Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Qua một đêm, lúc trời mới sáng, Tuyết Trùng Tử đúng lúc kết thúc vận khí, thở dốc mấy hơi

Chợt nghe thấy tiếng quan tâm của Nguyệt trưởng lão vang lên

"Cho nên, Giác công tử đã thành toàn cho huynh và Chủy công tử rồi sao ?" Lúc Nguyệt trưởng lão hỏi lời này, kỳ thực trong lòng tràn đầy nghi hoặc

Cho dù là cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng cho Tuyết Trùng Tử, nhưng mơ hồ vẫn có chút hoang mang

Tối qua Cung Thượng Giác đặc biệt tới, tự mình dùng nội lực chữa trị cho Tuyết Trùng Tử, bây giờ sắc mặt của Tuyết Trùng Tử đã tốt hơn rất nhiều, khí huyết kinh mạch thông suốt, thân thể cũng cảm giác thoải mái hơn không ít

"Chắc là vậy đi." Tuyết Trùng Tử duỗi lưng, tuy thân thể cảm thấy tốt hơn, nhưng chung quy thiếu nghỉ ngơi, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi

"Phải là phải, không phải là không phải, chắc là vậy là thế nào ?" Nguyệt trưởng lão hiển nhiên không vừa lòng với câu trả lời của Tuyết Trùng Tử, vẫn không ngừng cằn nhằn

Tuyết Trùng Tử thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Tuyết Lượng vẫn đang bất tỉnh trên giường, nhẹ giọng hỏi Nguyệt trưởng lão, "Cung Thượng Giác hao tổn rất nhiều nội lực cho ta, huynh vừa rồi kiểm tra cho y, tình huống của y thế nào ? Thực sự không đáng ngại sao ?"

"Yên tâm, với công lực và tố chất của Giác công tử, đoán chừng nghỉ ngơi nửa ngày, tĩnh dưỡng một chút là có thể dần dần khôi phục." Nguyệt trưởng lão rất có niềm tin, quả thực tình huống của Cung Thượng Giác tuy hao tổn rất lớn, nhưng cũng may thể chất tốt, khôi phục chắc cũng rất nhanh

"Tuy nói như vậy, ta vẫn không quá yên tâm. Vừa rồi nên kiên trì phái người đưa y về...." Tuyết Trùng Tử thoạt nhìn có chút lo lắng, y sợ Cung Thượng Giác cố tình giấu khó chịu, chờ tới lúc Cung Viễn Chủy phát hiện ra, chắc chắn sẽ khiến Cung Viễn Chủy càng lo lắng

"Cũng không phải là chúng ta không muốn phái người hộ tống y. Nhưng huynh cũng thấy, với tính tình kia của Giác công tử, muốn quan tâm y cũng khó. Y chính là tính cách không thể yếu thế trước mặt người khác. Ta vốn muốn tự mình đưa y về núi trước, y lại cố chấp từ chối. Bất quá huynh cũng đừng lo, núi trước không chỉ có Chủy công tử, y sư ở y quán cũng nhiều. Giác công tử ở núi trước cũng coi như an toàn, sức khỏe của y quả thực cũng không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi, tẩm bổ một chút là được. Ta vừa rồi đã phái thị vệ hoàng ngọc lén đi theo để phòng ngừa vạn nhất, nếu thực sự cần, sẽ có người đúng lúc ra tay tương trợ, huynh có thể yên tâm."

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, nhưng vừa nghĩ tới Cung Thượng Giác lần này coi như thực sự thành toàn chuyện của mình và Cung Viễn Chủy, tâm tình y thoáng cái tốt hơn

Tuyết Trùng Tử lấy ra dây đỏ từ trong tay áo, sắc mặt cũng cực kỳ mỹ mãn

"Mặc kệ thế nào, lần này huynh thực sự phải đa tạ Cung Thượng Giác. Nếu không phải y, thân thể của huynh bây giờ cũng không thể khôi phục nhanh như vậy." Nguyệt trưởng lão nói tới đây, không khỏi có chút cảm thấy buồn cười

Hắn nói tiếp, "Nói đi nói lại, ta thiếu chút nữa bị hai huynh dọa chết. Ta vốn cho rằng, huynh nói chuyện với y, sợ nhất hai huynh một lời không hợp liền đánh nhau. Dù sao một canh giờ cũng không thấy có động tĩnh gì, ta thực sự không yên tâm chạy tới xem, kết quả cư nhiên nhìn thấy y xả thân dùng nội lực chữa thương cho huynh. Nói thật, ta cũng rất kinh ngạc. Không nghĩ tới Giác công tử tuy ngoài miệng ghét bỏ huynh, vẫn quan tâm huynh như vậy."

"Nói tới cùng, kỳ thực cũng là vì Cung Viễn Chủy. Cung Thượng Giác yêu thương Cung Viễn Chủy, đương nhiên cũng không hy vọng ta gặp chuyện không may. Tuy ta cũng cảm thấy có chút kinh ngạc như huynh, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên, không phải sao ?" Tuyết Trùng Tử cảm kích Cung Thượng Giác tương trợ từ đáy lòng, khẽ cười nói, "Y bất quá miệng cứng lòng mềm mà thôi. Huynh xem, y chịu chủ động chữa thương cho ta, còn đưa dây đỏ này cho ta, đây là minh chứng rõ nhất."

"Ừ, tuy tới bây giờ ta vẫn khó có thể tin được, dù sao Giác công tử đột nhiên thừa nhận huynh.... Nghĩ lại vẫn ngoài sức tưởng tượng."

Nghe giọng nghi hoặc của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử nghiêm túc suy xét một lúc, mới chậm rãi nói, "Có lẽ.... bị sự chân thành của ta đả động ?"

"Huynh nói những gì, hay là làm những gì ?" Nguyệt trưởng lão đột nhiên nổi lên hứng thú

Tuyết Trùng Tử nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy dường như là sợi dây đỏ này chiếm công lao lớn nhất

"Chắc là...." Tuyết Trùng Tử chần chờ một lúc, dường như đang hoài nghi khả năng này

"Chắc là cái gì ?"

"Chắc là.... có thể nhìn ra ta thực sự quý trọng dây đỏ Cung Viễn Chủy tự tay làm đi ? Cho nên, y mới bị ta làm cho cảm động ?"

"Huynh chắc chắn ?" Nguyệt trưởng lão tỏ vẻ nghi ngờ

Chỉ với chút chuyện này, sao có thể ?

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, nói đúng sự thật, "Không chắc chắn. Bất quá, ngoại trừ cái này, ta cũng thực sự không biết là lời nào, hành động nào của ta khiến y thay đổi chủ ý. Có lẽ, sau này tìm cơ hội hỏi lại y."

Tuyết Trùng Tử duỗi lưng một cái, lại nói, "Ta vừa rồi thực sự rất vui. Người vui vẻ, cái gì cũng quên mất, cũng không nghĩ tới hỏi y rõ ràng. Y rốt cuộc vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, bây giờ nghĩ lại, thực sự khiến người tò mò không thôi."

"Thôi đi, chuyện qua rồi thì đừng nghĩ nữa. Dù sao, tóm lại là chuyện tốt. Đúng rồi, còn có lệnh bài của Chủy cung. Vừa rồi ta thấy huynh định trả lại cho Giác công tử, nhưng y từ chối, còn muốn chờ huynh sau này tự mình trả lại cho Chủy công tử. Đây lại là chuyện gì vậy ?" Nguyệt trưởng lão hiếu kỳ hỏi

Tuyết Trùng Tử nghĩ tới đây, không nhịn được nhấc lên ý cười thoải mái

"Ta đoán, y hy vọng ta nói rõ ràng với Cung Viễn Chủy. Dù sao lệnh bài này cũng không phải là vật tầm thường gì, nên do cung chủ tự cầm mới đúng. Chuyện Cung Viễn Chủy và ta lén trao đổi lệnh bài, kỳ thực cũng không thích hợp. Cho nên, Cung Thượng Giác có thể là hy vọng ta chủ động trả lại lệnh bài, cũng nói với Cung Viễn Chủy không được làm việc không suy xét trước sau như vậy nữa !"

"Nói tới cũng thú vị. Chuyện trao đổi lệnh bài này của các huynh coi như cũng là bất ngờ thú vị. Ta nhớ lúc đấy cũng không phải là ý của huynh, ai có thể đoán được huynh đưa lệnh bài của huynh cho Chủy công tử, hắn cư nhiên còn bắt chước làm theo. Ai nha ~ Bây giờ nghĩ lại, cũng thực sự rất buồn cười."

"Đúng vậy, Cung Viễn Chủy có đôi khi thực sự ngốc, hành sự cũng hoàn toàn không suy xét." Tuyết Trùng Tử lắc đầu cười khẽ

"Ta nói này, các huynh là kẻ tám lạng, người nửa cân. Hơn nữa, hắn không biết nặng nhẹ như vậy, chẳng phải là bắt chước Tuyết Trùng Tử huynh sao !" Nguyệt trưởng lão vui vẻ khi có người gặp họa, nhưng vẫn cảm thấy Tuyết Trùng Tử thực sự rất may mắn, "Bất quá như vậy, cũng coi như là chuyện tốt. Vậy huynh cũng có thể quang minh chính đại lấy chuyện đi trả lại lệnh bài, tới núi trước gặp Chủy công tử một lần."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy mím môi cười, ánh mắt cũng trở nên tràn đầy nhu tình

"Ừ, quả thực nên đi gặp hắn. Ta định chờ Lượng nhi tỉnh lại trước, cũng chờ ta khôi phục tốt hơn chút, tới lúc đó đi núi trước gặp hắn. Sau đấy, ta muốn chính thức bế quan. Bây giờ việc cấp bách vẫn phải nhanh chóng khôi phục công lực mới đúng." Tuyết Trùng Tử nói

"Kế hoạch nghe không tệ, hy vọng tất cả thuận lợi, đừng xảy ra rắc rối nữa." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài một tiếng, trong lòng cũng trở nên chắc chắn hơn nhiều, "Tuyết Trùng Tử, ta thấy Tuyết Lượng đoán chừng không tỉnh lại nhanh như vậy, không thì.... huynh về phòng nghỉ ngơi trước đi ! Ta ở đây trông, sẽ không có vấn đề gì đâu."

"Huynh đã trông cả đêm rồi ----"

"Ta không sao, rất tốt. Huynh cũng đừng lãng phí công sức Giác công tử không dễ gì giúp huynh điều trị thân thể. Mau đi nghỉ ngơi đi, đừng cậy mạnh nữa. Sắc mặt mệt mỏi này của huynh, chờ một lúc nữa nếu Tuyết Lượng tỉnh lại nhìn thấy, chắc chắn sẽ đau lòng." Nguyệt trưởng lão khuyên

Mặc dù Tuyết Trùng Tử có chút không cam lòng, nhưng nghĩ tới mình đã làm phiền rất nhiều người chịu khổ vì mình, cảm thấy có lẽ y không nên tiếp tục miễn cưỡng bản thân nữa, tránh uổng phí nỗi khổ tâm của nhiều người như vậy

Đã mấy tháng nay, y làm phiền nhiều người trong Cung môn chịu khổ cùng y như vậy, bây giờ thực sự rất không nên

"Có lẽ huynh nói đúng...." Tuyết Trùng Tử có chút lảo đảo đứng lên, được Nguyệt trưởng lão đỡ đứng vững lại

"Mạng của ta là các huynh hao hết tâm tư, tận hết khả năng, liều mạng cứu về. Nếu ta không quý trọng sinh mạng này nữa, đoán chừng cũng quá không biết tốt xấu. Ta thấy.... ta nên đi nghỉ ngơi, Lượng nhi nhờ cậy huynh." Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão thấy Tuyết Trùng Tử cuối cùng chịu đi nghỉ, lập tức gật đầu đồng ý

Lúc này, hắn còn gọi vài thị vệ hộ tống Tuyết Trùng Tử quay về phòng nghỉ ngơi

Tuyết Trùng Tử trước khi đi vẫn rất không yên lòng quay đầu lại nhìn Tuyết Lượng hồi lâu


Núi trước, Giác cung

Cung Thượng Giác cả đêm đi Tuyết cung một chuyến, sau khi quay về, thân thể mang theo chút bệnh nghỉ ngơi một ngày

Cung Viễn Chủy lo lắng cho sức khỏe của y, nói cái gì cũng không chịu đi, luôn trông chừng ở bên cạnh Cung Thượng Giác, một tấc cũng không rời

Lúc màn đêm dần buông xuống, Cung Thượng Giác ngủ gần một ngày mới cảm thấy tinh thần cuối cùng tốt hơn không ít

Ban đêm, trên hành lang chỉ còn lại Kim Phục canh chừng, đám thị vệ và hạ nhân khác đều đã lui xuống

Trong phòng, Cung Viễn Chủy vừa cùng Cung Thượng Giác ăn xong cơm tối, lúc này hai huynh đệ đang nói chuyện

Mấy tháng liên tiếp này, hai huynh đệ bọn họ nếu không phải bận rộn chuyện của mình, thì là vì Tuyết Trùng Tử mà ảnh hưởng tới hòa khí, giận dỗi, chiến tranh lạnh, dường như đã rất lâu cũng chưa ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc

Bây giờ, Cung Thượng Giác vừa vì chữa trị cho Tuyết Trùng Tử mà hao tổn không ít nguyên khí, trong lòng Cung Viễn Chủy cảm kích lại xấu hổ, thực sự rất đau lòng, tâm tình cực kỳ phức tạp

Nhưng cũng vì vậy, Cung Viễn Chủy hoàn toàn nhu thuận săn sóc dính chặt bên cạnh ca ca, một chút tính khí cũng không có, cũng quyết định bình tĩnh nói chuyện với ca cậu

"Kỳ thực.... tuy ca ca ngoài miệng ghét bỏ Tuyết Trùng Tử, nhưng.... trong lòng vẫn không yên tâm. Không thì, cũng sẽ không đặc biệt tới núi sau một chuyến, đúng không !" Lúc Cung Viễn Chủy nói tới đây, giọng điệu vẫn có chút thấp thỏm, cũng luôn lén quan sát sắc mặt Cung Thượng Giác

Nhưng thấy tuy biểu tình của Cung Thượng Giác cười như không cười, nhưng rõ ràng không có địch ý và phản cảm, Cung Viễn Chủy mới coi như chân chính yên lòng

Cung Thượng Giác không trả lời, chỉ tự châm trà cho bản thân

Cung Viễn Chủy bĩu môi, trong đầu cố gắng tìm chủ đề khác

Nhưng không biết vì sao, cậu nhìn bầu không khí bây giờ coi như không tệ, muốn thử một lần lớn mật nói lại về Tuyết Trùng Tử

"Ca." Cung Viễn Chủy khẽ gọi một tiếng, lúc nhận được Cung Thượng Giác nhẹ nhàng đáp lại, mới tiếp tục nhỏ giọng hỏi, "Chuyện này.... Huynh bây giờ.... có phải.... không ghét Tuyết Trùng Tử như vậy nữa không ?"

"Hừ." Cung Thượng Giác buồn bực hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén không chút che giấu nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, "Có chuyện gì thì nói thẳng. Đừng lòng vòng."

Cung Viễn Chủy xấu hổ cười, gãi đầu, mới chậm rãi lại cẩn trọng mở miệng hỏi, "Ta chỉ là có chút tò mò.... Thái độ của huynh bây giờ đối với Tuyết Trùng Tử.... là thế nào ?"

Cung Thượng Giác yên lặng một chút, không lập tức trả lời vấn đề của Cung Viễn Chủy

"Ca ?"

"Thái độ của ta đối với y thế nào, quan trọng sao ?"

"Đương nhiên quan trọng !"

Cung Viễn Chủy dường như có chút sốt ruột, chỉ thấy Cung Thượng Giác ôn nhu mở miệng

Cung Thượng Giác hỏi, "Đệ thực sự thích y như vậy sao ?"

"Ta ---- !" Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, đột nhiên lại theo bản năng cúi đầu xuống, cố tình tránh ánh mắt săm soi của Cung Thượng Giác

"Viễn Chủy, đệ là ta một tay nuôi lớn."

"....A ?"

"Đừng giấu ta, ta muốn nghe lời nói thật." Cung Thượng Giác nói

Cung Viễn Chủy nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn quyết định thẳng thắn, "Ca, ta.... ta thực sự cảm thấy.... Tuyết Trùng Tử rất tốt. Ta rất thích y, muốn làm bằng hữu với y !"

"Bằng hữu như nào ?" Cung Thượng Giác lại hỏi

Cung Viễn Chủy hơi sửng sốt, lẩm bẩm nhắc lại, "Bằng hữu.... như nào ?"

Cung Thượng Giác nhìn thấu Cung Viễn Chủy trì độn, nghĩ thầm hài tử này quả thực vẫn chưa hoàn toàn thông suốt, chủ động chỉ điểm, "Bằng hữu bình thường sẽ không có hành động vượt qua giới hạn như hôn tóc đối phương...."

"A !" Cung Viễn Chủy xấu hổ cười vài tiếng, mặt khó hiểu có chút nóng lên, "Ca, nếu huynh nói như vậy, cũng đúng.... Ha ha. Chuyện này.... Khụ khụ khụ.... Ta và Tuyết Trùng Tử dường như thân thiết hơn một chút so với quan hệ bằng hữu bình thường...."

Cung Thượng Giác thở dài nặng nề, lắc đầu, cầm chén trà uống hết trà nóng, lại rót đầy trà cho mình, sau đấy lại làm một hơi cạn, dường như cảm thấy thực sự đắng chát

Cung Viễn Chủy nhìn Cung Thượng Giác lộ ra vẻ mất kiên nhẫn này, không khỏi có chút lo lắng

Cậu nghĩ, có lẽ là thời cơ không đúng, cũng có lẽ cậu thực sự không quá thích hợp nói về chủ đề này với Cung Thượng Giác

Do dự một lúc, Cung Viễn Chủy rốt cuộc lấy dũng khí nói sáng chuyện khác để giảng hòa, lại chỉ thấy Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt đặc biệt nghiêm túc

"Huynh, huynh sao vậy ? Sao trông.... đáng sợ như vậy ?" Cung Viễn Chủy rụt cổ lại, đột nhiên cảm thấy mình thực sự hoàn toàn không có cách với ca ca nhà mình

Cung Thượng Giác tay chống đầu, xoa mi tâm vài cái, mới nhẹ giọng giáo huấn, "Viễn Chủy, có những lời, ta vốn không nên nói với đệ sớm như vậy. Nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta cảm thấy hai huynh đệ chúng ta vòng vo như vậy, cho dù nói tới sáng mai cũng không nói được tới trọng điểm."

"....Vậy, ca ca, huynh muốn nói với ta cái gì ?" Cung Viễn Chủy hỏi

"Viễn Chủy, ta biết đệ tâm duyệt Tuyết Trùng Tử."

"A ! Chuyện này.... Ta...."

"Ta nói đúng không ?"

"....Đúng."

"Được, vậy ta nói tiếp. Hai đệ đều là nam tử, tình cảm đoạn tụ này chỉ sợ sẽ không được phần lớn thế tục chấp nhận. Ta hy vọng đệ hiểu rõ, đệ thực sự quyết định chưa, biết tiếp theo nếu quan hệ của hai đệ công khai, sẽ gặp phải những khó khăn nào chưa ?" Cung Thượng Giác quan sát thần sắc và hành động dù chỉ rất nhỏ của Cung Viễn Chủy, nhìn ra Cung Viễn Chủy nghi hoặc và bất an, lần nữa lên tiếng nói, "Đệ có thể chắc chắn, cũng đã quyết định chưa ? Bằng lòng gánh vác tất cả hậu quả sau này không ? Cho dù, nhất định phải sống trong ánh mắt dò xét của người khác suốt quãng đời còn lại ?"

"Ca." Mặc dù Cung Viễn Chủy có chút lo lắng, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định nói thật lời trong lòng, "Ban đầu, ta chưa từng nghĩ quan hệ của ta và Tuyết Trùng Tử sẽ trở thành như vậy. Nhưng trải qua nhiều chuyện và tâm tình thay đổi như vậy, ta phát hiện mình thực sự thích khoảng thời gian chung đụng với y. Tuyết Trùng Tử rất quan tâm ta, ta thích.... làm bất cứ chuyện gì với y. Cho dù mãi mãi ở bên trong Cung môn nhàm chán, cũng cảm thấy rất thú vị ! Ta chỉ là nghĩ như vậy. Còn về.... ánh mắt của người khác và lời ra tiếng vào...."

Cung Viễn Chủy dừng một chút, ánh mắt đột nhiên phiếm ánh sáng lấp lánh, chần chờ nói với Cung Thượng Giác, "Ca, từ lúc ta nhỏ huynh từng dạy ta, làm người chỉ cần không có lỗi với thiên địa, không thẹn với lương tâm, thì không cần chú ý tới ánh mắt của người khác và lời đồn quá mức. Không phải sao ? Ta cho rằng quan hệ của ta và Tuyết Trùng Tử nên thẳng thắn, không cần che giấu, càng không cần để ý tới lời phê phán của người khác như vậy. Ta thích Tuyết Trùng Tử, y cũng thích ta, ta muốn.... yêu y, ta biết, y cũng sẽ yêu ta. Như vậy rất tốt ! Ta thấy đủ rồi."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác lộ vẻ khó xử, nhưng dường như có chút bị lời của Cung Viễn Chủy lay động

"Ca !" Cung Viễn Chủy cực kỳ thận trọng nói tiếp, "Ta biết huynh lo lắng, cũng biết huynh quan tâm ta hơn bất cứ ai. Nhưng, ca ca, lần này, huynh thuận theo tâm ý của ta, được không ? Cho dù sau này thất bại, ta cũng sẽ không hối hận. Ta đồng ý với huynh, ta sẽ luôn sống tốt, cho nên.... xin huynh yên tâm, được không ?"

"Đệ không hiểu ----"

"Có lẽ ta thực sự không hiểu rất nhiều chuyện. Nhưng, cuộc sống không phải là như vậy sao ? Vừa sống, vừa học, vừa trải nghiệm, vừa trưởng thành.... Ta không biết nên nói với huynh thế nào, nhưng ta thực sự cảm nhận được cảm giác gặp nhau hận muộn với Tuyết Trùng Tử, giống như bằng hữu tri kỷ, cũng giống như người thân...."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác khẽ gọi một tiếng, lại phát hiện mình nghẹn lời không nói được, không biết phải nói từ đâu

Cung Viễn Chủy lại nhẹ nhàng cười, trên mặt cậu tỏa ra ánh sáng Cung Thượng Giác đã lâu chưa từng thấy

"Ca, ta còn nhớ huynh từng nói với ta.... Tình yêu, sẽ có rất nhiều tư vị, không nhất định sẽ là vui vẻ. Nhưng, cuộc sống không phải là như vậy sao ? Sẽ có chua ngọt cay đắng, muôn màu muôn vẻ. Ta biết huynh không muốn ta bị tổn thương, nhưng dù sao ta đã trưởng thành, cũng là huynh nói, con đường này huynh không có cách mãi mãi đi cùng ta. Rất nhiều lúc, ta cũng phải học cách độc lập, đi con đường của riêng ta, không phải sao ?" Cung Viễn Chủy nói

Thấy Cung Thượng Giác trầm mặc không nói, Cung Viễn Chủy lại nói tiếp, "Tuyết Trùng Tử không phải là người ngoài, y cũng là người của Cung môn. Như vậy không phải rất tốt sao ? Ca, ta tin Tuyết Trùng Tử sẽ không hại ta. Hơn nữa, bất luận sau này quan hệ của ta và y tiến triển thế nào cũng vậy, ta vẫn là người của Cung gia, cũng là người trong Cung môn. Ta sẽ không rời khỏi Cung muôn, mãi mãi cũng chỉ bầu bạn bên cạnh huynh."

Cung Thượng Giác nghe vậy, không khỏi hít một hơi lạnh, theo bản năng nhắm mắt lại, lẳng lặng trầm tư

Cung Viễn Chủy lại có chút bất an trông chừng ở một bên, trong đầu cậu còn đang suy nghĩ xem thuyết phục Cung Thượng Giác thế nào

Nhưng đâu biết, lần này Cung Thượng Giác cũng không kịch liệt phản đối, cũng không bá đạo cố chấp như Cung Viễn Chủy tưởng tượng

Cung Thượng Giác chỉ chậm rãi mở mắt ra, giọng điệu bình thản hỏi một câu, "Đệ thực sự nghĩ kỹ rồi ?"

Cung Thượng Giác cho rằng Cung Viễn Chủy sẽ lập tức trả lời chắc như đinh đóng cột với y, nhưng không

Cung Viễn Chủy nghe câu hỏi của y, trái lại nghiêm túc trầm tư một lúc, sau khi nghĩ kỹ, rốt cuộc mới có đáp án

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy cười nói, "Đúng. Ca ca, ta nghĩ kỹ rồi. Ta không hối hận."

Cung Thượng Giác cũng không biết nên vui hay buồn, nhưng dường như vào lúc này, y lại nghĩ tới câu nói của Tuyết Trùng Tử

Có lẽ, cho tới nay đều là y bảo vệ quá phận, có thể ở phương diện nào đấy, Cung Viễn Chủy quả thực nhạy bén lại trưởng thành hơn rất nhiều người

-------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro