Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối đầu tiên Tuyết Trùng Tử ngủ lại Chủy cung, ngủ thực sự không thể gọi là tốt

Không chỉ ngủ nông, khó có thể đi vào giấc ngủ, còn luôn thường ho khan lại mắc suyễn nhè nhẹ

Không thể không nói, thời tiết của núi trước quả thực cũng coi như ấm áp so với Tuyết cung ở núi sau

Chỉ là, không biết thế nào Tuyết Trùng Tử kỳ thực cũng không quá thích ứng

Vẫn chưa tới mức không chịu được khí hậu, nhưng chỉ là không quá thích ứng

Tối nay Tuyết Trùng Tử làm khách ở Chủy cung của Cung Viễn Chủy, coi như là lần đầu tiên trong cuộc đời Tuyết Trùng Tử chân chính rời khỏi Tuyết cung, ngủ lại ở bên ngoài

Cho dù vẫn ở trong phạm vi của Cung môn, nhưng cũng đủ khiến Tuyết Trùng Tử cảm thấy kích động trong lòng

Có lẽ là nguyên nhân này, Tuyết Trùng Tử mặc kệ cố gắng thế nào, cũng không có cách tiến vào mộng đẹp

Tối đó, Cung Viễn Chủy ở phòng cách vách cũng ngủ rất ít, toàn bộ trong lòng đều hưng phấn khó hiểu, suy nghĩ cũng không ngừng tràn ra, đầu cậu tỉnh táo tới căn bản không thể tỉnh táo hơn

Cuối cùng, Cung Viễn Chủy không ngủ được dứt khoát không ngủ nữa, sớm liền chuẩn bị vào núi chăm sóc hoa cỏ ưa thích của cậu

Nhưng không nghĩ vào lúc này, cảm nhận phòng khách cách vách cũng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng

Cung Viễn Chủy hơi nhíu mày, tò mò Tuyết Trùng Tử ở cách vách nửa đêm không ngủ rốt cuộc đang làm gì ?

Cung Viễn Chủy lúc sđang suy xét mở cửa phòng ra ngoài, đúng lúc thấy Tuyết Trùng Tử cũng đi ra từ cửa

"Tuyết Trùng Tử, huynh không phải còn chưa ngủ chứ ?!" Cung Viễn Chủy thấp giọng kinh hô

Nhìn gương mặt mệt mỏi của Tuyết Trùng Tử, dường như cũng không giống như trạng thái nghỉ ngơi thật tốt

"Ta gần đây đều như vậy, không sao." Nhiệt độ bên ngoài không ấm áp như trong phòng, Tuyết Trùng Tử ngay cả giọng nói cũng mơ hồ run lên

Bây giờ cách lúc bình minh còn rất dài, trời còn chưa sáng, sương nặng, không khí lạnh tới thấu xương

Tuyết Trùng Tử quen ở trong Tuyết cung, sau khi thân thể bị tổn thương, căn cốt còn rất kém

Không khí vào buổi tối ở đây cũng đủ khiến y không khỏi run lên một cái

Cung Viễn Chủy thấy vậy, trong lòng lo lắng

"Sức khỏe bây giờ của huynh không bằng trước, tại sao không chăm sóc tốt bản thân ? Lúc này ra ngoài đi lại không phải là khổ cho mình sao ?" Cung Viễn Chủy không khỏi lạnh giọng giục, "Trời cũng còn chưa sáng. Huynh mau quay về phòng nghỉ ngơi đi !"

Tuyết Trùng Tử lại không nghe theo, "Nhưng ngươi không phải cũng không ngủ sao ? Lúc này ngươi định đi đâu ?"

Tuyết Trùng Tử thấy Cung Viễn Chủy sớm ăn mặc chỉnh tề, tóc vẫn treo chuông lại thắt bím, một thân y phục lam nhạt nhìn đâu cũng có khí tức của thiếu niên

Ngay cả ban ngày cũng cần dùng túi sưởi, hàn khí buổi đêm bức người, không biết Tuyết Trùng Tử rốt cuộc đang bướng bỉnh cái gì

Cung Viễn Chủy tuy quen Tuyết Trùng Tử không lâu, nhưng dường như mấy ngày nay tiếp xúc và chung đụng, cũng mơ hồ hiểu được tính cách của Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử không phải là một người thích nghe người khác khuyên, chút tính cách này trái lại rất có vài phần tương tự với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy cũng lười khuyên, chỉ nói, "Ta muốn đi vào núi hứng sương sớm."

"Sớm như vậy ? Cần cho trồng hoa sao ?"

"Ừ. Sớm như vậy, có tác dụng cho trồng hoa."

Tuyết Trùng Tử nhấc mắt nhìn thoáng qua sắc trời tối như mực, nhẹ giọng hỏi, "Ta có thể đi cùng không ?"

"Huynh muốn đi cùng ta ?" Cung Viễn Chủy nhíu mày suy nghĩ một chút, dường như đang lo lắng chuyện gì đấy

Tuyết Trùng Tử vội hỏi, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không thêm phiền phức cho ngươi." Dừng một chút, y lại nói tiếp, "Ta có thể chăm sóc bản thân."

Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, vốn định tiếp tục từ chối, mà lúc cậu nhìn thấy trong đôi mắt đen của Tuyết Trùng Tử lóe lên ánh sáng, đột nhiên không muốn từ chối nữa

Có lẽ là ảo giác, rõ ràng mình chưa thắp đèn, xung quanh cũng không có ánh sáng rõ ràng gì

Nhưng đôi mắt của Tuyết Trùng Tử dường như lộ ra cái gì đấy đụng vào trong lòng Cung Viễn Chủy

Thái độ của Tuyết Trùng Tử bình thường đối với người khác là lãnh đạm, đạm mạc, nhưng lúc mình đối diện với Tuyết Trùng Tử, luôn cảm thấy tâm tình và sắc mặt của Tuyết Trùng Tử phong phú hơn bình thường rất nhiều

Lúc này, thấy Cung Viễn Chủy chậm chạp không đáp lại, Tuyết Trùng Tử dường như có chút khổ sở, không nhịn được lẩm bẩm, "Cho ta đi đi... Ta sẽ không trở thành gánh nặng, cũng sẽ không liên lụy ngươi."

Nghe thấy như vậy, Cung Viễn Chủy rõ ràng khẩn trương, "Ta cũng chưa nói huynh là gánh nặng. Tuyết Trùng Tử, ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của huynh mà thôi, mà ta chưa bao giờ cảm thấy huynh liên lụy ta."

Có lẽ trong chớp mắt, Cung Viễn Chủy coi như cũng thấy được phản chiếu của mình trên người Tuyết Trùng Tử

Cậu chẳng phải cũng như vậy sao ?

Luôn thấp thỏm với người mình quan tâm, hơn nữa lo lắng mình trở thành gánh nặng của ca ca Cung Thượng Giác

"Tay trái đứt gân mạch của ta là huynh chữa cho ta. Ta bây giờ nội lực tăng lên nhiều, cũng đều là công lao của huynh. Còn nữa, trước đây Cung môn chiến loạn, đại chiến với Cung Hoán Vũ, ta và huynh liên thủ, huynh cũng chưa từng ghét bỏ ta liên lụy huynh."

Tuyết Trùng nghe ra coi trọng trong lời nói của Cung Viễn Chủy, càng cảm nhận được là Cung Viễn Chủy cố tình đề cập tới những chuyện trước đây, không phải là vì làm xấu mặt hay làm y đau lòng, mà Cung Viễn Chủy muốn nhắc nhở cũng nhấn mạnh Tuyết Trùng Tử trước đây từng xả thân cứu giúp Cung Viễn Chủy bao nhiêu

"Ân tình và giúp đỡ của huynh với ta, từng chút một khắc vào trong lòng ta, cả đời khó quên. Bây giờ đổi thành huynh cần ta giúp, ta đương nhiên báo đáp." Cung Viễn Chủy nói thành tâm thành ý

Tuyết Trùng Tử vốn nên vui vẻ, nhưng không biết vì sao, trong lòng y lại chua xót, khó hiểu nổi lên cảm giác phiền muộn lo được lo mất

"Cho nên, ngươi bây giờ đối tốt với ta, ngoại trừ báo đáp ta chữa trị cho ngươi, thậm chí đặc biệt thu lưu ta ngủ lại Chủy cung, cũng chỉ là vì báo đáp ân tình trước đây của ta đối với ngươi....?" Tuyết Trùng Tử lãnh đạm hỏi

Cung Viễn Chủy mím môi không nói, một lúc lâu sau, lại kiên định lắc đầu

"Lắc đầu là có ý gì ?" Tuyết Trùng Tử hoang mang hỏi

Cung Viễn Chủy lại lắc đầu, nói, "Ta cũng không biết. Có lẽ giống như huynh. Huynh nói huynh tới núi trước là vì tìm một đáp án, ta nghĩ.... ta cũng giống vậy. Ta cũng đang tìm một đáp án, chỉ là đáp án như thế nào, ta bây giờ cũng chưa biết."

Tuyết Trùng Tử khẽ nhấc khóe miệng, trong lòng phiếm chút ngọt, đồng thời cũng dùng ánh mắt càng nồng nhiệt nhìn Cung Viễn Chủy, "Vậy ta có thể theo ngươi vào núi hứng sương không ?"

"Huynh chờ chút."

Cung Viễn Chủy dứt lời liền xoay người vào phòng, lúc quay ra, trên tay thêm một cái đèn lồng

Cậu nhét đèn lồng vào trong tay Tuyết Trùng Tử, lại cẩn thận khép chặt trường y chống lạnh cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử cảm thấy hơi giật mình, y nhìn động tác lưu loát của Cung Viễn Chủy, trong lòng chỉ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, lại đồng thời có chút chua sót vô cớ. Bây giờ, y cũng thành đối tượng "cần được người chăm sóc" rồi

Cung Viễn Chủy nhẹ giọng nói, "Đường vào núi không dễ đi, thân thể bây giờ của huynh có thể có chút khó khăn."

"Ừ." Tuyết Trùng Tử thực sự không biết nên làm gì, chỉ phải đơn giản đáp một tiếng, coi như là cho bản thân mình nghe

"Chuẩn bị tốt, chúng ta xuất phát !" Cung Viễn Chủy đi phía trước, Tuyết Trùng Tử cố gắng theo sát phía sau, đuổi kịp bước chân của cậu

Nhưng chỉ mới vài bước chân, Cung Viễn Chủy lại dường như ý thức không quá thích hợp, quay lại bên cạnh Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử rất kinh ngạc, lại lo lắng Cung Viễn Chủy ghét bỏ mình đi quá chậm, vội nói, "Ta không sao. Ngươi cứ đi của ngươi, ta sẽ tự đuổi theo."

Nhưng Cung Viễn Chủy chỉ lắc đầu, dùng giọng điệu như lẽ đương nhiên nói, "Ta thích đi bên cạnh huynh, không được sao ?"

"Đương nhiên được." Nếu ngươi muốn

"Tuyết Trùng Tử, ta nói với huynh, chỗ ta mỗi lần hứng sương, cảnh bình minh ở chỗ đấy vô cùng đẹp ! Hôm nay nếu thời tiết tốt, nếu chúng ta đủ may mắn, huynh chắc là cũng có thể nhìn thấy."

Cung Viễn Chủy vừa nói chuyện, vừa cố gắng cùng Tuyết Trùng Tử từng bước một đi trên đường núi

Cứ như vậy, Cung Viễn Chủy nói cả đường, Tuyết Trùng Tử cũng đi theo nghe cả đường, ngẫu nhiên trong trạng thái sức khỏe cho phép, Tuyết Trùng Tử cũng sẽ đáp lại vài câu

Đường núi thực sự không quá dễ đi, hôm nay quá mệt mỏi, coi như không quá thích hợp cho Tuyết Trùng Tử

Bất quá, Cung Viễn Chủy cố tình săn sóc, bước chân cũng không đi quá nhanh

Một đường này, tuy Tuyết Trùng Tử cảm thấy có chút thở gấp và mệt mỏi, nhưng không tới mức không chịu được leo núi

Hơn nữa, dọc đường đi, Cung Viễn Chủy luôn cẩn thận chăm sóc

Cậu một lúc nhắc nhở Tuyết Trùng Tử chú ý dưới chân, một lúc lại cố tình khơi dậy bầu không khí sinh động, tiện thể khích lệ Tuyết Trùng Tử tiếp tục cố gắng đi về phía trước, một lúc lại đi trước mở đường, thấy phía trước có đường nào tương đối khó đi hoặc có cây cối này cản đường, Cung Viễn Chủy cũng đi phía trước Tuyết Trùng Tử gạt bỏ chướng ngại

Rất vất vả rốt cuộc tới nơi hứng sương, Cung Viễn Chủy lại để Tuyết Trùng Tử ngồi xuống nghỉ trước

Bây giờ còn chưa tới lúc, Cung Viễn Chủy coi như tới ra ngoài cũng tới nơi trước thời gian

Nhưng cậu cho dù bây giờ chưa hứng sương, cũng không rảnh rỗi

"Tuyết Trùng Tử, ta đi xem, huynh ở chỗ này chờ ta, đừng chạy loạn !"

Dứt lời, Cung Viễn Chủy vội vàng dùng khinh công mà đi, cũng không biết muốn đi đâu

Tuyết Trùng Tử ngồi trên tảng đá, nhìn sắc trời xa xăm vẫn còn chút âm u

Nghĩ tới lúc chỗ đó rốt cuộc chờ tới lúc bình tĩnh, phong cảnh nhất định sẽ rất đẹp. Nhưng bây giờ, chỉ nghênh đón gió lạnh thổi tới khiến Tuyết Trùng Tử không khỏi chà tay hà hơi

"Thân thể mình càng ngày càng không ổn...."

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong lòng có chút bi thương, nhưng nghĩ tới mình bây giờ đều là vì giữ lại ký ức của mình bầu bạn với Tuyết công tử, nhất thời lại cảm thấy quyết định này rất tốt, căn bản không nói tới hối hận

Con đường tự phế công pháp này cho dù rất gian nan, nhưng y cũng vui vẻ chịu đựng

Đèn lồng được Tuyết Trùng Tử đặt ở bên cạnh, cúi đầu nhìn đường đá được ánh đèn chiếu sáng, nhìn một lúc lâu, Tuyết Trùng Tử không kiềm chế được cũng rơi vào trong hồi tưởng

Cuộc sống bầu bạn với bằng hữu trước đây ở Tuyết cung tuy nhàm chán, nhưng thực sự vui vẻ

Tuyết Trùng Tử chậm rãi nghĩ, cẩn thận nếm lại đắng cay ngọt bùi trong đó, khóe miệng không nhịn được cong lên nhẹ nhàng

"Đang nghĩ cái gì vậy ?" Tiếng của Cung Viễn Chủy đột nhiên vang lên

"Không có gì." Tuyết Trùng Tử quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên tay Cung Viễn Chủy đưa bình dạng ốc ướt sũng cho y

"Ngươi đưa cho ta làm gì ?" Tuyết Trùng Tử không hiểu

Cung Viễn Chủy cũng không nhiều lời, đầu tiên là miễn cưỡng nhét vào trong tay Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử có chút kinh ngạc, bình ốc trên tay này sờ rất lạnh, cũng nặng hơn so với mình nghĩ

Theo tay lay động, nước trong bình cũng gợn sóng theo

Bình ốc này không phải là được Cung Viễn Chủy treo bên hông, lại luôn mang theo bên người sao ?

Tuyết Trùng Tử đang muốn hỏi, thấy Cung Viễn Chủy rốt cuộc mở miệng giải thích

"Bên trong là nước suối trong núi. Vừa rồi thấy huynh cùng ta đi lên núi cũng rất mệt mỏi, lúc này chắc là khát nước rồi. Cho nên, ta muốn tìm nước cho huynh. Hơn nữa, ta còn cố tình rửa bình ốc này rồi, nước trong bình này huynh cứ yên tâm uống đi !" Cung Viễn Chủy nói

Cung Viễn Chủy vốn có chút ngượng ngùng, dù sao cậu thực sự không quen biểu đạt ý tốt với người khác, cũng không giỏi ăn nói

Nhưng không nghĩ tới, một câu ngay sau đấy của Tuyết Trùng Tử liền dập tắt tất cả suy nghĩ miên man trong đầu Cung Viễn Chủy

"Dược trùng vốn đặt bên trong đâu ?" Tuyết Trùng Tử thực sự nghiêm túc hỏi

Y nhớ, trước đây trong bình này luôn đặt dược trùng màu đen mà Cung Viễn Chủy cố tình lấy ra dọa người

"Ngươi lấy bình hứng nước cho ta, vậy ngươi thả dược trùng bảo bối nhà ngươi đi đâu rồi ?"

Cung Viễn Chủy nghe xong lời này, hơi sửng sốt, sau đấy mới nhanh chóng giải thích, "Yên tâm, dược trùng vốn để bên trong, ta tạm thời đặt vào chỗ này rồi." Cung Viễn Chủy lại chỉ bình sứ nhỏ buộc bên hông mình

"....Ngươi cho dược trùng bảo bối của ngươi vào trong bình độc dược ?" Sắc mặt Tuyết Trùng Tử tràn đầy khiếp sợ, dường như bị dọa sợ không ít

"Nói lung tung cái gì vậy ? Độc dược ta chuyên tâm nghiên cứu, dược trùng không chịu được. Còn bình nhỏ này đựng mê dược bình thường, không có tác dụng với dược trùng." Cung Viễn Chủy cảm thấy Tuyết Trùng Tử thực sự khoa trương

"A." Tuyết Trùng Tử khẽ gật đầu, nhưng lại dường như cảm thấy lời của Cung Viễn Chủy có chỗ nào đấy không thích hợp

Cung Viễn Chủy cũng không cho Tuyết Trùng Tử nghĩ nhiều, chỉ giục y nhanh chóng uống mấy ngụm nước

Núi suối trong núi lành lạnh, tuy uống giúp giải khát, nhưng hàn khí cũng theo nước suối trôi vào trong bụng

Tuyết Trùng Tử cảm thấy tinh thần lúc này tốt hơn rất nhiều, chỉ là cảm thấy thân thể cũng lạnh thêm

Tuyết Trùng Tử uống mấy ngụm nước suối, lại định trả lại bình ốc cho Cung Viễn Chủy

Chỉ là Cung Viễn Chủy không cầm, trái lại ôn nhu nói, "Huynh đặt bên người đi, lúc nào muốn thì uống."

Nhưng thấy thời gian còn sớm, sương đương nhiên chưa xuất hiện

Nhưng Cung Viễn Chủy lại dường như chuẩn bị đi đâu đấy, Tuyết Trùng Tử vội vàng gọi lại cậu, "Ngươi muốn đi đâu ? Muốn hứng sương, lúc này còn quá sớm."

"Ta đương nhiên biết lúc này sương sớm còn chưa xuất hiện, bất quá cũng đúng lúc, ta có thể nhân cơ hội đi dạo trong núi, xem có thảo dược gì đáng để mang về không."

Cung Viễn Chủy nói liền muốn xoay người đi, mà lúc cậu nghe thấy tiếng bước chân đi theo hía sau, tự nhiên không nhịn được dừng chân, quay đầu lại nhìn

Nhưng không nghĩ tới, Tuyết Trùng Tử căn bản không đoán được Cung Viễn Chủy đột nhiên dừng lại, y không kịp dừng lại bước chân, cũng vì nhất thời không vững, cứ như vậy cả người nhào tới chỗ Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy nhanh tay ôm lấy thắt lưng Tuyết Trùng Tử, lúc cảm nhận được người trong lòng còn gầy hơn so với mình nghĩ, không nhịn được nhíu mày

Nhưng, Tuyết Trùng Tử lúc này lại cả người hoàn toàn cứng ngắc được Cung Viễn Chủy ôm lấy, ở khoảng cách gần như vậy, nhấc mắt liền nhìn thấy đối phương, trong lòng Tuyết Trùng Tử khó hiểu sinh ra rung động khác thường

Cảm xúc sâu trong lòng y dao động lên xuống như nhấc lên sóng biển, nhưng trên mặt y rốt cuộc không lộ ra quá nhiều biểu tình

"Tuyết Trùng Tử....?" Cung Viễn Chủy thấy Tuyết Trùng Tử rất lâu không hoàn hồn, không nhịn được có chút lo lắng, "Huynh không bị thương chứ ?"

Cậu quen thói dùng tay kia nắm cổ tay Tuyết Trùng Tử muốn bắt mạch cho đối phương, lại bị Tuyết Trùng Tử ngăn lại

"Ta không sao." Tuyết Trùng Tử cảm thấy khẩn trương, động tác hơi thô lỗ đẩy tay Cung Viễn Chủy vươn tới

Trong thoáng chốc kia, Cung Viễn Chủy dường như có chút kinh ngạc

Cho dù lực đạo của Tuyết Trùng Tử cũng không mạnh, nhưng dường như Cung Viễn Chủy bị Tuyết Trùng Tử từ chối làm cho tổn thương một chút, nhất thời không phản ứng kịp

"Đừng lo lắng, ta không sao." Tuyết Trùng Tử lại nói một câu

Y hít sâu vài hơi, thuận thế hoàn toàn đẩy Cung Viễn Chủy ra, duy trì khoảng cách an toàn với đối phương

Tuyết Trùng Tử lúc này cả đầu hỗn loạn thành một đoàn, căn bản không có cách suy xét thật tốt

"Mình sao vậy ?" Bản thân Tuyết Trùng Tử cũng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên y sinh ra cảm giác kỳ quái này với người khác

Rõ ràng Cung Viễn Chủy là xuất phát từ ý tốt mới theo bản năng đỡ lại y, nhưng.... cũng không biết xảy ra vấn đề chỗ nào

Sắc mặt của Tuyết Trùng Tử có chút kỳ quái, suy nghĩ cũng rất hỗn loạn

"Tuyết Trùng Tử, huynh rốt cuộc sao vậy ?" Cung Viễn Chủy cẩn thận hỏi

"Ta không sao." Tuyết Trùng Tử lại nhấn mạnh một lần nữa

Trong lòng Cung Viễn Chủy có chút kỳ quái, dường như vẫn đang suy nghĩ vừa rồi bị Tuyết Trùng Tử từ chối

Cung Viễn Chủy xoa tay mình bị Tuyết Trùng Tử gạt ra, ánh mắt không tự giác liếc về phía thắt lưng của Tuyết Trùng Tử

Cung Viễn Chủy nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hơi tối lại

Cậu có chút bất an nắm lại hai tay mình, còn đang hồi tưởng hành động ôm Tuyết Trùng Tử vừa rồi

Tuyết Trùng Tử hơi hòa hoãn lại cảm xúc, lên tiếng hỏi, "Ngươi định đi tìm thảo dược ?"

"A, đúng." Cung Viễn Chủy khó có khi chủ động hỏi, "Huynh muốn đi cùng ta ?"

Tuyết Trùng Tử vốn định đáp "Đúng", dù sao đây cũng là lý do y vừa rồi chủ động đuổi theo

Nhưng bây giờ, không hiểu vì sao có chút khẩn trương lại lưỡng lự

Có lẽ, Tuyết Trùng Tử cũng cần cho mình thời gian một mình bình tĩnh chút

"Ta có chút mệt, không đi cùng ngươi nữa. Ta ở đây chờ ngươi là được rồi, dù sao một lúc nữa ngươi cũng quay lại."

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử cầm đèn lòng quay về ngồi xuống tảng đá, sau đấy đặt đèn lồng một bên, hai tay ôm bình ốc ngẩn người

Cung Viễn Chủy nhìn một lúc, cuối cùng bật cười, tâm tình không hiểu sao tốt lên, cũng đi tới ngồi xuống tảng đá, còn chọn chỗ gần với Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử có chút tò mò, hỏi, "Ngươi không định tìm thảo dược sao ?"

"Không tìm nữa."

"A." Tuyết Trùng Tử cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy cùng Cung Viễn Chủy ngồi tại chỗ, hai người cũng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình

Qua không biết bao lâu, cũng rốt cuộc tới lúc hứng sương sớm

Sương chỉ xuất hiện lúc sáng sớm, hơn nữa thời gian rất ngắn, một khí mặt trời mọc, thời tiết nóng lên, sương sớm cũng bị bốc hơi mà biến mất

Nhưng Cung Viễn Chủy chậm chạp không động đậy, khiến Tuyết Trùng Tử không khỏi có chút buồn bực

"Ngươi không hứng sương sao ?" Tuyết Trùng Tử tốt bụng nhắc nhở

Cũng không nghĩ tới Cung Viễn Chủy lập tức lắc đầu, nói, "Không lấy nữa."

"Đặc biệt đi lên hứng sương sớm, nhưng bây giờ lại không lấy nữa ?" Tuyết Trùng Tử lúc này trong lòng cũng không phải là buồn bực bình thường nữa

Cung Viễn Chủy chỉ nhún vai, mím môi cười, "Tâm tình bây giờ đột nhiên không muốn hứng sương sớm nữa."

"Vậy ngươi muốn làm gì ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Viễn Chủy nghe vậy, dời mắt về phía cảnh sắc quanh quẩn trong sương mù xa xa

Sắc trời mặc dù tới, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy chút ánh sáng từ phía đông

"Tuyết Trùng Tử, đi !" Cung Viễn Chủy đột nhiên nói không đầu không đuổi, "Ta biết có một chỗ ngắm bình minh tốt hơn chỗ này. Ta mang huynh đi !"

"Ngắm bình minh ?"

"Ừ, ngắm bình minh."

"Thực sự không hứng sương nữa ?"

"Ừ, không lấy nữa. Ta bây giờ muốn mang huynh đi ngắm bình minh hơn !"

Cung Viễn Chủy nói xong, nở nụ cười, cậu chỉ một chỗ xa xa, quay đầu lại nói, "Nếu huynh cũng muốn cùng ta ngắm bình minh thì mau đi theo ! Nếu muộn thì không ngắm được nữa."

Bình minh....

Tuyết Trùng Tử khẽ cắn răng, vội vàng đứng dậy cầm bình ốc và đèn lồng

Cung Viễn Chủy thuận tay cầm đèn lồng trong tay Tuyết Trùng Tử, đặt sang một bên, "Ta thấy đèn lồng này không cần cầm nữa."

Sau đó, không quan tâm Tuyết Trùng Tử phản đối, cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử dường như nghĩ tới cái gì đấy, đang muốn mở miệng, liền thấy Cung Viễn Chủy đã sớm thi triển khinh công, mang Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng nhảy lên cây

Tuyết Trùng Tử chỉ có thể có chút thất thố ôm chặt bình ốc trong tay, có chút bị động được Cung Viễn Chủy che chở như vậy

Nhưng không biết sao, y khó có khi không cảm thấy khó chịu, trong lòng không có chút nào bi thương, thậm chí cũng không tự ti cảm thấy mình yếu kém

Từ sau khi hủy bỏ công pháp, ánh mắt mọi người nhìn y phần lớn là thương cảm và tiếc hận

Nhưng, ở chỗ Cung Viễn Chủy, những tâm tình không cần thiết này cũng không tồn tại

Ánh mắt Cung Viễn Chủy nhìn y kiên định lại tràn đầy tin tưởng, cậu dường như tin chắc tình cảnh bây giờ của Tuyết Trùng Tử bất quá là một giai đoạn thay đổi, trong cuộc sống sau này, Tuyết Trùng Tử nhất định có thể khôi phục khỏe mạnh, trạng thái cũng nhất định có thể khôi phục như trước đây

Trong lúc hoảng hốt, giọng nói mang theo ý cười của Cung Viễn Chủy kéo suy nghĩ miên man của y quay về

"Tuyết Trùng Tử, chúng ta tới rồi ~"

Tuyết Trùng Tử nhìn quanh bốn phía, phát hiện lúc này y và Cung Viễn Chủy đứng trên một cây đại thụ cao ngất trong mây mù

"Chắc là sắp lên rồi, huynh mau xem ! Chỗ kia ----" Tiếng vui vẻ của Cung Viễn Chủy lần nữa vang lên

Tuyết Trùng Tử theo ánh mắt của Cung Viễn Chủy nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt mơ hồ đẩy ra tầng mây dày đặc, thong thả lộ ra

Ánh sáng kia như có ma lực đặc biệt, nó không ngừng phá tan bóng tối, cũng khiến cho vạn vật trên mặt đất một lần nữa nhấc lên hy vọng về một ngày mới

Tuyết Trùng Tử đã sắp quên lần trước thưởng thức bình minh là ngày tháng năm nào

Quanh năm ở núi tuyết, phong cảnh dường như không có gì khác biệt

Nhưng lúc này nghĩ lại, cho dù những năm gần đây của y, kỳ thực cũng không mất đi tự do chân chính, chủ yếu vẫn là bị tâm của chính bản thân y vây khốn trong một mảng trời đất ở núi sau

Núi sau rộng lớn, kỳ thực y cũng chưa từng thăm thú toàn bộ, vẻ đẹp của núi sau, kỳ thực cũng không đếm xuể, nhưng y cũng rất lâu chưa từng bình tĩnh thưởng thức thật tốt

Vì luôn theo bản năng cảm thấy phong cảnh ở đây đều xem hết rồi, không thì không khác gì với bình thường, cho nên mất hứng thú xem xét

Trái lại Tuyết Trùng Tử càng hướng tới tất cả mọi thứ ở bên ngoài núi sau, vì bị gia quy của Tuyết gia giới hạn ở núi sau, y càng hướng tới và mong ngóng phong cảnh chưa biết tới kia

"Cung Viễn Chủy." Tuyết Trùng Tử đột nhiên nhẹ giọng gọi

"Ừm ?"

"Ngươi đời này từng bước ra ngoài Cung môn chưa ?"

"Đương nhiên chưa."

"Lén ra ngoài từ thông đạo giống Chấp Nhẫn đại nhân cũng chưa từng làm sao ?"

"Đương nhiên.... là có cơ hội, nhưng ta không làm." Lúc nói lời này, Cung Viễn Chủy rõ ràng rất tự hào với việc này

"Vì sao ?" Tuyết Trùng Tử lại hỏi

"Vì ca ca nói, gia quy của Cung môn, chưa thành niên sẽ không thể tùy tiện ra ngoài Cung môn. Nhưng mặc dù cho dù ta thành niên, nếu ca ca không cho phép, ta cũng sẽ không làm trái ý huynh ấy...."

Vốn nói hợp tình hợp lý, nhưng không biết vì sao nói tới đây, Cung Viễn Chủy dừng lại, đột nhiên nhớ tới mấy ngày gần đây, cậu làm trái ý của Cung Thượng Giác cũng không phải là một hai lần, nhất là chuyện liên quan tới Tuyết Trùng Tử trước mắt này

"Sao vậy ? Sắc mặt của ngươi sao trở nên kỳ quái như vậy ?" Tuyết Trùng Tử tò mò hỏi

Cung Viễn Chủy lại lắc đầu cười nói, "Chúng ta vẫn chuyên tâm ngắm bình minh đi...."

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro