Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Nghe nói Kim Phục ở núi trước đã quay về, Cung nhị Cung Thượng Giác cũng không khác lắm lại ra ngoài Cung môn

Tuyết Trùng Tử hôm qua biết được chuyện này từ trong miệng Nguyệt trưởng lão, trong lòng luôn bất an khó hiểu, kinh ngạc sững người

Tuyết Lượng không hiểu tâm sự của Tuyết Trùng Tử, nhưng không tiện hỏi nhiều

Trong lòng hắn lo lắng cho công tử nhà mình, sợ thân thể Tuyết Trùng Tử không thoải mái lại không dám thể hiện ra ngoài

Nhìn Tuyết Lượng lo lắng, Nguyệt trưởng lão trái lại hiểu rõ trong lòng, luôn thích cười như không cười trêu chọc vài câu, "A ~ Công tử nhà ngươi mắc là nỗi khổ nhung nhớ với núi trước ~ Tâm bệnh, không chữa được."

"Có ý gì ? Nhung nhớ ? Công tử nhưng nhớ ai ?" Tuyết Lượng vốn cho chút nghi hoặc, nhưng thoáng cái lại cảm thán như ngộ ra, "Chẳng lẽ ý của Nguyệt trưởng lão là.... Chủy công tử ở núi trước ? Công tử nhà ta đang nhung nhớ ngài ấy ?!"

"Có một số việc, nhìn thấu nhưng không chọc thủng. Đừng nói nhiều, cũng đừng hỏi nhiều." Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài một tiếng, có chút đồng cảm lắc đầu

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng đứng ở tiền viện của Tuyết cung, nhìn Tuyết Trùng Tử ngẩn người ngồi ở trước tuyết tùng phía xa

Nhìn sắc trời càng xám trắng, Nguyệt trưởng lão không nhịn được mở miệng nhắc nhở, "Tuyết Lượng, gọi công tử nhà ngươi về đi ! Thời tiết bên ngoài lạnh, bảo y bảo trọng sức khỏe, đừng để bị lạnh, tránh chậm trễ việc chữa trị."

Tuyết Lượng nghe xong, trong lòng cả kinh, vội vàng bước nhanh qua

"Công tử !" Tuyết Lượng cao giọng gọi, tiếng đặc biệt to ở trong núi tuyết trống trải này

Tuyết Trùng Tử chậm chạp hồi thần, nhấc mắt nhìn về phía Tuyết Lượng, sắc mặt hoang mang, "Sao vậy ?"

Tuyết Lượng đầu tiên là hơi gật đầu, mới bắt đầu cằn nhằn khuyên nhủ, mãi tới khi gương mặt vốn không chút thay đổi của Tuyết Trùng Tử mang theo một chút không vui và không kiên nhẫn, bất mãn trừng Nguyệt trưởng lão cách đó không xa

Nguyệt trưởng lão nhướn mày khẽ cười, trái lại đã quen với tính khí của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử vốn không thích nghe lời khuyên, Nguyệt trưởng lão với thân phận là y sư kiêm bằng hữu cũng càng nhỏ bé

Bất quá, vì suy nghĩ cho sức khỏe của bằng hữu, sắm vai người xấu cũng không sao, Nguyệt trưởng lão đương nhiên cam tâm tình nguyện

Sau này một mình Tuyết Trùng Tử khó địch được Tuyết Lượng và Nguyệt trưởng lão dựng lên trận tuyến đối lập với y, chỉ có thể bất đắc dĩ bị ép quay về trong Tuyết cung ấm áp, tạm thời ngăn cách với gió sương bên ngoài

Tuyết Lượng lúc này mới nấu nước, dâng trà nóng cho bọn họ, đi chăm sóc tuyết liên như bình thường

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử ngồi xếp bằng đối diện trên tháp, sắc mặt hai người khác nhau

Tuyết Trùng Tử lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc

Trái lại trên mặt Nguyệt trưởng lão luôn mang ý cười tao nhã, đôi mắt kia phảng phất đã sớm nhìn thấu trong lòng Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử bị nhìn chằm chằm tới mất tự nhiên, chỉ có thể mở miệng, "Ta đã vào phòng như huynh mong muốn, huynh còn dùng ánh mắt đấy nhìn ta là có ý gì ?"

Nguyệt trưởng lão khẽ nhấp một ngụm trà nóng, mới khẽ cười nói, "Hồi tâm đi ! Nếu quay về Tuyết cung, vì sao còn luôn nhớ tới hắn ?"

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, dường như không quá muốn tiếp tục nói chủ đề này

Nguyệt trưởng lão lại nói, "Thị vệ lục ngọc Kim Phục bên cạnh Giác công tử đã quay về Cung môn, đối với Chủy công tử mà nói chắc chắn là chuyện tốt. Ít nhất, hắn cũng sẽ không bị nhốt trong Giác cung nữa. Ta nghe người ta nói, thái độ của Chủy công tử đối với Kim Phục cũng không giống với mọi người. Chờ Giác công tử ra ngoài Cung môn, Kim Phục phụ trách chăm sóc Chủy công tử, huynh cần gì phải tự phiền não ?"

"Ta không lo cho hắn." Tuyết Trùng Tử buồn bực nói

Nguyệt trưởng lão lại cười, cố tình trêu chọc, "Đúng. Huynh không lo cho hắn, huynh chỉ là "nhớ nhung thành bệnh" mà thôi."

"Huynh câm miệng đi." Tuyết Trùng Tử trừng Nguyệt trưởng lão một cái, Nguyệt trưởng lão không giận mà cười

Bầu không khí giữa hai người có chút vi diệu, Tuyết Trùng Tử trầm mặc một lúc, mới chủ động nói ra tâm sự, "Cũng không biết Cung Viễn Chủy bây giờ đang làm gì....?"

"Nếu thực sự muốn biết, ta có thể giúp huynh tới núi trước xem xem." Nguyệt trưởng lão nói ra lời này, Tuyết Trùng Tử lại không nhịn được trừng mắt

Nguyệt trưởng lão nhún vai ra vẻ vô tội, cố tình trêu chọc nói, "A ~ Không thì như vậy được rồi, dù sao Giác công tử cũng sắp ra khỏi Cung môn. Chờ y vừa đi, ta thấy huynh sau đấy đi núi trước tìm Chủy công tử, đoán chừng cũng không có người nào có thể phản đối nữa."

"Chủ ý tồi." Tuyết Trùng Tử khinh thường hừ lạnh, "Huynh biết ta đã đồng ý với Giác công tử, đương nhiên sẽ không vi phạm lời thề ta từng nói. Trừ phi sức khỏe ta chuyển biến tốt đẹp, không thì.... ta không muốn đi quấy rầy Cung Viễn Chủy nữa."

"Huynh bất quá là lo mình sẽ làm trễ nải Cung Viễn Chủy, nhưng nếu ta nói, huynh đi tìm hắn.... hoặc là hắn tới gặp huynh, cũng không làm chậm trễ đối phương, nhưng có thể đối với hắn, đối với các huynh mà nói cũng là chuyện tốt thì sao ?"

Nguyệt trưởng lão lại uống mấy ngụm trà nóng ấm người, nói tiếp, "Chủy công tử trước đây viết mấy dược phương cho huynh, những dược phương này cũng có chút khác biệt với ta. Dựa vào góc độ y sư, ta nghĩ hắn chắc chắn rất muốn tự kiểm chứng xem những dược phương này có tác dụng với huynh không."

"Đừng làm chuyện vô vị. Nguyệt trưởng lão, ta không muốn làm trái với lời thề ta đã đồng ý với Giác công tử." Tuyết Trùng Tử thận trọng nói

Trên đời này, có một số việc có thể làm và không thể làm

Tuyết Trùng Tử biết nặng biết nhẹ, cũng không muốn phụ sự kỳ vọng của người khác đối với mình

Huống hồ Cung Thượng Giác còn là huynh trưởng Cung Viễn Chủy coi trọng nhất

Nguyệt trưởng lão thử mấy lần, phát hiện Tuyết Trùng Tử thái độ kiên định, mềm cứng không ăn

Lúc này, trong lòng không tránh được dâng lên chút cảm xúc, không thể nói rõ là vui hay buồn, nhưng không khỏi phiền muộn

Tuyết Trùng Tử rất nhanh sẽ bắt đầu chính thức chữa trị, nhưng kết quả sau khi chữa trị sẽ thế nào cũng là điều chưa biết

Nguyệt trưởng lão có lúc không thể không nghĩ cho Tuyết Trùng Tử, suy xét có phải nếu Tuyết Trùng Tử kiên trì không gặp Cung Viễn Chủy một lần trước khi chữa trị, có phải như vậy sẽ để lại tiếc nuối gì không

Nguyệt trưởng lão khổ vì tình, nỗi nhớ thành kết trong lòng, sớm bạc tóc

Nói thật, Nguyệt trưởng lão đương nhiên sẽ không hy vọng Tuyết Trùng Tử vì tình mà lưu lại tiếc nuối giống hắn

"Nếu huynh còn muốn đi gặp hắn một lần nữa, ta có thể giúp huynh ----"

Nguyệt trưởng lão còn chưa nói xong, Tuyết Trùng Tử đã không nhanh không chậm cắt ngang hắn

"Không cần." Tuyết Trùng Tử thấy Nguyệt trưởng lão còn muốn nói, vội vàng nhấn mạnh, "Thực sự không cần."

"Sẽ không hối hận sao ?" Nguyệt trưởng lão nghi hoặc, lại hỏi, "Thực sự sẽ không hối hận sao ?"

"Sẽ không. Vì huynh từng nói, huynh sẽ chữa khỏi cho ta. Ta tin huynh." Lúc Tuyết Trùng Tử nói ra lời này, kiên định nhìn Nguyệt trưởng lão, trong ánh mắt cũng mang theo tin tưởng vào năng lực của bằng hữu

Nguyệt trưởng lão ngẩn người một chốc, dường như theo bản năng muốn cúi đầu

Sau một lúc lâu....

"Tuyết Trùng Tử." Nguyệt trưởng lão ôn nhu nói, "Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh."

"Ta biết. Huynh đã nói."

"Nhưng nếu...."

"Không có nếu như."

"Ta nói là vạn nhất...." Nguyệt trưởng lão muốn nói lại thôi

Tuyết Trùng Tử ngừng lại, trên mặt lộ ra ý cười rạng rỡ

Hai người nhìn nhau, chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử chậm rãi nói, "Nếu có vạn nhất gì, ta không oán không hận, huynh cũng không cần để tâm. Về phần Cung Viễn Chủy.... nếu không phiền toái, như trước đây ta nói với huynh, nhớ giúp ta chăm sóc hắn."

Tuyết Trùng Tử thấy tâm tình Nguyệt trưởng lão có chút buồn bã, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, "Ta thực sự không yên tâm về huynh ! Luôn không quả quyết lại phiền muộn bi thương như vậy. Rõ ràng tuổi còn trẻ, lại suy nghĩ ưu phiền nhiều như vậy. Nguyệt trưởng lão, yên tâm đi !"

"Thế nhân đều nói y sư giỏi nhất có lẽ có năng lực điều khiển mạng người. Nhưng lại có bao nhiêu người biết, kỳ thực bản thân việc y sư có thể làm cũng chỉ là tận lực."

"Nếu không nắm được trong tay, vậy không bằng tận lực, nghe theo vận mệnh đi !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên cảm thán nói, "Chuyện ta mấy ngày nay ngẩn người nhìn tuyết tùng hồi lâu cũng không nghĩ ra, lúc nói chuyện với huynh, trái lại đột nhiên nghĩ thông !"

"Có ý gì ?"

Thấy Nguyệt trưởng lão mấy ngày nay bị mình giày vò tới tiều tụy, Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, "Có một số việc có lẽ nên sớm thực hiện, tránh đêm dài lắm mộng. Nguyệt trưởng lão, ta đổi chủ ý rồi."

Nguyệt trưởng lão nhìn ý cười không rõ thâm ý trên mặt Tuyết Trùng Tử, vốn đang hoang mang nhưng rốt cuộc hiểu ra cái gì đấy

Nguyệt trưởng lão không nhịn được kinh hô, "Huynh không phải là muốn.... bây giờ thực hiện chữa trị chứ ?"

"Có gì mà không được sao ?" Tuyết Trùng Tử cười hỏi ngược lại, "Trước đây huynh không phải vẫn luôn giục ta, bây giờ sao lại đổi thành huynh do dự rồi ?"

"Trước đây giục huynh là sợ huynh không muốn tiếp nhận chữa trị, hơn nữa hàn độc tái phát. Bất quá bây giờ...." Nguyệt trưởng lão nghiêng đầu nghiêm túc nghĩ một chút, mới bình tĩnh trả lời, "Phần dược liệu cần dùng gấp vẫn chưa có đủ, ta cảm thấy không bằng chờ thêm mấy ngày nữa."

"Huynh chắc chắn ?" Tuyết Trùng Tử nhàn nhạt hỏi

Nguyệt trưởng lão bị hỏi tới sửng sốt, không khỏi có chút tò mò Tuyết Trùng Tử có chuyện gì, sao lại đột nhiên trở nên gấp gáp như vậy

Tuyết Trùng Tử nhìn thấu suy nghĩ của Nguyệt trưởng lão, chỉ nhàn nhạt đáp lại, "Ta chỉ không muốn huynh quá làm khó bản thân. Chậm thêm mấy ngày, bất quá tiêu hao thêm mấy ngày kiên nhẫn của huynh mà thôi. Chính huynh không thể phát hiện ra sao ? Nguyệt trưởng lão, huynh càng ngày càng mất niềm tin rồi."

Nguyệt trưởng lão nghe vậy ngẩn người, đột nhiên cảm thấy có chút khó xử

Dù sao lời Tuyết Trùng Tử nói là sự thật. Đối với chuyện chữa khỏi cho Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão trước đây kiên định, sau này thực sự càng ngày càng do dự

Có một số việc kéo càng dài, áp lực tâm lý càng lớn

"Ta hy vọng huynh đừng tự tìm phiền não nữa. Ta nói thật lòng." Tuyết Trùng Tử là người trong cuộc trái lại đột nhiên trở nên thoải mái

Nguyệt trưởng lão bĩu môi, không nhịn được cằn nhằn, "Cũng không biết ai mỗi ngày ngẩn người kể khổ với cây tuyết tùng, bây giờ cư nhiên còn có mặt mũi nói ta."

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, "Chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân."

Nguyệt trưởng lão suy nghĩ một lúc, lại trầm tư, mới nói, "Chờ ta đi núi trước hỏi chuyện dược liệu dự trữ. Nếu dược vật cần dùng gấp có đủ, ta tương đối yên tâm."

"Được rồi ! Huynh làm chủ, ta không có ý kiến." Tuyết Trùng Tử cầm chén trà, gương mặt lộ ra thoải mái, "Vậy ta hưởng thụ mấy ngày nhàn nhã nữa đi !"

Nói xong, Tuyết Trùng Tử dường như nghĩ tới cái gì đấy, đôi mắt đen bóng xoay chuyển, ôn nhu mở miệng, "Nguyệt trưởng lão, chờ huynh đi núi trước nữa, ta có một yêu cầu quá đáng."

"Nói đi !"

"Ta muốn làm phiền huynh, giúp ta.... lấy đồ."

"Đồ gì ?"

Nguyệt trưởng lão đầu tiên là nghi hoặc, nhưng sau đấy Tuyết Trùng Tử ngoắc tay với hắn, hai người nghiêng người lại gần, hắn lắng tai nghe Tuyết Trùng Tử nói xong, cuối cùng kinh ngạc lại khó có thể tin được

"Huynh điên rồi sao ?!" Nguyệt trưởng lão kinh hô thành tiếng

Đúng lúc rước lấy sự tò mò của Tuyết Lượng đi tới cửa hỏi theo, "Sao vậy ?"

Tuyết Trùng Tử không nhịn được trừng Tuyết Lượng một cái, không tiếng động trách cứ hắn nhiều chuyện

Từ mấy ngày nay sống cùng trong Tuyết cung, Tuyết Lượng lá gan cũng càng ngày càng lớn, thực sự không sợ Tuyết Lượng, bây giờ lại càng là bộ dạng bát quái góp vui

Tuyết Lượng không coi ai ra gì, ngồi ở bên tháp, cười hỏi Nguyệt trưởng lão, "Nguyệt trưởng lão, công tử nhà ta thực sự điên rồi sao ? Là điên vì chuyện gì ?"

Tuyết Trùng Tử không khỏi liếc thị phó của mình một cái, "Lượng nhi."

Giọng nói như uy hiếp phảng phất không có bất cứ tác dụng gì, chỉ thấy Tuyết Lượng tiếp tục cười

"Công tử, không phải ngài nói sao ~ Lúc không có người ngoài ở đây, bảo ta "không cần lễ nghi, tùy tâm sở dục mà làm chính mình". Ta bây giờ chắc rất phù hợp với lời dạy của ngài, là bộ dạng ngài hy vọng nhìn thấy đúng không !" Tuyết Lượng cười, thực sự không có một chút khách khí

Tuyết Trùng Tử vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng sau đấy chỉ cảm thấy thập phần buồn cười

Được rồi ! Tuyết Lượng là y tự tay dạy dỗ, còn có thể nói gì, chỉ có thể tự làm tự chịu

Nguyệt trưởng lão thấy vậy cũng cười tới vui vẻ, bộ dạng ưu sầu vừa rồi cũng không còn tồn tại

Tuyết Trùng Tử vừa rồi phiền muộn, nhưng thấy bầu không khí vui vẻ bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng rất ấm áp

Tuyết cung đã nhiều ngày rốt cuộc khôi phục một chút nhân khí náo nhiệt

Tuyết Trùng Tử khẽ mỉm cười, tâm tình thoải mái, ý cười cũng càng rạng rỡ

Tuyết Trùng Tử nhìn Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng nói chuyện với nhau, y cũng tự uống mấy ngụm trà nóng, trong lúc lơ đãng nhớ tới Cung Viễn Chủy ở núi trước

Nghĩ tới đây, suy nghĩ bay xa, ánh mắt cũng càng ôn nhu

Không biết từ lúc nào, tiếng nói chuyện của Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng yên tĩnh

Tuyết Lượng đột nhiên lại gần Tuyết Trùng Tử, dọa Tuyết Trùng Tử giật mình

Không chờ Tuyết Trùng Tử mở miệng hỏi, Tuyết Lượng thâm ý mở miệng nói, "Công tử, nếu ngài thực sự muốn lấy đồ tùy thân của Chủy công tử.... Ta có cách."

Tuyết Trùng Tử cả kinh, nụ cười trên mặt cứng ngắc, "Nguyệt trưởng lão !"

Nguyệt trưởng lão bị điểm tên lại mặt mày hớn hở, không có một chút quẫn bách vì bán đứng Tuyết Trùng Tử

Đây là yêu cầu quá đáng vừa rồi Tuyết Trùng Tử mới cẩn thận nói với hắn

---- Chờ huynh đi núi trước, giúp ta nghĩ cách trộm một đồ tùy thân của Cung Viễn Chủy về

Tuyết Lượng cười tới vui vẻ, còn có Nguyệt trưởng lão gương mặt đùa giỡn góp náo nhiệt, thực sự sắp khiến Tuyết Trùng Tử cảm thấy xấu hổ tới tột cùng

Nhưng, Tuyết Trùng Tử là ai ?

Y rất nhanh bình tĩnh lại, giả bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, bày ra bộ dạng lạnh lùng bình thường

Chỉ cần y không ngại, người ngại sẽ là người khác

Tuyết Trùng Tử hắng giọng ho khan vài tiếng, sau đó mới ra vẻ bình tĩnh nhẹ nhàng mở miệng hỏi Tuyết Lượng, "....Ngươi vừa rồi nói ngươi có cách ? Là cách gì ?"

Tuyết Lượng ánh mắt phát sáng, có thể được công tử nhà mình coi trọng, hắn đương nhiên rất vui vẻ lập tức bắt đầu hiến kế

Nguyệt trưởng lão một bên cười càng sáng lạn, thực sự bị Tuyết Trùng Tử giả vờ giả vịt chọc cho buồn cười không thôi

"Bình thường là bộ dạng chính nhân quân tử, nhưng không nghĩ tới sau khi yêu đương lại hoàn toàn thay đổi. Cư nhiên còn có ý niệm trộm đồ." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử đương nhiên không để ý tới lời trêu chọc của Nguyệt trưởng lão, lẩm bẩm tự nói, "Chính huynh không phải có vật định ước với Vân Tước sao ? Tuy đáng tiếc không tặng được, nhưng tốt xấu gì cũng là Hoa công tử lúc tại thế dụng tâm đặc biệt làm cho hai người các huynh."

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, trong lòng có chút đau nhói, nhưng vẫn không quên trêu chọc Tuyết Trùng Tử, "Nhưng huynh và Chủy công tử khác ! Các huynh bát tự còn chưa đưa, hắn cũng chưa thông suốt ! Huynh là chịu khổ vì đơn phương !"

"Hừ. Ta là bệnh nhân, huynh kích thích ta như vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử rầu rĩ không vui, "Ta không phải bị ép tới bất đắc dĩ, chỉ có thể nghĩ ra hạ sách như vậy sao.... Không gặp được người, cầm đồ của hắn cũng vậy...."

Nguyệt trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu bật cười

Tuyết Lượng phất tay áo, hứng thú bừng bừng nói tiếp, "Không sao ! Công tử, ta thực sự cảm thấy không sao. Kỳ thực theo ta thấy, bất luận là tình cảm hai bên đều đã thổ lộ tâm ý như Nguyệt trưởng lão và Vân Tước cô nương, hay là tình đơn phương của ngài đối với Chủy công tử ở núi trước, ta đều cảm thấy rất hạnh phúc khi có tình yêu. Bất quá là muốn mang thứ liên quan tới đối phương ở bên người, giữ lại chút mong nhớ...."

Nguyệt trưởng lão tán đồng gật đầu, "Nói thật, tuy Vân Tước đã mất, nhưng.... chỉ cần có đồ của nàng bầu bạn, ta cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Tuyết Trùng Tử nhìn Nguyệt trưởng lão hai mắt có chút phiếm nước, đột nhiên không biết nên an ủi thế nào mới được

Trái lại Tuyết Lượng khôi phục tính cách tự nhiên lại thoải mái an ủi vài câu, một lần nữa chọc Nguyệt trưởng lão cười thành tiếng

Sau đấy, Tuyết Lượng cười nói, "Dù sao Chủy công tử cũng là người đứng đầu một cung, đồ tùy thân chắc chắn khó lấy, khó có thể ra tay. Ta thấy, trộm đồ có chút khó. Không bằng chúng ta trực tiếp xin ngài ấy là được !"

"A ?! Nghiêm túc sao ?" Tuyết Trùng Tử lộ khó xử, cùng Nguyệt trưởng lão nhìn nhau

Nguyệt trưởng lão gật đầu, nghiêm túc suy xét một chút, đột nhiên cảm thấy cách của Tuyết Lượng cũng không phải là không được, "Vốn cảm thấy không quá đáng tin, nhưng nghiêm túc nghĩ lại, ta thực sự cảm thấy Tuyết Lượng nói có vài phần đạo lý. Chủy công tử thân thủ tuy kém hơn ta nhiều, nhưng hắn chắc không tới mức ngay cả đồ tùy thân cũng không trông được chứ ? Cho nên, so với lén lút, không bằng hỏi hắn quang minh chính đại !"

"Không được ! Ta cứ xin hắn đồ tùy thân như thế, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái ! Hắn sẽ nghĩ ta là người thế nào ? Hắn sẽ không cảm thấy ta là một người kỳ quái chứ...." Tuyết Trùng Tử vẫn không quá muốn nghĩ tới kết quả này, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất bài xích

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, sau khi suy xét lại nói tiếp, "Ta nghe Chấp Nhẫn đại nhân từng nói. Trước đây túi ám khí tùy thân của Cung Viễn Chủy từng bị Thượng Quan Thiển lấy. Cho nên, nhìn từ đây, ta cảm thấy tính cảnh giác của Cung Viễn Chủy không quá cao. Nguyệt trưởng lão, lấy thân thủ bất phàm của huynh, huynh giúp ta trộm chút đồ tùy thân của hắn về cho ta đi ! Thần không biết, quỷ không hay. Thế nào ?"

"Huynh bảo ta trộm đồ cho huynh ! Không làm ! Ta nói thế nào cũng là trưởng lão rồi, nếu ta trộm đồ của Chủy công tử người ta bị phát hiện, vậy ta không phải hết đường chối cãi, mặt mũi này để đâu !" Nguyệt trưởng lão càng nghĩ càng sợ, lập tức lắc đầu từ chối, "Chuyện trộm đồ này, ta nói thế nào cũng không làm !"

"Vì ta cũng không được sao ?" Tuyết Trùng Tử đột nhiên nhẹ giọng nói, cả người thoạt nhìn cực kỳ đáng thương

Nguyệt trưởng lão vẫn lắc đầu từ chối, Tuyết Lượng không nhịn được gãi đầu hỏi, "Công tử, ngài đừng làm khó Nguyệt trưởng lão nữa. Ta cảm thấy, kỳ thực hỏi thẳng không phải cũng rất tốt sao ? Đúng lúc, ngài cũng có thể thử xem tâm ý của Chủy công tử người ta đối với ngài."

Nguyệt trưởng lão nghe xong nhanh chóng hùa theo

Nhưng, Tuyết Trùng Tử vẫn cảm thấy không ổn, "Ta không muốn. Nếu bị từ chối, ta sẽ đau lòng. Nhưng nếu hắn không từ chối, vấn đề lại càng lớn ! Hơn nữa, ta cũng không chắc chắn có thể sống, ta không muốn nợ hắn quá nhiều...."

"Phỉ phui cái mồm !" Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng lúc này đồng thành nói, "Đừng nói lung tung, huynh/ngài nhất định sẽ sống lâu trăm trăm tuổi !"

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ thở dài, "Ta nghiêm túc. Ta bất quá là muốn lấy đồ bên người hắn để bầu bạn với ta.... Yên lặng cầm đi, không muốn để hắn phát hiện, chẳng lẽ cách này thực sự không được sao ?"

"Ăn ngay nói thật thực sự rất khó sao." Nguyệt trưởng lão nói

"Nhưng Thượng Quan Thiển trước đây không phải làm được sao ?" Tuyết Trùng Tử càng nghĩ càng phiền muộn, cuối cùng bất đắc dĩ dùng cả phép khích tướng, "Nguyệt trưởng lão, chẳng lẽ huynh không tin vào thân thủ của mình như vậy sao ? Ngay cả một thích khách cấp Ma của Vô Phong cũng không đấu lại được ?"

Nguyệt trưởng lão liếc một cái liền nhìn thấu phép khích tướng của Tuyết Trùng Tử, hoàn toàn không chút xê dịch

Thấy Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử giằng co không ngừng, không ai nghe ai, Tuyết Lượng đứng ngoài trái lại nói trúng tim đen, "A ~ Thực sự không nghĩ tới, công tử nhà ta cả đời quang minh lỗi lạc, tính tình chính trực, cư nhiên sẽ có một ngày vì yêu mà sa đọa, cam tâm làm ra chuyện lén lút như vậy...."

"Lượng nhi, rốt cuộc có biết nói không vậy ?!" Tuyết Trùng Tử mở to mắt, thẹn quá hóa giận nói, "Không biết nói thì câm miệng cho ta !"

Tuyết Lượng rụt cổ, nhưng lập tức lại vui vẻ hiến kế cho Tuyết Trùng Tử, "Công tử, dù sao trộm đồ hay là hỏi xin, hai cách này đều mạo hiểm. So với như vậy, không bằng tiếp tục tác phong chính trực của ngài, trực tiếp lấy quang minh chính đại."

Tuyết Trùng Tử đang muốn nói, Nguyệt trưởng lão vội vàng mở miệng hùa theo, "Ta cảm thấy Tuyết Lượng nói đúng ! Dù sao người đi núi trước là ta. Nếu huynh không đồng ý, huynh tự đi mà làm."

Dứt lời, Nguyệt trưởng lão bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, muốn cho Tuyết Trùng Tử biết khó mà lui

Tuyết Trùng Tử tự biết đuối lý, cũng biết mình bây giờ có việc cầu người, không thể không hạ mình xuống

"Được rồi ! Được rồi ! Nhưng.... không thể nói với hắn rằng ta muốn đồ tùy thân của hắn đi ? Đây mất tự nhiên, xấu hổ bao nhiêu !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, nghĩ thế nào cũng không được

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng ăn ý nhìn nhau một cái

Tuyết Lượng khẽ gật đầu nói, "Ta có một kế !"

"Nói nghe xem."

"Đồ tùy thân này cũng có rất nhiều loại đi ! Nếu công tử không yêu cầu cụ thể, vậy.... không bằng, chúng ta hành sự theo hoàn cảnh đi. Nghe Chủy công tử luôn qua lại giữa Giác cung, y quán và Chủy cung. Chắc là các cung đều có một số đồ của ngài ấy." Tuyết Lượng nói

"Cho nên, ngươi cũng ủng hộ suy nghĩ của ta, nhân lúc hắn không ở đấy, lén lấy một thứ về là được. Đúng không !" Tuyết Lượng đột nhiên hưng phấn khó hiểu

Tuyết Lượng lại lắc đầu, "Chúng ta làm người phải thành thật, không thể làm trái với nguyên tắc. Ta cảm thấy ~ Nếu.... vạn nhất có đồ nào đấy của Chủy công tử bị thị phó không cẩn thận đánh rơi, mà chúng ta đúng lúc nhặt được, chắc không tính là trộm đi !"

Nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Lượng lộ ra ý cười giảo hoạt, nói tiếp, "Cùng lắm tính là chúng ta nhặt được của rơi, tạm thời đút túi mà thôi."

"Giỏi. Hai chủ tớ các huynh thật giỏi ! Tuyết Lượng, ngươi bị Tuyết Trùng Tử dạy hư rồi !" Nguyệt trưởng lão không nhịn được trừng mắt, nhưng cuối cùng bị ép lên cùng một chiếc thuyền

Cứ như vậy, ở trong ánh mắt mong chờ của Tuyết Trùng Tử....

"Được rồi !" Nguyệt trưởng lão cuối cùng thỏa hiệp. Nghiêng đầu nghĩ một lúc, Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng hỏi Tuyết Trùng Tử, "Chuông của Chủy công tử, huynh có muốn không ?"

Tuyết Trùng Tử nhất thời bất ngờ vạn phần, hỏi dò, "Huynh có thể lấy được ?"

"Lấy toàn bộ đoán chừng rất khó, hơn nữa có thể liên lụy tới nữ phó phụ trách. Nhưng nếu một cái chuông chắc là vẫn được, cũng không tới mức liên lụy người khác. Chủy công tử.... chắc cũng sẽ không nhạy bén tới chuông trên tóc mình mấy đi mấy cái cũng có thể phát hiện ra chứ ?" Nguyệt trưởng lão nghĩ như vậy

Tuyết Trùng Tử yên lặng gật đầu bày tỏ tán thành

Tuyết Lượng lại hưng phấn bừng bừng thúc giục, "Vậy còn chờ cái gì nữa ? Chuyện này không nên chậm trễ ! Nguyệt trưởng lão, dù sao ngài cũng sắp đi núi trước, vậy mau đi đi ! Đỡ công tử nhà ta trong lòng mang tâm tư, khó có thể an tâm tĩnh dưỡng."

"Ôi, ta là mệnh gì vậy ?! Sớm muộn gì cũng bị hai chủ tới các huynh hại chết." Nguyệt trưởng lão bĩu môi, thoạt nhìn có chút phiền não, nhưng ý cười trong mắt hắn không giảm còn tăng

Tuyết Trùng Tử ngồi tại chỗ uống trà, không tiếp tục tham gia vào cuộc trò chuyện của Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng

Tuyết Trùng Tử lúc này, tâm tư của y sớm bay xa, vừa mong chờ vừa hiếu kỳ, không biết có thể thuận lợi lấy đồ tùy thân của Cung Viễn Chủy không

Đây là một suy nghĩ rất kỳ quái, nhưng Tuyết Trùng Tử đã không biết suy nghĩ cổ quái này bắt đầu từ khi nào

Chỉ biết mấy ngày gần đây y càng nhớ Cung Viễn Chủy, nhưng biết rõ mình đã đồng ý với Cung Thượng Giác, trong thời gian ngắn không thể tới núi trước nữa, liền nghĩ lệch sang hướng khác, nếu không gặp được người, có thể lấy được một ít đồ tùy thân của đối phương về bầu bạn với mình cũng tốt

Suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử cổ quái mà trực diện, ngay cả y cũng khó mà tin được, không thể nghĩ sao y bây giờ cư nhiên có suy nghĩ hoang đường như vậy

Nhưng y nói chuyện này với Nguyệt trưởng lão, tuy Nguyệt trưởng lão kinh ngạc lại vẫn quyết định giúp y, khiến y cảm thấy cảm kích thập phần

Tuyết Trùng Tử nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Lượng vẫn đang nói chuyện với Nguyệt trưởng lão, trong lòng cũng đột nhiên ấm áp

Tuyết Lượng này.... tuổi còn nhỏ, chủ ý trái lại rất nhiều

Hơn nữa, cho dù chủ tử của hắn có suy nghĩ kỳ quái bao nhiêu, Tuyết Lượng cũng ủng hộ vô điều kiện

Tuyết Trùng Tử nói không cảm kích chắc chắn là giả

Không hiểu kiểu gì, cuộc sống này dường như càng ngày càng thú vị. Tuyết cung trở nên rất náo nhiệt, cho dù đã cảnh còn người mất, nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp tục, chỉ cần sống, mấy bọn họ cũng có thể tiếp tục viết tiếp câu chuyện và tạo ra càng nhiều ký ức mới

Tuyết Trùng Tử nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy kiên định hơn rất nhiều

Y muốn sống, muốn hướng tới cuộc sống tốt đẹp

Mang theo tâm nguyện của Tuyết công tử và Hoa công tử, trải nghiệm cuộc sống này thay bọn họ

---------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro