Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi trước, y quán

Lúc Cung Viễn Chủy và Kim Phục vừa tới đây, cũng vô cớ bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động

Y quán không giống như bình thường, bây giờ thập phần ồn ào. Bất luận là y sư hay hạ nhân, đều có việc của mình, còn có đám thị vệ tụm năm tụm ba đứng thành hàng, đều đang chờ lão y sư quản lý ra chỉ thị, chuẩn bị giúp đỡ vận chuyển dược liệu mới vào tới các cung theo chỉ định

Lão y sư dường như có chút luống cuống đứng tại chỗ

Thực tế, ông nhận nhiệm vụ từ lúc Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ lâm nguy, nói là ông tạm thời xử lý thay, dù sao người đứng đầu Chủy cung, chưởng quản sự vụ của y quán là Cung Viễn Chủy rất nhanh sẽ quay về tự mình xử lý

Nhưng bất đắc dĩ lão y sư chờ mãi, rốt cuộc sắp không chịu được áp lực mà tìm người cứu viện, liền thấy Cung Viễn Chủy cùng Kim Phục đi tới từ xa

Nhìn một mảng hỗn loạn xung quanh, Cung Viễn Chủy cảm thấy đau đầu không ngừng

Cũng may cậu tự mình tới đây, không thì loạn thành như vậy, rốt cuộc phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể thành công chuyển dược liệu tới nơi cần thiết

Lão y sư bản lĩnh chữa trị còn được, bất quá thực sự không am hiểu quản lý sự vụ

Vốn sứt đầu mẻ trán chờ Cung Viễn Chủy xuất hiện, may mắn được như mong muốn

"Chủy công tử !"

"Chủy công tử ---- !"

Vừa thấy Cung Viễn Chủy xuất hiện, một đám người chắp tay hành lễ, cũng thức thời nhường ra một lối đi, tiện cho Cung Viễn Chủy đi qua

Cung Viễn Chủy sắc mặt lạnh lùng, vốn thân thể của mình còn chưa khôi phục hoàn toàn, lúc này thấy cảnh tượng hỗn loạn này cũng chỉ cảm thấy phiền toái khó hiểu, liên lụy tới tâm tình của cậu, khiến cậu ngay cả hít thở cũng bắt đầu cảm thấy không thông thuận

Kim Phục lúc này trái lại tinh mắt, hắn cẩn thận quan sát ra Cung Viễn Chủy mất kiên nhẫn và khó chịu, lập tức lên tiếng thay, ra lệnh đám thị vệ, y sư và hạ nhân dừng lại động tác trên tay, đứng thành hàng trật tự chờ sắp xếp

Dù sao Kim Phục cũng là thị vệ lục ngọc bên cạnh Cung Thượng Giác, đương nhiên thân phận cao hơn một bậc, phân lượng lời nói cũng được coi trọng thập phần

Không tới một lúc, toàn bộ y quán rốt cuộc yên tĩnh lại

Cung Viễn Chủy thở ra một hơi, cảm thấy tâm tình cũng hòa hoãn không ít

Cứ như vậy, Cung Viễn Chủy theo đường mọi người nhường ra, mang Kim Phục chậm rãi đi vào y quán

Thùng gỗ đựng dược liệu mới chuyển vào Cung môn thực sự quá nhiều, số lượng nhiều, sắp xếp hỗn loạn

Vì chủng loại dược liệu khác nhau cho nên cách bảo quản cũng có cách chú ý khác nhau

Cung Viễn Chủy nhấc mắt nhìn cảnh tuyết trắng bên ngoài, chỉ cảm thấy tâm tình càng nặng nề

Thời tiết âm lãnh này, thùng gỗ dính tuyết cũng dễ khiến bông tuyết tan chảy dính vào dược liệu, sợ nhất là những dược liệu không chịu được ẩm lạnh dễ bị đổi chất và hỏng

Cung Viễn Chủy trước tiên sai người phân loại đơn giản dược liệu, cẩn thận ghi chép, tạm thời gác quy trình vốn có sang một bên, tránh khỏi thùng dược liệu chất đống hỗn loạn chướng mắt lại cản đường

Kim Phục tuyệt không rảnh rỗi

Hắn chỉ huy người, còn không quên nhanh chóng thăm dò tình trạng mới nhất, sau đó lấy tất cả ghi chép chuẩn bị cho Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy khoác áo dày chống lạnh ngồi ở bàn, mắt lạnh nhìn xung quanh một lượt, thấy Kim Phục bước chân vội vàng đi tới chỗ cậu, thuận thế tiếp nhận những ghi chép Kim Phục giao cho cậu

"Chủy công tử, đây là danh sách dược liệu mới nhất chuyển vào Cung môn." Kim Phục giao toàn bộ ghi chép của đám y sư và hạ nhân cho Cung Viễn Chủy

"....Đây là dược liệu Cung môn cần dùng. Trong đó có dược liệu Tuyết cung và Nguyệt cung ở núi sau yêu cầu, được liệt vào cần dùng gấp, ưu tiên xử lý." Kim Phục nói

"Còn nữa, đây là công việc gần đây của y quán." Kim Phục đặt bản ghi chép còn lại lên bàn, sau đó cẩn trọng đưa ra một phong thư cuối cùng

"Phong thư này là Chấp Nhẫn tự tay viết, nghe lão y sư nói, lúc Kim Phồn truyền tin có dặn dò : Nếu chờ được ngài tới thì đưa phong thư này cho ngài." Dứt lời, Kim Phục mới cung kính lui sang một bên

Cung Viễn Chủy nghe vậy có chút kinh ngạc, ưu tiên mở phong thư này ra xem trước

Chỉ thấy nội dung bên trong được tóm tắt, giống như Cung Tử Vũ suy đoán thần kỳ sớm được được sau khi Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn, Cung Viễn Chủy sẽ tự tới y quán giám sát công việc vận chuyển dược liệu, cho nên cũng cố tình để lại công vụ cho Cung Viễn Chủy xử lý, sợ cậu vì quá rảnh rỗi mà cảm thấy tịch mịch, suy nghĩ miên man

Cung Viễn Chủy xem xong thư không nhịn được trừng mắt, lẩm bẩm, "Cung Tử Vũ bị điên sao !"

Một đám thị vệ, y sư và hạ nhân ở đây đều nhìn nhau một cái, mãi tới khi một ảnh mắt lạnh lùng như có thể giết người của Cung Viễn Chủy đảo qua, dọa sợ bọn họ lập tức cúi đầu run rẩy

Cung Viễn Chủy lật vài lần bản ghi chép Kim Phục vừa đặt ở trên bàn rất nhanh, xem xong, Cung Viễn Chủy lông mày nhíu chặt, tâm tình thực sự không tính là tốt. Chỉ thấy mọi người thấp thỏm, cúi đầu chờ đợi bị mắng bất cứ lúc nào

Cung Viễn Chủy tức giận nói, "Nguyệt trưởng lão mấy canh giờ trước đã phái người mấy lần tới giục việc chuyển dược liệu tới núi sau. Sao tới bây giờ những dược liệu dùng gấp này vẫn chất đống ở đây ?"

"Các ngươi đều làm cái gì vậy ?! Ai nói cho ta, các ngươi cả sáng nay, đều làm cái gì ?!" Cung Viễn Chủy tức giận tới ném đống ghi chép ra, đập ở trên mặt đất lạnh như băng, khiến mọi người giật mình kinh hãi

Mọi người lập tức quỳ xuống nhận sai

Cung Viễn Chủy sắc mặt cực kỳ âm trầm, ánh mắt đằng đằng sát khi đảo qua mọi người

"Nguyệt trưởng lão tự mình ra ngoài Cung môn tới cứ điểm ở Cựu Trần sơn cốc kiểm tra dược liệu, tốn nhiều thời gian, tinh lực như vậy mới rốt cuộc ghi chép xong. Kết quả, hừ, các ngươi thì hay rồi, quả thực dựa vào bản lĩnh của mình làm cho hắn gần như vô công. Những thùng dược liệu vốn đã cẩn thận sắp xếp cứ như vậy bị các ngươi tách ra lung tung mà chất đống, đồ đạc hỗn loạn, làm việc rối tinh rối mù ! Mấy người các ngươi cũng thật giỏi !"

Cảm thấy Cung Viễn Chủy bị chọc giận không nhẹ, Kim Phục không nhịn được đúng lúc mở miệng nhắc nhở, "Chủy công tử, sức khỏe của ngài còn chưa khỏi hoàn toàn. Thân thể làm trọng, đừng để động khí làm tổn thương bản thân, mất nhiều hơn được."

"Hừ." Cung Viễn Chủy lười để ý tới Kim Phục, chỉ siết chặt bản ghi chép trên tay, cẩn thận đọc

Một lúc sau, Cung Viễn Chủy cuối cùng nhanh chóng nắm rõ tình huống

Cậu cao giọng điểm tên, đặc biệt gọi mấy người bình thường trợ giúp đắc lực trong y quán, trước tiên dựa theo danh sách dược liệu cần dùng gấp của Nguyệt cung và Tuyết cung ở núi sau mà sắp xếp ra, nếu có dược liệu tách rời khỏi thùng thì phải đóng gói lại lần nữa

Dược liệu quý giá, lấy được không dễ

Cung Viễn Chủy cũng không muốn lãng phí, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi

Lo trái lo phải, Cung Viễn Chủy không quá yên tâm, tự mình dẫn theo mấy người, xử lý công việc một cách trật tự

Tất cả dược liệu đưa vào Cung môn, theo lẽ thường đều cẩn phải ghi chép và bảo quản cẩn thận, thậm chí saui khi phân chia số lượng, vận chuyển thế nào, cũng phải ghi lại tỉ mỉ

Nguyệt trưởng lão biết rõ những quy trình này, từ hôm qua kiểm tra, kỳ thực cũng đã làm bảy tám phần

Trái lại không nghĩ tới, vì Cung Viễn Chủy không ở y quán, hơn nữa Giả quản sự trước đây ở y quán cũng không còn, kết quả khiến người của y quán như ruồi mất đầu, chuyển từng thùng vào y quán không ngừng, cuối cùng cư nhiên biến công việc đơn giản thành một đống hỗn loạn

Còn nữa, lão y sư được Cung Tử Vũ tạm thời giao làm quản lý kia cũng không dám gánh trách nhiệm, dường như cố tình kéo dài công việc, chỉ muốn cầu may tiếp tục chờ Cung Viễn Chủy xuất hiện

Công việc giám sát và chỉ huy này kỳ thực cũng không phải là nhiệm vụ thoạt mái gì

Dù sao mỗi việc có một cách thức riêng

Về lão y sư, bảo ông bốc dược, khám bệnh còn được, nhưng bảo ông quản lý và phân chia, đây quả thực cũng quá làm khó lão y sư rồi

Đáng tiếc sau khi Giả quản sự mất, vị trí thiếu sót này vì không có người thích hợp mà chỉ có thể tạm thời để trống

Cung Viễn Chủy vốn tự mình kiêm nhiều chức, vất vả tự mình xử lý

Nhưng không nghĩ tới lần này gặp phải một số chuyện phát sinh, mới dẫn tới chính sự bị trì hoãn

Đối với cái này, cho dù Cung Viễn Chủy không nói rõ, cũng không thể hiện ra ngoài

Nhưng kỳ thực trong lòng Cung Viễn Chủy cũng không có tư vị

Cậu từ nhỏ được Cung Thượng Giác nghiêm khắc dạy dỗ thành người đứng đầu một cung, yêu cầu với bản thân rất cao

Bây giờ vì việc riêng của mình mà chậm trễ công vụ, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm thấy áy náy và tự trách

Từ lúc cậu tiếp quản Chủy cung và y quán tới nay, thực ra tận trung với công việc, không lười biếng lấy một khắc, cực lực giữ gìn danh dự bản thân quản lý rất tốt bao lâu nay, cũng quyết không để cho y quán và Chủy cung mình làm chủ sự xảy ra sai sót gì bị người đàm tiếu

Lúc này, mơ hồ nhận ra Cung Viễn Chủy lo lắng, Kim Phục không nhịn được mở miệng ôn nhu nhắc nhở, "Chủy công tử, bình tĩnh mà làm."

Đây là một trong những bí quyết chấp chưởng Cung Thượng Giác bình thường dạy Cung Viễn Chủy

Kim Phục hầu hạ lâu ngày bên cạnh hai huynh đệ bọn họ, đương nhiên cũng học được một chút

Lúc này thấy sắc mặt Cung Viễn Chủy ngưng trọng, muốn nhắc nhở làm dịu đi tâm tình của đối phương

Cung Viễn Chủy mím môi, nhẹ nhàng liếc Kim Phục một cái, tuy không mở miệng nói, lại nhẹ nhàng gật đầu

Kim Phục trên mặt mang theo ý cười, tiếp tục làm việc

Cung Viễn Chủy lần nữa sửa lại tâm tình và suy nghĩ, cũng bắt đầu bắt tay vào làm việc

Trong đó Cung Viễn Chủy lo lắng nhất vấn đề dược liệu biến chất, phương thức bảo quản mỗi loại dược liệu đều có yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc

Đợi mọi người nhanh chóng kiểm tra xong tất cả thùng dược liệu, cũng chuẩn bị gần xong dược liệu dùng gấp chuẩn bị đưa tới các cung, Cung Viễn Chủy ra lệnh mọi người khuân những dược liệu trân quý còn lại tới phòng kho theo chỉ định, cẩn thận bảo quản

Đồng lòng hợp lực bận rộn một lúc, rốt cuộc dưới sự cố gắng một lúc, cảnh tượng trong y quán khác biệt rất lớn với vừa rồi

Lúc này, tuy y quán đông người, thùng dược liệu cũng vẫn xếp thành đống, nhưng khiến người cảm giác đâu vào đấy

Cung Viễn Chủy lúc này hơi hòa hoãn, nhấc mắt nhìn mọi người duy trì trật tự làm việc, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều

"Chủy công tử, uống chút trà nóng nhuận họng, ấm người đi." Kim Phục bận rộn còn không quên rót cho Cung Viễn Chủy một chén trà nóng

"Bị bọn họ chọc giận tới nóng người rồi, một chút cũng không lạnh." Cung Viễn Chủy buồn bực nói

Kim Phục khó hiểu có chút buồn cười, nhưng vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Chủy công tử, sức khỏe quan trọng hơn. Nếu Giác công tử biết ngài không nghỉ ngơi tốt, trái lại tới đây còn bận tới bận lui, còn suýt nữa bị chọc tức hỏng người, ngài ấy nhất định sẽ rất lo lắng."

Vừa nghe thấy Kim Phục nhắc tới ca ca Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy vốn muốn nổi tính tình liền dập tắt không ít

Lúc này trong lòng Cung Viễn Chủy đầu còn có tức giận, còn lại bất quá chỉ là phiền muộn nhàn nhạt

Cung Viễn Chủy cầm chén trà, vừa chuẩn bị muốn uống mấy ngụm trà nóng, lại bị giọng nói đột nhiên làm cho động tác dừng lại

"Chủy công tử, dược liệu Nguyệt cung và Tuyết cung cần gấp đã chuẩn bị xong. Mời ngài xem qua." Một lão y sư tới xin chỉ thị

Cung Viễn Chủy buông trà nóng còn chưa kịp uống, đứng dậy đi theo lão y sư kiểm tra dược liệu

Bình thường Cung Viễn Chủy không quen với công việc kiểm tra, cũng không kiểm tra toàn bộ dược liệu chuyển ra từ y quán

Nhưng dù sao dược liệu lúc này đều muốn đưa tới Tuyết cung và Nguyệt cung, trong lòng cậu biết rõ liên quan tới Tuyết Trùng Tử, đương nhiên sẽ đặc biệt để tâm, muốn tự thân tự lực kiểm tra từ tốt hơn

Ngay lúc Cung Viễn Chủy bận rộn kiểm tra dược liệu, thị vệ canh gác bên ngoài y quán đột nhiên báo

Nhưng lúc thông báo lại chần chờ một lúc mới nói ra, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy hoang mang

"Chủy công tử, bên ngoài có... "thị phó" cầm lệnh bài Nguyệt cung của Nguyệt trưởng lão tới cầu kiến."

Nghe thị vệ thông báo, Cung Viễn Chủy mặt không đổi sắc nhẹ nhàng hỏi, "Lần này và mấy lần trước tới giục việc dược liệu, chẳng lẽ không phải cùng một người ?"

"Thưa Chủy công tử, quả thực không phải cùng một người. Mấy lần trước tới y quán kiểm tra việc chuyển dược liệu, bất quá là thị vệ hoàng ngọc bên cạnh Nguyệt trưởng lão. Nhưng lần này người tới, thoạt nhìn rất lạ. Tuy hắn tự xưng là thị phó, nhưng y phục lại là thường phục tương đối quý giá, khí chất và cách nói chuyện cũng không giống hạ nhân hay thị vệ bình thường, thậm chí còn cầm lệnh bài thuộc về riêng Nguyệt trưởng lão...."

Nghe vậy, Cung Viễn Chủy và Kim Phục nhìn nhau một cái. Cung Viễn Chủy khẽ nhướn mày, Kim Phục lập tức hiếu ý, tự mình đi ra ngoài tìm hiểu trước

Y quán hôm nay vừa chuyển vào dược liệu quý, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn

Cung Viễn Chủy vì hạ lệnh đề phòng nghiêm ngặt, tránh người nhân lúc tới làm loạn

Cung Viễn Chủy tiếp tục việc kiểm tra dược liệu, lại có chút không yên lòng, phân tâm dỏng tai chú ý động tĩnh bên ngoài

Lúc này, Kim Phục đứng ở cửa, cẩn thận quan sát Tuyết Lượng lạ hoắc

Không chờ Kim Phục mở miệng, Tuyết Lượng nhìn thái độ của đám thị vệ xung quanh thập phần kính trọng với Kim Phục, thầm nghĩ địa vị của Kim Phục chắc chắn cao hơn một bậc, vội vàng mở miệng giới thiệu cũng nói rõ mục đích tới

"Tiểu nhân tới từ núi sau, phụng lệnh của Nguyệt trưởng tới tới hỏi chuyện chuyển dược liệu. Đại nhân, không biết có tiện cho ta vào y quán, nhanh chóng lấy dược liệu Nguyệt trưởng lão cần dùng gấp không ?" Tuyết Lượng nói vội vàng, thái độ cũng coi như thành thật

Cho dù Kim Phục không nhận ra đối phương, lại thực sự nhận ra lệnh bài của Nguyệt trưởng lão ở trên tay đối phương

Bình thường người có lệnh bài của Nguyệt trưởng lão, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy bản tôn, vốn nên lấy lễ mà đối đãi, không thể chậm trễ

Nhưng không khéo hôm nay y quán bị Cung Viễn Chủy hạ lệnh canh chừng nghiêm ngặt, hơn nữa người thoạt nhìn xa lạ như Tuyết Lượng này, đương nhiên bị thị vệ ngăn lại

Tuyết Lượng rất gấp gáp, nhưng phát hiện Kim Phục dường như vẫn nghi hoặc về thân phận của hắn, lúc này cung kính hai tay dâng lên lệnh bài của Nguyệt trưởng lão, "Đại nhân, ngài có thể cẩn thận kiểm tra thật giả. Đây thực sự là lệnh bài Nguyệt trưởng lão tự tay giao cho ta ! Thiên chân vạn xác, tuyệt không giả vờ !"

Kim Phục cầm lệnh bài cẩn thận kiểm tra thật giả, quả thực phát hiện đây là lệnh bài của Nguyệt trưởng lão, không khỏi nhanh chóng trả lại lệnh bài cho Tuyết Trùng, chắp tay cung kính, "Vừa rồi đắc tội, xin công tử đừng để tâm."

Tuyết Lượng lãng phí thời gian nhiều như vậy, lúc này trong lòng sớm nóng như lửa đốt

Hắn không quan tâm nhiều lễ nghi vô nghĩa như vậy, phất tay áo nói, "Đại nhân, tiểu nhân không phải là công tử giả.... Xin hỏi, bây giờ y quán không cho vào sao ? Nhưng ta thực sự có chuyện gấp, có thể sắp xếp chút không ? Nguyệt trưởng lão bảo ta bất luận thế nào cũng phải chuyển tất cả dược liệu về Tuyết cung núi sau trong vòng nửa canh giờ nữa !"

Kim Phục khẽ thở dài, nói, "Không phải ta không cho huynh vào. Nhưng vị công tử này.... như huynh thấy, chúng ta còn đang kiểm tra dược liệu, lúc này bên trong thực sự hỗn loạn, tạm thời không tiện để vào. Không thì, chờ chúng ta chuẩn bị xong, nhất định sẽ nhanh chóng phái người đưa dược liệu tới Tuyết cung ----"

Kim Phục vốn nghĩ sự vụ ở y quán còn chưa thu dọn xong, cũng chỉ có thể kiên trì từ chối

Lại không nghĩ tới Tuyết Lượng nghe xong, hai mắt nhất thời ngậm nước, dường như càng khẩn trương, lo lắng

Tuyết Lượng đang muốn mở miệng giải thích với Kim Phục, bên tai lại truyền tới giọng nói không giận mà uy của Cung Viễn Chủy

"Kim Phục, cho hắn vào đi !" Sau một câu vô cùng đơn giản, mọi người ở đây lập tức không tiếng động mà nhường đường

Tuyết Lượng có chút kinh ngạc, hắn vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, theo tiếng nhìn lại, thấy bên mặt tinh xảo của Cung Viễn Chủy mặc áo choàng dày đứng lặng trước một đống thùng dược liệu

Tuyết Lượng hai mắt sáng bừng, người cũng hoàn toàn ngây ngốc

Người có thể ra lệnh lại khí thế lấn người ở y quán như vậy, hơn phân nửa là người mà công tử Tuyết Trùng Tử nhà mình tâm tâm niệm niệm đi !

"Nếu Chủy công tử cho huynh vào, vậy đừng thất thần nữa. Vừa rồi huynh không phải nói chuyện này rất gấp sao ? Công tử, mời lối này." Kim Phục ra hiệu, chủ động dẫn Tuyết Lượng vào y quán

Tuyết Lượng vội gật đầu cảm tạ, sắc mặt vui mừng đi theo Kim Phục vào, cuối cùng đi tới trước mặt Cung Viễn Chủy

"....Chủy, Chủy công tử ?" Tuyết Lượng có chút chần chờ gọi một tiếng

Cung Viễn Chủy dừng lại công việc kiểm tra dược liệu, trái lại đem ánh mắt dừng ở trên người Tuyết Lượng

Vừa rồi nghe thị vệ nói không quá rõ ràng, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, Cung Viễn Chủy cũng có thể có chút hiểu vì sao thị vệ chần chờ, cũng có thể hiểu vì sao Kim Phục do dự gọi đối phương là công tử

Người trước mắt này quả thực khiến người cảm thấy không quá giống với những thị vệ khác, thậm chí y phục cũng thanh nhã cao quỹ, thoạt nhìn như là công tử thanh nhã

"Nguyệt trưởng lão bảo ngươi tới ?" Cung Viễn Chủy hỏi

"Vâng ! Nguyệt trưởng lão vốn muốn ta đi Nguyệt cung lấy dược liệu. Nhưng không nghĩ thị phó của Nguyệt cung nói y quán vẫn chưa đưa dược liệu tới, ta chỉ phải đổi hướng tới y quán hỏi về chuyện dược liệu." Tuyết Lượng cung kính chắp tay nói, "Chủy công tử, xin ngài nhanh chóng cho phép ta mang dược liệu cần thiết về Tuyết cung đi. Không thì chỉ sợ công tử nhà ta...." Tuyết Lượng nói tới đây, nghẹn ngào khó hiểu

Tuyết Lượng, "Nói chung, Nguyệt trưởng lão dặn dò ta trong vòng một canh giờ phải đưa toàn bộ dược liệu bình an quay về Tuyết cung. Nhưng ta vừa rồi đi Nguyệt cung, đã trì hoãn không ít thời gian. Bây giờ chỉ còn lại chưa tới nửa canh giờ, vẫn phải xin Chủy công tử giúp đỡ, không thì ta sợ thân thể công tử nhà ta không chịu được nữa. Thật không dám giấy, công tử nhà ta đột nhiên phát bệnh, nguy hiểm tới tính mạng, may mà Nguyệt trưởng lão đúng lúc chữa trị mới có thể nhặt về một mạng. Bây giờ, nếu không đưa dược liệu quay về kịp thời, ta sợ nếu công tử nhà ta phát bệnh nữa.... chỉ sợ sẽ.... lành ít dữ nhiều."

Cung Viễn Chủy thấy vậy chỉ cảm thấy trong lòng kỳ quái, dường như lập tức nghĩ tới cái gì đấy, không nhịn được run giọng hỏi, "Công tử nhà ngươi.... là ai ?"

"Thưa Chủy công tử, tiểu nhân tới từ Tuyết cung, công tử nhà ta đương nhiên là người đứng đầu Tuyết cung ---- Tuyết Trùng Tử !" Tuyết Lượng nói

Lời này vừa nói ra, không chỉ Cung Viễn Chủy hoàn toàn ngây người, ngay cả Kim Phục và những người khác trong y quán cũng giật mình nhìn nhau

Quan hệ vi diệu của Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử, mọi người đều hiểu chỉ là không nói ra ngoài

----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro