Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với Tuyết cung lạnh thấu xương, điều kiện ở Nguyệt cung tương đối thoải mái, tĩnh mịch, yên ắng hơn rất nhiều

"Chỗ này rất thoải mái." Đây là đánh giá cao nhất của Tuyết Trùng Tử dành cho Nguyệt cung đã lâu không tới

Nguyệt trưởng lão lười biếng nằm dựa vào một bên tháp, Tuyết Trùng Tử lại dựa vào bàn lật xem dược thư

Lúc này, thị phó của Nguyệt cung dưới trướng Nguyệt trưởng lão đi dọc theo cầu gỗ, bưng trà nóng và điểm tâm tới

"Tuyết công tử, mời dùng." Đặt chén trà được rót đầy và đĩa điểm tâm lên bàn

Tuyết Trùng Tử mím môi cười, gật đầu thay cho tiếng cảm ơn

Không chút khách khí cầm lấy một miếng điểm tâm tinh xảo thoạt nhìn không tệ, nhét vào trong miệng nếm thử

Thị phó của Nguyệt cung cũng không xa lạ với Tuyết Trùng Tử, khó có khi thấy khách tới, vô cùng vui vẻ

Thị phó bọn họ của các cung ở núi sau kỳ thực bình thường rất nhàm chán, vì chức trách trong người, cũng không thể tùy tiện đi lại, cùng lắm chỉ có thể ở trong phạm vi của mình và nói chuyện với chủ tử hoặc bằng hữu giết thời gian

Cũng chỉ thỉnh thoảng lúc có khách quý tới, mới có thể thêm được vài phần lạc thú

Không thể không nói, hạ nhân của các cung bình thường thích xem các cung chủ nhàn rỗi tới trêu chọc, đấu võ mồm với nhau, bọn họ ầm ĩ không ngừng, thường cũng sẽ tâm huyết dâng trào, động tay động chân, luận bàn võ nghệ

Bọn họ cùng nhau uống trà, chơi cờ, nói chuyện, bát quái đều rất có tâm, thường vô cùng náo nhiệt

Cảnh tượng này cũng thêm không ít sức sống cho núi sau

Quan hệ của mấy vị cung chủ ở núi sau từ trước tới nay rất tốt, nhưng từ sau đại chiến, bây giờ cũng chỉ còn lại hai vị cung chủ trước mặt này

Cảnh tượng náo nhiệt trước đây dường như cũng dừng lại ở trong ký ức trân quý

Nhưng bất luận thế nào, đã lâu mới có thể thấy các cung chủ tụ tập, khó có khi bày ra một mặt nhàn rỗi, thân là thị phó, y cũng cảm thấy mỹ mãn

"Bánh ngọt này cũng thực sự ngon. Ngọt mà không ngấy, còn hơi tỏa ra mùi thảo dược." Tuyết Trùng Tử ăn một miếng, tâm tình vui vẻ tới cực điểm

Y không kiềm chế được nhớ tới Tuyết Lượng ham ăn, mở miệng dặn dò thị phó của Nguyệt cung trước mặt, "Làm phiền chuẩn bị thêm cho ta một chút, một lúc nữa lúc quay về, ta tiện tay mang một ít cho Lượng nhi ăn." Tuyết Trùng Tử tự nhận mình là một chủ tử tốt. Tuy hôm nay để Tuyết Lượng ở lại Tuyết cung trông chừng, nhưng có đồ ăn ngon cũng tuyệt đối không quên một phần của Tuyết Lượng

"Không thành vấn đề ! Tuyết công tử, ta đi chuẩn bị cho ngài." Thị phó của Nguyệt cung thấy Tuyết Trùng Tử tán thưởng bánh ngọt mình tự tay làm như vậy, tâm tình vô cùng vui vẻ

Thấy thị phó của mình vội vàng hành lễ rời đi, Nguyệt trưởng lão một bên không nhịn được mở miệng trêu chọc, "Vừa khen vài câu như vậy, liền trực tiếp lừa được thị phó nhà ta. Tuyết Trùng Tử, Nguyệt cung của ta cũng không nuôi người rảnh rỗi. Huynh không chỉ ăn không, còn lấy không trả tiền, chẳng lẽ lương tâm không đau sao ?"

"Ta không phải người rảnh, ta là "khách"." Tuyết Trùng Tử không cảm thấy gì, nhún vai

Y vừa ăn mấy miếng điểm tâm, lại uống vài ngụm trà nóng nhuận họng, cảm thấy trạng thái cả người tốt hơn rất nhiều

Lúc này, cũng có tinh thần tiếp tục nghiên cứu dược thư trên tay

"Xin hỏi vị khách này, cảm thấy Nguyệt cung của ta thế nào ? Không thì.... huynh dứt khoát bế quan ở Nguyệt cung của ta là được rồi. Đỡ cho ta sau còn phải chạy qua chạy lại hai bên." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối lời đề nghị của đối phương như đinh đóng cột, "Nguyệt cung này của huynh mặc dù tốt, thỉnh thoảng cũng có trà, điểm tâm, thoạt nhìn cũng rất thoải mái. Nhưng nếu muốn ở lâu, ta vẫn thích Tuyết cung của mình hơn. Hơn nữa ta tu hành công pháp hệ hàn, chỗ của huynh ấm áp như vậy, đối với ta mà nói cũng không quá thích hợp."

"Thôi được. Vậy ta cũng chỉ có thể ủy khuất bản thân đi đi lại lại Tuyết cung của huynh." Nguyệt trưởng lão nói giống như miễn cưỡng, nhưng kỳ thực trong đầu đang rất vui vẻ

Không thể không nói, mấy ngày nay chăm sóc Tuyết Trùng Tử, ở Tuyết cung lâu, Nguyệt trưởng lão lại càng thích bầu không khí của Tuyết cung

Cho dù Tuyết cung bốn phía lạnh như băng, tuyết bay đầy trời, tuyệt không ấm áp như Nguyệt cung

Nhưng không biết tại sao, có lẽ vì có hai chủ tớ Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng, bầu không khí của Tuyết cung luôn náo nhiệt hơn rất nhiều

Tốt hơn nhiều so với Nguyệt cung trống trải lại lãnh đạm, u tịch

Thị phó của Nguyệt cung quá nghiêm túc, một chút cũng không thú vị bằng chủ tớ của Tuyết cung

Nguyệt trưởng lão nghĩ như vậy, khó hiểu cười ra tiếng

Tuyết Trùng Tử một bên tò mò lại buồn bực, ném ánh mắt hoang mang tới Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão lại cười tủm tỉm, đột nhiên ngồi thẳng người, sau đó rất nhanh lại gần Tuyết Trùng Tử cách đó không xa

"Tuyết Trùng Tử, huynh nói thật cho ta biết đi. Lần này bế quan, theo huynh tính thì cần bao lâu mới có thể thuận lợi xuất quan ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Tuyết Trùng Tử hơi sửng sốt, trái lại có chút không phản ứng kịp

"Ừm ? Rốt cuộc cần bao lâu ?" Nguyệt trưởng lão nhướn mày hỏi

Tuyết Trùng Tử lúc này nghiêm túc nghĩ một chút, trong lòng kỳ thực có chút không nắm chắc, nhưng vẫn cho ra một đáp án, "Nhanh nhất cũng cần một tháng đi ? Hoặc là lâu hơn.... Có lẽ vài tháng."

"Vậy cũng quá lâu rồi đi !" Nguyệt trưởng lão đột nhiên không nhịn được nói, "Quả nhiên là già rồi ! A ~ Có câu là năm tháng không bỏ lại ai."

Sắc mặt Tuyết Trùng Tử tối sầm, lạnh lùng trừng Nguyệt trưởng lão nói nhiều một cái

Nguyệt trưởng lão không chút tự giác, còn đang thiếu đánh không ngừng, "Ta nhớ huynh trước đây lúc tự nghĩ ra đao pháp mới của Tuyết cung, chỉ tốn bốn năm. Càng không nói tới những người trong giang hồ, công pháp thượng tầng mà các môn phái vốn kiêu ngạo, nói là tâm huyết mấy chục năm, nhưng nếu tới chỗ huynh, cũng không chừng chỉ cần mấy canh giờ là có thể lĩnh ngộ thấu đáo toàn bộ.... Chỉ là bây giờ, ta thấy huynh thực sự khác xưa rồi. Gần đây lại còn thêm một tiểu tình nhân trẻ tuổi ở núi trước cần chăm sóc, thân thể này của huynh.... tiếp nhận được sự nhiệt tình của Chủy công tử người ta không ?"

Sức chịu đựng của người từ trước tới nay có giới hạn, huống hồ là Tuyết Trùng Tử có sức chịu đựng cực kém

Không nhịn được, vậy cũng không cần nhịn nữa. Tuyết Trùng Từ tiện tay cầm một miếng điểm tâm, trực tiếp nhét vào trong miệng Nguyệt trưởng lão

"Miệng rảnh như vậy thì ăn chút gì đi ! Ta cũng không tin điểm tâm này còn không lấp được miệng đầy lời nói lung tung của huynh. Hừ." Tuyết Trùng Tử mặt không đổi sắc phủi tay mình, sau đó tiếp tục cúi đầu lật xem dược thư

Nguyệt trưởng lão vốn rất nhàm chán, lạc thú bình thường cũng chỉ là đấu võ mồm với Tuyết Trùng Tử

Khó có khi Tuyết Trùng Tử chủ động nói muốn tới Nguyệt cung của mình làm khách, tìm dược thư, Nguyệt trưởng lão mừng rỡ trong lòng

Dù sao thời gian này ở Tuyết cung lâu, ăn nhờ ở đậu mãi khó tránh khỏi bị ghét bỏ

Bây giờ quay về địa bàn của mình, Tuyết Trùng Tử trở thành khách, vậy hắn là cung chủ Nguyệt cung, không phải càng nên tận lực làm chủ nhà sao

Tuyết Trùng Tử coi như bên cạnh không có người, tiếp tục chuyên tâm đọc, Nguyệt trưởng lão thường chen vào nói, ầm ĩ không ngừng

Nhưng nói tới cũng kỳ quái, Tuyết Trùng Tử thực sự dụng tâm, vừa đọc sách cũng có thể vừa đáp lại Nguyệt trưởng lão, hoàn toàn không có khó khăn

Hai bọn họ một nói một đáp, dược thư trên tay Tuyết Trùng Tử rất nhanh cũng xem tới cuối

"Này, lấy bản tiếp theo của cuốn dược thư này đi." Tuyết Trùng Tử đột nhiên mở miệng ra lệnh

Nguyệt trưởng lão sửng sốt, mãi mới phản ứng kịp, "Không phải chứ, ta nói này, huynh có tay có chân, dược thư ở trong tủ, huynh không biết tự đi tìm sao ?"

"Huynh là chủ, ta là khách, hiểu "đạo đãi khách" không ?" Giọng nói của Tuyết Trùng Tử tràn đầy ghét bỏ

Nguyệt trưởng lão lại vẫn không nghe, "Mặc kệ, mặc kệ huynh. Huynh chờ đi ! Chờ thị phó nhà ta mang điểm tâm tới, huynh bảo y lấy đi."

"Huynh thật là ----" Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát không mở miệng nữa

Y biết rõ tính tình của Nguyệt trưởng lão, cúi đầu giả vờ đọc tiếp

Một lúc sau, mới cố tình lớn giọng hét, "Ôi ! Sao dược thư này của huynh còn thiếu trang cuối vậy ?!"

"Ừm ?" Nguyệt trưởng lão nghe vậy, có chút lo lắng, bật dậy, "Chỗ nào ? Sao có thể thiếu trang ? Những dược thư này đều là ta cẩn thận chỉnh sửa nhiều lần ! Ta nói với huynh, những dược thư này độc nhất vô nhị, trân quý trên thế gian, sao có thể thiếu trang ?!"

"Huynh không tin ? Mau đi lấy bản tiếp theo xuống đây xem, so sánh không phải là biết ngay sao." Tuyết Trùng Tử đề xuất như vậy

Nguyệt trưởng lão dừng lại, lập tức ngộ ra cái gì đấy, lạnh lùng trừng Tuyết Trùng Tử một cái, "Sao huynh ấu trĩ như vậy ?"

"Không phải đều học theo huynh sao." Tuyết Trùng Tử nhìn ngăn tủ nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, trong lòng rất phiền toái, "Huynh đi lấy dược thư giúp ta thì làm sao ?"

"Không làm sao, nhưng, ta lười ~" Nguyệt trưởng lão nói hợp tình hợp lý, "Nếu huynh muốn xem thì tự đi lấy đi ! Chỉ vài bước chân mà thôi."

Tuyết Trùng Tử không nhịn được trừng mắt, đang muốn tiếp tục tranh cãi với Nguyệt trưởng lão, thị phó của Nguyệt cung đúng lúc cầm giỏ trúc đựng điểm tâm quay lại

Lúc y đi qua cầu gỗ ngoằn nghèo còn không quên thuận tay cầm lấy dược thư Tuyết Trùng Tử muốn xem tới

"Tuyết công tử." Thị phó của Nguyệt cung mỉm cười, "Từ rất xa liền nghe thấy ngài muốn xem cuốn này, ta thuận tay cầm tới. Còn có những điểm tâm này, biết ngài thích ăn, ta cho thêm mấy cái vào giỏ. Ngài mang về Tuyết cung, nếu ăn không đủ thì phái người báo với ta một tiếng, ta nhất định làm điểm tâm mới đưa qua cho ngài."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, tâm tình có thể nói là vô cùng tốt

Y cười nhận lấy ý tốt của đối phương, trong lòng cảm thấy ấm áp lại cảm động

Trái lại Nguyệt trưởng lão mặt không thể tin được, không nhịn được tức giận nói, "Tiểu tử ngươi sao đặc biệt chu đáo với Tuyết Trùng Tử như vậy ? Đừng quên, ta mới là công tử nhà ngươi."

"Vâng vâng, vâng, xin hai vị công tử đừng vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi. Tuyết công tử, bệnh tình của ngài mới khỏi, vạn nghìn lần đừng tức giận với Nguyệt công tử nhà ta, nếu tức hỏng người thì phải làm sao ?" Thị phó của Nguyệt cung nói xong, lại lục trong tay áo, lấy ra một phong thư, "Còn nữa, Tuyết công tử, ta vừa rồi đúng lúc gặp thị vệ hoàng ngọc của Tuyết trưởng lão, bọn họ nhờ ta mang tới cho ngài."

"Đưa ta....?" Tuyết Trùng Tử có chút nghi hoặc, ngay cả Nguyệt trưởng lão cũng khó tránh khỏi sửng sốt, sắc mặt nghiêm túc lại gần, tò mò lại khẩn trương muốn biết Tuyết trưởng lão sao đột nhiên phái thị vệ hoàng ngọc đưa thư tới cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử cũng không lề mề, trực tiếp bóc phong thư, rất nhanh lấy ra thư đọc cẩn thận một lượt

Chỉ thấy nội dung thư không chỉ nhắc tới Tuyết Trùng Tử, cũng đề cập tới tin tức cho Nguyệt trưởng lão

Xem xong, hai vị công tử đều đăm chiêu nhìn nhau một lúc

Sau đấy, Nguyệt trưởng lão mới khẽ thở dài, "Xem ra.... Cung môn lại sắp nổi giông bão rồi."

Tuyết Trùng Tử có chút lo lắng, nhưng vẫn trầm mặc không nói

Y cất lại giấy viết thư, vội vàng thu dọn các dược thư xem tới một nửa trên bàn, "Ta về Tuyết cung trước, dược thư ta mượn."

Nguyệt trưởng lão vội gọi thị phó của mình một tiếng, "Ngươi giúp ta đưa Tuyết Trùng Tử bình an quay về Tuyết cung."

Tuyết Trùng Tử thầm nghĩ sức khỏe của mình đã không đáng ngại, trực tiếp từ chối ý tốt của Nguyệt trưởng lão

"Không cần. Ta tự quay về được !"

Một lúc lâu, nhìn Tuyết Trùng Tử bước chân vội vàng cầm điểm tâm và dược thư rời khỏi Nguyệt cung, thị phó của Nguyệt trưởng lão mới tràn đầy nghi vấn hỏi, "Nguyệt trưởng lão, có chuyện gì vậy ? Xảy ra chuyện gì gấp sao ? Sao Tuyết công tử không nhiều lời liền đột nhiên rời đi trong khẩn trương vậy ?"

"A." Nguyệt trưởng lão nhún vai, hỏi ngược lại, "Tuyết trưởng lão triệu, ngươi nói xem y có quay về hay không ?"

"A ?" Thị phó của Nguyệt cung không hiểu, chỉ cảm thấy rất hoang mang

Nguyệt trưởng lão nhìn quanh bốn phía, cũng đứng lên theo

Hắn chỉnh lại y phục, lúc này mới nhẹ giọng dặn dò, "Chấp Nhẫn của Cung môn và Giác công tử có việc muốn thương lượng với Tuyết trưởng lão, ta làm Nguyệt trưởng lão cũng phải lộ diện theo lẽ thường, tham gia một chút. Chờ giải quyết xong, có thể ta sẽ ngủ lại Tuyết cung, tối nay không quay về nữa. Lúc ta không ở đây, ngươi trông nhà cho tốt."

"A.... Được." Thị phó Nguyệt cung hữu khí vô lực đáp lại, không biết vì sao đột nhiên hâm mộ Tuyết Lượng làm thị phó ở Tuyết cung kia

Đều nói phụng dưỡng hai chủ tử là mệt nhất, nhưng có mấy người biết bọn họ làm thị phó cung chủ ở núi sao không sợ công việc mệt nhất, chỉ sợ nhàm chán, cô đơn

Ngoại trừ trời biết, đất biết, liệu có ai có thể hiểu được chủ từ nhà mình luôn có nhà không ở, trái lại thích chạy sang nhà người khác chịu khổ không ?

A....

"Rất vất vả có cung chủ Tuyết cung tới làm khách, ai ngờ cảnh tượng náo nhiệt, vui vẻ này lại ngắn ngủi như vậy."

--------------------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro