Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Cung Viễn Chủy thoáng cái lấp đầy bóng dáng Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử luôn ngây ngốc, cả người tỏa ra biểu tình sầu bi

Tuyết Trùng Tử sẽ cười với cậu, nói chuyện với cậu, cùng cậu ngắm bình minh

Tuyết Trùng Tử cũng sẽ đánh cược, đấu võ mồm với cậu. Tuyết Trùng Tử mang theo khí thế khiếp người ngăn cản cậu làm chuyện nguy hiểm

Nhưng đồng thời, cũng là Tuyết Trùng Tử bộ dạng ốm yếu....

Tuyết Trùng Tử khiến người khó quên như vậy, cuộc sống của y nên muôn màu muôn vẻ, sao có thể dừng vào lúc này ?

Cung Viễn Chủy từng nghĩ rất nhiều lần, nếu sau này tới lúc thành niên, chờ cậu tới Tuyết cung ở núi sau tham gia thử thách, cậu cũng chỉ muốn Tuyết Trùng Tử tự mình kiểm tra, cậu cũng chỉ muốn nhận được sự tán thành của Tuyết Trùng Tử

Nghĩ như vậy, trong lòng Cung Viễn Chủy càng khó chịu một cách khó hiểu

"Tuyết Trùng Tử rốt cuộc thế nào ? Y bây giờ tốt hơn chưa ?" Cung Viễn Chủy vội vàng hỏi, thái độ vốn lãnh đạm, ngạo nghễ đột nhiên thay đổi, ngay cả hai mắt cũng đỏ bừng phiếm nước

Tuyết Lượng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức trả lời đúng sự thật, "Công tử nhà ta tạm thời không sao. Bất quá, Nguyệt trưởng lão nói, nếu dược liệu không nhanh chóng mang về, hậu quả sẽ không chịu được."

Dứt lời, Tuyết Lượng lấy ra dược đan trong cổ tay áo đưa cho Cung Viễn Chủy

"Chủy công tử, tình huống của công tử nhà ta thực sự không thể chờ nữa. Như vậy, không bằng xin ngài cho ta mang những dược liệu trong này về Tuyết cung dùng gấp trước, được không ? Thực sự sắp hết thời gian rồi ! Xin ngài thương xót !" Tuyết Lượng nói xong định quỳ xuống hành đại lễ với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy hồi thần từ trong hoảng hốt, mới bất tri bất giác nhanh chóng ngăn cản, sau đó một tay kéo lại Tuyết Lượng thoạt nhìn xấp xỉ tuổi với mình, "Ngươi đang làm cái gì vậy ? Quỳ làm gì ? Đứng lên cho ta !"

Nhìn gương mặt có chút ủy khuất của Tuyết Lượng, Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, nhìn dược đan trong tay một lượt rất nhanh, lại hỏi Tuyết Lượng, "Ngươi phân biệt được dược liệu không ?"

Tuyết Lượng vội gật đầu, "Tiểu nhân bất tài, nhưng mặc dù không tinh thông như Nguyệt trưởng lão, cũng vẫn có thể phân biệt được dược liệu đơn giản."

"Ngươi có thể nhận ra dược liệu Nguyệt trưởng lão và Tuyết cung của các ngươi cần trong đống dược liệu này không ?" Cung Viễn Chủy xác nhận lại lần nữa

Sau đấy, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh, bảo Tuyết Lượng không cần khiêm tốn, chỉ cần trả lời thành thật có hay không

Dù sao việc chuyển dược liệu cấp bách, nhưng bây giờ nhân lực không đủ, sự vụ lại nhiều, một mình Cung Viễn Chủy cũng khó có thể hoàn thành công việc nặng như vậy

Tuyết Lượng nghiêm túc suy nghĩ rất nhanh, lập tức đáp lại, "Được ! Ta có thể nhận biết được tất cả dược liệu !"

Mấy ngày nay Tuyết Lượng cần cù bù thông minh, vì có thể giúp Nguyệt trưởng lão chăm sóc Tuyết Trùng Tử, hắn cũng học rất nhiều, trước đấy còn từng được Nguyệt trưởng lão khen ngợi, bây giờ cũng có thể đảm đương một phần

"Vậy thì được !" Cung Viễn Chủy quay đầu ra lệnh với Kim Phục, "Kim Phục, ngươi thay ta đi cùng hắn, tiếp tục kiểm tra cẩn thận dược liệu còn lại chuẩn bị chuyển ra, đừng để xảy ra sai sót !"

"Vâng, Chủy công tử." Kim Phục lập tức kéo Tuyết Lượng còn đang có chút ngây ngốc sang một bên, bắt đầu chuẩn bị để đối phương giúp đỡ kiểm tra dược liệu

Sắc mặt Cung Viễn Chủy nghiêm túc, cao giọng nói với mọi người ở đây, "Đều nghe rõ cho ta ! Tất cả vực dậy tinh thần, phối hợp thật tốt với vị công tử này kiểm tra dược liệu cho ta ! Nếu dám nói năng lỗ mãng hay chậm trễ công việc, đầu tiên xử trí theo cung quy, sau đấy để ta thử độc !"

Nghe xong lời uy hiếp này, mọi người đều bị dọa tới mất hồn mất vía

Bọn họ đâu dám không nghe theo, lập tức cung kính hành lễ nghe lệnh

Tuyết Lượng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho há hốc miệng, cùng lúc đó, hắn cũng phát hiện Cung Viễn Chủy cầm dược đan vừa rồi hắn đưa cho cậu, người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt

Tuyết Lượng dường như có chút sốt ruột, nhưng chỉ thấy Kim Phục nhẹ giọng nhắc nhở, "Nếu chuyện vận chuyển dược liệu gấp như vậy, nhưng bất đắc dĩ nhân lực y quán có hạn, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này, nhờ huynh vất vả giúp đỡ kiểm tra những dược liệu này."

"Những dược liệu này đều là chuẩn bị đưa tới núi sau sao ?" Tuyết Lượng hỏi

Kim Phục lập tức gật đầu đáp, "Phải."

"Vậy Chủy công tử đâu ?" Tuyết Lượng nhíu mày hỏi

"Xin đừng lo lắng. Chắc là Chủy công tử đã đi xử lý trước, nhất định bảo đảm thỏa mãn tất cả yêu cầu của Tuyết cung." Kim Phục nói

Tuyết Lượng cuối cùng thở ra một hơi, nhưng vẫn mơ hồ bất an, dù sao nửa canh giờ nói nhanh không nhanh, nhưng nói chậm cũng không chậm

Chỉ sợ hắn cố gắng làm xong việc ở đây, vẫn không kịp quay về Tuyết cung trong thời hạn....

Trong lòng Tuyết Lượng không ngừng lo lắng, ngay lúc hắn mất hồn mất vía, tiếng của Kim Phục lại đúng lúc truyền tới

"Công tử, xin nhanh chóng bắt đầu công việc đi ! Đừng trì hoãn chuyện quan trọng." Kim Phục nói

Tuyết Lượng nhất thời bị một lời đánh thức, lúc này mới lập tức bắt đầu làm việc

Tuy vậy, Tuyết Lượng vẫn không nhịn được nói với Kim Phục, "Kỳ thực ta cũng bất quá là một thị phó bình thường, huynh có thể gọi ta là Tuyết Lượng là được, đừng gọi ta là công tử."

Nói thật, Tuyết Lượng đặc biệt mất tự nhiên với xưng hô quá kính trọng này

Kim Phục cẩn thận nhìn Tuyết Lượng từ trên xuống dưới một cái, chỉ lộ ra ý cười khó có thể nói thành lời

Dù sao theo hắn thấy, núi trước và núi sau không có mấy thị phó có thể mặc thường phục hầu hạ chủ tử, càng gần như không có thị vệ nào có thể dễ dàng cầm lệnh bài của trưởng lão đi qua đi lại

Tuy Kim Phục không quá hiểu với chuyện của núi sau, nhưng mơ hồ cảm giác được thân phận không tầm thường của người này

Cho dù là thân phận thị phó cũng vậy, nghĩ tới chắc chắn cũng không phải là sự tồn tại bình thường

Sau đấy, Kim Phục chỉ vào thùng dược liệu chất đống, nhẹ nhàng nhắc nhở, "Sớm làm xong việc, có thể sớm đưa dược liệu tới Tuyết cung. Nếu Chủy công tử đã hạ lệnh, vậy xin công tử không cần nhiều lời nữa, ta sẽ tận lực giúp đỡ huynh hoàn thành công việc."

Tuyết Lượng mím môi, lúc này quả thực không quấn quýt nữa, chỉ chăm sóc kiểm tra dược liệu

Đồng thời, Cung Viễn Chủy cầm dược đan Tuyết Lượng vừa đưa cho cậu chạy khắp các phòng, sắc mặt ngưng trọng lấy ra ghi chép cách chữa trị mình trước đây từng chuẩn bị cho Tuyết Trùng Tử, cẩn thận so sánh những dược phương này

Một lúc sau, Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, trong lòng bất an lẩm bẩm, "Quả nhiên vẫn dùng tới cách chữa trị mạo hiểm này...."

Từng xem dược phương Nguyệt trưởng lão phối, cảm nhận được tình trạng sức khỏe của Tuyết Trùng Tử còn bất ổn hơn mình tưởng tượng, Cung Viễn Chủy trong lòng không yên

Cậu nghĩ rất nhanh, sau đó lại cầm bút nhanh chóng viết vài chữ lên giấy trắng

Sau đấy, cậu nhanh chóng chạy xuống tầng, lấy ra một phần đưa cho một y sư

"Giúp ta lấy mấy dược liệu theo những dược phương này, cẩn thận chút ! Vạn nghìn lần không thể xảy ra sai sót !" Cung Viễn Chủy trầm giọng phân phó

Sau đấy, Cung Viễn Chủy lại tự mình dựa theo mấy dược phương khác, dùng tốc độ cực nhanh bốc dược

Thấy Cung Viễn Chủy và y sư kia bận rộn ở tủ dược liệu, những người còn lại đương nhiên không dám cản trở, tự giác lui xuống

Rất sợ không cẩn thận cản đường, tới lúc đó làm chậm trễ chuyện của Cung Viễn Chủy sẽ bị tính sổ

Tuyết Lượng và Kim Phục ở phòng cách vách, chờ tiến vào trạng thái làm việc, Tuyết Lượng suy nghĩ nhanh nhẹn, hiệu suất rất tốt

Mấy y sư được Kim Phục gọi tới giúp đỡ Tuyết Lượng, đều lộ ra kinh ngạc, khen không dứt lời

Thực sự không thể nghĩ được đối phương tuổi còn trẻ, cư nhiên có thể nắm rõ những dược liệu này như lòng bàn tay

Tuyết Lượng tiện tay gọi một y sư bên cạnh, "Đây.... Xin giúp ta tìm thêm một thùng tới. Dựa theo dược đan của Nguyệt trưởng lão, ngài ấy còn cần thêm một thùng dược liệu này ---- A, phải rồi ! Có thể xin các huynh giúp ta thuận tiện ghi tên bên ngoài những thùng dược liệu này, tiện ta sau này tìm có thể tiết kiệm thời gian không."

Mấy y sư dưới sự chỉ huy của Tuyết Lượng, bắt đầu thuần thục làm việc, tiến độ bắt đầu có tiển triển càng nhanh hơn

Sau đấy, Tuyết Lượng cầm bút Kim Phục đưa cho hắn, dụng tâm viết lại ghi chép rất nhanh

Mọi người đang bận rộn làm việc, tạo thành một sự phối hợp rất ăn ý, khoảng cách dường như kéo gần lại không ít

Lúc này, đột nhiên mấy y sư và hạ nhân thoáng như bất tri bất giác nhận ra Tuyết Lượng

"Công tử, ta vừa rồi không nhận ra, nhưng bây giờ luôn cảm thấy huynh thoạt nhìn quen mắt. Mấy ngày trước đấy, có phải huynh cũng từng tới y quán rồi không ? Bất quá lúc đấy, huynh không phải cầm lệnh bài của Nguyệt trưởng lão, mà là cầm lệnh bài của Tuyết trưởng lão, tới đây nhắc về chuyện dược liệu và tìm hiểu chuyện về Chủy công tử...."

"A, đúng đúng...." Tuyết Lượng xấu hổ, nghĩ thầm mình vừa rồi sốt ruột vào y quán sao không bị người nhận ra, vào thời điểm kỳ quái này lại bị người nhận ra

Kim Phục ở một bên nghe vậy chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, không nhịn được mở miệng hỏi, "Công tử, huynh từng tới đây hỏi về chuyện của Chủy công tử ?"

Tuyết Lượng hơi ngừng lại, mặt lộ vẻ khó xử. Sau đấy, hắn cố tình chuyển chủ đề, vội vàng hỏi, "Kim thị vệ ! Mấy thùng kia đã xác nhận không có vấn đề. Có thể xin chỉ thị của Chủy công tử, phái người giúp đỡ đưa tới lối vào núi sau trước được không ? Ta vừa rồi đã sắp xếp thị vệ hoàng ngọc ở đó. Chỉ cần các huynh đi, tự sẽ có người tiếp ứng."

Kim Phục dừng một chút, lúc đang muốn hỏi Cung Viễn Chủy, đúng lúc thấy Cung Viễn Chủy đi ra từ phía sau tường

Chỉ thấy trên tay Cung Viễn Chủy có mấy dược phương khác nhau

"Chủy công tử ?"

Kim Phục bước nhanh qua, đang muốn báo cáo nhanh chóng tiến độ công việc bây giờ cho Cung Viễn Chủy, lại thấy Cung Viễn Chủy giơ tay ra hiệu, gọi thị vệ bên ngoài vào giúp đỡ khuân vác

Trong lòng Tuyết Lượng tính toán canh giờ, chắc là tới kịp, cuối cùng mới yên tâm không ít

Cung Viễn Chủy mang theo ánh mắt săm soi nhìn chằm chằm Tuyết Lượng, đột nhiên hỏi, "Ngươi tên là gì ?"

"A ?" Tuyết Lượng vội dừng lại công việc, theo bản năng hơi cúi đầu với Cung Viễn Chủy, "Thưa Chủy công tử, tiểu nhân họ Tuyết, tên một chữ Lượng."

"Tuyết Lượng ?"

"Vâng, tiểu nhân tên là Tuyết Lượng."

"Ừ." Cung Viễn Chủy bĩu môi, đi vài bước tới, ánh mắt thâm trầm bắt đầu xem xét những thùng dược liệu đã được sắp xếp chỉnh tề, tâm tình coi như dịu đi không ít

"Được rồi, ngươi giúp tới đây là được rồi. Cầm lấy." Cung Viễn Chủy đưa mấy dược phương trên tay cho Tuyết Lượng, phân phó, "Đây là dược phương vừa rồi ngươi đưa cho ta. Dược khác nhau đều đã được sắp xếp, một lúc nữa ta sẽ bảo người cùng đưa tới Tuyết cung, ngươi bảo thị vệ hoàng ngọc nhận ở lối vào là được. Còn có những dược phương này, là ta viết.... Ngươi mang về cho Nguyệt trưởng lão xem, hỏi ý kiến của hắn. Nếu thích hợp, có thể suy xét dùng cho Tuyết Trùng Tử."

Tuyết Lượng kinh ngạc, vội vàng nói cảm ơn

"Còn không mau đi ? Đừng chậm trễ thời gian, cũng đừng để công tử nhà ngươi chờ lâu. Ngươi và thị vệ mang những dược liệu đã sắp xếp xong này quay về Tuyết cung trước. Thùng dược liệu còn lại, ta sẽ tiếp tục sai người đưa đi, chắc chắn sẽ không lỡ canh giờ Nguyệt trưởng lão muốn."

"Vâng.... Đa tạ Chủy công tử giúp đỡ ! Vậy ta quay về trước." Tuyết Lượng đang muốn rời đi, người cũng chạy tới cửa rồi, lại đột nhiên vội vàng chạy về

Cung Viễn Chủy tự hỏi có phải hắn quên cái gì không, trong lòng có chút lo lắng đang muốn mở miệng, lại không nghĩ tới Tuyết Lượng đột nhiên xấu hổ, đường đột nói, "Chủy công tử, tiểu nhân có một thỉnh cầu quá đáng.... Không biết có thể...."

Cung Viễn Chủy phiền nhất người khác nói ngập ngừng, lúc này trong lòng vẫn đang lo lắng cho tình huống an nguy của Tuyết Trùng Tử, rất sợ Tuyết Lượng lỡ thời gian

Cậu đang muốn tức giận, lại thấy Tuyết Lượng thấp thỏm chỉ chuông treo trên tóc cậu

"Ta.... có thể.... xin công tử.... thưởng cho ta.... một cái chuông không ?" Tuyết Lượng đỏ bừng mặt, ấp úng nói

"Ngươi nói cái gì ?!" Cung Viễn Chủy cho rằng mình nghe nhầm

Lúc này, toàn bộ người trong y quán cũng kinh ngạc không thôi, không nhịn được dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Tuyết Lượng

Dù sao bất luận trong Cung môn này ai lớn mật hơn đi nữa, cũng không dám vọng tưởng tới đồ cá nhân của người đứng đầu một cung đi ?!

Nhưng Tuyết Lượng này lại nói ra lời dọa người như vậy, cư nhiên đưaa ra thỉnh cầu kỳ quái khiến người không hiểu nổi

"Chỉ một cái chuông ! Không dám xin nhiều. Một cái chuông, chỉ một cái chuông thôi.... Được không ?" Giọng nói của Tuyết Lượng gần như cầu xin, "Chủy công tử...."

Cung Viễn Chủy vốn định từ chối lời thỉnh cầu hoang đường này của hắn, nhưng trong lòng lại sợ chậm trễ việc chuyển dược liệu, cũng lười tốn nhiều lời với Tuyết Lượng

Tuy lời thỉnh cầu đặc biệt thái quá lại vớ vẩn, nhưng dù sao Tuyết Lượng này cũng là thuộc hạ của Tuyết Trùng Tử, cho dù Cung Viễn Chủy không bằng lòng, cũng phải xem phân lượng của Tuyết Trùng Tử

Chỉ là không biết tại sao bên cạnh Tuyết Trùng Tử lại có một người kỳ quái như vậy....

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy rút đao nhỏ tùy thân bên hông ra, rất nhanh chém một cái, một chiếc chuông nhỏ theo tiếng rơi xuống

Cung Viễn Chủy mặt không đổi sắc đưa chuông cho Tuyết Lượng

Tuyết Lượng vốn bất ngờ vạn phần, muốn nói cảm tạ, lại không nghĩ nhìn thấy gương mặt vật sống chớ lại gần của Cung Viễn Chủy, giống như một người hoàn toàn khác

Lúc này ánh mắt Cung Viễn Chủy âm hàn, mang theo sát khí lạnh lùng nói, "Hầu hạ công tử nhà ngươi thật tốt cho ta, đừng để làm ra chuyện gì hoang đường làm lỡ chính sự nữa ! Nếu Tuyết Trùng Tử xảy ra sai sót gì, ta lấy ngươi ra mà hỏi !"

Tuyết Lượng theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nghĩ lại có phải mình làm ra chuyện gì tội ác tày trời hay không

Nhìn chuông trong tay, Tuyết Lượng mặc dù có chút ủy khuất bị người hiểu lầm, nhưng vẫn cảm thấy mỹ mãn

"Tiểu nhân khắc ghi lời của Chủy công tử, nhất định chăm sóc tốt cho công tử nhà ta. Còn có chuông này.... tiểu nhân cảm tạ. Chuyện chuyển dược liệu tiếp theo, cũng phải làm phiền Chủy công tử phiền tâm." Tuyết Lượng cung kính, thận trọng cúi đầu cảm tạ, sau đấy mới bước nhanh ra khỏi y quán

Cung Viễn Chủy nhìn bóng lưng của Tuyết Lượng, chỉ cảm thấy trong lòng phiền toái

Cậu cất lại đao vào trong bao, chợt nghe thấy Kim Phục nói

"Chủy công tử, ta thấy hắn không giống người có tâm tư xấu gì. Nhưng.... vì sao hắn lại xin chuông của ngài ?" Kim Phục tò mò hỏi

"Hừ, bất quá là một cái chuông mà thôi. So sánh, bây giờ vẫn nhanh chóng chuyển dược liệu Tuyết Trùng Tử cần đi." Cung Viễn Chủy nói, mặt lạnh đảo qua một đám người ngây ngốc xem kịch, cao giọng tức giận nói, "Đồ nên chuyển thì chuyển, chuyện nên làm thì làm đi ! Không giúp được gì thì cút ra ngoài cho ta ! Đừng ở đây làm chướng mắt ta ---- !"

Mọi người không đoán được Cung Viễn Chủy sẽ đột nhiên nổi tính khí, dường như toàn bộ người nhanh chóng lui xuống

Ngay cả Kim Phục cũng có chút không chuẩn bị kịp tâm lý

"Không phải, Chủy công tử, ngài đừng cưỡng ép đuổi bọn họ như vậy. Đợi kiểm tra xong dược liệu, không phải còn phải bảo bọn họ chuyển tới núi sau sao ----"

"Chờ kiểm tra xong thì gọi bọn họ quay lại là được."

"Chủy công tử...." Kim Phục chỉ cảm thấy vô lực sâu sắc, nhưng càng nhiều là lo lắng khó có thể đè nén

Rõ ràng Cung Viễn Chủy vừa rồi đang tốt, sao đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy

Lúc này, chợt nghe thấy Cung Viễn Chủy vừa rất nhanh kiểm tra dược liệu, còn vừa dùng giọng nói như nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm, "Một cái chuông mà thôi, hắn muốn, ta cho là được. Nhưng, nếu hắn tâm tư bất chính, không đơn thuần, ta không cho phép người như hắn tiếp tục ở bên cạnh Tuyết Trùng Tử."

Kim Phục lúc này mới ý thức được nguyên nhân chính chọc giận Cung Viễn Chủy, trên mặt không khỏi lộ ra ưu sầu, nhẹ giọng nói tiếp, "Vừa rồi, nghe hắn nói chuyện với đám y sư và hạ nhân, ngẫu nhiên biết được hắn mấy ngày trước dường như cũng từng tới y quán, lấy việc hỏi dược liệu để hỏi thăm chuyện của Chủy công tử ngài."

Cung Viễn Chủy nghe vậy hừ lạnh một tiếng, cả người tản ra hàn khí âm trầm, "Biết người biết mặt, không biết lòng."

"Chủy công tử ?" Nhận ra Cung Viễn Chủy tỏa ra sát khí khác thường, Kim Phục lúc này mới cảm thấy không biết từ lúc nào Cung Viễn Chủy cư nhiên nổi lên địch ý nồng đậm với Tuyết Lượng

"Kim Phục." Cung Viễn Chủy khẽ gọi

"Có ta !"

"Nghĩ cách điều tra hắn."

"....Vâng." Kim Phục lo lắng nhìn Cung Viễn Chủy, không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc

Rốt cuộc địch ý của Cung Viễn Chủy đối với Tuyết Lượng, rốt cuộc là từ đâu mà có....?

Là vì cái chuông ?

Hay là vì Tuyết Trùng Tử ở Tuyết cung núi sau ?

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro