Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngủ ngon chứ."

Tuyết Trùng Tử trong lúc mơ màng nghe thấy giọng nói quen thuộc, giãy dụa mở mắt ra, liền thấy gương mặt không chút huyết sắc của Nguyệt trưởng lão ở bên giường y

"Nguyệt trưởng lão ?" Tuyết Trùng Tử theo bản năng mở miệng, lại kinh ngạc phát hiện cổ họng mình cực kỳ đau, giọng khàn tới kỳ cục, căn bản không nghe ra giọng nói bình thường

Tuyết Lượng một bên sốt ruột tới sắp khóc, hắn dựa vào mép giường bên cạnh Nguyệt trưởng lão, nức nở nói, "Công tử ! Ngài rốt cuộc tỉnh lại rồi !"

Tuyết Trùng Tử còn chưa quá tỉnh táo, nhưng mơ hồ cũng đoán được tình hình bây giờ

Nghĩ tới y phát bệnh đột nhiên, cũng không biết bất tỉnh từ lúc nào, sau đó Nguyệt trưởng lão liều mạng truyền nội lực chữa trị cho mình, Tuyết Lượng lại lo lắng canh chừng ở một bên

Cảnh tượng như vậy, lại có cảm giác như đã cách mấy đời

Lần trước, y không phải luôn trong tình trạng này ngày qua ngày sao

Mang theo thân thể ốm yếu khiến người lo lắng, liên lụy cuộc sống của người khác

Bây giờ, đại khái cũng bất quá là quay lại như trước mà thôi

"Lượng nhi, ta còn sống. Ngươi khóc cái gì ?" Tuyết Trùng Tử trừng mắt, rất mệt mỏi nằm ở trên giường không động đậy, cũng lười mở miệng nói nữa

"Công tử...." Tuyết Lượng nhỏ giọng nức nở, lại không biết nên nói tiếp thế nào mới được

Nguyệt trưởng lão thấy Tuyết Trùng Tử rốt cuộc tỉnh lại, tâm tình đương nhiên cũng tốt hơn không ít

Sắp xếp lại tâm tư rất nhanh, Nguyệt trưởng lão đầu tiên gọi Tuyết Lượng, đưa một danh sách dược đan cho hắn

"Tuyết Lượng, mau đi Nguyệt cung một chuyến giúp ta, xem người núi trước đã đưa dược liệu tới chưa. Nếu dược liệu đã tới, ngươi truyền khẩu dụ của ta, bảo người của Nguyệt cung ưu tiên đưa dược liệu tới đây thay ngươi. Nói là ta cần dùng gấp." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Lượng lập tức tiếp nhận dược đan, gật đầu như giã tỏi, "Được ! Bất quá, nếu dược liệu vẫn chưa đưa tới thì sao ?"

"Vậy ngươi thay ta đi một chuyến tới y quán ở núi trước, giục bọn họ. Trong vòng một canh giờ, ta muốn nhìn thấy những dược liệu này được chuyển đủ tới Tuyết cung này. Hiểu chưa ?"

"Được, ta sẽ tận lực."

"Không phải tận lực, là phải làm được. Ta không nói đùa với ngươi ! Hậu quả không phải là nói đùa mà được." Nguyệt trưởng lão dường như kiệt lực, hắn bây giờ tâm lực lao lực quá độ, thực sự không có tâm tình nói đùa

Ánh mắt hắn nghiêm túc, biểu tình ngưng trọng, Tuyết Lượng thấy hắn như vậy lại càng lo lắng

"Hiểu rồi. Nguyệt trưởng lão, tiểu nhân nhất định sẽ làm được theo phân phó của ngài !" Tuyết Lượng nói xong, liếc Tuyết Trùng Tử trên giường một cái, kiên định với suy nghĩ của mình, Tuyết Lượng lập tức chạy đi làm việc, "Ta đi ngay bây giờ !"

Liếc bóng lưng vội vàng rời đi của Tuyết Lượng, Tuyết Trùng Tử khó hiểu có chút hoang mang, "Tại sao lại dọa hắn ? Ta không phải vẫn đang tốt sao ----"

"Đang tốt ? Huynh cảm thấy bộ dạng của huynh tính là đang tốt sao ?" Nguyệt trưởng lão không chút lưu tình mà mắng, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không tha, "Ta vốn rất mệt rồi, còn cho rằng sau khi quay về núi sau có thể nghỉ ngơi một chút, lại không nghĩ quay về chỉ thấy bộ dạng huynh gần chết. Tuyết Trùng Tử, ta cũng là người, không phải là thần. Huynh không thể thỉnh thoảng ném cho ta một đống tình huống khẩn cấp cho ta giải quyết như vậy. Nếu ta không xử lý được, huynh ----"

Nguyệt trưởng lão giọng nói vội vàng, nói tới mệt mỏi không chịu được, cũng có chút nghẹn ngào

Nguyệt trưởng lão thê lương như vậy cũng không nằm trong dự đoán của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử nhìn Nguyệt trưởng lão tức giận, không nhịn được nghĩ lại hành động của mình

"Chuyện rốt cuộc sao biến thành tình trạng này ?" Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ lại, cũng không cảm thấy mình sai

Dù sao y cũng xuất phát từ ý tốt, không phải sao ?

Hơn nữa, thân thể mình vừa vào đông sẽ trở nên nghiêm trọng, đây cũng là tình huống bọn họ sớm biết trong lòng

Vì vậy, Tuyết Trùng Tử cảm thấy mình bất quá là không muốn gióng trống khua chiêng, làm mọi chuyện lớn lên mà thôi

"Không phải là phát bệnh sao.... Cũng không phải chưa từng xảy ra." Tuyết Trùng Tử lầm bầm đáp

Nguyệt trưởng lão muốn nói lại thôi, tâm tình vốn kích động, nhìn thấy Tuyết Trùng Tử như vậy, thoáng cái lạnh xuống, "Từng người các huynh thực sự cảm thấy mình có chín mạng như mèo phải không ! Cung Viễn Chủy như vậy, huynh cũng như vậy !"

Tuyết Trùng Tử chậm chạp mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, "Cung Viễn Chủy làm sao ?"

Nguyệt trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, trái lại đột nhiên không muốn trả lời

Hắn ngậm chặt miệng, nhìn về phía Tuyết Trùng Tử đang nhíu mày

Nguyệt trưởng lão như vậy càng khiến Tuyết Trùng Tử lo lắng

Tuyết Trùng Tử cau mày suy nghĩ, trước lúc y bất tỉnh, mọi thứ đều như thường, không phải sao ?

Nhưng bây giờ xem ra, dường như có chuyện gì mà y không biết

Nguyệt trưởng lão quả thực thoạt nhìn không quá thích hợp, vốn cho rằng là bệnh trạng vì truyền nội lực quá độ cho mình

Nhưng sao cảm giác ba chữ "Cung Viễn Chủy" này được nhắc tới cũng rất bất thường ?

"Lúc ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì ?" Tuyết Trùng Tử khàn giọng hỏi

Y giãy dụa ngồi dậy, vươn tay kéo Nguyệt trưởng lão, "Bây giờ là canh giờ gì ? Ta ngủ bao lâu rồi ?"

Nguyệt trưởng lão có chút tức giận, cố tình hỏi ngược lại, "Huynh cũng không nghĩ nên giải thích thế nào với ta sao ? Tốt xấu gì giải thích trước đi ? Ta nói nhiều thứ với huynh như vậy, sao huynh vẫn không quý trọng bản thân mình ?"

Tuyết Trùng Tử không nhận được câu trả lời, trong lòng phiền toái, nhưng y biết rõ tính tình của Nguyệt trưởng lão, cũng không muốn tiếp tục lấy trứng chọi đá, dứt khoát hạ xuống thế yếu, giải thích có lệ vài câu, sau đó lại hỏi tiếp, "Mau nói ! Cung Viễn Chủy rốt cuộc sao vậy ? Khụ khụ...."

Tuyết Trùng Tử sắc mặt khó coi, chỉ cảm thấy cổ họng đau tới cực kỳ khó chịu, trong lúc nói cũng có thể cảm nhận được nóng rực và tanh ngọt kẹt trong cổ họng

Nguyệt trưởng thực sự có chút không biết nên làm thế nào với Tuyết Trùng Tử

Bây giờ chính hắn cũng thể lực không chống đỡ không nổi, tâm tình lại càng kém

Bây giờ xung quanh chỉ có hai bọn họ, đều là bằng hữu bao lâu nay

Có một số việc dù sao đến một mức độ là được rồi, cũng không cần làm quá căng thẳng

Dù sao trong lòng Nguyệt trưởng lão cũng hiểu rõ suy nghĩ và lý do của Tuyết Trùng Tử, cho dù bản thân hắn cũng không quá đồng tình

"Nguyệt trưởng lão." Tuyết Trùng Tử lúc này càng mất kiên nhẫn, đã không đủ nhẫn nại để chờ

Nguyệt trưởng lão không tránh được, cũng không định giấu diếm, nói rõ chuyện từ đầu tới cuối

Nhưng không biết có phải do tính cách mình kém không, hay là vì tư tâm muốn trả thù Tuyết Trùng Tử dọa sợ mình như vậy, Nguyệt trưởng lão cố tình thêm mắm thêm muối vào câu chuyện này

Từ Cung Viễn Chủy và Cung nhị Cung Thượng Giác đánh nhau ở y quán trong đêm, tới Cung Viễn Chủy một đêm không ngủ, bất tỉnh ở y quán, sau còn không quên nói Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn

Lại tới chuyện kiểm tra dược liệu và thích khách đột kích, Nguyệt trưởng lão giản lược đi một chút

Tuyết Trùng Tử càng nghe càng kinh hãi không thôi

Không biết vì sao, sắc mặt y lúc này chuyển biến tốt hơn chút, thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn trước rất nhiều

Cho dù sắc mặt Tuyết Trùng Tử ngưng trọng, nhưng trong lòng y dường như có điều gì đấy đang thúc giục y khôi phục ý chí mạnh mẽ

Nguyệt trưởng lão cẩn thận quan sát nhất cử nhất động và từng biểu tình của Tuyết Trùng Tử, khóe môi lơ đãng nhấc lên ý cười

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy cố tình trêu chọc, "Hóa ra, "Cung Viễn Chủy" mới là kỳ dược chân chính của huynh. Ta truyền nhiều nội lực, rót nhiều dược cho huynh như vậy. Cư nhiên cũng không hữu hiệu bằng ta nhắc tới hắn trước mặt huynh. A, xem sắc mặt huynh bây giờ hồng nhuận lên không ít, khí sắc cũng tốt hơn nhiều rồi."

Nguyệt trưởng lão đột nhiên cảm thấy có chút không đáng, sớm biết vậy sẽ không uổng phí khí lực cứu chữa cho Tuyết Trùng Tử, còn khiến mình trở nên tiều tụy, đáng thương như vậy

"Ta thấy, lần sau huynh ngất xỉu nữa. Ta bảo Lượng nhi đánh tỉnh huynh, sau đó nói với huynh chuyện của Chủy công tử ở núi trước là được." Nguyệt trưởng lão âm dương quái khí trào phúng

Tuyết Trùng Tử nhíu mày, theo bản năng tăng thêm lực đạo, tay kéo Nguyệt trưởng lão run lên nhè nhẹ, "Muốn mắng ta thì được. Nhưng trước đây, nói cho rõ ràng chuyện của Cung Viễn Chủy. Hắn thế nào ? Bây giờ tốt hơn chưa ?"

Nguyệt trưởng lão hừ nhẹ một tiếng, không cần suy nghĩ mà thốt ra, "Hắn bây giờ chắc chắn tình huống còn tốt hơn huynh."

Sự thật đúng là như vậy

Nguyệt trưởng lão dường như trong tình trạng kiệt sức, núi trước bận xong lại tới núi sau, dù sao kết quả của cứu nạn cứu khổ là bản thân hắn khổ nhất

Lúc này, Tuyết Trùng Tử nghe xong lời của Nguyệt trưởng lão, đầu tiên là sững người, nhưng rất nhanh an tâm lại

Y buông lực đạo trong tay thả Nguyệt trưởng lão, thoáng thả lỏng nằm về trên giường, chậm rãi hít sâu vài hơi

"....Cảm ơn. Vất vả cho huynh rồi." Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão biết Tuyết Trùng Tử đã an tâm không ít, biểu tình trên mặt cũng bất giác hòa hoãn đi một chút, "Chúng ta có giao tình gì. Tiếng cảm ơn này của huynh cũng quá khách khí rồi."

"Ừ. Ta là nói cảm tạ thay Cung Viễn Chủy." Tuyết Trùng Tử nói

Nguyệt trưởng lão rất muốn trừng mắt, nhưng hắn bây giờ có chút choáng váng, nghĩ lại vẫn là thôi

Tuyết Trùng Tử lại nhẹ giọng mở miệng, "Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Sắc mặt huynh còn kém hơn ta, huynh đi nghỉ trước đi."

"Đi nghỉ ? Hừ. Ta cũng muốn." Nguyệt trưởng lão mím môi, miễn cưỡng đỡ vách tường đứng dậy, "Bất đắc dĩ huynh lúc này căn bản không chịu được giày vò gì, ta cũng thực sự không có khí lực đi xử lý chuyện ngoài ý muốn nữa. Tuyết Trùng Tử, trong vòng một canh giờ này, huynh tốt nhất đừng phát bệnh nữa. Nếu phát bệnh không kịp uống dược cứu mạng, ta cũng thực sự không có bản lĩnh cứu huynh nữa. Không bằng bảo Lượng nhi đi cầu thần bái Phật, nói không chừng còn có thể xem có kỳ tích không."

Tuyết Trùng Tử nhìn đối phương, lộ ra sắc mặt hoang mang

Nguyệt trưởng lão hiểu ý nói, "Huynh chẳng lẽ không cảm nhận được sao ? Sau lần phát bệnh này của huynh, căn cốt càng yếu đi. Tuyết Trùng Tử, ta trước đây từng nhắc nhở huynh rồi, trước khi chuẩn bị tiến hành chữa trị, thân thể của huynh không tiếp nhận được bất cứ "vạn nhất" hay "ngoài ý muốn" nào."

Tuyết Trùng Tử thu lại ánh mắt, chỉ cảm thấy trong lòng mình rất bình thản, "Không phải sớm biết rồi sao ? Sau khi vào đông, sức khỏe.... cũng chỉ như vậy."

"Không, đây khác. Rất khác !" Nguyệt trưởng lão có chút tức giận trừng Tuyết Trùng Tử một cái, "Phát bệnh là đương nhiên, nhưng ta cũng không bảo huynh cố chấp giấu diếm không thông báo ! Càng không bảo huynh nhịn tới mức kiệt lực mà ngất đi !"

Tuyết Trùng Tử lười giải thích, dù sao y biết mình xuất phát từ tâm tư nào, cũng biết kỳ thực trong lòng Nguyệt trưởng lão hiểu rõ

Nhưng dù sao trong lòng chột dạ, Nguyệt trưởng lão muốn xả giận, Tuyết Trùng Tử cũng không ngăn, mặc hắn phát tiết cảm xúc là được

Nguyệt trưởng lão thấy thái độ lười biếng, có lệ này của Tuyết Trùng Tử, cũng lười nói tiếp

Nói cái gì cũng là thừa, dù sao hai bọn họ đều biết tính cách của đối phương

"Trong Tuyết cung còn có một số dược liệu, tuy lượng còn lại không quá đủ, nhưng tạm thời có thể sử dụng được. Ta chuẩn bị một số dược khẩn cấp trước, phòng ngừa vạn nhất."

Nguyệt trưởng lão thở dài một hơi nặng nề, đỡ vách đá đưa lưng về phía Tuyết Trùng Tử nằm trên giường, sau đấy lại mở miệng nói, "Ta không mong gì nhiều, chỉ một canh giờ. Tuyết Trùng Tử, trước khi Tuyết Lượng mang dược liệu về, huynh cảm thông cho nỗi khổ tâm của ta, cũng coi như giúp bản thân mình. Được không ?"

Tuyết Trùng Tử siết chặt chăn bông rất dày trên người, khẽ đáp một tiếng coi như trả lời

Nguyệt trưởng lão cũng lười nói tiếp, trực tiếp đi chuẩn bị

Nhưng một lúc sau, lại nghe thấy tiếng của Tuyết Trùng Tử

"Nguyệt trưởng lão, thưởng cho ta chút nước trà uống nhuận họng, được không ?" Y hỏi, giọng nói đáng thương ủy khuất

Nguyệt trưởng lão vốn đang nấu dược ngừng lại trong thoáng chốc, theo bản năng quay đầu lại nhìn Tuyết Trùng Tử, "Vừa rồi không nói, bây giờ ta vừa ngồi xuống, quá lười di chuyển. Tuyết công tử, huynh nhịn một chút, đừng nói nữa, nhắm mắt nhịn qua cơn khát. Được không ?"

"Hừ. Tự huynh nghe xem, đây là lời người nói sao ? Bắt nạt bệnh nhân."

Nguyệt trưởng lão thấy Tuyết Trùng Tử tức giận chui vào tỏng chăn, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng cười, trên mặt tuy mệt mỏi, ý cười lại thoải mái hơn không ít

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão vẫn đang nấu dược, ôn nhu nói, "Nước trà vừa rồi lạnh rồi, không kịp nấu. Tình trạng của huynh không thích hợp uống lạnh, nhịn một chút đi ! Đoán chừng một chút nữa sẽ có nước ấm."

Tuyết Trùng Tử cuộn mình trong chăn không trả lời, gương mặt trong bóng tối cũng không kìm được nhấc lên ý cười

Dường như bắt đầu đồng cảm cho sự vất vả của Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử cũng không quấy rầy đối phương nữa

Hai người trong phòng nhất thời không mở miệng, chỉ còn lại tiếng vang rất nhỏ lúc nấu dược

Lúc xung quanh yên tĩnh, Tuyết Trùng Tử không nhịn được nghĩ tới Cung Viễn Chủy, bất tri bất giác....

Tuyết Trùng Tử lại có chút buồn ngủ, mệt mỏi khó hiểu

Lúc Nguyệt trưởng lão bưng chén trà tới bên giường đánh thức Tuyết Trùng Tử, Tuyết Trùng Tử trong lúc hoảng hốt gọi một tiếng "Cung Viễn Chủy"

Tiếng không nặng không nhẹ, đúng lúc rơi vào trong tai Nguyệt trưởng lão

"Đừng ngủ." Mãi tới khi Nguyệt trưởng lão đỡ Tuyết Trùng Tử ngồi dậy, đưa chén trà tới trước mặt y, "Ta thêm chút dược vào trong nước trà, ít nhiều có thể làm dịu đi khó chịu trong người huynh. Uống chút đi."

Tuyết Trùng Tử nhíu chặt mi tâm, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi hiện lên trong lúc mơ màng

Cũng không biết có phải trong lòng lo lắng, tự nhiên sẽ mơ thấy không

Cảnh trong mơ vừa rồi của Tuyết Trùng Tử lại là Cung Viễn Chủy xuất hiện ở trước mặt y

Sắc mặt Tuyết Trùng Tử có chút bất an, giơ tay tiếp nhận chén trà, động tác chậm rãi uống mấy ngụm ấm họng, mới nhẹ giọng hỏi, "Cung Viễn Chủy thực sự khỏe rồi ? Huynh không lừa ta chứ."

"Đương nhiên không lừa huynh. Không thì, Giác công tử cũng không thể yên tâm ra ngoài Cung môn." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử tán đồng gật đầu, chậm rãi uống hết chén trà

Chờ lúc trả lại chén tà không cho Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử lại hỏi, "Chuyện vết thương ở tâm mạch của hắn tái phát, huynh có thể nghĩ cách giúp không ?"

"Ta chăm sóc huynh còn chưa kịp, đâu còn có khí lực đi chăm sóc hắn ?" Nguyệt trưởng lão không nhịn được mắng trong lòng

Không nhận được câu trả lời, Tuyết Trùng Tử lại hỏi, "Y thuật của Cung Viễn Chủy theo lý cũng không kém. Nhưng, vì sao vết thương của hắn luôn tái phát vậy ? Là phối dược có vấn đề gì sao ?"

Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng thở dài, nói, "Y thuật của Chủy công tử cũng rất cao, bất quá hắn cũng không biết có phải vì quá sơ xuất không, phối dược cho mình đều giống như độc dược, dược hiệu đặc biệt mạnh cũng quá nhiều tác dụng phục. Hắn thực sự dám phối, cũng thực sự dám uống. Đây là vòng tuần hoàn khó giải quyết, trừ phi chính hắn nghĩ thông."

"Vậy thì không được. Tiếp tục kéo dài sợ sẽ xảy ra vấn đề gì." Tuyết Trùng Tử lo lắng

"Huynh đừng lo lắng. Ta phối cho hắn dược phương tương đối an toàn rồi, đúng lúc nhận được sự ủng hộ của Giác công tử, núi trước sẽ có hạ nhân hầu hạ hắn thật tốt, huynh đừng quản nữa."

Nguyệt trưởng lão có đôi khi thực sự cảm thấy Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy có một số phương diện giống nhau tới đáng sợ

Nhưng nhất thời, cũng không nói ra được

Chỉ có một cảm giác quen thuộc như đã từng thấy, nhìn thấy một số đặc điểm tương xứng với nhau trên người hai bọn họ

Là cùng cố chấp sao ?

....Hay là, cùng có kiêu ngạo và tự giác của thiên tài bẩm sinh ?

Cũng có thể là cùng khẩu thị tâm phi, miệng cứng lòng mềm

Không quan tâm sống chết của mình, giống như tất cả cũng không quan trọng, lại quan tâm tính mạng của người khác hơn bất cứ thứ gì

"Nguyệt trưởng lão." Tuyết Trùng Tử đột nhiên gọi

"Ừm ?"

"Chuông của Cung Viễn Chủy trước đây huynh nói lấy giúp ta.... Lấy được chưa ?"

Sau một lúc trầm mặc, Nguyệt trưởng lão giải thích như vậy, "Chuyện nào cũng phải từ từ, ta ở núi trước bận tới sứt đầu mẻ trán, Giác công tử cũng còn ở Cung môn, sao có thể có cơ hội ra tay."

Tuyết Trùng Tử bĩu môi, dường như trở nên mất tinh thần, "Thôi đi, dù sao cũng không có khả năng. Suy nghĩ này của ta kỳ quái, đoán chừng trước đấy là quá nhàm chán mới có thể nổi điên nghĩ ra."

Tuyết Trùng Tử giơ tay thuận khí cho mình, chỉ cảm thấy hơi thở có chút không thông thuận, lồng ngực đau nhói từng đợt

Nguyệt trưởng lão thấy vậy, ôn nhu nhắc nhở, "Vì bị lạnh, hơn nữa hàn độc ăn mòn. Hàn khí chiếm cứ không loại bỏ được, đặc biệt tích tụ ở chỗ yếu ớt nhất của huynh. Chờ Tuyết Lượng mang dược liệu về, ta sẽ phối dược cho huynh uống, lại lấy nội lực của ta thử xua tan hàn khí trong người huynh. Xem có thể làm dịu đi tình trạng khó chịu không."

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ gật đầu, thoạt nhìn "thế nào cũng được, tùy huynh xử lý"

Nguyệt trưởng lão chậm rãi mở miệng nói tiếp, "Sau đấy, lại xem tình trạng sức khỏe của mình. Ta sẽ quan sát khả năng tiếp nhận của huynh, có thể.... thực sự phải mạo hiểm, thực hiện chữa trị cho huynh trước thời gian."

Tuyết Trùng Tử hơi khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục như thường

Y rõ ràng trong lòng biết rõ còn cố hỏi, "Là lo lắng cho tình huống của ta lại xảy ra chuyện gì, mới quyết tâm chữa trị cho ta trước thời gian, mạo hiểm một lần sao ?"

"Tuyết Trùng Tử, huynh không cho ta nhiều lựa chọn như vậy." Nguyệt trưởng lão nói úp úp mở mở

Tuyết Trùng Tử nghe xong không nhịn được cười, trong lòng y kỳ thực rất rõ ràng

Thân thể yếu ớt này của y, còn không ngừng bị y giày vò đi giày vò lại, có thể chống đỡ tới bây giờ đã là may mắn rồi

Vốn Nguyệt trưởng lão cũng không định sớm chữa trị cho y như vậy, nhưng nếu tiếp tục kéo dài cũng không phải là chuyện tốt

Chuyện vẫn chưa quyết định, kéo dài quá lâu, đương nhiên cũng sẽ nhiều rủi ro

Chỉ sợ tình huống bất lợi tiếp tới sẽ càng ngày càng xấu, tới lúc đó sợ là cho dù Hoa Đà tái thế cũng không có cách xoay chuyển tình thế

"Nếu số lượng dược liệu Giác công tử tìm được đã đủ cho trị liệu. Ta nghĩ, nhanh chóng thực hiện, tránh đêm dài lắm mộng. Huynh.... cảm thấy thế nào ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Tuyết Trùng Tử lắc đầu cười khẽ, thái độ thoạt nhìn thập phần thoải mái, "Vậy nghe huynh. Ta không có ý kiến."

Nguyệt trưởng lão nghe vậy chỉ gật đầu

"Ta có chút mệt, nằm nghỉ một chút. Chờ Lượng nhi quay về, tới lúc uống dược, huynh hẵng đánh thức ta." Lúc này, Tuyết Trùng Tử lại lần nữa quay về trong chăn

Bất đắc dĩ trong lòng y có chút phiền muộn khó hiệu, trái lại không phải đáng tiếc cho mạng của mình, chỉ.... chỉ bất quá tiếc nuối cho mong muốn trong lòng mình

"Quá trình chữa trị sợ rằng thập phần gian nan. Đáng tiếc, vẫn chưa lấy được chuông...." Y mỉm cười, nhắm mắt thầm nghĩ

Cùng lúc đó, Nguyệt trưởng lão tính toán canh giờ, phát hiện vẫn chưa thấy bóng dáng Tuyết Lượng đâu, nghĩ quá trình lấy dược cũng không thuận lợi

"Tuyết Lượng chắc không tới mức lạc đường chứ. Nhưng canh giờ này còn chưa quay về, ta nghĩ, có lẽ những dược liệu này vẫn chưa phân chia tới Nguyệt cung núi sau." Nguyệt trưởng lão đột nhiên lẩm bẩm, "Nếu hắn thực sự nghe theo lời ta đi y quán ở núi trước thúc giục, chắc là.... chắc là một lúc nữa sẽ quay về. Dù sao ta giao hẹn một canh giờ với hắn."

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, đột nhiên nổi lên hứng thú

Y xoay người, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm Nguyệt trưởng lão ngồi nấu dược cách đấy không xa, nhẹ giọng nói, "Nguyệt trưởng lão, Tuyết Lượng không có lệnh bài trong lòng, muốn hắn đi núi trước cũng không phải là chuyện dễ dàng. Những thị vệ sợ rằng sẽ không dễ dàng cho đi qua. Trừ phi.... huynh đưa lệnh bài của Nguyệt cung cho hắn."

Nguyệt trưởng lão cười mà không đáp, cho Tuyết Trùng Tử một ánh mắt tự hiểu

Tuyết Trùng Tử mím môi cười, đột nhiên lần nữa dấy lên hy vọng

"Xem ra.... vẫn có hy vọng."

"Yên tâm đi ! Cho dù thị vệ, hay là người núi trước không biết Tuyết Lượng, nhưng thấy lệnh bài trưởng lão của ta, đương nhiên sẽ cho đi, việc nhận và chuyển dược liệu nhất định sẽ xử lý thỏa đáng, cũng chắc chắn không chậm trễ." Nguyệt trưởng lão rất có niềm tin với chuyện này

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại, "Ai nói với huynh ta đang lo lắng chuyện dược liệu ?"

"Không thì sao ? Huynh hy vọng cái gì ?" Nguyệt trưởng lão không hiểu

Tuyết Trùng Tử lại cười thoải mái

Một lúc lâu sau, y nhẹ nhàng nói, "Ta.... hy vọng về cái chuông."

Nguyệt trưởng lão nghe xong, nhíu chặt mày, nhưng lập tức lại giãy mày ra, "Huynh không phải hy vọng Lượng nhi sẽ mang chuông của Chủy công tử về cho huynh đấy chứ ?"

"Có gì mà không được ? Lượng nhi đáng tin hơn huynh nhiều."

"Hừ." Nguyệt trưởng lão tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn không nhịn được nhấc lên ý cười, "Được rồi ! Huynh nghĩ như vậy cũng rất tốt. Người mà, đều phải có hy vọng. Huống hồ là bệnh nhân như huynh."

-----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro