Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y quán, phòng riêng của Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử ngồi xếp bằng dựa vào tường một bên, mặt không chút đổi nhìn Cung Viễn Chủy đang tập trung tinh thần cầm bút viết chữ

Vì bọn họ một trận tâm huyết dâng trào mới có thể đánh cược, Cung Viễn Chủy thua cược chỉ có thể cam chịu nhận phạt

Tuyết Trùng Tử cũng không hiểu vì sao mình phải chơi trò này với Cung Viễn Chủy

Là người chủ động đề xuất đánh cược, Tuyết Trùng Tử kỳ thực sớm đoán dược phản ứng có thể có của Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ

Mà bây giờ, tất cả thực sự ở trong dự đoán của Tuyết Trùng Tử

Cung Tử Vũ kiên quyết không cho phép Cung Viễn Chủy phá gia quy, ra ngoài Cung môn, hoặc là sắp tới cho Cung Viễn Chủy lần nữa bước vào phạm vi của núi sau

Kết quả kỳ thực rất rõ ràng, nhưng chỉ có Cung Viễn Chủy khăng khăng không tin, cố chấp muốn đánh cược vận khí, nói là ca ca Cung Thượng Giác bây giờ không ở trong Cung môn, Cung Tử Vũ trời sinh bản tính thích chơi, còn thích phá vỡ gia quy, có suy nghĩ mới lạ, nghĩ vẫn có khả năng thẳng, đánh cược một trận

Không thể không nói, trận đánh cược nắm chắc phần thẳng này, phần thưởng Tuyết Trùng Tử có thể nhận được cũng đặc biệt hấp dẫn

"Nếu huynh thẳng, ta tặng huynh miễn phí mứt quả một tháng, thế nào ?" Lúc Cung Viễn Chủy nói lời này, thực sự chọc Tuyết Trùng Tử tức cười

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử còn chưa kịp nói, liền thấy Cung Viễn Chủy tự lần nữa nâng phần thưởng

"Huynh cười là vì khinh thường giải thưởng ta đặt ra sao ? Hừ. Vậy ta nâng lên là được rồi ! Tuyết Trùng Tử, nếu trận cược này huynh thắng, vậy ta cũng có thể giao phương pháp trồng Xuất Vân Trùng Liên cho huynh. Đây được rồi chứ !" Cung Viễn Chủy nói

Cứ như vậy, Tuyết Trùng Tử căn bản không cần mở miệng, không tốn chút sức lực nào liền dễ dàng được tăng phần thưởng

Nhưng kỳ thực Cung Viễn Chủy đại khái cũng không hiểu, lúc Tuyết Trùng Tử nghe thấy phần thưởng là mứt quả, thực sự vui vẻ từ đáy lòng, cũng là vì bị cách Cung Viễn Chủy treo thưởng chọc cười, căn bản cũng không có khả năng ghét bỏ

Kỳ thực bất luận Cung Viễn Chủy ra phần thưởng gì, Tuyết Trùng Tử đều sẽ vui vẻ tiếp nhận

Lúc này, trong phòng đốt huân hương, mùi hương khiến người cảm thấy cả người thoải mái, cũng khiến Tuyết Trùng Tử nghỉ ngơi không đủ cảm thấy buồn ngủ

Tuyết Trùng Tử nhìn Cung Viễn Chủy nghiêm túc viết chữ, cứ bất tri bất giác thong thả tiến vào mộng đẹp

Lại qua thời gian hai chén trà, Cung Viễn Chủy rốt cuộc hoàn thành

"Rốt cuộc viết xong rồi !" Cung Viễn Chủy vừa lòng buông bút xuống, gương mặt thưởng thức kiệt tác dụng tâm của mình

Chữ dày đặc trên giấy, tất cả đều liên quan tới Xuất Vân Trùng Liên, những tin tức Cung Viễn Chủy hao hết tâm tư, trải qua vạn nghìn khó khăn mới tập hợp được, đồng thời cũng là nghiên cứu cùng nhiều lần Cung Viễn Chủy tự mình thử mới đạt được thành quả cuối cùng

Nói thật, mấy ngày gần đây luôn rất bận rộn, Cung Viễn Chủy cũng không kịp báo cáo thành quả với Trưởng lão viện

Cho nên, phần tự tay viết cho Tuyết Trùng Tử bây giờ là bản độc nhất vô nhị trên thiên hạ này

"Tuyết Trùng Tử, ta ----"

Cung Viễn Chủy vốn vô cùng cao hứng muốn nói với Tuyết Trùng Tử, lại không nghĩ tới lúc nhấc mắt lên, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử yên tĩnh ngủ say

Cung Viễn Chủy ngừng lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người một lúc lâu, mới nhẹ giọng thở dài một tiếng, vòng qua bàn đi tới bên Tuyết Trùng Tử đang ngủ say

Không đành lòng quấy rầy cũng không muốn đánh thức người khó có khi ngủ say, Cung Viễn Chủy bỏ qua quyết định đặt người nằm xuống, trái lại cẩn thận đắp chăn cho Tuyết Trùng Tử

Bây giờ sắp đổi mùa, thời tiết cũng bắt đầu lạnh đi

Tuyết Trùng Tử mặc dù quanh ở ở núi tuyết, cũng không tới mức không thích ứng được mùa đông của núi trước Cung môn

Nhưng Cung Viễn Chủy vẫn suy nghĩ một lúc, cũng tới lúc nghiên cứu dược bồi bổ sức khỏe cho Tuyết Trùng Tử, đỡ cho thân thể yếu ớt sợ lạnh bây giờ của Tuyết Trùng Tử vì khí hậu nà càng nghiêm trọng


Trong lúc trầm tư, bên tai truyền tới tiếng gõ cửa rất nhỏ

"Chủy công tử, Nguyệt trưởng lão tới y quán, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm ngài."

Cung Viễn Chủy nghi hoặc nhíu mày, không nhịn được thầm nghĩ, "Nguyệt trưởng lão sao lại tới nữa vậy ?! Đây là không yên tâm giao Tuyết Trùng Tử cho ta chăm sóc sao ?"

Cung Viễn Chủy tức giận nghĩ, xác nhận Tuyết Trùng Tử vẫn ngủ

Mãi tới khi chắc chắn Tuyết Trùng Tử không có dấu hiệu bị đánh thức, Cung Viễn Chủy mới bước chân nhẹ nhàng rời khỏi cửa phòng

Sau đấy, nhìn hạ nhân tiến tới báo tin ở bên ngoài, sắc mặt Cung Viễn Chủy nghiêm túc, trầm giọng dặn dò đối phương canh chừng ngoài cửa, không cho bất cứ người nào tới quấy rầy Tuyết Trùng Tử nghỉ ngơi

Sau đấy, Cung Viễn Chủy cũng không quay đầu lại, rất nhanh đi xuống tầng, liền thấy Nguyệt trưởng lão sớm đứng lặng trong y quán, trong một đám y sư và hạ nhân bận rộn qua lại, lộ đặc biệt nổi bật

"Nguyệt trưởng lão ! Hôm nay lại là cơn gió nào thổi huynh tới đây vậy ?" Cung Viễn Chủy ngoài cười như trong không cười đánh tiếng

Nguyệt trưởng lão nghe ra giọng điệu không tốt của Cung Viễn Chủy, cũng không tức giận, trái lại cố tình hỏi, "Chủy công tử có vẻ không quá hoan nghênh ta tới đây....?"

"Hừ." Cung Viễn Chủy cũng không muốn giả vờ, cậu thẳng lưng, khoanh tay trước ngực đi qua, "Người đồng ý giao Tuyết Thiên Lí cho ta chăm sóc là huynh. Bây giờ một ngày còn chưa tới, sao vậy ? Huynh hôm nay tới đây, chẳng lẽ muốn mang Tuyết Thiên Lí về sao ?"

Nguyệt trưởng lão nghe xong, không khỏi lắc đầu cười, "Không cần lo lắng, ta hôm nay tới cũng không phải là mang "Tuyết Thiên Lí" đi. Dù sao bản lĩnh của "Tuyết Thiên Lí" quá lớn, nghe nói buổi sáng còn náo loạn Vũ cung, chọc giận Chấp Nhẫn đại nhân không nhẹ. Nghĩ tới, bây giờ cũng không tới lượt ta lo lắng cho y. Trái lại, "Tuyết Thiên Lí" bây giờ muốn đi hay ở lại, cũng không phải do ta có thể làm chủ. Ngươi nói phải không ? Chủy công tử."

Nguyệt trưởng lão trong lòng nói cố tình nhấn mạnh ẩn ý, Cung Viễn Chủy nghe thấy không nhịn được trừng mắt, còn kèm theo vài ánh mắt đao cho Nguyệt trưởng lão

"Nếu đã như vậy, huynh còn tới làm gì ?" Cung Viễn Chủy nghĩ thế nào cũng có chút không xuôi được tức giận, "Chứ không phải là huynh lo lắng y thuật của ta không tốt, chữa hỏng cho "Tuyết Thiên Lí" sao ?"

"Mong Chủy công tử yên tâm, đừng quá nhạy cảm." Nguyệt trưởng lão lúc này mới đưa hộp cầm trong tay cho Cung Viễn Chủy, "Những cái này đều là tuyết liên hiếm quanh năm phát triển trong hồ hàn băng ở núi sau, cũng là tâm huyết của Tuyết Trùng Tử và Tuyết công tử hàng năm cẩn thận trồng ra. Ta hôm nay đặc biệt tới đưa mấy bông tuyết liên này, nghĩ có lẽ trong lòng ngươi chữa trị cho "Tuyết Thiên Lí" sẽ có chỗ dùng tới."

"A, vậy huynh vẫn thực sự có tâm." Cung Viễn Chủy cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy hộp tuyết liên

"Dù sao tuyết liên ở núi trước cạn kiệt là chuyện thường xảy ra, mà ta ở núi sau mấy ngày nay cũng quen dùng tuyết liên chế dược, thân thể của "Tuyết Thiên Lí" cũng thích ứng với phương pháp điều dưỡng này. Trước khi ngươi vẫn chưa nghĩ ra cách trị liệu thích hợp hơn, ta nghĩ, để "Tuyết Thiên Lí" tạm thời duy trì cách cũ để điều dưỡng cũng không có hại."

Nguyệt trưởng lão vừa nói, vừa nhìn đông nhìn tây, dường như đang tìm cái gì đấy

Cung Viễn Chủy trong lòng hiểu rõ Nguyệt trưởng lão nhìn đông nhìn tây là đang tìm Tuyết Trùng Tử, chủ động dẫn đường, "Đi theo ta ! Người đang nghỉ trên tầng."

Dứt lời, Cung Viễn Chủy dẫn Nguyệt trưởng lão lên tầng

Tiếp theo, Cung Viễn Chủy lại xui tay cho lui hạ nhân canh chừng ở cửa, mới mang Nguyệt trưởng lão đi vào phòng

Vừa vào phòng, mùi huân hương nhàn nhạt đập vào mùi, ngửi tươi mát thanh nhã, khiến người tâm bình khí hòa

Nguyệt trưởng lão nhấc lên ý cười, chậm rãi đi tới chỗ Tuyết Trùng Tử dựa vào tường ngủ

Mấy ngày nay, Tuyết Trùng Tử luôn ngủ nông, khó có thể ngủ ngon, cùng lắm là dựa vào dược Nguyệt trưởng lão tự mình điều phối thêm nguyên liệu trợ ngủ, mới có thể khiến Tuyết Trùng Tử nghỉ ngơi được lâu hơn chút

Nhưng Tuyết Trùng Tử bình thường lúc ngủ cũng không yên ổn, cũng không an ổn, thoải mái giống như bây giờ, trong lúc ngủ thậm chí còn mang theo ý cười nhàn nhạt....

"Ngươi thêm mê dược cho y ?" Nguyệt trưởng lão cố tình thấp giọng hỏi

Cung Viễn Chủy cũng dùng giọng nhỏ gần như không thể nghe thấy đáp lại, "Đều là lượng dược bình thường, nhưng chắc là không có cảm giác gì với Tuyết Trùng Tử mới đúng. Y tối qua cũng không có cách nào ngủ, nhưng sáng sớm cùng ta lên núi ngắm bình minh, lại đi Vũ cung một vòng, đoán chừng lúc này thực sự mệt rồi."

Nguyệt trưởng lão hơi nhướn mày, mặc dù chưa nói cái gì, nhưng trong lòng coi như đã có đáp án

Hắn nghĩ, bình minh nhất định rất đẹp, mới có thể khiến Tuyết Trùng Tử nhớ mãi không quên, tâm tình tốt mà thiếp đi

Cung Viễn Chủy do dự một lúc, vẫn quyết định nhẹ giọng nói, "Ta vốn để y nằm thoải mái hơn chút, nhưng sợ đánh thức y.... Huynh có cách gì không ?"

Nguyệt trưởng lão quay đầu lại liếc Cung Viễn Chủy một cái, mới cười khẽ lắc đầu, lời trong ý ngoài nói, "Ngươi không thử sao biết không được ?"

"A ?" Cung Viễn Chủy khó hiểu

Nguyệt trưởng lão không nhanh không chậm nhắc nhở, "Thử một lần đi. Ngươi làm xem."

Cung Viễn Chủy vẫn chần chờ, sắc mặt cậu nghi hoặc nhìn Nguyệt trưởng lão, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão trái lại thúc giục, "Bảo ngươi qua đây, sao còn lề mề như vậy ? Yên tâm, cho dù y tỉnh lại, nhìn thấy ta, y gắt ngủ cũng chỉ tức giận với ta, tuyệt sẽ không trách tội ngươi."

Có Nguyệt trưởng lão bảo đảm, Cung Viễn Chủy không biết tại sao đột nhiên lớn mật

Cậu vốn đứng tại chỗ, lúc này rất nhanh ra quyết định, dứt khoát tiến lên, sau đó nhẹ nhàng lại cẩn thận đặt Tuyết Trùng Tử nằm xuống

Mãi tới khi Tuyết Trùng Tử hoàn toàn không bị đánh thức, trái lại theo Cung Viễn Chủy di chuyển mà vô thức nhẹ nhàng cọ đầu vào tay Cung Viễn Chủy, không chỉ là Cung Viễn Chủy sững người tại chỗ, thậm chí Nguyệt trưởng lão cũng có chút kinh ngạc

"Y rất tín nhiệm ngươi." Nguyệt trưởng lão nói

"Ừm ?"

"Người có thể khiến y không phòng bị mà lựa chọn thân thiết như vậy, ở trên thế gian này ít lại càng ít. Y từ trước tới nay cảnh giác cao, cho dù sau khi tự phế công pháp, cũng chưa từng bỏ xuống phòng bị với bên ngoài, trái lại càng bài xích người khác tiếp xúc với y." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra vui mừng

Hắn nghĩ, quyết định của hắn quả thực chính xác

Tới núi trước tĩnh dưỡng tuyệt đối có lợi cho bệnh tình của Tuyết Trùng Tử

Cung Viễn Chủy nghe có chút mơ hồ, thực sự có chút không phản ứng kịp lời của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão lại nhẹ nhàng nói tiếp, "Nhìn thấy y như vậy, ta yên tâm rồi, giao y cho ngươi là đúng. Chủy công tử, sau này làm phiền ngươi giúp đỡ chăm sóc y nhiều. Đa tạ !"

Dứt lời, Nguyệt trưởng lão thận trọng mà cung kính chắp tay cúi người, hành đại lễ với Cung Viễn Chủy, dọa sợ Cung Viễn Chủy mở to mắt sững người tại chỗ

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão từ trong ống tay áo của mình lấy ra một tờ giấy trắng đưa cho Cung Viễn Chủy

"Đây là cái gì vậy ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Nguyệt trưởng lão dùng ánh mắt ý bảo Cung Viễn Chủy mở ra xem

Cung Viễn Chủy bỏ qua suy xét, lập tức mở ra, mới phát hiện tờ giấy này viết vài cách chữa trị mới

Lúc này trong phòng không có người ngoài, Nguyệt trưởng lão cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói rõ

"Bây giờ dược liệu cứu mạng không đủ, tuyết liên cũng không còn lại mấy. Nếu Giác công tử chưa thể đúng lúc chuyển dược vật về Cung môn, vậy chờ tới lúc bắt đầu mùa đông, tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử sợ là sẽ càng ngày càng xấu, tới lúc đó sẽ phải chịu tội. Cho nên, Chủy công tử, chúng ta đều phải khẩn trương. Chỉ vì nếu không thể tìm dược cách thích hợp tăng cường thể chất cho Tuyết Trùng Tử, vậy bệnh tình sau này của Tuyết Trùng Tử chỉ sợ sẽ bắt đầu trở nên không thể khống chế, càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí tới mức độ không thể vãn hồi."

Lời của Nguyệt trưởng lão, Cung Viễn Chủy đương nhiên đều hiểu

Nhưng Cung Viễn Chủy cẩn thận đọc cách chữa trị Nguyệt trưởng lão tự tay viết, không khỏi nhíu mày càng chặt, tâm tình càng ngày càng khó chịu

Cung Viễn Chủy khép lại giấy, sắc mặt phiền muộn, nhẹ giọng hỏi, "Những cách mới này của huynh, có phải đều quá mạo hiểm rồi không ?"

Nếu là bình thường, Cung Viễn Chủy đại khái sẽ thập phần tán đồng phán đoán của Nguyệt trưởng lão

Vì nhằm vào những bệnh khó hay một số trường hợp trúng độc độ khó cao, Cung Viễn Chủy từ trước tới nay cũng thiên về cách chữa trị tìm đường sống trong chỗ hiểm

Nhưng tình hình bây giờ trở nên phức tạp, dù sao người bây giờ cần gánh vác mạo hiểm là Tuyết Trùng Tử thể chất yếu ớt lại mất hết võ công

Nếu có thể, Cung Viễn Chủy càng muốn chọn con đường ổn thỏa hơn, dùng kế hoạch không có sơ hở, cực lực bảo toàn an nguy tính mạng của Tuyết Trùng Tử

Trong lúc Cung Viễn Chủy suy xét, tiếng của Nguyệt trưởng lão lại vang lên

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chuyện có lợi tất có chỗ hại. Tình trạng bây giờ của Tuyết Trùng Tử, kỳ thực cũng chỉ còn con đường mạo hiểm. Ta thực sự bó tay, không thì cũng không nhờ cậy ngươi."

Nguyệt trưởng lão lại thở dài một hơi, lắc đầu nói, "Thời gian còn lại cho ngươi đặc biệt hữu hạn. Nếu trong khoảng thời gian ngắn mà ngươi không có cách tạo ra cách chữa trị mới, vậy không bằng dùng những cách này của ta đi ! Dù sao Tuyết Trùng Tử trước đây cũng tán đồng cách này ----"

"Những cách huynh nghĩ ra này, Tuyết Trùng Tử đều biết ?" Cung Viễn Chủy có chút kinh ngạc

"Y đương nhiên biết. Y dù sao cũng là bệnh nhân của ta, ta thân là y sư lại là bằng hữu của y, về công về tư cũng sẽ không giấu y. Bệnh tình của y, y chắc chắn hiểu rõ trong lòng. Trước đây y vốn muốn ta mạo hiểm thử một lần, y bằng lòng gánh vác mạo hiểm. Nhưng ta cho rằng y tâm sự nặng nề, khúc mắc khó giải, trạng thái cũng quá bi quan, thực sự không nên thực hiện bất cứ hành động mạo hiểm nào. Cho nên, ta mới có thể nửa khuyên nửa ép y tới núi trước giải sầu, xem có thể gỡ bỏ khúc mắc của y không, xem có thể hòa hoãn bệnh tình của y không."

Nguyệt trưởng lão lại nói, "Nhưng bây giờ, bất quá mới chưa tới một ngày, vì có ngươi giúp đỡ, tâm tình của Tuyết Trùng Tử rõ ràng đã thay đổi. Đây chắc chắn là một chuyện tốt ! Dù sao nếu Tuyết Trùng Tử có thể gỡ bỏ khúc mắc, vậy mạo hiểm trong cách của ta đương nhiên cũng sẽ giảm xuống."

Nguyệt trưởng lão càng giải thích, sắc mặt Cung Viễn Chủy càng nghiêm trọng

Không biết sao, trong chớp mắt, Cung Viễn Chủy như rốt cuộc thông suốt cái gì đấy

Tuyết Trùng Tử vẫn lặp đi lặp lại, y đang tìm một đáp án....

Mà đáp án này, đại khái là bản thân Cung Viễn Chủy !

"Cho nên, huynh mang Tuyết Trùng Tử tới núi trước, kỳ thực là muốn ta chữa khỏi "tâm bệnh" cho y." Cung Viễn Chủy nói

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, sửng sốt, dường như không nghĩ tới Cung Viễn Chủy sẽ nghĩ ra nhanh như vậy

Nhưng hắn thực sự không muốn giấu, đồng thời cũng không chút nào che giấu tán thưởng của mình với y thuật của Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, ngươi từ trước tới nay y độc song tuyệt, y thuật lại không kém hơn ta. Ta có thể mang Tuyết Trùng Tử tới tìm ngươi, đương nhiên cũng là mong chờ một kỳ tích sẽ xuất hiện, hy vọng ngươi có thể trong khoảng thời gian ngắn tìm ra cách chữa trị tốt hơn cho Tuyết Trùng Tử." Nguyệt trưởng lão nói

Cung Viễn Chủy tâm tình càng phức tạp

Cậu trước đây luôn cảm thấy tình trạng của Tuyết Trùng Tử tương đối khó giải quyết, nhưng chỉ cần đủ thời gian, đương nhiên sẽ có cơ hội giải quyết được

Nhưng bây giờ được Nguyệt trưởng lão nhắc nhở, lại nhìn cách chữa trị Nguyệt trưởng lão viết, Cung Viễn Chủy thực sự không thể xem thường mức độ nghiêm trọng nữa

Phán đoán của Nguyệt trưởng lão là đúng

Vì nếu không có cách mới, mấy cách Nguyệt trưởng lão đưa, cũng là kết quả Cung Viễn Chủy thừa nhận lại nhất trí

----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro