Chương 58.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Tuyết Trùng Tử quay về núi sau, nhưng trái tim y dường như ở lại núi trước

Sau khi dậy, y ngẩn người như bị mất hồn, một mình ngồi ở một bên, nhìn hoa tuyết đầy trời chậm rãi rơi xuống

Thời tiết ở núi sau càng rét lạnh, quanh năm ở trong trạng thái băng thiên tuyết địa

Tuyết Trùng Tử trước đây mặc dù thân thể yếu ớt, nhưng có lẽ thời tiết ở núi sau ấm hơn núi sau quá nhiều, y sống ở núi trước trái lại tình trạng sức khỏe chuyển biến tốt lên không ít

Nhưng bây giờ lại lại Tuyết cung ở núi sau, chỗ này một mạng trời đông giá rét, không thể nghi ngờ khiến tình trạng của Tuyết Trùng Tử càng họa vô đơn chí

Nhưng bất đắc dĩ Tuyết Trùng Tử cũng không phải là một người thích nghe lời khuyên

Y không quan tâm thể chất yếu ớt sợ lạnh của mình, còn bảo Tuyết Lượng chuyển ghế của y tới bên cây tuyết tùng, cố tình ngây người ngồi ở đây hồi lâu, hai mắt thất thần nhìn trời đất mờ mịt trong tuyết

"Công tử." Tuyết Lượng đặt cháo dược nấu xong lên bàn trước phòng, xa xa nhìn bóng lưng Tuyết Trùng Tử không động đậy, trong lòng chỉ cảm thấy bất đắc dĩ lại cực kỳ đau lòng

Lời của Tuyết Lượng, Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay không nghe, nhưng Nguyệt trưởng lão từ sáng cũng không biết chạy đi đâu, Tuyết Trùng Tử lại càng cố chấp không kiêng nể

Tuyết Lượng không khuyên được Tuyết Trùng Tử, cũng chỉ bị ép nghe theo Tuyết Trùng Tử

Sức khỏe của Tuyết Trùng Tử bây giờ kém hơn rất nhiều, nhưng may lần này quay về từ núi trước, tâm tình của y rõ ràng tốt hơn không ít, đây có lẽ coi như là phúc trong họa

"Công tử." Một tiếng bước chân nhẹ nhàng lại quen thuộc, tiếng gọi truyền tới

Tuyết Trùng Tử thu lại tinh thần bay xa, nhấc mắt nhìn Tuyết Lượng

"Cháo dược nấu xong rồi." Tuyết Lượng giơ tay muốn đỡ Tuyết Trùng Tử dậy, Tuyết Trùng Tử trái lại phất tay áo từ chối ý tốt của đối phương

"Thân thể ta mặc dù kém, nhưng không tới mức không thể tự chăm sóc bản thân." Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc nói, sau đó cũng chầm chập đứng dậy liếc Tuyết Lượng một cái nhàn nhạt, "Lượng nhi."

"Có tiểu nhân." Tuyết Lượng gật đầu đáp

Tuyết Lượng nhìn đối phương thấp thỏm cẩn trọng, trong lòng chỉ cảm thấy có chút buồn cười

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, cuối cùng lời gì cũng không nói, chỉ bước chân cực chậm đi tới phòng

Tuyết Lượng bước nhỏ theo sát phía sau, lại thấy Tuyết Trùng Tử đột nhiên dừng lại, từ trong áo choàng rất nặng sờ sẩm, cuối cùng lấy ra ngọc bội Tuyết trưởng lão đưa cho y kia

Tuyết Lượng đương nhiên nhận ra đây là đồ của Tuyết trưởng lão, đương nhiên không dám nhận, chỉ có thể ngẩn người nhìn Tuyết Trùng Tử, không quá hiểu ý tứ của Tuyết Trùng Tử

"Cầm lấy." Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng phân phó, "Sau đó, đi thăm dò tin tức thay ta."

Nghe xong lời này, Tuyết Lượng lập tức cầm lấy ngọc bội, bắt đầu suy nghĩ Tuyết Trùng Tử muốn hỏi chuyện gì, hắn lại nên tìm ai thăm dò tin tức, phải hỏi thế nào mới thỏa đáng

Tuyết Trùng Tử nhẫn nại cẩn thận dạy, còn không quên nhắc nhở Tuyết Lượng lúc thăm dò tin tức đừng để người nắm được đầu mối

Tuyết Lượng nghe Tuyết Trùng Tử dặn dò, khẩn trương trên mặt coi như dịu đi không ít

Hắn cẩn thận cất ngọc bội lại, sau đó cũng không vội vàng rời khỏi Tuyết cung, trái lại đi theo bên cạnh Tuyết Trùng Tử một tấc không rời

Tuyết Trùng Tử không nhịn được nhíu mày hỏi, "Ta bảo ngươi đi thăm dò tin tức, sao ngươi còn ở đây không đi ?"

"Công tử, ta đưa ngài tới trước phòng, chờ ngài bắt đầu ăn, ta đương nhiên lập tức đi làm việc cho ngài. Chính sự không trì hoãn được, ngài yên tâm !" Tuyết Lượng thành khẩn trả lời

Nghe xong lời này, Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, Tuyết Lượng rốt cuộc có cái gì mà không yên tâm ?

"Không cần hầu hạ. Ngươi mau đi làm chuyện ta giao đi." Tuyết Trùng Tử dứt lời liền xoay người, tiếp tục đi tới phòng

Xung quanh chỗ này một mảng tuyết trăng băng hàn, Tuyết Trùng Tử yếu ớt ở ngoài hứng gió lạnh quá một canh giờ, bây giờ y lạnh tới thấu xương, tứ chi cũng có chút cứng ngắc, đi cũng khó tránh khỏi có chút lắc lư

Nhưng y tự mình hiểu mình, mỗi một bước chân đều đặc biệt cẩn thận

Tuyết Lượng lo lắng, vẫn không định lập tức rời đi, trái lại theo sát Tuyết Trùng Tử không rời, muốn cùng Tuyết Trùng Tử bình an đi tới phòng mới chịu thôi

Tuyết Trùng Tử giẫm đá dưới chân, lướt qua nước ao hàn băng

Khóe mắt nhìn thoáng qua Tuyết Lượng phía sau, Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, cũng không muốn nhiều lời nữa

Tuyết Lượng này cố chấp giống y, phải làm xong chuyện mình nhận định mới thôi

Rất vất vả về tới trước phòng, Tuyết Trùng Tử phất tay áo ngồi xuống, chỉ nhìn cháo dược nóng hổi trước mặt, trong lòng cũng không kiềm chế được cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều

Tuyết Lượng lúc này mới cung kinh nói, "Công tử, ngài dùng bữa trước. Ta thay ngài đi thăm dò tin tức ở núi trước, rất nhanh sẽ quay lại. Xin ngài chờ một lát !"

Tuyết Trùng Tử nhìn Tuyết Lượng bước chân như bay, hắn nhanh chóng nhảy ra đường đá trên ao, sau đó chạy về núi trước nhanh như chớp

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử lơ đãng nhấc khóe miệng, cúi đầu nhìn cháo dược tuyết liên ấm áp

"Nguyệt trưởng lão nói đi núi trước xử lý chút chuyện. Mình bảo hắn thuận đường thay mình đi xem Cung Viễn Chủy, cũng không biết bây giờ là tình huống gì. Sao cả buổi sáng cũng không thấy hắn quay về...." Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ

-----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro