Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Cung Viễn Chủy rất vất vả làm xong chuyện chuyển dược liệu tới núi sau, cậu lại tiếp tục xử lý chỗ dược liệu còn lại

Công việc nối tiếp công việc, sau đó mãi tới khi chuyện trong tay đều hoàn thành, cũng đã là lúc chạng vạng

Nhìn cảnh tuyết rơi loạn bên ngoài, vừa rồi bận rộn cũng không cảm thấy bao nhiêu thương cảm, bất an, nhưng bây giờ rảnh rỗi lại chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, phiền muộn

"Không biết tình huống của Tuyết Trùng Tử thế nào rồi.... Sao không có tin tức vậy ?" Cung Viễn Chủy đứng ở cửa y quán lẩm bẩm, "Còn có ca ca.... Cũng không biết huynh ấy bây giờ tới đâu rồi....? Còn đang bôn ba trên đường, hay là đã tới nơi....?"

Kim Phục vừa giám sát mấy hạ nhân dọn sạch y quán xong, nhìn canh giờ, đang chuẩn bị gọi Cung Viễn Chủy ăn cơm, uống dược, ngẩng đầu liền thấy bóng lưng Cung Viễn Chủy tản ra cô tịch, lãnh đạm

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Kim Phục chỉ có thể chậm rãi đi qua

"Chủy công tử, đều bận cả ngày rồi. Ngài nên dùng bữa thôi. Đừng quên, thời điểm uống dược cũng sắp tới rồi." Kim Phục nhắc nhở xong, liền thấy Cung Viễn Chủy rầu rĩ không vui quay đầu nhìn hắn

Cung Viễn Chủy, "Chuyện của ta, ta tự biết sắp xếp. Nhưng còn ngươi, ngươi rốt cuộc lúc nào mới đi giúp ta hỏi tình huống của Tuyết cung núi sau ? Còn nữa, chỗ ca ta cũng không biết có truyền tới tin tức không. Ngươi giúp ta phái người chú ý chỗ Cung Tử Vũ, nếu ca ta truyền tin tức quay về Cung môn, lập tức nói với ta."

"Vâng, Chủy công tử."

Trong lòng Kim Phục thực sự bất đắc dĩ, Cung Thượng Giác mới ra ngoài Cung môn mấy canh giờ, Cung Viễn Chủy đã tâm tâm niệm niệm

Nghĩ cậu chắc chắn sẽ luôn hỏi thăm tình huống của Cung Thượng Giác ở bên ngoài như vậy

Nhưng còn không chỉ vậy, Cung Viễn Chủy không chỉ quan tâm Cung Thượng Giác, còn chú ý tới tình huống của núi sau, nghĩ tới bản thân sợ rằng một khắc cũng không nhàn rỗi

Kim Phục còn đang nghĩ miên man, tiếng của Cung Viễn Chủy lại vang lên

"Kim Phục, còn có tiểu tử tên Tuyết Lượng kia.... Ngươi cũng nhanh chóng tìm người nghe ngóng xem. Hoặc là, ngươi đi hỏi xem Kim Phồn có biết lai lịch người này không. Dù sao Kim Phồn ban đầu là thị vệ hồng ngọc, vốn tới từ núi sau, có thể y biết cũng nhiều hơn chúng ta một chút. Kim Phồn và ngươi có qua lại, nếu ngươi hỏi, nói không chừng có thể hỏi ra chút tin tức có tác dụng." Cung Viễn Chủy cảm thấy hỏi thăm chuyện núi sau từ chỗ Kim Phồn, có lẽ cũng là một điểm đột phá

Tuy Cung Viễn Chủy và Kim Phồn không có giao tình gì, nhưng may mà Kim Phục và Kim Phồn cũng có quan hệ không tệ

Trước đây hai Kim thị vệ cho dù giao tình không tệ, đáng tiếc bất đắc dĩ công tử mà bọn họ phụng dưỡng lại không vừa mắt đối phương, cũng thành ra bọn họ đều tự làm việc của mình, ở trước mặt người khác cố tình xa cách, ở sau lưng cũng cố ý giảm bớt tiếp xúc với đối phương

Bất quá, từ sau khi quan hệ huynh tỷ đệ giữa các chủ tử dần hòa thuận, Kim Phồn và Kim Phục cũng không kiêng kỵ nữa, mặc kệ trước mặt và sau lưng cũng là huynh đệ tốt

"Chủy công tử...." Kim Phục nghẹn một đống lời trong lòng không nói, cuối cùng vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Nếu ngài sốt ruột, vậy ta đương nhiên sẽ nhanh chóng hỏi thăm tin tức. Bất quá, trước đấy, công tử, ngài có phải nên ăn cơm và uống dược không ?"

"Hừ !" Cung Viễn Chủy bĩu môi, gương mặt bất đắc dĩ nhìn Kim Phục

Kim Phục chỉ cười, "Dù sao trước khi Giác công tử ra ngoài cũng dặn dò, ta không dám không nghe. Đa tạ Chủy công tử thông cảm và phối hợp."

Dứt lời, Kim Phục thấy Cung Viễn Chủy không phản đối, nhanh chóng ra lệnh hạ nhân bê đồ ăn vào phòng trong y quán

"Công tử, để ta cùng ngài vào phòng ăn cơm, thế nào ? Dù sao Giác công tử có lệnh, bảo ta phải tận mắt nhìn ngài ăn cơm, uống dược, cho tới khi sức khỏe của ngài hoàn toàn khỏi mới thôi." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy nghe xong chỉ cảm thấy tâm tình càng phiền muộn

Nhưng vẫn không cam lòng nói, "Tùy ngươi ! Ngươi muốn nhìn thì nhìn, dù sao ta cũng không đuổi được ngươi. Hừ !"

Cung Viễn Chủy không kiên nhẫn đi qua bên cạnh Kim Phục

Kim Phục bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong đầu vang lên lời dặn dò của Cung Thượng Giác trước khi ra ngoài, chỉ cần đảm bảo Cung Viễn Chủy bình an vô ưu thì có thể thả lỏng giám sát

Nghĩ như vậy, hắn thầm quyết định ở bên cạnh Cung Viễn Chủy thêm vài ngày, hắn cũng có thể lui vào trong góc trông chừng đối phương là được, không cần đi theo khiến trong lòng người kia chán ghét

Kim Phục thầm nghĩ, nhất thời không di chuyển, lại không nghĩ tới khiến Cung Viễn Chủy đi ở phía trước không quen không có ai đi theo

"Kim Phục ---- Ngươi đang ngẩn người cái gì vậy ? Mau qua đây !"

Kim Phục nghe tiếng ngẩng đầu lên, liền thấy Cung Viễn Chủy hoang mang đứng giữa cầu thang, từ trên cao quan sát Kim Phục

"Kim Phục ?" Tiếng của Cung Viễn Chủy lại vang lên

Kim Phục lúc này mới chậm chạp hồi thần, bước chân nhẹ nhàng đi theo

Cung Viễn Chủy thấy Kim Phục lại theo sát phía sau mình, trái lại trong lòng an ổn hơn không ít, mặc dù có chút buồn bực vì sao Kim Phục lại ngẩn người, nhưng cũng không định hỏi

Đối với Cung Viễn Chủy mà nói, dường như Kim Phục đi theo cậu thoạt nhìn có chút phiền, nhưng kỳ thực cậu đã quen, nếu ngày nào đó Kim Phục không quản cậu, đấy mới là chuyện kỳ quái !

Cung Viễn Chủy tự đi lên tầng, sau đó liền chui vào phòng

Nhìn một bàn đồ ăn phong phú, trên mặt Cung Viễn Chủy lộ ra chút ý cười, nhưng bất tri bất giác ý thức được hạ nhân chỉ chuẩn bị cho cậu một bát cơm và một đôi đũa, sắc mặt cậu lại không khỏi âm trầm xuống

"Đều bận rộn với ta cả ngày rồi, ngươi không mệt, không đói sao ?" Cung Viễn Chủy liếc Kim Phục một cái, lại nói, "Đi bảo hạ nhân thêm bát cơm và đôi đũa cho ngươi đi !"

"Chủy công tử, ta không sao. Chờ ngài ăn cơm, uống dược xong, cùng ngài quay về Chủy cung nghỉ ngơi, ta sẽ tự ăn." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn khó hiểu, theo bản năng trừng Kim Phục một cái, "Nếu ca ca không ở Cung môn, bây giờ ta là chủ tử của ngươi. Ngươi dám không nghe theo lời của ta ?"

"Chủy công tử ----"

"Bớt nói với ta lời chủ tử, hạ nhân khác biệt đi. Dù sao, ngươi cũng không phải chưa từng ngồi cùng bàn ăn cơm với ta." Cung Viễn Chủy nhún vai, cả ngày bận rộn liên tục, cậu lúc này cũng thực sự cảm thấy vừa đói vừa mệt

Kim Phục lại rất bất đắc dĩ

Quả thực trước kia nếu Cung Thượng Giác ra ngoài Cung môn, sau đó cố tình để lại hắn trông chừng Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy đôi khi không nỡ cho hắn không rảnh để nghỉ ngơi và ăn cơm, cũng sẽ không câu nệ lễ tiết, khăng khăng ăn cơm với hắn

"Trước kia ăn cơm với ngài, là tình huống ép buộc, bất đắc dĩ, hơn nữa phần lớn là lúc đêm khuya tĩnh lặng, hoặc là ở trong Chủy cung và Giác cung. Nhưng bây giờ, dù sao hôm nay y quán có không ít người của các cung do Chấp Nhẫn đại nhân phái tới giúp đỡ, bây giờ nhiều người nhiều miệng, nếu thấy ta ngồi cùng bàn dùng bữa với công tử, dù sao cũng không thích hợp...."

"Hừ ! Ai dám nói nhiều, ta cắt lưỡi bọn họ đi nấu dược !" Cung Viễn Chủy cầm bát đũa, nhìn Kim Phục còn đang đứng lặng tại chỗ, trầm giọng uy hiếp, "Kim Phục, ta hôm nay bận rộn cả ngày, kiên nhẫn sớm cọ sạch rồi. Ngươi chắc chắn muốn tiếp tục thử thách tính nhẫn nại của ta ?"

Kim Phục bất đắc dĩ thở dài, nhưng trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, "Thuộc hạ đi gọi người chuẩn bị thêm một bộ bát đũa. Xin Chủy công tử dùng bữa trước, ta đi rồi quay lại."


Núi sau, Tuyết Cung

Màn đêm buông xuống

Ngoài phòng, tuyết bay hỗn loạn theo gió lạnh gào thét lạnh lẽo

Trong phòng, ánh nến sáng bừng, hơi ấm quẩn quanh

Hàn độc trong người Tuyết Trùng Tử lại tái phát, vừa uống dược xong liền mê man đã sắp hai canh giờ

Tuyết Lượng cùng Nguyệt trưởng lão trông chừng ở bên cạnh, không dám có một chút sơ xuất, chỉ sợ sẽ xảy ra ngoài ý muốn nào

Nguyệt trưởng lão nhìn Tuyết Lương vừa xử lý dược liệu, vừa mệt mỏi tới ngáp liên tục, không nhịn được ôn nhu khuyên nhủ, "Tuyết Lượng, những dược liệu này để qua một bên trước đi ! Khuya rồi, ngươi đi nghỉ trước đi ----"

"Không, ta không sao. Nguyệt trưởng lão, không thì ngài đi nghỉ ngơi đi ! Ta ở lại trông chừng, nếu công tử xảy ra tình huống gì, ta sẽ đi gọi ngài đầu tiên."

Tuyết Lượng miễn cưỡng chống đỡ tinh thần không chịu nghỉ ngơi, lúc này vì cực lực duy trì tỉnh táo cho bản thân, lại rót cho mình chén trà nóng ấm giúp người tỉnh táo

Nguyệt trưởng lão thấy vậy lắc đầu, "Đừng làm nữa."

Hắn đi qua, chậm rãi thở dài, "Nếu ngươi như vậy, ngày mai chờ công tử nhà ngươi tỉnh lại, nhìn thấy ngươi tiều tụy như vậy, sợ rằng sẽ trách ta bạc đãi ngươi. Được rồi, nghe lời chút, đi nghỉ ngơi đi !"

"Nhưng, Nguyệt trưởng lão ----"

"Không nhưng nhị. Ta nói rồi, chuyện chăm sóc Tuyết Trùng Tử sẽ kéo dài. Nếu ngươi khiến bản thân kiệt sức trước, vậy ngươi bảo Tuyết Trùng Tử sau này phải làm thế nào ?" Nguyệt trưởng lão kéo Tuyết Lượng dậy, nửa đẩy nửa khuyên định đưa đối phương tới phòng cách vách nghỉ ngơi

Đúng lúc này, bên giường truyền tới một tiếng chuông thanh thúy

Hai bọn họ không nhịn dược theo tiếng nhìn lại, liền thấy Tuyết Trùng Tử mơ màng trở mình, run nhè nhẹ cuộn người lại, dường như trong lúc ngủ, y cảm thấy lạnh mà làm ra hành động vô thức

Tuyết Lượng thấy vậy bước nhanh tới, cẩn thận dịch lại chăn bông dày trên người Tuyết Trùng Tử

Chỉ thấy tay trái Tuyết Trùng Tử run nhè nhẹ nắm chặt, chuông nhỏ siết chặt trong tay lại phát ra tiếng vang

Nguyệt trưởng lão đi tới phía sau y, cẩn thận quan sát một lúc mới nói, "Yên tâm đi ! Chắc sẽ không có trở ngại gì. Nhiệt độ bên trong đủ để ấm áp, vừa rồi tuy y phát bệnh một lần, nhưng dược ta cho y uống cũng đủ cho chữa trị."

Tuyết Lượng nghe xong vẫn không quá yên tâm, "Nhưng công tử như bây giờ, ta là thị phó do trưởng lão phái tới phụng dưỡng bên cạnh ngài ấy, sao có thể yên tâm bỏ ngài ấy lại, bản thân thì đi nghỉ ngơi ?"

"Nhưng nếu ngươi không chăm sóc tốt bản thân, thì nói gì tới chăm sóc tốt y ?" Nguyệt trưởng lão nhún vai không tỏ rõ ý kiến, "Hay là theo kế hoạch ban đầu ! Hai chúng ta thay phiên trông chừng thì sao ? Dù sao ta cũng không phải mình đồng da sắt. Nhiệt độ ban đêm âm lãnh hơn, thân thể y xảy ra tình trạng xấu cũng nhiều, vậy ban đêm do ta trông chừng cũng tốt. Về phần ngươi, ngươi chủ yếu trông chừng y vào ban ngày."

Tuyết Lượng vốn muốn từ chối lời đề nghị của Nguyệt trưởng lão, lại nghe thấy giọng nói hơi nghiêm túc của Nguyệt trưởng lão

"Tuyết Lượng, ta chưa bao giờ khách khí với ngươi. Đây là cách tốt nhất sau khi ta suy nghĩ cặn kẽ. Ngươi phải hiểu rõ, nếu ngươi thật lòng suy nghĩ cho Tuyết Trùng Tử, vậy hai chúng ta cùng phụ trách chăm sóc y, vạn nghìn lần không thể ngã xuống trước y. Năng lực của một mình ta có hạn, mặc kệ thế nào, cũng vẫn cần ngươi giúp đỡ. Cho nên, tự ngươi nghĩ đi ! Rốt cuộc lựa chọn thế nào ! Là muốn cùng ta hao tổn tinh lực ở đây, sau đó chống đỡ vài phần liền mệt tới ngã xuống sao ? Hay là, ngươi muốn hợp tác với ta, đồng lòng hợp lực thay phiên trông chừng Tuyết Trùng Tử ?"

Nghe xong lời này, Tuyết Lượng lúc này mới hạ quyết tâm

"Là Tuyết Lượng suy nghĩ thiển cẩn, nhãn lực cũng không đủ. Nguyệt trưởng lão, ta biết sai rồi. Ngài yên tâm, ta chắc chắn phối hợp thật tốt với ngài, chăm sóc tốt cho công tử nhà ta." Tuyết Lượng nói

Nguyệt trưởng lão rốt cuộc thở ra một hơi, lúc này mới có tâm tư hỏi những chuyện khác

Nhìn Tuyết Lượng đang định thu dọn đồ đi phòng cách vách, Nguyệt trưởng lão nhẹ giọng mở miệng nói, "Vừa rồi bận rộn, lại lo lắng cho tình huống của Tuyết Trùng Tử, cho nên chưa kịp hỏi. Tuyết Lượng, kỳ thực ta vẫn rất hiếu kỳ. Chuông Tuyết Trùng Tử cầm trong tay này, ngươi dùng cách gì mà trộm được ? Dù sao thời gian ta bảo ngươi đi lấy dược có hạn như vậy, sao ngươi còn có thể có cơ hội đi núi trước trộm đồ về ?"

Tuyết Lượng cả người chấn động, đột nhiên có chút ngượng ngùng quay đầu đi, "Kỳ thực.... không phải là trộm. Vì thời gian có hạn, ta cũng chỉ kịp đi Nguyệt cung và y quán ở núi trước hỏi chuyện dược liệu. Sau đó...."

"Sau đó thì sao ?"

"Đây không phải là đúng lúc gặp được Chủy công tử sao ? Ta thuận miệng xin ngài ấy một cái chuông."

"Cái gì ?! Chỉ, chỉ như vậy ?"

"Đúng vậy, chỉ như vậy. Ngài ấy không nói nhiều lời liền cho ta. Tuy.... sau đấy, thái độ của ngài ấy đối với ta dường như cũng có chút khác...."

Tuyết Lượng càng nghĩ càng hoảng hốt, không nghĩ Nguyệt trưởng lão sẽ nhắc tới chuyện này, Tuyết Lượng lại không nhịn được nghĩ tới gương mặt lộ ra sát khí âm hàn của Cung Viễn Chủy

Chỉ thấy Tuyết Lượng đột nhiên run lên một cái, cả người không thoải mái như nổi da gà, "Nguyệt trưởng lão, nếu ngài đã hỏi chuyện này. Vậy ta.... kỳ thực cũng có chuyện muốn nói với ngài, tiện hỏi ý kiến của ngài."

"Nói đi !" Nguyệt trưởng lão chăm chú nghe

Tuyết Lượng điều chỉnh lại suy nghĩ, chậm rãi nói, "Trước đây, nghe đồn về Chủy công tử của núi trước, tính cách hung ác, là người lãnh huyết tàn khốc, không có nhân tính. Nhưng sau này, sau khi ta tới phụng dưỡng Tuyết Trùng Tử, nghe ngài ấy nói lời tốt về Chủy công tử của núi trước. Công tử nhà ta nói Chủy công tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn, miệng cứng lòng mềm, tâm tính ngây thơ. Nhưng cẩn thận so sánh, những lời này đều là hai thái cực mâu thuẫn, ta nghe nhiều cũng có chút hỗn loạn. Nhưng, hôm nay ta gặp Chủy công tử, chỉ cảm thấy.... hóa ra bất luận hai thái cực thế nào, những lời đồn này cũng không phải hoàn toàn là giả."

"Là sao ?" Nguyệt trưởng lão mơ hồ cảm nhận được gì đó, nhưng vẫn hứng thú hỏi theo

Hắn cười như không cười nhìn Tuyết Lượng, chờ đối phương nói tiếp

Tuyết Lượng cũng không nghĩ nhiều, dù sao Nguyệt trưởng lão không phải người ngoài, Tuyết Lượng tiếp tục cẩn thận thuật lại một lần chuyện xảy ra ở núi trước hôm nay

Nguyệt trưởng lão nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức không nhịn được nhẹ giọng bật cười

"Nguyệt trưởng lão, ngài cười cái gì ? Có phải ta nói sai gì rồi không ? Hay là, ta làm sai cái gì rồi ?" Tuyết Lượng phiền muộn hỏi

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, không khỏi lắc đầu bật cười, "Ngươi đấy, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy ? Ha ha. Lần đầu tiên gặp mặt đã dám xin chuông trên người Chủy công tử người ta. Hơn nữa, còn là nói ơ trước mặt nhiều người như vậy. Ngươi có phải không có đầu óc không ? Hay là, nên khen ngươi đơn thuần, ngây thơ ?"

Nguyệt trưởng lão vốn mệt mỏi nhiều ngày, tâm lực vất vả quá độ, nhưng lúc này lại bị Tuyết Lượng chọc cho không ngừng vui vẻ, cảm giác tinh thần cả người cũng tốt hơn nhiều

Tuyết Lượng vẫn chưa thể nghĩ ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão trêu chọc, "Tuyết Lượng, chờ công tử nhà ngươi tỉnh lại, phát hiện tay mình cầm chuông, chắc chắn sẽ hỏi ngươi lấy được chuông thế nào. Tới lúc đó...."

Nguyệt trưởng lão nói được nửa, Tuyết Lượng lập tức cắt ngang, "Nguyệt trưởng lão !"

Tuyết Lượng dừng lại một chút, có chút lo lắng hỏi, "Vậy.... nếu ta thực sự làm ra chuyện ngu ngốc, có thể xin Nguyệt trưởng lão nói thẳng không ?"

Tuyết Lượng vốn cho rằng mình lấy được chuông Tuyết Trùng Tử tâm tâm niệm niệm, trong lòng vui vẻ muốn quay về Tuyết cung cho Tuyết Trùng Tử xem chuông đầu tiên

Lại không đoán được chờ lúc hắn quay về Tuyết cung, phát hiện Tuyết Trùng Tử vì đột phát hàn độc mà rơi vào trạng thái bất tỉnh

Tuyết Lượng lúc đấy rất gấp gáp, nhưng thấy Tuyết Trùng Tử cho dù mê man vẫn nhíu chặt mày, thoạt nhìn thống khổ thông thôi, vì vậy cố tình nhét chuông xin được của Cung Viễn Chủy lúc ở núi trước vào trong tay Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử vốn mê man, nhưng cũng không biết vì sao vô thức siết chặt chuông trong tay, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay

Tuyết Lượng vốn trong lòng bất an, dù sao sau khi Cung Viễn Chủy đưa chuông cho hắn, biểu tình cũng rất đáng sợ

Lúc này lại thấy Nguyệt trưởng lão thâm ý nói lời này, chỉ cảm thấy trong lòng cổ quái không thôi, càng thêm bất an

Vì vậy nghĩ, Tuyết Lượng không nhịn được mở miệng hỏi, "Không thì.... Ta thấy như vậy. Nguyệt trưởng lão, ta vẫn nên lấy lại chuông trên tay công tử đi ! Đỡ ngài ấy tỉnh lại nhìn thấy, phát hiện ta làm ra chuyện gì ngu ngốc, ta, ta không phải tự rước lấy phiền phức cho mình sao ?"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy lại cười càng thoải mái, thản nhiên nói, "Không, ngươi không làm ra chuyện gì ngu ngốc, ngươi làm chuyện tốt ! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy sao ? Công tử nhà ngươi cho dù đang bất tỉnh, cũng cầm chặt chuông không chịu buông tay. Ngươi và ta không phải vừa rồi đều thử rồi sao ? Nhưng Tuyết Trùng Tử bất luận thế nào cũng không chịu buông tay, cứ nắm chặt không buông như vậy. Có thể thấy, Tuyết Trùng Tử vô cùng thích chuông này. Nói không chừng, chờ y tỉnh lại còn muốn khen ngợi ngươi ~"

Tuy Nguyệt trưởng lão nói như vậy, nhưng giọng điệu trêu đùa trong lời y rất rõ ràng, Tuyết Lượng nghe, trong lòng càng hỗn loạn

Nguyệt trưởng lão cười ôn nhu, "Tóm lại, ngươi nghe ta. Chờ công tử nhà ngươi tỉnh lại phát hiện tay mình cầm chuông, chắc chắn sẽ hỏi ngươi chuông này rốt cuộc làm sao mà có. Tới lúc đó, ngươi nói đúng sự thật là được."

"Nhưng ta thấy ngài luôn cười nhạo ta, có phải cảm thấy ta thực sự làm chuyện gì ngu ngốc không ? Nguyệt trưởng lão, ngài đừng nói đùa với ta, bây giờ trong lòng ta rất hoảng hốt. Chỉ sợ, tới lúc đó nói thẳng chân tướng với công tử nhà ta, ngài ấy sẽ vì vậy mà tức hỏng người ! Ta cũng thực sự sợ sẽ mang tới phiền phức không cần thiết cho ngài ấy...." Tuyết Lượng càng nghĩ càng lo lắng, tâm tình lúc này trực tiếp rơi vào đáy cốc

Nhìn Tuyết Lượng nhíu chặt mày, Nguyệt trưởng lão lại trấn an, "Ngươi đừng nghĩ nhiều. Thời gian không còn sớm, ngươi mau nhân lúc này nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc thật tốt. Chờ sáng mai tới lượt ngươi chăm sóc Tuyết Trùng Tử."

Tuyết Lượng vội gật đầu đáp, "Được."

Nguyệt trưởng lão nhìn Tuyết Lượng lo lắng từng bước rời đi, chậm rãi đi ra ngoài cửa đá, trong lòng chỉ cảm thấy thực sự thú vị, ý cười trên mặt càng sáng bừng

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão quay lại ngồi xuống bên giường, trông chừng Tuyết Trùng Tử đang mê man

Chỉ nghe Nguyệt trưởng lão chậm rãi mở miệng, "Lấy hiểu biết của ta về Chủy công tử, việc xin chuông ở trước mặt nhiều người như thế, chắc chắn sẽ khiến Chủy công tử sinh ra khúc mắc với Tuyết Lượng. Nhưng nếu trực giác của ta đúng, đây có lẽ cũng là cơ hội thay đổi. Chuyện của huynh và Chủy công tử ở núi trước.... chắc cũng nên tới lúc tiến thêm một bước rồi. Ta có nên giúp một tay không ?"

Không chờ được câu trả lời, ánh mắt ngậm ý cười của Nguyệt trưởng lão dừng ở Tuyết Trùng Tử bất tỉnh nhân sự, ôn nhu nói nhỏ, "Nhưng bất đắc dĩ, người ngoài giúp thế nào đi nữa cũng không làm được chuyện gì. Tuyết Trùng Tử, người xưa có câu rất hay : Không tiến thì lui. Theo ta thấy, huynh phải nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, mau khỏe lại. Chỉ có bản thân huynh tự cố gắng, huynh và Chủy công tử mới có tương lai."

Bên tai truyền tới tiếng chuông rất nhỏ, thoáng cái thu hút sự chú ý của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão rũ mắt nhìn, chỉ thấy Tuyết Tuyết Trùng bọc kín chăn bông lên người

Nhưng không nghĩ tới, chuông trong tay Tuyết Trùng Tử phát ra tiếng, như đang thay Tuyết Trùng Tử đáp lại lời của Nguyệt trưởng lão

"Có đồ của người tâm tâm niệm niệm ở cạnh, huynh ngủ rất ngon, nhưng đừng ngủ quá lâu." Nguyệt trưởng lão như có chút đăm chiêu, tiếp theo lại khẽ cười ôn nhu nói, "Ta thực sự muốn xem xem, chờ lúc huynh tỉnh lại, phát hiện tay mình cầm chuông sẽ có phản ứng thế nào...."

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro