Chương 59.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Lượng đột nhiên bình tĩnh lại, tâm tình coi như cũng bình phục rất nhiều

Hắn nhấc hai mắt phiếm nước lên, nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử không nói

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài, hỏi, "Lượng nhi. Nếu ngươi quyết tâm muốn ở lại Tuyết cung, ta hy vọng ngươi có thể đạt được lời ta vừa nói vô điều kiện. Ta muốn không phải là một thị phó tất cung tất kính mà chăm sóc ta, mà ta cần là một người đồng thời có thể bầu bạn với ta. Một người có thể giữ kín như bưng chuyện liên quan tới ta với bên ngoài, từ đầu tới cuối lấy ta làm trọng, mãi mãi sẽ không phản bội ta."

Tuyết Lượng lộ ra khó xử, giọng điệu có chút chần chờ, "Công tử.... Ta có thể hỏi ngài một vấn đề không."

"Ngươi hỏi đi."

"Đây.... Đây.... Ngài vừa rồi nhấn mạnh "giữ kín như bưng", là muốn ta giữ kín như bưng với ai....?" Tuyết Lượng hỏi

Nghe xong câu hỏi này, Nguyệt trưởng lão không nhịn được bật cười, mà Tuyết Trùng Tử lại bất đắc dĩ thở dài

Tuyết Lượng rất quẫn bách, hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên ngốc. Hắn nhìn Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử nhìn nhau

"Hài tử này chung quy vẫn quá trẻ, quá non nớt. Nhưng cũng rất thú vị." Nguyệt trưởng lão cười nói tiếp, "Chắc Tuyết trưởng lão sợ là cũng cố tình chú ý tới điểm này đi ! Để một người non nớt, thú vị như vậy ở bên cạnh huynh, định để huynh tự mình hướng dẫn sao ?"

Thị phó trong Cung môn rất nhiều lúc cũng có thể do cung chủ tự mình lựa chọn

Nhưng chỉ có thị phó lần này của Tuyết Trùng Tử là một ngoại lệ đặc biệt

Lúc đấy Tuyết công tử mới mất không lâu, Tuyết Trùng Tử từ chối ý tốt của mọi người, đóng cửa trái tim, quyết định muốn cô độc chờ chết ở Tuyết cung, Tuyết trưởng lão cố tình tự lựa chọn thị phó Tuyết Lượng tới Tuyết cung phụng dưỡng, chăm sóc Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử lúc đấy không có ý kiến, cũng có thể nói là hoàn toàn không quan tâm

Dù sao lúc đó y một lòng muốn chết, rất nhiều chuyện cũng không hỏi nữa, cũng căn bản không có tâm tư để chú ý

Nhưng, dù sao bây giờ đã khác trước

Tuyết Trùng Tử bây giờ rất cố gắng mà hạ quyết tâm muốn tiếp tục sống, không chỉ muốn sống, y còn có một số hy vọng và giấc mộng muốn đạt được

Hơn nữa, tâm tư và quan hệ phức tạp của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy cũng là chuyện khó có thể khiến thế tục thấu hiểu

Về phương diện khác, bệnh tật trên người Tuyết Trùng Tử chưa hết, đợi lúc chân chính bắt đầu chữa trị, chỉ sợ lại cần một khoảng thời khôi phục rất dài

Trong khoảng thời gian rất dài này, Tuyết Trùng Tử quả thực rất thiếu một thị phó thật lòng bầu bạn với y

Cho nên, y nghĩ y cần phải xác nhận thái độ của thị phó Tuyết Lượng này là thế nào, rốt cuộc Tuyết Lượng có nghĩ cho y không ?

Các cung có quy củ riêng của mình, cũng có bí mật riêng của mình cần giữ

Thị phó bên người lại là người tiếp xúc lâu nhất với các cung chủ, đương nhiên thân phận, địa vị của bọn họ cũng không cần bàn cãi, dù sao bọn họ ít nhiều cũng biết rất nhiều chuyện các cung chủ không muốn cho người khác biết

Nói thật, Tuyết Trùng Tử cũng không bảo ai thay thế Tuyết công tử trước đây, vì Tuyết công tử ở trong lòng y rốt cuộc cũng không thể thay thế

Tuy người đã khuất quan trọng, nhưng dù sao cũng đã là quá khứ

Người đang tại thế, trừ phi vào lúc cuối đời, không thì vẫn phải tiếp tục bước về phía trước

Nếu Tuyết Trùng Tử lựa chọn tiếp tục cố gắng sống, vậy quá khứ của Tuyết công tử và y trước đây, cũng sẽ trở thành một phần quan trọng nhất trong cuộc sống của y

Bất luận trân quý đi nữa, nhưng cũng đã trở thành ký ức

Lúc này, con đường trước mặt Tuyết Trùng Tử, cũng chỉ có thể không quay đầu lại mà dũng cảm tiến về phía trước

Mang theo tâm nguyện của Tuyết công tử mà cố gắng sống tiếp, cũng phải ra sức thực hiện được hy vọng mới trong cuộc đời của mình ---- Cung Viễn Chủy

Đây là ý nghĩa sống bây giờ của Tuyết Trùng Tử

"....Công tử, ngài vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta." Tiếng của Tuyết Lượng đột nhiên vang lên

Gương mặt hắn có chút xấu hổ, cũng lộ ra khẩn trương và bất an

"Câu hỏi gì ?" Suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử bay xa, không khỏi trở nên chậm chạp

Tuyết Lượng nhẹ giọng thở dài, sau đó lại lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, "Ngài vừa rồi nói "giữ kín như bưng", là muốn ta giữ kín như bưng với ai....?"

Ánh mắt Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên phức tạp, nhưng giọng nói đặc biệt nghiêm túc

Y không nhanh không chậm mở miệng nói, "Bất luận là người nào. Chỉ cần ta hạ lệnh cho ngươi, ngươi cũng phải tuân thủ vô điều kiện. Giữ kín như bưng có thể với bất cứ người nào, bao gồm Tuyết trưởng lão, cũng có thể bao gồm Chấp Nhẫn đại nhân. Ngươi làm được không ? Nếu muốn ở Tuyết cung này, nhất định phải chân chính lấy ta làm trọng."

Tuyết Lượng bất tri bất giác ý thức được cái gì đấy, hắn cẩn thận hít một ngụm khí lạnh

"Thế nào ? Ngươi làm được không ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Nguyệt trưởng lão giống như đang xem kịch, hoàn toàn gạt mình sang một bên, cũng không chen vào nói cái gì, chỉ dùng biểu tình hứng thú quan sát hai chủ phó của Tuyết cung trước mặt

Tuyết Trùng Tử thấy Tuyết Lượng chậm chạp không trả lời, thuận tiện nói, "Nếu không thể làm được, hay cho dù trong đầu có một chút do dự hoặc nghi ngờ, ngươi bây giờ có thể trực tiếp rời khỏi Tuyết cung. Ta sẽ không giữ lại ngươi, cũng không muốn giữ lại ngươi."

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử không nói nữa, y mặt không đổi sắc xoay người sang chỗ khác, dường như hạ quyết tâm không muốn quan tâm tới Tuyết Lượng nữa

Tuyết Lượng lúc này cảm giác mình dường như sắp bị chủ tử nhà mình vứt bỏ, đột nhiên gấp tới mức muốn khóc ra

"Công tử !" Tuyết Lượng mang theo nức nở gọi vài tiếng, không nhận được đáp lại, mới nghiêm túc mở miệng hỏi, "Công tử, ta còn có thể hỏi ngài một câu không ?"

Tuyết Trùng Tử trầm mặc một lúc lâu, vào lúc Tuyết Lượng cho rằng Tuyết Trùng Tử sẽ không trả lời mình nữa, Tuyết Trùng Tử lại đáp

Tuyết Trùng Tử, "Ngươi nói đi."

Tuyết Lượng lập tức hỏi, "Nếu ta có thể làm tất cả như ngài yêu cầu, vậy sau này ngài có thể thoải mái đối đãi với ta không ? Không phòng bị ta nữa ?"

Tuyết Trùng Tử nghe vậy lại nhẹ nhàng cười

Y bình tĩnh quay đầu lại nhìn Tuyết Lượng, ôn hòa nói, "Nếu ngươi thực sự có thể làm được tất cả như ta yêu cầu, vậy ta đương nhiên sẽ thoải mái với ngươi. Nếu đã như vậy, thì sao có thể phòng bị với ngươi ? Dù sao tới lúc đó, chúng ta đều là người trên cùng một chiếc thuyền."

Trên mặt Tuyết Lượng lộ ra ý cười rạng rỡ, ngay cả hai mắt hắn cũng lấp lánh có thần

Chỉ thấy Tuyết Lượng quỳ thẳng lưng tại chỗ, nghiêm túc dập đầu một cái với Tuyết Trùng Tử

Sau đấy, Tuyết Lượng thành tâm hứa hẹn, "Công tử, vào hôm nay, dưới sự chứng kiến của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Lượng ta thề với ngọn nến." Tuyết Lượng chỉ vào ngọn nến trên bàn, tiếp tục nói, "Từ nay về sau, toàn tâm toàn ý phụng dưỡng, nguyện trung thành với một mình Tuyết công tử. Lấy ngài làm trọng, lấy ngày làm tôn, thề sống chết nguyện trung thành, tới chết không thôi. Nhưng xin thứ cho ta không thể hứa vào lúc nguy cấp chỉ bao toàn mệnh của mình.... Nếu sau này công tử gặp phải nguy hiểm, ta sao có thể làm như không thấy mà chỉ lo cho sống chết của bản thân ? Chuyện bất trung bất nghĩa như vậy, thứ cho ta không thể làm được."

Tuyết Trùng Tử mím môi không nói, trên mặt cũng không nhìn thấy biểu tình rõ ràng

Y luôn mặt không chút thay đổi, biết che giấu tâm tình của mình, Tuyết Lượng không nhìn ra nguyên do, nhưng Nguyệt trưởng lão một bên sớm ngầm hiểu

Tuyết Trùng Tử từ trước tới nay ngoài lạnh trong nóng, lúc này sớm tán thành Tuyết Lượng từ đáy lòng

Muốn Tuyết Lượng thề bảo vệ bản thân mình, bất quá là không muốn nhìn thấy cảnh tượng như Tuyết công tử trước đây xả thân bảo vệ mình lặp lại một lần nữa mà thôi

Nguyệt trưởng lão nhìn ra tâm tư của Tuyết Trùng Tử, cao giọng phá vỡ trầm mặc, "Được rồi, đừng quỳ nữa. Không nghe thấy lời của công tử nhà ngươi vừa nói sao ? Lúc Tuyết cung không có người ngoài, không cần có quá nhiều lễ nghi quy củ. Nếu ngươi quyết định ở lại, chỗ này cũng là nhà của ngươi. Vậy đừng quá câu nệ, thoải mái chút, thả lỏng mình đi !"

Tuyết Lượng lại cố chấp không đứng dậy, vẫn tiếp tục quỳ không chút xê dịch

Hắn vẫn chờ câu trả lời của Tuyết Trùng Tử

Nếu chủ tử nhà hắn chưa mở miệng, vậy hắn cũng quyết tâm quỳ không dậy

Tuyết Trùng Tử đương nhiên cũng chú ý tới

Y quay đầu lại nhìn Tuyết Lượng, trên mặt lộ ra ý cười, giọng điệu lại thập phần tức giận, "Ngươi cố chấp như vậy cũng không biết là học theo ai. Quy củ thứ nhất của Tuyết cung, ta muốn ngươi sửa là cái này ! Sau này dám ngang bướng ở trước mặt ta như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí với ngươi."

Tuyết Lượng nghe giọng điệu không tốt này, lại cười tới nước mắt phiếm nước

Hắn liên tục dập đầu cảm tạ Tuyết Trùng Tử, không ngừng hứa hẹn sau này nhất định sẽ nói được làm được, trung thành bảo vệ Tuyết Trùng Tử

Trong lòng Tuyết Trùng Tử ấm áp, thân thể thả lỏng, cảm giác mệt mỏi nổi lên

Y lười biếng phất tay cho Tuyết Trùng Tử đứng dậy

Tuyết Lượng lúc này cuối cùng đứng dậy, sau đó nhu thuận lại gần Tuyết Trùng Tử vài bước, đứng trước mặt Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử chờ lệnh

Nguyệt trưởng lão không nói, lại cho Tuyết Trùng Tử mấy ánh mắt khó có thể nói thành lời

Tuyết Trùng Tử mím môi, sau đó nghiêng đầu nói, "Đi ngâm trà mới, sau đó lấy hai cái chén tới đây."

Không tới một lúc, Tuyết Lượng nhanh chóng thỏa đáng làm xong chuyện Tuyết Trùng Tử giao

"Công tử còn có phân phó gì không ?" Tuyết Lượng hỏi

"Hết rồi."

Tuyết Trùng Tử vừa nói xong, Tuyết Lượng tự biết hai bọn họ có chuyện muốn nói, nếu Tuyết Trùng Tử không có phân phó khác, hắn muốn thức thời lui xuống, lại không nghĩ tới Tuyết Trùng Tử lần nữa gọi

"Công tử, còn.... còn cái gì ta có thể giúp sao ?" Tuyết Lượng tò mò hỏi

Tuyết Trùng Tử hắng giọng, hơi ngẩng đầu nhướn mày ý bảo, "Ngươi cũng ngồi xuống đi."

"A ?!" Tuyết Lượng lúc này hoàn toàn không hiểu, thực sự không biết Tuyết Trùng Tử có ý gì

Tuyết Trùng Tử khó có khi kiên nhẫn giải thích, "Không thấy ta và Nguyệt trưởng lão muốn nói chuyện sao ? Ngươi mau ngồi xuống cùng nghe."

"Nhưng, nhưng.... đây không quá tốt đi ? Dù sao ta cũng là hạ nhân ----" Tuyết Lượng còn chưa nói xong, đã bị Tuyết Trùng Tử lườm một cái

Tuyết Lượng bị dọa tới ngậm miệng, nhất thời cảm giác bất an nổi lên

Tuyết Trùng Tử lại nói, "Ta nói rồi, lúc không có người ngoài, không cần đa lễ. Tuyết cung ta cũng không nhiều quy củ phức tạp như vậy. Nếu ngươi thực sự thích tuân thủ quy củ, vậy trực tiếp đi Trưởng lão viện đi, đừng vô duyên vô cớ tới Tuyết cung chọc ta tức giận."

Tuyết Lượng bĩu môi, lúc này không dám tranh luận nữa

Hắn gãi đầu, sau đó thấp thỏm đi tới chỗ trống bên cạnh Tuyết Trùng Tử quỳ ngồi, trông cũng rất mất tự nhiên

Nguyệt trưởng lão không nhịn được cười thành tiếng, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói với Tuyết Trùng Tử, "Thôi đi ! Từ từ dạy, sau này có thời gian."

Tuyết Trùng Tử rất bất đắc dĩ, Tuyết Lượng lại có chút ngượng ngùng và xấu hổ

Tuyết Trùng Tử thản nhiên liếc chén không trước mặt Tuyết Lượng, nhắc nhở, "Ta cũng không châm trà cho ngươi. Nếu ngươi khác thì tự làm."

Nói xong, Tuyết Trùng Tử cũng không để ý tới Tuyết Lượng nữa

"Nói chuyện chính đi." Tuyết Trùng Tử nghiêm túc liếc Nguyệt trưởng lão một cái, hỏi, "Cung Viễn Chủy thế nào ?"

Nguyệt trưởng lão ung dung rót một chén trà nóng cho mình, sau đó mới chậm rãi nói, "Giác công tử quả thực nói được làm được, trực tiếp cấm túc Chủy công tử ở Giác cung."

"Vậy Cung Viễn Chủy...."

"Yên tâm đi ! Người không có việc gì, rất có tinh thần. Ta vừa đi Giác cung xem hắn, sức khỏe của hắn không sao, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, tĩnh dưỡng một thời gian. Bây giờ Giác cung có một đống thị vệ mỗi ngày theo sát hắn, hắn rất an toàn, ngươi cũng đừng tự tìm phiền não mà lo lắng."

Nguyệt trưởng lão uống mấy ngụm trà, như có như không nhìn Tuyết Lượng thấp thỏm ngồi như lâm đại địch, cố tình trêu chọc, "Tuyết Lượng, ta và công tử nhà ngươi nói chuyện, ngươi phải giữ kín như bưng, tuyệt không thể thuận miệng nói ra ngoài !"

"A ?! Đây, đây là đương nhiên. Nguyệt trưởng lão yên tâm, tiểu nhân nhất định miệng kín như bưng, tuyệt không truyền loạn." Tuyết Lượng bị Nguyệt trưởng lão điểm tên, thực sự hoảng hốt, biểu tình trên mặt cũng càng khẩn trương

Tuyết Trùng Tử không nhịn được lần nữa lắc đầu thở dài, "Lượng nhi."

"Có ta ! Công tử có gì phân phó ?"

Tuyết Trùng Tử chỉ tiếp tục lắc đầu, "Ngươi không phải định tiếp tục khẩn trương đối diện với chúng ta như vậy sao ? Thả lỏng chút, chúng ta cũng không ăn thịt ngươi."

"Vâng...." Tuyết Lượng vỗ mặt mình, nhấc tinh thần nhắc nhở mình phải cố gắng hoàn thành yêu cầu của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư của Tuyết Lượng, chỉ cảm thấy trong lòng rất bất đắc dĩ lại bất lực

Có lẽ, học cách khiến mối quan hệ thân thiết hơn đều cần một thời gian để thích ứng

Y nghĩ, y quả thực không thể ép quá chặt

Nguyệt trưởng lão lúc này đột nhiên mở miệng, "Ta vừa rồi nghe mấy thị vệ nói. Tuyết Trùng Tử, có phải huynh đưa ngọc bội của Tuyết trưởng lão cho Tuyết Lượng, để hắn đi núi trước thăm dò tin tức thay huynh không."

Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng nghe xong không khỏi nhìn nhau một cái

Tuyết Trùng Tử không quá muốn mở miệng nói vấn đề này, Tuyết Lượng nhìn hiểu, hắn cũng bắt chước chủ tử nhà mình cùng duy trì trầm mặc

Nguyệt trưởng lão trái lại tiếp tục trêu chọc, "Đã bảo ta đi núi trước xem Chủy công tử người ta rồi, bản thân còn không yên tâm, cư nhiên lại bảo Tuyết Lượng đi một lần nữa. Tuyết Trùng Tử, ta thực sự cảm thấy huynh hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi, chỉ cần chuyện liên quan tới Chủy công tử, huynh liền đứng ngồi không yên."

"Chỉ huynh nói nhiều." Tuyết Trùng Tử không quá muốn để ý tới Nguyệt trưởng lão, y cầm chén trà uống mấy ngụm, muốn bình phục tâm tình của mình

Mà lúc này, bên tai lại đột nhiên truyền tới giọng nói ngốc nghếch của Tuyết Lượng

"Công tử, Chủy công tử núi trước rốt cuộc có quan hệ gì với ngài vậy ?"

Tuyết Trùng Tử mím môi không nói, dường như cũng không định trả lời câu hỏi này

Trái lại Nguyệt trưởng lão nổi lên hứng thú, cố tình trêu Tuyết Lượng

Hắn cố tình thêm mắm thêm muối, nói quan hệ của Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy mập mờ không rõ, vương vấn không dứt

Tuyết Trùng Tử khẩn trương nhíu mày, vốn định ngăn lại lời thái quá của Nguyệt trưởng lão, lại thấy Nguyệt trưởng lão ra hiệu

Tuyết Trùng Tử hiểu ý của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão rõ ràng nhân cơ hội thử Tuyết Lượng, nói cố tình nửa thật nửa giả

Biểu tình của Tuyết Lượng liên tục thay đổi, lúc thì nghe tới há hốc miệng, lúc thì khó có thể tin được

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ trầm mặc muốn nói lại thôi, dùng sắc mặt phức tạp nhìn Tuyết Trùng Tử bên cạnh

Tuyết Trùng Tử có chút lo lắng, cũng sợ Tuyết Lượng nhất thời không tiếp nhận được, cũng sợ Tuyết Lượng sinh ra cảm giác chán ghét

Tuyết Trùng Tử trong lòng lo lắng, bên ngoài lại ra vẻ bình tĩnh thản nhiên, "Lượng nhi, ngươi đừng nghe Nguyệt trưởng lão nói hươu nói vượn. Hắn cố tình trêu ngươi."

Tuyết Lượng nghe xong, trên mặt không lộ ra chút thoải mái nói, mà Nguyệt trưởng lão lại mặt không đổi sắc tiếp tục quan sát

Tuyết Lượng bình tĩnh một chút, hắn dùng tay run lên nhè nhẹ cầm lấy chén uống một ngụm trà nóng, mới dùng giọng hơi khàn nói, "....Kỳ thực.... Tuy Nguyệt trưởng lão nói khoa trương, nửa thật nửa giả, nhưng.... nhưng chuyện ngài ấy nói, kỳ thực ta cũng có chút phán đoán."

"A ?!" Nguyệt trưởng lão lúc này rõ ràng nổi lên hứng thú. Ý cười của hắn lộ rõ, bắt đầu hỏi theo Tuyết Lượng

Tuyết Trùng Tử thầm than không ổn, cảm thấy chuyện không thích hợp, đang muốn ngăn lại Tuyết Lượng tiếp tục hiểu nhầm, lại chỉ thấy Tuyết Lượng chậm rãi nói

"Công tử, ta bây giờ là người của Tuyết cung, cũng là người của ngài. Ta sẽ đứng một bên với ngài, ngài có thể yên tâm. Chuyện gì không nên làm, lời gì không nên nói, ta vẫn có chừng mực. Ngài tin ta." Tuyết Lượng nói

"...." Tuyết Trùng Tử nhất thời nghẹn lời, trong lòng y hỗn loạn thành một đống, cũng không biết nên nói cái gì mới được

Chuyện của y và Cung Viễn Chủy cũng bất quá là y đơn phương quyết định, dù sao Cung Viễn Chủy còn nhỏ, rất nhiều chuyện hai bọn họ chưa thể nói rõ

Huống hồ, tình huống thân thể bây giờ của y khó lường, Tuyết Trùng Tử cũng thực sự cảm thấy bây giờ không quá thích hợp để tính toán quá xa. Rất nhiều chuyện vẫn là một mảng mơ hồ

Lúc Tuyết Trùng Tử tâm loạn như ma, Nguyệt trưởng lão đã hào hứng dào dạt, bắt đầu nhân cơ hội thử độ trung thành của Tuyết Lượng

Tuyết Lượng cũng không chút lui bước, thái độ thoải mái

Tuyết Lượng biết Tuyết Trùng Tử đối xử Nguyệt trưởng lão khác với người khác, đương nhiên cũng không coi Nguyệt trưởng lão là người ngoài

Tuy Tuyết Lượng bình thường đôi khi có chút trì độn với một số việc, cũng không quá linh hoạt vào một số thời điểm

Nhưng, Tuyết Lượng cũng không phải người ăn cháo đá bát

Hắn giống Tuyết công tử, giống sự thông minh, giống thái độ làm người, cũng giống ở sự trung thành

Hắn trước đấy quả thực có một số việc không nghĩ ra, nhưng bây giờ sau khi Nguyệt trưởng lão cẩn thận, trong lòng Tuyết Lượng cũng hiểu

Nhìn thấu mà không nói, Tuyết Lượng đương nhiên cũng không phải là người không hiểu tình huống

Nếu đã quyết tâm trung thành với Tuyết Trùng Tử, quyết định tiếp tục ở lại Tuyết cung phụng dưỡng Tuyết Trùng Tử, vậy Tuyết Lượng đương nhiên lấy Tuyết Trùng Tử làm trọng, tuyệt không làm ra chuyện gây hại cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử yên lặng nhìn Tuyết Lượng đang nói chuyện với Nguyệt trưởng lão, không hiểu vỉ sao, trong lòng mặc dù loạn, nhưng lại mâu thuẫn cảm thấy một chút may mắn

Tuyết Lượng rất hiểu chuyện, cũng rất hiểu lòng người, quan trọng hơn là Tuyết Trùng Tử có thể cảm nhận được dụng tâm của hắn đối với mình

--------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro