Chương 12. Học nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngươi đã bao giờ trải qua cảm giác yêu còn khó chịu hơn cái chết chưa ?*

*Tập 32.

Nhiếp Tiểu Phụng khẽ mở mắt ra, ôm lấy lồng ngực, thật khó chịu. Mỗi lần mơ thấy từng đoạn ký ức xưa kia, từng đợt sóng dữ yêu hận bi hỉ lại cuồn cuộn ập đến vây hãm, nàng đem đôi mắt trống rỗng nhìn đôi bàn tay của mình.

Một giọt nóng nhỏ lên gò thái âm.*

* Gò thái âm của bàn tay é.

La Huyền ! La Huyền ! La Huyền ! La Huyền...
Đợi chàng suốt bao nhiêu năm, suốt bao nhiêu năm...

Thật khổ sở biết bao ! Nhiếp Tiểu Phụng khẽ bật cười.

Lặng lẽ ngồi co người bên cửa sổ, Nhiếp Tiểu Phụng đưa tay hứng lấy hoa tuyết con con, vừa nghiêng mình trong khoảng không chốc đã tan biến trên tay. Nàng cũng như nó, cũng chỉ một thoáng trong đất trời, đến như vậy, đi cũng như vậy.

Ngoài kia gió bấc quét qua, dư âm trong giấc mộng kia đeo bám mãi không dứt, Nhiếp Tiểu Phụng biết không thể để nó chi phối, nàng đã lạc đường một lần, không thể lại tự chuốc lấy đau khổ. Nàng nghiêng đầu lắng nghe tiếng tĩnh mịch xa xa, đem nó xoa dịu cõi lòng tán loạn của mình, núi rừng cũng theo đó mà rũ màn trắng biếc đượm buồn.

Cánh cửa khẽ mở ra, Nhiếp Tiểu Phụng vẫn nghiêng đầu co người bên thềm cửa sổ, suối tóc xoã dài, bên người chỉ có lớp áo mỏng, hàng xương quai xanh lấp ló bên vạt áo trong.

" Không khoẻ sao ?" - La Huyền nhìn nàng đáy mắt bi thương, đợi cả buổi sáng vẫn không thấy nàng trở ra, hắn từng thấy yếu đuối, nhưng mỏng manh thê lương như liễu rũ trước gió thế này thì chưa từng thấy qua.

Nhiếp Tiểu Phụng thần sắc có phần nhợt nhạt mỉm cười khẽ lắc đầu, tư thế không đổi, sau lại ngước mắt về phía ngoài kia.

Hôm qua còn thấy chút vui vẻ, hôm nay lại trông cùng cực đau khổ, rốt cuộc là vì sao ? La Huyền vẫn đứng đó im lặng nhìn nàng, mỗi người đều tự chìm trong thế giới của chính mình, gần trong gang tấc lại cách biệt một khoảng trời xa.

" Sư phụ !"- Trần Thiên Tướng đứng ngoài của khẽ gọi, mãi vẫn chưa thấy sư phụ trở lại nên y bắt đầu lo lắng đi tìm.

Lúc này La Huyền mới khẽ giật mình, từng bước tiến lại Nhiếp Tiểu Phụng, bàn tay cứng cáp nhẹ nhàng lật cổ tay nàng lại, đầu ngón tay hắn miết chậm lên làn da trắng ngần.

Nhiếp Tiểu Phụng con ngươi lay động, mỗi lần hắn chạm là một lần động tâm, tâm tư bỗng chốc rối bời, nàng nhìn hắn, là dáng vẻ vị đại hiệp năm nào, cũng là dáng vẻ uy phong chính trực mà nàng thường gặp trong mơ, nàng đột nhiên mong mỏi khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, dẫu chỉ là một cái chạm nhẹ.

" Buồn lo quá hại thân, tuy đông hàn nhưng rồi vẫn có ngày xuân..."- Hắn nhìn hoa tuyết đậu trên đầu mày nàng, không biết là đang an ủi nàng hay là đang nói với chính mình.

Dứt độ bi thương, La Huyền quay về dáng vẻ lãnh đạm, thu tay lại :" Thiên Tướng đang chờ bên ngoài, mau thay y phục, ăn sáng."

Nhiếp Tiểu Phụng còn mắc kẹt trong dịu dàng thoáng qua của hắn, tầm mắt lưu luyến theo bóng lưng người đàn ông, đến khi tiếng khép cửa vang lên, nàng mới hoàn hồn, xung quanh trở về một khoảng không yên ắng.

______________________________
" Tiểu Phụng ! Đêm qua ngươi ngủ có quen không ?"-Trần Thiên Tướng vừa thấy bóng nàng đã hỏi thăm.

Nhiếp Tiểu Phụng gượng cười đáp :" Không tệ ! "

" La đại hiệp đâu ?"- Nàng nhìn quanh một lượt sau đó hỏi.

" Sư phụ ? À ! Khi nãy người cùng Vạn đại hiệp đã ra ngoài rồi ! Ngươi ăn một chút đi !"- Thiên Tướng đem bát đũa để trước mặt nàng.

" Ta cũng muốn đi xem xem ..."- Nàng năn nỉ y.

" Nhưng mà ngươi phải ăn một ít đã, sư phụ nói ngươi còn chưa khoẻ hẳn... Tiểu Phụng ! Thôi được rồi !" - Y nhìn nàng yểu xìu cũng đành đầu hàng.

La Huyền cùng Vạn Thiên Thành đang luận kiếm bỗng nghe có người đến thì dừng đao.

Trần Thiên Tướng cười hì hì gãi gãi ló đầu ra kêu một tiếng :" Sư phụ !"

Theo sau cũng có cái đầu, Nhiếp Tiểu Phụng tò mò núp sau lưng y.

" Đến đây làm gì ?"- La Huyền chau mày.

" Là Tiểu... là con muốn đến học hỏi một chút ..."- Trần Thiên Tướng bị nàng phía sau đấm nhẹ một cái liền đổi văn.

Cả La Huyền cùng Vạn Thiên Thành đều ngớ người một lúc.

" Không được !"- La Huyền vô thức từ chối.

" Vì sao lại không được ?"- Nhiếp Tiểu Phụng ở phía sau lưng Trần Thiên Tướng lên tiếng.

Vì sao lại không được ?

La Huyền đột nhiên nổi giận, định lên tiếng thì có người đã thay mặt cầu tình :" La huynh! Thiên Tướng trẻ tuổi ham học là tốt, nên để hắn xem cũng không có gì là xấu ...".

Thiên Tướng ? La Huyền bỗng hoàn hồn, tay cầm đao của hắn trở nên bối rối. Người vẫn là người xưa, cảnh vẫn là cảnh cũ, chỉ có cục diện đã khác đi nhiều .

Con ngươi hắn xuyên qua người Trần Thiên Tướng, cổ họng nghẹn lại, nhất thời không biết nói gì.

" La huynh có vẻ không được khoẻ ?" - Vạn Thiên Thành hỏi lại lần nữa.

" Không có gì ... Vạn huynh , mời !"- La Huyền hít một hơi thủ thế.

Vạn Thiên Thành nén lại tâm tư trong lòng gật đầu động thủ.

Đao quang xoay vần trong không trung, tuyết dưới đất theo chân họ bị cuốn loạn thành một vòng, tiếng kiếm cắt xẹt ngang màng nhĩ.

Trần Thiên Tướng trầm trồ nhìn hai vị cao thủ giao đấu, không biết phải nghe nhầm hay không, chỉ là y đột nhiên nghe tiếng người sao lưng vô thức gọi ' sư phụ '.

Vẫn là Vạn Thiên Thành thua La Huyền.

Gã thu đao đi ngang qua người Nhiếp Tiểu Phụng nụ cười có phần âu sầu bảo :" Hôm nay không thấy ngươi châm chọc ta ?"

Nhiếp Tiểu Phụng ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu lắm, chưa kịp trả lời đã thấy người kia đi mất .

" Đã ăn chưa ?"

Giật mình quay sang chỗ thanh âm phát ra thì thấy La Huyền đang nhìn mình, hình như hắn cỏ vẻ không được vui, Nhiếp Tiểu Phụng ậm ừ cả nửa ngày.

Trần Thiên Tướng nghe hắn hỏi liền chột dạ :" Tiểu Phụng... vẫn chưa..."

" Ta dặn ngươi thế nào ?"- La Huyền lại đổi hướng trách cứ y.

Nhiếp Tiểu Phụng biết lỗi ở mình bèn tiến lên chắn trước mặt y, cúi đầu giải thích :" Không phải lỗi Thiên Tướng, là Tiểu Phụng đòi muốn xem..."

La Huyền nuốt xuống cơn giận:" Về thôi."

Hai kẻ non dạ đồng loạt :" Dạ ."

_________________________

" Tiểu Phụng ta mang thuốc đến cho người, đích thân sư phụ sắc đó !"- Thiên Tướng bê bát canh đứng trước phòng Nhiếp Tiểu Phụng gọi.

" La đại hiệp đâu ?"- Nhiếp Tiểu Phụng cứ mỗi lần gặp y đều sẽ hỏi câu này.

" Sư phụ ? Chắc là đang trong dược phòng ..."

" Ngươi là đệ tử sao lại không biết sư phụ mình ở đâu ?"- Nhiếp Tiểu Phụng cằn nhằn.

Y cũng đành chịu nói :" Ngươi uống thuốc trước đã, kẻo sư phụ lại trách ta nữa đó !"

Nhiếp Tiểu Phụng cắn răng uống một hơi xong rồi chạy biến.

Trần Thiên Tướng ở phía sau chỉ biết căn dặn :" Cẩn thận đó !"

" Vào đi !"- La Huyền nghe tiếng bước chân đảo qua đảo lại bên ngoài.

" Đại hiệp !" - Nhiếp Tiểu Phụng ló cái đầu cười xán lạn.

" Chuyện gì ?"- La Huyền sắp xếp lại số thuốc đã phơi khô.

" Đại hiệp thích ăn gì thế ?" - Nàng ngại ngùng hỏi nhỏ .

Hắn khẽ chững lại một lát, sau nhớ ra gì đó mới đi đến ngăn tủ kế bên, kéo trong hộc thứ 3 ra một chiếc lọ đặt lên bàn :" Cái này để dưỡng tay, còn nữa ngươi tạm thời đừng nên hoạt động nhiều, đợi thân thể khoẻ hẳn rồi tính, mọi việc cứ giao cho Thiên Tướng, có gì không biết cứ hỏi nó !" . Nói rồi hắn lại xoay lưng đi kiếm cối đá.

" Nhưng mà ... Tiểu Phụng ngồi không cả ngày sẽ rất buồn chán, dẫu sao cũng là Tiểu Phụng ở nhờ, không thể để người ta cả ngày cung phụng mình được, người nói có phải không ?"- Nàng như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo hắn, hắn sang tây nàng sẽ sang tây, hắn đi hướng đông nàng cũng sẽ hướng đông mà đi.

La Huyền bận rộn trong dược phòng, hắn đột nhiên dừng lại, người phía sau cũng mất đà đập thẳng vào lưng hắn. La Huyền đầu khẽ gập xoay lưng lại nhìn nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng cúi đầu xấu hổ, để nàng giúp một xíu cũng không được sao, hai ngón tay quấn quấn nhau.

La Huyền thấy chóp tai nàng đỏ bừng, đầu cúi gầm, khoảng cách cũng quá gần, hắn bối rối lùi lại :" Giúp ta tán thuốc ."

Nhiếp Tiểu Phụng nghe hắn sai bảo liền mừng rỡ cắp đuôi làm theo .

" Đại hiệp, tán vị nào ?"

" Can tất, hậu phác, đương quy, đại hoàng, đào nhân, huyền hồ sách, mẫu đơn bì, miết giáp, thược dược, quế tâm, tam lăng."

" Hả ?" - Nhiếp Tiểu Phụng trợn mắt nhìn đám cây khô trước mặt.

" Không bắt buộc trong hôm nay, từ từ làm ."- La Huyền chép vào sổ sách, không nhìn nàng nói. Hắn đi tận vài tháng, xem ra còn nhiều việc phải làm.

Nhiếp Tiểu Phụng cười nhe răng vừa tán thuốc vừa len lén nhìn hắn .

Căn phòng bỗng chốc trở về thinh lặng, chỉ còn tiếng cối xay đá va vào nhau.

" Ngươi còn có gì muốn nói sao ?"- La Huyền cảm giác nàng đang nhìn mình, hắn không ngẩng mà đầu sắc thuốc.

"Hả ? Đâu có đâu."- Nàng chột dạ nhìn sang chỗ khác, lại thấy La Huyền ra ngoài, nàng vội ngăn lại hỏi :" Đại hiệp người định đi đâu ?"

La Huyền không ngờ nàng lại bám người, vốn không muốn trả lời nhưng chân vừa ra khỏi cửa liền dừng lại :" Phòng luyện đan. Một lát ta quay lại !".

Nhiếp Tiểu Phụng gật gật :" Tiểu Phụng biết rồi !"

Không biết qua bao lâu, La Huyền trở lại đã thấy nàng một màn yểu xìu, hắn lắc đầu buồn cười mà nói :" Ngươi rửa tay đi, ăn cơm !"

Nhiếp Tiểu Phụng chỉ chờ mỗi câu này, vừa dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy đi .

Nhiếp Tiểu Phụng ngồi vào bàn cơm ngó nghiêng vài ba cái liền hỏi :" Vạn " liếc mắt lại thấy La Huyền, đúng là không thể gọi cả họ tên gã ra được, đành hạ giọng :" Thiên Tướng! Vạn đại ca đâu mất rồi ?"

" Vạn đại ca có dặn ta nói với ngươi là người đã xuống núi, có lẽ một hai hôm nữa nữa sẽ trở lại, ngươi đừng lo!"

" Ăn đi !" - La Huyền lạnh lùng cắt ngang.

" Tiểu Phụng ! Ngày sau ngươi thích ăn gì muốn ăn gì hãy nói với Thiên Tướng ."- Hắn đột nhiên nhớ ra căn dặn.

Có phải là đang quan tâm nàng không? Nhiếp Tiểu Phụng vừa ăn vừa cười không khép được miệng.

Trần Thiên Tướng thấy nàng vui vẻ cứ nghĩ mình trổ tài thành công, y cũng ngoác miệng vui vẻ :" Tiểu Phụng nếu ngươi thích bữa sau ta sẽ nấu thêm nữa !"

La Huyền nhìn nàng trong bữa ăn đột nhiên vui vẻ cũng tưởng là nàng thích đồ ăn của Trần Thiên Tướng, nhớ tới có người hôm nào hốc hác bán sống bán chết, hắn bất đắc dĩ nói :" Ăn thêm đi !"

Nhiếp Tiểu Phụng nghe La Huyền nói thế cũng rất ngoan ngoãn làm theo.
___________________________
Dược phòng.
" Tiểu Phụng !"- La Huyền nhìn người nọ chăm chỉ xay cối, hắn khẽ kêu lên.

" Đại hiệp cần dặn gì Tiểu Phụng sao ?"- Nhiếp Tiểu Phụng nghe hắn gọi liền hai mắt sáng rỡ.

" Ta đã chuẩn bị sách cho ngươi, nếu có gì không hiểu cứ hỏi Thiên Tướng."- La Huyền hất mắt về chồng sách bên cạnh.

" Lỡ nhưng Thiên Tướng... cũng không giải đáp được thắc mắc của Tiểu Phụng thì sao ?"- Nàng miết miết ngón trỏ lên mặt bàn.

" Viết những gì ngươi không hiểu ra giấy, có thời gian ta sẽ trả lời ngươi !"- La Huyền hơi bối rối, nghĩ một lát mới đáp lời.

Nhiếp Tiểu Phụng chán nản khẽ 'ò' một tiếng nhỏ trong cổ họng rồi xoay người tiếp tục chăm chỉ .

" Ngươi không thích ?"- La Huyền nghi hoặc nhìn dáng vẻ héo úa của nàng.

Nhiếp Tiểu Phụng nghe vậy vội xua tay :" Không phải ! Chỉ là... mẹ Tiểu Phụng nói muốn tiến bộ thì phải nỗ lực thân cận người giỏi... đương nhiên Tiểu Phụng biết La đại hiệp rất bận, nhưng mà có thể học hỏi trực tiếp từ đại hiệp, ta nghĩ sẽ... sẽ tốt hơn ."

La Huyền thở dài :" Đó chỉ là một phần, còn phải xem ngươi kiên trì đến đâu nữa !"

Nhiếp Tiểu Phụng hiểu, nhưng cũng không nén được tủi thân trong lòng.

" Tiểu Phụng ! Hôm nay ngươi muốn ăn gì ?"- Trần Thiên Tướng ghé đầu vào hỏi .

" Tuỳ ngươi ."

" A! Tiểu Phụng ! Sư phụ sai ta chuẩn bị cho ngươi thật nhiều sách, xem ra ngươi cũng nên bái thầy ta làm sư phụ luôn rồi, sau này ngươi là tiểu sư muội của ta, gọi ta một tiếng sư huynh ta sẽ mua thật nhiều đồ cho ngươi !"- Trần Thiên Tướng nghĩ đến viễn cảnh kia vô cùng vui vẻ kể lể.

" Trần Thiên Tướng !"- La Huyền đột nhiên lạnh mặt gọi.

Hai cái người kia cũng thoáng chốc cứng đơ, hình như hắn giận thì phải.

" Không cần rườm rà vậy, ngươi giúp Tiểu Phụng mang đống sách này về phòng!"

Trần Thiên Tướng cúi đầu vâng lời.

Nhiếp Tiểu Phụng biết hắn sẽ không nhận nàng làm đệ tử lần thứ hai, những cũng không kiềm được lo sợ mà khẽ kêu :" Đại hiệp ..."

" Ta ra ngoài một lát sẽ quay lại, ngươi mệt tgif cứ về nghỉ."

La Huyền đương nhiên cũng có một nỗi sợ không kém, hắn vội vã ra ngoài, vội vã trốn chạy nàng.

Tuy cùng là Nhiếp Tiểu Phụng, hắn vẫn luôn phân biệt người hiện tại và người trong quá khứ, nhưng hắn vẫn không thể dẹp hết mọi mâu thuẫn để nhận nàng, cũng không muốn, vì nàng đâu phải là Nhiếp Tiểu Phụng nọ. Hắn lại bắt đầu tự dằn vặt bản thân, lỗi lầm trong quá khứ chưa bao giờ buông tha La Huyền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro