Chương 110.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trùng Tử mỗi ngày không phải cùng Nguyệt trưởng lão trông chừng Tuyết Lượng, thì là vội vàng ngồi điều tức

Mỗi ngày, thân thể của y coi như chuyển biến tốt hơn không ít

Khí sắc trở nên tốt hơn, cảm giác thân thể cũng khỏe hơn trước kia rất nhiều

Huyệt đạo kinh mạch của y đã đả thông, chỉ là võ cong và nội lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chung quy cần tốn thời gian và tinh lực tiếp tục điều dưỡng, nghỉ ngơi

Tuyết Lượng tỉnh lại vào một buổi trưa

Hắn đã mê man bất tỉnh nhiều ngày, lúc vừa mở mắt, kỳ thực đầu óc vẫn rất hỗn loạn, trạng thái cũng rất mơ hồ

Nhưng mở mắt liền thấy Tuyết Trùng Tử xuất hiện ở trước mặt, hắn vô cùng vui mừng mà nhào tới chỗ đối phương, khóc như một hài tử

Tuyết Trùng Tử cảm động vui mừng xong, chỉ cảm thấy tức giận ngập đầu đang nổi lên, không nói nhiều lời liền bắt đầu lạnh lùng mở miệng mắng, trách cứ Tuyết Lượng không quá quan tâm tới an nguy của bản thân

Tuyết Lượng không chịu nhận sai, hắn cảm thấy mình cứu Tuyết Trùng Tử là một chuyện cực kỳ bình thường

"Công tử, ta được Tuyết trưởng lão phái tới phụng dưỡng ngài. Đương nhiên phải lấy ngài làm trọng, tận lực bảo vệ ngài." Tuyết Lượng nói

Tuyết Trùng Tử lại có suy nghĩ của mình, "Nhưng ta từng nói rất nhiều lần rồi, lúc nguy cấp, ta muốn ngươi bảo vệ tốt bản thân là đủ rồi. Sao ngươi luôn không nghe lời của ta vào trong tai ? Chuyện đơn giản như vậy, sao ngươi cũng không làm được ?"

Hai chủ tớ giằng co, cuối cùng vẫn là Nguyệt trưởng lão giúp đỡ giảng hòa

"Ta nói hai huynh rất vất vả thoát được một kiếp, cũng đừng vì chuyện vô vị này mà khắc khẩu không ngừng. Chuyện đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ, quan trọng nhất là mọi người đều đã bình an vô sự, kết quả như vậy là được rồi." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử lại không quá tán đồng, lập tức phản bác, "Chuyện này ở trong lòng ta không bỏ qua được. Lượng nhi, ta trước đây từng nói với ngươi, nếu không làm được thì sao ?"

Tuyết Lượng vừa tỉnh lại không lâu, người còn đang ngồi trên giường, lúc nghe thấy Tuyết Trùng Tử dùng giọng nói nghiêm túc nói ra lời này, cả người không khỏi run lên

"Công tử.... Ngài.... Ngài chẳng lẽ muốn đuổi ta đi sao ?" Tuyết Lượng đột nhiên hai mắt đẫm nước, bộ dạng đáng thương

Tuyết Trùng Tử quay mặt đi không nói, Tuyết Lượng liền gấp gáp

Ánh mắt cầu cứu của Tuyết Lượng nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão vốn đang bới đống dược liệu, lúc này cũng không nhịn được nhìn tới chỗ bọn họ

"Tuyết Trùng Tử, Lượng nhi vừa tỉnh, không chịu được huynh giày vò như vậy. Đừng nháo nữa." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, chỉ lắc đầu, một chữ cũng không nói

"Công tử...." Tuyết Lượng mang theo nức nở gọi một tiếng

Tuyết Trùng Tử không đành lòng nhắm mắt lại, vẫn cố chấp quay người đi

Tuyết Lượng rất sốt ruột, đang muốn xuống giường cầu tình, lại không nghĩ mình vừa tỉnh lại không lâu, thể lực cũng chưa khôi phục

Mắt thấy hắn sắp ngã khỏi giường, Tuyết Trùng Tử nghe thấy động tĩnh vội vàng quay lại đỡ đối phương

Nguyệt trưởng lão lúc này cũng đã tạm thời buông dược liệu xuống, vội vàng đi tới khuyên nhủ, "Tuyết Lượng, thân thể ngươi còn suy yếu, đừng cậy mạnh."

"Nhưng, công tử ----" Tuyết Lượng còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Trùng Tử hung dữ trừng mắt một cái

Tuyết Lượng kìm nước mắt, ủy khuất cúi đầu

Nguyệt trưởng lão thực sự có chút không đành lòng, cố tình cao giọng nói, "Thôi ! Chỗ này không giữ ngươi, cũng sẽ có chỗ khác cho ngươi. Tuyết Lượng, ngươi thích Nguyệt cung không ? Chờ ta thương lượng với Tuyết trưởng lão xong, để ngươi đi theo ta là được, chúng ta không để ý tới Tuyết Trùng Tử xấu xa này nữa."

"A ?" Tuyết Lượng nghe xong rất kinh ngạc, vội vàng xua tay từ chối, "Nhưng, ta chỉ muốn phụng dưỡng công tử nhà ta."

Tuyết Trùng Tử vốn khinh thường lời đề nghị của Nguyệt trưởng lão, lúc này thấy Tuyết Lượng thành thật như vậy, trái lại cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít

Tuyết Trùng Tử nghiêm túc nhìn Tuyết Lượng, nhẹ giọng hỏi, "Ngươi thực sự muốn đi theo ta như vậy sao ?"

"Đương nhiên muốn...." Tuyết Lượng nói xong lại cúi đầu, hắn ủy khuất đầy bụng, không nhịn được khóc lóc nói, "Ta không làm sai. Công tử đừng đuổi ta đi...."

"Còn dám nói không làm sai !" Tuyết Trùng Tử có chút tức giận khó hiểu

Tuyết Lượng cố chấp lắc đầu, vẫn kiên trì mình không làm sai

Nguyệt trưởng lão một bên đau đầu đỡ trán, lên tiếng khuyên nhủ, "Hai huynh không mệt sao ? Tuyết Trùng Tử, huynh đừng không biết tốt xấu. Có Lượng nhi cả ngày bảo vệ huynh như vậy, huynh nên vui mừng mới được. Thực sự muốn đuổi hắn đi, ta xem huynh đi đâu để khóc ! Còn nữa, Tuyết Lượng, ngươi cũng vậy ! Ngươi ngủ tới ngốc rồi sao ? Ta nói ngươi và công tử nhà ngươi gấp gáp cái gì ? Ngươi biết tính cách của Tuyết Trùng Tử, y đau lòng cho ngươi vì y mà bị thương, hơn nữa suýt nữa ngay cả mạng cũng mất. Y cũng không phải thực sự muốn đuổi ngươi đi, ngươi mau nói vài câu dễ nghe dỗ y, không phải là không có chuyện gì nữa sao !"

Tuyết Lượng nghe xong cảm thấy có lý, nhanh chóng làm theo lời Nguyệt trưởng lão

Tuyết Trùng Tử vốn trong lòng đuối lý, lúc này thấy Tuyết Lượng vẫn xin lỗi cầu tình, chỉ cảm thấy mềm lòng

"Lượng nhi, ngươi nói không khát sao ? Vừa tỉnh lại, cổ họng khàn khàn rất khó nghe, còn có thể nói nhiều như vậy sao ?" Miệng lưỡi Tuyết Trùng Tử sắc bén nói

Tuyết Lượng bĩu môi, ủy khuất cúi đầu

Lúc này, Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, "Được rồi, mỗi người bớt một câu đi." Nguyệt trưởng lão tính đại khái canh giờ, nói với Tuyết Trùng Tử, "Tuyết Trùng Tử, huynh nên uống dược rồi. Tuyết Lượng giao cho ta, huynh đừng lo."

Tuyết Trùng Tử mím môi, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng y chỉ bất đắc dĩ thở dài, cái gì cũng không nói liền rời đi

Ánh mắt Tuyết Lượng đi theo bóng lưng Tuyết Trùng Tử, mãi tới khi Tuyết Trùng Tử đi vào sau cửa đá, mắt thấy cửa đá chậm rãi khép lại, Tuyết Lượng mới thất hồn lạc phách cúi đầu xuống

Nguyệt trưởng lão giơ tay vỗ vai Tuyết Lượng, ôn nhu an ủi, "Y lo lắng cho ngươi ! Mấy ngày nay, liên tục mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, một tấc cũng không rời, ngay cả bản thân cũng không muốn quan tâm. Tuyết Lượng, ngươi nên biết chuyện của Tuyết công tử trước đây gây ra bóng ma trong lòng Tuyết Trùng Tử lớn bao nhiêu. Tuyết Trùng Tử thực sự sợ rằng ngươi sẽ bước vào vết xe đổ của Tuyết công tử. Nếu như vậy, ngươi bảo công tử nhà ngươi phải làm sao ?"

"Nhưng, ta...." Tuyết Lượng dừng một chút, nhớ tới cây tuyết tùng trong trời tuyết kia, đột nhiên lo lắng khó hiểu

"Tuyết Trùng Tử là người trọng tình cảm, ngươi đừng thấy y hung dữ lạnh lùng, nhưng trong lòng y mềm mại hơn bất cứ người nào, suy nghĩ cũng nhiều. Nhìn thấy ngươi vì y mà trọng thương, bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa biết, trong lòng Tuyết Trùng Tử thực sự rất khổ sở. Tuyết Lượng, ngươi nên thông cảm cho y, đừng phân cao thấp với y nữa. Y chỉ là đau lòng cho ngươi, lại không biết nói thế nào, chỉ có thể giả bộ nhẫn tâm đuổi ngươi đi. Nhưng theo ta thấy, y là trong ngoài bất nhất. Ngoài miệng bảo ngươi đi, nhung kỳ thực trong lòng căn bản luyến tiếc ngươi. Nhưng đại khái y cũng chỉ có thể như vậy ! Vì sợ ngươi giống Tuyết công tử trước đây, vì bảo vệ y mà...."

Nói tới đây, Nguyệt trưởng lão đột nhiên nghẹn lời, nét cô đơn lộ rõ trên mặt

"Nguyệt trưởng lão, vậy ngài nói xem ta nên làm thế nào ?" Tuyết Lượng hỏi

Nguyệt trưởng lão nghiêm túc suy xét, nói, "Làm chuyện ngươi giỏi nhất đi !"

"Chuyện ta giỏi nhất ?" Tuyết Lượng hoang mang

"Giả ngốc." Nguyệt trưởng lão cười giảo hoạt, đề nghị lại lưu loát, "Ngươi giỏi nhất không phải là cái này sao ? Tiếp tục giả ngốc ở bên cạnh y, sống chết ở bên cạnh y, thế nào cũng không đuổi đi được."

Tuyết Lượng xấu hổ cười vài cái

"Ta nói thật. Tuyết Trùng Tử miệng cứng lòng mềm, không chịu được chiêu này của ngươi. Đúng rồi, còn nữa, ngươi lần này coi như có ơn với y. Nếu lá gan của ngươi lớn hơn một chút, dứt khoát sửa miệng gọi y là Tuyết Trùng Tử là được. Như vậy, y càng không làm gì được ngươi."

"Thực.... Thực sự có tác dụng sao ? Trực tiếp gọi đại danh của công tử, cảm giác không quá lịch sự."

"Ngươi còn chưa biết sao. Ngươi trực tiếp gọi đại danh của y, y có giáo huấn ngươi, cũng không rảnh nói lại lời đuổi ngươi nữa." Nguyệt trưởng lão nói

Mặc dù nghe cái hiểu cái không, nhưng Tuyết Lượng ngốc nghếch trái lại làm theo lời hắn

Bên tai truyền tới tiếng cửa đá di chuyển, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử không yên lòng đột nhiên lần nữa vòng về, Tuyết Lượng hai mắt sáng bừng, giọng nói khàn khàn gọi một tiếng "Tuyết Trùng Tử"

Tuyết Trùng Tử vốn có một đống lời muốn nói, lập tức sững người tại chỗ, sau đó nhíu mày với Tuyết Lượng

Cuối cùng, dường như ý thức được cái gì đấy, ánh mắt hung ác mới quét về phía Nguyệt trưởng lão vui vẻ khi có người gặp họa

"Đây không thể trách ta, chỉ có thể nói là Tuyết Lượng rất thú vị ! Tuyết Trùng Tử, ta thấy huynh cũng đừng cố chấp đuổi hắn đi nữa. Hắn đáng yêu, dễ lừa bao nhiêu ! Ha ha ha ~" Nguyệt trưởng lão cười nói

Tuyết Lượng càng nghe càng mơ hồ, lúc này không nhịn được gãi đầu tự nghi hoặc

Tuyết Trùng Tử tức giận tới nghiến răng, không nói nhiều lời đi qua, một tay kéo Nguyệt trưởng lão đáng ghét đi

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử mới quay về bên giường, nhẹ giọng giáo huấn Tuyết Lượng, "Lượng nhi ! Ngươi lại nghe hắn nói lung tung cái gì vậy ? Lần sau cách Nguyệt trưởng lão xấu xa kia một chút. Chúng ta không nói chuyện với người xấu !"

"A...." Tuyết Lượng thấp thỏm nhìn Tuyết Trùng Tử, đột nhiên cười ngốc nghếch, "Công tử, ngài không đuổi ta đi nữa sao ?"

"Hừ, ngươi ngốc như vậy, cũng chỉ có đi theo ta mới không bị bắt nạt !" Tuyết Trùng Tử tức giận trừng Nguyệt trưởng lão một cái, cố tình thâm ý nói, "Nhìn Nguyệt trưởng lão không đứng đắn xem, nếu ngươi thực sự đi theo hắn tới Nguyệt cung, chắc chắn cả ngày bị hắn bắt nạt !"

Tuyết Lượng nghe xong không nhịn được cười vài tiếng

Nguyệt trưởng lão vội vàng đính chính cho mình, "Nói cái gì vậy ! Cung chủ ở núi sau bắt nạt người khác nhất chẳng lẽ không phải là Tuyết Trùng Tử huynh sao ! Huynh đi hỏi thị phó của Nguyệt cung xem, ai dám nói ta xấu !"

"Ha ha. Xem, nói vài câu liền lộ ra rồi ? Bọn họ đương nhiên không dám nói huynh xấu, ai bảo huynh bình thường dữ với bọn họ như vậy."

"Ta ---- Xem đi ! Tuyết Lượng, ngươi tự xem đi, công tử nhà ngươi sức khỏe tốt rồi, còn có khí lực bắt nạt người khác, chuẩn bị qua sông đoạn cầu rồi ! Lúc này hắn thấy ngươi tỉnh, rõ ràng ngay cả ta cũng muốn mắng ! Mưu đồ từ lâu rồi phải không ! Là muốn chọc ta tức bỏ đi ?" Nguyệt trưởng lão không nhịn được cằn nhằn

Tuyết Trùng Tử quay lưng lại, lười để ý tới Nguyệt trưởng lão, y kéo tay Tuyết Lượng, cẩn thận bắt mạch cho đối phương. Tuyết Lượng lén nhìn Nguyệt trưởng lão một cái, lại yên lặng liếc công tử Tuyết Trùng Tử nhà mình một cái

"Công tử, thân thể ngài thực sự không sao rồi sao ?" Tuyết Lượng chỉ cảm thấy khí sắc của Tuyết Trùng Tử tốt hơn rất nhiều, tâm tình đương nhiên cũng vui vẻ hơn không ít

Tuyết Trùng Tử thở nhẹ một cái, "Thân thể ta còn tốt hơn ngươi nhiều."

Tuyết Trùng Tử vỗ nhẹ tay Tuyết Lượng, nói, "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời của Nguyệt trưởng lão, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt."

"Được...." Thấy Tuyết Trùng Tử không định đuổi mình đi nữa, trên mặt Tuyết Lượng mang theo nụ cười cảm kích

Hắn nghĩ tới mình bất tỉnh nhiều ngày, không nhìn được mở miệng hỏi, "Đúng rồi, ta ngủ lâu như vậy.... Tuyết tùng bên ngoài ----"

"Không sao, có ta trông chừng." Tuyết Trùng Tử nói tiếp

"Ừ." Tuyết Lượng lúc này cuối cùng yên tâm hơn không ít

Hắn yên lặng nhìn Tuyết Trùng Tử, trong đầu có vạn nghìn lời muốn nói

Lúc này, Nguyệt trưởng lão bê hai bát dược tới, một bát đưa cho Tuyết Trùng Tử, một bát còn lại đưa cho Tuyết Lượng

"Mau uống đi ! Hai huynh tốt nhất nhanh chóng dưỡng tốt sức khỏe, đỡ phải ta cả ngày lẫn đêm ở Tuyết cung hầu hạ, phí tâm phí sức, còn bị người ghét bỏ." Nguyệt trưởng lão nói lời này, còn cảm thấy rất ủy khuất

Tuyết Lượng lộ vẻ đồng cảm

Tuyết Trùng Tử lộ ra nụ cười giả lả như đáp lại đối phương, nói, "Cảm thấy ủy khuất thì đi đi ! Cửa ở đấy, ta lại không ngăn huynh."

"Tuyết Lượng, ngươi xem. Đây là lời người nói sao ?" Nguyệt trưởng lão cố tình quay đầu lại hỏi Tuyết Lượng

"Đương nhiên !" Tuyết Lượng cười, bảo vệ chủ tử vô điều kiện, "Công tử nhà ta nói đúng !"

"Ha ! Một hai người các huynh vô lương tâm. Ta thật mệnh khổ.... Ta thấy, ta vẫn là quay về Nguyệt cung của ta thì tốt hơn ! Chủ tớ Tuyết cung các huynh quá vô tình, không thích hợp với ta ----" Nguyệt trưởng lão vẻ mặt khổ sở định xoay người đi, bị Tuyết Trùng Tử uống xong dược gọi lại

Tuyết Trùng Tử theo bản năng ấn lại tay Tuyết Lượng cầm bát dược, ý bảo đối phương đừng vội uống

"Nguyệt trưởng lão. Diễn kịch đủ rồi thì mau đi lấy một ít mứt quả tới đây cho ta ! Dược này của huynh sao càng ngày càng khó uống vậy ! Huynh không thể thay đổi sao ?" Tuyết Trùng Tử nhíu chặt mày, bộ dạng buồn nôn, thoạt nhìn dường như thực sự rất không thoải mái

Nguyệt trưởng lão nhíu mày, quả thực có chút đáng thương nhanh chóng đi lấy mứt quả Tuyết Trùng Tử muốn

Tuyết Trùng Tử ăn một ít mứt quả xong, mới coi như hòa hoãn

"Thực sự khó uống như vậy sao ?" Nguyệt trưởng lão kiểm điểm sâu sắc

Tuyết Lượng có chút chần chờ nhìn bát dược trong tay mình

Tuyết Trùng Tử tri kỷ đưa mứt quả lại gần một chút, nhỏ giọng nói, "Không sao, ngươi uống dược trước. Uống xong ăn chút mứt quả sẽ không sao."

Tuyết Lượng cười với Tuyết Trùng Tử, nhanh chóng một hơi uống hết dược

Có lẽ đã chuẩn bị tinh thần, dược này hắn uống cũng thông thuận, không khó chịu như Tuyết Trùng Tử nói

Tuyết Trùng Tử vẫn lo lắng nhét mứt quả vào trong tay Tuyết Lượng, nói, "Mau ăn."

Tuyết Lượng có chút thụ sủng nhược kinh, lúc nhìn Tuyết Trùng Tử, mắt đỏ bừng khó hiểu

Tuy Tuyết Trùng Tử trong lòng hiểu rõ Tuyết Lượng đang cảm động cái gì, nhưng vẫn cố tình cao giọng nói với Nguyệt trưởng lão phía sau, "Nguyệt trưởng lão, huynh xem ! Dược của huynh khó uống tới Lượng nhi khóc rồi !"

Tuyết Lượng nghe xong không nhịn dược bật cười một tiếng, Nguyệt trưởng lão trừng mắt một cái, trăm miệng cũng không đủ để giải thích cho mình

Tuyết Trùng Tử chọc người xong, tâm tình trái lại thoải mái hơn

Y nhìn về phía Tuyết Lượng, ôn nhu dặn dò, "Mau dưỡng tốt sức khỏe đi."

Tuyết Lượng đáp nhẹ một tiếng, lúc này mới bất tri bất giác quan tâm những người khác, "Đúng rồi, Tuyết trưởng lão và Chấp Nhẫn không sao chứ ?"

"Đương nhiên không sao. Ngươi ngủ lâu như vậy mới khiến người không bớt lo nhất." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng thở dài một hơi

Tuyết Lượng bị nói tới có chút xấu hổ, ngượng ngùng gãi đầu

Tuyết Trùng Tử hít sâu một hơi, nhìn bốn phía xung quanh một lượt, đột nhiên cảm thấy yên tâm trước nay chưa từng có

"Hỗn loạn lâu như vậy.... cuối cùng lần đầu tiên cảm thấy an lòng." Y thầm nghĩ

Nguyệt trưởng lão dường như hiểu suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử, cũng đồng cảm

Hai bọn họ ăn ý nhìn nhau một cái, đều mang theo ý cười ôn hòa trên mặt

Mấy ngày liên tiếp, bất luận là núi trước hay núi sau của Cung môn cũng là một mảng bình an yên tĩnh, thiên hạ thái bình

Tuyết trưởng lão cả ngày bế quan tĩnh dưỡng trong Trưởng lão viện, nhưng một buổi sáng lại nhận được tin tức của thị vệ hoàng ngọc

Núi trước, Trưởng lão viện

"Tuyết trưởng lão, có động tĩnh rồi."

Một câu ngắn ngủi, Tuyết trưởng lão hơi gật đầu, lập tức phất tay áo đứng dậy, sau đó bước nhanh theo thị vệ rời khỏi Trưởng lão viện

Không lâu sau, Cung Thượng Giác đang ở Giác cung cũng nhận được tin tức

Kim Phục bước nhanh vào phòng của Cung Thượng Giác, bẩm báo, "Giác công tử, thị vệ hoàng ngọc truyền tới tin tức, nói rằng Tuyết Trùng Tử vừa rời khỏi Tuyết cung. Còn nữa, Chủy công tử vừa nói với ta rằng muốn đi y quán. Chuyện này.... nên sắp xếp thế nào ?"

Cung Thượng Giác mím môi cười, lẩm bẩm, "Chuyện nên tới luôn sẽ tới."

Sau đấy, y nhìn Kim Phục, trầm giọng dặn dò, "Trước tiên không cần kinh động Viễn Chủy, chúng ta lén quan sát là được. Ta sẽ hội hợp với Tuyết trưởng lão. Còn ngươi, ngươi đi theo Viễn Chủy như bình thường là được, hành sự theo tình hình, tùy cơ ứng biến."

----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro