Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung môn dựa núi mà dựng, khí thế hào hùng, ngọn núi hùng vĩ đều là lãnh địa của bọn họ

Mà thành trấn gần Cung môn nhất là Cựu Trần sơn cốc, thị trấn này ở dưới chân núi của Cung môn, phần lớn thị phó trong Cung môn cũng là lựa chọn từ trong người dân của Cựu Trần sơn cốc

Cựu Trần sơn cốc giống như là tiền tuyến chính của cung môn, quan hệ chặt chẽ khăng khít, thiếu một bên cũng không được

Môi trường trong Cựu Trần sơn cốc vượt trội, nhiều năm nhận được sự che chở vô điều kiện của Cung môn, nhiều thế hệ người dân ở đây từ trước tới nay đều cực kỳ kính trọng người trong Cung môn, Cung môn đương nhiên càng quan tâm tới người dân

Nhưng hôm nay có chút khác biệt, chỉ vì lúc mặt trời treo cao trên bầu trời, Cung Thượng Giác từ trước tới nay tuy lạnh lùng ít nói lại đầy đủ phép tắc, cư nhiên khó có khi dùng quyền thế của mình trước mặt mọi người

Cung Thượng Giác một đường cưỡi ngựa nhanh chóng chạy tới Cựu Trần sơn cốc, lo lắng tới trên phố xá nhiều người, một khắc vào thành kia liền lập tức lấy ra lệnh bài của mình với những thị vệ đứng đầu, "Mở đường cho ta !"

Y ra lệnh một tiếng, thị vệ ở tiền tuyến của Cung môn đâu dám chậm trễ, lập tức bắt đầu dọn đường

"Việc gấp của Cung môn ! Mọi người tránh đường ! Đừng chặn đường ---- !"

Theo mấy thị vệ Cung môn mang theo bội đao, cùng với tiếng đuổi người vang vọng từ đầu đường cuối ngõ, cứ như vậy, đám thị vệ đúng lúc lên tiếng cảnh báo người đi đường tránh ra

"Đừng ngẩn người nữa, mau tránh ra ---- !" Cung Thượng Giác khó có khi dùng đặc quyền, đám thị vệ cảm thấy sắc mặt y khác thường, đương nhiên không dám lề mề, lập tức nghiêm túc duy trì trật tư, chuẩn bị mở đường cho Cung Thượng Giác sắp đi vào

Bất quá không tới một lúc, con đường vốn ồn ào náo nhiệt trong chớp mắt được dọn ra một lối rộng mở, người dân đều tò mò đứng ở một bên nhìn đông nhìn tây

"Có chuyện gì vậy ? Cung môn xảy ra chuyện gì sao ?"

"Là ai sắp đi qua sao ?"

Lúc này người dân của Cựu Trần Sơn cốc đều khẽ nói thầm, bọn họ bị thị vệ của Cung môn chặn ở hai bên đường, tạm thời bị cấm tùy tiện đi lại

Cung Thượng Giác ngồi trên lưng ngựa chờ tại chỗ, mãi tới khi có thị vệ báo, "Giác công tử, đường phía trước đã dọn xong ! Mời ngài !"

Cung Thượng Giác hơi gật đầu với thị vệ, một mình cưỡng tuấn mã nhanh chóng xuyên qua con đường Cựu Trần sơn cốc

Cung Thượng Giác thường xuyên ra ngoài làm việc, nhưng hiếm có khi quay về Cung môn gấp gáp như vậy

Người dân nhận ra người đi qua là Cung Thượng Giác, cũng không khỏi có chút kinh ngạc, không nhịn được phỏng đoán Cung môn rốt cuộc xảy ra chuyện gấp gì

Đợi Cung Thượng Giác cưỡi ngựa đi qua, đám thị vệ phụ trách mở đường cho y đồng loạt rút lui

Con đường của Cựu Trần sơn cốc trong chớp mắt khôi phục lại bình thường

Không tới một lúc, Cung Thượng Giác ra roi thúc ngựa cuối cùng đã đi tới lãnh địa của Cung môn

"Giác công tử tới ---- !" Sau tiếng thông báo thập phần trung khí của thị vệ gác cửa, đám thị vệ chỉnh tề xếp hàng ở hai bên bậc thang cúi đầu hành lễ

"Giác công tử !"

"Giác công tử."

Nhưng Cung Thượng Giác lặn lội đường xa rốt cuộc chạy về tới Cung môn, lúc này trong lòng y nóng như lửa đốt, khó có khi không quan tâm tới đám thị vệ hành lễ, chỉ tiếp tục thúc ngựa chạy như điên

Mãi tới khi y nhìn thấy ám vệ thân tín của mình đứng ở kia, mới xoay người xuống ngựa

"Giác công tử !" Ám vệ cung kính hành lễ, tiếp nhận dây cương thay Cung Thượng Giác, vừa đơn giản nói rõ tình huống của Cung Viễn Chủy và chuyện xảy ra gần đây của Cung môn

Cung Thượng Giác càng nghe, sắc mặt càng nặng nề, cảm xúc tạm thời không phát tác

Chỉ trầm giọng xác nhận nói, "Viễn Chủy bây giờ đang ở Giác cung ?"

"Vâng ! Chủy công tử nghe nói ngài sắp về, chủ động quay về Giác cung chờ, Chấp Nhẫn đại nhân cũng đi theo. Chúng ta có người trông chừng, chỉ chờ công tử quay về." Thị vệ Giác cung nói

Cung Thượng Giác khẽ gật đầu, sau đó bước chân muốn nhanh chóng quay về Giác cung, lại vào lúc này đột nhiên gặp một thị vệ hoàng ngọc tới

"Giác công tử, xin chờ chút !" Thị vệ hoàng ngọc thấy Cung Thượng Giác lộ ra không vui, vội vàng chắp tay hành lễ tạ lỗi, sau đó mới thuật lại lời Tuyết trưởng lão muốn gặp Cung Thượng Giác, "Vẫn xin Giác công tử sau khi gặp Chủy công tử, nhớ bớt chút thời gian tới Trưởng lão viện một chuyến."

Cung Thượng Giác nhẹ giọng đồng ý, cũng không nhiều lời nữa, chỉ phất tay áo chạy về Giác cung

Khinh công của Cung Thượng Giác vốn xuất sắc, lúc này trong lòng lo lắng lại hận không thể mọc ra cánh để y nhanh chóng bay về Giác cung

Khinh công trác tuyệt của y rất nhanh, đảo mắt đã phi thân mà đi, dáng người nhẹ nhàng xuyên qua các tòa nhà và con đường

Thị vệ phía sau tận khả năng đuổi theo bước chân của y, lại vẫn bị bỏ lại phía sau mười mấy trượng

Rốt cuộc Cung Thượng Giác phong trần mệt mỏi quay về tới Giác cung, bước chân cũng chậm lại

Đám thị vệ thấy y định hành lễ, lại bị y ngăn lại

Cung Thượng Giác không cho đám thị vệ thông báo, trái lại xua tay ý bảo người không liên quan tạm thời lui ra ngoài

Cung Thượng Giác hơi thở ra một hơi, tiếp theo mới không nhanh không chậm đi về phía phòng chính của mình

Đợi lúc tới gần, trong phòng cũng truyền ra một số động tĩnh

"Chấp Nhẫn đại nhân." Là tiếng của Kim Phồn

Y nhỏ giọng nhắc nhở Cung Tử Vũ, dường như đã cảm nhận được khí tức của Cung Thượng Giác

Cung Tử Vũ trong phòng vốn đang đứng, nghe thấy Kim Phồn nhắc nhở, lập tức xoay người lại liền thấy một bóng người quen thuộc chậm rãi đi tới. Hắn không nhịn được nhỏ giọng hô một tiếng, "Thượng Giác ca ca."

"Ca ca ?!.... Là ca ta quay về rồi sao ?" Tiếp nối là giọng bất ngờ của Cung Viễn Chủy

Không tới một lúc, tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng chuông thanh thủy vang lên, chân Cung Thượng Giác còn chưa bước vào cửa liền thấy Cung Viễn Chủy gấp gáp có chút lảo đảo xuất hiện ở trước mặt y

"Ca ---- !" Cung Viễn Chủy nhìn gương mặt của Cung Thượng Giác, dường như hốc mắt thoáng cái đỏ bừng, ngay cả tiếng cũng khàn khàn nghẹn ngào, mang theo nỗi nhớ, cũng mang theo ủy khuất

Tay Cung Thượng Giác dưới ống tay áo siết chặt hơi run lên, y không lên tiếng, chỉ mặt không đổi sắc quan sát Cung Viễn Chủy rất nhanh một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trước ra sau, từ sau ra trước, cứ vài lần như vậy

Cung Viễn Chủy mặc dù không biết rốt cuộc ám vệ thông báo tin tức gì với Cung Thượng Giác, nhưng đoán chừng cũng không phải là tin tốt gì, không thì Cung Thượng Giác cũng không đột nhiên vội vàng quay về như vậy

Bây giờ thấy Cung Thượng Giác không nói một lời, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, Cung Viễn Chủy không cần nhìn cũng biết mình lần này thực sự có chút khó giải thích với Cung Thượng Giác

Cho dù Cung Viễn Chủy vẫn kiên trì, cố chấp giả ngốc hỏi, "Ca, huynh đang nhìn cái gì vậy ? Trên người ta có chỗ nào không ổn sao ?"

Cung Thượng Giác híp mắt lại

Nhìn ra khí sắc của Cung Viễn Chủy tốt hơn rất nhiều so với mình tưởng tượng, nhưng Cung Thượng Giác vẫn không quá tin vào mắt mình

Rốt cuộc là ám vệ phát tin sai, hay là Cung Viễn Chủy giấu diếm bí mật gì, ngay sau đấy liền có đáp án

Chỉ thấy Cung Thượng Giác nghiêm mặt giơ tay nắm lấy cổ tay Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy theo bản năng muốn rút tay, lại bị ánh mắt âm hàn của Cung Thượng Giác dọa sợ tới không dám nhúc nhích

Cung Tử Vũ và Kim Phồn nhìn nhau, tuy chần chờ rất lâu, nhưng lúc này cũng quyết định phải đối diện với sự thật

Cung Tử Vũ nhẹ giọng thở dài một tiếng, sau đó kéo Kim Phồn cùng tiến lên, cung kính hành lễ với Cung Thượng Giác, "Thượng Giác ca ca."

Chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, lập tức đổi lấy ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hàn băng có thể giết được người

Cung Tử Vũ chột dạ lại đuối lý cúi đầu xuống, uy nghiêm của Chấp Nhẫn gần đây rất vất vả mới dưỡng ra được vài phần đã sớm biến mất, giống như thoáng chốc bị đánh về nguyên hình, biến về bộ dạng khúm núm trước kia

Kim Phồn có chút đau lòng cho chủ tử nhà mình, nhưng lúc này cũng không phải là lúc thích hợp để an ủi

Y đi theo Cung Tử Vũ, cũng thành thật hành lễ với Cung Thượng Giác, "Giác công tử."

Sắc mặt Cung Thượng Giác âm trầm, y vừa rồi kiểm tra mạch tượng của Cung Viễn Chủy, tâm tình xấu tới cực điểm

Cho dù tạo nghệ y thuật không xuất sắc như Cung Viễn Chủy, nhưng việc bắt mạch cơ bản này có liên quan tới võ công nội lực, bản lĩnh và kiến thức của y cũng không kém

Mạch tượng của Cung Viễn Chủy suy yếu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, nội lực trong kinh mạch lại yếu ớt khó có thể kiểm tra, Cung Thượng Giác có thể cảm nhận được rõ ràng là Cung Viễn Chủy từng bị hao phí nội lực quá độ dẫn tới đủ loại di chứng

Cung Thượng Giác nghiêm mặt liếc Cung Viễn Chủy một cái, cho dù không nói gì, ánh mắt lại tràn đầy tâm tình phức tạp

Cung Viễn Chủy biết Cung Thượng Giác thực sự tức giận, bị dọa tới không dám tùy tiện đáp lời, chỉ cúi đầu trầm mặc không nói

Cung Thượng Giác lúc này đã buông tay Cung Viễn Chủy ra, trái lại nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ và Kim Phồn

Cung Tử Vũ và Kim Phồn theo bản năng cúi đầu xuống, lại có tật giật mình quay mặt sang chỗ khác, tóm lại không dám đối diện với khí tức và ánh mắt đủ để giết người của Cung Thượng Giác

Cuối cùng, trong bầu không khí áp lực khiến người hít thở không thông này, Cung Thượng Giác rốt cuộc chủ động phá vỡ trầm mặc

"Có thể mời Chấp Nhẫn đại nhân rời đi trước không ? Ta lúc này có chuyện quan trọng hơn phải xử lý, thứ cho ta không ranh rỗi để tiếp đãi."

Lạnh lùng nói hết lời này, Cung Thượng Giác ngay cả một ánh mắt cũng không cho Cung Tử Vũ, chỉ lướt qua mọi người đi tới bàn cách đó không xa

Cung Tử Vũ và Kim Phồn khó hiểu có chút xấu hổ, Cung Thượng Giác thoạt nhìn như đang khách khí, nhưng kỳ thực người trì độn nữa cũng có thể cảm nhận được khí thế hung bạo trên người y

Cung Tử Vũ vốn định mở miệng giải thích cái gì đấy, nhưng áy náy khó hiểu và ủy khuất khó có thể nói thành lời lại đột nhiên nổi lên

Hắn ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác lạnh lùng ngồi trên ghế, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng được

Quả thực là hắn cô phụ sự tín nhiệm và kỳ vọng của Cung Thượng Giác

Rõ ràng theo lý mà nói chăm sóc Cung Viễn Chủy cũng không phải là chuyện gì khó mới đúng, nhưng hắn vẫn làm hỏng chuyện đơn giản như vậy

Hơn nữa, hắn còn cố tình giấu diếm chuyện Cung Viễn Chủy xả thân cứu Tuyết Trùng Tử mà bị trọng thương bất tỉnh

Nghĩ tới đây, Cung Thượng Giác bây giờ chắc chắn trong lòng cũng đã biết được tình hình thực tế

Chuyện tới bây giờ, Cung Tử Vũ thực sự không có lời gì để nói nữa, dù sao cũng là hắn đuối lý làm sai chuyện

Nếu đã như vậy, làm sao còn có chỗ cho hắn giải thích

Cung Tử Vũ hơi thở dài, có chút khổ sở gật đầu với Cung Thượng Giác, "Nếu Thượng Giác ca ca bận.... Vậy ta.... chúng ta không quấy rầy nữa."

Cung Thượng Giác trầm mặc ngồi thẳng tại chỗ, nhắm mắt lại nghe Cung Tử Vũ nói, nhưng không tỏ thái độ hay đáp lại gì

Lúc này, ngay cả Cung Viễn Chủy ở một bên cũng có chút cảm thấy đáng thương thay Cung Tử Vũ

Đây rõ ràng là Cung Thượng Giác đang dùng uy áp để trừng phạt

Cung Tử Vũ liếc Kim Phồn một cái, lúc này Kim Phồn có chút cảm thấy bị bất công mà tức giận, dù sao chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Cung Tử Vũ

Kim Phồn định lên tiếng giải thích cho Cung Tử Vũ, lại lập tức bị Cung Tử Vũ ngăn lại

Sau đấy, Cung Tử Vũ chỉ có chút sầu não hành lễ cáo từ với Cung Thượng Giác, sau đó nói thêm vài câu, "Chờ Thượng Giác ca ca có thời gian, có thể.... tìm ta. Ta ở Vũ cung chờ huynh...."

Dứt lời, Cung Tử Vũ nhanh chóng xoay người rời khỏi tẩm điện của Cung Thượng Giác

Kim Phồn thấy vậy cũng vội vàng hành lễ với Cung Thượng Giác, sau đó dùng tốc độ nhanh chóng đuổi kịp bước chân của Cung Tử Vũ quay về Vũ cung

Mắt thấy xung quanh chỉ còn lại hai người Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác không nhịn được thở dài nặng nề, khí tức cả người thoáng cái mềm xuống vài phần

"Còn thất thần làm gì ? Mau qua đây !" Cung Thượng Giác nói

Cung Viễn Chủy bị dọa sợ, nhưng cậu vẫn lập tức nghe lời chạy tới, sau đó ngồi xuống chỗ trống đối diện Cung Thượng Giác như bình thường

"Ca ca." Cung Viễn Chủy nhu thuận gọi một tiếng. Giọng cậu nhẹ nhàng, lại có chút cẩn trọng

Cung Thượng Giác lắc đầu, trầm giọng hỏi, "Đệ không có gì muốn giải thích với ta sao ?"

Cung Viễn Chủy nghe vậy, cả người đột nhiên run lên, sau đó chột dạ tới cùng cực mà cúi đầu

Cậu ấp úng nửa ngày, cuối cùng ngoại trừ gọi vài tiếng "ca", cũng không nói tiếp cái gì

Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy hoảng hốt, giọng nói thoáng lộ ra tức giận, "Vậy đệ có biết vì sao ta tức giận như vậy không ?"

Cung Viễn Chủy thoáng cái có rất nhiều đáp án, nhưng cậu một cái cũng không nói ra khỏi miệng được

Mà Cung Thượng Giác chạy xa như vậy, sợ nhất quay về Cung môn sẽ nhìn thấy Cung Viễn Chủy hấp hối, bất tỉnh nhân sự

Nhưng may mắn, đệ đệ Cung Viễn Chủy y thương yêu nhất lúc này vẫn đứng ở trước mặt y

Chỉ là.... không biết vì sao, hai huynh đệ xa nhau mấy ngày gặp lại, Cung Viễn Chủy đã luôn muốn nói lại thôi, che giấu tâm sự với y, không thoải mái nói chuyện với y như bình thường nữa

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác đột nhiên khẽ gọi

"Sao vậy, ca ?" Cung Viễn Chủy vẫn nhu thuận đáp

"Ta nên làm gì với đệ đây ?" Cung Thượng Giác nói

Đây là số ít lần Cung Thượng Giác thể hiện cảm giác vô lực rõ ràng với Cung Viễn Chủy

Cho dù chỉ là một câu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Cung Viễn Chủy dường như đã nhìn thấu trong lòng Cung Thượng Giác

Cung Viễn Chủy khó hiểu đỏ bừng mắt, cậu không thể che giấu được suy nghĩ chân chính với ca ca Cung Thượng Giác mình thương mình

"....Có thể xin ca ca.... đừng trách tội Tuyết Trùng Tử không....?" Cung Viễn Chủy đột nhiên mở miệng cầu xin

Cung Thượng Giác hơi nheo mắt quan sát đệ đệ trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy đệ đệ mình tự tay nuôi lớn có chút xa lạ

Cung Thượng Giác mím môi không nói, cuối cùng qua một lúc lâu, chỉ khàn giọng hỏi ngược lại, "Vậy xin hỏi Viễn Chủy đệ đệ, y làm chuyện gì đáng để ta tha thứ ?"

Cung Viễn Chủy nhất thời nghẹn họng

Cung Thượng Giác lại nói, "Vậy ta dựa vào cái gì mà không trách tội y ?"

Trong lòng Cung Viễn Chủy rất bối rối, cậu gấp gáp suy nghĩ nên trả lời thế nào

Cung Thượng Giác cảm thấy đoán chừng Cung Viễn Chủy cũng không trả lời được, thở dài một hơi thay đổi chủ đề, ôn nhu hỏi, "Thương thế của đệ sao rồi ? Uống dược chưa ?"

"Xin ca ca yên tâm, sức khỏe của ta đã không có gì đáng ngại. Dược cũng uống rồi, huynh không cần lo lắng." Cung Viễn Chủy nói xong, theo bản năng lại cúi đầu

Sau một lúc lâu, cậu ngẩng đầu nhẹ giọng cười nói, "Ca ca chạy về nhất định rất mệt mỏi rồi. Huynh đói không ? Có cần ta bảo hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho huynh không ?"

Cung Thượng Giác nghe vậy, chỉ cảm thấy buồn bực khó hiểu, "Đừng quản lung tung, đệ chăm sóc tốt bản thân cho ta là được rồi."

Dứt lời, y đứng dậy dường như định đi ra ngoài

Cung Viễn Chủy gấp gáp đứng dậy theo, lại lập tức bị một câu của Cung Thượng Giác ngăn lại

"Đệ định đi đâu ?" Cung Thượng Giác nghiêm mặt, mang theo chút tức giận dặn dò, "Từ giờ trở đi, ngoại trừ bên trong Giác cung, chỗ nào cũng không được đi. Ngoan ngoãn ở đây chờ, ta lập tức quay lại."

"Ca ! Huynh chờ chút, huynh đừng đi ---- ! Ca ----" Cung Viễn Chủy vội vàng đi theo ra ngoài, lại trước khi bước ra ngoài cửa bị Cung Thượng Giác cản lại

"Lời ta vừa nói, đệ không nghe thấy sao ? Ta bảo đệ ngoan ngoãn chờ ta quay lại." Cung Thượng Giác lần này mang theo giọng điệu ra lệnh, còn rõ ràng tức giận

Cung Viễn Chủy bị dọa tới rụt cổ lại, cậu ủy khuất cúi đầu, hốc mắt lại đỏ lên, thậm chí còn phiếm nước

Lúc này Cung Thượng Giác cũng không có kiên nhẫn tiếp tục an ủi Cung Viễn Chủy

Y ra hiệu ám vệ cách đó không xa, chờ người tới, trầm giọng phân phó đối phương trông chừng Cung Viễn Chủy nghiêm ngặt, không cho Cung Viễn Chủy ra khỏi Giác cung một bước

Cung Viễn Chủy nghe xong, có chút lo lắng lại khó có thể tin được

Cung Thượng Giác định cấm túc cậu, đây là chuyện chưa từng xảy ra từ nhỏ tới lớn

"Ca !" Cung Viễn Chủy sốt ruột gọi một tiếng

Cung Thượng Giác quét ánh mắt sắc bén về phía cậu, "Viễn Chủy, ta không phải đang nói đùa với đệ."

Một câu vô cùng đơn giản không biết tại sao khiến trong lòng Cung Viễn Chủy nguội lạnh đi một nửa

Cung Viễn Chủy buồn bã, đột nhiên cả người đứng ngồi không yên

Sau đấy, Cung Thượng Giác lại phân phó thị vệ, bảo đối phương phái người đi gọi y sư có kinh nghiệm nhất y quán tới Giác cung

Y muốn đích thân giám sát y sư khám cho Cung Viễn Chủy, xem rốt cuộc tình trạng sức khỏe của Cung Viễn Chủy thế nào

Cung Viễn Chủy nghe vậy, biểu tình chán nản càng rõ ràng

Những hành động này của Cung Thượng Giác rõ ràng không tin Cung Viễn Chủy

Cuối cùng, Cung Thượng Giác lại quan sát Cung Viễn Chủy một lúc, mới bước nhanh rời khỏi Giác cung, cũng không biết là định đi đâu

-----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro