Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Này, Tống thiếu gia kia chính là người cậu nói thích hả?”Hai vị thiếu gia đi tới dùng rượu đỏ trêu ghẹo, thì nhìn thấy một người cô độc ở trên sô pha.

Một cơ hội hiếm có để cười nhạo hắn ta.

“Làm sao vậy?” Tống Minh Sơ đối mặt người khác không có bao nhiêu kiên nhẫn, chúng chỉ là NPC, vắt chéo chân, tay chống ở sau đầu: “Có việc gì?”

Hai người kia cũng gọi là quen biết.

trong đó một người nam nhân nhướng mày: “Không có việc gì.” Khóe miệng nổi nên ý cười.

Nếu là người Tống thiếu thích, vậy thì nên tiếp đón thật tốt.

“Có thể có chuyện gì?” Đối phương làm như vậy, cười xấu xa nâng ly rượu đỏ lên, uống một hơi cạn sạch, xoay người rời đi.

Có một trò hề đang diễn ra trong nhà vệ sinh.

Mạc Chi Dương bị hai người tấn công từ phía sau, cậu bị bịt miệng và mắt, nhưng cậu không hoảng sợ, cậu giả vờ bị khuất phục trước, để bọn họ thả lỏng cảnh giác.

Một trận phản kích, Mạc Chi Dương giẫm lên mu bàn chân của người đang ôm mình, giẫm mạnh một cái, khi tên kia bị ăn đau liền túm lấy tóc hắn, quét một cái ngáng chân đem người quật ngã xuống, giật tóc và đánh mạnh khiến kẻ đó ngã xuống nền đất.

Hạ gục tất cả bọn chúng, rồi nghĩ đến việc đối phó với một người khác.

Người khác kia cũng không ngờ Mạc Chi Dương nhìn yếu ớt lại có bản lĩnh lớn tới như vậy, hắn né không kịp, bị Mạc Chi Dương đạp vào góc tường rồi từ từ trượt xuống.

“Nói đi, là ai?” Mạc Chi Dương giơ chân giẫm lên xương quai xanh của hắn, mũi giày da chạm vào yết hầu: “Nói.” Cậu dùng chút lực giẫm lên.

“Ực.” Người nọ còn muốn chống chế, cười lạnh quay mặt đi, không dám trả lời.

“Mày biết không, giết mày rồi rút lui tao có rất nhiều biện pháp.” Thấy hắn không trả lời, Mạc Chi Dương cũng không ép hắn, quay đầu nhìn về phía bồn rửa tay nói tiếp, “Mày thử xem.”

Khom lưng túm cổ áo hắn kéo lên, cậu kéo hắn tới trước bồn rửa tay, đè hắn lên trên bồn: “Có nói hay không, mày nên cân nhắc.” Một tay đưa tới trước vòi nước.

Vòi cảm biến hồng ngoại yêu cầu mọi người để tay dưới vòi nước.

“Mày đã bao giờ bị sặc nước vào lỗ mũi chưa? Tao giữ mày ở đây rồi cho nước chảy tràn vào lỗ mũi của mày, sau đó mày sẽ bắt đầu thở gấp và mày sẽ bị ngạt thở hoặc chết đuối trên cạn.”

Thấy tên kia lộ vẻ sợ hãi, những tên này thoạt nhìn rất giống lưu manh côn đồ, cũng không phải người chết, đương nhiên sẽ sợ hãi, vì thế cậu tiếp tục dọa hắn.

“Đương nhiên chết đuối rất đơn giản nhưng bị sặc chết càng thống khổ hơn.

Tiếng nước bắn tung tóe khiến lòng người đập thình thịch.

“Là Tôn thiếu gia! Tôn thiếu gia nói mày là người Tống thiếu thích, cho nên hắn bắt cóc mày nói bọn tao chà đạp mày, để hắn sỉ nhục Tống thiếu.” Cuối cùng tên kia cũng không chịu được mà nói ra toàn bộ.

“Tôn Thiếu?” Đó là thứ gì vậy? Mạc Chi Dương nheo đôi mắt nai tơ và cười khúc khích. “Hiểu rồi.”

Tôn Thiếu đang ở bên ngoài nếm rượu, đột nhiên nhận được tin nhắn vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Kết quả vừa vào cửa đã bị tấn công từ phía sau, cầm con dao trên tay quật ngã xuống, còn chưa kịp phản kháng thì một chiếc áo vest đen đã rơi xuống trùm kín đầu anh ta.

“Ưm~ ngươi là ai?”

Mạc Chi Dương phá hư hình tượng dịu dàng thân thiết của mình, túm hắn đến bên bồn rửa tay ấn xuống, đặt mặt hắn dưới vòi rửa.

Bồn rửa tay là loại tia cảm ứng hồng ngoại, tự động xả nước xuống.

“Khụ, khụ, khụ”

Tôn thiếu muốn giãy giụa nhưng thắt lưng bị kẹt ở góc vuông viên đá cẩm thạch, căn bản không thể động đậy.

Nhìn dáng vẻ chật vật không làm được gì của hắn ta, Mạc Chi Dương cười khẩy: Tôi không dịu dàng với mọi người, vậy muốn tôi dịu dàng với anh? Còn phụ thuộc vào việc anh có bất kỳ giá trị lợi dụng nào không?

“E hèm!”

Mặc dù có áo khoác để giảm bớt động tác của dòng nước nhưng quần áo ướt sũng che kín phía trước khiến hô hấp trở nên khó khăn và đau đớn, Tôn thiếu gia muốn giãy giụa kêu cứu nhưng cũng không có biện pháp.

Mắt thấy anh ta sắp không chịu được, Mạc Chi Dương cũng không tính giết anh ta, anh ta có quyền thế, chết ở chỗ này cũng sẽ phiền toái, túm người từ bồn rửa tay lên, ném trên mặt đất.

“Ai, là ai?”

Tôn thiếu nằm trên mặt đất nghe được tiếng đóng cửa, vội vàng kéo áo khoác trên đầu xuống nhưng kẻ kia đã rời đi rồi.

“Chết tiệt, nhất định là người đó làm.” Trong phòng tắm này chỉ có một mình Mạc Chi Dương, còn có thể là ai? Bất chấp cơ thể ướt sũng, Tôn thiếu gia đứng dậy và muốn dạy cho cậu một bài học.

“Sao đi lâu như vậy?” Tống Minh Sơ nhìn thấy cậu đi ra, chủ động ghé vào trên người cậu, ngữ khí có chút trách móc, có chút thân mật.

Mạc Chi Dương lùi ra sau một bước nhỏ mở rộng khoảng cách: “Trong nhà vệ sinh không có nước vì vậy em ra ngoài hoa viên.”

“Người đâu!”

Tôn thiếu gia lao ra ngoài, vừa lức nhìn thấy Mạc Chi Dương đứng ở quầy triển lãm, mặc kệ sự nhếch nhác của bản thân, hắn hô lên: “Bắt lấy tên đó, nó dám đối xử với tao như vậy.”

“Có chuyện gì thế?” Nghe được âm thanh, Mạc Chi Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy Tôn thiếu gia, không nghĩ tới hắn ta lại có lá gan tới vậy, xem ra là một tên ngu xuẩn.

“Mày, mày như vậy mà dám đánh lén sau lưng tao, thiếu chút nữa là dìm tao chết!” Tôn thiếu gia ngốc nghếch, chỉ vào Mạc Chi Dương bắt đầu mắng mỏ, điều này đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Mạc Chi Dương vẻ mặt nghi hoặc, cậu từ tốn hỏi: “Xin hỏi ngài là?”

Tôn thiếu gia người được hỏi tỏ vẻ khó hiểu, tên đó không biết mình sao?

“Tiên sinh, tại sao lại bị ướt hết như thế này? Ngài có muốn đi thay quần áo không? Bị cảm lạnh sẽ rất mệt đó.” Vừa nói Mạc Chi Dương vừa tỏ vẻ lo lắng, tựa như một lòng thật sự lo lắng cho hắn ta.

Câu hỏi kia khiến cho Tôn thiếu gia bối rối, hết câu này tới câu khác tỏ vẻ quan tâm, làm cho Tôn thiếu cũng cảm thấy mơ hồ: “Mày không ở trong nhà vệ sinh sao?”

“Em vừa đi vệ sinh ngoài hoa viên, không biết anh đang nói cái gì.” Mạc Chi Dương cau mày xinh đẹp lại nói tiếp: “Sao không đi thay quần áo trước, ở đây máy điều hòa hơi lạnh, tiên sinh có thể bị cảm lạnh đấy.”

Tôn thiếu gia nghi hoặc đánh giá người trước mặt, đây là một thiếu niên dịu dàng, cười rộ lên mi mắt cong cong gọi người rất có cảm mến, tên vừa đánh mình lúc nãy sức lực rất lớn, hơn nữa vẻ mặt cậu vô tội, chẳng lẽ không phải là nó?

Đang muốn tìm kiếm chân tướng, kết quả Tôn thiếu gia hắt hơi một cái, vẫn nên thay quần áo trước.

Nhìn người ta bị mình lừa gạt, nụ cười dịu dàng trên mặt Mạc Chi Dương càng trở nên xấu xa: Đồ ngốc, chỉ bằng ngươi?

Hệ thống cảm thấy ký chủ thật lợi hại: Đánh xong một người, có thể dùng vẻ mặt vô tội đối mặt với hắn ta, thành công lừa hắn ta rời đi.

Nhưng không bao lâu sau biểu cảm dịu dàng trên mặt Mạc Chi Dương liền biến mất, bởi sự xuất hiện của một người.

Là Dung Tiệm

Dung Tiệm đi tới, nhưng mang theo Phương Sư Diệc bên mình.

Nghe tin Dương Dương được Tống Minh Sơ mời đến buổi tiệc, Dung Tiệm rất lo lắng bởi vì theo như hắn biết, tửu lượng của Dương Dương thật sự không tốt, hắn còn nghi ngờ rằng Tống Minh Sơ có ý đồ muốn chuốc cho Dương Dương say rồi mới hạ thủ.

Không cần suy nghĩ đã nhanh chóng chạy tới đây.

Mới vừa vào cửa đã bị một người đàn ông say khướt đụng phải.

“Chà, anh là ai?” Chàng trai trẻ răng trắng môi đỏ, bởi vì say rượu còn có ba phần mơ màng, bám trên người Dung Tiệm không buông, cọ cọ người hắn: “Anh thơm quá.”

Là mùi hương của cây tuyết tùng, rất là dễ ngửi.

Mạc Chi Dương thấy một màn như vậy liền nhíu mày.

Dung Tiệm cau mày thậm chí còn khoa trương hơn, nhìn trung úy bên cạnh, trung úy lập tức hiểu ra tiến lên kéo chàng thanh niên kia ra.

“Hừ!” Dung Tiệm bị đụng vào còn ghét bỏ quần áo bản thân bị dính thứ ghê tởm, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dương Dương đang nhìn về phía mình.

Lúc đầu hắn còn có chút tức giận, nhưng khi thấy cậu phát hiện ra hắn, ánh mắt Mạc Chi Dương lập tức trở nên tủi thân, trong mắt có chút ánh nước, dạng vẻ đáng thương.

Bạch liên hoa thật dễ thương và cũng đáng thương, cậu có thể điều khiển mọi người cho đến chết.

Nhìn thấy vậy Dung Tiệm có chút chột dạ, giống như hắn ra ngoài vụng trộm bị chính thê bắt được.

“Hắn sao lại tới đây? Tống Minh Sơ không nghĩ là Dung Tiệm cũng tới, nhíu mày, không thể không ra đón tiếp, chào hỏi: “Dung tiên sinh.”

“Ừm.” Bắt cóc bã xã của tao, tên ngu xuẩn này vẫn có sắc mặt tốt nhỉ, Dung Tiệm lạnh lùng đáp một tiếng.

Nhưng Tống Minh Sơ cũng biết tính chó của tên này, chỉ là lên tiếng chào hỏi, sau đó quay người tiếp tục cùng A Dương nói chuyện: “Em cảm thấy rượu đó thế nào, có thích không?”

“Anh cũng biết mà, tửu lượng của em không tốt, cũng không thích uống rượu.” Mạc Chi Dương lắc đầu, đối với những ý tốt của người khác, cậu từ chối hết tất cả.

Tống MInh So cũng không ép buộc: “Được.”

Dù sao dẫn A dương tới đây mục đích không phải cái này.

“Vậy em có muốn uống cái khác không? Rượu trắng ở đất rất ngon, thử chút nhé.”

“Được.” Sau khi miễn cưỡng nhấp một ngụm, Mạc Chi Dương giả vờ say, trả lại cho anh ta ly rượu rỗng: “Em đi vệ sinh chút.”

Nhìn vẻ say khướt trên mặt A Dương, Tống Minh Sơ hài lòng gật đầu, nhìn cậu nói: “Được.”

Say rượu còn chạy loanh quanh, đây là muốn bị người ta chơi sao?

Dung Tiệm kìm nén cơn tức giận, Dung Tiệm đẩy ly rượu đỏ do người phục vụ mang đến, nói với Phương Sư Diệc: “Cậu đi hỏi Tống Minh Sơ ngày mai có thể đến Dung gia không, tôi đi gọi điện thoại chút.”

“Được.” Phương Sư Diệc vẻ mặt không thể hiểu được, gật đầu, cũng không biết muốn làm cái gì.

Đối diện phòng vệ sinh là cánh cửa nhỏ thông ra hoa viên, Biết Dung Tiệm đã ra ngoài, Mạc Chi Dương cố ý giả vờ say, dựa vào tường chậm rãi đi.

“Mình chóng mặt quá.”

Theo dọc hành lang hoa viện chậm rãi đi từng bước.

Dung Tiệm đuổi theo tới nơi, kết quả nhìn thấy cậu cách hắn không xa, dáng vẻ say rượu lảo đảo, muốn bước tới đuổi kịp cậu, nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện một con ma men.

“Yo, cơ bắp thật tốt nha.” Con ma nen tỏ vẻ quyến rũ, ngón tay trắng trẻo xoa ngực hắn: “Chơi với anh không?”

“Cút ngay!” bị tên kia đụng chạm vào, Dung Tiệm nổi hết cả da gà lên, ghê tởm, buồn nôn, một bộ dáng thẳng nam bị đùa giỡn.  

Mỹ nhân bị đẩy ngã trên mặt đất, hệ thống Long Ngạo Thiên hừ lạnh: Nhị sát! mẹ nó, rốt cuộc ngài thích loại hình nam nhân nào?

“Ký chủ, hắn đuổi theo.”Hệ thống Bạch liên hoa chú ý động tĩnh phía sau nhắc nhở.

Mạc Chi Dương cười khẽ: Tao biết.

Biết cậu say, trong lòng Dung Tiệm cũng nảy sinh những ý tưởng biến thái, rảo nhẹ bước chân, chậm rãi tiếp cận cậu mà không để cậu phát hiện.

Không nghe thấy tiếng bước chân, hệ thống lại nhắc nhở cậu hắn đang tới gần, Mạc Chi Dương nháy mắt liền muốn biết hắn muốn làm gì, một ý tưởng táo bạo nảy ra trong đầu cậu.

Giả vờ say đến chết, cậu mềm nhũn chân ngã xuống đất, dùng hai tay chống vào tường cố gắng đứng dậy, nhưng rượu đã khiến cậu mất hết sức lực.

Dung Tiệm nhẹ nhàng từng bước, từng bước đi phía sau cậu, nhìn người ngã trên mặt đất, giống như một con sói đói nhìn thấy con mồi ngon, không nhịn được mà nuốt nước miếng xuống.

“Là ai?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro