Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giác cung

Giác cung không có Cung Thượng Giác trở nên đặc biệt tĩnh mịch, hiu quạnh

Từ y quán quay về sắp một canh giờ, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn rầu rĩ không vui trốn trong phòng ở Giác cung, tự ngã vào trên giường

Nhìn từ bóng lưng, cậu thoạt nhìn giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng chỉ có Kim Phục trong lòng biết rõ, Cung Viễn Chủy khổ sở tới lén trốn trong chăn khóc

Phụng dưỡng Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy nhiều năm, Kim Phục từng thấy rất nhiều cảm xúc của Cung Viễn Chủy, nhưng thường thấy nhất là lúc Cung Viễn Chủy khổ sở, ủy khuất rơi nước mắt

Không thể không nói, Cung Viễn Chủy thực sự là một hài tử thích khóc

Từ nhỏ tới lớn đều như vậy

Hoặc là, nói chính xác hơn, Cung Viễn Chủy từ năm bảy tuổi, bắt đầu được Cung Thượng Giác nuôi dưỡng ở bên người, mới có nhiều biểu tình sống động và cách biểu đạt càng phong phú

"Chủy công tử, ngài vừa rồi chưa dùng bữa. Có cần, ta bảo phòng bếp chuẩn bị cho ngài chút đồ ăn không ?" Kim Phục ôn nhu hỏi

Cung Viễn Chủy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu

Cho dù cũng không quay đầu lại, cũng không có biểu đạt rõ ràng gì, nhưng Kim Phục biết Cung Viễn Chủy đang từ chối

Nhưng ít ra, Cung Viễn Chủy không định đuổi hắn đi, đây đã là chuyện khiến Kim Phục cảm thấy đặc biệt may mắn rồi

Kim Phục rốt cuộc vẫn không thể hiểu được lý do Cung Viễn Chủy khổ sở

Chỉ thấy hắn ôn nhu an ủi, "Chủy công tử, ngài yên tâm đi ! Chuyện của Tuyết Trùng Tử có nhiều người dụng tâm trông chừng như vậy, chắc sẽ không có vấn đề quá lớn. Nếu ngài lo lắng, ta cũng có thể bất cứ lúc nào đi tìm hiểu tin tức. Huống hồ, Chấp Nhẫn phu nhân trước đấy cũng từng hứa, sẽ truyền tin tức của Tuyết cung núi sau bất cứ lúc nào. Nếu đã như vậy, ngài đừng quá lo lắng, chăm sóc tốt bản thân, được không ?"

Cung Viễn Chủy vẫn không đáp lại, chỉ yên lặng rơi nước mắt, chỉ muốn ngăn cách mình lại

Trong lòng Kim Phục lo lắng, nhưng biết đây là biểu hiện của Cung Viễn Chủy đang khổ sở

Mỗi lần chỉ cần gặp phải chuyện ủy khuất, Cung Viễn Chủy cũng quen dùng cách khóc để biểu đạt

Cậu khóc tới thảm thương, luôn khiến Kim Phục không có cách nào, khuyên nhủ thế nào cũng không làm được chuyện gì

Nhưng cũng may, tâm tình của Cung Viễn Chủy tới nhanh, đi cũng nhanh

Mỗi một lần khóc xong, Cung Viễn Chủy luôn có thể nhanh chóng khôi phục trạng thái, giống như đầy máu sống lại

Nhưng cho dù như vậy, chỉ có Kim Phục tâm tư tinh tế nhưng ăn nói vụng về biết, kỳ thực Cung Viễn Chủy căn bản vẫn là một người đặc biệt tự ti, nhạy cảm

Kim Phục bất đắc dĩ khẽ thở dài, cuối cùng dứt khoát lựa chọn để lại không gian riêng cho Cung Viễn Chủy

Hắn chậm rãi rời khỏi phòng, còn không quên đóng cửa cho Cung Viễn Chủy

Sau đấy, Kim Phục ngây ngốc đứng ở hành lang, ngẩn người nhìn cảnh tuyết bay đầy trời

Bầu không khí sáng sớm rất tươi mát, Kim Phục và Cung Viễn Chủy một đêm không ngủ, kỳ thực cả người cũng có chút mệt mỏi

Cung Viễn Chủy không muốn ăn uống, Kim Phục cũng không ăn không uống

Thời gian trôi nhanh, Kim Phục cũng không biết mình đứng ở bên ngoài bao lâu

Chỉ biết là sau một thoáng hoảng hốt, bên tai dường như truyền tới tiếng nói chuyện quen thuộc, Kim Phục nhíu mày nhìn qua, đúng lúc thấy đoàn người Cung Tử Vũ và Nguyệt trưởng lão, mang theo hai vị của Tuyết cung đi tới chỗ hắn

Kim Phục đầu tiên là ngẩn người, nhưng lập tức thu lại sắc mặt kinh ngạc, bước nhanh tới nghênh đón

"Nguyệt trưởng lão ! Chấp Nhẫn đại nhân !" Kim Phục hành lễ với hai người quen thuộc, lại tiếp tục cúi đầu với hai người của Tuyết cung, "Kim Phục bái kiến hai vị Tuyết công tử."

Cung Tử Vũ vội vàng phất tay, thúc giục, "Được rồi, được rồi, đừng nhiều lời nữa. Kim Phục, chúng ta lần này tới thời gian gấp gáp. Cung Viễn Chủy đâu ? Mau bảo đệ ấy ra đây, chúng ta nói cho rõ ràng, cũng tiện để Tuyết Trùng Tử sớm quay về Tuyết cung thực hiện chữa trị. Dù sao Tuyết trưởng lão còn đang chờ ở núi sau, chúng ta cũng không tiện để Tuyết trưởng lão chờ lâu."

Chỉ thấy Kim Phục lộ vẻ khó xử, đang muốn tìm cớ từ chối, dù sao trạng thái của Cung Viễn Chủy bây giờ không tốt, quả thực không tiện gặp người

Nhưng lúc này, Tuyết Trùng Tử dường như đã sớm nhìn thấu, ôn nhu mở miệng nói, "Kim Phục, có thể để ta vào gặp hắn không ?"

"Tuyết công tử.... Ta...." Kim Phục ấp úng nửa ngày, cuối cùng dứt khoát nói ra toàn bộ

Hắn nói thật tình huống của Cung Viễn Chủy cho mọi người nghe, chỉ thấy mọi người lộ ra kinh ngạc và lo lắng, Cung Tử Vũ lại không khỏi tự trách

"Không phải, ta nói, nhưng, đây.... sao Cung Viễn Chủy thích suy nghĩ lung tung như vậy ? Ta chỉ thuận miệng nói, đệ ấy lại để những lời vô dụng này vào trong lòng...." Cung Tử Vũ phiền muộn khó hiểu, đang nghĩ không thì mặc kệ Kim Phục ngăn cản, vào phòng tìm Cung Viễn Chủy, lại bị Tuyết Trùng Tử ngăn lại

"Chấp Nhẫn đại nhân, vẫn là để ta vào một mình đi ! Nếu chỉ có ta.... Hắn có thể bằng lòng nghe ta nói." Tuyết Trùng Tử nói

Kim Phục đột nhiên dấy lên hy vọng, dù sao Cung Viễn Chủy tiếp tục như vậy cũng không phải là cách

Tuyết Trùng Tử không chút hoang mang cầm hộp gỗ trong tay Tuyết Lượng, sau đó hơi gật đầu với Kim Phục, nói, "Xin Kim thị vệ giúp đỡ dẫn đường."

Đúng lúc này, bên ngoài Giác cung đột nhiên đi tới lượng lớn thị vệ hoàng ngọc

Thị vệ hoàng ngọc vừa thấy mọi người, đều chắp tay hành lễ, nói rõ mục đích tới

Bọn họ đều là được Tuyết trưởng lão phái tới trông chừng Cung Viễn Chủy chép phạt

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, sắc mặt có chút khó coi, y lo lắng ra hiệu với Tuyết Lượng, chỉ thấy Tuyết Lượng hiểu ý gật đầu, sau đó bắt đầu cùng Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ tạm thời ngăn lại đám thị vệ hoàng ngọc

Nguyệt trưởng lão biết trong lòng Tuyết Trùng Tử lo lắng, còn không quên bắt đầu giáo huấn đám thị vệ này một phen

Chủ yếu là dặn dò bọn họ, tuy Cung Viễn Chủy bị phạt, nhưng không phải là lỗi lớn gì, cho nên nhắc nhở đám thị vệ nhất định phải dốc lòng chăm sóc, kiên nhẫn đối đãi với Cung Viễn Chủy

Cung Tử Vũ lại lấy ra bộ dạng của Chấp Nhẫn, nói đỡ vài lời, để đám thị vệ thực hiện nhiệm vụ chậm hơn chút, không cần quá nghiêm khắc

Tuy Cung Viễn Chủy bị phạt chép gia quy và cấm túc, nhưng cũng không quy định ngày, cho nên Cung Tử Vũ hy vọng đám thị vệ đừng làm khó Cung Viễn Chủy quá mức, làm cho đầy đủ hình thức, cũng không cần quá nghiêm túc

Tuyết Lượng vốn tới từ núi sau, vốn cũng có chút giao tình với những thị vệ chuyên phụng dưỡng Tuyết trưởng lão này

Hắn ra sức dựa vào nhân tình, cố tình nhấn mạnh quan hệ của Cung Viễn Chủy với Tuyết cung bọn họ

Dù là Tuyết trưởng lão hạ lệnh phạt Cung Viễn Chủy, nhưng đơn giản là vì làm bộ, tránh bị người nói là phá hỏng quy củ

Nhưng kỳ thực, những hình phạt này vốn cũng có thể miễn

Nói tới cùng, đơn giản là vì thân phận của Cung Viễn Chủy đặc biệt, tốt nhất đừng để người khác gây khó dễ, không thì Tuyết cung bọn họ chắc chắn giúp đỡ, tuyệt không tha cho người bắt nạt Cung Viễn Chủy

Cùng lúc đó, Tuyết Trùng Tử dưới sự dẫn đường của Kim Phục, đi tới trước cửa phòng của Cung Viễn Chủy trong Giác cung

Do dự một lúc, chung quy vẫn trực tiếp mở cửa phòng ra

Cung Viễn Chủy mệt mỏi nhiều ngày, vốn tinh thần cũng không tốt, lại luôn không có khẩu vị, càng không chịu uống dược

Lúc này cả người cậu sớm rất mệt mỏi, sau khi nghe thấy phía sau mơ hồ truyền tới tiếng mở cửa, còn cho rằng là Kim Phục quay lại

Cậu cũng lười tìm hiểu, chỉ tiếp tục cuộn mình trong chăn không nhúc nhích

Cung Viễn Chủy lười biếng nằm nghiêng trên giường, đưa lưng về phía Tuyết Trùng Tử

Rõ ràng mới vài ngày ngắn ngủi không gặp, nhưng Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời

Y chậm rãi đi tới chỗ Cung Viễn Chủy, lúc gần tới, mới rốt cuộc cảm nhận được cả người Cung Viễn Chủy đang run lên, giống như cảm giác được cái gì đấy

"Là ai ?!" Giọng Cung Viễn Chủy khàn khàn, tràn đầy địch ý

Cậu có cảm giác người tới không phải là Kim Phục, đột nhiên nổi tính khí, không quan tâm rất nhanh xoay người ngồi dậy, trực tiếp bày ra tư thế phòng bị, bất cứ lúc nào sẽ công kích

Tuyết Trùng Tử không nghĩ tới cậu sẽ có một chiêu như vậy, đột nhiên sửng sốt tới đứng lặng tại chỗ không động đậy

"Là ta." Tuyết Trùng Tử nói

Khí sắc y thoạt nhìn coi như không tệ, chỉ là rõ ràng có chút yếu ớt

"....Huynh ?" Hai mắt Cung Viễn Chủy phiếm tơ máu đỏ bừng, dường như có chút khó có thể tin được

Cậu cho rằng mình lẫn lộn với cảnh trong mơ, khó có thể phân rõ với sự thật

Mấy ngày nay trong đầu cậu đều lấp đầy Tuyết Trùng Tử, bây giờ cả người mệt mỏi quá độ, đã khó có thể suy nghĩ bình thường

"Là Tuyết Trùng Tử ? ....Nhưng, nếu là Tuyết Trùng Tử, sao huynh có thể tới đây. Huynh nên ở núi sau...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm tự nói, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sắc mặt cũng đặc biệt khó coi

Cảm nhận được trạng thái của Cung Viễn Chủy không đúng, Tuyết Trùng Tử vội vàng bước nhanh tới kiểm tra

Y vốn định giơ tay chạm vào Cung Viễn Chủy, nhưng lại bị sắc mặt thô bạo của Cung Viễn Chủy không chút báo trước dọa sợ tới mở to hai mắt

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy hung ác nắm chặt tay y, tức giận hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai ? Kim Phục đâu ?"

Tuyết Trùng Tử rất lo lắng, khó hiểu nghẹn ngào mở miệng nói, "Ngươi không nhận ra ta sao ? Ta là Tuyết Trùng Tử."

"Lừa gạt.... Ngươi không phải là y. Y ở núi sau.... Y sẽ không tới núi trước...." Cung Viễn Chủy đầu óc hỗn loạn, đột nhiên cảm xúc mệt mỏi nặng nề đập tới

"Cung Viễn Chủy, ngươi sao vậy ? Ngươi đừng làm ta sợ." Tuyết Trùng Tử rất lo lắng, y biết Kim Phục ở bên ngoài, vội vàng cao giọng gọi Kim Phục đứng gác ngoài hành lang, "Kim Phục, xảy ra chuyện rồi ! Ngươi mau vào giúp !"

Kim Phục vội vàng vào phòng, nhìn thấy hình ảnh Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy giằng co kỳ quái, không khỏi sửng sốt

Cuối cùng dường như nghĩ tới cái gì đấy, Kim Phục chạy vội tới, "Chủy công tử !"

Cung Viễn Chủy lúc nhìn thấy Kim Phục xuất hiện, biểu tình trên mặt cũng rất bất thường

Cậu không kịp nói cái gì, chỉ đột nhiên cả người mềm nhũn, thoáng cái mất khí lực ngã vào trong lòng Tuyết Trùng Tử

"Cung Viễn Chủy !" Tuyết Trùng Tử bị dọa sợ không nhẹ

Vốn bản thân Tuyết Trùng Tử cũng không tốt, bị trạng thái quá kém của Cung Viễn Chủy dọa sợ, sắc mặt cũng tái mét, hơi thở càng trở nên bất ổn

Chỉ bất quá nói vài câu liền cảm thấy lồng ngực phập phồng kịch liệt, thực sự khó thở

"Chủy công tử, ngài sao vậy ?! Không đúng, Tuyết công tử, lúc ta vừa ra ngoài, Chủy công tử rõ ràng còn tốt." Kim Phục cũng rất gấp, bắt đầu kiểm tra tình huống của Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử cố gắng bình tĩnh, động tác nhẹ nhàng bảo vệ Cung Viễn Chủy sớm nửa mê man ở trong lòng mình, nhưng kỳ thực sớm đau lòng tới khó thở, "Đừng sợ, là ta.... Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy !"

Cung Viễn Chủy mơ màng nói vài tiếng, nhưng thần chí đã mơ hồ

"Kim Phục, mau đi ra ngoài gọi Nguyệt trưởng lão tới !" Tuyết Trùng Tử bất tri bất giác vội vàng ra lệnh

Kim Phục lúc này mới hơi hồi thần lại, lập tức làm theo lời Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử đau lòng ôm chặt Cung Viễn Chủy vào trong lòng, không nỡ buông ra

Cũng không biết có phải vì độ ấm trên người y lạnh không, y luôn có thể cảm nhận được Cung Viễn Chủy đặc biệt nóng

Y đoán có lẽ Cung Viễn Chủy bị phong hàn, bị cảm lạnh, nhưng lại không có cách kết luận chính xác

Tâm tình Tuyết Trùng Tử phức tạp, đầu óc rất hỗn loạn, căn bản cũng không có cách suy nghĩ bình thường

"Tuyết Trùng Tử !" Là tiếng của Nguyệt trưởng lão

Tuyết Trùng Tử nhấc mắt nhìn lại, run rẩy mở miệng nói, "Huynh mau tới xem. Hắn có chuyện gì vậy ? Sao ngay cả ta cũng không nhận ra ?!"

Nguyệt trưởng lão sắc mặt nặng nề đi tới cẩn thận bắt mạch cho Cung Viễn Chủy, chỉ thấy hắn nhíu mày, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, sau đấy cao giọng hỏi Kim Phục, "Kim Phục, ngươi chưa cho công tử nhà ngươi uống dược sao ? Dược phương trước đây ta đưa cho ngươi đâu ? Ta không phải đã sớm dặn dò rằng dược này phải uống đúng lúc, không được tùy tiện dừng sao !"

Kim Phục lúc này mới kinh sợ trả lời, "Chủy công tử hôm qua sau khi gặp Chấp Nhẫn, liền mất hồn mất vía, không ăn không uống. Đương nhiên, ngay cả dược cũng không chịu uống.... Ta thấy ngài ấy gần đây khôi phục không quá tệ, hơn nữa ngài ấy nói dừng dược vài lần cũng không sao, ta cho rằng ----"

Trong lòng Nguyệt trưởng lão đã có đáp án, hắn cắt ngang lời Kim Phục còn chưa nói xong, tức giận nói, "Cho nên, ngươi cho rằng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nghe theo hắn cũng không sao, đúng không ? Hừ. Ta còn cho rằng, Giác công tử trước khi ra ngoài đã nói rất rõ với ngươi. Dược này của Chủy công tử là phải dùng đúng giờ, một lần cũng không thể bớt !"

Tuyết Trùng Tử phiền muộn lại sốt ruột, cũng không có tâm tư nhìn Nguyệt trưởng lão tức giận

Y sốt ruột hỏi, "Cho nên, Cung Viễn Chủy rốt cuộc sao vậy ?"

Nguyệt trưởng lão nhíu chặt này, trấn an, "Yên tâm, ta có thể chữa khỏi cho hắn. Bất quá, cần chút thời gian."

Nguyệt trưởng lão quay đầu dặn dò Kim Phục rất nhanh, bảo hắn đi y quán lấy dược cần dùng gấp, chỉ thấy Kim Phục lập tức lao ra khỏi phòng, trực tiếp chạy tới y quán

"Cung Viễn Chủy rốt cuộc sao vậy ? Huynh nói mau !" Tuyết Trùng Tử giận dữ nói

Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới nói đúng sự thật, "Vết thương ở tâm mạch của hắn trước đây, ta phối dược phương cho hắn mặc dù tốt, nhưng cần dùng thời gian dài, không được tùy tiện dừng dùng dược. Thân thể hắn trong thời gian này đã thích ứng dược phương và dược hiệu. Kết quả bây giờ đột nhiên dừng dược, thân thể bị phản phệ trở nên yếu ớt, lại đoán chừng mệt mỏi quá độ, bị phong hàn, thêm tâm tình, lúc này mới trở thành bộ dạng như này."

Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng, hai tay ôm chặt Cung Viễn Chủy, nói cái gì cũng không chịu buông tay

Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ, cũng không muốn lao lực khuyên nữa, kết quả ngay cả bắt mạch, kiểm tra tình trạng sức khỏe cho Cung Viễn Chủy, cũng mặc kệ Tuyết Trùng Tử ôm Cung Viễn Chủy mà làm

Lúc Tuyết Lượng và Cung Tử Vũ vội vàng cùng chạy vào phòng, nhìn thấy là cảnh tượng ngoài dự đoán này

Rốt cuộc giày vò nửa canh giờ, Nguyệt trưởng lão mới thuận lợi xử lý xong tình huống của Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy được Nguyệt trưởng lão đút dược, lúc này đã ngủ tới mê man

Nhìn Cung Viễn Chủy bất tỉnh nhân sự, Tuyết Trùng Tử vẫn không chịu buông tay

Y ôm Cung Viễn Chủy, khẽ nghiêng đầu dựa vào đầu Cung Viễn Chủy. Nếu hơi cúi đầu cũng có thể ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt trên người Cung Viễn Chủy, mùi hương thuộc về riêng cậu

Tất cả kế hoạch, đại khái mãi mãi cũng không theo kịp tốc độ phát triển của thực tế

Đám người Tuyết Trùng Tử lúc xuất phát từ Tuyết cung, chưa từng nghĩ tới Cung Viễn Chủy sẽ như vậy

"Không thì như vậy đi. Tuyết Trùng Tử, nếu chuyện đã thành như này, huynh quay về Tuyết cung trước đi." Cung Tử Vũ ôn nhu khuyên

Trong lòng Tuyết Trùng Tử chung quy vẫn lo lắng, "Hắn bây giờ thành như vậy, bảo ta làm sao có thể yên tâm...."

"Nhưng huynh ở đây, cũng không thể thay đổi được cái gì. Còn nữa, đừng quên, chúng ta đã đồng ý với Tuyết trưởng lão sẽ quay về trong vòng một canh giờ." Cung Tử Vũ bình tĩnh nói

Ngay cả Tuyết Lượng luôn nghe lời Tuyết Trùng Tử cũng không nhịn được khuyên, "Công tử, chúng ta quay về núi sau đi ! Chỗ này còn có Kim thị vệ chăm sóc, huống hồ bên ngoài có một đống thị vệ hoàng ngọc. Chắc là.... không có vấn đề gì đi."

Tuyết Trùng Tử vẫn lo lắng lắc đầu từ chối

Nguyệt trưởng lão có chút bất đắc dĩ, hắn đột nhiên đề xuất, "Không thì.... chúng ta cũng mang Cung Viễn Chủy về núi sau đi ?"

Nghe thấy như vậy, mọi người đều sửng sốt, nhưng chỉ có Tuyết Trùng Tử lộ ra vẻ bất ngờ

"Được không ?" Tuyết Trùng Tử nghiêm túc hỏi, không giống như đang nói đùa

"...." Nguyệt trưởng lão có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói đúng sự thật, "Đương nhiên không được."

Người sốt là Cung Viễn Chủy, nhưng sao Tuyết Trùng Tử lại giống người bị cháy hỏng đầu hơn vậy

Không cần suy nghĩ, Nguyệt trưởng lão cũng đoán được bộ dạng tức giận của Tuyết trưởng lão khi thấy Cung Viễn Chủy lại tới Tuyết cung núi sau

Dù sao có những quy cũ, vẫn phải tuân thủ, hơn nữa thân là người trong Cung môn, lại có quá nhiều chuyện thân bất do kỷ

Tuyết Trùng Tử cũng không phải là người không thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng lúc này quả thực kích động che mờ lý trí

Nhưng một lúc lâu sau, đợi cho tỉnh táo lại, Tuyết Trùng Tử chỉ bảo Tuyết Lượng mở giúp hộp gỗ, sau đó lấy ra lệnh bài Tuyết cung của mình ở bên trong

Chỉ thấy, Tuyết Trùng Tử sắc mặt nghiêm túc, cẩn thận đặt lệnh bài của mình vào tay áo Cung Viễn Chủy

Y thầm cầu nguyện, chỉ hy vọng Cung Viễn Chủy có thể từ lệnh bài Tuyết cung lần nữa quay lại bên cạnh mình này mà hiểu cho y mặc dù thân bất do kỷ, nhưng vẫn không muốn buông tay, không muốn tiếp nhận tình huống sức khỏe bây giờ

Tuyết Trùng Tử yên lặng ôm Cung Viễn Chủy một lúc, mới không thể không rời đi, luyến tiếc buông Cung Viễn Chủy ra

"Công tử, Chủy công tử có người chăm sóc. Ngài đừng lo lắng." Tuyết Lượng an ủi

Tuyết Trùng Tử mím môi không nói, chỉ nhấc mắt nhìn thoáng qua Kim Phục, nghiêm túc trầm giọng dặn dò, "Kim thị vệ, Cung Viễn Chủy giao lại cho ngươi. Nếu hắn không nghe lời, ngươi dùng tên của ta. Lệnh bài là ta tự tay đưa lại cho hắn, ngươi chỉ cần truyền lời của ta, nói rõ với hắn rằng, dây đỏ hắn tặng ta, ta rất thích. Nhưng, chiếc vòng này ta tạm thời không thể nhận được. Ngươi nói với hắn.... phải bảo trọng thật tốt, không được làm bậy nữa. Chờ ta quay lại núi trước tìm hắn. Tới lúc đó, do hắn tự tay đeo vòng cho ta."

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử quay đầu cẩn thận quan sát Cung Viễn Chủy, mới rốt cuộc nhịn xuống luyến tiếc, xoay người rời đi

Tuyết Lượng vội vàng đi theo, Nguyệt trưởng lão cũng không dừng lại lâu

Chỉ có Cung Tử Vũ đi rồi lại quay lại nói với Kim Phục, "Chờ Viễn Chủy đệ đệ tỉnh lại, ngươi giúp ta nói tiếng xin lỗi với đệ ấy. Tóm lại, là ta vô tâm khiến đệ ấy tổn thương. Nói với đệ ấy, cho dù ta liều cái mạng này, cũng sẽ không để Tuyết Trùng Tử gặp chuyện không may."

"Chấp Nhẫn đại nhân...."

"Được rồi, đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa, cứ như vậy đi ! Ta cũng phải chạy về Tuyết cung núi sau, Tuyết trưởng lão đang chờ !" Cung Tử Vũ đang định xoay người rời đi, lại nghĩ tới cái gì đấy, quay đầu lại, "Kim Phục, chuyện Cung Viễn Chủy bị phạt cấm túc, chép phạt gia quy, ngươi cũng đừng lo. Ta một lúc nữa sẽ dặn dò, tạm hoãn việc xử phạt tới khi nào Cung Viễn Chủy khôi phục sức khỏe mới thôi."

"Đa tạ Chấp Nhẫn đại nhân." Kim Phục nói

"Ừ. Vậy ta đi trước, ngươi cũng bảo trọng." Cung Tử Vũ hơi thở dài, lại lo lắng nói tiếp, "Nếu có khó khăn, hay gặp phải vấn đề gì, trực tiếp đi Vũ cung tìm Kim Phồn và Chấp Nhẫn phu nhân."

"Vâng, thuộc hạ nhớ kỹ. Tạ ơn Chấp Nhẫn đại nhân."

--------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro