Chương 9: Tôi không phải hải vương...(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hiểu điều này có nghĩa là gì.

"Tôi sẽ rời khỏi Dung gia và đi tìm Tống Minh Sơ."

"Cái gì?"

Nghe tin Dương Dương sẽ đi tìm Tống Minh Sơ, Dung Tiệm sững sờ nhìn cậu với vẻ mặt khuất nhục.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước khi cậu ngất đi là Tống thiếu gia liên tục gọi điện thoại,, cậu cho rằng hắn là Tống Minh Sơ sao? Nghĩ rằng đó là những điều đã làm với tên kia sao?

"Không phải, ngươi hiểu lầm sao?"

"Tôi không có hiểu lầm, tôi sẽ trở về hỏi Tống Minh Sơ chuyện này cho rõ, Dung tiên sinh yên tâm, tối cũng sẽ rời đi nơi này, sẽ không gây phiền phức cho người."Mạc Chi Dương cố nén tiếng nức nở nghẹn ngào nói, toàn thân khẽ run, đã có chút lảo đảo.

Đầu gối đặt ở mép giường miễn cưỡng mới ổn định thân hình.

Cứ như vậy dại ra nhìn hắn, Dung Tiệm mở miệng ra muốn nói nhưng lại không nói lên lời, thật sự không biết nên giải thích với cậu như thế nào.

Nói anh là người đã đối xử với em như vậy vào tối qua? Thế thì chắc anh điên mất.

Phương Sư Diệc đứng một bên mới định thần lại, Chi Dương đi đến chỗ Tống Minh Sơ, hiểu lần anh là người nhặt cậu ấy ngày hôm qua, nhưng anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh mình nên không thể nào là anh ta được.

Nghĩ tới điều đó, Phương Sư Diệc chuyển ánh mắt sang Dung Tiệm, người trông rất tức giận.

"Đủ rồi, thân thể bẩn thỉu của tôi không làm được gì nhiều, mặc kệ đi." Mạc Chi Dương lấy mu bàn tay lau nước mắt, khẽ cười nói: " Dung phu nhân, tôi không xứng với lòng tốt của người đối với tôi."

Hệ thống bạch liên hoa xem thế là đủ rồi: "Ký chủ thật lợi hại, nói cái này cũng chán những vẫn phải nói."

Quá đáng thương, cậu thật là quá đáng thương, ngay cả Phương Sư Diệc nhìn trường hợp này tới quen thuộc cũng cảm thấy cậu quá đáng thương.

Dung Tiệm muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cậu.

Vì không cố ý che thân nên áo choàng tắm vô tình bị bung ra, để lộ bộ ngực thâm tím khiến Phương Sư Diệc choáng váng, sau đó nhìn DUng Tiệm đang nhìn Mạc Chi Dương chằm chằm không nói lời nào.
"Tùy ngươi." Cuối cùng Dung Tiệm thoải hiệp, xoay người rời đi.

Không đúng, Phương Sư Diệc cũng nhìn bóng lưng rời đi của Dung Tiệm, đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không đúng, Dung Tiệm rõ rành nhìn thấy những dấu vết trên cơ thể Mạc Chi Dương nhưng anh ấy không ngạc nhiên hay thắc mắc, theo lời của Tống Minh Sơ thì anh ấy thích Mạc Chi Dương, vì vậy không thể nào không ghen được.

Hơn nữa, tối hôm qua anh ấy không có trở về nhà, cuộc gọi video ba chiều cũng được chuyển sang giọng nói bên anh ấy có thời gian phạm tội.

Phương Sư Diệc đưa ra kết luận: Chính là Dung Tiệm đã nhặt Mạc Chi Dương tối hôm qua và Mạc Chi Dương nghĩ rằng đó là Tống MInh Sơ, nhưng Dung Tiệm một tên đại cặn bã, đã không thích điều đó.

Vén quần lên không nhận ra ai, còn đổ lỗi cho người khác làm mình khổ, thật không thể chấp nhận được.

Mạc Chi Dương sửng sốt nhìn hắn, có lẽ hắn đã biết chân tướng sự việc, đúng vậy, vị ký chủ này thông minh, đáng giá hắn cố ý lộ ra dấu vết, làm bộ như vậy.

"Chi Dương, cậu phải tin rằng chuyện này không phải lỗi của cậu, là lỗi của tên khốn đó." Ai biết chuyện đều phải mắng hắn quá đê tiện, chịu khổ quá nhiều, Phương Sư DIệc thở dài.

Nghe những lời này, Mạc Chi Dương như vớ được cọng rơm cứu mạng, túm lấy góc áo của anh ta: "Thậ sao, thật sự không phải lỗi của tôi sao?"

"Không phải." Là hỗn đản tra công sai, Phương Sư Diệc làm ký chủ của vạn người mê, đại bộ phận công lược đều là đối tượng cưng chiều chính mình, nào đã gặp phải loại tra công này.

Thấy trong mắt người kia có sự thông cảm, Mạc Chi Dương đột nhiên nghẹn ngào, ômg chặt eo người trước mặt: "Ta cảm thấy ta không sạch sẽ, mất tích ba năm, ta cũng là bị người ta cầm tù, bị người ta vũ nhục,.. nhưng lại không nghĩ tới sau khi trốn thoát... Sau đó, loại chuyện này vẫn xảy ra, tôi ghét Tống Minh Sơ, tôi có lỗi với Dung tiên sinh và người, huhuhu."

Phương Sư Diệc cảm thấy đau đớn trong lòng, nhìn không được xoa đầu cậu: "Không phải cậu sai, cậu là người bị hại, hung thủ mới là người có lỗi."

Huhu, bạch nguyệt quang này thật sự thảm hại, một người hiền lành như vậy thật muốn ôm ngươi về nhà mà cưng chiều.

Mạc CHi Dương vùi đầu vào bụng, cố nén cười, hai vai run lên: Bạch liên trong sạch, tất cả đều là lỗi của người khác."

Mạc Chi Dương biết rằng trên người Phương Sư Diệc có một buff si tình, buff đó rất hiệu quả, cho dù cậu không cẩn thận cũng sẽ bị lừa, khó bảo toàn rằng lão háo sắc không động tâm, một khi đã như vậy, vậy làm Phương Sư Diệc chán ghét Dung Tiệm như vậy có thể phòng ngừa vạn nhất.

Dỗ một người đang khóc mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nhìn khuôn mặt ngủ say đầy nước mắt trước mặt, thật không thể tin nổi cậu ấy đã chịu bao nhiêu đau đớn mà vẫn trả lại sự dịu dàng cho thế gian.

Ngay cả Phương Sư Diệc cũng cảm thấy rằng cảm giác này rất mới mẻ, cảm giác được dựa vào là siêu tốt, sự hài lòng tràn ngập trong lòng.

"Hừ, mình phải đi tìm Dung Tiệm tính sổ."

Khi cánh cửa đóng lại, Mạc Chi Dương trở mình nằng nghiêng trên giường, lưng hướng về phía camera trong phòng: mũi tên trúng hai đích, không chỉ làm cho Phương sư Diệc mất đi hảo cảm với Dung Tiệm, còn có thể bức Dung Tiệm thừa nhận, chỉ là cái eo này không đứng thẳng được.

Thế nếu mình có buff của hệ thống vạn người mê thì sao? Trong phân tích cuối cùng, hệ thống đóng vai trò phụ trợ, điều cơ bản nhất là ký chủ và ký chủ mới là yếu tố chính.

Ở trong thư phòng Dung Tiệm, nhìn bóng lưng của Dương Dương trên màn hình ảo, nhíu mày thật chặt, thậm chí không thèm nếm cốc cafe trên tay.

"Tao muốn thừa nhận." Dung Tiệm mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.

"Nếu ngươi thừa nhân, ngươi sẽ chỉ nhận được một cái tát từ Mạc Chi Dương và sau đó cậu ta đem người đẩy tới lồng ngực Tống Minh Sơ, ngươi nghĩ lại xem, ngươi tổn thương tới cậu ta nhiều như vậy, cậu ta làm thế nào có thể tha thứ cho ngươi?" Hệ thống Long Ngạo Thiên bày mưu tính kế.

Nó là tính kế nhưng thật ra lại là báo động, nếu như ký chủ thật sự ở cùng Mạc Chi Dương thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ hậu cung đây?

"Tao..." Hệ thống nói có lý, chỉ đến lúc này, Dung Tiệm mới nhận ra rằng dường như không còn lối thoát cho hai người bọn họ.

Ba năm cầm tù nói rõ ràng thế nào đây? Rồi sự tình tối hôm qua, cậu tưởng Tống Minh Sơ nên đã có vẻ mặt thống khổ như vậy, nên giải thích rõ ràng như thế nào đây?

Cơn giận đùng đùng muốn đi tìm Dung Tiệm, hệ thống vạn người mê có chút không hiểu: "Ký chủ, ngươi thật sự muốn đi tìm Dung Tiệm sao, ngươi đánh không lại hắn đâu."

"Nhưng mà, Chi dương như vậy đáng thương lắm." Nhớ tới bộ dáng nước mắt đầm đìa kia, Phương Sư Diệc cũng cảm thấy mình hừng hực khí thế, muốn cứu cậu ra khỏi biển lửa.

"Nhưng ta cảm thấy Mạc Chi Dương là hải vương." Cậu ấy đối xử với mọi người rất dịu dàng, ngay cả điều hòa trung tâm và những kẻ si tình đầu cảnh giác với Mạc Chi Dương.

Phương Sư Diệc không nghĩ nhiều về vấn đề đó, thậm chí còn bảo vệ Mạc Chi dương trong tiềm thức: "Cậu ấy chỉ là một NPC gửi đi sự ấm áp và dịu dàng, đó là bổn phận của cậu ấy. Ngươi chưa gặp NPC nào như vậy à?"

Đúng, dù sao thì cậu ấy cũng chỉ là một NPC, có thể tạo ra lọai sóng nào?Hệ thống vạn người mê tùy ý để cho anh ta đi.

Tuy nhiên, sự gián đoạn này đã kéo lý trí của Phương Sư Diệc trở về, rốt cuộc cũng không thể cùng nam chủ náo loạn được, vẫn là quay trở về thì hơn.

Có lẽ để cho cậu nhầm với Tống Minh Sơ cũng tốt, để cậu rời Dung gia, ít nhất Tống Minh Sơ vẫn là một người, mà Dung Tiệm căn bản không phải một người.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gọi điện cho Tống Minh Sơ.

Nghỉ ngơi một buổi chiều, tinh thần của Mạc Chi Dương đã khá lên rất nhiều, thậm chí còn có thể vươn vai: "Dung Tiệm đâu?"

"Hắn đi quân bộ." Hệ thống bạch liên hoa nhắc nhở.

"Nhưng cái tên vai chính kia lại tự chủ trương, hắn gọi Tống Minh Sơ tới, còn tính toán làm hắn ta thừa nhận ngày hôm qua là hắn ta động thủ với ngươi."

Nghe được lời này, Mạc Chi Dương trở lại trong chăn không nói lời nào: "Ngủ tiếp đi, chờ Dung Tiệm tới thì kêu ta, như vậy vừa ra trò hay, thật tiếc khi không gọi anh ấy."

Hệ thống bạch liên hoa biết ký chủ lại muốn gây sự, cho nên nó muốn làm gì thì làm, làm đệ nhất danh sư.

Phương Sư Diệc thấy người vẫn chưa xuống cũng có chút lo lắng, anh đi lên lầu hai cẩn thận mở cửa, phát hiện người còn chưa tỉnh, người ngủ tựa hồ như mơ thấy cái gì đó không tốt.

Mày nhíu chặt, không ổn lắm.

"Thật đáng thương, yên tâm đi, ta nhất định sẽ cứu ngươi thoát khỏi Dung gia, thoát khỏi nanh vuốt của Dung Tiệm." Phương Sư diệc cúi đầu lẩm bẩm.

Lo lắng cho sự an toàn của Dương Dương, Dung Tiệm vội vàng giải quyết xong vấn đề trong tay, khi quay lại, hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy thứ ký Tống đang uống trà ở phòng khách.

"Cậu tới làm cái gì?" Dung Tiệm viết chữ 'Không hoan nghênh' lên mặt, vừa nhìn thấy hắn liền trở lên lập dị: "Tôi không nhớ là Dung gia của tôi có mời cậu tới làm khách sao? Tránh ra đừng làm hỏng nhà của chúng tôi."
Thấy hắn, Tông Minh Sơ trở nên tức giận, nhưng vì lãnh thổ của người ta, cười lạnh đánh trả: "Tớ tới đón A Dương."

"Ai bảo cậu tới?"

"Là em mời Tống thiếu tới."

Phương Sư Diệc từ trên cầu thang đi xuống, nghe được hai người cãi nhau, tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống: "Chi Dương nói cậu ấy muốn tìm Tống thiếu gia, em giúp cậu ấy mời Tống thiếu tới, này không tốt hay sao?"

"Liên quan gì tới ngươi?" Không biết thân biết phận, sự vô lễ khiến cho dung Tiệm tức giận.

Mạc Chi Dương nghe nói Dung Tiệm trở về, còn ở dưới lầu tranh cãi một trận, cậu nhanh chóng mặc thêm quần áo rồi cùng hệ thống đi xem náo nhiệt, trò hay này không xem thì hơi phí.

"Là A Dương nói muốn cùng tớ về Tống gia, cho nên tớ mới tới, có vấn đề gì sao?" Tống Minh Sơ cũng cáu, nói lời khiêu khích Dung Tiệm.

Trên thực tế, cả hai luôn muốn A Dương ra ở riêng, nhưng A Dương nói rằng Dung gia đã hỗ trợ và nuôi nấng cậu ấy trưởng thành, cậu ấy không thể vô ơn được nên không ép buộc.

Bây giờ thì không sao, chỉ cần trở về Tống gia, hắn nhất định có thể thoải mái tự do.

"Cậu đừng có mơ." Dung Tiệm không có khả năng để cho Tống Minh Sơ thành công, càng không để cho Dương Dương bị người khác cướp đi: "Lớn lên có xấu cũng không tồi lắm, tớ không biết còn tưởng rằng con cóc thành tinh, muốn ăn thịt thiên nga."

Thành thật mà nói, Tống Minh sơ trông không tệ nhưng xác thực so với Dung Tiệm thì có chút kém hơn.

"Cá nhân công kích là sai."Chết tiệt Tống Minh Sơ mỗi ngày đều muốn xé rách miệng thối của hắn.

"Tìm kiếm sự thật từ sự thật được coi là một cuộc công kích cá nhân?" Dung Tiệm hừ lạnh.

"Đủ rồi." Miệng của người đàn ông này thật sự là ma quỷ, Phương Sư Diệc cũng đi xuống cầu thang, nhìn Tống Minh Sơ: "Chi Dương vẫn chưa tỉnh dậy, anh có thể đưa cậu ấy đi khi cậu ấy tỉnh."

"Ai không biết còn tưởng rằng Dung Tiệm đã chết, mới tới lượt ngươi làm chủ?" Dung Tiệm tức tới đau cả phổi, người này làm sao dám đem Dương Dương của hắn cho người khác, không muốn sống nữa rồi sao.

Hai người đều biết miệng của hắn một khi đã mở là toàn dao găm lưỡi kiếm,Tống Minh Sơ cũng không tính toán nói chuyện với hắn, Phương Sư Diệc cũng gật gật cái đầu tỏ ý đã hiểu.
Mạc Chi Dương bĩu môi ngồi ở chỗ ngoặt cầu thang, xem Dung tiệm khẩu chiến, không thể không nói miệng của hắn uy lực như pháo nổ, không người nào có thể tiếp cận, lời nói có thể giết người ta nghẹt thở.

Cười chết mất!

"Mạc thiếu gia, ngài ở chỗ này làm gì vậy ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro