Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau

Ngọn núi trắng như tuyết, Tuyết cung lãnh đạm lại hiu quạnh

Tuyết Trùng Tử vốn đang ngẩn người trong phòng, bên tai truyền tới một giọng nói

"Tuyết công tử, Giác công tử của núi trước cầu kiến." Một thị phó cả thân hắc y cung kính nói với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc

Y cho rằng mình nghe nhầm, lại xác nhận lần nữa, "....Là Cung nhị, Giác công tử ?"

Cung Thượng Giác vào lúc quan trọng cũng gần như không tới núi sau, lúc này lại tới, cũng không biết có chuyện gì

"Đúng vậy, chính là Giác công tử." Thị phó chần chờ một chút, lại mở miệng hỏi, "Không thì.... từ chối ?"

Thực tế, người núi sau đều biết, Tuyết Trùng Tử định tối nay bế quan phế bỏ võ công của mình

Cũng vì vậy, lo lắng cho Tuyết Trùng Tử sau khi Tuyết công tử mất không có ai chăm sóc, hắn được Tuyết trưởng lão đặc biệt phái tới đây, phụng dưỡng sinh hoạt của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử hơi thở dài, tuy không nghĩ ra vì sao Cung Thượng Giác tới Tuyết cung, nhưng cũng cảm thấy mình không tiện chậm trễ đối phương

"Đi mời y vào." Tuyết Trùng Tử nói

Thị phó nhận lệnh, lập tức thực hiện

Tuyết Trùng Tử nhìn xung quanh, thấy dược liệu quý hiếm chất đống cách đó không xa, ánh mắt không khỏi có chút ảm đạm

Tuyết cung bình thường không có dược liệu quý hiếm, tất cả đều là do Nguyệt trưởng lão đặc biệt sai người đưa tới

Cùng lúc đó, Nguyệt trưởng lão của Nguyệt cung sợ cũng không rảnh rỗi, ngoại trừ phải bận rộn chăm sóc người bị thương trong đại chiến, còn phải vội vàng chuẩn bị trước các loại dược thiện điều dưỡng, trị thương cho Tuyết Trùng Tử

Di chứng sau khi mất võ công hậu hoạn vô cùng, cho dù Tuyết trưởng lão đồng ý mong muốn của Tuyết Trùng Tử, lại cũng cho điều kiện mà Tuyết Trùng Tử không thể không nghe theo

Công việc dương thương sau đấy, một chút cũng không được qua loa

Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão vốn đề nghị Tuyết Trùng Tử điều dưỡng tốt thương thế trong đại chiến trước, sau đấy hẵng tự phế võ công

Nhưng Tuyết Trùng Tử dương như không muốn kéo dài, đau ngắn không bằng đau dài

Dù sao đã quyết định, cần gì phải kéo dài hao tổn tinh thần, cho nên muốn làm xong chuyện này vào tối nay

Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão không ngăn cản được, cũng chỉ có thể tận lực sắp xếp thỏa đáng các vấn đề có thể đoán được, giảm mức độ tổn thương thân thể

Trong lúc trầm tư, chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, giọng của trầm thấp của Cung Thượng Giác vang lên

"Tuyết công tử." Cung Thượng Giác cung kính, chắp tay với Tuyết Trùng Tử ngồi xếp bằng trước bàn

Tuyết Trùng Tử cũng lễ độ gật đầu với Cung Thượng Giác, coi như chào hỏi. Tuyết Trùng Tử ra hiệu "mời", không tiếng động ý bảo Cung Thượng Giác ngồi xuống vị trí đối diện mình

Thị phó hắc y lúc này cung kính cúi người, sau đó cũng yên lặng lui xuống, để lại không gian cho Tuyết Trùng Tử và Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác công lực thâm hậu cho dù đi vào Tuyết cung, lại vẫn mặc trang phục không khác với bình thường, cũng không đặc biệt giữ ấm gì

Y nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tuyết Trùng Tử, sau đó cũng ngồi xếp bằng xuống, thêm một chút hòa nhã hơn so với bình thường

Chỉ thấy Cung Thượng Giác nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt rơi vào đống dược liệu cách đó không xa

Thực tế, y kỳ thực cũng không có cơ hội tới núi sau. Nhưng, quá trình trải qua thử thách trước đây vẫn hiện rõ trước mắt

Huống hồ, mấy ngày trước đại chiến với người của Vô Phong, đồng thời vì chuyện Vô Lượng Lưu Hỏa, y cũng cùng mọi người tới hồ hàn băng của Tuyết cung chứng kiến quá trình lấy hộp dưới đáy

Trong ấn tượng, lần trước lúc y tới, căn bản không có những dược liệu này

"Không biết Giác công tử hôm nay tới, là có chuyện gì quan trọng ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Thượng Giác không nhanh không chậm kéo khóe miệng, trên mặt hiện lên ý cười hiếm có

"Thứ cho ta hôm nay đường đột. Kỳ thực cũng không có chuyện gì quan trọng.... Chỉ là có một số việc cảm thấy tò mò, muốn qua đây hỏi."

"A ? Nếu có chuyện muốn hỏi, tới cũng tới rồi, xin Giác công tử đừng ngại nói thẳng."

"Là chuyện về Viễn Chủy." Cung Thượng Giác đột nhiên mở miệng

Nghe thấy cái tên này, Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, trong đầu không tự giác mà hiện lên gương mặt và bóng dáng kiêu ngạo của Cung Viễn Chủy

"Không biết huynh lần này tới tìm ta, có liên quan gì tới Cung tam Chủy công tử ?"

Tuy nói ấn tượng của mình với Cung Viễn Chủy cũng không tệ, nhưng không biết rốt cuộc có lý do gì có thể khiến Cung Thượng Giác đặc biệt vì chuyện này mà tới núi sau tìm y

Mà Cung Thượng Giác lại trực tiếp nói chuyện mình biết Cung Viễn Chủy đưa lệnh bài cho Tuyết Trùng Tử, sau đấy thuận tiện nói tiếp tới chuyện Tuyết Trùng Tử định tự phế võ công

"Ta rất hiếu kỳ.... Dù sao Viễn Chủy vốn rất ít chung đụng với huynh. Nhưng, bất quá chung đụng không lâu, đệ ấy lại tự nguyện giao lệnh bài cho huynh. Ta nghĩ, ở trong lòng đệ ấy, huynh chắc chắn cũng rất có phân lượng, mới có thể làm ra ngoại lệ này."

Cung Thượng Giác hơi thở dài, nhớ tới lần đầu nhìn thấy Cung Viễn Chủy, trên mặt không khỏi nhấc lên ý cười bi thương lại vui mừng

"Viễn Chủy từ nhỏ là một hài tử tính cách có chút lãnh đạm, đám hạ nhân đều lén nói đệ ấy bạc tình bạc nghĩa. Nhưng ta biết, đệ ấy chỉ nhận hết khổ sở, lại không biết biểu đạt tình cảm như người bình thường, đương nhiên không giống hài tử nhà bình thường. Đệ ấy chưa từng cảm nhận được hạnh phúc, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại sớm không biết cái gì là đau, là khổ, càng không biết thế nào là vui vẻ, thế nào là bi thương."

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng thở dài, "Huynh không biết, vì đệ đệ Viễn Chủy, ta tốn bao nhiêu tâm huyết để nuôi dưỡng, bầu bạn.... mới có thể khiến đệ ấy rốt cuộc trở thành bộ dạng bây giờ."

Tuyết Trùng Tử khẽ nhíu mày, thực sự có chút không nói thành lời

Y tự nhận không có giao tình đặc biệt gì với Cung Thượng Giác, thực sự không thích ứng được tình hình bây giờ

Cung Thượng Giác sao lại tâm huyết dâng trào, đặc biệt tới núi sau tìm y nói chuyện về Cung Viễn Chủy ?

Tuy Tuyết Trùng Tử buồn bực, nhưng dường như ở trong lòng cũng không bài xích

Y lẳng lặng nghe Cung Thượng Giác nói, vừa tưởng tượng bộ dạng lúc nhỏ của Cung Viễn Chủy, sau đó lại nghĩ tới những lời đồn đãi mình mấy năm nay mình nghe thấy từ công tử và hạ nhân của các cung khác

Mọi người đều nói Cung Viễn Chủy là nhược điểm của Cung Thượng Giác, cũng nói trong Cung môn, Cung Viễn Chủy chỉ chịu thân thiết với Cung Thượng Giác, dường như mỗi ngày đều như hình với bóng

Quả thực lời đồn lúc Cung Viễn Chủy còn nhỏ là cậu là một hài tử kỳ quái lại vô tình vô ái, cũng không thấu tình đạt lý, nhưng theo năm tháng, lời đồn về Cung Viễn Chủy dường như thay đổi rất lớn

Sau này, mỗi người dường như đều nói Cung Viễn Chủy không chỉ thích chơi thích nháo, tính tình cũng cực kỳ cổ quái, thậm chí có khả năng máu lạnh vô tình lại điên loạn cuồng bạo

Nhưng, cậu lại chỉ nghe theo lời của Cung Thượng Giác, cũng chỉ nhận Cung Thượng Giác là ca ca

Dường như là bắt đầu từ lúc Cung Thượng Giác nói với lão Chấp Nhẫn và các trưởng lão rằng y muốn chính thức nuôi dưỡng Cung Viễn Chủy đi !

Nhớ mang máng, sau khi Cung Thượng Giác danh chính ngôn thuận nói với trên dưới Cung môn, bảo vệ Cung Viễn Chủy dưới cánh chim của y, Cung Viễn Chủy đã được Cung Thượng Giác chiều tới giống như thay đổi một người hoàn toàn khác với cậu trước đây

Cung Viễn Chủy bây giờ thích khóc thích cười, giống như Cung Thượng Giác một lần nữa cho cậu một sinh mạng mới, khiến cậu có thất tình lục dục của người bình thường nên có, cũng bù đắp khát vọng tình thân trong lòng Cung Viễn Chủy

"....Tuyết Trùng Tử." Cung Thượng Giác nhẹ giọng kéo lại tâm tư bay xa của Tuyết Trùng Tử, "Viễn Chủy rất ít thể hiện quan tâm ra bên ngoài, càng không nói để lộ chân tình của mình ở trước mặt mọi người. Đệ ấy đưa lệnh bài cho huynh trước mặt mọi người, có ý nghĩa quan trọng, có lẽ huynh không nghĩ ra, nhưng ta lại cảm nhận được, huynh cũng là một trong số ít người đệ ấy coi trọng từ đáy lòng."

Tuyết Trùng Tử vẫn có chút không hiểu, "Ta hiểu ý của huynh, nhưng ta cũng thực sự không biết mình có tài đức gì có thể khiến Chủy công tử muốn đưa lệnh bài cho ta. Giác công tử, có lẽ huynh cũng biết, lệnh bài này.... ta sớm nhờ Chấp Nhẫn đại nhân trả lại cho Chủy công tử rồi."

Nhìn gương mặt không ra vui buồn của Cung Thượng Giác, Tuyết Trùng Tử nói tiếp, "Có lẽ, Chủy công tử chưa thành niên, tuổi còn nhỏ, cho nên không biết quy củ ở núi sau chúng ta, đây cũng có thể hiểu được. Nhưng, Giác công tử, huynh không thể không biết ! Người núi sau chúng ta, kỳ thực khác với núi trước các huynh, đều phải tuân thủ quy củ khắc nghiệt. Nếu không có tình huống đặc thù, người núi sau chúng ta thậm chí cả đời cũng chỉ ở núi sau, mãi mãi không có cơ hội rời khỏi núi sau."

"Thì sao ?" Cung Thượng Giác nhẹ nhàng cười, "Dù sao tuy là như vậy, cũng không thể thay đổi rằng huynh là một trong những người Viễn Chủy quan tâm, vậy ta đương nhiên kính trọng huynh vài phần."

"Giác công tử quá lời rồi." Tuyết Trùng Tử thở dài, biểu tình có chút bất đắc dĩ, lại vui mừng mâu thuẫn, "Chủy công tử với ta, kỳ thực cũng không có chung đụng gì đặc biệt.... Bất quá là giúp đỡ lẫn nhau trong lúc nguy cấp, ta và hắn coi như không đánh không quen đi."

Nghe vậy, Cung Thượng Giác không nhịn được nhấc lên ý cười nghiền ngẫm, "Nghe nói, ngày bắt Vân Vi Sam cô nương, Viễn Chủy vô tâm vô phế, không biết nặng nhẹ làm bẩn hồ tuyết liên của huynh. Đệ ấy vì vậy là bất an, ta còn nói, chờ tất cả qua, ta muốn dẫn đệ ấy tới Tuyết cung núi sau nhận tội với huynh."

Tuyết Trùng Tử nghe xong lại sửng sốt, "A ! Chuyện kia sao...."

Được Cung Thượng Giác nhắc nhở, hình ảnh trong đầu dường như càng khắc sâu

"Hóa ra Giác công tử cũng biết chuyện này. Ta, thực sự chưa từng thấy tiểu tử nào to gan lớn mật lại không biết lễ nghĩa như vậy. Bất quá tối đó xem ở phân lượng Chủy công tử là tiểu hài tử Giác công tử nuôi dưỡng, ta đương nhiên sẽ không làm khó người của huynh."

"Thật không dám giấu, Viễn Chủy tối qua cũng rất khổ. Đệ ấy bị Vũ cung gây khó, tự dưng bị người đánh, lại bị Nguyệt trưởng lão và Chấp Nhẫn đại nhân bọn họ bắt nạt ác ý, cuối cùng còn bị người điểm huyệt, nhét vào tỏng tủ."

Cung Thượng Giác nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tuyết Trùng Tử lần đầu tiên biết tin này, càng nghe càng khiếp sợ, biểu tình cũng có chút không kìm được

Chỉ nghe Cung Thượng Giác tiếp tục dùng giọng nói bình tĩnh, "Viễn Chủy bất quá vẫn là một hài tử, đệ ấy tức giận trong lòng không phát tiết được, kết quả trùng hợp lại là lần đầu tiên tới núi sau, gặp phải huynh.... hiểu lầm huynh là hạ nhân nào đấy. Nhưng, xét tới cùng, đều là huynh trưởng là ta cưng chiều đệ ấy quá độ, quản giáo không nghiêm. Ta thay Viễn Chủy xin lỗi huynh, nhưng dù sao đây là Viễn Chủy không cố tình phạm sai, mong Tuyết Trùng Tử đại nhân đại lượng, thứ lỗi, đừng trách tội đệ ấy."

"Đều là chuyện quá khứ, đương nhiên không cần nói nhiều. Giác công tử không cần để ở trong lòng."

Tuyết Trùng Tử vốn tâm sự trùng trùng, nhưng lúc nói chuyện với Cung Thượng Giác, bất tri bất giác coi như hồi phục vài phần, tâm tình cũng chậm rãi tốt lên

Y nhớ tới mình còn chưa rót trà cho Cung Thượng Giác, không khỏi cảm thấy xấu hổ

"Đều nói lâu như vậy rồi, mới nhớ tới quên chưa rót trà cho công tử.... Thực sự xin lỗi."

Tuyết Trùng Tử luống cuống bắt đầu chuẩn bị pha trà, lại bị Cung Thượng Giác ngăn lại

"Tuyết Trùng Tử, kỳ thực ta tới đây, chủ yếu là vì nghe Tuyết trưởng lão nói huynh tối nay định tự phế công pháp." Cung Thượng Giác thay đổi chủ đề, sắc mặt nghiêm túc

Tuyết Trùng Tử mím môi, chậm rãi chờ Cung Thượng Giác nói tiếp

Cung Thượng Giác chần chờ một lúc, yên lặng quan sát sắc mặt Tuyết Trùng Tử, mới chậm rãi nói, "Viễn Chủy tạm thời vẫn chưa biết tin huynh có ý định này. Tuy Tuyết trưởng lão muốn giữ kín, nhưng dù sao Chủy cung quản lý việc của y quán, chỉ cần liên quan tới việc phân phối dược liệu, đều do Viễn Chủy toàn quyền quản lý. Tin tức truyền đi rất nhanh, một khi huynh bắt đầu thực hiện, Nguyệt cung núi sau nhất định cũng sẽ xin thêm dược liệu của y quán núi trước. Tới lúc đó, Chủy cung chắc chắn cũng sẽ nhận được tin."

Cung Thượng Giác, "Tuyết Trùng Tử, Viễn Chủy quan tâm huynh, trong lòng chúng ta đều biết. Nếu đệ ấy coi trọng huynh, sẽ dùng chân thành đối đãi với huynh.... Cho dù núi trước và núi sau, mọi người nhất định đều bình an, không quấy rầy nhau cũng vậy ! Nhưng ta không hy vọng, Viễn Chủy mất bằng hữu tốt như huynh."

Tuyết Trùng Tử thở dài, trên mặt quyết tâm bi thương, "Giác công tử, tâm ý ta đã quyết. Hơn nữa, cho dù phế đi công pháp, tổn thương căn cơ, cũng không tới mức khiến ta lập tức mất mạng."

"Nhưng, kết cục của huynh sau này sẽ thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng. Trả giá cho việc tự phế công pháp, không phải là chuyện mỗi người đều có thể tiếp nhận. Huynh bằng lòng hy sinh bản thân, chỉ vì giữ lại ký ức trước đây với Tuyết công tử, quả thực người ngoài như ta không thể nhúng tay, theo lý cũng không liên quan. Nhưng, Tuyết Trùng Tử, ta không muốn Viễn Chủy vì huynh mà đau lòng. Trải qua trận chiến này, ta khó có khi thấy Viễn Chủy trưởng thành, thậm chí đệ ấy cũng bắt đầu biểu đạt tình cảm của mình. Đệ ấy bắt đầu quan tâm chuyện núi trước và núi sau, khó có khi kết giao với huynh...."

"Bằng hữu....?" Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm, dường như cực kỳ xa lạ với từ này

Y nhấc mắt nhìn Cung Thượng Giác, phát hiện đối phương mỉm cười nhìn mình, hai mắt lộ ra kiên định

"Đúng là bằng hữu. Viễn Chủy ngoại trừ thân thiết với ta, ở trong Cung môn, căn bản không có một bằng hữu để kết giao, chung đụng, càng không nói tới người có thể nói chuyện với đệ ấy. Nhưng, Viễn Chủy cư nhiên nỡ đưa lệnh bài của đệ ấy cho huynh. Tuy Viễn Chủy không nói rõ là gì, nhưng đây đã thể hiện đệ ấy xem trọng huynh, thậm chí biểu hiện tâm tư muốn tiếp tục qua lại với huynh. Ta nhìn Viễn Chủy lớn lên, ngoại trừ ta và huynh, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy đệ ấy để bụng với ai như vậy."

Không phải vì mệnh lệnh của ai mà thể hiện hảo cảm, lại càng không phải lợi ích hay mang theo mục đích gì mà thân thiết với đối phương....

Tuyết Trùng Tử đối với Cung Viễn Chủy mà nói là một sự tồn tại đặc biệt như vậy

Cho dù ngay cả bản thân Cung Viễn Chủy cũng không biết cảm giác của cậu đối với Tuyết Trùng Tử là gì, nhưng lúc nhìn thấy Cung Viễn Chủy đưa lệnh bài ra, hành động khác với bình thường này sớm khiến Cung Thượng Giác thầm để tâm

"Cho dù là vì không khiến Viễn Chủy đau lòng, đồng thời cũng được Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ nhờ cậy, ta cũng là vì tư tâm của mình. Ta thật lòng hy vọng huynh suy xét lại quyết định hủy bỏ công pháp." Cung Thượng Giác chậm rãi nói

"Hoa cung sớm sa sút, đáng tiếc tạm thời không có người nối nghiệp. Bây giờ Tuyết cung của huynh, còn có Nguyệt cung của Nguyệt trưởng lão, là hai trong ba ải của thử thách Tam Vực. Tuy nói Tuyết cung của huynh nhiều người tài nối nghiệp, nhưng nếu có thể, ta hy vọng sau này Viễn Chủy tới tuổi thành niên, có thể do huynh tự hướng dẫn đệ ấy.... chứng kiến đệ ấy đột phá thử thách ở Tuyết cung."

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, không biết vì sao bị lời nói của Cung Thượng Giác làm cho xao động

Nhưng y vẫn nghi hoặc, từ tốn mở miệng hỏi, "....Vì sao Giác công tử cho rằng nhất định phải do ta ----"

"Không ai khác ngoài huynh." Cung Thượng Giác hai mắt sắc bén, lời nói như gió, "Tuyết Trùng Tử, ta có dự cảm.... Nếu huynh thực sự xảy ra chuyện gì, ta rất sợ Viễn Chủy sẽ mãi mãi có khúc mắc trong lòng. Mà huynh, cũng sẽ trở thành điểm mấu chốt trong lòng Viễn Chủy mãi mãi cũng không vượt qua."

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro