Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra trước khi Cung Thượng Giác tới núi sau tìm Tuyết Trùng Tử, từng đi Trưởng lão viện một chuyến

Cung môn vì chuyện chữa trị cho Tuyết Trùng Tử mà ầm ĩ, hỗn loạn một trận

Nhưng may mà, kết quả cuối cùng cũng như mọi người mong chờ, cũng coi như là một kết quả không tệ, vừa đủ

Các cung chủ núi trước và núi sau đều phải tĩnh dưỡng, trong Cung môn cũng thêm vài ngày bình yên

Quan hệ giữa Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy khiến người Cung môn cực kỳ ăn ý ngậm miệng không nói, không chỉ khiến Cung Thượng Giác lo lắng, kỳ thực cũng khiến Tuyết trưởng lão đau đầu

Đều nói huynh trưởng như cha, hơn nữa đối với Cung Viễn Chủy mất phụ mẫu từ nhỏ mà nói, sự tồn tại của Cung Thượng Giác kỳ thực cũng giống như phụ mẫu

Tương tự, Tuyết trưởng lão tự tay nuôi dưỡng Tuyết Trùng Tử thành một người có thể gánh trách nhiệm đứng đầu một cung, sao ông có thể không giống như lão phụ thân của Tuyết Trùng Tử ?

Tuyết trưởng lão cũng coi như tận mắt nhìn Cung Viễn Chủy lớn lên

Bây giờ, đều là người trong nhà, Tuyết trưởng lão kỳ thực cũng không biết dung túng cho quan hệ của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy rốt cuộc là đúng hay sai

Nhưng chung quy không ngăn cản được, vậy cũng chỉ có thể chúc phúc !

Ông không nhẫn tâm làm được chuyện chia rẽ, lời khuyên nhủ cũng nói tới mệt rồi, bây giờ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, xem thời gian, vận mệnh sau này sắp xếp thế nào

Nhưng cho dù Tuyết trưởng lão lựa chọn án binh bất động, mắt nhắm mắt mở, nhưng cũng càng thêm áy náy, bất an với Cung Thượng Giác, sợ rằng khó có thể ăn nói

Tuy Cung Thượng Giác cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng dù sao lập trường và suy nghĩ của y khác với Tuyết trưởng lão, thực sự tồn tại mâu thuẫn không thể bỏ qua

Trước khi Cung Thượng Giác ra ngoài cung môn từng gặp Tuyết trưởng lão nói chuyện một lần

Nhưng lúc đấy, Cung Thượng Giác tâm lực lao lực quá độ sau khi cãi nhau với Cung Viễn Chủy mới lựa chọn buông tay, không muốn tiếp tục can thiệp quá mức vào chuyện tình cảm của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy tiến triển thế nào nữa

Nhưng kỳ thực Tuyết trưởng lão tinh mắt lại đồng cảm sâu sắc nhìn rõ hơn bất cứ ai, Cung Thượng Giác cũng chưa từng chân chính bỏ xuống khúc mắc trong lòng

Vì vậy, điều Tuyết trưởng lão có thể làm là cam đoan, "Con yên tâm đi ! Thượng Giác, mặc dù ta không thể nắm chuyện này trong tay, nhưng trong phạm vi có thể làm được, ta chắc chắn bảo đảm Viễn Chủy không phá vỡ gia quy của Cung môn tới mức quá hoang đường. Tuyết Trùng Tử đưa lệnh bài Tuyết cung cho Viễn Chủy, ta đã sắp xếp ổn thỏa sẽ không cho Viễn Chủy lạm dụng cái này mà phá giới."

Lúc Cung Thượng Giác rời khỏi Cung môn, Tuyết trưởng lão tọa trấn trong Cung môn, tuy thoạt nhìn không nhúng tay vào chuyện gì, nhưng kỳ thực vẫn phái người giám sát nhất cử nhất động của Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử

Sau này, phát hiện tình cảm của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy tiến triển nhanh chóng lại khó chia lìa, tâm tình Tuyết trưởng lão càng bất an

Nhưng thấy tình trạng của Tuyết Trùng Tử bên bờ vực sinh tử, vẫn không oán không hận, tâm tâm niệm niệm Cung Viễn Chủy, tư tâm của Tuyết trưởng lão đối với Tuyết Trùng Tử cũng rốt cuộc chân chính chiến thắng quan niệm cổ hủ của ông

Sau này, Tuyết trưởng lão suy nghĩ vì đại cục, thậm chí triệu hồi Cung Thượng Giác về Cung môn

Tuyết trưởng lão lúc đấy, kỳ thực cũng đã ủng hộ Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy

Cung Thượng Giác đương nhiên cũng không phải kẻ ngốc, sau khi y quay về Cung môn gặp lại Tuyết trưởng lão, cũng đã có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ của Tuyết trưởng lão thay đổi

Ngày đấy, Cung Thượng Giác vội vàng quay về Cung môn, phát hiện người núi trước hoàn toàn không biết tí gì về chuyện của núi sau

Nghĩ chắc là Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ cùng hai vị Tuyết, Nguyệt trưởng lão hạ lệnh giữ bí mật

Cung Thượng Giác ưu tiên quay về Giác cung tìm Cung Viễn Chủy và Kim Phục trước

Lúc đấy thị vệ lục ngọc tận trung tận trách, Kim Phục nói tất cả những chuyện xảy ra trong Cung môn với Cung Thượng Giác, mặc kệ là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần hắn biết đều sẽ nói từng chi tiết với Cung Thượng Giác

Kim Phục trung thành phụng dưỡng Cung nhị Cung Thượng Giác, có thể coi như bằng lòng vượt núi đao biển lửa cũng không hối tiếc

Mà Cung Thượng Giác có một uy hiếp mà ngay cả người bên ngoài Cung môn cũng biết ---- Cung Viễn Chủy

Vì vậy, chuyện Kim Phục cũng thường được phái đi chăm sóc Cung Viễn Chủy, danh xứng với thực kiêm thêm chức ở trong Cung môn, phụng dưỡng hai chủ tử, cũng là chuyện mọi người đều biết

Cung Thượng Giác tin tưởng Kim Phục vô điều kiện hơn rất nhiều người trong Cung môn, nhất là trong những chuyện liên quan tới Cung Viễn Chủy, đại khái cũng chỉ có Kim Phục sẽ nói đúng sự thật với y

Lúc vừa nghe Kim Phục thuật lại xong, sắc mặt Cung Thượng Giác âm trầm tới dọa người

Trong phòng mờ tối, Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy đang ngủ say rất lâu, mới yên lặng mở ra hộp gỗ bên đầu giường của Cung Viễn Chủy, tâm tình dường như trở nên càng ác liệt

Không nói gì, Cung Thượng Giác chỉ chậm rãi thả hộp lại chỗ cũ, sau đó trực tiếp xoay người rời khỏi phòng

Kim Phục thấp thỏm đi theo, chợt nghe thấy Cung Thượng Giác trầm giọng giao phó, "Tuyết cung núi sau không biết tình hình thế nào, ta đi xem trước. Viễn Chủy giao cho ngươi."

Cung Thượng Giác đặc biệt đi núi sau một chuyến ngay trong đêm

Tuy nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng lúc tận mắt nhìn thấy vẫn khiến y hoảng sợ

Lúc đấy nhìn thấy Tuyết cung hỗn loạn nguy cấp, Cung Thượng Giác cũng bất chấp hỏi han, nhanh chóng ra tay giúp đỡ mọi người

Mãi tới khi thấy tình huống của mọi người, bao gồm Tuyết Trùng Tử ổn định, y mới thoáng yên tâm hơn chút

Ngày tiếp theo, Cung môn thanh tĩnh hơn bình thường rất nhiều, dường như cung chủ các cung đều đóng cửa từ chối tiếp khách, tự an tâm tĩnh dưỡng chữa thương

Dù sao lúc chữa trị cho Tuyết Trùng Tử, mọi người đều nguyên khí đại thương, thực sự khó có thể quan tâm tới chuyện khác

Cung Thượng Giác cũng ở Giác cung hòa hoãn mấy ngày, mới rốt cuộc nhận được lời triệu, cố tình tới Trưởng lão viện thăm Tuyết trưởng lão

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Cung Thượng Giác tới Trưởng lão viện

Nhưng, lần này tới đây tuyệt đối là lần y mang theo tâm tình phức tạp nhất, định tới hưng sư vấn tội

Tuyết trưởng lão nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt

Nhìn trưởng lão như vậy, Cung Thượng Giác chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, theo bản năng suy xét hôm nay có thể nói trực tiếp không, bây giờ có phải là thời cơ thích hợp không

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Cung Thượng Giác, Tuyết trưởng lão mím môi cười, chủ động nói, "Không sao, có chuyện gì cứ nói thẳng đi, Thượng Giác."

Cung Thượng Giác hơi thở dài, nói, "Tuy tình huống của Tuyết Trùng Tử bây giờ coi như ổn định, nhưng chung quy lần này mọi người vất vả không ít. Tuyết trưởng lão, ta biết ngài ưu phiền vì chuyện của Tuyết Trùng Tử nhất, nhưng có một số việc quả thực nên sớm nói rõ ràng. Ta lần này tới, kỳ thực cũng không muốn tiếp tục quanh co nữa. Tuyết trưởng lão, ta từ nhỏ tôn kính ngài, nhưng có những việc, một số hành động của ngài thực sự khiến ta cảm thấy kinh hãi."

Cung Thượng Giác vừa nói xong lời này, Tuyết trưởng lão bất đắc dĩ khẽ thở dài, lắc đầu nói, "Cũng không phải cố tình giấu con, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột. Chúng ta ra quyết định này thực sự rất khó khăn, lúc đấy kết quả Tuyết Trùng Tử chữa trị sẽ thế nào cũng không biết, ta cũng chỉ có thể triệu hồi con quay về Cung môn gấp phòng ngừa vạn nhất."

Cung Thượng Giác lại lắc đầu, nhìn chằm chằm Tuyết trưởng lão không dời, nói, "Tuyết trưởng lão, có lẽ ngài hiểu lầm rồi. Ta nói, không phải là chuyện các ngài hợp lực mạo hiểm cứu chữa cho Tuyết Trùng Tử."

Lúc này tới lượt Tuyết trưởng lão ngẩn người

Cung Thượng Giác lại nói, "Dù sao Tuyết Trùng Tử cũng là người của Cung môn, lại có thân phận đứng đầu một cung ở núi sau tôn quý. An nguy của y, tất cả chúng ta đều phải góp một phần lực. Cho dù trả cái giá đắt, cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là, Tuyết trưởng lão, ta muốn nói là ngài.... giúp đỡ chuyện của Tuyết Trùng Tử và Viễn Chủy đệ đệ."

Tuyết trưởng lão trong lòng đã sớm biết Cung Thượng Giác muốn nói chuyện gì, vốn suy nghĩ đã lâu, nhưng rốt cuộc lúc muốn đối diện với Cung Thượng Giác nói chuyện này, lại chỉ cảm thấy sợ hãi vạn phần, tim đập lại có chút kịch liệt như gióng trống

Thấy Tuyết trưởng lão trầm mặc như ngầm thừa nhận, Cung Thượng Giác chỉ càng không có tư vị trong lòng

Cung Thượng Giác, "Tuyết trưởng lão, ta cho rằng chúng ta đã sớm nói rõ ràng, cũng có nhận thức chung. Không nên, cũng không đồng ý giúp đỡ Viễn Chủy đệ đệ hay Tuyết Trùng Tử phá hỏng gia quy nữa, càng không được bỏ qua những nguy cơ, mặc kệ Tuyết Trùng Tử dẫn dụ Viễn Chủy làm ra chuyện đồi phong bại tục. Ngài buông thả Tuyết Trùng Tử như vậy, mặc quan hệ với Viễn Chủy đệ đệ càng thân mật, ta thực sự cảm thấy, đây là chuyện cực kỳ không đúng, cũng không nên xảy ra."

"Thượng Giác, lời này của con nặng rồi. Bọn họ bất quá là chung đụng với nhau, quang minh chính đại, sao có thể dùng bốn chữ đồi phong bại tục được ?"

"Vậy ngài có biết, Tuyết Trùng Tử hôn Viễn Chủy đệ đệ của ta không." Cung Thượng Giác cười như không cười, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo

"Cái, cái gì !? Con vừa nói cái gì ?" Tuyết trưởng lão hơi nhíu mày, trong lòng hốt hoảng, chỉ cảm thấy cả người lạnh toát

"Tuyết Trùng Tử ngài thương yêu nhất.... hôn Viễn Chủy đệ đệ của ta." Lần này Cung Thượng Giác cố tình nói cực kỳ chậm, từng tiếng hữu lực, đinh tai nhức óc

"Chuyện này là thật sao ?" Tuyết trưởng lão hỏi

Cung Thượng Giác cười khinh miệt, trả lời, "Xem phản ứng này của Tuyết trưởng lão, chắc là ngài cũng không biết rồi đi !"

"Quả thực không biết. Bất quá, làm sao con biết ?" Tuyết trưởng lão nhíu mày hỏi

Cung Thượng Giác nhún vai, nói như đinh đóng cột, "Tuyết trưởng lão sợ rằng quên rồi chứ ! Giữa ta và Viễn Chủy đệ đệ, không có bí mật nào."

Tuyết trưởng lão lại thở dài nặng nề, ông khẽ nhắm mắt, bất đắc dĩ lắc đầu

"Nghiệp chướng...." Ông bi ai nghĩ, nhưng đồng thời lại phức tạp mà cảm thấy một chút vui mừng khó có thể nói thành lời

Dù sao tình cảm đoạn tụ giữa hai nam tử ở trong Cung môn, có thể nói là trước nay chưa từng có, chuyện này xảy ra đương nhiên cũng vô cùng chấn động, sợ rằng khó có thể chặn được miệng lưỡi của thế nhân

Sau này cũng nhất định khó khăn muôn trùng

Nhưng, với thân phận của Tuyết trưởng lão mà nói, lại cảm thấy cực kỳ vui mừng với hành động lớn gan lại công khai theo đuổi khát vọng khó có khi này của Tuyết Trùng Tử

"Mặc dù có chút khó có thể tin được, nhưng.... ta có thể hiểu rằng Tuyết Trùng Tử không khống chế được." Tuyết trưởng lão nói

"Hừ, hay cho câu không khống chế được. Tuyết trưởng lão ----"

"Thượng Giác !" Tuyết trưởng lão cắt ngang lời Cung Thượng Giác, nói tiếp, "Ta biết con từ trước tới nay quan tâm Viễn Chủy, cũng yêu thương đệ đệ Viễn Chủy nhất. Nhưng, bình tĩnh mà xem xét, ta bảo vệ Tuyết Trùng Tử, đương nhiên cũng không ít hơn con đối với Viễn Chủy."

"Cho nên thì sao ? Mặc kệ bọn họ như vậy ? Ta vốn quả thực định buông tay mặc kệ, nhưng ngài không cảm thấy Tuyết Trùng Tử quá không biết chừng mực sao ? Viễn Chủy đệ đệ nhà ta còn chưa thành niên ! Tuyết trưởng lão, ngài nói xem, Tuyết Trùng Tử động tay động chân như vậy, còn ra thể thống gì !" Cung Thượng Giác nghiến răng nghiến lợi nói, chỉ thấy Tuyết trưởng lão bị y nói tới sắp không nhấc được đầu lên

Tuyết trưởng lão lộ vẻ khó xử theo bản năng tránh Cung Thượng Giác ép hỏi, ông từ trước tới nay chú trọng lễ nghĩa liêm sỉ và gia quy Cung môn, lần đầu tiên cảm thấy trên mặt xám xịt, trong lòng lại phức tạp quấn quýt, thập phần không thể nề hà, không biết nên làm thế nào mới được

Cung Thượng Giác nói thâm ý, "Ta biết, rất nhiều chuyện cũng không phải do ngài và ta có thể nắm ở trong tay, cho dù Tuyết Trùng Tử và Viễn Chủy cũng vậy. Bọn họ không khống chế được bản thân, chúng ta thân bất do kỷ, đều cùng bất lực, chỉ có thể lựa chọn rất nhiều chuyện thuận theo tự nhiên. Nhưng cũng không thể phá vỡ nguyên tắc và điểm mấu chốt cuối cùng ! Tuyết trưởng lão, ta không yêu cầu quá nhiều, có thể xin ngài quan tâm một chút được không, đừng để Tuyết Trùng Tử dụ Viễn Chủy đệ đệ làm ra chuyện vượt quá giới hạn ?!"

Chỉ thấy Tuyết trưởng lão hít một hơi dài, trong đầu hỗn loạn

"Tuyết trưởng lão, ta đều nói tới mức này rồi, nếu ngài còn định mặc kệ, vậy đừng trách Cung Thượng Giác ta trở mặt vô tình. Nếu ngài thực sự không định quản, vậy chuyện này để ta quản giúp ngài ! Dù sao, chuyện liên quan tới Viễn Chủy, ta không thể không quản."

"Thượng Giác, con bình tĩnh lại trước...."

"Ta rất bình tĩnh." Cung Thượng Giác hừ lạnh một tiếng, cố tình nhướn mày cười hỏi, "Chẳng lẽ Tuyết trưởng lão không nhìn ra, ta bình tĩnh thế nào sao ? Không thì, ta đã sớm không quan tâm tới những chuyện khác, đi núi sau tìm Tuyết Trùng Tử đòi công đạo trước sao. Nhưng bây giờ, ta còn có thể bình tĩnh chờ ngài triệu mới tới đây bàn luận chuyện này với ngài, ngài không cảm thấy ta đủ bình tĩnh sao ?"

Tuyết trưởng lão bị ép tới có chút nghẹn lời không nói được, nói đạo lý cũng không chiếm thượng phong, Tuyết trưởng lão cũng chỉ thử dùng tình đả động

"Chuyện con nói, ta đã biết. Nếu con tin ta, vậy hòa hoãn một chút thời gian nữa. Ta chắc chắn tìm cơ hội nói rõ ràng với Tuyết Trùng Tử, cảnh cáo y không thể làm xằng bậy, làm những chuyện thiên lý bất dung với Viễn Chủy nữa." Tuyết trưởng lão nói

Cung Thượng Giác lại vẫn không bỏ qua, "Tuyết trưởng lão, ngài có thể lấy cái gì để bảo đảm ? Tuyết Trùng Tử sẽ thực sự nghe lời ngài sao ?"

Tuyết trưởng lão, "Lời bảo đảm, cũng không có tác dụng gì, ta tin con cũng không thực sự yên tâm. Nhưng, Thượng Giác ! Ta rất tin tưởng Tuyết Trùng Tử. Y không phải là người xấu, y cũng không phải là người đại gian đại ác. Ta tin y thật lòng đối đãi với Viễn Chủy, không thì y cũng sẽ không đánh cược tính mạng, dốc hết toàn lực nghĩ cách khôi phục võ công như bây giờ. Dù sao, Tuyết Trùng Tử một lòng muốn nhận được sự tán thành của con, để y và Viễn Chủy có thể tu thành chín quả mà thôi."

Tuyết trưởng lão lại nói tiếp, "Tuyết Trùng Tử là người hiểu đạo lý, y cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình. Ta hiểu y hơn con nhiều, ta tin y sẽ không làm xằng làm bậy. Bất quá có thể là mới biết yêu, đối với chuyện của y và Viễn Chủy, y quả thực kích động, lỗ mãng hơn bình thường một chút. Nhưng con yên tâm, ta nhất định tìm cơ hội nói rõ với y ----"

"Tuyết trưởng lão, chuyện này không thể kéo dài hơn. Chuyện tình cảm rất phức tạp và khó giải quyết. Ngài có biết quan hệ của Viễn Chủy đệ đệ và Tuyết Trùng Tử đã tiến triển tới mức độ nào rồi không ?" Cung Thượng Giác mặc dù có chút khó có thể mở miệng, nghĩ nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này thực sự cần phải tốc chiến tốc thắng, đỡ phải đêm dài lắm mộng

Cung Thượng Giác nói rõ từng chuyện Kim Phục từng nói, cũng bao gồm cách nhìn của Cung Thượng Giác về tình cảm càng ngày càng khó khống chế của Cung Viễn Chủy đối với Tuyết Trùng Tử

Chỉ thấy Tuyết trưởng lão kiên nhẫn nghe xong, mày nhíu càng chặt

Tuyết trưởng lão vuốt râu mình, giống như suy nghĩ thâm sâu cái gì đấy

Sau một lúc yên lặng, Tuyết trưởng lão mới chậm rãi mở miệng nói, "Thượng Giác, ta vẫn tin Tuyết Trùng Tử, y sẽ có chừng mực."

"Chừng mực ? Chuyện tới bây giờ, ngài vẫn tin y ?" Cung Thượng Giác hỏi

Tuyết trưởng lão vẫn tin chắc Tuyết Trùng Tử, "Y nhất định có thể kiềm chế bản thân, tiếp tục duy trì định lực làm một quân tử."

"Dùng cái gì để thấy ?"

"Không thì, chúng ta đánh cược, thế nào ?"

"Ý của Tuyết trưởng lão là....?"

"Án binh bất động, đừng nhúng tay vào. Hai chúng ta từ từ chờ xem kết quả như thế nào là được. Thế nào ?" Tuyết trưởng lão hỏi

Cung Thượng Giác khẽ nhíu mày, trầm tư một lúc, nói, "Tuyết trưởng lão muốn bảo ta mặc kệ ?" Cung Thượng Giác lắc đầu, kiên trì quan điểm của mình, "Nói thật, ta cũng không có kiên nhẫn gì. Tuyết trưởng lão, ta chỉ muốn nhanh chóng làm ra một kết quả mà thôi. Nên cảnh cáo thì cảnh cáo, nên ngăn cách thì ngăn cách ----"

"Thượng Giác, cảnh cáo và ngăn cách, con cũng không phải từng dùng rồi sao ? Có tác dụng hay không, không cần ta nói, trong lòng con cũng biết rõ ràng." Tuyết trưởng lão nghĩ, thật lòng đề nghị, "Không thì, lần này làm ngược lại. Lần này chúng ta hợp lực thúc đẩy bọn họ, xem hai bọn họ rốt cuộc có khống chế được, giữ được điểm mấu chốt không ? Ta tin Tuyết Trùng Tử chắc chắn có thể giữ được điểm mấu chốt, không làm càn với Viễn Chủy, lại càng không xúi Viễn Chủy làm ra những chuyện khiến người đàm tiếu."

"Ngài thực sự muốn đánh cược với ta ?"

"Có gì mà không thể ? Nói thật, con giống ta, vốn muốn ngăn cản bọn họ lại gần đối phương nhưng thất bại, bây giờ chỉ có thể bị bắt thuận theo tự nhiên. Đơn giản mà nói, suy nghĩ bây giờ của chúng ta đều giống nhau. Bất quả là hy vọng cho dù hai bọn họ lưỡng tình tương duyệt, cũng không làm ra chuyện vượt giới hạn, chuyện thân mật quá nhanh, quá sớm, mà thôi. Dù sao Viễn Chủy còn chưa thành niên, hơn nữa tình cảm của bọn họ cũng chưa chắc sẽ ổn định. Nói thật, là sợ bọn họ sau này hối hận, chịu ánh mắt của thế tục." Tuyết trưởng lão nói

Cung Thượng Giác rũ mắt trầm tư hồi lâu

Rất vất vả, cuối cùng y rốt cuộc buông lỏng

"Được, nếu Tuyết trưởng lão tin tưởng nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của Tuyết Trùng Tử như vậy, vậy ta tạm thời chờ xem sao. Nếu đúng như ngài nói, Tuyết Trùng Tử không tới mức dụ Viễn Chủy đệ đệ làm ra chuyện quá phận, vậy ta đương nhiên cũng sẽ không phản đối quan hệ của bọn họ. Trái lại, nếu Tuyết Trùng Tử xúi giục Viễn Chủy, vậy ta nhất định xin Tuyết trưởng lão xử lý công bằng, nghiêm trị không tha !"

Thái độ của Tuyết trưởng lão rất kiên quyết, trả lời một hơi, "Không thành vấn đề ! Chuyện này, theo ý của con. Thượng Giác, ta giao hẹn với con. Nếu Tuyết Trùng Tử thực sự làm ra hành động vi phạm gia quy, còn dụ dỗ Viễn Chủy làm ra chuyện không hợp lẽ nữa, nếu chứng cứ xác thực, ta chắc chắn loại bỏ vị trí cung chủ Tuyết cung của y mãi mãi, để y cả quãng đời sau này chỉ có thể an phận thủ thường trông coi trong phạm vi của Tuyết cung cùng với tộc nhân của Tuyết gia, không thể bước khỏi núi tuyết nửa bước nữa !"

Nghe vậy, tới lượt Cung Thượng Giác hơi ngừng lại

Kết quả này, y thực sự chưa từng nghĩ tới

Dù sao Cung Thượng Giác biết rõ Tuyết trưởng lão luôn nói lời giữ lời, từ trước tới nay cũng không phải là người quá mềm lòng, bất công

So với Hoa trưởng lão và Nguyệt trưởng lão cùng thế hệ trước đây, Tuyết trưởng lão có thể nói là người giữ điểm mấu chốt và quy củ nhất trong bọn họ

Tuyết trưởng lão không mềm lòng, thiếu quả quyết như Nguyệt tiên trưởng lão, lại càng không thành kiến, bảo thủ như Hoa trưởng lão

Rất nhiều lúc, tính cách của Tuyết trưởng lão thuần khiết, đơn giản, càng giống như tập hợp ưu điểm của Hoa trưởng lão và Nguyệt tiên trưởng lão thành một thể

Tuyết trưởng lão tiến lui có chừng mực, chú ý quy củ, cũng vì vậy mà khiến người càng tin phục

"Thượng Giác, dù sao tay cũng có ngón dài ngón ngắn, thứ cho ta khó tránh khỏi thiên vị Tuyết Trùng Tử. Nhưng bất luận thế nào, ta hy vọng con biết, cũng muốn con tiếp tục tin tưởng, ta cho tới bây giờ đều tận lực đối xử công bằng, cũng không muốn bất cứ ai trong các con bị tổn thương. Gia quy của Cung môn không thể phá vỡ, đây là nguyên tắc và điểm mấu chốt của ta. Tuy ta quả thực có tư tâm để Tuyết Trùng Tử tới núi trước vài lần trước đây, muốn y khôi phục hy vọng sống và ý chí chiến đấu, bất quá, xin con tin ta, ta chưa bao giờ muốn y cố tình phá hỏng gia quy."

"Tuyết trưởng lão, lời ngài nói, ta đều hiểu. Những chuyện trước đây, ta chưa từng trách ngài, dù sao rất nhiều chuyện ngài cũng không lường trước được." Cung Thượng Giác hơi thở dài, nói đúng sự thật, "Chẳng qua sau này, ta quả thực không cam lòng, ít nhiều cảm thấy trong lòng không thoải mái. Trước khi ta ra ngoài, không phải đã sớm nói với ngài rồi sao ? Sao lần này quay về, cư nhiên phát hiện Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử cư nhiên tiến triển tới mức độ này, mà ngài cũng không ngăn cản gì...."

"Ta...." Tuyết trưởng lão cảm thán lắc đầu nói, "Con cũng nhìn thấy rồi. Bộ dạng của Tuyết Trùng Tử như vậy, ta thực sự không đành lòng. Ta chỉ mong y có thể sống là được rồi...."

"....Ta hiểu." Cung Thượng Giác nói

Tuyết trưởng lão lúc này mới rốt cuộc gật đầu, "Thượng Giác, quả thực.... là lỗi của ta, là ta trước đây quá ích kỷ, mới có thể để chuyện của Tuyết Trùng Tử và Viễn Chủy phát triển tới cục diện này."

"Tuyết trưởng lão, ngài nói nặng lời rồi." Cung Thượng Giác không khỏi cảm thấy đau lòng, lập tức chắp tay tạ tội với trưởng lão, "Chuyện này, ta cũng có trách nhiệm. Nếu không phải ta không trông chừng Viễn Chủy nghiêm khắc, cũng sẽ không để quan hệ giữa đệ ấy và Tuyết Trùng Tử trở thành như vậy."

"Mà thôi. Nếu chuyện đã xảy ra, truy cứu cũng không có tác dụng gì. Bây giờ, ta chỉ mong con có thể yên tâm là được rồi." Tuyết trưởng lão thận trọng nói, "Chuyện ta vừa đồng ý, cũng là chuyện ta thật lòng kiên trì. Con tạm thời án binh bất động với ta. Nếu thực sự phát hiện Tuyết Trùng Tử có hành động lệch lạc, dạy hư Viễn Chủy, Tuyết cung của ta chắc chắn sẽ không bất công, tuyệt đối cho Cung gia một công đạo !"

Cung Thượng Giác khẽ gật đầu

Chần chờ một lúc, vẫn không nhịn được mở miệng nói, "....Tuy ta tức giận Tuyết Trùng Tử không biết chừng mực với Viễn Chủy đệ đệ, nhưng quả thực mâu thuẫn mà kính nể y. Ở phương diện nào đó, y có thể hạ quyết tâm tới mức này, bất luận là quyết tâm chống lại ta, thậm chí là tự cứu bản thân và khôi phục võ công, ta cũng thực sự bội phục từ đáy lòng."

Tuyết trưởng lão nghe xong đột nhiên không nhịn được bật cười, "Ta cho rằng con ghét y, hận tới không lập tức loại trừ."

"Lời này sai rồi. Nhưng không gạt ngài, ta vừa thích vừa ghét Tuyết Trùng Tử. Dù sao y là thiên tài võ học hiếm có trên thế gian, các phương diện đều rất xuất sắc, là người đứng đầu Tuyết cung, là một người trong Cung môn, ta chỉ có kính nể vô hạn với y. Chỉ vì giữ lại ký ức từng chung đụng với bằng hữu, có thể đủ quả quyết tự phế võ công, hành động không chút chùn bước này của y cũng quả thực khiến ta cảm thấy chấn động. Bây giờ, y vì Viễn Chủy mà một lòng muốn khôi phục võ công, ta cũng mang tâm tình mong chờ mà xem. Nói thẳng, ta hy vọng y có thể thành công, cũng không hy vọng y gặp chuyện không may." Cung Thượng Giác nói

Tuyết trưởng lão đột nhiên cảm thán trong lòng, không nhịn được hỏi, "Thượng Giác, có một chuyện, ta không biết có nên hỏi hay không."

"Mời Tuyết trưởng lão nói."

"Nếu.... Nếu Tuyết Trùng Tử thực sự khôi phục võ công, cũng khôi phục sức khỏe. Vậy.... con sẽ thực sự thật lòng cho phép y và Viễn Chủy tiếp tục kết giao sao ?"

Cung Thượng Giác ngừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên có chút mông lung, y chớp mắt, hào hoãn lại hơi thở mới nhấc mắt nhìn về phía Tuyết trưởng lão, giọng nói kiên định

"Ta chỉ hy vọng y có thể có đủ năng lực bảo vệ Viễn Chủy. Nếu y có thể khôi phục võ công, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng chủ yếu.... ta chỉ là không muốn Viễn Chủy chịu bất cứ tổn thương nào. Nói thật, ta không biết y đối với Viễn Chủy rốt cuộc là hứng thú và tham luyến nhất thời, hay là xuất phát từ thật lòng. Tuyết trưởng lão, tâm tình của ta rất phức tạp, nhưng ta tin ngài có lẽ có thể hiểu ta. Viễn Chủy là đệ đệ một tay ta nuôi lớn, ta quan tâm đệ ấy hơn tất cả. Ta hy vọng đệ ấy sống vui vẻ vô ưu, không muốn đệ ấy chịu bất cứ tổn thương nào. Chuyện tình cảm đâu có thể nói trước thiên trường địa cửu.... Huống hồ, chúng ta sinh ra ở Cung môn, trách nhiệm nên đặt lên trước. Ta thực sự không nghĩ nếu tình cảm của bọn họ sau này có thay đổi gì, sợ nhất Cung môn sẽ chia năm xẻ bảy...."

"Thượng Giác." Tuyết trưởng lão gật đầu, ôn nhu trấn an, "Lời con nói, ta đều hiểu. Bất luận là Tuyết Trùng Tử, hay là Viễn Chủy, thậm chí là con và Cung Tử Vũ, mặc kệ là núi trước hay núi sau, thế hệ các con đều là ta và các trưởng lão cùng lão Chấp Nhẫn tận mắt chứng kiến lớn lên. Nói thật, ta có cùng suy nghĩ với con, lấy lợi ích của Cung môn làm tiền đề. Mà ta tin, Tuyết Trùng Tử và Viễn Chủy cũng vậy, bọn họ sẽ không để chuyện tình cảm của bọn họ ảnh hưởng tới toàn bộ Cung môn."

Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng cười với Cung Thượng Giác, "Con yên tâm, ta tin Tuyết Trùng Tử tuyệt đối sẽ xử lý tốt chuyện này. Ta tin vào con người của y, càng tin y thật lòng với Viễn Chủy, tuyệt đối không phải là nhất thời hứng thú. Hơn nữa, bất luận sau này tình cảm của bọn họ thế nào, ta tin bọn họ sẽ không gây ra nguy hiểm cho Cung môn. Hơn nữa, trước kia ta không coi trọng đoạn tình cảm này. Thượng Giác, ta không ngại nói với con, mấy ngày nay, ta vẫn lo lắng rất nhiều chuyện. Nhưng gần đây, suy nghĩ của ta có chút thay đổi.... Ta luôn cảm thấy, Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử có lẽ thực sự thích hợp để kết đôi. Con nghĩ xem, tính cách của bọn họ bù đắp cho nhau, ai cũng có sở trưởng riêng, lại có tư chất thiên tài, nghĩ tới có lẽ cũng là lương duyên....?"

Tuyết trưởng lão cố tình thăm dò, ông nhìn chằm chằm Cung Thượng Giác, thầm quan sát sắc mặt đối phương

Chỉ thấy Cung Thượng Giác nhún vai, không phủ nhận mà nói, "Tóm lại, chỉ cần Viễn Chủy sống tốt, chuyện khác ta cũng không truy cứu quá mức. Dù sao chỉ cần Viễn Chủy có thể vui là được. Còn nữa...."

"Ừm ?"

"Dù sao Viễn Chủy vẫn chưa thành niên, nếu Tuyết Trùng Tử vẫn không tuân theo quy củ, cũng đừng trách ta không giữ mặt mũi cho y." Cung Thượng Giác hung ác uy hiếp, "Tuyết trưởng lão, ngài biết tính khí của ta rồi, đúng không !"

"Đương nhiên." Tuyết trưởng lão nói, "Yên tâm, chuyện ta hứa với con, nhất định giữ lời."

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro