4: Xuân Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiếng vỗ tay báo hiệu vừa dứt, Hoàng đế liền bước vào Thiền điện của Thanh Nhu. Hoàng đế toàn thân mặc đồ trắng, do đang để tang nên đầu tóc cũng chưa cạo. Mắt hắn cũng chứa đầy tơ máu, ánh mắt hơi đờ đẫn, nhưng vẫn ánh lên vẻ phong lưu của tuổi tráng niên.

Lan Y thấy Hoàng đế đi vào liền hành lễ rồi lui ra ngoài. Thanh Nhu vẫn còn đang cúi người hành lễ, căn bản không để ý tới Lan Y liếc nhìn nàng cùng Hoàng đế, băng lãnh vô biên.

Hoàng đế đi đến bên cạnh, đưa hai tay ra đỡ nàng đứng dậy, giọng nói thập phần ôn hòa,"Hôm qua nghe nói nàng bị choáng, suýt nữa là ngã ra đất?"

Thanh Nhu cúi người, cười nói,"Thần thiếp không sao. Chỉ là chứng đau đầu lại tái phát, thêm chủ trì đại lễ nên có chút không khỏe."

Hoàng đế mỉm cười nhợt nhạt, đưa tay bóp nhẹ vào bả vai nàng,"Không sao là tốt rồi."

Hoàng đế đỡ Thanh Nhu ngồi vào ghế, bàn tay thon dài tỉ mỉ chọn lựa trong hộp trang sức của nàng, lấy ra một cây trâm bạch ngọc hình phượng hoàng. Thanh Nhu lập tức nhìn thấy, thận trọng nói,"Thần thiếp vẫn chưa có thân phận đó. Huống hồ còn có Thái hậu, thần thiếp... thần thiếp không dám."

Hoàng đế mỉm cười không nói, cẩn thận cài cây trâm vào búi tóc của nàng,"Nàng là chính thê của ta, tất nhiên là có thân phận đó. Hoàng ngạch nương vốn đã rất yêu thương nàng rồi."

Thanh Nhu mở miệng định nói. Nhưng chữ "nhưng" vừa phát ra liền bị hai ngón tay Hoàng đế chặn lại. Hắn mỉm cười ôn nhu với nàng, thật giống như nhiều năm trước đây, hắn đón nàng nhập phủ, ân ái không rời. Vào những đêm trời đầy sao, nàng và hắn cùng ngồi bên một song cửa nhỏ, lặng lẽ ngắm sao mà tươi cười hạnh phúc.

Hắn vốn là Tứ hoàng tử được Tổ phụ Khang Hi gia yêu mến, nàng nhập phủ, sớm biết đế vương gia vô tình. Nhưng hắn vẫn luôn đối đãi với nàng chu đáo, chưa từng có một điểm bất hòa. Nàng cũng đã từng vì hắn mà phân ưu, chờ ngày hắn công thành danh toại, vinh quang vô hạn. Nay dĩ nhiên đã đạt được.

Thanh Nhu thoáng kinh sợ, nụ cười của Hoàng đế, đôi mắt trong veo như nước hồ thu của hắn. Sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ như thế?

Nhưng những suy nghĩ của nàng đã sớm bị lời nói của Hoàng đế đập tan hoàn toàn,"Không còn sớm nữa. Hôm nay nàng phải chủ trì đại lễ, ta cũng còn chính sự phải làm xong, hôm nào lại đến thăm nàng."

Thanh Nhu vội vã hành lễ,"Cung tiễn Hoàng thượng."

Thanh Nhu ngồi lại vào ghế, tay chạm lên cây trâm hoàng đế vừa cài lên tóc, bất giác mỉm cười. Bỗng Chu Anh tiến đến nói,"Nương nương thời thần đã đến."

Thanh Nhu nhanh chóng trở về vẻ đoan chính ban đầu, nhìn chính mình trong gương mà lên tiếng,"Đi thôi."

Thanh Nhu nhập điện, mọi người đã có mặt đông đủ, hướng nàng mà thỉnh an. Sau khi chủ trì xong các lễ nghi phức tạp, nàng nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng Diệu Nguyệt đâu, khẽ nhíu mày. Thình lình, cánh cửa to lớn mở ra, Thái hậu vịn tay Cao Diệu Nguyệt bước vào điện. Thái hậu bước đi chậm rãi mà vững vàng, cứ như cái cách bà đã đi qua hơn mười mấy năm cuộc đời của bà vậy. Mọi người nhìn thấy Thái hậu đi vào, lập tức cúi người hành lễ, tiếng nói vang dội,"Thái hậu vạn phúc kim an."

Thái hậu còn hơi mệt mỏi vì đau thương quá độ, giọng nói cũng không còn trong trẻo như xưa,"Được rồi, đứng lên đi."

Lập tức có tiếng nói đáp lại vang dội,"Tạ Thái hậu."

Thanh Nhu cúi người quỳ xuống, cây trâm phượng bằng bạch ngọc lập tức được thu lại hoàn toàn vào mắt Thái hậu, bà nở nụ cười thâm trầm,"Hoàng hậu hữu lễ rồi."

Nhận ra sự nặng nhẹ trong lời nói của Thái hậu, nàng cúi đầu xuống cung kính nói,"Thái hậu vẫn là phượng hoàng tối hậu. Không ai có thể động đến."

Diệu Nguyệt cúi người hành lễ với Thanh Nhu, giọng nói êm tai vang lên phụ họa,"Thái hậu mẫu nghi thiên hạ."

Thái hậu cười lạnh, xua tay nói,"Cái gì mà phượng hoàng? Cái gì mà mẫu nghi thiên hạ chứ? Ai gia đến lúc Tiên đế lâm chung đến cái danh Hoàng quý phi còn không động đến được." Bà liếc mắt nhìn Thanh Nhu đang cúi đầu,"Tân đế đăng cơ, cũng đã có người kế vị Hoàng hậu rồi. Lão thái bà ai gia sao có thể là mẫu nghi thiên hạ chứ? Thôi đi. Ai gia mệt rồi, vào Thiền điện nghỉ ngơi. Các vương công phu nhân đều đang ở trong điện bên nghỉ ngơi, các ngươi mau phân phó điểm tâm cho họ đi." Dứt lời liền đi vào hậu điện nghỉ ngơi, Thanh Nhu tỏ ý muốn tiến vào, liền bị Diệu Nguyệt lách người qua ngăn lại,"Nương nương vẫn còn nhiều việc phải giải quyết, sợ là không thể hầu hạ Thái hậu."

Thanh Nhu liếc nhìn Diệu Nguyệt, đáy mắt hơi gợn sóng, mỉm cười hòa nhã nói,"Ta thân là Phúc tấn, sao không thể vào hầu hạ Thái hậu được chứ? Huống hồ việc vặt trong tang lễ là do muội muội sắp xếp, vẫn là ta vào hầu hạ Thái hậu thì được hơn."

Diệu Nguyệt cười nói,"Chính vì tỷ tỷ là Phúc tấn nên tỷ tỷ mới đứng ra chủ trì đại cục." Nàng hơi cắn môi,"Huống hồ, Thái hậu cũng chưa chắc muốn gặp tỷ tỷ."

Có vô vàn gợn sóng trong lòng Thanh Nhu, nàng cảm thấy hơi khó thở, chỉ có thể cực lực kiềm nén,"Được rồi. Muội muội vẫn là đi sắp xếp đi."

Diệu Nguyệt cười nhẹ đáp ứng, nhẹ nhàng hành lễ với Thanh Nhu rồi đi ra,"Tỷ tỷ bảo trọng."

Bóng lưng bé nhỏ của Diệu Nguyệt khuất sao cánh cửa to lớn được khắc tinh xảo. Thanh Nhu khẽ thở dài, bước vào hậu điện. Thái hậu đang ngồi trên chiếc ghế lớn, tà áo buông thõng, vạt áo ngay ngắn, thần sắc đoan chính mà âm trầm, như đã ngồi ở đấy rất lâu. Thanh Nhu bước đến hành lễ,"Hoàng ngạch nương vạn phúc kim an."

Thái hậu hơi kinh ngạc nhìn nàng, nhưng vẫn im lặng. Ánh nắng yếu ớt chiếu vào trong điện, phủ lên khuôn mặt của Thái hậu. Bà cứ như nữ nhân hai mươi tuổi, chẳng chịu già đi. Các lão nữ nhân trong cung luôn thầm oán hận thời gian đã bỏ quên bà. Lò than giữa điện nổ lách tách vài tiếng, Tôn cô cô vẫn đứng bên cạnh Thái hậu, im lặng.

Thái hậu khẽ thở dài,"Được rồi. Đứng lên đi."

Thanh Nhu đứng dậy, Thái hậu nhìn sâu vào khuôn mặt nàng, chậm rãi nói,"Ngươi còn phải hầu hạ Hoàng đế mà cứ hở ra là quỳ, cũng không sợ tổn hại sức khỏe."

Thanh Nhu cười yếu ớt,"Nhi thần phải hầu hạ Hoàng thượng nhưng Hoàng ngạch nương là thân mẫu của Hoàng thượng, tất nhiên nhi thần phải hảo hảo hiếu kính Hoàng ngạch nương."

Thái hậu cũng không nói, tay cầm chén trà khẽ tản bọt. Bà khoan thai uống một ngụm, thanh lãnh nói,"Con đã đổi cách xưng hô với ai gia, xem ra Hoàng đế đã nói cho con hiểu."

Thanh Nhu hành lễ một cái,"Vâng."

Thái hậu nhìn cây trâm phượng bạch ngọc trên mái tóc nàng, cười nói,"Cây trâm này, là Hoàng đế chọn cho con?"

Thanh Nhu mím môi,"Hoàng ngạch nương thánh minh."

Thái hậu cúi người chỉnh sửa vạt áo, chậm rãi nói,"Bạch ngọc đẹp thì có đẹp nhưng lại quá đơn giản. Hoàng đế vốn thích lộng lẫy xa hoa, bây giờ đang để tang nên mới miễn cưỡng chọn nó. Con là chính thê của Hoàng đế, không thể kiều mị dụ dỗ như đám thị thiếp nhưng cũng không nên làm phật ý Hoàng đế. Huyền cơ bên trong, con tự hiểu đi."

Thanh Nhu quỳ xuống hành lễ,"Nhi thần đa tạ Hoàng ngạch nương chỉ giáo."

Thái hậu cười nói,"Chỉ giáo gì chứ? Chỉ là ít chuyện vặt vãnh mà thôi. Con sau này là Hoàng hậu, phải biết kính trên nhường dưới, giữ tốt hòa khí trong cung, không sinh sự mới là tốt."

Thanh Nhu cúi đầu,"Vâng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro