Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung, tuyết lớn bay loạn

Tuyết Trùng Tử gần trưa mới từ từ tỉnh lại

Trong lúc hoảng hốt, bên tai lại vang lên tiếng chuông quen thuộc, y mới bất tri bất giác phát hiện trong tay phải mình dường như đang nắm cái gì đấy

Tuyết Trùng Tử nằm nghiêng trên giường, muốn dùng khuỷu tay chống đỡ nửa người trên của mình, lại bất đắc dĩ có chút lực bất tòng tâm

"Công tử !" Tuyết Lượng vốn đang ngẩn người trong lúc nấu dược, nhưng thoáng thấy động tĩnh Tuyết Trùng Tử tỉnh lại, lập tức đứng dậy nhào tới

"Công tử, ngài trước tiên đừng gấp, nằm thêm một lúc nữa đi ! Vừa tỉnh lại, khí lực vẫn chưa khôi phục, sao vội vàng muốn ngồi dậy như vậy ?"

Tuyết Lượng thử trấn an Tuyết Trùng Tử, lại chỉ thấy Tuyết Trùng Tử đột nhiên mở to mắt không nhúc nhích, dường như đang cúi đầu nhìn cái gì đấy

Khí lực Tuyết Trùng Tử không đủ, cả người yếu ớt dựa vào Tuyết Lượng mới không ngã xuống

Y hữu khí vô lực mở tay phải, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một cái chuông nhỏ

"....Đây là.... của Cung Viễn Chủy ?" Tuyết Trùng Tử hoàn toàn không có ấn tượng sao mình lại cầm đồ trên tay, nhưng chuông này lại mang theo cảm giác giống như đã từng quen

Trực giác nói với y, cái chuông này chắc chắn có liên quan với Cung Viễn Chủy

Tuyết Lượng mím môi cười, nhẹ giọng nói, "Đúng vậy, đây là chuông của Chủy công tử. Trước ngài không phải luôn nói muốn có sao ?"

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, giống như có một cảm giác không chân thực

Sao y ngủ một giấc dậy, lại thực sự có thể được như mong muốn rồi ?

Tuyết Lượng chần chờ một chút, vốn muốn dùng cách khéo léo thuật lại quá trình lấy chuông, nhưng nghĩ tới Nguyệt trưởng lão bảo hắn nói đúng sự thực, hắn thầm hạ quyết tâm, giải thích

"Hôm qua Nguyệt trưởng lão lệnh cho ta đi lấy dược liệu, ta thuận tiện tới y quán của núi trước một chuyến. Đúng lúc gặp được Chủy công tử, ta.... xin ngài ấy một cái chuông."

Tuyết Trùng Tử nghe xong, rất khó có thể tin được, kinh ngạc nhấc mắt nhìn Tuyết Lượng bên cạnh một cái, "Hắn không làm khó ngươi chứ ?"

Dường như thốt ra, Tuyết Trùng Tử không biết vì sao trong chớp mắt như có thể tưởng tượng được cảnh tượng Cung Viễn Chủy bị Tuyết Lượng xin chuông

Cho dù Tuyết Lượng chưa nói rõ ràng, nhưng với cách hiểu của Tuyết Trùng Tử về Cung Viễn Chủy và Tuyết Lượng, y có thể mơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh này

Chỉ thấy Tuyết Lượng liều mạng lắc đầu, "Công tử yên tâm, Chủy công tử sao có thể làm khó ta ?"

Tuyết Lượng vẫn mơ hồ lo lắng, nhưng y rũ mắt nhìn chuông trên tay, lại cảm thấy ấm lòng khó hiểu

"....Ủy khuất cho ngươi rồi." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nói

Tuyết Lượng lại tiếp tục vội vàng lắc đầu nói, "Không ủy khuất ! Một chút cũng không ủy khuất !"

Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng đụng vào chuông trong tay, tiếng chuông thanh thúy vang lên không ngừng. Tuyết Trùng Tử lại nói, "Lượng nhi, rót cho ta chén nước."

"Được !" Tuyết Lượng không khỏi có chút tự trách, là hắn sơ ý rồi

Dù sao Tuyết Trùng Tử mê man mới tỉnh lại, giọng có chút khàn, chắc chắn khát nước, nhưng hắn cũng không chú ý tới những điểm này

Hắn cẩn thận đỡ Tuyết Trùng Tử, để Tuyết Trùng Tử dựa vào tường đá ngồi nghỉ một chút, sau đó hắn động tác rất nhanh chuẩn bị rót trà cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử nhìn quanh bốn phía, đầu óc cuối cùng rõ ràng hơn không ít

Lúc Tuyết Lượng một lần nữa quay lại bên giường, Tuyết Trùng Tử không vội vàng tiếp nhận chén trà, trái lại nhẹ nhàng nắm chuông nhỏ vào trong tay, nhẹ giọng hỏi, "Nguyệt trưởng lão đâu ?"

"Ngài ấy đang nghỉ ở phòng cách vách. Công tử, ngài uống chút nước trà nhuận họng, ta một lúc nữa lập tức tìm Nguyệt trưởng lão tới. Nếu ngài ấy biết ngài đã tỉnh, chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ." Tuyết Lượng nói, trong lòng cũng tràn đầy phấn khởi

Tuyết Trùng Tử nghe vậy chỉ mím môi, trong mắt nhìn ra được ý cười, "Không cần quấy rầy hắn, để hắn nghỉ ngơi một lúc đí. Lượng nhi, ta muốn nghe ngươi nói ngươi làm sao lấy được cái chuông này."

"Công tử, ta.... vừa rồi không phải đã nói rồi sao ?" Tuyết Lượng dường như có chút mâu thuẫn

Tuyết Trùng Tử cũng không vì vậy mà bỏ qua, đáp, "Khác chứ. Ta muốn nghe.... cụ thể hơn chút. Ngươi nói tất cả chi tiết cho ta."

Tuyết Lượng thầm nghĩ quả nhiên vẫn không tránh được kiếp nạn này, cũng chỉ có thể kiên trì nói một lượt từ đầu tới cuối

Tuyết Trùng Tử vừa uống trà, vừa cẩn thận nghe, trái lại cũng không phản ứng gì

Y không cười tới khó hiểu như Nguyệt trưởng lão, chỉ chớp mắt, dường như có chút nghi ngờ có phải mình nghe nhầm, hay bỏ sót cái gì không

"Công tử ?" Tuyết Lượng có chút bất an, rất sợ bị công tử nhà mình trách tội

Nhưng không nghĩ tới, Tuyết Trùng Tử chỉ mỉm cười ôn nhu nói tiếp, "Nói cụ thể cho ta một lần nữa."

"A ?"

"Nhanh lên."

Tuy không hiểu, nhưng nếu Tuyết Trùng Tử yêu cầu, Tuyết Lượng đương nhiên sẽ không làm trái

Cứ như vậy, Tuyết Lượng như Tuyết Trùng Tử mong muốn, nói lại hết lần này tới lần khác, mãi cho tới hoàn thành lần thứ ba, Tuyết Trùng Tử mới thưởng thức chuông nhỏ trong tay, cười nhìn Tuyết Lượng cầm chén trà không đứng bên giường

"Lượng nhi."

"Vâng, công tử có gì phân phó ?"

Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài, trên mặt vẫn lộ ra ý cười thanh nhã, "Ta rất thích cái chuông này, cảm ơn ngươi."

"A.... Ngài thích là được rồi." Tuyết Lượng gãi đầu, vẫn cảm thấy có chút khẩn trương bất an

Nhưng thấy Tuyết Trùng Tử cũng không có ý trách tội, tuy Tuyết Lượng hoang mang, nhưng cũng không định hỏi tiếp

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử trầm tư một lúc, lại mở miệng nói, "Với tính cách của Cung Viễn Chủy, theo lý hắn sẽ hỏi tới cùng mới đúng. Ngươi giúp ta để tâm, nếu núi trước có tình huống gì, hay là hắn có động tĩnh gì...."

"Công tử, chuông này là ngài ấy tự cho ta. Nếu đã như vậy, chắc sẽ không truy cứu tới cùng chứ ?" Tuyết Lượng trong lòng rất hoảng hốt, khó hiểu có chút hối hận mình hành sự vội vàng

Nhưng thấy Tuyết Trùng Tử yêu thích cái chuông này không buông tay, hắn lại mâu thuẫn cảm thấy tất cả thứ mình làm đều đáng

Tuyết Trùng Tử đã sớm nhìn thấu tâm tư của Tuyết Lượng, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp

Y ngậm ý cười, nhẹ giọng nói, "Ngươi không biết tính khí của Cung Viễn Chủy. Hắn là người cố chấp. Hành động này của ngươi hơi đường đột, nếu hắn không rõ nguyên do, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định."

"Như vậy sao.... Công tử, xin lỗi, là ta không tốt. Ta có phải đã rước thêm phiền phức cho ngài, liên lụy tới ngài rồi không ? Xin lỗi...." Tuyết Lượng rất buồn rầu, không khỏi mở miệng xin lỗi

"Ngốc rồi sao ?" Tuyết Trùng Tử lại cười lắc đầu, "Ngươi giúp ta lấy chuông của hắn, ta vui còn không kịp. Còn chưa thưởng ngươi, sao ngươi lại luôn khóc lóc xin lỗi ?"

"Công tử, ngài không trách ta sao ?" Tuyết Lượng có chút kinh ngạc

Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy buồn cười, "Vì sao ta phải trách ngươi ? Muốn lấy chuông của Cung Viễn Chủy, là ý của ta. Ngươi giúp ta đạt được mong muốn, ta sẽ chỉ cảm ơn ngươi."

Trong lúc nói, Tuyết Trùng Tử lắc chuông trong tay, cẩn thận quan sát. Chuông phát ra ánh bạc, tinh xảo đáng yêu, chế tác khéo léo tinh tế

Tiếng chuông thanh thúy ngân vang, thập phần dễ nghe

Ý cười trên mặt Tuyết Trùng Tử càng sâu, không khỏi nghĩ tới hình ảnh lúc mình và Cung Viễn Chủy như hình với bóng ở núi trước

"Lượng nhi." Tuyết Trùng Tử lại nhẹ nhàng gọi

Tuyết Lượng yên lặng chờ ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử. Hắn không hiểu sao có chút thấp thỏm, cũng không biết Tuyết Trùng Tử còn muốn nói với hắn những gì, hay là có phân phó tiếp cái gì

Lúc này, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử ôn nhu phân phó, "Đi lấy lệnh bài của Tuyết cung, cùng với ngọc bội của Tuyết trưởng lão tới đây cho ta."

"A ? Được được." Tuyết Lượng kỳ thực không hiểu công tử nhà mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì, dứt khoát không quản nữa

Chỉ nhanh chóng đi lấy lệnh bài của Tuyết Trùng Tử và ngọc bội tới

Lệnh bài của cung chủ từ trước tới nay đều là thứ không tách khỏi cung chủ

Nhưng Tuyết Trùng Tử gần đây thân thể không khỏe, lệnh bài và ngọc bội cũng sắp xếp ở trong vách ngăn trên tường đá của Tuyết cung, nếu không cần thiết cũng sẽ không cố tình đi lấy

Lúc này, Tuyết Trùng Tử cũng không biết còn có chỉ thị gì nữa không, cư nhiên còn cần dùng tới lệnh bài của Tuyết cung và ngọc bội

Tuyết Lượng không thể hiểu được, nhưng vẫn theo lời của đối phương mà làm

Một lát sau, nhìn lệnh bài của Tuyết cung và ngọc bội xuất hiện ở trước mặt, Tuyết Trùng Tử không cầm, trái lại nhẹ giọng nói, "Ngươi là người của Tuyết cung, tất cả hành động đều đại diện cho ta. Cung Viễn Chủy cho dù nhất thời không hiểu, sau đấy cũng chắc chắn có thể nghĩ rõ ràng. Chỉ là, ta không muốn ngươi vì tư tâm của ta mà chịu ủy khuất."

Tuyết Lượng nghe xong vội lắc đầu nói, "Công tử, ta thực sự không cảm thấy ủy khuất !"

Tuyết Trùng Tử lại không quá tán đồng, "Tuy Cung Viễn Chủy không xấu, nhưng hắn thù dai. Ngươi, cho dù không sợ bị hắn hiểu lầm, tự ngươi cũng chịu trách nhiệm, nhưng ta không bằng lòng nhìn thấy ngươi bị hắn trách lầm. Hiểu lầm này vẫn nên gỡ bỏ càng sớm càng tốt."

Tuyết Trùng Tử nghiêng đầu nhẹ nhàng cười, "Ngươi lại chạy tới núi trước thay ta một chuyến, được không ?"

"A ? Bây, bây giờ sao ? Nhưng, công tử, sức khỏe của ngài ----"

"Thế nào ? Sợ ta không ai chăm sóc sao ?" Tuyết Trùng Tử cắt ngang lời của Tuyết Lượng, nhướn mắt ra hiệu Tuyết Lượng nhìn về phía sau

Tuyết Lượng phiền muộn quay đầu, lại kinh ngạc thấy Nguyệt trưởng lão không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức ngồi chỗ kia trông chừng nồi dược đang nấu, cũng không biết đã ngồi đấy xem bao nhiêu kịch hay

"Lượng nhi, ngươi yên tâm." Tuyết Trùng Tử tự nói tiếp, "Ngươi cầm lệnh bài của ta và ngọc bội này, giúp ta đi núi trước xin Cung Viễn Chủy một ít mứt quả."

"Mứt quả ?" Tuyết Lượng mím môi nghĩ, lại nói tiếp, "Công tử, mứt quả của Tuyết cung chúng ta cũng vẫn còn ----"

"Không, ta chỉ muốn mứt quả "Cung Viễn Chủy tự tay đưa". Ngươi thay ta lấy một ít về đây. Nhớ, nếu hắn hỏi, nhất định phải nhấn mạnh nói là ta yêu cầu. Cũng là ta muốn dùng mứt quả này." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng lắc chuông trên tay, mở miệng nói trong tiếng chuông thanh thúy, "Chờ lấy được mứt quả, ngươi thay ta đưa lệnh bài của Tuyết cung cho Chủy công tử, nhớ nói với hắn, đây là quà tạ lễ của chiếc chuông, đáng tiếc nhìn được nhưng không dùng được."

"...." Tuyết Lượng đột nhiên rất cuống quýt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào

Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn Nguyệt trưởng lão, lại thấy đối phương căn bản lười để ý tới hai chủ tớ bọn họ

Nhưng thực tế, Nguyệt trưởng lão nhịn cười tới khó chịu, thoạt nhìn đang nghiêm túc khuấy dược liệu, nhưng kỳ thực đã sớm cười thầm, vui vẻ khi có người gặp họa

Tuyết Lượng không nhịn được đáng thương gọi công tử nhà mình vài tiếng, "Công tử.... Ngài chắc chắn muốn làm như vậy sao ?"

"Chắc chắn, đương nhiên chắc chắn, đặc biệt chắc chắn." Tuyết Trùng Tử thậm chí ngay cả từng chi tiết cũng đã sắp xếp xong, "Ngươi cầm ngọc bội của Tuyết trưởng lão, thị vệ ở núi trước chắc chắn sẽ không làm khó. Tới lúc đó, chờ lấy được mứt quả, ngươi đưa lệnh bài của Tuyết cung cho Cung Viễn Chủy, lại dùng ngọc bội của trưởng lão để quay về Tuyết cung là được."

Tuyết Lượng rất khó xử, kỳ thực cũng có chút sợ Tuyết trưởng lão sẽ trách tội

Dù sao đây là lệnh bài của cung chủ Tuyết cung, cứ đưa cho cung chủ Chủy cung ở núi trước như vậy, chẳng lẽ thích hợp sao ?

Tuyết Trùng Tử nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cũng không phản ứng nhiều, trái lại nhẹ nhàng cười, "Ngươi cứ làm, không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa, trên người ngươi không phải cũng còn có lệnh bài của Nguyệt trưởng lão để phòng thân sao ?"

Tuyết Trùng Tử nói xong còn không tiếng động cố tình liếc Nguyệt trưởng lão vài lần

Tuyết Lượng bĩu môi, dường như có chút không thể nói lại

Phản bác không có tác dụng, bây giờ hắn rốt cuộc cho ra một kết luận chắc chắn

"Công tử, xem ra ngài thực sự, thực sự đặc biệt thích Chủy công tử ở núi trước !" Tuyết Lượng nói

Tuyết Trùng Tử nghe vậy cười, hỏi ngược lại, "Ngươi gặp được hắn, cảm thấy hắn là người thế nào ?"

"Ừm...." Tuyết Lượng nghiêm túc nghĩ, "Ngài ấy rất tốt. Tuy ngài ấy lúc hung dữ cũng có chút đáng sợ, nhưng ta cảm thấy công tử tức giận còn đáng sợ hơn ngài ấy."

Tuyết Trùng Tử không giận mà cười, không nhanh không chậm hỏi tiếp, "Vậy ta kết duyên với hắn, thì sao ?"

Tuyết Lượng lập tức trả lời, "Đương nhiên là lương duyên tuyệt phối, chỉ hơn không kém. Công tử thế vô song !"

Tuyết Trùng Tử nghỉ ngơi cả đêm, lúc này tinh thần tốt hơn rất nhiều

Sau khi tỉnh lại nghe được nhiều chuyện thú vị như vậy, y cảm thấy mỹ mãn thưởng thức chuông nhỏ trong tay, trên mặt lộ ý cười có chút yếu ớt nhưng vẫn thanh nhã

Tuyết Lượng nhìn Tuyết Trùng Tử như vậy, kỳ thực trong lòng cũng vui vẻ

Ít nhất Cung Viễn Chủy có thể khiến Tuyết Trùng Tử cười và tự tin như vậy, quan trọng hơn bất cứ quy củ cổ hủ nào

Con người luôn phải biết tiếp cận với điều tốt hơn

Tuyết Lượng nghĩ như vậy, thấy Nguyệt trưởng lão cũng không phản đối, cung kính hành lễ cáo lui trước, chuẩn bị đi núi trước làm chuyện Tuyết Trùng Tử phân phó, tránh khỏi đêm dài lắm mộng

Nhưng lúc Tuyết Lượng định ra khỏi cửa Tuyết cung, lại loáng thoáng nghe thấy phía sau truyền tới tiếng lẩm bẩm của Tuyết Trùng Tử, "....Ta nhớ hắn.... hình như còn có mấy kiểu chuông khác nhau."

Tuyết Lượng mở to mắt, không kiềm chế được quay đầu lại, ngây ngốc hỏi một câu, "Vậy có cần ta xin Chủy công tử thêm mấy kiểu chuông khác không ?"

Tuyết Lượng có ý tốt, nhưng suy nghĩ cũng thẳng thắn

Hắn nghĩ dù sao cũng đi núi trước, vậy làm hết trong một lần, sau này không phải cũng thoải mái hơn sao, huống hồ công tử nhà mình thích như vậy

Lời vừa nói ra, Tuyết Trùng Tử thực sự kinh ngạc hỏi theo, "Được không ? Ngươi có chắc có thể lấy được không ?"

"Ừm.... Ta có thể thử xem !" Tuyết Lượng từ trước tới nay luôn là người tích cực, lạc quan

Tuyết Trùng Tử đang muốn vừa lòng gật đầu, lại thấy Nguyệt trưởng lão chờ một bên hồi lâu đã sớm mất kiên nhẫn

Nguyệt trưởng lão lúc này nghiêng đầu nhìn hai chủ tớ đặc biệt không đáng tin kia, không nhịn được mở miệng nhắc nhở, "Hai vị khắc chế chút cho ta, "một vừa hai phải" thôi, hiểu không ?"

Tuyết Lượng rụt cổ lại, trái lại Tuyết Trùng Tử vẫn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh

"Xin thêm mấy cái chuông, yêu cầu này rất quá đáng sao ?" Tuyết Trùng Tử rơi vào phiền não

Tuyết Lượng vốn có chút chột dạ, nhưng thấy công tử nhà mình mặt mày ủ rũ, thực sự không đành lòng

Tuyết Lượng lần này hạ quyết tâm phải lấy được bất cứ giá nào

"Không ! Đương nhiên không quá đáng !" Tuyết Lượng nói, "Công tử yên tâm, ta sẽ cố gắng hoàn thành mong muốn của ngài."

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro