Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủy cung

Sắc trời bên ngoài sớm tối mờ, trong phòng đèn đuốc sáng trừng

Y quán tạm nghỉ một thời gian, nhưng quay về chỗ của mình, Cung Viễn Chủy lại vẫn không nghỉ, vẫn bận rộn phối dược

Nhưng mệt nhọc liên tục cùng với thương thế của cậu chưa lành, khiến sắc mặt cậu trở nên xấu đi rõ ràng

Vẫn không ngừng làm việc, tay trái vốn bị thương cũng có chút không chịu được

Đau đớn đột nhiên xuất hiện khiến Cung Viễn Chủy không kịp đề phòng, hai tay run lên, bát đựng dược nóng trong chớp mắt rơi xuống mặt đất mà vỡ tan

Một phần dược nóng bắn tới trên chân cậu, nhưng cậu căn bản không bận tâm, theo bản năng dùng tay phải ấn lại tay trái bị thương của mình, cố nén đau đớn

"Chủy công tử ---- !" Kim Phục cành chừng ngoài cửa, nghe tiếng lập tức xông vào phòng

Lúc nhìn thấy Cung Viễn Chủy bị đau tới sắc mặt tái nhợt, Kim Phục bị dọa sợ không nhẹ

"Nếu không thì ta đưa ngài đi y quán, hoặc là tìm y sư tới xem đi !" Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy lại lắc đầu từ chối, "Bản thân ta là y sư, cần gì phiền phức đi y quán ? Huống hồ, y thuật của đám y sư này đều kém xa ta !"

Cung Viễn Chủy hơi hòa hoãn đau đớn, bắt đầu dần dần thích ứng, để Kim Phục giúp cậu thu dọn mảnh vỡ

Kim Phục nhận mệnh lập tức thực hiện. Hắn vội vàng thu dọn lại quét đất, rửa sạch bát dược vừa rồi vô tình đánh đổ, lại thoáng nhìn bóng lưng Cung Viễn Chủy lần nữa bận rộn

"Chủy công tử, sao ngài vẫn chưa nghỉ ? Ngài đã bận rộn cả ngày rồi, thương thế còn chưa tốt lên, ngay cả tay trái cũng vì không nghỉ ngơi thỏa đáng nên vẫn cảm thấy đau." Kim Phục thở dài một hơi, thực sự nói tới khô miệng rồi, nhưng Cung Viễn Chủy căn bản không để lọt tai

Cung Viễn Chủy giống như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục sắp xếp dược liệu

Nghĩ tới vừa rồi Cung Viễn Chủy chủ động nói muốn quay về Chủy cung, Kim Phục còn cho rằng người này rốt cuộc định nghỉ ngơi

Nhưng không nghĩ tới, quay về Chủy cung, Cung Viễn Chủy căn bản ngay cả thời gian thở ra hơi cũng không có, tiếp tục nấu dược ở trong y quán riêng của cậu

Kim Phục lộ ra biểu tình hết cách, nghĩ tới nếu chờ Giác công tử nhà hắn quay về, phát hiện ra cái này, quả thực có chút không còn luyến tiếc với đời

"Chủy công tử, không thì ngài dạy ta đi, ta tới làm ! Những bát dược này là ngài tự chuẩn bị cho mình đi !"

Lúc Kim Phục đang muốn lại gần, đúng lúc nghe thấy Cung Viễn Chủy đáp lại, không tự giác dừng lại bước chân

"Không phải cho ta, là chuẩn bị cho ca ta." Cung Viễn Chủy trả lời không chút quan tâm

"A ? Ngài hóa ra đang nấu dược cho Giác công tử sao ?!" Kim Phục thực sự có chút không nắm được suy nghĩ, "Chủy công tử, ngài chỉ cẩn có thể chăm sóc bản thân là ta cảm tạ trời đất rồi. Kỳ thực công tử từ sau khi dùng Xuất Vân Trùng Liên mà ngài trồng, thương thế đã khỏi nhanh một cách kỳ tích, thậm chí công lực càng thâm sâu hơn trước."

"Bây giờ, bản thân ngài mới là người cần được chăm sóc nhất." Kim Phục nhỏ giọng nói thêm

Cung Viễn Chủy đều nghe tất cả lời của Kim Phục vào trong tai, nhưng hoàn toàn không định suy xét

Cung Viễn Chủy chịu đựng khó chịu trong lòng, cũng nhịn xuống vết thương ở tay trái mơ hồ đau đớn, tiếp tục khuấy dược liệu

Kim Phục thấy mình bị coi nhẹ, gần như tâm lực lao lực quá độ, muốn mở miệng khuyên tiếp, lại bị Cung Viễn Chủy ngăn lại

"Nếu ngươi còn dám nói chuyện làm phiền ta nữa, có tin ta trực tiếp đá ngươi ra ngoài không !" Cung Viễn Chủy nhướn mày, sắc mặt bình tĩnh thoạt nhìn không giống như đang nói đùa

Kim Phục sửng sốt, cuối cùng chỉ có thể kiên trì làm một người câm điếc, tiếp tục canh gác

Cung Viễn Chủy bĩu môi, thấy Kim Phục yên tĩnh lại, trái lại cũng không tức giận nữa, hơn nữa một chút cũng không để tâm Kim Phục ở trong phòng cùng cậu

Kim Phục vốn có chút lo lắng bị Cung Viễn Chủy đuổi ra ngoài, nhưng thấy Cung Viễn Chủy tiếp tục chuyên tâm xử lý dược liệu, căn bản không rảnh quan tâm tới mình, Kim Phục cũng hơi an tâm lại

Cứ như vậy qua nửa canh giờ

Cung Viễn Chủy mệt mỏi liên tục ngáp dài, nhưng nhìn bát dược chuẩn bị xong, trong lòng tràn đầy vui mừng, giống như tất cả mệt mỏi đều xứng đáng

"Kim Phục." Cung Viễn Chủy khẽ gọi một tiếng

"Chủy công tử có gì phân phó ?" Kim Phục lần nữa nhấc lên tinh thần

Hắn lại gần vài bước, thấy Cung Viễn Chủy đặt bát dược cậu nấu xong lên khay

"Mang đi. Ngươi giúp ta mang về Giác cung. Chờ ca ca quay về, nhất định phải bảo huynh ấy uống hết." Thấy Kim Phục mở miệng muốn nói, Cung Viễn Chủy lập tức cắt ngang hắn, "Ta thay đổi một chút, dược này để nguội mới có hiệu quả tốt hơn. Cho nên, ngươi đừng dùng lời gì mà không chắc khi nào ca ta quay về để đánh đố ta."

Kim Phục yên lặng ngậm miệng lại, hoàn toàn không có mong muốn nói nữa

"Tuy ca ta nói với ngươi không chắc lúc nào quay về. Nhưng, Cung môn vừa bị trọng thương, một đống chuyện phải làm ! Nhất là sắp xếp lại trạm canh gác, những chuyện này ca ta chưa bao giờ mượn tay người khác. Núi sau cho dù có chuyện gì quan trọng đi nữa, ca ta cũng không thể rời khỏi núi trước quá lâu trong thời điểm mấu chốt này. Với cách hiểu của ta về huynh ấy, huynh ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng xử lý thỏa đáng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để quay về. Theo ta thấy.... có lẽ, muộn nhất tối nay hoặc đêm khuya, ừm.... cũng có thể trước lúc bình minh, ca ca nhất định sẽ quay về." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm

Kim Phục nghe xong phân tích, cũng cảm thấy có chút tán đồng, không khỏi gật đầu phụ họa

Lúc này, Cung Viễn Chủy lại đặt một bát dược khác tới trước mặt Kim Phục, ý bảo, "Uống đi ! Bát này là cho ngươi."

"Cho ta ?"

"Ừm, cho ngươi. Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn đúng không ! Vừa rồi thân thể ta khó chịu, lúc ngươi đỡ ta, ta vô tình chạm vào mạch tượng của ngươi. Cho nên, tiện tay nấu cho ngươi một bát."

Cung Viễn Chủy nói như lẽ đương nhiên, cậu cũng không chờ Kim Phục đáp lại, xoay người tiếp tục bận rộn

Kim Phục nhìn bóng lưng bận rộn của Cung Viễn Chủy, khó hiểu hốc mắt đỏ bừng

"Thất thần cái gì, mau uống. Cẩn thận bỏng." Tiếng của Cung Viễn Chủy lại vang lên

"Đa tạ Chủy công tử. Ta uống, nhất định không uổng phí tâm ý của Chủy công tử." Dứt lời, Kim Phục uống bát dược Cung Viễn Chủy đặc biệt nấu cho hắn không còn một giọt

Nói tới cũng thực sự thần kỳ, bát dược Cung Viễn Chủy nấu này khác với y quán phối

Hiệu quả tương đối mạnh, nhưng hương vị thoạt ngửi cũng không đứng, uống thậm chí có thể cảm nhận được một chút vị ngọt

Nhìn ánh mắt khâm phục của Kim Phục, Cung Viễn Chủy mỉm cười, khó hiểu có chút cảm giác tự hào

"Được rồi ! Ngươi theo ta cả ngày rồi, chắc chắn cũng mệt chết. Mau quay về Giác cung nghỉ ngơi đi !" Cung Viễn Chủy chỉ bát dược mình chuẩn bị cho Cung Thượng Giác, "Còn có cái này, nhớ mang về Giác cung giúp ta, nhất định phải cho ca ta uống !"

Kim Phục hơi thở dài, "Chủy công tử, ngài không đi Giác cung sao ?"

"Không. Dù sao ca ta không ở đây, ta không đi Giác cung, tối nay ngủ ở đây là được." Cung Viễn Chủy vươn que gỗ, tiếp tục trông chừng lượng lửa đang cháy

"Chủy công tử, bát dược đang nấu này chắc là cho ngài đi !" Kim Phục đoán

"Ừ." Cung Viễn Chủy đáp nhẹ một tiếng

Tay trái lại âm ỉ đau, Cung Viễn Chủy không kìm được nhíu mày, dùng tay phải nắm lấy tay trái

Kim Phục nhìn tất cả ở trong mắt, không nhịn được nói, "Chủy công tử, tối nay không bằng để ta ở Chủy cung đi !"

"Ta thực sự không sao ----"

"Giác công tử đã dặn dò, bảo ta nhất định phải ở cạnh ngài. Nếu ta chạy về Giác cung, bỏ ngài ở đây, Giác công tử sau khi quay về chắc chắn cũng sẽ trách tội."

Cung Viễn Chủy lại không nhịn được mệt mỏi, ngáp một cái, cậu nhấc đôi mắt phiếm nước lên, nhìn chằm chằm Kim Phục một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói, "Tùy ngươi."

Kim Phục lập tức liên tục cảm ơn, vừa không quên lấy nắp đậy lại bát dược thuộc về Cung Thượng Giác

Hắn vừa nghe Cung Viễn Chủy dặn dò phòng nào trống có thể sắp xếp cho hắn, nhưng tâm tư lại đặt ở một chỗ khác

Nồi dược còn đang bốc khói trắng nghi ngút kia

Cung Viễn Chủy cũng lười để ý tới đối phương, dù sao thứ nên dặn dò cũng đều dặn rồi

Nói thật, mệt mỏi liên tục kéo dài như vậy, trên người còn có thương thế, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, Cung Viễn Chủy thực sự không chịu nổi

Bây giờ, chuyện nên xử lý cũng đã xử lý xong, Cung Viễn Chủy cũng đã rốt cuộc có thể quan tâm tới bản thân mình

Rất vất vả nấu xong dược cho mình, Cung Viễn Chủy cũng lười chờ dược nguội, cậu cứ vậy vừa nhẹ nhàng thổi, vừa nhân lúc nóng uống bát dược vào

Mùi vị đắng chát khó ngửi khiến Cung Viễn Chủy không nhịn được nhíu mày

Tất cả đều vì bớt chút thời gian và khí lực, cậu nấu dược cho mình cực kỳ tùy tiện, nhưng cho người khác lại rất để bụng

Kim Phục muốn nói lại thôi, nhưng bị Cung Viễn Chủy tinh mắt trừng, lại nuốt tất cả lời vào trong bụng

Sau đấy, thấy Cung Viễn Chủy thong thả thu dọn vụn thảo dược còn sót lại, Kim Phục lập tức xung phong nhận việc

"Chủy công tử, những chuyện nhỏ này vẫn để ta làm đi ! Ngài mau đi nghỉ một lúc đi, đừng để mệt nữa." Kim Phục ôm hết việc thu dọn vào người

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng thở ra, quả thực cũng không phải việc gì khó, cậu cảm thấy Kim Phục chắc chắn có thể làm, bản thân không tiếp tục miễn cưỡng nữa

Cậu chậm rãi ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Phục

Mí mắt nặng nề bắt đầu sụp xuống, sau đó Cung Viễn Chủy cứ như vậy thiếp đi

Vốn cậu phối dược cho mình có cho thêm thảo dược giảm đau và trợ giúp giấc ngủ, bất quá vì thân thể vốn quá mệt mỏi, hiệu quả đương nhiên cũng phát huy rất nhanh

"Chủy công tử, thu dọn xong rồi, ngài xem được ----" Chờ Kim Phục làm xong xoay người lại, thấy người trực tiếp úp sấp trên bàn ngủ

"A." Kim Phục không nhịn được thở dài, thầm nghĩ, "Thực sự là một tiểu tổ tông biết giày vò người. Không chỉ giày vò người khác, còn giày vò bản thân mình !"


Màn đêm buông xuống, đêm dài tĩnh lặng

Cung Thượng Giác quang minh chính đại quay về từ núi sau

Vừa đi ra khỏi cửa, có thuộc hạ chờ ở một bên lập tức tiến lên thông báo, "Giác công tử, Kim thị vệ lúc này đang ở Chủy cung cùng Chủy công tử. Hai người tạm thời chưa quay về Giác cung."

Sau khi nhận được tin tức của thị vệ thân tín, Cung Thượng Giác không nói nhiều cho lui thuộc hạ, một mình đi vào đường mòn tới Chủy cung

Chờ lúc y rời khỏi cửa thông tới núi sau, qua một đoạn đường ngắn, cành cây bên cạnh dường như có chút rung động, sau đó một bóng dáng bạch y nhỏ đi tới bên cạnh Cung Thượng Giác

Cung Thượng Giác không chút bất ngờ, chỉ nhẹ giọng trêu chọc, "Ta còn cho rằng huynh không muốn tới."

"Ừ." Tuyết Trùng Tử đáp lại, "Ta chỉ rất hiếu kỳ. Nếu nghi hoặc trong lòng còn chưa được giải đáp, luôn khiến người ta không an tâm, làm cái gì cũng không có sức lực."

"Đi thôi ! Tùy huynh nói thế nào." Cung Thượng Giác biết rõ đây chỉ là đối phương lấy cớ, nhưng cũng không đáng để chọc thủng

Hai bọn họ bước chân rất nhanh liền tới Chủy cung

Đây là lần đầu tiên Tuyết Trùng Tử đi tới đây, không gian rộng lớn lại yên ắng giống như không có nhân khí

Khác với chỗ khác buổi tối đèn đuốc sáng trưng, Chủy cung giống như không có người, rất nhiều chỗ đều âm u không có ánh sáng

"Cung Viễn Chủy thực sự ở đây sao ? Không phải là thị vệ vừa rồi nhầm lẫn chứ !"

Tuyết Trùng Tử bất tri bất giác nhớ tới Vũ cung mình từng đi

Vũ cung của Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ, trái lại rất náo nhiệt, bất luận chỗ nào cũng có nhân khí, buổi tối có rất nhiều thị vệ canh gác, ban ngày hạ nhân qua lại không ngừng

"Cho dù buổi tối vắng người, cũng không tới mức độ vừa tĩnh vừa tối như vậy chứ !"

Tuyết Trùng Tử vốn nhân lúc bây giờ mình còn có võ công, đặc biệt theo Cung Thượng Giác tới tìm Cung Viễn Chủy, muốn làm rõ một số chuyện

Nhưng bây giờ, lại bất ngờ phát hiện một phần cuộc sống của Cung Viễn Chủy

Cung Thượng Giác cũng không thể nói gì

------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro