Chương 8: Tôi không phải hải vương...(8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng lẽ tới gần cậu, Dung Tiệm không dám phát ra tiếng động.

“Là, là Tống thiếu gia sao?” Mạc Chi Dương cố ý gọi sai tên, mục đích chính là để chọc giận hắn.

Quả nhiên Dung Tiệm nghe được ba chữ Tống thiếu gia kia thì cả người nổi giận phừng phừng. Cả ngày không phải Dư thiếu gia thì cũng là Tống thiếu gia, sao em lại có nhiều thiếu gia quá vậy.

Không có nơi nào để xe giận, hắn cúi xuống đè hai tay lên vai cậu, không muốn từ miệng cậu nghe thấy tên người khác, bịt mắt cậu lại rồi cúi xuống hôn.

“Ưm~~”

Miệng bị hôn, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể dùng cánh tay mềm nhũn giãy giụa lấy lệ.

Sau khi hôn đủ, Dung Tiệm lấy trong túi ra một chiếc khăn lụa đen, che mắt cậu lại kẻo cậu nhìn thấy hắn, cứ như vậy hắn ôm ngang người cậu lên.

Tống Minh Sơ đối phó với Phương Sư Diệc, nhưng đợi rất lâu không thấy A Dương quay trở lại, trong lòng sốt ruột, Phương Sư Diệc cũng đợi không thấy Dung Tiệm đâu, liền đi theo tới hậu hoa viên tìm.

Kết quả chỉ phát hiện trên mặt đất có một người say rượu nằm dưới đó, hai người còn lại đã mất tích.

“Không xong, A Dương uống say, chỉ sợ xảy ra chuyện.” Nhớ tới vừa rồi cậu bala bala nói say, rượu trắng pha cùng các loại rượu khác có nồng độ cồn rất mạnh, lại chậm nhiệt, đều tại Tống Minh Sơ cố ý rót.

Lần này không thấy cậu đâu, cũng không biết cậu đã đi đâu.

“Dung Tiệm nói rằng anh ấy đi gọi điện, nhưng không biết anh ấy gọi ở đâu.” Phương Sư Diệc cũng nhanh chóng tới nơi, lấy điện thoại ra, tìm kiếm cái tên Dung Tiệm bấm gọi video.

Sau khi nhận được cuộc gọi video, Dung Tiệm chuyển cuộc gọi sang gọi thoại trong lúc đang lái xe, hạ giọng nói: “Có chuyện gì?”

Hắn vừa nói vừa nhìn người tình say rượu nhỏ bé bên cạnh, sợ đánh thức cậu.

“Anh đi đâu đấy?” Phương Sư Diệc có chút căng thẳng, hay là anh dẫn theo Mạc Chi Dương chạy trốn rồi.

“Quân đội có chút việc đột xuất, tôi phải về một chuyến.”

Mạc Chi Dương giả vờ say, lắng nghe hết lời nói dối của hắn, không tồi, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, giống như cậu, quả nhiên có tướng phu thê.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Sư Diệc cảm thấy kỳ lạ: “Anh ấy nói anh ấy trở về vì có việc phải làm.”

“Không thể nào, hắn trở về thì tại sao lại không thấy A Dương đâu?” Tống Minh Sơ biết lão già kia vẫn luôn yêu thầm A Dương, người không thấy chắc chắn có dấu chân của lão kia.

Phương Sư Diệc không lo lắng nhiều: “Trở về sẽ biết.”

Nhưng Dung Tiệm cũng không ngu, hắn sẽ không mang người về nhà.

Hắn đưa cậu về nhà riêng gần đó, bế người say mềm xuống xe, bước vào phòng ngủ.

Hệ thống Long ngạo thiên tức giận đến nỗi mã hệ thống gần như bốc cháy, nếu ký chủ thích nam nhân cũng không sao, còn để nam nhân khác nắm chặt không khác gì chuyển giới.

Nhưng sao hắn ở trước mặt những người khác thì thẳng như thước vậy, còn khi trước mặt cái tên Mạc Chi Dương này lại cong như kẹo dẻo thế, ta thật sự không hiểu.

Haiz~ có phải cái tên ngốc này ép ký chủ bị điên rồi.

“Ưm~”

Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Mạc Chi Dương khó chịu nằm nghiêng người, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là đâu?”

Dung Tiệm cười khẽ, cất bước lên giường: “Nơi này là nơi tốt nhất để làm em.”

Lão già tốt, đồ lão già biến thái.

Cậu cố tình mở đôi mắt ngái ngủ của mình, nhưng vừa định mở tầm nhìn thì đã bị chặn lại: “Anh là ai? Là Tống thiếu gia sao?”

“Câm miệng.”

Dung Tiệm mắng, thấy cậu có lời muốn nói, trong lòng hắn khó chịu thêm, ấn hai tay cậu lên đỉnh đầu: “Nơi này chỉ có anh, không có Tống thiếu Tống thủng gì hết, em hiểu rõ chưa?”

Lão háo sắc giả giọng quên mất mình đang ngụy trang.

Sai sót chồng chất giả dối, Mạc Chi Dương cố tình giả vờ như không phát hiện để kiểm tra chỉ số thông minh.

Vô lực giãy giụa, như thể muốn từ chối nhưng vẫn chào đón, trái tim của Dung Tiệm càng trở nên khiêu khích.

“Chết tiệt, sớm muộn gì anh cũng chết ở trên người em.”

Hệ thống bạch liên hoa ngồi ở một góc xem tuồng, không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng nhìn hệ thống Long Ngạo Thiên đang điên cuồng nói: “Ta sẽ để cho ngài, gả cho ngài thật nhiều nam nhân, sau đó vứt bỏ Mạc Chi Dương!”

Không biết Dung Tiệm đi chỗ nào mà Mạc Chi dương cũng không ở đây, hai người cùng nhau trở về Dung gia, cũng không thấy được bóng người, Tống Minh Sơ đoán Dung Tiệm chắc chắn đã giấu người đi.

“Đáng chết, đã có vị hôn thê, vì cớ gì còn muốn lấy A Dương.” Tống Minh Sơ tức giận ném đồ, nhưng suy xét đến việc đây không phải nhà mình chỉ có thể từ bỏ.

“Anh nói, Dung Tiệm thích Mạc Chi Dương? Tôi thấy không phải vậy.” Phương Sư Diệc mệt mỏi ngồi ở ghế sô pha, cũng lười đi quản Dung Tiệm, còn không bằng chinh phục người này, dù sao cũng là cấp ss.

Tống Minh Sơ cười lạnh: “Dung tiệm tên kia, lòng dạ đen tối, miệng lưỡi toàn dao, chỉ muốn lừa gạt A Dương thôi, vọng tưởng đả kích ẻm, A Dương hiền như vậy, sao có thể mặc kệ em ấy bị Dung Tiệm lừa gạt?”

“Anh sao lại thích Mạc Chi Dương?” Phương Sư Diệc rất tò mò, có lẽ sau khi tìm ra nó, theo phương pháp này, anh ta có thể bắt được Tống Minh Sơ.

“A Dương là con trai của quản gia cũ nhà họ Dung. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em ấy là khi cha em ấy qua đời, em ấy được đưa tới nhà họ Dung. Dù rất buồn nhưng em ấy vẫn cười và đối xử với tôi rất dịu dàng, tôi luôn nghĩ về nó, nụ cười giống như mặt trời nhỏ ấm áp.” Thành thật mà nói Tống Minh Sơ là người đầu tiên gặp nhiều NPC tới vậy.

Điều quan trọng nhất là, nếu cùng cậu bên nhau lại có thể hoàn thành nhiệm vụ, cớ sao lại không làm? Hệ thống ký chủ bọn họ đã trải qua rất nhiều vi diện, đã sớm có thể phân rõ vi diện với quan hệ tình cảm vị diện.

Vị diện này yêu hắn, sau vị diện lại lần nữa bắt đầu, nếu nó không hoạt động, hệ thống có thể giải tỏa cảm xúc, NPC trong những vi diện này giống như phong cảnh mà ký chủ đi ngang qua.

Hắn có thể nghỉ chân thưởng thức, nhưng dù sao thì nó cũng kết thúc rồi, hắn thích A Dương ở đây nhất, vậy tại sao phải bận tâm những điều như vậy.

Phương Sư Diệc rất đồng ý với điều này, Mạc Chi Dương quả là người dịu dàng tận đáy lòng, như gió xuân gặp mưa phùn, ngươi ta không khỏi có thiện cảm với cậu.

Điều này có thể so sánh với hào quang một kẻ vạn người mê, nhưng cậu tự mình có nó, còn của hắn là tự hệ thống thêm vào.

“Cái kia, Dư Lâm cũng thích Mạc Chi Dương?” Phương Sư Diệc tiếp tục hỏi.

“Cái lão khốn nạn, hắn cũng xứng sao?” Theo cốt truyện, hắn là đại ác nhân, giai đoạn sau hắn ngáng chân Dung Tiệm, cuối cùng bị đánh chết, thân là bàn đạp NPC, hắn dám tranh đoạt A Dương với mình? Buồn cười.

“Bọn họ đều không phải người tốt.”

Phương Sư Diệc nghe vậy muốn cười, cảm thấy anh là người tốt, người khác không phải người tốt sao? Loại lời nói bại não này, khó trách chỉ là nam chính NPC.

“Vậy Mạc Chi Dương thích ai?”

Câu hỏi này hoàn toàn khiến Tống MInh Sơ bối rối, hình như hắn chưa bao giờ nghe A Dương bày tỏ tình cảm của mình với ai, có lẽ em ấy không thích ai: “Dù sao thì ẻm cũng không thích Dung Tiệm hay Dư Lâm.”

Miễn cưỡng cầu xin tôn trọng.

Lười tranh luận với anh ta, NPC bại não có gì để nói, Phương Sư Diệc mời anh ta về trước, định ngày mai thực hiện kế hoạch với Dư Lâm, nhân tiện muốn hỏi Mạc Chi Dương một câu.

Mở mắt ra vì đau lưng, Mạc Chi Dương cảm thấy như thể thắt lưng của mình bị gãy rồi được hàn gắn lại, cậu không thể cử động được.

“Lại là búp bê vải.” Xung quanh không có ai, Mạc Chi Dương chống người ngồi dậy, nơi này hình như là khách sạn: “Tao sớm muộn gì cũng chọc giận hắn.”

“Tức chết hắn cậu sẽ thành góa phụ.” hệ thống bạch liên hoa biết cậu không bỏ được.

Không có nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào nào sau đó, Mạc Chi Dương đầy tức giận: “Tôi là góa phụ thoải mái hơn bây giờ rất nhiều, ít nhất tôi vẫn có thể cầm ví của mình và làm mình làm mẩy, hắn yêu lại không thú nhận, suốt ngày dùng thủ đoạn bẩn thỉu, làm góa phụ sớm cũng thoải mái chút.”

Xem lão tử không chọc anh tức chết.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Mạc Chi Dương đứng dậy rời khách sạn, trở về Dung gia.

“Chi Dương, cậu đã trở lại?” Phương Sư Diệc đợi rất lâu mới quay lại, vội vàng đi tới đón cậu: “Cậu đi đâu vậy, sao trông sắc mặt kém thế?

“Tôi…” Bị hỏi câu hỏi này, Mạc Chi Dương tựa hồ như chọc vào trong lòng, hai mắt đỏ lên, lui về phía sau hai bước, hai tay không nhịn được nắm chặt áo trước ngực: “Tôi không sao.”

Như thể tôi không sạch sẽ, biểu cảm tôi bị ô uế, bẩn thỉu đừng chạm vào tôi.

Với vẻ mặt đó, giống như một người sau khi bị cưỡng hiếp trong phim truyền hình, trong lòng Phương Sư Diệc đập thình thịch: “Cậu thật sự không sao chứ?”

“Không sao, tôi đi tắm rửa một cái.” Vội vàng chào tạm biệt, Mạc Chi Dương nhanh chóng chạy lên tầng.

Nhìn bóng dáng cậu Phương sư Diệc nghi hoặc: ”Hệ thống cậu nói xem hắn bị làm sao thế?”

“Đại khái là bị người ta đè, ghét bỏ bản thân, phim truyền hình đều diễn như vậy không phải sao?” Hệ thống vạn người mê nháy mắt nhìn ra điểm không ổn.

“Thật hay giả thế?” Nếu là thật vậy thì không thích hợp, Phương Sư Diệc nhíu mày.

Trong lòng muốn biết rõ ràng hơn, chủ động bưng bữa sáng lên tầng hai tìm cậu.

“Dung phu nhân, sao ngài lại tới đây?” Mạc Chi Dương tắm rửa xong nhưng trên người vẫn bọc kín mít, biểu tình hoảng hốt ngồi ở mép giường phát ngốc.

“Cậu bị làm sao vậy?” đặt bữa sáng trên bàn máy tính, Phương Sư Diệc đi đến bên người cậu ngồi xuống hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Cậu hít một hơi thật dài, điều chỉnh cảm xúc, Mạc Chi Dương cố nặn ra một nụ cười nói: “Tôi thật sự không sao, Dung phu nhân đừng lo lắng.”

Tuy hắn đang cười nhưng Phương Sư Diệc cũng có thể nhìn ra trong mắt cậu nước mắt đều là ủy khuất, chỉ cảm thấy cậu đáng thương: “Nếu ngươi có việc gì, nhất định phải nói cho ta biết.”

“Tôi không xứng đáng với lòng tốt của Dung phu nhân đối với tôi.” Cố nén tiếng nức nở, Mạc Chi Dương cười khổ: “Dung phu nhân, tôi nghĩ mình nên dọn ra ngoài thì tốt hơn, tôi không xứng ở Dung gia.”

Không thể không nói, bộ dáng tiểu bạch hoa thật sự khiến người ta thương tiếc, Phương Sư Diệc xem cũng cảm thấy đau lòng: “Tiểu đáng thương, cậu có nơi nào không xứng chứ?”

Nhịn không được vươn tay, xoa xoa cái đầu ướt đẫm của cậu, chắc là được người nhặt về thật rồi, ai lại làm chuyện bậy bạ với một người hiền lành như vậy chứ.

“Hai người đang làm cái gì vậy?” Dung tiệm thần sắc tươi tỉnh trở về, vốn định tìm Dương Dương, nếu bầu không khí tốt thì có thể thổ lộ tình cảm, nhưng lại phát hiện ra em ấy đang ôm một người đàn ông khác ngồi trên giường.

Thậm chí còn không thèm đóng cửa lại.

Phương Sư Diệc còn muốn sờ đầu cậu an ủi cậu nhóc đáng thương, anh hùng đi tới: “Anh về rồi.” Bất đắc dĩ rụt tay lại.

“Thật bất ngờ, tôi không quay lại một đêm chắc trên đầu có cái mũ xanh rồi.” Đương nhiên Dung Tiệm không phải nói Phương Sư Diệc, mà còn là vị hôn thê của hắn, thứ có trong lòng hắn chỉ có Mạc Chi Dương.

“Anh nói nhảm cái gì thế?” Miệng nam chính thật sự như dao vậy, Phương Sư Diệc nhịn không được muốn đánh hắn một trận: Hệ thống, tôi đánh nam chính có phạm pháp không ?

Hệ thống vạn người mê: Không có tội, nhưng cậu sẽ bị đánh chết.

Thấy hai người sắp cãi nhau, Mạc Chi Dương đột nhiên đứng dậy ngăn họ lại: “Đủ rồi, thực sự đủ rồi.”

Đôi mắt cậu chuyển hướng đến Dung Tiệm, khàn giọng nói: “Tôi… bẩn.”

Dung Tiệm: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro