Chương 59.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Tuyết Lượng biết Tuyết Trùng Tử nóng lòng chờ tin tức, cho nên thăm dò được tin tức liền lập tức quay về Tuyết cung

Tuyết Lượng nói một lượt tất cả chuyện hắn nghe được liên quan tới Cung tam Cung Viễn Chủy ở núi trước với Tuyết Trùng Tử

Cái gì mà Cung Viễn Chủy vì sức khỏe bị bệnh, cho nên ở Giác cung nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, tạm thời cũng không xử lý sự vụ liên quan tới Chủy cung và y quán

Tuyết Lượng, "Ta cầm ngọc bội ngài đưa ta, đầu tiên là hỏi thị vệ canh chừng ở lối thông đạo giữa núi trước và núi sau, bọn họ đều nói như ngài, đề xuất ta đi y quán thăm dò tin tức. Sau đấy, ta cũng chạy tới y quán của núi trước. Như ngài dạy ta, dùng cớ lấy dược liệu, bọn họ thấy ta cầm ngọc bội của trưởng lão, lập tức cho vào. Ta hỏi mấy hạ nhân và y sư trong y quán, nhận được đều là tin tức ta vừa nói với ngài."

Tuyết Trùng Tử nghe xong những lời này lại càng khó mà ngồi yên

Nhưng nghĩ tới y nhờ Nguyệt trưởng lão giúp chăm sóc Cung Viễn Chủy, tâm tình cũng hơi bình tĩnh lại

"Vậy Nguyệt trưởng lão đâu ? Ngươi đi núi trước có thấy hắn không ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Tuyết Lượng vội trả lời, "Thực sự không thấy Nguyệt trưởng lão."

Tuyết Trùng Tử như có chút đăm chiêu

Tuyết Lượng không nhịn được quan tâm nói, "Công tử, nếu ngài vẫn không yên tâm, không thì.... ta lại đi núi trước thay ngài tìm Nguyệt trưởng lão ? Hay là, ta đi thử xem có thể gặp được Chủy công tử không ? Nếu ngài có lời gì muốn nói với ngài ấy, ta cũng có thể chuyển lời giúp."

Nghe xong lời này, Tuyết Trùng Tử vội vàng lắc đầu, "Không, không cần đi núi trước nữa, như vậy là được rồi."

Tuyết Lượng gật đầu, tiếp theo cầm ngọc bội của trưởng lão trả lại cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử tiếp nhận ngọc bội, sắc mặt cũng không thấy hòa hoãn

"Công tử." Tuyết Lượng đột nhiên nhẹ giọng nói

"Ừm ?"

"Đây.... Xin thứ cho tiểu nhân nhiều chuyện hỏi một câu. Ngài và Chủy công tử rốt cuộc có chuyện gì vậy ? Trước đây cũng chưa từng nghe nói quan hệ của ngài và người này tốt bao nhiêu, nhưng mấy ngày gần đây.... ta luôn cảm thấy ngài dường như rất để tâm tới Chủy công tử."

Tuyết Lượng vì quá hiếu kỳ mà nói ra nghi hoặc trong lòng, nhưng thấy biểu tình trên mặt Tuyết Trùng Tử trở nên vi diệu, Tuyết Lượng bất tri bất giác ý thức được mình có chút vượt giới hạn, vội vàng nhận tội với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Lượng cho tới bây giờ đều duy trì cung kính lại có khoảng cách với Tuyết Trùng Tử

Nhưng Tuyết Trùng Tử hôm nay đặc biệt cho hắn ngọc bội đi thăm dò tin tức, Tuyết Lượng cảm thấy thái độ Tuyết Trùng Tử đối với mình cũng thân thiết hơn không ít, lúc này mới mấy chừng mực, tự nhiên mà nói ra hoang mang trong lòng

Nhưng nhìn biểu tình khẽ thay đổi này của Tuyết Trùng Tử, Tuyết Lượng bị dọa sợ không nhẹ, trong lòng run lên, cũng thập phần ảo não mình vọng ngôn nói lỡ

Bầu không khí không biết sao trở nên có chút xấu hổ, Tuyết Lượng vẫn cúi đầu nhận sai, Tuyết Trùng Tử lại yên lặng quan sát Tuyết Lượng

Sau một lúc, Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng hỏi, "Ta không tức giận, cũng không trách cứ. Sao ngươi luôn nhận sai với ta ?"

"A ? Nhưng.... ta quả thực đã lỡ lời. Công tử, xin lỗi ! Xin ngài thứ lỗi cho tiểu nhân không biết chừng mực, nhiều chuyện rước họa. Tiểu nhân vốn cũng không nên hỏi quá nhiều, đây dù sao cũng là chuyện riêng của ngài, không liên quan tới ta...." Tuyết Lượng càng nghĩ càng ảo não, cuối cùng thậm chí trực tiếp quỳ xuống, chỉ thiếu dập đầu xin tha

Tuyết Trùng Tử vẫn mặt mày lạnh như băng nhìn chằm chằm Tuyết Lượng

Tuyết Lượng bị nhìn tới mất tự nhiên, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, thực sự không biết nên làm thế nào

Tuyết Trùng Tử không trả lời, chỉ định thần tiếp tục nhìn Tuyết Lượng

Y trước đây vẫn cho rằng thị phó này nhàm chán, quá quy củ, người cũng thực sự khó có thể nắm bắt, không chắc chắn đối phương có thể không chùn bước đứng bên cạnh mình như Tuyết công tử hay không

Tuy Tuyết Trùng Tử trọng lễ nghi, lại tuyệt đối không hy vọng thị phó quá khô khan

Tuyết cung ở núi sau đã đủ lãnh đạm, nếu đối phương tới bầu bạn với y thay Tuyết công tử, vậy Tuyết Trùng Tử cũng thực sự hy vọng quan hệ của mình và Tuyết Lượng không cần xa cách như vậy

Cùng lúc đó, bên tai truyền tới tiếng mở cửa rất nhỏ

Đúng lúc này Nguyệt trưởng lão quay về Tuyết cung, nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này

"Các huynh đây là.... sao vậy ?" Nguyệt trưởng lão nhíu mày

Tuyết Lượng cho rằng mình chọc phải họa, đương nhiên không dám tùy tiện đáp lời, lúc này vội vàng hồi thần lại

Trái lại Tuyết Trùng Tử vẫn trầm mặc không nói, đột nhiên nhẹ nhàng cười, không nhìn tới Nguyệt trưởng lão, chỉ ôn nhu hói Tuyết Lượng, "Lượng nhi, ta có thể hỏi ngươi một câu không ?"

"Công tử mời nói ! Tiểu nhân nhất định có gì nói đấy, không dám giấu diếm !" Tuyết Lượng nói

Ngón tay thon dài của Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trong tay, vừa tiếp tục mở miệng hỏi, "Tuy ngươi được Tuyết trưởng lão phân phó tới Tuyết cung hầu hạ ta, nhưng ta muốn hỏi.... ngươi có phải tự nguyện không ?"

Tuyết Lượng cũng có chút không chắc chắn câu hỏi của Tuyết Trùng Tử, nghiêm túc nghĩ một lúc, mới nói đúng sự thật, "Tuy là được phân phó, nhưng đương nhiên cũng là ta tự nguyện tới. Công tử, sự tích và thành tựu vượt trội trước đây của ngài, còn có bình thường đối đãi thân thiết, lương thiện với tộc nhân và hạ nhân đều đủ để ta mong chờ. Có thể tới Tuyết cung phụng dưỡng bên cạnh ngài là may mắn và phúc khí của ta !"

Tuyết Trùng Tử lại cười khổ lắc đầu, "Đáng tiếc sau khi ngươi tới, nhìn thấy ta cũng không giống như ngươi trước đây suy đoán đi ! Ta cũng không phải là người xuất sắc gì, thành tựu trước đây cũng bất quá là hư danh mà thôi. Như ngươi thấy, ta bất quá là một người ủ rũ yếu ớt nhiều bệnh mà thôi."

"Công tử, ngài đừng nói như vậy !"

"Chẳng lẽ không phải sao ?" Tuyết Trùng Tử không ngại tự giễu một phen

Y nói mình không tốt điểm nào, Tuyết Lượng lại sốt ruột chứng minh cho y

Ở trong mắt Tuyết Lượng, tuy Tuyết Trùng Tử bây giờ yếu ớt suy nhược, nhưng vẫn hoàn toàn xứng đáng làm người đứng đầu Tuyết cung

"Nhân sinh tại thế, vận mệnh chìm nổi, vận thế đương nhiên sẽ có lúc lên lúc xuống." Tuyết Lượng thành tâm nói, "Công tử, cuộc đời của ngài còn dài ! Luôn không thể vì chút suy sụp này mà sa đọa. Người chỉ cần còn sống, luôn sẽ có hy vọng mới."

Nghe vậy, Tuyết Trùng Tử cười như không cười quan sát Tuyết Lượng quỳ trước mặt y

Mà lúc này, Nguyệt trưởng lão bị hai chủ tớ bọn họ coi nhẹ cũng không cố tình lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi một bên

Tuyết Trùng Tử lại hỏi, "Ngươi cảm thấy.... ta đáng để ngươi dụng tâm phụng dưỡng như vậy sao ?"

"Đương nhiên đáng, đặc biệt đáng !"

"Cho dù ta có thể sắp chết, ngươi cũng không kiêng nể gì sao ?" Tuyết Trùng Tử dường như cố tình thử, trong lời nói luôn mang theo chút săm soi

"Công tử nói cái gì vậy ? Ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh mà sống !"

"Nếu ta thực sự không sống được nữa thì sao ?"

"Vậy ta cũng dụng tâm phụng dưỡng ngài, mãi tới khi.... mãi tới khi không có cơ hội tiếp tục phụng dưỡng mới thôi." Tuyết Lượng thành tâm nói

Tuyết Trùng Tử nghe xong lời này, không nhịn được lộ ra chút ý cười

Tuyết Lượng không hiểu, chỉ theo bản năng cúi đầu càng thấp, trong lòng rất bất an

"Công tử.... Có phải vì tiểu nhân nhiều chuyện, cho nên ngài mới không vừa lòng.... định đuổi tiểu nhân không ?" Tuyết Lượng khổ sở nói ra suy đoán của mình

Tuyết Trùng Tử lại không đáp, trái lại cười hỏi, "Lượng nhi, ta hỏi ngươi. Ngươi phụng dưỡng ta, vậy ngươi rốt cuộc thề sống chết trung thành với ta ? Với Tuyết trưởng lão ? Hay là với Cung môn ?"

"A ?" Tuyết Lượng bị hỏi tới nghẹn lời. Tất cả lời của Tuyết Trùng Tử đều là hắn thề sống chết nguyện trung thành !

"Nghĩ kỹ đi hẵng trả lời."

"Nghĩ kỹ rồi, ta thề sống chế trung thành.... Theo lời vừa rồi của công tử, tất cả đều đúng. Bất luận là ngài, hay là Tuyết trưởng lão, hay là toàn bộ Cung môn này. Ta đều thề sống chết nguyện trung thành, tuyệt không có tạp niệm."

"Vậy nếu phải chọn một người để nguyện trung thành thì sao ? Ta so với những người khác trong Cung môn, thậm chí là Tuyết trưởng lão, hay là Chấp Nhẫn đại nhân, hay là Nguyệt trưởng lão thì sao....?" Tuyết Trùng Tử nói tới đây, cố tình đưa mắt nhìn về phía Nguyệt trưởng lão đang yên lặng nhìn

Tuyết Lượng không hiểu, nhưng vẫn lựa chọn tùy tâm trả lời

"Công tử, ta đã là người của Tuyết cung, bây giờ cũng đã trở thành thị phó bên cạnh ngài. Nếu đã là như vậy, ta là người của ngài. Nếu ngài thực sự muốn nói tới mức này, ta đương nhiên lấy ngài làm chủ, cũng sẽ lấy ngài làm trọng, cho tới khi ngài không cần ta phụng dưỡng mới thôi."

Tuyết Trùng Tử cố tình thăm dò, "Vậy nếu có ngài ta đối địch với Tuyết trưởng lão, thậm chí là với toàn bộ Cung môn, vậy ngươi sẽ đứng bên nào ? Ngươi sẽ giúp ai ?"

Tuyết Lượng hơi nhíu mày, thực sự không hiểu vì sao Tuyết Trùng Tử muốn hỏi câu cổ quái như vậy, "Nếu ngài thực sự đối địch với Cung môn, vậy ta nghĩ ngài chắc chắn cũng có nỗi khổ của mình. Nếu ta là người của ngài, vậy sẽ chỉ giúp ngài, giúp tới cùng...."

"Cho dù ta thực sự biến thành người xấu ? Hay là ta muốn làm chuyện xấu ?" Đôi mắt Tuyết Trùng Tử di chuyển, sau đó y lộ ra ý cười giảo hoạt, nói, "Nếu ta biết rõ là sai, còn cố tình làm chuyện xấu, cũng trở thành người xấu chân chính. Vậy ngươi còn giúp ta không ?"

"Nếu là như vậy, vậy không được.... Cho dù khiến công tử không vui, ta vẫn phải nói. Công tử, nếu ngày nào đó ngài thực sự trở thành người xấu, hay là đi nhầm đường, vậy ta nhất định tận lực khuyên nhủ, bất luận thế nào cũng phải kéo ngài quay về quỹ đạo...." Tuyết Lượng kiên trì nói

"Nếu như ta cố chấp, không quan tâm tới ngươi khuyên can. Vậy ngươi.... còn giúp ta không ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Tuyết Lượng lúc này không lập tức trả lời, hắn suy xét một lúc, mới nói, "Giúp. Vẫn sẽ giúp. Chỉ là...."

"Chỉ là ? Chỉ là cái gì ?"

"Chỉ là nếu có một ngày như vậy, ta không khuyên được công tử. Chỉ cần ngài cần ta, ta nhất định vẫn sẽ giúp ngài. Nhưng, cách giúp sẽ khác."

"Có ý gì ?" Tuyết Trùng Tử dường như bị gợi lên hứng thú

Y cẩn thận quan sát Tuyết Lượng, ý cười trên mặt càng rõ ràng

Tuyết Lượng nói, "Ta cũng là hậu nhân của Tuyết gia, giống ngài, sinh ra phải tuân thủ bổn phận nghiêm ngặt, dựa vào gia quy tổ huấn mà hành sự, mọi việc lấy bảo vệ Tuyết cung, bảo vệ núi sau, bảo vệ Cung môn làm nhiệm vụ của mình. Nếu công tử muốn làm chuyện nguy hại tới Cung môn, vậy đương nhiên là trăm triệu lần không được. Nếu ta không ngăn được ngài, cho dù liều chết, đồng quy vu tận với ngài, ta cũng muốn giúp ngài bảo vệ điểm mấu chốt, không cho ngài làm ra chuyện trái với gia quy."

Tuyết Trùng Tử vốn vui vẻ, nhưng nghe thấy một câu cuối cùng, ý cười đột nhiên lại thấp xuống không ít

Y dường như có chút phiền não, trên mặt cũng lộ ra chút lo lắng

Y đột nhiên yên lặng, cũng không tiếp tục hỏi nữa

Trái lại Nguyệt trưởng lão một bên hứng thú tiếp tục hỏi Tuyết Lượng, nói, "Tuyết Lượng, ta hỏi ngươi."

"Nguyệt trưởng lão, mời nói."

Nguyệt trưởng lão không nhanh không chậm hỏi, "Nếu ngày nào đó Tuyết Trùng Tử "làm trái với gia quy", nhưng vẫn giữ vững trách nhiệm bảo vệ Cung môn. Nói như vậy, ngươi còn muốn giúp y không ? Ngươi sẽ cảm thấy y đại nghịch bất đạo, là một tai họa cần phải diệt trừ ? Hay là.... ngươi vẫn cảm thấy tuy y làm trái gia quy, nhưng vẫn quan tâm tới an nguy của Cung môn, cho nên y vẫn là chủ tử đáng để ngươi thề sống chết nguyện trung thành ?"

Lời này của Nguyệt trưởng lão đã khảm vào trong lòng Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử nhẫn nại chờ, hiếu kỳ câu trả lời của Tuyết Lượng

Một lúc lâu sau, chỉ thấy Tuyết Lượng thẳng lưng, quỳ vững trước mặt Tuyết Trùng Tử, trầm giọng nghiêm túc nói, "Bảo vệ Cung môn là điểm mấu chốt. Chỉ cần không đụng vào ranh giới này, nếu Tuyết công tử có nỗi khổ của mình mà không tiếc làm trái với tổ huấn của Tuyết gia, chỉ cần Tuyết công tử vẫn cần ta, vậy Tuyết Lượng ta dù núi đao biển lủa, cũng liều mạng không tiếc."

"Lời này là thật....?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Đương nhiên là thật. Công tử, tiểu nhân không lừa ngài." Tuyết Lượng nói

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, biểu tình trên mặt rất phức tạp, ánh mắt cũng không ngừng lóe sáng

Nguyệt trưởng lão hơi mỉm cười, dường như tâm tình thoải mái không ít

"Tuyết Lượng ~" Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng gọi, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp

"Nguyệt trưởng lão." Tuyết Lượng hơi cúi đầu với Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão lại nói, "Ngươi có biết một Tuyết công tử khác trước đây phụng dưỡng Tuyết Trùng Tử, lúc còn tại thế "thề sống chết nguyện trung thành" tới mức nào không ? Lời vượt qua núi đao biển lửa này, nếu ngươi nói được, vậy phải làm được."

Tuyết Trùng Tử nghe thấy, trong lòng dừng một nhịp, ánh mắt như giết người quét ngang sang Nguyệt trưởng lão

Tuyết Lượng lại mím môi, nghe lời này của Nguyệt trưởng lão sẽ không kìm được nhớ tới Tuyết công tử vì bảo vệ Tuyết Trùng Tử mà chết, trong lòng khó hiểu có chút sùng bái

Hắn lẩm bẩm nói, "Nếu ngày nào đó có thể may mắn cùng công tử kề vai chiến đấu, nếu trong khoảng khắc sinh tử, ta cũng thề sống chết bảo vệ công tử, giống như Tuyết công tử, cho dù phía trước hiểm ác cỡ nào, nhưng chỉ cần có thể bảo vệ công tử, ta chắc chắn cũng không sợ, coi đây là vinh hạnh...."

"Hừ." Tuyết Trùng Tử đột nhiên đen mặt, lạnh giọng nói, "Nói hươu nói vượn gì vậy. Lượng nhi, ngươi vạn nghìn lần đừng bắt chước Tuyết công tử nhẫn tâm kia. Ngươi phụng dưỡng ta, trung thành với ta thì được, những lời nặng nề như núi đao biển lửa gì thì miễn đi."

"A ~! Lời này sai rồi. Ta cảm thấy Lượng nhi nói có tình có lý." Nguyệt trưởng lão đột nhiên chen mồm vào, "Tuyết Lượng, dù sao ta tin quyết tâm của ngươi, ta biết ngươi cũng là người nói được làm được. Chỉ là, ta cảm thấy ngươi vẫn phải biết tiếc mạng. Ngươi muốn chăm sóc tốt Tuyết Trùng Tử, vậy đầu tiên phải chăm sóc tốt bản thân. Tương tự, nếu ngươi muốn bảo vệ Tuyết Trùng Tử, vậy sau này cũng phải ưu tiên bảo vệ bản thân, hiểu không ?"

"Đây...." Tuyết Lượng dường như bị nói tới choáng váng

Hắn cảm thấy lời của Nguyệt trưởng lão rất mâu thuẫn, nhưng cũng không định phản bác nhiều

Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay không nói gì nhiều với Tuyết Lượng, quan hệ giữa hai chủ tớ không tính là quá thân thiết, nhưng không tới mức quá lãnh đạm, vừa đủ trong quy củ

Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác

Tuyết Trùng Tử thâm ý chủ động mở miệng nói, "Lượng nhi."

"Có ta ! Công tử có gì phân phó ?"

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài, mới chậm rãi nói, "Ta không cần ngươi liều mạng vì ta, ngươi phải nhớ kỹ cho ta. Sau này, bất luận xảy ra chuyện gì cũng được, nhất định phải ưu tiên bảo vệ tốt bản thân."

Tuyết Lượng do dự một chút, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu đáp, "Được."

"Ta muốn ngươi thề. Bảo đảm sau này, ngươi sẽ ưu tiên chăm sóc tốt bản thân trước." Tuyết Trùng Tử đột nhiên ra lệnh

Chỉ lệnh đột ngột khiến Tuyết Lượng có chút kinh ngạc, hắn theo bản năng nhìn về phía Nguyệt trưởng lão

Ý cười trên mặt Nguyệt trưởng lão rất bí hiểm, Tuyết Lượng không quá có thể hiểu được

Tuyết Lượng nghĩ rất lâu, vẫn cho rằng không ổn

Chỉ có thể kiên trì nói, "Công tử, ta làm một hạ nhân.... vốn nên lấy ngài làm chủ, lấy ngài làm trọng.... Sao ngài có thể bảo ta thề lời bất tuân như vậy ?"

"Ngươi cảm thấy lời thề này bất tuân sao ? Vậy rời khỏi Tuyết cung, ta không cần ngươi chăm sóc nữa." Tuyết Trùng Tử tức giận, tuyệt không giống như đang nói đùa

"Công tử !" Tuyết Lượng lần này bị dọa sợ, hắn cũng thực sự hoảng hốt

Nguyệt trưởng lão lại cười thành tiếng không đúng lúc, sau đó không chút nghi ngờ nhận được một ánh mắt đủ để giết người của Tuyết Trùng Tử

"Tuyết Trùng Tử, ta bảo này, huynh đang làm cái gì vậy ? Tuyết Lượng cả đời nhất quyết đi theo huynh, huynh nhận tâm ý của hắn là được, đừng làm khó xử, ép hắn như vậy. Một người tốt như hắn, nếu thực sự bị huynh dọa chạy mất, ta thấy huynh lúc đó chắc chắn khóc không ra nước mắt."

"Công tử...." Tuyết Lượng thoạt nhìn vô cùng đáng thương, hắn quỳ tại chỗ không dám đứng dậy cũng không dám vọng động, "Tiểu nhân có phải làm chỗ nào không tốt, đắc tội ngài không ? Tiểu nhân ngu dốt, mong công tử nói thẳng. Xin công tử đừng đuổi ta được không ? Ta có thể sửa ! Có phải ta làm sai chỗ nào không ? Ngài nói là được, ta sẽ sửa ! Nhất định sửa tới khi nào ngài vừa lòng mới thôi."

Tuyết Trùng Tử lại lắc đầu thở dài, "Vậy ngươi có thể thề không ? Sau này, ưu tiên bảo vệ bản thân mình trước."

"Đây, đây.... Công tử, tiểu nhân thực sự không có cách.... Đây.... Đây thực sự không hợp quy củ !" Càng nghĩ càng không thích hợp. Nếu ở trước thời khắc sinh tử, chẳng lẽ một hạ nhân như hắn còn quan tâm bản thân mà vứt chủ tử nhà mình lại ?

Tuyết Trùng Tử tức giận nói, "Hừ. Quy củ ? Nếu ngươi muốn nói quy củ với ta, vậy ta sẽ nói thật tốt cho ngươi."

Tuyết Lượng không hiểu nổi, thực sự không hiểu Tuyết Trùng Tử có ý gì

Theo lý chủ tử tại thượng, thị phó bất quá là hạ nhân, làm gì có chuyện chủ tử tôn quý ra lệnh hoang đường, bảo hạ nhân thề từ nay về sau ưu tiên bảo vệ bản thân trước ?

Nhưng rất nhanh, Tuyết Lượng nghe thấy tiếng tức giận của Tuyết Trùng Tử

"Lượng nhi. Xin hỏi, quy củ của ngươi là gì, do ai đặt ? Dù sao ta chỉ biết, nếu ngươi ở Tuyết cung, vậy là ở dưới quy củ của Tuyết cung ta, là phải ưu tiên bảo vệ tốt bản thân trước. Nếu ngày nào đó ngươi thực sự muốn bắt chước Tuyết công tử nhẫn tâm kia, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không làm được, sao còn nói tới chuyện bảo vệ, phụng dưỡng ta ? Khụ, khụ khụ...."

Tuyết Trùng Tử kích động quá lớn, lúc này lại ho khan, y che ngực, biểu tình khổ sở

Nguyệt trưởng lão hơi thở dài, nhưng cũng không sốt ruột làm cái gì

Tuyết Trùng Tử buổi sáng đã uống dược, nhưng bất đắc dĩ thân thể yếu ớt, bây giờ quả thực cũng không có cách chữa trị đặc biệt gì, chỉ có thể chấp nhẫn như vậy, mãi tới khi bọn họ tìm được cách chữa trị tận gốc mới thôi

Nguyệt trưởng lão không khẩn trương, Tuyết Trùng Tử mặc dù ho khan tới hít thở không thông, nhưng sắc mặt vẫn lãnh đạm không chút hoang mang, chỉ duy Tuyết Lượng bị dọa tới chân tay luống cuống rót trà cho Tuyết Trùng Tử, muốn cho Tuyết Trùng Tử nhuận họng

Tuyết Lượng lúc này không quỳ được nữa, bóng lưng có chút bối rối nhanh chóng di chuyển bên trong

Rót trà xong còn chê không đủ, lại thấp thỏm hỏi Nguyệt trưởng lão có cách nào có thể làm dịu đi chứng ho khan của Tuyết Trùng Tử không

Ai ngờ Nguyệt trưởng lão cười tới vô tâm vô phế, âm dương quái khí trả lời, "Công tử nhà ngươi là nói nhiều, tính tình không tốt mà phát bệnh. Dù sao thời gian uống dược tiếp theo vẫn chưa tới, y không thương tiếc thân thể mình như vậy, ngươi còn trông cậy ta có thể nói gì ?"

Tuyết Trùng Tử nghe vậy kêu một tiếng đau đớn, quay mặt sang chỗ khác

Tuyết Lượng có chút áy náy bĩu môi, lại nhỏ giọng xin lỗi với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ cảm thấy tức giận khó hiểu, mở miệng cao giọng gọi, "Lượng nhi !"

"Có tiểu nhân."

"Nếu ngươi muốn ở lại thì phải tuân thủ quy củ của Tuyết cung ta. Ở chỗ này, lúc không có người ngoài thì không cần đa lễ. Ngươi lấy thân phận thư đồng của ta mà ở lại, tuy là chủ tớ, nhưng không cần cảm thấy quá thấp bé. Động một chút liền quỳ xuống xin lỗi, chỗ ta cũng không có quy củ này !"

"Nhưng tiểu nhân ----"

"----Nếu không muốn nghe theo lời ta, vậy ngươi bây giờ có thể rời đi. Chỗ Tuyết trưởng lão, ta sẽ tự nói, ngài ấy đương nhiên sẽ không trách tội ngươi."

"Công tử, ta chưa từng nói muốn rời đi ! Nếu ta tới chỗ này, đã hạ quyết tâm phải bảo vệ tốt Tuyết cung, phụng dưỡng ngài cả đời." Tuyết Lượng kiên trì nói

"Vậy ngươi có bằng lòng nghe theo ta, tuân thủ quy củ của Tuyết cung ta không ?"

"Ta.... đương nhiên bằng lòng nghe theo. Nhưng, công tử, quy củ của ngài sao khiến ta luôn cảm thấy nếu nghe theo, có chút phạm thượng, đại nghịch bất đạo...."

"Cho nên, ngươi không bằng lòng tuân thủ quy củ này ?" Tuyết Trùng Tử ép hỏi

Tuyết Lượng nghẹn lời, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão cũng không xen vào nữa, chỉ yên lặng ngồi tại chỗ cười mà không nói. Tuyết Lượng thở dài, thực sự khó có thể trả lời

Tuyết Trùng Tử lại nói, "Kỳ thực có người phụng dưỡng ta hay không cũng không sao. Nhưng nếu ngươi có lòng đứng bên ta, ta cần là một người thành tâm bầu bạn, và một người có thể nghe theo ta, tán đồng ta, thật lòng giúp đỡ ta vô điều kiện. Ngươi cảm thấy mình làm được không ? Nếu nghi ngờ và hoang mang, nếu thực sự không làm được, ta cũng không làm khó dễ ngươi, vậy ngươi bây giờ rời đi cũng không muộn."

"Công tử...." Tuyết Lượng rất gấp gáp, giọng điệu của hắn đều mang theo nức nở

Hắn vội vàng quỳ xuống, cầu xin Tuyết Trùng Tử đừng đuổi hắn đi

Tuyết Trùng Tử cố tình quay mặt đi không nói, y nhắm mắt lại, lạnh lùng như mắt điếc ta ngơ

Tuyết Lượng khổ sở nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, lại thấy Nguyệt trưởng lão hơi thở dài, nói, "Tuyết Lượng, tính tình của công tử nhà ngươi là như vậy. Nếu Tuyết Trùng Tử sớm nói hết lời, vậy bây giờ quyền lựa chọn ở trong tay ngươi. Muốn đi ? Hay muốn ở lại ? Tự ngươi quyết định, ta không xen vào nữa."

Lúc này, tiếng của Tuyết Trùng Tử lại vang lên, "Có một số việc, có một số lớn, còn có quy củ lớn nhỏ trong Tuyết cung ta.... Ta nghĩ bản ghi chép của Tuyết công tử để lại cho ngươi cũng không viết rõ. Lượng nhi, như ngươi thấy, ta bây giờ thân thể yếu ớt, chuyện cần lo lắng có rất nhiều, cũng thực sự không rảnh đểu quan tâm quá nhiều chuyện. Nếu ngươi muốn ở lại phụng dưỡng ta, giúp đỡ ta, vậy ta cần là một người toàn tâm toàn ý đối đãi với ta, một người không cần khiến ta phải cảnh giác. Ta đã nói hết, ngươi hiểu không ? Ngươi hiểu chưa ?"

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro