm lụa hoa, bên trong vạn nút thắt." Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm, tâm tình trong lòng theo tiếng chuông mà dâng trào lên rất nhiều

Không hiểu sao, y nhất thời đỏ bừng mắt, theo bản năng siết chặt chuông và dây đỏ trong tay

"Công tử, ngài sao vậy ?" Tuyết Lượng quan tâm hỏi

Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ lại cẩn thận nghĩ câu thơ vừa rồi Tuyết Trùng Tử nhắc tới

"Bài thơ này, chắc là lấy ra từ "Thiên thu tuế" của Trương Tiên thời nhà Tống." Nguyệt trưởng lão vừa nhớ, vừa nói tiếp, "Ta nhớ phía trước còn có một câu, ghép lại đầy đủ, đặc biệt có ý nghĩa...."

"A ! Ta nhớ rồi. Trời không già, tình khó dứt. Lòng như tấm lụa hoa, bên trong vạn nút thắt !" Cung Tử Vũ đột nhiên lớn tiếng nói, tâm tình vốn cao hứng vì đoán trúng, đột nhiên cảm giác trời tuyết lạnh lẽo xung quanh đông cứng lại

Trong thoáng chốc kia, lúc hắn hiểu rõ thâm ý Cung Viễn Chủy khắc chữ bên trong chuông, tâm tình cũng trở nên cổ quái

Bầu không khí giữa mọi người mắt thường có thể thấy được trở nên kỳ quái

"Trời không già, tình khó dứt. Lòng như tấm lụa hoa, bên trong vạn nút thắt...." Tuyết Trùng Tử đọc lại vài lần, biểu tình trên mặt không rõ là buồn hay vui, chỉ khiến người ta cảm thấy rất phức tạp

"Hắn thực sự rất ngốc, đúng không." Tuyết Trùng Tử khó hiểu cảm thấy cực kỳ đau lòng, hận không thể lập tức tới núi trước gặp Cung Viễn Chủy, sau đó ôm đối phương vào trong lòng dỗ dành

Cung Tử Vũ lộ ra vẻ khó xử, lúc này trong lòng chỉ nghĩ tới gương mặt Cung Thượng Giác đằng đằng sát khí, khiến người không rét mà run

Giọng nói hắn mỏng manh, thực sự khó có thể vào tai Tuyết Trùng Tử đang cảm động

"Tuyết Trùng Tử, ta thấy Cung Viễn Chủy không chỉ là ngốc ! Ta thấy đệ ấy là lớn mật tới vô pháp vô thiên rồi. Nếu để Cung Thượng Giác biết, ta cũng xong đời rồi !" Cung Tử Vũ có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang

Nguyệt trưởng lão chỉ cảm thấy buồn cười không thôi, không chút nào bị tâm tình phức tạp của mọi người ảnh hưởng

Tuyết Lượng lại không nhịn được cảm thán, "Không nghĩ Chủy công tử còn rất tình cảm. Hơn nữa, ta thực sự cảm thấy ngài ấy rất biết cách biểu đạt. Cách thổ lộ tâm ý này, trái lại giống công tử nhà ta lúc viết thơ lên quyển sách liên quan tới Xuất Vân Trùng Liên do Chủy công tử tự tay viết !"

"Ừ, không phải sao." Tuyết Trùng Tử còn đang đắm chìm trong ảo mộng tình yêu, hoàn toàn không có chút phòng bị

Nhưng Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ nghe tới đây đã sớm bát quái nhìn nhau một cái, sau đấy bọn họ cùng vây quanh Tuyết Lượng, bắt đầu ép hỏi chuyện Tuyết Trùng Tử viết thơ lên quyển sách gì về Xuất Vân Trùng Liên

Tuyết Trùng Tử bất tri bất giác muốn ngăn cản, lại thực sự không đấu lại hai người này

Cuối cùng, chỉ có thể nghẹn lời nhìn Tuyết Lượng ngốc nghếch bị Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ hỏi ra một đống sự thật khiến người khó có thể chịu được mà chỉ muốn đào hố chịu xuống

Tuyết Lượng cho tới nay đều biết mình là người của Tuyết Trùng Tử, đương nhiên lấy việc trung thành với Tuyết Trùng Tử làm trọng

Nhưng Tuyết Lượng cũng biết, công tử Tuyết Trùng Tử nhà hắn nhiều lần nhấn mạnh rằng Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn cũng không phải là người ngoài, nói chuyện cũng không cần kiêng kỵ

Cũng vì vậy, Tuyết Lượng đặc biệt thành thật trả lời mọi câu hỏi của Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ

"Ngày đó công tử nhà ta ở Tuyết cung, đoán chừng quá nhàm chán, đột nhiên nhớ Chủy công tử thành bệnh...."

"A đúng, bài thơ ngài ấy viết trên bìa quyển sách, ta nhớ là viết như vậy...."

"Nằm mơ nghe tiếng Chủy xa xăm. Tâm động ngàn dặm về núi trước. Bình minh lên, tuyết dần tan. Tình sâu, nhịp loạn như tơ."

....

"Lượng nhi, ngươi cần gì phải thành thật như vậy ?" Tuyết Trùng Tử lúc này ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có

Y xấu hổ nhíu chặt mày, thực sự không muốn để ý tới Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ trêu chọc và hỏi theo không ngừng

Lúc này Tuyết Lượng vẫn không hiểu chuyện gì, hắn thực sự không rõ, vì sao Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ cười tới ngã trái ngã phải, mà sắc mặt Tuyết Trùng Tử rất khó coi, cả người tản ra khí tức đằng đằng sát khí

"Công tử....?" Tuyết Lượng gương mặt hoang mang, "Ngài, ngài.... sao vậy ? Vì sao dùng ánh mắt đáng sợ này nhìn chằm chằm ta ?"

Tuyết Trùng Tử trầm mặc, yên lặng trừng Tuyết Lượng không nói gì

Tuyết Lượng sợ hãi rụt cổ, lại bị Cung Tử Vũ vỗ vào sau lưng một cái, sợ tới cả người hắn run lên

Chỉ thấy Cung Tử Vũ cười tới vô tâm vô phế, còn tiếp tục trêu chọc, "Dùng câu thơ đưa tình.... Cách biểu lộ này cũng không khác. Tuyết Trùng Tử, không phải là chiêu khắc chữ vào chuông này của Viễn Chủy đệ đệ cũng là do huynh dạy chứ ?"

"...." Tuyết Trùng Tử lựa chọn duy trì trầm mặc

Nguyệt trưởng lão luôn thích góp vui nhất, lúc này cũng đã không nhịn được mở miệng nói tiếp, "Theo ta thấy, không cần nghĩ, chắc chắn Tuyết Trùng Tử từng lén nhắc tới cái gì đấy. Không thì, Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên, sao có thể học được chiêu thức này."

"Không phải sao ? Ta cũng nghĩ vậy. Ha ha ha ha ~" Cung Tử Vũ cười nói

Tuyết Trùng Tử thẹn quá hóa giận, đột nhiên giơ tay kéo Tuyết Lượng, "Đi, đi nhanh chút cho ta. Đừng để ý tới hai hỗn đản phía sau."

"A ?!" Tuyết Lượng chung quy vẫn không hiểu chuyện gì

Nguyệt trưởng lão đuổi theo, tiếp tục trêu chọc, "Ngay cả từ "hỗn đản" cũng nói ra rồi. Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay ăn nói cẩn trọng, không thích nói lung tung nhất, huynh bị Cung Viễn Chủy dạy hư rồi sao ? Hay là, chính huynh cũng không biết học được từ này ở chỗ nào ?"

Cung Tử Vũ cũng cười nói tiếp, "Ta đoán chừng là Tuyết Trùng Tử thẹn quá hóa giận, mới không kiểm soát được lời nói. Ha ha ha !"

Tuyết Trùng Tử tức giận không nhẹ, nói tới cũng kỳ quái, thân thể vốn không quá khỏe mạnh, lúc này bị bọn họ luân phiên trêu chọc, khí sắc trái lại cũng hồng nhuận hơn nhiều

"Lượng nhi, ngươi nhớ kỹ. Nếu ta không có mạng quay về Tuyết cung, ngươi nói với Tuyết trưởng lão rằng ta bị Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn chọc cho tức chết." Tuyết Trùng Tử lạnh lùng nói

Lời này vừa nói ra, Tuyết Lượng gãi đầu, hoàn toàn không biết nên làm thế nào, chỉ có thể khổ sở gật đầu

Trái lại lời này của Tuyết Trùng Tử nổi lên tác dụng cảnh cáo, Nguyệt trưởng lão và Cung Tử Vũ nhất thời thu liễm đi không ít, khôi phục thái độ nghiêm túc bình thường

Nguyệt trưởng lão giả vờ nhìn sắc trời, sau đó nhẹ giọng nói, "Bây giờ không còn sớm nữa. Chúng ta phải tăng tốc, đi nhanh về nhà, chớ để Tuyết trưởng lão lo lắng."

Cung Tử Vũ cũng ho khan vài tiếng, hắng giọng nói, "Đúng vậy, phải đi nhanh hơn."

----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro