Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày có tuyết, cảnh sắc ban đêm dường như cũng sáng hơn

Tối nay trăng đặc biệt tròn lại lớn, ở một phương diện nào đó mà nói, quả thực an ủi rất nhiều tâm sự nặng nề

Nguyệt trưởng lão mang theo mấy thị vệ, hạ nhân chuyển một đống dược liệu tới Tuyết cung, lúc băng qua hồ tuyết liên cũng rất cảm thán

Mặt hồ yên lặng phản chiếu ánh trăng trên trời, tuyết trắng bay xuống ở trong ánh đèn dầu của Tuyết cung dường như cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều

Mở cửa Tuyết cung, thị vệ và hạ nhân trật tự đặt từng thùng dược liệu tới vị trí riêng một cách chỉnh tề

Tuyết Trùng Tử vốn chờ ở bên giường quay đầu lại nhìn thoáng qua Nguyệt trưởng lão

Sắc mặt Tuyết Trùng Tử hơi lộ ra tái nhợt, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều so với trước khi chữa trị

"Thân thể của Tuyết Lượng đã không còn trở ngại, ta khuyên huynh tốt nhất đừng luôn hà khắc với bản thân như vậy."

Nguyệt trưởng lão cũng không phải là không thể hiểu được cảm giác tự trách, áy náy với bọn họ, đặc biệt là Tuyết Lượng

Nhưng đã mấy ngày liên tục, Tuyết Trùng Tử luôn sầu não như vậy, ngày đêm giày vò không chịu nghỉ ngơi, dứt khoát tiêu hao thân thể mình rất vất vả mới có chút khởi sắc

Thấy Tuyết Trùng Tử không để ý tới mình, Nguyệt trưởng lão lại gần vài bước, nhẹ nhàng nói, "Huynh đã trông ba ngày ba đêm rồi. Đủ rồi, Tuyết Trùng Tử. Tối nay mặc kệ thế nào, huynh cũng phải đi nghỉ. Đừng để tới lúc đó Tuyết Lượng không dễ gì tỉnh lại, nhưng bản thân huynh lại bị chính mình giày vò tới suy sụp. Huynh nói huynh làm như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì ? Nếu chuyện này đã xảy ra, huynh không bằng chăm sóc bản thân thật tốt, đỡ phải mấy người chúng ta phiền lòng, lãng phí nỗi khổ tâm của chúng ta."

Tuyết Trùng Tử lại không đáp lại. Mặt y không đổi sắc nhìn Tuyết Lượng mê man trên giường, chỉ cảm thấy tâm tình thập phần suy sụp, "Lượng nhi.... sau khi được Tuyết trưởng lão phái tới phụng dưỡng, bầu bạn với ta, chưa từng có ngày lành. Bây giờ lại vì ta mà thành như vậy, huynh bảo ta làm sao yên tâm nghỉ ngơi...."

Nguyệt trưởng lão, "Vậy huynh giày vò bản thân như vậy thì có tác dụng gì ? Chờ hắn tỉnh lại, chắc chắn sẽ càng lo lắng cho huynh, cũng càng tự trách bản thân liên lụy huynh. Kết quả, hai chủ tớ các huynh như vậy, tới lúc đấy không phải là liên lụy toàn bộ Cung môn, bất luận là núi trước hay núi sau đều cùng lo lắng sao."

Nguyệt trưởng lão giơ tay vỗ nhẹ sau lưng Tuyết Trùng Tử, thấy Tuyết Trùng Tử không động đậy, lần nữa mở miệng trấn an, "Huynh tin ta, bản thân Tuyết Lượng thực sự đã không có gì đáng ngại nữa. Tối nay tới lượt ta trông chừng, huynh nghe lời chút, đi nghỉ đi ! Thân thể huynh bây giờ tuy rất vất vả đả thông huyệt đạo bế tắc, nhưng thực tế thương thế trong người cũng cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng, không thì sợ rằng sẽ lưu lại bệnh. Tuyết Trùng Tử, huynh nói xem, chúng ta tốn sức nhiều như vậy, không phải là hạ quyết tâm hy vọng huynh có thể khỏe mạnh, khôi phục võ công sao. Nhưng nếu huynh tiếp tục giày vò như vậy, người khổ không chỉ là bản thân huynh, mọi người cũng sẽ vất vả theo. Huynh nhẫn tâm để chúng ta tiếp tục phiền lòng như vậy sao ?"

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, quả nhiên thần sắc khẽ thay đổi, thái độ cũng không cố chấp nữa

Y nhẹ giọng thở dài, ôn nhu hỏi, "Tuyết trưởng lão và Chấp Nhẫn thế nào rồi ? Vẫn ổn chứ ?"

"Tuy hao phí nội lực quá độ, nhưng rốt cuộc không tới mức quá bất ổn. Chấp Nhẫn ở núi trước có Giác công tử và Chủy công tử chăm sóc, lại có Kim Phồn và Chấp Nhẫn phu nhân giúp đỡ, không tới mức xảy ra vấn đề lớn. Còn Tuyết trưởng lão có ta và các thị vệ hoàng ngọc, hồng ngọc khác quan tâm, đương nhiên cũng không đáng ngại."

Lúc Nguyệt trưởng lão mỉm cười nói, Tuyết Trùng Tử nghe thấy hắn nhắc tới Cung Viễn Chủy, sắc mặt rõ ràng có chút thay đổi, nhưng rất nhanh bị thói quen của y che giấu tất cả cảm xúc

Tuyết Trùng Tử mím môi, dừng lại một lúc, mới hỏi, "Vậy còn huynh ? Sức khỏe của huynh ----"

"Đừng lo lắng lung tung, sức khỏe của ta cũng không đáng ngại. Lúc huynh cố chấp trông chừng Lượng nhi một tấc không rời, ta đã vận công điều tức, tối qua cũng nghiêm túc quay về Nguyệt cung nghỉ ngơi, trạng thái hôm nay coi như không tệ. Cho nên...." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, cười khổ, "Huynh đừng cố chấp nữa, bây giờ chỉ có huynh không khiến người bớt lo nhất."

"Huynh nên biết, ta chỉ muốn ở chỗ này chờ Lượng nhi tỉnh lại. Chỉ có như vậy, ta mới có thể yên tâm." Cho dù đã mệt tới không chịu nổi, Tuyết Trùng Tử vẫn kiên trì

Nguyệt trưởng lão không khuyên nổi, thực sự rất bất đắc dĩ

Nhưng lúc hắn chuẩn bị tiếp tục can ngăn Tuyết Trùng Tử, phía sau lại truyền tới tiếng thông báo của thị vệ

"Tuyết công tử, Nguyệt trưởng lão. Giác công tử ở ngoài cầu kiến !"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão không nhịn được nhìn nhau

"Sao Giác công tử lại đột nhiên tới đây ?" Tuyết Trùng Tử trong lòng nghi hoặc, nhưng kinh ngạc chiếm phần nhiều hơn

Mấy hôm trước, lúc y vừa kết thúc vận công chữa trị xong không lâu, nửa đêm trời còn chưa sáng, kỳ thực cũng đã gặp Cung Thượng Giác một lần

Bất quá, Tuyết Trùng Tử lúc đấy quả thực thân bất do kỷ, trạng thái sức khỏe và tinh thần đều không tốt, chỉ có thể nửa mê man

Lúc đó, cho dù Tuyết Trùng Tử còn mơ mơ màng màng, nhưng khiến y khắc sâu ấn tượng là, sau khi Cung Thượng Giác phong trần mệt mỏi quay về còn cố tình tới núi sau giúp đỡ

Dù sao Cung Thượng Giác cũng là một người có nội lực thâm hậu, võ công cũng là số một số hai trong Cung môn

Lúc y thấy mọi người vì hao phí nội lực quá độ dẫn tới nguyên khí đại thương, còn kịp thời truyền nội lực cho mọi người chữa trị đơn giản

Lúc đấy may mà ý thức của Tuyết trưởng lão coi như tỉnh táo, lại thêm Cung Thượng Giác quay về tọa trấn, bọn họ không hốt hoảng mà chỉ huy toàn bộ thị vệ giúp đỡ, mới không khiến cảnh tượng quá căng thẳng, hỗn loạn

Tuyết Trùng Tử thậm chí cho tới bây giờ còn có ấn tượng mơ hồ, sắc mặt Cung Thượng Giác nghiêm túc, truyền nội lực cho y còn luôn miệng uy hiếp bên tai y, "Tuyết Trùng Tử, huynh đã khiến mọi người nguyên khí đại thương, còn suýt nữa bỏ mạng vì huynh. Nếu chuyện tới bây giờ, huynh còn dễ dàng buông tay mà chết như vậy, dám khiến Viễn Chủy khổ sở vì huynh, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh. Cho dù huynh chết, ta cũng tuyệt đối không cho huynh chết yên ổn !"

Chỉ là nghĩ lại, cũng không khỏi sợ run cả người

Tuyết Trùng Tử lộ vẻ khó xử, khó có thể trả lời liếc Nguyệt trưởng lão bên cạnh một cái

Thấy Tuyết Trùng Tử dường như vẫn có chút hoảng hốt, Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, trái lại hạ lệnh với thị vệ, "Mau mời Giác công tử vào ! Vạn nghìn lần không được chậm trễ."

Chờ thị vệ nhận mệnh rời đi, Nguyệt trưởng lão mới cố tình thấp giọng trêu chọc Tuyết Trùng Tử đang thoáng sửa lại tác phong của mình, thoạt nhìn đặc biệt khẩn trương, "Không thì, huynh dứt khoát tìm một chỗ giả vờ bất tỉnh đi. Ta tới ứng phó với y."

Nói xong, Nguyệt trưởng lão còn cố tình nhíu mày, giống như đang tỏ vẻ "Huynh xem ! Ta như vậy đủ nghĩa khí chưa !"

Tuyết Trùng Tử lười quản chủ ý xấu của đối phương, chỉ có chút bối rối liếc xung quanh một lượt, thấp giọng nói, "Cũng không biết y định ở bao lâu, đun một bình trà nóng tiếp đãi y, xem y lần này tới làm gì."

Nguyệt trưởng lão không nhịn được lắc đầu bật cười, giả vờ giả vịt lại gần Tuyết Trùng Tử, thấp giọng nói, "Ai nha ~ Phận rể rốt cuộc vẫn phải gặp nhạc phụ."

Tuyết Trùng Tử vốn phiền muộn không chịu nổi, lúc này thực sự không nhịn được mắng một tiếng, "Cút ---- !"

Cũng thật trùng hợp, Cung Thượng Giác đúng lúc theo thị vệ đi tới cửa

Được rồi, hiểu lầm thật lớn

Mọi người sắc mặt khác nhau quan sát lẫn nhau

"Có sát khí." Đây là ấn tượng và cảm nhận đầu tiên lúc Tuyết Trùng Tử nhìn thấy Cung Thượng Giác

Đồng thời, cũng có lẽ là ảo giác quấy nhiễu, Tuyết Trùng Tử dường như nghe thấy tiếng chuông rất nhỏ trên người Cung Thượng Giác

Tuyết Trùng Tử sợ tới trong lòng run lên, đột nhiên ngay cả suy nghĩ đào hố chôn mình cũng có

Tuyết Trùng Tử xấu hổ, tức giận trừng Nguyệt trưởng lão vui vẻ khi có người gặp họa ở bên cạnh

Ý cười trên mặt Nguyệt trưởng lão thực sự không giấu được, thoạt nhìn cực kỳ thiếu đòn

"Nguyệt trưởng lão." Cung Thượng Giác hành lễ với Nguyệt trưởng lão đầu tiên

"Giác công tử." Nguyệt trưởng lão cúi đầu đáp lễ một tiếng, liếc Tuyết Trùng Tử một cái

Vốn, Tuyết Trùng Tử không ôm nhiều hy vọng, cho rằng mình có thể may mắn thoát được một kiếp, có lẽ Cung Thượng Giác chưa nghe thấy lời mình vừa nói

Dù sao Cung Thượng Giác võ công cao, thính lực cũng vượt trội

Y trăm triệu lần không nghĩ tới, Cung Thượng Giác bình thường nghiêm túc, hôm nay lại giống như biết rõ Tuyết Trùng Tử xấu hổ không chịu được, còn cố tình cười nói, "Xem ra.... Tuyết cung cũng không hoan nghênh ta tới, Tuyết công tử."

Tuyết Trùng Tử vội vàng đứng lên nghênh đón, còn chắp tay cúi đầu tạ lỗi, "Giác công tử nói đùa rồi. Đây.... Đây chẳng qua là hiểu lầm. Lời vừa rồi, đương nhiên không phải nói với Giác công tử. Mong Giác công tử lượng thứ, đừng trách cứ."

Cung Thượng Giác không đáp, chỉ sắc mặt lạnh lùng quan sát bộ dạng thập phần mệt mỏi của Tuyết Trùng Tử

"Đều đã mấy ngày rồi, nhưng thần sắc của Tuyết công tử cũng không chuyển biến tốt hơn, trái lại còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hay là, huynh không tĩnh tâm điều dưỡng ?"

Trong lòng Cung Thượng Giác kỳ thực rất bất mãn, y vốn cho rằng trải qua một ải này, Tuyết Trùng Tử càng quý trọng mình không dễ gì được mọi người vất vả giúp đỡ mới đổi lại được vài phần sức khỏe mới đúng

Nhưng bây giờ xem ra, Tuyết Trùng Tử căn bản lãng phí nỗi khổ tâm của mọi người thì thôi, còn thập phần không suy nghĩ vì đại cục

Nghe ra nghiêm trọng trong lời của Cung Thượng Giác, Nguyệt trưởng lão vội vàng giải thích thay, "Giác công tử yên tâm đừng gấp. Chuyện này có chút phức tạp, dù sao Tuyết Trùng Tử lo lắng cho tình huống của Tuyết Lượng, khó tránh khỏi không thể an tâm nghỉ ngơi ----"

"Hừ. Lời này của Nguyệt trưởng lão sai rồi." Cung Thượng Giác mím môi cười khẽ, nhưng ánh mắt sâu thẳm lại lộ ra chút lạnh lùng, "Theo ta thấy, Tuyết Trùng Tử không quý trọng an nguy của mình, đơn giản là uổng phí nỗi khổ tâm của mọi người. Mệt người, mệt thân."

Nguyệt trưởng lão lộ vẻ khó xử, đang muốn tiếp tục nói, lại bị Tuyết Trùng Tử ngăn lại

"Giác công tử." Tuyết Trùng Tử nói không nhanh không chậm, "Lời huynh nói, ta đều hiểu, cũng không có cách cãi lại, quả thực là ta cô phụ nỗi khổ tâm của mọi người. Nhưng bây giờ Tuyết Lượng chưa tỉnh lại, ta quả thực khó có thể an tâm, đương nhiên không có tâm tình tĩnh dưỡng."

"Bên nặng bên nhẹ, Tuyết công tử chắc là biết rõ mới đúng." Cung Thượng Giác hừ lạnh một tiếng, nhấc mắt nhìn quanh một lượt, sau đấy, mới tiếp tục nhẹ giọng nói rõ mục đích tới, "Ta lần này tới, kỳ thực là có chuyện muốn tìm Tuyết Trùng Tử huynh lĩnh giáo. Không biết có thể nói chuyện một chút không."

Tuyết Trùng Tử sửng sốt, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh hơi gật đầu, "Đương nhiên."

Bất quá mắt thấy xung quanh có chút hỗn loạn, một đống thùng dược liệu, lại một đám hạ nhân chờ lệnh, dường như cũng không thích hợp để nói chuyện

Tuyết Trùng Tử chần chờ một chút, chợt nghe thấy Nguyệt trưởng lão bình tĩnh nhất ôn nhu lễ độ đề nghị, "Không bằng mời Giác công tử theo Tuyết Trùng Tử tạm thời đi tới phòng của y đi ! Dù sao chỗ này nhiều người, không thích hợp để nói chuyện."

Dứt lời, trong lòng biết rõ Tuyết Trùng Tử lo lắng cho Tuyết Lượng, Nguyệt trưởng lão còn không quên cam đoan, "Yên tâm, Tuyết Lượng giao cho ta chăm sóc !"

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, lúc này mới yên tâm gật đầu

Y ra hiệu, "Giác công tử, làm phiền huynh cùng ta đi tới phòng phía sau, được không ?"

Cung Thượng Giác nghe vậy lập tức tỏ vẻ không có vấn đề

Lúc Tuyết Trùng Tử có chút thấp thỏm dùng ngọc bội đặc thù mở ra cửa đá, Cung Thượng Giác phía sau lại đột nhiên bị Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng gọi lại

Cung Thượng Giác nghi hoặc nhấc mắt, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão khẽ gật đầu với y, dùng giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy nhắc nhở, "Tuy biết Giác công tử là quân tử, không lợi dụng lúc người gặp khó khăn. Nhưng ta vẫn không nhịn được muốn nói một câu.... Tuyết Trùng Tử vì chăm sóc Tuyết Lượng, mấy ngày nay không ngủ không nghỉ, trạng thái của y không tốt, mong Giác công tử lượng thứ nhiều, đừng làm khó quá mức...."

Cung Thượng Giác nghe xong không kiềm chế được nhấc lên ý cười nhàn nhạt, nhưng ý tứ châm chọc tràn đầy, "Làm khó ? Huynh sợ ta làm khó y ?"

Thực sự nực cười, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy lời nói này vớ vẩn không thôi

Y dường như thoải mái cười trả lời, "Từ trước tới nay, người làm khó y nhất, chẳng lẽ không phải là chính y sao ?"

Nguyệt trưởng lão đột nhiên như bị bóp chặt cổ họng, bị Cung Thượng Giác đối đáp tới không trả lời được

Tuyết Trùng Tử vốn vừa mở xong cửa đá, theo bản năng quay đầu lại xem Cung Thượng Giác có theo kịp không, lại thấy Nguyệt trưởng lão kéo lại Cung Thượng Giác, hai người ở phía sau nói thầm cái gì đấy

Nhưng thấy sắc mặt hai người khác nhau, Nguyệt trưởng lão bộ dạng giật mình lại kinh ngạc, Tuyết Trùng Tử không cần đoán cũng có thể biết Nguyệt trưởng lão quả thực không phải là đối thủ của Cung Thượng Giác

Bị Cung Thượng Giác bắt bẻ từng chút một, Tuyết Trùng Tử lúc này tuy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng quả thực cũng biết là mình đuối lý trước, chỉ có thể bất lực không giải thích nữa

Y chỉ mong Cung Thượng Giác đừng liên lụy tới người khác, có chuyện gì nhằm vào một mình y là được rồi

"Giác công tử, cửa mở rồi." Tuyết Trùng Tử đúng lúc lên tiếng kéo về sự chú ý của Cung Thượng Giác, muốn mang Cung Thượng Giác nhanh chóng rời khỏi đây

Cung Thượng Giác nhún vai, không muốn tiếp tục để ý tới Nguyệt trưởng lão, chỉ chậm rãi đi tới chỗ Tuyết Trùng Tử

Nhưng lúc đi qua bên giường, vẫn không nhịn được nhấc mắt nhìn qua, thấy Tuyết Lượng bất tỉnh nằm trên giường, sắc mặt Cung Thượng Giác cũng có chút nặng nề, nhưng rất nhanh bị thói quen của y che giấu, rất sợ bị người nhìn thấu tâm tình chân thật của mình


Phía sau cửa đá của Tuyết cung, kỳ thực có động thiên khác

Sau khi đi vào cửa đá, đập vào mắt là sơn động rộng rãi được bài trí thoải mái, khiến người cảm thấy trước mắt sáng bừng

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng bên tai, khói mờ của hàn băng lượn lờ bốc lên

Vừa vào, quanh người cũng dường như quanh quẩn khí tức lạnh lẽo thuộc về hồ hàn băng

Tuyết Trùng Tử vừa rồi đã thuận tay cất ngọc bội, đợi cửa đá tự động khép lại, y mang theo Cung Thượng Giác đi dọc đường đá, "Mời đi theo ta."

Chỗ này tuyệt không âm u, ánh nến dọc đường đi, còn vì có ánh sáng tự nhiên được sắp xếp thỏa đáng, mỗi một góc trong sơn động cũng có thể thấy được ánh trăng tròn sáng ngời bên ngoài, cảnh sắc đẹp như tiên cảnh nhân gian

Cung Thượng Giác trước kia từng tới đây, cũng không kinh ngạc nhiều

Chẳng qua, dường như đúng lúc nghĩ tới cái gì đấy, y đột nhiên không nhịn được khẽ cười ra tiếng

Tuyết Trùng Tử nhất thời cảm thấy nghi hoặc không thôi, lén ném một ánh mắt săm soi tới chỗ Cung Thượng Giác, lại trùng hợp bị bắt sống

Cung Thượng Giác cũng không cố tình giấu diếm, trái lại hào phóng chia sẻ, "Huynh không cần để ý quá mức. Ta bất quá nghĩ tới một chuyện thú vị Viễn Chủy nói với ta."

"Ừm ?" Tuyết Trùng Tử tò mò, ánh mắt y có chút phát sáng, sắc mặt vốn mỏi mệt, căng thẳng cũng sáng bừng

Y nhẹ nhàng lên tiếng, tuy không nói tiếp, nhưng thực sự khó nén được hiếu kỳ

Cung Thượng Giác trái lại cũng không sao, nói đúng sự thật, "Ta được nghe, lúc Viễn Chủy và Kim Phồn trước đây từng lén tới Tuyết cung của huynh, bị rơi vào bẫy. May mà có Tuyết Lượng công tử đúng lúc ra tay cứu giúp, mới không gây ra đại họa."

Tuyết Trùng Tử đột nhiên cảm thấy nghẹn lời, theo bản năng dời ánh mắt đi, thực sự không dám đối diện với Cung Thượng Giác

Lúc này ánh mắt Cung Thượng Giác trái lại không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử, không tiếng động quan sát từng biểu tình và nhất cử nhất động của Tuyết Trùng Tử

Hai bọn họ dường như sóng vai mà đi, cũng vào lúc này, Tuyết Trùng Tử càng phiền muộn không thôi

Vì vừa rồi Tuyết Trùng Tử cho rằng là ảo giác mới nghe thấy tiếng chuông dường như càng hỗn loạn hơn

Y có chút tò mò lén liếc Cung Thượng Giác một bên, tiếng chuông bên tai, có tới từ chuông nhỏ được y đặt trong đai phong bên hông, cũng có tới không biết chỗ nào trên người Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác lại không kỳ quái hành động Tuyết Trùng Tử lén nhìn mình, nhưng y lại vào lúc này đột nhiên cầm cổ tay Tuyết Trùng Tử, rất nhanh kiểm tra mạch tượng của Tuyết Trùng Tử, không nhanh không chậm nói

"Kinh mạch trên người huynh tuy đã thông thuận, nhưng kỳ thực bên trong vẫn trống rỗng. Mấy ngày nay mệt mỏi và thương thế chưa lành, cũng không có ích cho sức khỏe của huynh. Hơn nữa, ta dám khẳng định kế hoạch chữa trị của Nguyệt trưởng lão cho huynh cũng chưa hoàn thiện. Mọi người nguyên khí đại thương, Nguyệt trưởng lão bọn họ cũng đang trong giai đoạn điều tức.... Nhưng tình huống của huynh không nên kéo dài, không thì chỉ sợ cũng thất bại trong gang tấc."

"Không phải.... Huynh hôm nay tới, rốt cuộc là muốn tìm ta có chuyện gì ?" Tuyết Trùng Tử vốn muốn thử giãy dụa, nhưng không được, "Giác công tử !"

Tuyết Trùng Tử khó có khi lộ ra chút tức giận, giống như bị hành động khiêu khích như vậy của Cung Thượng Giác chọc giận

Nói thật, Tuyết Trùng Tử từ nhỏ tới lớn, thực sự chưa từng bị người mạo phạm như vậy

"Hừ. Nếu không phải vì Viễn Chủy, ta mới lười tới đây." Cung Thượng Giác thong thả buông tay Tuyết Trùng Tử ra, không chút nào che giấu nói, "Viễn Chủy đồng ý với ta sẽ không phá gia quy của Cung môn nữa. Nhưng đệ ấy lo lắng cho tình huống của huynh, mấy ngày nay luôn khổ sở xin ta thay đệ ấy tới thăm huynh. Ta không lay chuyển được đệ ấy, cũng chỉ tới thay. Lại không nghĩ huynh không quý trọng bản thân không dễ gì có chút tiến triển, thân thể này không dễ gì được mọi người hợp lực giúp đỡ có chút khởi sắc, huynh lại không ngủ không nghỉ tiếp tục giày vò."

Tuyết Trùng Tử lấy được tự do, lại vì tâm tình không tốt, chỉ cúi đầu nhìn cổ tay vừa bị Cung Thượng Giác giữ

Cung Thượng Giác trầm giọng ép hỏi, "Tuyết Trùng Tử, quyết tâm của huynh chẳng lẽ cũng chỉ có vậy thôi sao ? Huynh rốt cuộc có muốn khôi phục sức khỏe, khôi phục võ công không ?"

Tuyết Trùng Tử tiếp tục yên lặng

Cung Thượng Giác thấy Tuyết Trùng Tử không đáp, cũng đột nhiên dừng chân lại, cười nói, "Nếu Tuyết Trùng Tử huynh không ngại, không bằng trực tiếp tìm một chỗ thích hợp cho huynh nghỉ ngơi đi !"

"A ?" Tuyết Trùng Tử cau mày, dường như có chút nghi hoặc không hiểu

"Thế nào ? Không tiện sao ?" Cung Thượng Giác thản nhiên cười, "Ta vốn cũng không ghét huynh, nhưng huynh biết không, ta chỉ không muốn Viễn Chủy bị tổn thương. Với võ công và năng lực của ta, nếu bây giờ ta coi như là người duy nhất trong Cung môn có cơ hội giúp huynh thực hiện giấc mơ, chẳng lẽ huynh còn muốn từ chối sao ? Chỉ vì tôn nghiêm nực cười của huynh kia sao ?"

Tuyết Trùng Tử yên lặng siết chặt hai tay, "Ta không có ý từ chối. Ta chỉ là.... không hiểu vì sao huynh phải làm như vậy ? Dù sao nếu ta không có cách khôi phục võ công, không đạt được giao hẹn trước kia với huynh, vậy ta không có tư cách có được Cung Viễn Chủy, huynh đương nhiên cũng không cần lo ta làm tổn thương hắn."

"Ha, đều là người của Cung môn, ta giúp huynh không phải là điều đương nhiên sao ?" Cung Thượng Giác biểu tình tự nhiên, hoàn toàn ở trong trạng thái chân thành

Y nhẹ nhàng nói tiếp, "Bỏ qua Viễn Chủy, ta giúp huynh coi như là hợp tình hợp lý, có Viễn Chủy, ta càng không có lý do không giúp huynh."

Tuyết Trùng Tử không khỏi bắt đầu suy nghĩ miên man, có phải Cung Thượng Giác đã thừa nhận tình cảm của y và Cung Viễn Chủy không, lại chỉ nghe Cung Thượng Giác nói như đinh đóng cột, không chút lưu tình cắt đứt suy nghĩ của y

"Đừng nghĩ nhiều. Vì ta cũng chưa tán thành chuyện của huynh và Viễn Chủy. Ta chỉ là cảm thấy Viễn Chủy quá để tâm về huynh, ta không muốn đệ ấy khổ sở lo lắng cho huynh. Không có gì hơn." Cung Thượng Giác nhẹ nhàng thở dài, thúc giục, "Đừng lãng phí thời gian nữa, núi trước còn có một đống chuyện chờ ta đi làm. Tuyết Trùng Tử, cơ hội ở trước mặt huynh, huynh có thể từ chối để ta giúp, nhưng ta muốn nhắc nhở huynh, ta sẽ không giúp huynh lần nữa."

Gương mặt Cung Thượng Giác cười như không cười, y nhíu mày với Tuyết Trùng Tử, giao quyền chủ động và lựa chọn cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, sau khi hít sâu vài hơi, dường như hạ quyết tâm

Cuối cùng, chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng nói, "Vậy.... làm phiền Giác công tử."

Cung Thượng Giác nghe thấy câu trả lời vừa lòng, ý cười trên mặt càng rạng rỡ, "Vậy mời huynh tiếp tục dẫn đường."

Tuyết Trùng Tử mím môi, trực tiếp đưa Cung Thượng Giác tới một căn phòng có thể coi là phòng riêng của mình

Trước đây lúc luyện công, Tuyết Trùng Tử cũng thường một mình tĩnh tâm bế quan ở đây

Đây là một căn phòng được thiết kế độc đáo nối liền với sơn động

Bên trong rộng rãi thông gió hơn so với tưởng tượng, cũng có khoảng lộ thiên thẳng ra bên ngoài

Lúc này ánh trăng nhu hòa trên trời chiếu xuống, nước hồ lấp lánh phản chiếu ra một bức tranh tuyệt mỹ

Cung Thượng Giác lần đầu tiên tới đây, chỗ này coi như là không gian riêng của Tuyết Trùng Tử, không khỏi có chút kinh ngạc

Phòng của Tuyết Trùng Tử tương đối nhất trí với cách bài trí đơn giản, thanh nhã với chính sảnh tiếp đãi khách của Tuyết cung, lại càng thêm một chút khí tức của thiên nhiên

Không biết vì sao, Cung Thượng Giác đột nhiên nghĩ tới thiết kế trong phòng Cung Viễn Chủy

Trong phòng Cung Viễn Chủy có một gốc cây to lớn, cảnh sắc kỳ thực có chút khác với người khác, nhưng Cung Viễn Chủy lại hết lần này tới lần khác vô cùng yêu thích, còn thường thích trèo lên cây ngủ và đọc sách

Mà lúc này, ở trong phòng của Tuyết Trùng Tử, Cung Thượng Giác nhìn thấy được điều vi diệu của sự đồng điệu

Phòng Tuyết Trùng Tử.... cư nhiên còn có hồ hàn băng ?

Không chỉ trải đầy hoa cỏ, còn có một gốc cây mọc ở đại sảnh che phủ một khoảng lớn, cư nhiên cũng trực tiếp dẫn thẳng ra ngoài trời

"Thoạt nhìn cũng rất độc đáo." Cung Thượng Giác nói

Trong giọng nói của y không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Tuyết Trùng Tử trái lại có vài phần kinh ngạc

"Giác công tử cảm thấy, ta và Cung Viễn Chủy không chỉ có một điểm giống nhau ?" Tuyết Trùng Tử nhàn nhạt hỏi, y đi qua bàn đá, chủ động pha trà cho Cung Thượng Giác

Tuyết Trùng Tử thuần thục lấy nước từ trong hồ hàn băng, sau đó đặt một bông tuyết liên vào trong ấm trà, đang muốn thực hiện bước tiếp theo, Cung Thượng Giác đột nhiên đi tới giúp đỡ

"Để ta làm ! Huynh ngồi nghỉ đi." Cung Thượng Giác nói

Tuyết Trùng Tử cảm thấy tiếp đãi khách có chút không chu đáo, theo bản năng muốn từ chối, lại nghe thấy Cung Thượng Giác mở miệng

Cung Thượng Giác vừa tiếp tục pha trà, vừa hòa nhã nói, "Huynh mấy ngày nay không nghỉ đủ lại không an tâm tĩnh dưỡng, thân thể đã sớm tới cực hạn rồi. Bất quá là ý chí của huynh ương ngạnh hơn người, liều mạng chống đỡ, mới khiến huynh miễn cưỡn còn có thể duy trì tỉnh táo mà thôi."

Sắc mặt Tuyết Trùng Tử có chút sầu lo, theo bản năng quay đầu đi

"Trong lòng huynh hiểu rõ, ta nói là sự thật. Tuyết Trùng Tử, ta lần này tới, quả thực là có chuyện muốn tìm huynh. Cho nên, khuyên huynh đừng quá miễn cưỡng thì tốt hơn. Ta hy vọng, huynh có thể tỉnh táo nói chuyện với ta." Cung Thượng Giác nói

Tuyết Trùng Tử lúc này mới không miễn cưỡng bản thân nữa, y tùy tiện ngồi xuống, hòa hoãn một hơi, ánh mắt theo sát hành động pha trà của Cung Thượng Giác

Nói tới cũng kỳ quái, tiếng chuông khiến Tuyết Trùng Tử cảm thấy phức tạp vẫn đang không ngừng ở bên tai, chắc chắn không phải là ảo giác

Tuyết Trùng Tử yên lặng nhìn chằm chằm Cung Thượng Giác, muốn tìm hiểu xem nơi phát ra tiếng chuông, lại bất ngờ phát hiện ra một chuyện khác

Động tác pha trà của Cung Thượng Giác thành thạo ngoài dự đoán của Tuyết Trùng Tử, Tuyết Trùng Tử là người yêu trà, lại quý trọng tuyết liên khó khăn lắm mới mọc ra, mà Cung Thượng Giác rõ ràng cũng là người đồng đạo, cách thức pha trà thoạt nhìn có thể nói là cảnh đẹp ý vui, tâm tình thoải mái

Cung Thượng Giác chỉ mơ hồ cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Trùng Tử, nhưng không nghĩ nhiều, đâu biết rằng tâm tư của Tuyết Trùng Tử đã sớm bay xa

Lúc Cung Thượng Giác đang muốn mở miệng, chợt nghe thấy Tuyết Trùng Tử đột nhiên nhắc tới Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử dường như là thốt ra, "Trình độ pha trà của Cung Viễn Chủy cũng là do Giác công tử tự mình dạy đi !"

Y nhớ, Cung Viễn Chủy cũng rất thích pha trà uống, nhưng lại rất lợi hại phối ra đủ loại nước trà kỳ quái

Cung Thượng Giác buồn bực hừ một tiếng, trái lại cũng không muốn nói chủ đề này, dứt khoát nói ra một chuyện khiến mình tương đối quan tâm hơn, "Nghe nói, huynh hôn tóc Viễn Chủy."

Lời này vừa nói ra, Tuyết Trùng Tử đột nhiên cảm thấy trong đầu ong ong lên

Cung Thượng Giác muốn giết người, căn bản không dùng tới võ công, chỉ dựa vào vài câu đơn giản

Thấy Tuyết Trùng Tử nghẹn lời không đáp được, Cung Thượng Giác lại cố tình đọc vài câu thơ, giọng điệu cố tình chậm lại, mang theo vài thâm ý trêu chọc, "....Lòng như tấm lụa hoa, bên trong vạn nút thắt."

Tuyết Trùng Tử vốn mệt mỏi không chịu nổi, không biết vì sao tinh thần thoáng cái tăng lên rất nhiều

Trong lòng y vẫn căng thẳng, sắc mặt lại giống như bị màu đỏ bao phủ, lộ vẻ xấu hổ không chịu được

Cung Thượng Giác lúc này đã pha trà xong, chỉ chờ đun nước

Y ngồi trước mặt Tuyết Trùng Tử, gương mặt mang theo nụ cười cực kỳ ôn nhu, nhưng ý cười kia lại cực kỳ không thích hợp với khí tức đằng đằng sát khi lúc này của y

"Giác công tử." Tuyết Trùng Tử hít sâu một hơi, giọng nói khó có khi run rẩy

Cung Thượng Giác đột nhiên giơ tay lấy ra dây đỏ treo chuông ngọc bích do Cung Viễn Chủy tự tay làm từ trong tay áo, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn

Tuyết Trùng Tử nhìn dây đỏ quen thuộc trước mắt, có chút bừng tỉnh đại ngộ tiếng chuông vừa rồi khiến y nghi hoặc rốt cuộc từ đâu mà có

"Tuyết Trùng Tử, ta luôn cho rằng huynh là một quân tử. Nhưng sao huynh.... luôn thích phá vỡ tưởng tượng ban đầu của ta như vậy." Cung Thượng Giác thay đổi giọng điệu trêu chọc trước đây, lúc này gương mặt rất nghiêm túc, "Viễn Chủy chưa thành niên, tuổi còn nhỏ, suy nghĩ cũng chưa chắc thành thục. Ta trước đây từng nói với huynh, đừng vượt quy củ, nên biết và giữ chừng mực. Nhưng huynh tự xem, huynh làm ra chuyện tốt gì ?"

--------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro