C21: Mở đầu thi đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Phong nhịn không được, xoay người đứng dậy, quát:

- Bằng vào ngươi cũng muốn khiêu chiến người mạnh nhất của Liễu gia ta sao, nói chuyện hoang đường viển vông, để Liễu Phong ta chiếu cố ngươi.

Hắn đang muốn đi lên, Liễu Hạ Yên bỗng truyền âm cho hắn nói:

- Trước khi hắn phát huy ước chừng tám phần thực lực, thì phải coi chừng đao pháp của hắn, nếu ta đoán không sai, hắn hẳn là thuận tay trái.

Nội tâm Liễu Phong cả kinh, không biết vì sao Liễu Hạ Yên lại có thể nhìn ra nhiều như vậy, bất quá, , hắn sẽ không bỏ qua.

Vèo!

Liễu Phong lướt tới.

Đinh đinh đang đang!

Vũ khí của Liễu Phong cũng là đao, hai thanh đao không ngừng giao kích cùng một chỗ, va chạm nhau phát ra hỏa tinh chói mắt, ngay cả thân hình của hai người cũng không thấy rõ.

- Ăn ta một đao!

Thân hình lui về sau một bước, Hạo Hùng chuyển đao sang tay trái, lại lần nữa tiến lên đón đánh, đao pháp hoàn toàn trái ngược khiến cho những người xem chiến không thể nào thích ứng được.
Đ-A-N-G... G!

Màn Liễu Phong chặn lại nhưng chỉ có hắn biết rõ, nếu không có Liễu Hạ Yên nhắc nhở, thì hắn rất có thể đã thua trên tay của Hạo Hùng rồi.

Hạo Hùng thập phần giật mình, đao pháp tay trái của hắn ở Trần gia cũng không nhiều người biết rõ, đao pháp tay trái vừa xuất, đối phương lập tức tan tác, nào đoán được Liễu gia Phong phảng phất như đã sớm có chuẩn bị, chẳng những ngăn cản được công kích của hắn, lại còn thừa dịp hắn thất thần mà phản công một đao nữa chứ.

Thực lực của hai người tương đương, nhưng về mặt kĩ xảo thì Liễu Phong lại cao hơn một bậc, cho nên đao pháp tay trái của Hạo Hùng mất đi hiệu lực, dần dần rơi vào hạ phong.

- Buông tay!

Ánh đao lóe lên, Liễu Phong đánh bay bảo đao của Hạo Hùng.

- Ồ, thắng!

Có người hơi kinh ngạc.

Thắng Hạo Hùng, Liễu Phong thu đao vào vỏ, cao giọng nói:

- Người của Liễu gia ta tuy rằng thiếu, nhưng bằng vào ngươi thì còn chưa đủ tư cách.

Hạo Hùng lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Phong, cuối cùng nhặt bảo đao lên

- Tiểu tử, không cần quá cuồng vọng, để ta lĩnh giáo cao chiêu của ngươi.

Người của Trần gia trên mặt đầy vẻ gây khó dễ, một người bước ra ngoài.

Liễu Phong không chút sợ hãi, hắn biết rõ, trận đấu này tỉ lệ thẳng của hắn rất nhỏ, đối phương đã dám lên ứng chiến lúc này thì thực lực khẳng định phải vượt qua Hạo Hùng.

- Liễu Phong lúc người này đi đường, chân phải so với chân trái nặng hơn ba phần, cơ bắp tùy ý thả lỏng, tu luyện hẳn là công phú trên đùi phải, khí huyết hai tay của hắn so thường nhân càng thêm tràn đầy, công phu trên tay có lẽ cũng không yếu, ngươi cứ toàn lực tấn công tay trái của hắn là tốt rồi, khiến hắn không khống chế được tiết tấu của bản thân, cuối cùng, đao pháp của ngươi có chút pha tạp, hỗn tạp, hẳn là không cân đối với bộ pháp, cho nên không được tùy ý sử dụng tốc độ để truy kích đối phương, miễn cho bị đối phương nắm được sơ hở.

Người truyền âm vẫn như trước là Liễu Hạ Yên.

Liễu Phong hít sâu một hơi, quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía Hạ Yên.

- Sao, ngươi sợ à!

Người tới tầm 25-26 tuổi, thể trạng cường tráng, ánh mắt bức nhân, thấy Liễu Phong có chút thất thần, cho rằng hắn bị khí thế của mình chấn trụ, giương mày lên nói.

Quay đầu, Liễu Phong nói:

- Thử thì biết.

- Hắc hắc, chờ bại đi, trước khi bại, nhớ kỹ danh tự của Trần Tố ta!

Thoại âm rơi xuống, Trần Tố đột ngột chồm xuống mặt đất, chân phải như lưu tinh đá ra, nhanh như thiểm điện.

- Tà Nguyệt Nhất Trảm!

Liễu Phong ánh mắt lợi hại, đề khí, hóp bụng, chân phải nghiêng nghiêng bước ra một bước, trường đao trong tay quét xuống mặt đất mà chém ra. Phốc phốc!

Ánh đao màu vàng bay lên từ mặt đất, đánh về phía bên trái của Trần Tố.

- Ân!

Trần Tố nhướng mày, cước pháp biến hóa, sửa đá thành quét ngang, quét ra một một đạo chân kình như dải lụa, đánh nát ánh đao.

- Tà Nguyệt Tây Phong!

Liễu Phong hạ quyết tâm, chuyên tấn công phía bên trái của Trần Tố cho nên mặc kệ thối pháp của Trần Tố biến ảo kiểu gì hắn cũng đều bất vi sở động, ánh mắt kiên định như có thể nhìn thấu bất kì sơ hở nào của Trần Tố. Qua hơn mười chiêu, Trần Tố dần dần cảm giác không đúng, vốn thực lực của hắn nếu so với Liễu Phong thì cao hơn ba phần, theo lý thuyết thì lẽ ra hắn nên chiếm thượng phong, còn đối phương đau khổ chèo chống mới phải, giờ hai người lại là cục diện ngang sức ngang tài, hơn nữa theo thời gian trôi qua, thối pháp của mình đã bị hạn chế rất lớn

- Không cần thối pháp ta cũng có thể đánh bại ngươi.

Huyền lực rót vào song chưởng, thân thể Trần Tố xoay tròn, chưởng lực bành trướng như thủy triều cuồn cuộn, phi tốc lao ra.

- Đến đây đi!

Liễu Phong càng đánh càng hăng, đao pháp thi triển ra, như nước chảy mây trôi, không chút trở ngại, khiến cho đao thế và đao ý tăng vọt đến một cái đỉnh phong.

Ầm ầm!

Lại hơn mười chiêu qua đi, hai người tựa hồ tâm hữu linh tê, lẫn nhau đánh ra một chiêu cường đại nhất, khí lãng đủ để xé mở núi cao khiến cho thân hình bọn hắn nhanh chóng lùi lại, miệng phun máu tươi.

- Tốt rồi, trận luận bàn này tính là ngang tay.

Tử Yên Công Chúa ngăn trở hai ngươi còn đang muốn tái chiến.

- Hừ, coi như lần nay ngươi vận khí tốt!

Không đánh bại được Liễu Phong, sắc mặt Trần Tố khó coi, bất quá Tử Yên Công Chúa gọi ngừng lại, hắn không dám không nể tình.

Ánh mắt Liễu Phong trầm tĩnh

- Lần sau tái chiến, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta.

Cứ như vậy, hai người quay về chỗ của mình.

- Thật có lỗi, không đánh bại được hắn.

Trở lại chỗ ngồi của mình, Liễu Phong truyền âm cho Liễu Hạ Yên, hắn đối với Liễu Hạ Yên rất là tâm phục khẩu phục.

Liễu Hạ Yên nói:

- Không sao, có thể đánh đến ngang tay đã khiến ta rất kinh ngạc rồi, dù sao giữa ngươi và hắn cũng có chênh lệch không nhỏ, không phải chỉ điểm một chút liền có thể đánh bại hắn.

Liễu Hạ Yên quả thật rất kinh ngạc, hắn vốn chorằng Liễu Phong sẽ thua không khó coi lắm, nhưng thật không nghĩ đến ngộ tínhcủa đối phương lại đáng sợ như thế. Chẳng những quán triệt hoàn toàn những thứmình nói với hắn, mà còn phát huy vượt xa người thường, đánh ra nét riêng củamình, khó trách được xưng là đại biểu của một đời thiên tàicủa Liễu gia.
- Tang Nguyệt Tang gia, ta đã sớm muốn chiếucố ngươi, chúng ta đến bàn luận một chút đi

Một người của Tang gia lướt ra.

Trần Tố nhướng mày, người này khó đối phó đây.

- Xin chỉ giáo!

Trần Tố cười nói.

- Nói hay lắm!
Hùng!

Hỏa mang lục sắc bị nổ bắn ra, thực lực củaTang Nguyệt so với Trần Tố còn cao hơn rất nhiều, đánh cho Trần Tố liên tiếplui về sau, trong nhất thời không cách nào thi triển ra tuyệt chiêu đã đánh bạiTang Nguyệt kia được.

- Hỏa Diệu Thiên Hạ!

Tang Nguyệt đánh ra một quyền, quyền kìnhcuồng bạo nóng bỏng nhanh chóng được trùng kích ra, hình thành thành nên từng mảnhloạn lưu, đánh bay Trần Tố đang hết sức toàn lực ra ngoài.

- Tang Nguyệt thắng, cao thủ của Tang gia vẫnlà mạnh nhất.

Vị Nghi hiện tại chính là do hắn bắt đầu choVị gia.

BOANG...!

Bảo đao đỏ thẫm xuất vỏ, Vị Nghi nhấc đao chỉxéo về phía Tang Nguyệt.

- Ra tay đi!

- A...

- Vậy tốt thôi, trước tiên đánh bại ngươi.
Hai người tu luyện đều là hỏa hệ , nhất thời,trên khoảng đất trống hai dặm vuông hỏa diễm loạn cuốn, nóng bỏng trung thiên,thượng phẩm bạch ngọc chi cực kỳ mềm dẻo cũng bị nung đến rạn nứt, BA~ BA~ rungđộng.


- Hỏa Diệu Thiên Hạ!
Tang Nguyệt thi triển một chiêu đã đánh bại Trần Tố.

Vị Nghi không lùi không tránh, thân hình lao xuống, từ dưới lên trên chém ra một đạo, một đao kia khiến đại địa dường như vỡ ra, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, sóng lửa xông lên trời ngưng tụ thành một thanh cự đao xích hồng sắc, chẳng những thoáng cái đã bổ ra quyền kình, lại còn đánh cho Tang Nguyết văng tung ra ngoài.

  Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!

Đánh bại Tang nguyệt, Vị Nghi lại nghênh đón hai gã đối thủ, thực lực cũng không hề kém hơn so với Tang Nguyệt, người sau so với người trước còn mạnh hơn ba phần, là cao thủ của Tang gia.


Chiến đấu rất gian khổ, cục diện biến hóa mấy lần, cuối cùng Vị Nhi chống được, thắng liền ba tràng . Lúc này Tử Yên công chúa đứng dạy nói:

-Thi đấu như vậy được rồi! giờ Vũ Hội chính thức bắt đầu. Các đệ tử xuất sắc nhất trong gia tộc tiến lên bốc thăm thi đấu đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nyyến