Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở núi sau cũng sắp qua, Tuyết cung lại vẫn tuyết lớn bay loạn

Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão khó có khi tâm huyết dâng trào, cùng nhau ngồi ở tiền viện thưởng trà, nói chuyện, ngắm cảnh tuyết

"Lúc huynh bế quan, ta và Tuyết trưởng lão sẽ giúp đỡ trông chừng Tuyết cung, huynh không cần lo lắng." Nguyệt trưởng lão nói xong lời này, nhãn nhã uống trà, thoạt nhìn có vài phần hưởng thụ

"Hừ." Tuyết Trùng Tử trong bộ dạng trưởng thành hừ nhẹ một tiếng, trái lại có chút khinh thường với lời đề nghị này, "Huynh tội gì quản chuyện của người khác, Tuyết cung của ta cũng không phải là không có ai. Có Lượng nhi là được rồi, ta không lo lắng."

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, không nhịn được cười

Hắn quay đầu nhìn về phía Tuyết Lượng cách đó không xa, đang tập trung cắt sửa cây tuyết tùng, ôn nhu nói, "Lượng nhi quả thực rất tốt."

"Đương nhiên. Cũng không nhìn xem là ai dạy thành." Tuyết Trùng Tử có chút tự hào, y nhấc mắt nhìn Tuyết Lượng, tâm tình vui vẻ không nói thành lời

Bây giờ những chuyện hỗn loạn dần qua, ánh nắng lại lộ ra sau màn sương mù

Cung môn sau này, chắc chắn sẽ trở nên càng ổn định

Tuyết Trùng Tử buông chén trà, lấy ra một tờ giấy trắng được cuộn vào từ trong tay áo, đưa cho Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão lộ ra chút nghi hoặc, nhưng vẫn giơ tay nhận tờ giấy

Mở dây buộc nhỏ, Nguyệt trưởng lão rũ mắt nhìn, lúc này mới phát hiện bên trong viết tên một số dược liệu quý hiếm, có những loại cho dù có tiền, cũng không chắc có thể mua được

"Nếu tiện thì giúp ta tìm những thứ này đi ! Sau khi ta xuất quan sẽ cần dùng tới." Tuyết Trùng Tử nói

Nghĩ tới Tuyết Trùng Tử cũng sắp bắt đầu bế quan, dốc lòng tu luyện, chờ tới ngày xuất quan chắc chắn cũng cần một số dược liệu bổ sung thể lực cũng điều tức dưỡng thân

Nguyệt trưởng lão hiểu rõ trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được đùa giỡn, "Vậy.... nếu không tiện, thì làm sao ?"

Tuyết Trùng Tử mím môi khẽ cười, mặt mày lộ ra chút khí tức sắc bén

"Nguyệt trưởng lão, chẳng lẽ huynh cảm thấy không tiện sao ?"

Nguyệt trưởng lão cuộn tờ giấy lại, cất vào trong cổ tay áo mình

Nhưng vẫn làm ra vẻ bất đắc dĩ, cảm thán một tiếng, "Thế đạo này, vận khí này.... Muốn tìm được những dược liệu này cũng không dễ."

"Dù sao cũng không phải thực sự cần huynh tìm, chẳng qua muốn dựa vào danh nghĩa của huynh mà thôi. Huynh ngay cả cửa Cung môn cũng không bước ra được, đừng ở chỗ này thở dài. Kết quả, người tìm kiếm đồ khuyết thiếu trong Cung môn không phải vẫn là Giác công tử sao."

Tuyết Trùng Tử cầm ấm trà, chậm rãi rót thêm trà nóng cho mình, còn không quên tiện tay cũng rót đầy nước vào trong chén trà đã sắp thấy đáy của Nguyệt trưởng lão ngồi đối diện

Nguyệt trưởng lão chống khuỷu tay lên bàn, không nhịn được có chút tò mò hỏi, "Huynh hôm qua không phải lại lén chuồn tới núi trước gặp Chủy công tử sao ? Sao không trực tiếp bảo Chủy công tử giúp huynh chuyện dược liệu này. Dù sao mọi người đều biết, Chủy công tử là đệ đệ bảo bối của Giác công tử, chỉ cần hắn mở miệng, Giác công tử chắc chắn sẽ rất để bụng, tuyệt đối tận tâm tận lực."

Tuyết Trùng Tử hơi nhíu mày, trái lại không quá vui khi nghe lời trêu chọc này của Nguyệt trưởng lão

Y khẽ trừng Nguyệt trưởng lão một cái, mới chậm rãi nói, "Cung Viễn Chủy tâm tư nặng, ta không muốn hắn ưu phiền quá độ về việc của ta. Còn nữa, mặc dù ta và Cung Viễn Chủy tự định chung thân, nhưng chuyện công chuyện tư vẫn nên phân rõ thì tốt hơn. Trước đây chuyện của ta và Cung Viễn Chủy truyền khắp Cung môn đã làm ra động tĩnh không nhỏ, cho nên...."

Tuyết Trùng Tử thở dài một tiếng, mới nói tiếp, "Có thể tránh thì tránh một chút đi ! Chỉ mượn danh nghĩa của huynh lấy chút dược liệu, chuyện nhỏ này huynh cần gì phải soi mói."

"Tránh ? Cần thiết như vậy không ?" Nguyệt trưởng lão cảm thấy Tuyết Trùng Tử có chút nghĩ nhiều rồi, "Huynh mỗi ngày đều lén chuồn ra núi trước tìm Chủy công tử người ta, không chỉ Tuyết trưởng lão và Chấp Nhẫn, ngay cả Giác công tử cũng bắt đầu mắt nhắm mắt mở coi như không thấy rồi. Hạ nhân và thị vệ càng không cần nói ! Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cũng không gây phiền phức cho huynh. Nhưng huynh lại kỳ quái, chuyện không nên làm đều làm rồi, lúc này mới nói tránh cái gì mà tránh ?"

Nguyệt trưởng lão cằn nhằn xong, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đấy, lúc này mới ngẩn người, chớp mắt vài cái mới khẽ nói, "Chờ chút ! Sao ta cảm thấy.... huynh có băn khoăn gì khác ! Nói cái gì mà tránh, chắc chắn chỉ là lấy cớ."

Chỉ thấy sắc mặt Tuyết Trùng Tử mắt thường có thể thấy trở nên do dự

Nguyệt trưởng lão như tìm được thú vui gì đấy, nụ cười trên mặt cũng dần kéo căng

Đúng lúc này, Tuyết Lượng vừa sửa xong cây tuyết tùng, cầm kéo nhẹ nhàng chạy chậm tới chỗ bọn họ

Từ xa chợt nghe thấy cuộc nói chuyện của Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử, tính cách góp vui của Tuyết Lượng sao có thể bỏ qua cơ hội này

Chỉ nghe thấy Tuyết Lượng kéo cao giọng, nhanh miệng nói, "Nguyệt trưởng lão, công tử nhà ta không phải là trốn tránh gì đâu ! Y chẳng qua là lo lắng Chủy công tử và Giác công tử phát hiện ra những dược liệu ngài muốn tìm không phải là dùng cho người trưởng thành, mà là dùng chủ yếu cho tiểu hài tử !"

"Lượng nhi ---- !" Tuyết Trùng Tử thẹn quá hóa giận quát một tiếng

Tuyết Lượng hiển nhiên rụt cổ một cái, nhưng vẫn không nén được nụ cười, nhảy tới bên cạnh Tuyết Trùng Tử

"Công tử, ta không phải là nói sự thật sao ~" Tuyết Lượng lá gan lớn hơn, vẫn đang trêu chọc không ngừng

Tuyết Trùng Tử sắc mặt đen sì, nhưng Tuyết Lượng không chút sợ y

Lúc này, Nguyệt trưởng lão vẫn cố gắng nhịn cười rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp cười tới ngã trái ngã phải

Tuyết Trùng Tử thấy đối phương như vậy, lại càng cảm thấy tức giận

"Hai người các huynh, thực sự đủ rồi đấy ! Cười đủ rồi thì mau ngậm miệng lại cho ta !" Tuyết Trùng Tử tức giận nói, lại không nghĩ Tuyết Lượng và Nguyệt trưởng lão càng cười không khống chế được

"Hừ." Tuyết Trùng Tử trầm mặc, vừa tức vừa gấp, nhưng càng nhiều là xấu hổ khó có thể nói rõ

Mỗi người núi sau đều biết, công pháp Tuyết Trùng Tử tu luyện cực kỳ khác với người bình thường

Không chỉ có thể cải lão hoàn đồng, còn có thể kéo dài tuổi thọ

Trước đây, Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy võ công này khiến y trở nên khác thường, nhiều năm nếm đủ chỗ xấu, nhưng thỉnh thoáng cũng mang tới cho y không ít chỗ tốt và niềm vui

Trước đây y thích dùng bộ dạng tiểu hài tử để ngụy trang bản thân, lén tráo đổi thân phận với Tuyết công tử, trêu chọc những hậu thế của Cung môn tới núi sau tham gia thử thách Tam Vực

Có lúc, y tâm huyết dâng trào cùng thích dùng cách tương tự để trêu chọc những thị vệ và hạ nhân mới tới núi sau

Nhưng nay khác xưa, trước đây là trước đây, nhưng bây giờ là bây giờ

Tuyết Trùng Tử mưu kế thần tình thế nào đi nữa, lại cũng không dự đoán được mình cư nhiên có một ngày sẽ yêu Cung Viễn Chủy, thiếu niên còn chưa thành niên của núi trước ?

"Cho nên, huynh lo lắng bị Cung Viễn Chủy phát hiện, sau khi huynh khôi phục võ công sẽ trực tiếp biến về bộ dạng tiểu hài tử ?" Nguyệt trưởng lão cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy Tuyết Trùng Tử thực sự làm chuyện thừa

"Tuyết Trùng Tử." Nguyệt trưởng lão tiếp tục trêu chọc, "Ta nói này, bộ dạng đấy của huynh cũng không phải là chuyện gì không ngẩng được đầu đi ? Sao huynh còn ngượng ngùng như vậy ? Ha ha ~"

"Đây, đây ----" Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, không hiểu sao cảm thấy rất tức giận

Y tức giận tới nghẹn họng không nói được, cổ họng khô cứng

Cuối cùng, cầm lấy chén trà uống cạn, y mới thở ra một hơi, nói, "Ta cũng không phải là sợ, cũng không phải xấu hổ. Chỉ là, chỉ là.... chuyện này...."

Tuyết Trùng Tử chần chờ một chút, chung quy không nghĩ ra được phải nói tâm tình cực kỳ phức tạp của y lúc này thế nào

Cung Viễn Chủy vốn quen thuộc với dược lý, nếu nhìn tờ giấy này, với tài trí thông minh của cậu, chắc chắn không khó để nhìn ra những dược liệu này là chuẩn bị cho ai

Trong lòng Tuyết Trùng Tử có thể nói là loạn như tơ vò, nhưng Nguyệt trưởng lão vô tâm vô phế vẫn đang cười không ngừng

Lúc này, Tuyết Lượng ở một bên đã cười đủ. Hắn tri kỷ nhẹ nhàng nói thay cho Tuyết Trùng Tử đang nghẹn lời, "Nguyệt trưởng lão, ý công tử nhà ta là muốn nói, ngài ấy không muốn để Chủy công tử biết chuyện này nhanh như vậy. Muốn hòa hoãn một chút thời gian, chờ sau khi ngài ấy xuất quan, tự mình tìm một cơ hội thích hợp nói với Chủy công tử sau."

Nguyệt trưởng lão, "Ai nha, ta còn tưởng có chuyện gì lớn. Không phải là chút chuyện nhỏ này sao. Biến thành tiểu hài tử thì sao ? Cũng không phải là chuyện gì không ngẩng đầu được ! Hơn nữa, ta nhớ trước đây lúc huynh gặp Chủy công tử người ta lần đầu tiên, chẳng phải cũng dùng bộ dạng tiểu hài tử sao ! Chủy công tử trước đây cũng không ghét bỏ huynh !"

Nguyệt trưởng lão càng nghĩ càng lệch, lời càng nói càng không kiềm chế được, hắn cười lại gần Tuyết Trùng Tử vài phần, cố tình nhướn mày, dùng giọng điệu âm dương quái khí cười nhạo

"Không thì cùng lắm.... không thể làm một số chuyện mà Tuyết Trùng Tử trưởng thành làm được.... Nếu huynh ở bộ dạng tiểu hài tử mà làm cũng có chút ngượng ngùng khó có thể nói thành lời ----"

"Huynh câm miệng cho ta đi !" Tuyết Trùng Tử thực sự bị chọc giận không nhẹ, y nắm tay khua trước mặt Nguyệt trưởng lão, hung ác nói cực kỳ có tính uy hiếp, "Nguyệt trưởng lão, bây giờ thân phận huynh đường đường là trưởng lão của Cung môn, sao nói toàn lời vô liêm sỉ vậy ! Thực sự quá không ra thể thống gì !"

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, không nhịn được lắc đầu cười, còn không quên ra hiệu với Tuyết Lượng ở một bên, chỉ thấy Tuyết Lượng cũng cười theo

Nguyệt trưởng lão lúc này không nói nữa, Tuyết Trùng Tử lại tự độc thoại không ngừng

Tuyết Trùng Tử sắc mặt nghiêm túc nói, "Ta và Cung Viễn Chủy trong sạch, giữ chừng mực thỏa đáng, mới không mất quy củ như huynh nghĩ. Hơn nữa, ta đã đồng ý với Giác công tử rằng sẽ không làm ra chuyện gì trước khi Cung Viễn Chủy thành niên. Cho nên, huynh tốt nhất quản chắc miệng của huynh, đừng nói năng lộn xộn nữa. Nếu để người không biết chuyện nghe thấy, sợ rằng sẽ dấy lên sóng gió lớn, chuyện sau đấy chắc chắn không giải quyết được."

"Đúng đúng đúng...." Nguyệt trưởng lão đáp có lệ, "Huynh nói đúng, là ta ăn nói không thỏa đáng."

Tuy nói như vậy, nhưng Nguyệt trưởng lão dù sao cũng từng yêu đương, là một người từng trải danh xứng với thực

Chuyện tình nồng ý mật, trong lòng Nguyệt trưởng lão cũng rất rõ ràng

Rất nhiều tâm tư, sợ rằng người quân tử đi nữa vào lúc mấu chốt cũng thực sự khó có thể cản lại được sức hấp dẫn của tình yêu

Đừng nhìn Tuyết Trùng Tử bình thường chính nhân quân tử, hừ

Nguyệt trưởng lão không thèm tin lúc Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy chung đụng sẽ an phận thủ thường như y nói

Nguyệt trưởng lão nhẹ nhàng nhún vai, thầm cười, tiếp tục quan sát Tuyết Trùng Tử

Lúc này Tuyết Trùng Tử liên tục rót nước trà cho mình, mỗi lần nữa trà hết liền rót, rất nhanh liền uống hết

Nhìn như vậy, y không giống như đang thưởng trà, trái lại giống như đang dựa vào hành động uống trà để phát tiết hay che giấu cái gì đấy

-------------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro