Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Phục đương nhiên sẽ không làm trái mệnh lệnh của Cung Thượng Giác, nhưng trong đầu vẫn bất an không yên

Kim Phục không giỏi ăn nói, cũng không giỏi che giấu cảm xúc

Cung Thượng Giác dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của hắn, không nhịn được mở miệng hỏi, "Ngươi cảm thấy hành động này của ta là sai sao ?"

"A ?" Kim Phục vội vàng cúi đầu xin lỗi, chủ động tỏ rõ lập trường của mình, "Giác công tử, ta là người của ngài, đương nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của ngài mà làm. Thuộc hạ cũng không dám tự phỏng đoán tâm tư của ngài, càng không dám bàn luận lung tung."

"Nhưng sắc mặt của ngươi không giấu được tâm sự. Kim Phục, ngươi thực sự cảm thấy ta sai rồi sao ? Để Thượng Quan Thiển quay về.... Quyết định này sai rồi sao ?" Cung Thượng Giác hỏi

Kim Phục mím môi lắc đầu. Biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ nặng nề, thoạt nhìn như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại vẫn lựa chọn trầm mặc

"Viễn Chủy không có ở đây, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại." Cung Thượng Giác cầm chén trà, cố tình liếc Kim Phục một cái, nói tiếp, "Ta muốn nghe lời nói thật." Dừng một chút, lại nói thêm, "Ta muốn nghe suy nghĩ chân thật trong lòng ngươi."

Kim Phục lần nữa chắp tay cúi người, cung kính lại thận trọng, "Giác công tử, thuộc hạ cho rằng.... Thượng Quan Thiển cô nương rất nguy hiểm. Tuy nói nàng ấy bây giờ mang thai, trong bụng hơn phân nửa là cốt nhục của ngài, nhưng ----"

"Nhưng.... cái gì ?" Cung Thượng Giác trầm giọng nói, trên mặt cười như không cười, không nhìn ra được đang nghĩ gì

Kim Phục có chút không nắm chắc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói đúng suy nghĩ chân thật của hắn rốt cuộc là gì với Cung Thượng Giác

"Nàng ấy tâm cơ sâu đậm, khó bảo đảm sẽ không lặp lại thủ đoạn cũ, mượn cái thai trong bụng áp chế ngài làm ra chuyện nguy hại với Cung môn. Công tử, ngài từng chịu thiệt của nàng ấy. Thuộc hạ thực sự không muốn nhìn thấy ngài lần nữa vì nàng ấy mà tổn thương, phí hoài công sức." Kim Phục nói vô cùng thành khẩn, cũng thẳng thắn như bình thường

Cung Thượng Giác nghe xong, không giận, trái lại còn cười, ánh mắt hiện lên chút tán dương, "Chỉ có ngươi nói với ta những lời trong lòng này. Tất cả thị vệ bên trong Cung môn, đại khái cũng chỉ có ngươi kính ta, nhưng cũng bằng lòng nói thật với ta."

"Công tử, thuộc hạ chỉ là lo lắng cho ngài. Dù sao Thượng Quan Thiển cô nương thực sự khó có thể nhìn thấu. Tuy nói nàng ấy lần này bằng lòng theo sắp xếp của ngài mà quay về Cựu Trần sơn cốc, nhưng chúng ta không thể không tiếp tục đề phòng nàng ấy." Kim Phục không nhịn được nhẹ giọng thở dài, sắc mặt sầu lo nói tiếp, "Ngài biết tính tình của Chủy công tử. Nếu để ngài ấy phát hiện ra chuyện của Thượng Quan Thiển cô nương, chỉ sợ lại ầm ĩ."

"Cho nên, ta mới nói không thể để Viễn Chủy biết chuyện này." Cung Thượng Giác nhún vai nói

"Nhưng Giác công tử, giấy không bọc được lửa !" Kim Phục chợt thốt ra

Đạo lý đơn giản như vậy, Cung Thượng Giác sao có thể không hiểu

Cung Thượng Giác hơi thở dài, "Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu, Viễn Chủy.... Ta sẽ tìm cơ hội tự nói với đệ ấy."

Kim Phục đương nhiên biết tâm tư của Cung Thượng Giác, nhưng vẫn cảm thấy không quá yên tâm

Nhưng phiền não bây giờ, lo lắng cũng không có ích gì, cuối cùng, dứt khoát không nghĩ nữa

Kim Phục lúc này chủ động mở miệng, "Thuộc hạ vừa thấy Chủy công tử đi lên núi.... Nếu chuyện dược liệu bay giờ đã xử lý xong, không biết có cần ta đi cùng, trông chừng Chủy công tử không ?"

"Không." Cung Thượng Giác lắc đầu, nói, "Ta có chuyện khác cần ngươi đi xử lý."

Cung Thượng Giác nhắm mắt lại, thử cảm nhận xung quanh

Sau đấy, y mở mắt ra, ra hiệu với Kim Phục

Chỉ thấy Kim Phục lại gần vài bước, nghe y nhẹ nhàng thấp giọng dặn dò vài câu

Kim Phục thoạt nhìn có chút kinh ngạc, nhưng lập tức sắc mặt nghiêm túc lại, liên tiếp gật đầu

Cuối cùng, chờ Cung Thượng Giác nói xong, Kim Phục lui về phía sau vài bước, chắp tay cúi đầu, "Giác công tử yên tâm, ta nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ."


Cung Tử Thương mấy ngày nay đặc biệt có tinh thần thu xếp hôn sự của mình và Kim Phồn, mỗi ngày đều chạy qua lại Vũ cung, cùng Vân Vi Sam thương lượng các công việc chuẩn bị

Vân Vi Sam trọng tình thân, trước đây ở ngoài chịu khổ quen, nhưng sau khi gả cho Cung Tử Vũ, nếm được tư vị ngọt ngào được người che chở, rốt cuộc không thể kiềm chế mà vùi sâu vào trong

Vân Vi Sam ngày đêm chung đụng với cảnh tượng bây giờ, càng có hảo cảm, càng tôn kính đại tiểu thư tính cách hào sảng lại tỏa nắng

Nhưng không thể không nói, Cung Tử Thương mỗi ngày thích chung đụng với Vân Vi Sam, cũng thực sự khiến Vân Vi Sam chịu không ít khổ

Dù sao với tính cách quấn người này của Cung Tử Thương, cũng không phải là người nào cũng dám khen, có phúc khí hưởng thụ sự "thiên vị" này

"Vân muội muội, muội xem, màu nào đẹp ?" Cung Tử Thương bày vài tấm vải dệt trước mặt, chọn hồi lâu, lại vẫn không quyết được chủ ý

"Tử Thương tỷ tỷ, tỷ là.... định chọn vải dệt làm gì ?" Vân Vi Sam tay cầm bút lông, vốn đang chép kết quả thương lượng thay Cung Tử Thương

Nhưng không biết vì sao, suy nghĩ của Cung Tử Thương luôn nhanh, khiến Vân Vi Sam có chút không theo kịp

Lúc này, Vân Vi Sam mới quen thói lần nữa xác nhận lại, để tránh chép nhầm

Cung Tử Thương vốn cực kỳ quấn quýt, thấy Vân Vi Sam hỏi câu này, khó tránh khỏi trách, "Ôi, sao muội không nghiêm túc nghe ? Ta không phải vừa nói rồi sao, muốn chọn vài tấm vải dệt thượng đẳng để làm rèm phòng tân hôn. Ví dụ như rèm cửa, trải bàn."

"A, a. Được.... Không bằng tấm này đi !" Vân Vi Sam tiện tay chỉ một tấm vải dệt hoa văn màu đỏ sáng tương đối thuận mắt, lại nói, "Chất vải này sờ trơn mịn, hoa văn nhìn cũng rất thuận mắt. Trọng điểm là màu của tấm vải này, không khác nhiều với mấy tấm vải tỷ vừa chọn. Nếu phối như vậy, chắc cũng sẽ phù hợp, nhưng không tới mức giống hệt nhau."

"Nghe muội nói như vậy, hình như cũng thực sự có vài phần đạo lý." Cung Tử Thương dường như có chút bị thuyết phục, nàng cầm vải cẩn thận nhìn, nhưng vẫn không kết luận

Vân Vi Sam không giục, chờ Cung Tử Thương quyết định

Đúng lúc này, Cung Tử Vũ trùng hợp mang Kim Phồn tới, mới rốt cuộc giúp Vân Vi Sam một tay

"Tấm này đi ! Ta thích màu này, nhìn không tệ." Kim Phồn đi qua thuận miệng nói

Nhưng y cũng không phải hoàn toàn thật lòng, dù sao những màu đỏ chênh lệch rất ít, ở trong mắt y đều giống như không có gì khác biệt, chọn cái nào cũng vậy, không có cái gì phải quấn quýt

Y chỉ thuận tay giúp đỡ, cũng không muốn làm khó Vân Vi Sam tiếp tục bị Cung Tử Thương làm phiền

Nhưng Cung Tử Thương thấy Kim Phồn khó có khi bày tỏ, trong lòng cực kỳ vui mừng, vội vàng giục Vân Vi Sam, "Nếu Kim Phồn thích, vậy chọn màu này đi. Vân muội muội, muội mau ghi lại cho ta. Nhớ vạn nghìn lần đừng viết nhầm."

Vân Vi Sam vội cười gật đầu, "Không thành vấn đề. Tử Thương tỷ tỷ đừng gấp, ta chép giúp tỷ."

Nhưng Vân Vi Sam mới chép xong, Cung Tử Thương định chọn sang cái tiếp theo, liền bị Cung Tử Vũ và Kim Phồn liên thủ cắt ngang

Kim Phồn nửa đẩy nửa kéo Cung Tử Thương đứng dậy khỏi ghế, "Tử Thương đại tiểu thư, nàng bận rộn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không cảm thấy mệt sao ? Đi thôi ! Ta mang nàng ra ngoài đi dạo nghỉ ngơi một chút, đừng không chút ngơi tay xử lý những thứ này ở Vũ cung nữa. Nếu nàng làm tổn thương tới bản thân, ta sẽ đau lòng."

Kim Phồn nói lời này rất thuận tai, chỉ thấy Cung Tử Thương như ngượng ngùng dựa vào trên người y, cười tủm tỉm, quấn lấy Kim Phồn, không muốn quan tâm tới bất cứ chuyện gì khác

Kim Phồn thầm ra hiệu với Cung Tử Vũ, kéo Cung Tử Thương rời khỏi Vũ cung, để lại không gian riêng cho Cung Tử Vũ và Vân Vi Sam

"A Vân, nàng mấy ngày nay cũng vất vả rồi. Thực sự để nàng chịu khổ rồi." Cung Tử Vũ có chút đau lòng cho Vân Vi Sam, dù sao Cung Tử Thương tràn đầy sức lực lại thích làm việc lung tung, nói thật cũng rất khiến người khác mệt mỏi

"Mặc dù có chút mệt, nhưng kỳ thực chuẩn bị hôn sự với Tử Thương tỷ tỷ cũng là một sự hạnh phúc." Vân Vi Sam cười, khẽ thở dài, mới nghiêm túc hỏi, "Cố tình đuổi người như vậy, không biết Chấp Nhẫn có chuyện gì muốn nói riêng với ta sao ?"

Hiện tại không có những người khác, Cung Tử Vũ cũng không vòng vo nữa, "Cung Viễn Chủy lên núi, đoán chừng sẽ không quay về sớm như vậy. Thượng Giác ca ca đã lén triệu tập mấy người ở núi sau, định cùng ta đi Trưởng lão viện thương lượng chút chuyện."

Trong lòng Vân Vi Sam kỳ thực đã có một số phỏng đoán

Cung Tử Vũ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vân Vi Sam, thấp giọng nói đúng sự thật, "Cứ điểm ở Cựu Trần sớn cốc hồi báo, Thượng Quan Thiển đã vào phủ đệ mà Thượng Giác ca ca bí mật sắp xếp. Bây giờ đang do Kim Phục đẫn người tự mình trông chừng, ta cũng cố tình phái một số người qua, chắc là tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì."

"Chuyện nên tới luôn sẽ tới." Vân Vi Sam cảm thán vạn phần, trên mặt cũng nhuộm vài phần phiền muộn

"Công tử." Nàng khẽ gọi một tiếng, gương mặt tràn đầy u sầu, mở miệng nói, "Bây giờ hôn sự của Tử Thương tỷ tỷ và Kim Phồn cũng sắp tổ chức, chuyện của Thượng Quan Thiển ----"

"Nhất định sẽ có cách giải quyết. Thân phận của Thượng Quan Thiển khó xử, nhưng dù sao tình huống của nàng ấy bây giờ khác trước, chúng ta cũng không thể bỏ mặc. Sắp xếp nàng ấy ở ngoài, đừng nói là Thượng Giác ca ca phiền lòng, ta cũng khó tránh khỏi có chút bất an. Nếu nàng ấy thực sự mang thai hậu tự của Cung gia, ta thân là Chấp Nhẫn, chắc chắn không thể để mặc nàng ấy ở bên ngoài." Cung Tử Vũ nghĩ một lúc, lại nói, "Lần này Thượng Giác ca ca gấp gáp thương lượng chuyện này với mọi người chúng ta, cũng muốn hỏi xem ý kiến của chúng ta, xem có cách giải quyết chuyện này tốt hơn không."

"Dư nghiệt của Vô Phong chưa dẹp hết, bây giờ thân phận của Thượng Quan Thiển khác biệt, quả thực cũng không thích hợp tiếp tục ở ngoài. Ta chỉ sợ nàng ấy sẽ bị người có tâm chú ý, tới lúc đấy sẽ có phiền phức. Chỉ là...." Vân Vi Sam muốn nói lại thôi, rất nhiều lời cũng không biết phải nói từ đâu

Cung Tử Vũ từ trước tới nay tri kỷ lại biết nhìn sắc mặt, lúc này nhìn thấu tâm tư của Vân Vi Sam, không nhịn được cười nói, "Nàng đang lo lắng Cung môn sẽ vì chuyện Thượng Quan Thiển mà hỗn loạn."

"Có thể không lo lắng sao ? Rất vất vả mọi chuyện bình an, lại ----" Vân Vi Sam thấy Cung Tử Vũ dường như lộ ra chút kinh ngạc, bất tri bất giác đột nhiên che miệng, sắc mặt sầu lo, thấp giọng nói, "Công tử, chàng có phải chán ghét ta như vậy không ? Dù sao ta và Thượng Quan Thiển cũng quen biết trong Vô Phong, lại đều là nữ nhân, cũng là một nửa của người Cung môn.... Nhưng ta, lại kiêng kỵ nàng ấy, còn tâm địa hẹp hòi...."

"Nói lung tung cái gì vậy." Cung Tử Vũ ôn nhu khẽ trách, còn không quên an ủi, "A Vân, nàng không cần tự trách. Kỳ thực suy nghĩ của nàng, lo lắng của nàng, sao có thể không giống ta ? Cung môn rất vất vả khôi phục lại một chút bình yên, lại sắp có chuyện vui. Nói thật, trong lòng ta cũng có chút tức giận Thượng Quan Thiển quay về không đúng lúc. Nhưng, lập trường của Thượng Giác ca ca khó xử, cũng không thể không suy nghĩ cho huynh ấy."

Cung Tử Vũ hơi thở dài một tiếng, lắc đầu nói, "A Vân, nàng đừng nhìn Cung Viễn Chủy bình thường Thượng Giác ca ca nói gì nghe nấy, cực kỳ nhu thuận. Nhưng nếu đụng phải chuyện liên quan tới Thượng Quan Thiển, chỉ sợ Cung Viễn Chủy không tiếc bản thân cũng liều mạng phản đối. Còn nữa, hành động trước kia của Thượng Quan Thiển đều là tối kỵ với Cung môn, nếu ta không giúp Thượng Giác ca ca, sợ rằng sẽ không có người bằng lòng ủng hộ huynh ấy nữa."

Vân Vi Sam gật đầu, "Ta hiểu lời chàng nói. Công tử, mặc kệ thế nào, ta đều ủng hộ chàng, mà chàng.... chàng có thể ủng hộ Giác công tử."

-----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro