Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, Tuyết Trùng Tử một mình ở trong phòng khách của Chủy cung, tuy thân thể có chút mệt mỏi, nhưng buồn ngủ hoàn toàn biến mất

Y vừa thay y phục, cũng đã dùng bữa tối Cung Viễn Chủy đưa tới

Lúc này xung quanh không có người ngoài, Tuyết Trùng Tử lại một lần nữa quay về bộ dạng lãnh đạm bình thường

Y lẳng lặng ngồi ở mép giường, trong đầu không hiểu vì sao bắt đầu nhớ lại từng chút một chung đụng với Cung Viễn Chủy hôm nay

Trong lúc suy tư, khóe miệng không thể kiềm chế được nhếch lên

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nhướn mày, nhấc mắt nhìn về phía mặt tường lạnh như băng, ánh mắt cực nóng dừng tại đấy một lúc, giống như muốn nhìn thấy cái gì đấy xuyên qua bức tường kia

Phòng cách vách chỉ cách y một bức tường, đấy là phòng chính cho cung chủ Chủy cung, Cung Viễn Chủy

"Lúc này đêm đã khuya, nhưng cẩn thận nghe, phòng cách vách ngẫu nhiên truyền tới động tĩnh, dường như Cung Viễn Chủy vẫn chưa đi nghỉ...."

Tuyết Trùng Tử không khỏi cảm thấy có chút tò mò, y hiếu kỳ muốn biết Cung Viễn Chủy rốt cuộc đang làm chuyện gì

Rõ ràng từ sáng tới tối gần như ở cùng một chỗ với Cung Viễn Chủy như hình với bóng, nhưng luôn cảm thấy khoảng thời gian tách ra này khó hiểu có chút khó khăn, mất mác

Tuyết Trùng Tử cũng không biết mình rốt cuộc có chuyện gì, nhưng y nghĩ rất lâu, đại khái trong lòng cũng có suy đoán

Đây là một suy đoán hoàn toàn không đáng tin lại hợp lý

Cung Viễn Chủy đối với y mà nói là một sự tồn tại cực kỳ đặc biệt

Mà đối với y mà nói, tình cảm của y đối với Cung Viễn Chủy đã ở trong lúc chung đụng xuất hiện rất nhiều thay đổi

Cung Viễn Chủy quan trọng lại đặc biệt không giống người khác, lại là lưu luyến y khó có thể dứt bỏ, hoặc là định sẵn không thể bỏ qua

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng thở dài, không tự giác nghĩ tới mấy ngày trước, lúc Cung Thượng Giác trước khi ra ngoài Cung môn, đặc biệt tới cảnh cáo y

--- Nếu không muốn rời đi như vậy, vậy chứng minh cho ta xem. Huynh muốn làm thế nào mới có thể bảo đảm, bất luận xảy ra chuyện gì cũng vậy, cũng tuyệt đối có năng lực bảo vệ Viễn Chủy đệ đệ của ta chu toàn !

Cẩn thận nghĩ, lúc đấy lời không thể hoàn toàn hiểu được, lúc này cũng trùng điệp với lời của Nguyệt trưởng lão

Thái độ không rõ của Nguyệt trưởng lão trước đấy, nói hắn cảm thấy thái độ và tình cảm của Tuyết Trùng Tử đối với Cung Viễn Chủy khác với bình thường

Lúc đó Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy hoang đường, nực cười, nhưng bây giờ nghĩ lại lời người bên ngoài nói với y, luôn khó có thể kiềm chế được mà cảm thấy cũng rất có đạo lý

Bất quá mới một ngày ngắn ngủi trôi qua

Rốt cuộc Cung Viễn Chủy có mị lực gì có thể khiến Tuyết Trùng Tử y ngày nhớ đêm mong như vậy ?

Là vì cảm thấy cô tịch sao ? Cho nên mới luôn muốn có người bầu bạn ?

Tuyết Trùng Tử nghĩ, không khỏi lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của mình

Có lẽ, đây không liên quan tới cô tịch

Nhưng, luôn cảm thấy chỉ cần có Cung Viễn Chủy ở bên cạnh, trong lòng liền kiên định, cho dù chỉ là ở một bên yên lặng, nhìn nhất cử nhất động và nhất ngôn nhất ngữ của Cung Viễn Chủy, trong lòng cũng cảm thấy thập phần thoải mái

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?

Chẳng lẽ đúng như Cung Thượng Giác lo lắng sao ?

Cũng giống như Nguyệt trưởng lão năm lần bảy lượt nhắc nhở sao ?

Cho nên, chẳng lẽ Tuyết Trùng Tử y thực sự là một người đi nghịch thiên với truyền thống, cư nhiên sinh ra tình cảm không thể giải thích với Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên sao ?

Tình cảm thiên lý bất dung, đồi phong bại tục phần lớn người sẽ bài xích sao ?

Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng hoang mang khó hiểu

Sắc mặt y nghiêm trọng không thôi, trong lúc lơ đãng lại nghĩ tới lúc ở trong núi ngắm bình minh, Cung Viễn Chủy thấy y trượt chân, tự nhiên mà ra tay vòng lại eo y, khiến y không ngã sấp kia

Cho dù Tuyết Trùng Tử nhiều năm vẫn là bộ dạng hài tử, nhưng dù sao trong lòng đã là nam nhân bình thường gần ba mươi tuổi

Trước đây y cường đại mà kiềm chế, cho tới nay đều là y chăm sóc người khác là nhiều, ít khí ỷ lại sự chăm sóc của người khác

Nhưng bây giờ không nghĩ tới y sống từng này tuổi, cũng đã khôi phục dung mạo trưởng thành ban đầu, nhưng cư nhiên lại tham luyến được người vô tư chăm sóc

Tuyết Trùng Tử mím môi cười khẽ, trong đôi mắt từ trước tới nay sâu thẳm, theo ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối cách đó không xa, khó có khi phản chiếu chút ánh sáng

"Có lẽ, chỉ có ngươi là sự tồn tại đặc biệt với ta."

Trong lòng Tuyết Trùng Tử kỳ thực có chút hoảng, nhưng khó hiểu lại cảm thấy ngọt ngào

Người xung quanh, tạm thời không nhắc tới Nguyệt trưởng lão, nhưng ngay cả Giác công tử đã cảnh cáo, nhắc nhở Tuyết Trùng Tử

Cục diện mình cho tới nay không nhìn rõ, lại không nghĩ tới thông qua người ngoài chỉ điểm, mới để mình mơ hồ cảm thấy chân thực

Chỉ là....

Cho dù như vậy cũng rất tốt

"Ta và ngươi.... chúng ta cũng không có khả năng."

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cười khổ nhẹ nhàng nói, "Ta sao có thể có suy nghĩ hoang đường như vậy, sao có thể có suy nghĩ không an phận này với ngươi ? Thực sự quá đáng, chẳng lẽ ta thực sự là đồ biến thái vô sỉ sao ?"

Tuyết Trùng Tử càng phiền muộn, tuy cuối cùng cũng nghĩ thông và thoáng thấy được ảnh hưởng của Cung Viễn Chủy đối với y là từ đầu mà có, nhưng Tuyết Trùng Tử lúc này cũng không khỏi theo bản năng sinh ra bài xích bản thân

Không nghĩ Tuyết Trùng Tử y làm quân tử nhiều năm, bây giờ lại không biết nguyên do vì sao phá vỡ giới hạn của mình. Quả thực hoang đường, nực cười

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, bất đắc dĩ tới cực điểm, khó hiểu cảm thấy tâm lực lao lực quá độc

Sau này, Tuyết Trùng Tử y nên đối diện thế nào với người đời ? Đối diện với Cung Viễn Chủy và người thân, bằng hữu thế nào ?

"Thôi, chuyện ngày mai để ngày mai hẵng nghĩ, cũng còn chưa kết luận. Tất cả vẫn theo vận mệnh mà đi, thuận theo tự nhiên !"

Tuyết Trùng Tử hạ quyết tâm, lúc này nghĩ thông chuyện, mệt mỏi cũng ùn ùn kéo tới

Y ngáp mấy cái, ánh mắt phiếm nước đi tới bên cạnh bàn thổi tắt đèn

Trong phòng nhất thời tối đi không ít, còn lại ánh sáng từ lò sưởi Cung Viễn Chủy đặc biệt lệnh cho hạ nhân đốt cho y

Tuyết Trùng Tử chậm rãi quay về giường, ánh mắt theo bản năng lại một lên nữa dừng trên mặt tường kia rất lâu không nói gì

"Ngủ ngon, Cung Viễn Chủy...."

Một hàn ý từ trong xương tỏa ra, lạnh tới khiến Tuyết Trùng Tử nửa mơ nửa tình mà cả người không ngừng run rẩy

Cả người y giãy dụa tỉnh lại, theo bản năng muốn mở miệng gọi người, nhưng môi lạnh tới run lên căn bản không nghe theo sai khiến, y hữu khí vô lực, hao hết khí lực gọi người, nhưng cuối cùng tiếng kêu ra chỉ có khí âm mỏng manh gần như không thể nghe thấy

Tuyết Trùng Tử ngay cả thần chí cũng không quá rõ ràng, tay chân cũng khó có khi khống chế như không thuộc về y

Nội lực âm hàn trong người tràn ra bốn phía, khí huyết không thông thuận bốc lên, nội lực hỗn loạn bắt đầu nổi lên không ngừng, khó chịu tới hai mắt y đỏ bừng phiếm nước, huyệt ở khắp người giống như bị cầm lưỡi dao sắc bén gọt mạnh, hoặc giống như bị người cầm kim nhọn giày vò không ngừng

Bây giờ cả người y cực kỳ đau đớn lại khó chịu, nội lực âm hàn còn sót lại trong người tán loạn xung quanh, hoàn toàn không nghe theo y khống chế

Tuyết Trùng Tử vươn tay run rẩy, cố gắng vươn tới bàn bên cạnh giường

Trên bàn có ấm và chén trà y cố tình đẻ, vốn vì tiện y nửa đêm tỉnh lại khát nước là có thể sử dụng, nhưng lúc này lại thành hy vọng bảo mệnh duy nhất y có thể cầu cứu người

Tuyết Trùng Tử mất rất nhiều khí lực, rốt cuộc qua một lúc lâu mới thành công đánh rơi chén trà

Trong chớp mắt kia, chén trà rơi xuống đất vỡ tan. Tuyết Trùng Tử thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lại thở phào một hơi, tràn đầy mong chờ Cung Viễn Chủy ở phòng sát vách có thể phát hiện

Cộc cộc cộc ----

"Tuyết Trùng Tử ! Tuyết Trùng Tử ---- !!"

Sau một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp, cửa phòng bị người thô bạo đá văng

Phòng vốn tối đen như chiếu vào một ánh sáng, Tuyết Trùng Tử mở đôi mắt bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, chật vật nhìn Cung Viễn Chủy vội vàng chạy tới chỗ y

Tuyết Trùng Tử cả người vô lực nằm sấp trên giường, nhưng rõ ràng thân thể run lên, tình huống không bình thường này dọa sợ Cung Viễn Chủy không nhẹ, cậu tới liền ôm Tuyết Trùng Tử vào trong lòng, sau đó ngồi trên mép giường cẩn thận bắt mạch cho Tuyết Trùng Tử

"Cung.... Viễn Chủy...." Tuyết Trùng Tử run giọng gọi, theo bản năng giơ tay nắm lấy tay áo Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, ôn nhu an ủi vài câu, vừa cẩn thận nghĩ lại các khả năng

Là vì phối dược không tốt, xảy ra vấn đề sao ? Nhưng thực sự không phải như vậy !

Mạch tượng của Tuyết Trùng Tử lúc này rất quỷ dị, Cung Viễn Chủy lần đầu tiên gặp tình huống khó giải quyết như này, nhất thời không nghĩ được cách

Cậu luống cuống tay chân ôm chặt Tuyết Trùng Tử, vừa rất nhanh suy nghĩ rốt cuộc phải làm thế nào chữa được

Dường như nhận ra tâm tình bối rối của Cung Viễn Chủy, Tuyết Trùng Tử hơi thở yếu ớt nhắc tới tên một người khác

"Tìm.... Nguyệt trưởng lão...."

"Cái gì ?"

"Nguyệt.... Tìm hắn...." Tuyết Trùng Tử nói xong lại đột nhiên thống khổ cuộn mình lại, cả người run rẩy lợi hại

Cung Viễn Chủy giơ tay kiểm tra độ ấm trên người đối phương, chỉ cảm thấy cả người Tuyết Trùng Tử như ở trong băng tuyết, hàn khí trong người y theo kinh mạch chạy mãnh liệt xung quanh, da âm lãnh bất thường

Cung Viễn Chủy không hiểu được những triệu chứng này, nhưng bây giờ tình huống của Tuyết Trùng Tử nguy cấp, cũng không cho cậu suy nghĩ quá nhiều

Cung Viễn Chủy có chút hoảng hốt hô to gọi người, thị vệ vốn canh chừng Chủy cung trong đêm nghe tiếng vội vàng chạy tới

Cung Viễn Chủy gấp gáp nói, "Lập tức mời Nguyệt trưởng lão tới, nói Tuyết công tử đột phát tình huống không khỏe, tràn ngập nguy hiểm ---- ! Phải thêm một người lập tức tìm Chấp Nhẫn đại nhân cho ta !"

Phán đoán của Tuyết Trùng Tử là đúng

Lúc này, người có thể cứu y chỉ sợ không phải là Cung Viễn Chủy, mà là Nguyệt trưởng lão ở núi sau

Tuyết Trùng Tử lần này phát bệnh sợ là vì nội lực còn sót lại trong người y, mà thứ bây giờ Tuyết Trùng Tử cần nhất là có một người nội lực cực kỳ thâm hậu giúp y ổn định nội lực hỗn loạn trong người, cũng mượn đây ổn định lại tình huống của y

Tuy Cung Viễn Chủy nhận ra chỗ không đúng, nhưng nhân lúc đám thị vệ đi tìm người, thử vài lần muốn giúp Tuyết Trùng Tử ổn định nội lực tán loạn trong người, lại chung quy vô ích

Tuy Cung Viễn Chủy trước đấy được Tuyết Trùng Tử truyền nội lực, thực lực tăng lên nhiều, nhưng chung quy tạm thời vẫn chưa có cách hoàn toàn nắm được sức mạnh của mình

Tuyết Trùng Tử giống như cảm nhận được cảm giác vô lực của Cung Viễn Chủy, cố nén yếu ớt, khàn giọng nói vài chữ

Lúc này, khí tức của Tuyết Trùng Tử âm hàn, khác với nội lực công pháp của bản thân Cung Viễn Chủy, vốn dùng thích hợp cũng có thể coi như là âm dương điều hòa, dung hòa ổn định khí tức một âm một dương

Nhưng bất đắc dĩ võ công và nội lực của Cung Viễn Chủy vẫn chưa tới giai đoạn đỉnh phong, căn bản không có cách với tình huống này

Nếu cậu lỗ mãng chỉ sợ sẽ khiến Tuyết Trùng Tử càng thêm nghiêm trọng, mất nhiều hơn được

Cung Viễn Chủy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ôm chặt Tuyết Trùng Tử vào trong lòng như trấn an

Tuyết Trùng Tử cố sức mở mắt, mang theo ý cười an ủi ngược lại Cung Viễn Chủy, "....Đừng sợ...."

Cung Viễn Chủy hơi ngừng lại, thoe bản năng nhấc mắt nhìn người đang run rẩy trong lòng mình kia

Rõ ràng đã khó chịu tới thần chí không rõ ràng, nhưng cư nhiên còn nhớ tới an ủi mình

Cung Viễn Chủy trong lòng đau xót, không khỏi có chút nức nở nói, "Xin lỗi.... Là ta vô dụng...."

Tuyết Trùng Tử đau đớn khó nhịn mà thở dốc, vừa cầm chặt tay Cung Viễn Chủy ôm mình không buông

"Ngốc nghếch." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng cười, thể lực không chống đỡ nổi mà bất tỉnh

Sau đấy, Cung Viễn Chủy trong lúc lo lắng, luống cuống nhìn thấy lông mi và tóc của Tuyết Trùng Tử vốn nhạt màu hơn người bình thường dùng mắt thường có thể thấy được càng xám trắng

Đêm khuya ở Chủy cung, phòng khách Tuyết Trùng Tử ngủ lúc này khó có khi tụ tập không ít người

Cung Viễn Chủy đuổi lui người dư thừa ra ngoài, chỉ giữ lại mấy người có thể quyết định

Nguyệt trưởng lão vốn đang ở núi sau, hơn nửa đêm bị người Cung Viễn Chủy phái tới vội vàng tìm, sau đó cùng Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ tiến vào, còn có thị vệ lục ngọc Kim Phồn ở bên cạnh hắn

Sau đó không lâu, còn có Tuyết trưởng lão và mấy thị vệ hoàng ngọc nghe tin đi tới

Trải qua cứu chữa gấp gáp, tình huống của Tuyết Trùng Tử rốt cuộc ổn định lại

Nhưng cả người y tái nhợt mê man, nhìn bộ dạng như vậy, khiến người xung quanh không khỏi cảm thấy tâm sự nặng nề

Dù sao Cung Viễn Chủy tuổi còn nhỏ, ban đêm đột nhiên xảy ra tình huống dọa sợ cậu không nhẹ

Cậu tự trách áy náy, trên mặt tràn ngập bi thương và khổ sở

Mặc cho Cung Tử Vũ và mọi người an ủi thế nào cũng không được

Nghe Nguyệt trưởng lão cẩn thận nói, Cung Viễn Chủy cuối cùng mới hiểu lúc Tuyết Trùng Tử phát bệnh, còn thống khổ muốn tìm Nguyệt trưởng lão tới rốt cuộc là tình huống gì

Trên cơ bản, nguyên nhân không giống như Cung Viễn Chủy suy đoán, không chỉ nội lực Nguyệt trưởng lão cường đại, võ công cao cường, nhưng còn có một nguyên nhân Cung Viễn Chủy trước đây chưa từng nghĩ tới

"Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên Tuyết Trùng Tử xuất hiện tình huống này." Nguyệt trưởng lão lúc nói lộ ra cảm thán và bất đắc dĩ vạn phần

"Sao lại như vậy ?" Cung Viễn Chủy biến sắc, lo lắng giục giã, "Chẳng lẽ trước đâ y cũng từng gặp tình huống nguy cấp quỷ dị này rồi sao ? Nhưng vì sao huynh không viết rõ trong y án ?!"

Cung Tử Vũ theo bản năng liếc Tuyết trưởng lão bên cạnh một cái, phát hiện thái độ của ông cũng có chút kỳ quái, ông không kinh ngạc cũng không gấp gáp, dường như sớm biết lời của Nguyệt trưởng lão

Cung Tử Vũ không nhịn được nói cho Cung Viễn Chủy, "Nguyệt trưởng lão, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? Huynh đã giao Tuyết Trùng Tử cho Cung Viễn Chủy chăm sóc, vì sao không thành thật nói tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử ? Huynh làm như vậy, căn bản không có lợi cho bệnh tình của Tuyết Trùng Tử, Viễn Chủy đệ đệ cũng có thể vì huynh giấu diếm, từ đó xảy ra ngoài ý muốn trong quá trình chữa trị cho Tuyết Trùng Tử."

Nguyệt trưởng lão nhất thời thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nhưng không nghĩ tới Tuyết trưởng lão vẫn luôn trầm mặc cư nhiên nói thay cho hắn

"Chấp Nhẫn, Viễn Chủy.... Ta nghĩ các con đều hiểu lầm Nguyệt trưởng lão rồi." Tuyết trưởng lão nói

"Vậy xin Tuyết trưởng lão nói đúng sự thật, giải đáp nghi hoặc cho chúng ta." Cung Tử Vũ chắp tay nói

Tuyết trưởng lão nhìn Nguyệt trưởng lão một cái, hai người ăn ý lắc đầu thở dài

Cuối cùng, mới nghe Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng nói

Hóa ra Tuyết Trùng Tử vốn thể chất khác với người thường, hơn nữa y thiên phú cực cao, võ công danh xứng với thực

Nhưng bất đắc dĩ y lúc đấy tuổi còn nhỏ, không biết trời cao đất dày, lại càng không biết nặng nhẹ gây ra đại họa, vì tham lam luyện công mà thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma

Sau này, may mà được Hoa trưởng lão võ công cao cường giúp đỡ, Tuyết Trùng Tử mới có thể may mắn thoát khỏi nguy nan

Vốn vì chuyện này, thân thể Tuyết Trùng Tử cũng lưu lại tật, nhưng sau đấy không lâu, Tuyết Trùng Tử lại thành công nghiên cứu ra một công pháp mới, không chỉ thực lực võ công tăng lên rất nhiều, cũng thành công dùng nội công tâm pháp độc đáo này ngăn lại di chứng lúc nhỏ suýt nữa tẩu hỏa nhập ma lưu lại

Chỉ nghe Nguyệt trưởng lão đau lòng lẩm bẩm, áy náy nói, "Rốt cuộc là sơ sót của ta. Ta rõ ràng hiểu tình huống của y nhất, lại không nghĩ tới khả năng hàn độc tái phát. Từ khi y phế đi công pháp vẫn luôn sợ lạnh, ngay cả lúc mặt trời chiếu cao cũng không kìm được lạnh, ta vốn cho rằng thân thể y yếu ớt, lúc sắp đổi mùa, thể chất thay đổi mà sợ lạnh cũng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hàn độc tái phát kỳ thực sớm có dấu hiệu rồi."

Nghe tới đây, Cung Viễn Chủy và Cung Tử Vũ, còn có Kim Phồn luôn canh chừng ở một bên kia cuối cùng nghe hiểu

"Cho nên.... Sau khi tự phế công pháp, di chứng lúc nhỏ của Tuyết Trùng Tử vì mất đi áp chế mà cũng tái phát theo." Cung Viễn Chủy cực kỳ đau lòng nhắm hai mắt kia, không nhịn được nắm chặt hai tay run rẩy

Nguyệt trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, "Không có Táng tuyết tâm kinh giúp đỡ, chúng ta bây giờ không có cách khác, chỉ có tận lực dùng nội lực áp chế lúc y phát bệnh, tránh hàn độc trong người Tuyết Trùng Tử tái phát. Nhưng làm như vậy, chỉ trị được phần ngọn, không chỉ được tận gốc. Nếu ngày nào đó sơ sẩy, hoặc là chậm trễ cứu chữa, Tuyết Trùng Tử sợ là lành ít dữ nhiều."

Cung Tử Vũ có chút đau đầu xoa huyệt thái dương của mình, "Chẳng lẽ không có cách khác sao ? Bây giờ Tuyết Trùng Tử vốn cũng đã vì tự phế công pháp mà người yếu nhiều bệnh, lại còn thêm nguy cơ hàn độc tái phát này.... Quả thực là nguy cơ liên tiếp. Chẳng lẽ thực sự không có cách giải quyết sao ?"

Nguyệt trưởng lão lần nữa lắc đầu, nói cẩn thận, "Trước đây lúc Hoa trưởng lão còn tại thế từng nói. Di chứng của Tuyết Trùng Tử sợ là phải đi theo y cả đời. Ngay cả võ công của y tăng tiến khó có được đi nữa. Nhưng, lúc đấy là Tuyết Trùng Tử quật cường lại không nghe theo vận mệnh mà tạo ra kỳ tích. Tính cách bướng bỉnh không chịu thua của y trái lại thành điểm mấu chốt giữ mệnh cho y, cũng khiến y phá vỡ khẳng định của Hoa trưởng lão, thậm chí còn có thể nâng cao võ công một bước. Nhưng đáng tiếc, y bây giờ sợ là...."

Nguyệt trưởng lão do dự, lo lắng nói không ra lời

Trái lại Tuyết trưởng lão thần sắc đau thương nói tiếp, "Sợ là thực sự khó. Đây có lẽ là vận mệnh của Tuyết Trùng Tử.... Chúng ta nên tiếp nhận."

Cung Tử Vũ nghe vậy, không nhịn được nói, "Hừ, tiếp nhận cái gì ?! Tuyết trưởng lão, chúng ta cho dù ép Tuyết Trùng Tử tận lực tạo ra một kỳ tích nữa không phải là được rồi sao ? Ta cũng không tin tà ! Tuyết Trùng Tử từng lần một tìm được đường sống trong chỗ chết, ta nói y là "mệnh không nên tuyệt" mới đúng ! Y là Tuyết Trùng Tử ! Tuyết Trùng Tử kỳ tài võ học của Tuyết cung núi sau ! Mạng của y sao có thể kết thúc qua loa như một trò đùa như vậy ? Ta cũng không tin ! Nếu trước đây y có thể phá vỡ khẳng định của Hoa trưởng lão, vậy bây giờ y cũng nhất định có thể tạo ra kỳ tích nữa mới đúng ---- !"

Nguyệt trưởng lão cười khổ lắc đầu, "Chấp Nhẫn đại nhân, chuyện cũng không đơn giản như huynh nghĩ. Bây giờ Tuyết Trùng Tử mất hết công pháp, cho dù trong người còn giữ lại nội lực hộ thể, nhưng chút nội lực này ở dưới áp chế của hàn độc, cũng chỉ sẽ biến thành lưỡi kiếm đòi mạng y."

"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể tiếp nhận như vậy sao ?"

Cung Tử Vũ cả đời này hận nhất là con đường "bất đắc dĩ tiếp nhận" này

Y cố chấp không tin tà, không muốn tiếp nhận thì làm sao ?

Cung Tử Vũ tức giận không thôi, dời mắt tới trên người Cung Viễn Chủy từ đầu tới cuối không nói một lời, "Viễn Chủy đệ đệ, chuyện của Tuyết Trùng Tử, đệ thấy thế nào ? Đệ cũng cho chút ý kiến đi chứ !"

Cung Viễn Chủy cẩn thận nhìn Tuyết Trùng Tử thoạt nhìn như ngủ an ổn trên giường

Một lúc sau, cậu mới chậm rãi khàn giọng nói, "Ta từng kiểm tra mạch tượng của Tuyết Trùng Tử. Cho dù y mất hết võ công, nhưng mạch bị hao tổn muốn chữa khỏi cũng không phải là không thể. Chúng ta có lẽ có thể thử xem....? Nếu có thể chữa khỏi mạch cho y, vậy y còn có cơ hội bắt đầu lại. Nếu có thể tìm được cách áp chế hàn độc trong người y, vậy y có lẽ có thể quay về trạng thái đỉnh phong."

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng thở dài, "Chuyện ngươi nghĩ, ta trước đây cũng từng nghĩ. Ta và Tuyết Trùng Tử cũng từng bàn bạc chuyện này, bất quá.... mong muốn thử của y không lớn."

"Huynh cũng nói đây là trước kia rồi, nhưng bây giờ huynh mang Tuyết Trùng Tử tới núi trước, nếu ta có thể thuyết phục y thì sao ? Chúng ta có thể có cơ hội cùng thử ?" Cung Viễn Chủy nói

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Cung Viễn Chủy, Nguyệt trưởng lão và Tuyết trưởng lão chỉ thần sắc u sầu nhìn nhau

Cung Tử Vũ cẩn thận nghĩ, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi

Vấn đề trước mắt có chút nhiều, nhưng nếu giải quyết từng bước một, theo lý mà nói cũng có cơ hội giải quyết viên mãn

Nhưng hôm nay nói tới cùng, mấu chốt của vấn đề đều quay về trên người Tuyết Trùng Tử

Gỡ chuông cần người buộc chuông, chủ yếu vẫn phải xem mong muốn của Tuyết Trùng Tử thế nào

"Nói thật, cho dù Tuyết Trùng Tử có quyết tâm muốn thử, nhưng mạch của y bị thương nghiêm trọng, muốn chữa khỏi hoàn toàn đâu dễ như nói ? Càng không nói tới phải tìm công pháp mới để áp chế hàn độc trong người y." Nguyệt trưởng lão đặc biệt mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng mang theo bi thương

"Huống hồ, tình huống hàn độc phát tác cũng không đơn giản như các huynh nghĩ. Mỗi lần phát tác sẽ chỉ khiến thể chất của y càng suy yếu nghiêm trọng, thêm di chứng tự phế công pháp của y, nếu có thể miễn cưỡng giữ mạng của y cũng đã là may mắn rồi."

Nguyệt trưởng lão lo lắng, sao có thể không phải là chuyện trong lòng mọi người đều hiểu rõ

Vốn mọi người không muốn chọc thủng, trong lòng vẫn ôm một chút hy vọng, nhưng từng câu từng chữ của Nguyệt trường lão dập tắt tưởng tượng của bọn họ

"Mặc kệ thế nào, đều phải thử một lần !" Cung Viễn Chủy nói

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Cung Viễn Chủy

Lúc này Cung Viễn Chủy hai mắt ngậm nước, nhưng cả người đều tản ra quyết tâm và nghị lực khó có thể bỏ qua

"Ta cũng không tin ta không chữa được cho y !" Cung Viễn Chủy lại nói, "Chỉ cần có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho y chết !"

Có lẽ bị khí tức cường thế của Cung Viễn Chủy dọa sợ, lúc nghe thấy lời này, Cung Tử Vũ và Kim Phồn, thậm chí là Nguyệt trưởng lão cũng ngẩn người

Lúc này Tuyết trưởng lão ngưng trọng nhìn Cung Viễn Chủy, không biết vì sao ở trong lòng mơ hồ bị Cung Viễn Chủy làm cho xúc động

Dường như thốt ra, Tuyết trưởng lão nhẹ nhàng hỏi một câu ở trước mặt mọi người, "Viễn Chủy, vì sao con để tâm sinh tử của Tuyết Trùng Tử như vậy ?"

Cung Viễn Chủy tức tới bật cười, cậu cảm thấy lời này của Tuyết trưởng lão thực sự hoang đường

Người kia là Tuyết Trùng Tử ! Đương nhiên là mạng của y cực kỳ quan trọng

Rõ ràng trong đầu có đủ lý do để giải thích, có thể vì Tuyết Trùng Tử là người của Cung môn, cũng có thể vì Tuyết Trùng Tử là bằng hữu của bọn họ

Nhưng cuối cùng, Cung Viễn Chủy không chút suy nghĩ, lại một lần nữa khiến mọi người ở đây đều sững người nhìn nhau, rất lâu không nói thành lời

"Vì mạng của Tuyết Trùng Tử là của ta !" Cung Viễn Chủy nói

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro