Chương 69: Tiểu ám vệ của đại hoàng đế (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bởi vì cậu ta lớn lên rất đẹp!" Những lời này của Mạc Chi Dương là thật, bộ dáng như thế, chính mình xuyên qua mấy vị diện đều chưa từng nhìn thấy.

Dựa theo hiểu biết của hệ thống với ký chủ, lý do này tuyệt đối không phải là toàn bộ, nhưng hệ thống cũng không có hỏi lại.

Thất công chúa ngồi trong hoa viên chờ đợi, điểm tâm trên bàn đã ăn mất một nửa mới nhìn thấy người trở về: "Diều của ta đâu?"

"Không tìm thấy." Tam công tử chỉ liếc nàng một cái liền không nói nữa.

"Ngươi đúng là phế vật, ở Nam Sở thì chỉ biết ăn, đến đây ngay cả một con diều cũng không tìm thấy, giữ ngươi lại thì có lợi ích gì? Không bằng chết sớm đi cho rồi!" Thất công chúa cầm lấy dĩa trên bàn quăng xuống đất, thở phì phò xoay người rời đi.

Cho dù là đối với người lạ cũng không ai mắng như vậy.

Nhưng Tam công tử không để bụng, dường như đã quen, thời điểm nàng xoay người rời đi y cũng đi mất.

"Nàng thật sự như thế?" Đường Uyển Uyển nửa dựa trên ghế quý phi, trong tay là một cây kim bạc, kim bạc xoay một vòng liền lấy được hạt nho ra, nghe Xuân Phúc nói, lộ ra ý cười: "Thật ra rất thú vị."

Xuân Phúc khó hiểu: "Vậy nương nương, có cần đưa lễ vậy qua không?"

"Đưa, cả hai phần đều đưa cho Tam công tử." Chính mình muốn nhìn một chút, bọn họ có thật sự hợp hay không, nếu thật sự không hợp, vậy còn phải chọn một người có giá trị lợi dụng.

Chuyện này hoàng hậu biết, hoàng đế cư nhiên cũng biết nhưng lại không để bụng, lúc hai người trên đường đến, mật thám đã đem tính cách cùng thân thế nói qua một chút.

Chỉ phân phó người nhìn bọn họ, còn lưu ý xem vị phi nào thường qua lại với hai người.

Phân phó xong này đó, vươn tay qua mới phát hiện ghế bên cạnh không một bóng người.

Ngày thường Dương Dương không nhiều lời lắm nhưng vẫn luôn rúc vào người hắn, như là giơ tay có thể với tới ngọn đèn dầu, nhìn bên cạnh trống không cuối cùng mới coi như thỏa hiệp đứng dậy.

Mạc Chi Dương ngồi trên nóc nhà nhìn mặt trời nơi xa, ngày thu không một đám mây, mặt trời nhìn thấy cũng trở nên ôn hòa xinh đẹp.

Gió thu mang theo hai tiếng chim đỗ quyên, Mạc Chi Dương nheo lại hai mắt đào hoa, cậu thắng.

Ở cạnh người này, nếu muốn bảo vệ tốt cái mạng của mình vậy phải trở thành thói quen của hắn, sau khi quen với sự tồn tại của chính mình, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không giết mình.

Không cần tin tưởng nhân tâm nhưng phải tin tưởng nhân tính, ai lại nỡ cự tuyệt một cảm giác ấm áp chứ?

Mạc Chi Dương đứng lên, vỗ vỗ quần áo nhảy xuống nóc nhà, lúc này không chạy qua người hắn mà ôm cung đứng tại chỗ do dự.

"Lại đây." Thấy cậu không chịu lại đây, Kỳ Quan Ngạn trong lòng có chút giận.

Cuối cùng Mạc Chi Dương vẫn chậm rãi đi qua, hai người cách nhau một cái cửa sổ.

Ôm cung trước ngực, Mạc Chi Dương ngượng ngùng cuối đầu không nhìn hắn, xoay xoay mũi chân lên khe hở trên phiến đã xanh, lại thường thượng trộm nâng mí mắt lên nhìn hắn.

Thật là đáng yêu, nhìn thấy cậu như vậy, tức giận trong lòng Kỳ Quan Ngạn cũng tan biến, chỉ nghĩ đến việc ấn người vào trong ngực nâng lên cao: "Ngươi tức giận?"

"Không, không có." Mạc Chi Dương cũng không dám nhìn hắn, chột dạ đáp lại, ánh mắt lập lòe.

Bộ dáng này chỗ nào là không có, Kỳ Quan Ngạn hơi hơi thở dài, đối với đứa nhỏ này trừ thỏa hiệp cũng không thể làm gì khác, chỉ cần bị cậu nhìn một cái, đôi mắt xinh đẹp đơn thuần chỉ chứa hình bóng một người, muốn làm gì cũng không thể.

Lúc này đây Kỳ Quan Ngạn chủ động, vòng qua cửa bước ra ngoài, đi đến trước mặt cậu, vươn tay.

Mạc Chi Dương nhìn thoáng qua hắn, thấy hắn cũng không có tức giận gì, giống như một chú mèo con, ngạo kiểu vươn tay, nhưng lại chỉ nắm ngón tay cái hắn.

"Đêm qua ngươi ho khan hai tiếng, hiện giờ trời hanh khô nên ăn ít đồ cay độc kích thích lại." Kỳ Quan Ngạn dẫn cậu vào phòng, vừa quay lại liền thấy cậu cuối đầu không nói.

Bất đắc dĩ lắc đầu, kéo cậu đi đến giường nhỏ trong thư phòng, chính mình ngồi xuống trước sau đó chặn ngang ôm người vào trong ngực: "Hai ngày một lần, chờ trời lạnh lại cho ngươi ăn nhiều hơn."

Xem, tôi thắng!

Nghe câu nói đó, Mạc Chi Dương cuối cùng cũng đem mặt chôn trong ngực hắn ngẩng lên, cười khanh khách nhìn hắn: "Không được gạt người."

"Quân vô hí ngôn." Kỳ Quan Ngạn thuận miệng nói ra những lời này, sủng nịch xoa xoa tóc cậu, sợi tóc mềm mại khiến xúc cảm thật tốt.

Nhưng đôi khi quân vô hí ngôn lại chỉ là những lời nói đùa.

Mạc Chi Dương nằm phía trên, há miệng cắn lên bờ vai hắn, thật sự chịu không nổi nhả ra: "Không phải nói chỉ ba lần sao? Ưm ~"

"Trẫm không có nói như vậy." Kỳ Quan Ngạn đặt người lên đệm giường, chân trái gát lên vai mình, chậm rãi bắt đầu: "Nhất định là vừa rồi Dương Dương động tình cho nên nghe nhầm rồi."

"Ta... Không có nghe lầm!" Mạc Chi Dương há miệng muốn nói thêm gì đó nhưng nhanh chóng bị lấp kín, hoàn toàn mất đi âm thanh, chỉ có thể nức nở nhận lấy.

Đã là đêm khuya, Mạc Chi Dương nằm trong lòng hắn, cái mũi vẫn còn hồng hồng, đôi mắt đào hoa còn vươn chút tình dục, hung hăng trừng hắn một cái: "Gạt người."

"Gạt người chỗ nào?" Kỳ Quan Ngạn ôm cậu, thoải mái thở dài, thấy người ủy khuất vươn tay xoa mũi cậu một chút: "Ta làm sao nỡ lòng lừa ngươi, nhất định vừa rồi ngươi nghe lầm."

Oa! Nói dối không hề chớp mắt.

Mạc Chi Dương tức giận, lại há miệng cắn ngón tay hắn, dùng hai hàm răng chà xát nhưng không dám dùng sức, ngược lại giống như mèo con đang chơi đùa.

Thấy đối phương như thế Kỳ Quan Ngạn cũng không nóng nảy rút tay về, ngược lại tùy ý để cậu cắn, tiến lại gần thân mật một chút: "Ngón tay không thể ăn, lần sau cho ngươi ăn thứ khác."

"Ăn cái gì? Canh cá hay là thịt luộc cắt lát? Ta muốn ăn giá đỗ xanh hơn giá hơn giá đỗ đậu nành." Vừa nói đến vấn đề này Mạc Chi Dương liền tràn đầy hứng thú.

Kỳ Quan Ngạn nhìn cười, tiến đên bên tai cậu nói nhỏ hai câu.

Kết quả sắc mặt Mạc Chi Dương mắt thường có thể thấy được nhanh chóng đỏ lên, mắt đào hoa trừng lớn, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, trong miệng còn lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ không biết xấu hổ!"

Ngoài miệng mắng, trong lòng tức giận: Nếu anh dám nhét vào, tôi liền một ngụm cắn đứt!

Biết cậu da mặt mỏng, Kỳ Quan Ngạn không trêu chọc cậu nữa, ôm người vào ngực nhẹ nhàng trấn an: "Mau ngủ đi."

Đường Uyển Uyển đến nửa đêm liền không ngủ được, bởi vì nửa đêm hệ thống đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ, yêu cầm chính mình làm cho ăn sau đó cho hắn ăn, trưng phạt là bị điện giật 60s.

Lần trước không hoàn thành nhiệm vụ, bị điện giật 30s nàng ta đã xém chết, bây giờ tận 60s nhất định không chịu nổi.

Hiện tại hoàn toàn không ngủ được, lăn qua lộn lại suy tư ngày mai nên hoàn thành nhiệm vụ thế nào, càng nghĩ Đường Uyển Uyển càng nghẹn khuất, hệ thống này rốt cuộc là đến giúp nàng thống nhất thiên hạ hay đến để giễu cợt nàng.

Giường Vân Quốc quá mềm, Tam công tử lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, nhớ tới thiếu niên ban ngày, đứng dậy xuống giường, đi đến trước tủ quần áo, mở cửa nhìn xiêm y ít ỏi bên trong, phóng tầm mắt đến con diều diễm lệ.

Lấy con diều đi đến dưới ánh trăng xem xét, vuốt ve sắc thái diễm lệ đó lại nghĩ đến chuyện khác: Thiếu niên kia cười thật đẹp, tựa như ánh mắt trời ban trưa vậy.

Là bộ dáng mà y chưa từng gặp qua, giống như hắc ám trong lòng y được đục phá một lỗ, ánh mặt trời cũng nương theo đó mà rọi vào.

Ngày hôm sau, Đường Uyển Uyển đi đến Thừa Càn Cung, còn mang theo thập cẩm tô bàn nhi, còn có một phần cháo vịt do chính tay nàng làm.

Kỳ Quan Ngạn đang cùng Dương Dương dùng bữa, Cao Ngũ Phân tiến vào bẩm báo: "Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đến!"

"Nàng ta đến đây làm gì?" Kỳ Quan Ngạn có chút kỳ quái, vừa chuyển đầu liền đối diện với đôi mắt Dương Dương.

Một tay cầm đũa một tay bưng chén, Mạc Chi Dương ngơ ngác nhìn Đại Kim Mao, chính cung nương nương tới, một tiểu ám vệ như mình còn ở lại đây làm gì.

Nghĩ lại bữa cơm này không tệ, vì thế gắp mấy khối thịt vào chén, đứng dậy: "Nếu không, ta đến chỗ khác ăn?"

"Ngồi xuống." Kỳ Quan Ngạn không cho cậu có cơ hội rời đi, một lần nữa ấn người trở lại trên ghế: "Ăn cơm thì ăn cho đàng hoàng, ngươi muốn đi đâu?"

Giai đoạn hiện tại Mạc Chi Dương không nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt hoàng hậu nương nương: "Nhưng mà, hoàng hậu nương nương..."

Có lẽ cảm nhận được ý tứ của cậu, Kỳ Quan Ngạn không có miễn cưỡng, ngược lại nói với Cao Ngũ Phân: "Để nàng ta ở bên ngoài chờ, chờ ăn xong rồi gọi nàng ta vào."

"Dạ." Cao Ngũ Phân lui ra ngoài nhưng vẫn không nhịn được muốn cười.

"Như vậy thật sự không sao chứ?" Mạc Chi Dương bưng chén cơm nhìn hắn, cảm thấy vị trí biến hóa có chút quái quái, chính mình giống như trở thành một sủng phi.

Kỳ Quan Ngạn không để bụng: "Sao lại không được?" Chẳng lẽ vì nữ nhân kia khiến cho Dương Dương bị đói? Nàng xứng sao?

Hắn đã nói như vậy, chính mình cũng không cần phải làm gì, Mạc Chi Dương cúi đầu ăn cơm.

Hoàng hậu đứng đợi bên ngoài, đợi khoảng nửa canh giờ* mới nhìn thấy Cao Ngũ Phân đi ra lần nữa: "Như thế nào?"

(*Nửa canh giờ: 1 tiếng)

"Hoàng hậu nương nương, mời." Cao Ngũ Phân cười, tránh khỏi đường đi.

Lúc người vừa tiến vào Mạc Chi Dương cũng vừa uống xong một chén canh bí đao, vừa nhấc đầu liền đối mặt với hoàng hậu nương nương, vội vàng buông chén trong tay xuống, đứng lên.

Người này sao lại có chút quen mắt?

Thấy bộ dáng cụp mắt của cậu, Đường Uyển Uyển đột nhiên nhớ đến người này là ai, đây không phải là ám vệ lần trước bị mình xử phạt ở Vị Ương Cung sao? Sao y lại ở đây, bộ dáng vừa rồi là cùng ngồi ăn com với bệ hạ.

Lúc này Đường Uyển Uyển cũng hiểu được, ngày trước bệ hạ đến Vị Ương Cung thưởng trà cho nàng, không phải phụ thân huynh trưởng trên triều chọc giận bệ hạ mà là do nàng xử phạt tiểu ám vệ này, dẫm tay hắn nên bệ hạ mới đến phạt nàng ta.

Trong lòng dâng lên một cổ ghen ghét nhưng rất nhanh đã được ngăn lại, cất bước tiến vào, xem thức ăn trên bàn đã vơi đi một ít, may mắn vẫn chưa ăn xong, nhún người hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."

"Ừ, có chuyện gì?" Kỳ Quan Ngạn nhìn nữ tử trước mặt, động tác gần đây của nàng đều rõ như lòng bàn tay, không nghĩ nữ nhân này cũng có lá gan nuôi dưỡng nam nhân khác.

Nhưng hắn cũng không để ý, ngược lại cảm thấy khá tốt, như vậy liền có thể nắm nhược điểm của Đường gia trong tay.

"Thần thiếp có tự tay làm một ít món ăn, bệ hạ có muốn nếm thử không?" Đường Uyển Uyển cố tình xem nhẹ sự tồn tại của Mạc Chi Dương, không đi nhìn cậu.

Mạc Chi Dương đứng ở góc, ngoan cực kì, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, Đại Kim Mao có một thói quen chính là không bao giờ nhận đồ ăn người khác đưa tới.

Xuẩn Hỉ tiến lên hỗ trợ, đem đồ ăn tư trong hộp lấy ra, bày trí lên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ