Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chị, chị. . ."


Nguyễn Thúy Vân từ từ mở mắt ra, mùi hương nồng nặc gay mũi của bệnh viện thoáng cái đã làm nàng tỉnh táo. Đầu đau như muốn nứt ra. Nàng chuyển mắt một vòng, có vài người vây bên giường.


Hạ Thiên Cù, Chu Quân Dịch, và cả lão Đoạn.


Nàng động động môi, âm thanh thoát ra khàn đặc, "Đây là bệnh viện?"


"Phải." Hạ Thiên Cù kề đến, thân thiết hỏi, "Chị có còn khó chịu chỗ nào không?"


Nguyễn Thúy Vân không trả lời chỉ hỏi lại một vấn đề, "Hứa Thấm Lê đâu?"


". . . Chị đừng lo, chuyện này em sẽ xử lý."


"Cậu còn định xử lý thế nào? Còn ngại thiếu người thấy hay sao?" Nguyễn Thúy Vân giơ tay lên đánh về phía Hạ Thiên Cù, nhưng lại không có chút sức lực nào, cuối cùng chỉ yếu ớt rơi lên mặt hắn, "Còn ngại tôi thiếu mất mặt à?!"


Hạ Thiên Cù cầm lấy tay nàng, "Chị đánh đi, chị đánh đi. Trong lòng còn bực bội thì cứ phát ra."


"Đánh cậu có lợi ích gì? Chỉ có thể trách bản thân tôi. . ."


Sắc mặt Chu Quân Dịch thật sự không tốt, hắn nhìn không nổi bộ dạng Nguyễn Thúy Vân khóc mướt bị Hạ Thiên Cù ôm vào lòng, quay đầu đi ra khỏi phòng.


"Ai da."


Tâm tình Chu Quân Dịch không tốt, mới ra cửa đã đụng vào người ta, hắn cũng không ngẩng đầu lên đã mắng người nọ, "Đi không nhìn đường à?"


"Là anh đi không nhìn người đó." Trong lòng Phạm Trần ôm một cái túi, dâng dũng khí lên cãi lại, "Còn mắng người trước nữa."


"Hừ hừ hừ, lười nói với cô." Chu Quân Dịch mở cái túi trong lòng nàng ra xem một chút, phát hiện bên trong là quần áo và đồ dùng hằng ngày, "Của chị tôi à?"


"Ừ. Hạ tổng bảo tôi đến nhà Nguyễn tổng lấy."


Chu Quân Dịch nhét trả lại cho nàng, "Vô đi."


Phạm Trần gõ cửa bước vào, vừa nhìn đến miếng băng gạc đã thấm máu trên đầu Nguyễn Thúy Vân liền bật khóc. Nàng qua loa lấy lưng tay lau nước mắt, mang theo nức nở hỏi: "Nguyễn tổng, sao ngài lại ra nông nỗi này?"


Nguyễn Thúy Vân đẩy Hạ Thiên Cù ra, nghiêng mặt đi nhẹ giọng nói: "Cậu đi trước đi, để tôi yên tĩnh một mình."


Hạ Thiên Cù nhìn thoáng qua Phạm Trần, hắn cũng không muốn nói chuyện này trước mặt người ngoài, cho nên không nói thêm gì, chỉ cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nguyễn Thúy Vân, sau đó lấy áo khoác đi ra cửa.


Hạ Thiên Cù vừa đi, gương mặt Nguyễn Thúy Vân bỗng chốc thay đổi biểu tình, trái ngược với vẻ yếu ớt bị thương vừa rồi. Nàng đỡ trán ngồi dậy, vươn tay kéo Phạm Trần vẫn còn nức nở đến trước mặt, lau nước mắt cho nàng, "Khóc cái gì? Vết thương nhỏ thôi."


"Nhưng mà toàn là máu."


Bộ dạng Phạm Trần cúi đầu khóc cực kỳ giống Chung Tuyết Hà, bởi vì lần Chung Thịnh Nam mất tích mà khóc trong lòng nàng, khiến nàng vừa thương tiếc vừa bất lực. Nguyễn Thúy Vân bất tự giác mềm giọng dỗ dành Phạm Trần, "A Dịch có ở bên ngoài không? Giúp tôi gọi nó vào."


"Vâng, tôi đi gọi."


Chu Quân Dịch khó chịu xoay người đứng trước mặt Nguyễn Thúy Vân, nàng vốn yếu ớt cười nhưng khi nhìn thấy hắn nụ cười liền biến mất ở khóe môi, giọng nói trở nên nghiêm khắc.


"Cậu chịu không nổi chị dùng cách này để gạt nhị ca của cậu thì lúc đó đừng đồng ý giúp chị gọi Hứa Thấm Lê. Nam tử hán đại trượng phu, làm việc sao có thể trái phải tráo trở trước sau chần chừ! Nếu đã làm thì đừng hối hận, kiên trì làm đến cùng. Chuyện này chị không ép buộc cậu, chị cho cậu tự lựa chọn, giữa chị và nhị ca em lựa chọn giúp chị. Thế nào? Bây giờ muốn trở mặt?"


"Em. . ."


"Chị làm việc nham hiểm giả dối, nhị ca cậu cũng chưa chắc đã quan minh lỗi lạc. Trước đây không muốn để cậu can thiệp vào chuyện giữa hai chúng ta, nhưng bây giờ xem ra phải cho cậu làm một lựa chọn. Nếu như vẫn coi chị là chị hai, thì tiếp tục làm việc theo ý chị. Nếu như. . ."


Nguyễn Thúy Vân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại sau đó bỗng mở ra, chỉ vào cửa phòng bệnh lớn tiếng nói: "Nếu như còn muốn chạy chị tuyệt đối không ngăn, ra cửa bệnh viện, thẳng đến công ty, nói kế hoạch của chị ra cho nhị ca cậu."


"Tốt nhất quyết định nhanh lên, chị không có dư thừa thời gian để chờ cậu!"


Trong phòng bệnh yên tĩnh đến làm người ta hoảng sợ, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề vì tức giận của Nguyễn Thúy Vân. Chu Quân Dịch vẫn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt của hắn bắt đầu sung huyết, lần đầu tiên Nguyễn Thúy Vân bức hắn, không cho hắn lùi bước.


*Rầm!*


Cửa phòng bệnh bị hung hăng giật mở, sau khi đập lên khung cửa bị bắn dội trở lại, lung lay, cuối cùng ngừng lại.


Phạm Trần chạy đến cạnh cửa nhìn bóng Chu Quân Dịch đã biến mất, sốt ruột hỏi Nguyễn Thúy Vân, "Nguyễn tổng, anh ta đi rồi làm sao bây giờ?"


"Mặc kệ nó đi." Nguyễn Thúy Vân dựa vào gối đầu nhắm hai mắt lại, "Nó sẽ không đi giúp nhị ca của nó."


"Nhưng mà anh ta. . ."


"Không có việc gì, cô đừng lo lắng." Nguyễn Thúy Vân xua xua tay, "Nó chỉ nhất thời chưa thông thôi."


Phạm Trần gật đầu, lại ngẩng lên, "Nguyễn tổng, vết thương của ngài đã tốt rồi cố gắng nghỉ ngơi."


"Đồ của tôi đã sắp xếp xong rồi?"


"Rồi, tôi đặt ở phòng làm việc của ngài, một lát về lấy là được."


Nguyễn Thúy Vân nằm xuống giường, cảm kích cười với Phạm Trần, "Mấy ngày này đã làm phiền cô rồi."


"Ngài đừng nói như vậy, là tôi nên làm."





Chỉ khi Nguyễn Thúy Vân đi ngủ, Phạm Trần mới dám nhìn thẳng vào nàng. Ôm hai má nóng bừng, vẻ mặt ngượng ngùng ghé vào giường Nguyễn Thúy Vân.



. . .



"Bà chủ, cho tôi một phần cháo chay, đóng gói mang đi." Khách hàng gọi vài tiếng cũng không thấy Chung Tuyết Hà ở quầy có phản ứng gì, sốt ruột gõ gõ mặt bàn, "Bà chủ!"


"A, à. . . thật ngại quá." Chung Tuyết Hà vội vã đứng thẳng dậy, cầm bút viết vào tờ đơn, lại đưa cho khách một dãy số, "Cháo chay đúng không? Ngài đi đâu đó chờ một chút."


Tiễn khách đi, Chung Tuyết Hà thở phào nhẹ nhõm. Ngày hôm nay cô cứ miên man suy nghĩ, lo lắng cho Nguyễn Thúy Vân. Hình dáng Nguyễn Thúy Vân chảy đầy máu tươi không thể xua ra khỏi đầu, điện thoại di động liên tục mở rồi lại tắt, nhưng mãi không dám gọi đi.


"Ai da." Chung Tuyết Hà nhìn cuộc gọi lỡ tay ấn xuống, luống cuống, làm sao bây giờ. . . cô vừa định ấn hủy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói.


"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy. . ."


Chung Tuyết Hà ngẩn người, tắt máy a. . . cảm giác mất mát to lớn kéo ập đến, cô gục đầu bỏ điện thoại vào trong túi, do dự một lát, lại ấn phím gọi.


Vẫn như trước là giọng nữ lạnh lẽo vang lên. . .


Thử rất nhiều lần, rốt cuộc Chung Tuyết Hà cũng từ bỏ, ném điện thoại vào túi.



. . .



Từ rất sớm Nguyễn Thúy Vân đã không ở trong nước, 7 giờ sáng nàng yên lặng không nói với ai dắt hành lý lên máy bay đi Nhật Bản. Giờ này đã đứng trên đất Kyoto.


Ở Kyoto nàng có một căn nhà, hồi trước Thời Long làm việc này để mua vui cho nàng, ký một cái tên mua một đình viện ở một vùng quê Kyoto tĩnh lặng.


Không có rắc rối như trong thành phố, ở đây có nước khoáng tự nhiên từ trên núi chảy xuống. Sau khi Nguyễn Thúy Vân đến tức khắc đã có bác sĩ được an bài từ trước vội vàng xử lý vết thương cho nàng, nàng bảo người đặt chiếc ghế tựa trên hành lang hẹp dài, tự mình nằm đó truyền dịch, cảnh sắc bên ngoài khiến tâm tình phiền muộn của nàng khá lên không ít.


"Cái gì? Bay đi Nhật rồi?!" Hạ Thiên Cù quay lại bệnh viện, nhìn thấy chỉ là một phòng trống không, "Đi lúc nào?!"


Chu Quân Dịch đang chơi Cổ Kiếm Kỳ Đàm trên máy vi tính(Editor không có quảng cáo 😂), nghe hắn hỏi chỉ vứt lại một câu, "Không đi thì ở đây làm gì? Anh phải nghĩ cho chị ấy, trước mặt mọi người bị nhìn thấy với anh. . . cái gì nhỉ, sĩ diện của chị ấy, có thể chịu được sao?"


Sắc mặt Hạ Thiên Cù tái mét, "Chịu không nổi thì có thể không nói một tiếng thì chạy đi Nhật à? Không phải anh nói sẽ xử lý sao."


"Cũng đâu phải chị ấy đi luôn không về. Anh chịu chờ thì chờ đi."


Hạ Thiên Cù chống bàn nhìn chằm chằm Chu Quân Dịch, "Cậu giống như có cái gì muốn nói. . ."


Chu Quân Dịch giương mắt nhìn hắn một lúc, vứt chuột qua một bên, "Phải, em sẽ nói ra suy nghĩ của mình! Em muốn nói, nếu như anh thật sự muốn lâu dài với chị hai, thì đừng dây dây dưa dưa nữa. Anh biết rõ chị ấy hay lo lắng. Nếu như là em, em ly hôn ngay lập tức, chạy đến Nhật Bản, bám dính lấy đưa chị ấy về!"


"Anh cũng hay lo lắng có được không?"


"Anh cũng đã quậy thành như vậy với chị dâu rồi, anh cảm thấy còn có thể tiếp tục được nữa sao? Không phải cô ta ỷ vào thế lực của gia đình mới kiêu căng như thế sao? Có cái gì khó! Không có Hứa gia của cổ, đâu phải chúng ta không sống nổi. . ."


Chu Quân Dịch khép máy tính lại, ôm đi ra ngoài, "Đi đây, anh muốn sao thì vậy."


"Chờ một chút!" Hạ Thiên Cù gọi hắn lại, chỉ vào sofa bảo Chu Quân Dịch ngồi xuống, bản thân thì cầm lấy điện thoại gọi cho đường dây bên ngoài, "Trần thư ký à? Đặt vé máy bay cho tôi đi Nhật Bản, Tokyo chuyển cơ bay đến Kyoto. Chuyến bay nhanh nhất, đi ngay."


Hắn cúp điện thoại, quay đầu nói với Chu Quân Dịch: "Anh đi mấy ngày, công ty có chuyện gì phải báo cho anh biết."


"Thủ hạ của anh nhiều như vậy còn dùng em làm gì? Anh cho em cái lệnh bài sai khiến, áp lực cấp dưới chút."


Hạ Thiên Cù bất mãn nhìn hắn một cái, "Bây giờ anh quay về chuẩn bị, rồi ra thẳng sân bay, mấy ngày này cậu đừng cho gây rắc rối cho anh có biết không?"


"Biết rồi."


Chu Quân Dịch nhìn Hạ Thiên Cù đi ra phòng làm việc, ánh mắt ngưng trọng. Nguyễn Thúy Vân và Hạ Thiên Cù, hắn chỉ có thể chọn một. Hắn lấy di động ra gọi điện: "Mắc câu rồi."



. . .



Trong đình viện ở Kyoto, lão Đoạn cúp điện thoại, cúi người nói với Nguyễn Thúy Vân: "Chu tiên sinh gọi điện đến, rất nhanh Hạ tiên sinh sẽ đến đây."


Đôi mắt vốn đang nhắm của Nguyễn Thúy Vân mở ra, hiện lên một tia âm hiểm, "Tốt. Hai bên đều chuẩn bị xong chưa?"


"Chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ mắc lưới."


"Vậy được rồi." Khóe miệng Nguyễn Thúy Vân nhoẻn lên, lộ ra nụ cười thoải mái nhất mấy ngày qua. "Được rồi, người bên Tuyết Hà có tin tức gì không?"


"Ngoại trừ quán cháo, buổi tối cô ấy có đến quảng trường trung tâm, người của chúng ta vẫn âm thầm bảo vệ. Ở trường học Chung Thịnh Nam cũng đã sắp xếp ổn thỏa, tôi đã liên lạc với chủ nhiệm của cô ấy, thường ngày sẽ chiếu cố cô ấy nhiều hơn."


"Quảng trường trung tâm? Ở đó làm gì?"


"Chỉ là xem người khác khiêu vũ, không bao lâu thì về nhà."


"Muốn khiêu vũ? Ha ha. . . làm việc cẩn thận, đừng để họ phát hiện."


"Vâng."


Nguyễn Thúy Vân nhắm mắt lại một lần nữa, lẩm bẩm nói: "Nếu như cô biết tôi bị thương, có thể đau lòng không nhỉ. . ."



. . .



Ngày thứ 2 Nguyễn Thúy Vân đến Kyoto, liền nhìn thấy Hạ Thiên Cù chạy tới.


"Đến rồi à?" Nguyễn Thúy Vân cười ôn hòa, "Có mệt không? Ngồi xuống nghỉ ngơi đi."


Hạ Thiên Cù giao hành lý cho hạ nhân, tự mình ngồi chồm hỗm trên đất, "Theo em về đi, em nói rồi tuyệt đối sẽ không để chị bị ủy khuất."


Nguyễn Thúy Vân đối mặt với hắn, nghiêng đầu nhìn ra cây anh đào bên ngoài một chút, ánh mắt hơi nheo lại, "Đã qua ngày anh đào nở rồi, đúng là đáng tiếc."


"Nếu như chị thích, năm sau chúng ta sẽ trở lại."


Nguyễn Thúy Vân lại châm thêm trà cho hắn, tiếp tục nói: "Đình viện này từ khi anh rể cậu qua đời tôi chưa từng quay lại, biết tại sao không?"


"Chị sợ nhìn cảnh nhớ người."


Nguyễn Thúy Vân lắc đầu, "Nơi này là ngôi nhà tôi mơ ước, có thể đến nơi này nhất định phải là người định mệnh của cuộc đời tôi."


Trong lòng Hạ Thiên Cù vui vẻ, "Vậy em. . ."


"Nghe tôi nói hết." Nguyễn Thúy Vân cắt lời, chậm rãi nhấp một ngụm trà, "Trước đây tôi muốn đưa Tuyết Hà đến nơi này, biết tại sao cuối cùng biến thành cậu không?"


"Chị phát hiện trong lòng chị vẫn có em."


Nguyễn Thúy Vân cười rộ lên, nụ cười như có như không, "Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt, trong lòng tôi sẽ bớt chút cảm giác tội lỗi."


Hạ Thiên Cù càng cảm thấy có gì không đúng, nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, ánh mắt hắn nhìn Nguyễn Thúy Vân cũng không còn nhu tình, "Chị, theo em trở về có được không?"


"Xin lỗi, Thiên Cù. Hy vọng cậu đừng trách tôi."


Nguyễn Thúy Vân đứng lên mạnh ném chiếc bàn đi, lão Đoạn mang theo mấy người chạy ào vào, ngay cả cơ hội phản kháng Hạ Thiên Cù cũng không có đã bị kiềm chặt dưới đất.


"Nguyễn Thúy Vân! CMN chị bẫy tôi!" Hạ Thiên Cù giãy giụa, gương mặt đỏ bừng quát.


"Tôi chỉ trả lại cho cậu những gì cậu đã làm đối với tôi mà thôi." Nguyễn Thúy Vân lãnh khốc nhìn hắn, dùng ánh mắt sai khiến, người phía sau dùng tay chặt vào gáy Hạ Thiên Cù, sau đó hắn hôn mê bất tỉnh.


"Vác vào trong phòng, tìm hết những phương tiện truyền tin trên người nó ra, đổi quần áo, không nghe lời thì trói lại. Nói chung không để nó có một chút liên lạc với bên ngoài."


"Vâng."


Nguyễn Thúy Vân không muốn lãng phí thời gian, nàng cấp tốc an bài xong mọi việc, để lại lão Đoạn trông coi chỗ này, còn nàng nhanh chóng leo lên trực thăng đã được thuê từ sớm bay trở về nước.


Hạ Thiên Cù vừa lên máy bay đi Nhật Bản không bao lâu, mấy gian quán bar, hộp đêm hắn ngầm mở đã bị cảnh sát kiểm tra và tịch thu tài sản, bởi vì trước đó không có một chút phong phanh nào được lộ ra, vì vậy không nơi nào kịp trở tay, nắm được không ít bằng chứng phạm tội, cũng có không ít người bị bắt giam. Hạ Thiên Cù bị Nguyễn Thúy Vân lừa đi Nhật Bản, ở trong nước như rắn mất đầu, bị chuyện này làm cho loạn thành một đoàn.


Hứa Thấm Lê vừa cãi nhau với Hạ Thiên Cù vì Nguyễn Thúy Vân, còn ước gì hắn gặp chuyện không may, chắc chắn sẽ không quản hắn. Hơn nữa dù có quản, cũng không có cách nào nhúng tay.


Thuộc hạ của Hạ Thiên Cù khẳng định giao dịch không sạch sẽ, coi như là ván đã đóng thuyền, trốn thế nào cũng không thoát. Huống chi, lần bất thình lình tịch thu tài sản này là do trực tiếp phái người xem xét, thậm chí đồn rằng có cả quan to nhúng một chân vào. Dù Hứa gia có thế lực, nhưng cũng hiểu ba chữ tránh đầu gió, tại một nơi đầu sóng ngọn gió này đương nhiên sẽ không ra mặt.


Nguyễn Thúy Vân nương theo ngọn gió  bắt đầu thổi phồng sự việc, Hạ Thiên Cù bại hoại đạo đức, một mình tham ô tiền quỹ xây dựng sự nghiệp riêng, trái pháp loạn kỉ, vì danh dự và lợi ích của công ty, loại bỏ tất cả chức vụ trong công ty, tất cả hạng mục của thủ hạ tạm thời giao cho người của nàng phụ trách. Vụ án của Hạ Thiên Cù cũng dính dáng đến một vài thuộc hạ thân tín của hắn, Nguyễn Thúy Vân không chút lưu tình, những ai có liên hệ tức thì loại bỏ.


Ai dám phản đối, buổi tối sẽ có người đến nhà thăm hỏi. Tiền, hay là súng đạn. Chọn một.


Chỉ trong mấy ngày trời, thành phố liền thay đổi mảnh trời. Nguyễn Thúy Vân sấm rền gió cuốn bình định tất cả cản trở, một lần nữa trở thành người cầm quyền công ty, thân thích và gia đình Hạ Thiên Cù hơn phân nửa được nàng kiềm hãm. Hứa gia và Hạ Thiên Cù có quan hệ lợi ích trực tiếp, sợ liên lụy đến bản thân, đã cố gắng che đậy vài việc nguy hiểm.


Trong lòng Nguyễn Thúy Vân vẫn không cam, nàng không vạch trần được tội lớn nào Hạ Thiên Cù, để cho hắn còn một con đường sống.


"Đến đây, đến đây, Phạm sở trưởng, tôi kính ngài một ly." Trong căn phòng quán bar xanh vàng rực rỡ, Nguyễn Thúy Vân cười nâng ly rượu lên kính người đàn ông trung niên trước mặt.


Người đàn ông 50 tuổi, tướng mạo nho nhã, hắn ra hiệu nâng ly lên uống, "Thật ra tôi vô cùng hiếu kỳ lần này rõ ràng có thể một lưới bắt hết, sao Nguyễn tổng vẫn còn cho đối phương đường thoát?"


Nguyễn Thúy Vân buông ly rượu, suy tư chốc lát, "Dù sao nó cũng là em trai của tôi, tôi có thể đoạt tài sản của nó, thế nhưng không muốn đoạt cả mạng của nó."


"Cha hỏi nhiều như vậy làm gì?" Phạm Trần kéo kéo ống tay áo ông, làm nũng như tiểu cô nương.


Vẻ mặt ông bất đắc dĩ, "Rồi rồi, không hỏi nữa."


Nguyễn Thúy Vân cười cười phụ họa, nuốt ngụm rượu xuống.


"Nguyễn tổng, tôi không muốn giấu giếm cô, thật ra chuyện này tôi không muốn nhúng tay, thế lực của Hứa gia không nhỏ, kiên quyết đối đầu với bọn họ chúng tôi không có lợi ích. Nhưng mà cụ ông thương cháu gái, hạ lệnh chết cho tôi, tôi cũng không thể không nhúng tay vào."


Nguyễn Thúy Vân cười nói: "Tôi hiểu. Lần này Phạm sở trưởng đại ân giúp tôi, ngày sau có việc gì, chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định không chối từ."


"Nguyễn tổng làm quá rồi." Ông xoay người lại cưng chiều xoa đầu con gái nhà mình, "Hồi đó cụ ông muốn cho nó đi lính, mượn tiểu đội kia huấn luyện nó, kết quả làm cho một đứa nhỏ tốt lành biến thành gặp ai cũng sợ. Tôi và mẹ nó lại ly hôn, một đại nam nhân cũng không biết nên yêu thương con gái thế nào. Tôi và cụ ông đều cảm thấy rất có lỗi với nó, đây là lần đầu tiên nó mở miệng yêu cầu gia đình, tôi cũng tin tưởng người có thể khiến nó làm việc này là người tuyệt đối đáng tin cậy."


Nhất thời Nguyễn Thúy Vân không biết nên nói tiếp thế nào, đơn giản tiếp tục giữ im lặng.


"Nó cũng từng đề cập với chúng tôi, nói cô dạy nó rất nhiều thứ, thay đổi của nó chúng tôi đều nhìn ra. Lần này hỗ trợ coi như là cảm kích đối với Nguyễn tổng, sau này mọi người không thể không tiếp tục qua lại, Nguyễn tổng, thấy đúng không?"


"Phạm sở trưởng nói phải, Phạm Trần thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện, lời này có mạo phạm, nhưng tôi yêu thương coi cô ấy như con gái." Nguyễn Thúy Vân cười gắp chút thức ăn cho Phạm Trần.


Phạm sở trưởng nhìn Nguyễn Thúy Vân vẫn khéo léo mỉm cười như trước, lại nhìn sắc mặt tối sầm của con gái nhà mình, lắc đầu thở dài. Coi trọng ai không coi trọng, khăng khăng coi trọng một phụ nữ như thế?


Nguyễn Thúy Vân đứng ở cửa quán rượu nói tạm biệt cùng Phạm Trần và cha nàng, tự mình kéo cửa xe cho ông, tiễn họ về. Nàng xoay người lại lấy điện thoại ra từ trong túi áo khoác, cấp tốc đi đến một cửa hàng KFC đối diện quán rượu.


"Có chuyện gì?"


Bên cạnh Chu Quân Dịch là Hạ Tả Tả, đang ôm đùi gà gặm ngấu nghiến.


"Tả Tả, con ăn trước đi, thúc thúc đi mua đồ uống cho con." Chu Quân Dịch vẫy vẫy tay về phía Nguyễn Thúy Vân, đi đến một góc mới mở miệng nói, "Người làm trong nhà điều biết chuyện, cả đám chạy hết. Ngày đó chị dâu gặp hai người bỏ chạy ra nước ngoài, liên lạc với em không được, đám người Hứa gia để mặc Tả Tả, tan học không ai đón, nếu không phải hôm nay em đúng lúc thăm nó, có lẽ đã theo cô giáo về nhà rồi."


Nguyễn Thúy Vân quay đầu lại nhìn Hạ Tả Tả, đỡ đầu thở dài, "Để con bé theo chị vài ngày trước đi."


"Mấy ngày này bận nhiều việc làm sao chị chăm sóc nó?"


"Cậu không cần xen vào."


"Hả, chờ đã." Chu Quân Dịch kéo nàng lại, "Em nói nha, Tả Tả biết chị hại baba nó không về được, một lát chị đừng. . ."


"Là ai nói!"


"Có lẽ nghe mấy người trong nhà nói, lát chị dỗ dỗ là được rồi. Nó luôn thích chị, không sao."


"Ừm, chị biết rồi."


"Phía nhị ca. . ."


Nguyễn Thúy Vân nhìn hắn một cái, "Không sao, yên tâm, chị còn có thể xuống tay hung ác với nó sao? Vài ngày nữa nó sẽ trở về, nhưng mà đến lúc đó nó cũng không tránh được việc vào cục cảnh sát ngây người vài ngày."


"Tả Tả, theo cô cô về nhà có được không?"


Hạ Tả Tả quay mặt đi, ôm lấy chân Chu Quân Dịch không chịu nói.


Nguyễn Thúy Vân kiên trì ngồi xổm xuống, dỗ dành: "Sao vậy? Con không thương cô cô nữa sao?"


"Bọn họ nói, là cô cô làm hại baba và mama không về được!" Vành mắt con bé đỏ lên, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.


"Con không tin cô cô sao? Baba con phải đến Nhật Bản công tác, mấy ngày nữa nhất định sẽ trở về, cô cô cam đoan với con."


"Con không tin."


"Con tin người khác mà không tin cô cô sao?" Nguyễn Thúy Vân ôm lấy nó, nhéo nhéo mặt nó, "Con nói vậy làm cô cô đau lòng quá. Như vậy đi, nếu như ba ngày nữa baba vẫn không về, con giận cô cô sau có được không?"


Hạ Tả Tả hít hít mũi nhỏ, đưa tay ôm Nguyễn Thúy Vân, "Vậy cũng được. . ."


Nguyễn Thúy Vân bật cười, mộ tay bế lấy nó, "Đi thôi, về nhà với cô cô."


Nguyễn Thúy Vân dắt tay Hạ Tả Tả, đẩy cửa quán cháo Thanh Vị, liếc mắt liền thấy Chung Tuyết Hà đang dọn dẹp cho khách. Nàng để Hạ Tả Tả tìm một chỗ ngồi, sờ lên miếng băng gạc còn chưa tháo xuống trên đầu, hít sâu một hơi, sau đó đi về phía Chung Tuyết Hà.


"Tuyết Hà."


Chung Tuyết Hà quay phắt đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng, "Thúy Vân!? Sao lại là cô? Sao cô lại đến đây?"


Nguyễn Thúy Vân giả vờ thoải mái cười cười, "Sao không thể là tôi?"


"Vết thương trên đầu cô đã ổn hoàn toàn chưa? Có trở ngại gì không?"


Nguyễn Thúy Vân nhìn cô một lúc, hiếu kỳ hỏi: "Sao cô biết tôi bị thương?"


"Ách?" Chung Tuyết Hà cúi đầu tránh né ánh mắt nàng, chỉ lên trên trán đã bị đám tóc che đi, "Băng gạc trên đầu cô a."


"À." Nguyễn Thúy Vân hiểu ra gật đầu, không tiếp tục hỏi, "Tốt hơn nhiều."


"Hả?"


"Tôi nói vết thương của tôi tốt hơn nhiều, may vài mũi, không sao nữa."


"À. . . vậy tốt rồi."


Khóe miệng Nguyễn Thúy Vân nhoẻn lên, liếc nhìn cô giọng điệu ai oán nói: "Chỉ tiếc là, lúc tôi nằm viện a, không ai đến an ủi tôi, cũng không ai gọi điện thăm hỏi tôi."


"Cô tắt điện thoại mà. . ."


Nguyễn Thúy Vân có chút đắc ý nhìn Chung Tuyết Hà đang giơ tay che miệng mình, vậy mà lại dễ lừa ghê. . . "Cô gọi cho tôi à?"


Chung Tuyết Hà đành phải thừa nhận, "Ừm, gọi, buổi tối về nhà thấy em trai bế cô đi bệnh viện, biết cô bị thương muốn hỏi thăm một chút, kết quả cô tắt máy suốt."


Một dòng suối ngọt tuôn ra trong lòng Nguyễn Thúy Vân, "Xin lỗi, mấy ngày nay tôi có chút chuyện."


"Ừm, cái kia, thấy cô không có việc gì thì tốt rồi." Ngón tay Chung Tuyết Hà bất an xoa quai hàm, khẩn trương lách người qua Nguyễn Thúy Vân đi đến quầy.


"À, Tuyết Hà." Nguyễn Thúy Vân kéo cô, tiến lên đứng trước mặt cô, "Tôi cần cô giúp đỡ."


"Cô bảo tôi chăm sóc Tả Tả?"


Nguyễn Thúy Vân kéo Chung Tuyết Hà qua một bên, sau đó gật đầu, "Cha mẹ nó đều ra nước ngoài, gần đây tôi thật sự bận quá, lại không dám giao nó cho người khác, tôi chỉ tin tưởng cô."


"Không phải, cô cũng. . ."


"Cô ngại phiền phức?" Nguyễn Thúy Vân cắt lời cô, "Không cần cảm thấy áy náy việc từ chối tôi."


Chung Tuyết Hà không muốn có quá nhiều dính líu đến Nguyễn Thúy Vân, cô muốn từ chối, nhưng thế nào cũng không nói nên lời, "Không phải tôi ngại phiền phức, tôi sợ chăm sóc con bé không tốt, cô cũng thấy đó, ngày nào tôi cũng ở trong quán."


"Nó cũng cần đến trường, tôi chỉ xin cô sau khi tan học đưa con bé về nhà nấu cơm tối cho nó là tốt rồi. Tuyết Hà, tôi thật sự không tìm được người có thể giúp tôi. . . cô giúp tôi đi."


Chung Tuyết Hà muốn nói lại thôi, tim lại yếu mềm, chần chừ nửa ngày mới miễn cưỡng gật đầu, "Được rồi."


"Cám ơn."



. . .



"Tả Tả ngoan, mấy ngày này con đi theo dì Tuyết Hà có được không?"


Tuy Hạ Tả Tả thích Chung Tuyết Hà, thế nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp mấy lần, để một đứa trẻ ở chung mấy ngày với một người chỉ gặp mấy lần, khó tránh khỏi có chút không vui, "Cô cô, con muốn theo cô cô. . ."


"Cô cô có việc cần hoàn thành, này, sau khi cô cô làm hết công việc có thể đón baba trở về. Cho nên con phải ngoan, có biết không?"


Nguyễn Thúy Vân dỗ Tả Tả thật lâu, cuối cùng con bé cũng không chống đỡ được, mệt mỏi ngã vào lòng Nguyễn Thúy Vân ngủ. Nguyễn Thúy Vân bế con bé lên, nhìn thoáng qua Chung Tuyết Hà vẫn ngồi ở đối diện, "Tuyết Hà, ừm. . ."


"Để con bé ngủ với tôi đi." Chung Tuyết Hà mở cửa phòng ngủ, xốc chăn lên, ý bảo Nguyễn Thúy Vân đặt Hạ Tả Tả lên giường.


Nguyễn Thúy Vân hôn lên gò má mũm mĩm của nó, kéo chăn đắp lên, rón rén ra ngoài với Chung Tuyết Hà.


"Tuyết Hà, mấy ngày này thật sự phải làm phiền cô, nhưng mà sẽ không lâu lắm đâu, tối đa ba ngày."


"Không sao, không tính là phiền phức."


"Cái này. . ."


"Tôi. . ."


Hai người mở miệng nói cùng một lúc, chốc lát thì xấu hổ.


Nguyễn Thúy Vân cười khẽ, "Cô nói trước đi."


Chung Tuyết Hà kéo tóc mai ra sau tai, mím môi, mở miệng nói: "Một lát có phải cô còn công việc không?"


"Ừm, có một số việc chưa xử lý xong."


"Có đói bụng không? Tôi làm gì đó cho cô ăn?"


Nguyễn Thúy Vân thụ sủng nhược kinh, khóe miệng lộ ra mừng rỡ, "Được!"


Nguyễn Thúy Vân ngồi bên bàn, cách cánh cửa thủy tinh nhìn bóng người lờ mờ làm việc trong bếp, nơi có Chung Tuyết Hà, nơi đó làm nàng cảm thấy là nơi nàng thuộc về.


Cho dù Chung Tuyết Hà đối với nàng như gần như xa, không chịu chấp nhận tình yêu của nàng, những mịt mờ hay là từ chối trực tiếp này lại không có quá mức ảnh hưởng đến Nguyễn Thúy Vân.


Liên kết giữa người với người đơn giản chỉ là tình cảm. Mặc kệ là tình yêu, tình bạn, hay là tình thân, chỉ cần có tình cảm, liền không thể đơn giản một đao cắt đứt.


Nguyễn Thúy Vân đối với Chung Tuyết Hà là tình yêu, Chung Tuyết Hà đối với nỗ lực của Nguyễn Thúy Vân còn lại chính là tình bạn, mặc kệ có động lòng hay không, nàng cũng sẽ không hồi đáp cho Nguyễn Thúy Vân tình cảm đồng dạng.


Nguyễn Thúy Vân không quan tâm. Chỉ cần Chung Tuyết Hà có tình cảm với nàng, tình yêu hay tình bạn có gì khác nhau đâu?


"Trong nhà không có đồ ăn, chỉ có thể nấu mì cho cô." Chung Tuyết Hà đem tô mì đặt xuống trước mặt Nguyễn Thúy Vân, phía trên còn có một quả trứng chần nước sôi, thêm chút hành lá.


"Không sao." Đêm nay Nguyễn Thúy Vân có uống nhiều rượu, cơm thì không ăn nhiều lắm. Nàng cắn một miếng trứng chần, vẫn thấy ngọt lòng. . . "Ừm, ngon lắm."


Chung Tuyết Hà kéo ghế đến ngồi đối diện Nguyễn Thúy Vân, hai mắt nhìn nàng, có chút do dự, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."


"Ừm, cái gì? Cô nói đi."


Chung Tuyết Hà ngẩng mắt, lại rũ mắt, "Tôi muốn nói, sau khi tôi giúp cô chăm sóc Tả Tả, chúng ta đừng liên lạc nữa. Ý tôi là. . ."


Nguyễn Thúy Vân gắp mì đến bên miệng rồi nhưng cuối cùng cũng bỏ trở về tô.


"Tôi hiểu ý của cô." Nguyễn Thúy Vân gác đũa lên miệng tô, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, "Có thể cho tôi biết tại sao tự dưng lại làm ra quyết định này không? Ban đầu cô biết tôi thích cô cũng không có như vậy."


"Không phải vì lý do đó, cô đừng hiểu lầm." Chung Tuyết Hà siết chặt bàn tay, bên trong đã ướt mồ hôi. Cô nghiêng đầu, cắn môi lại nói thêm, "Tôi không có ý chán ghét cô, chỉ là, chỉ là, tôi và Nam Nam đã quen những ngày yên bình, không muốn chọc phải thị phi. Tôi không biết nói như vậy cô có hiểu hay không. . ."


"Cô cảm thấy tôi mang đến cho cô rất nhiều phiền phức?"


Chung Tuyết Hà chần chờ thật lâu mới gật đầu, "Tôi không muốn để Nam Nam xảy ra chuyện nữa, tôi tin vết thương trên đầu cô cũng không phải đơn giản do cô đụng phải, chắc chắn liên quan đến em trai cô phải không. Dù cô là người tốt, nhưng dù sao cũng là, cũng là. . ." Chung Tuyết Hà không biết nên nói như thế nào, cô cuống cuồng cả lên, "Ý của tôi là chúng ta không phải là người cùng một thế giới, tôi chỉ là một phụ nữ bình thường, nhưng cô không phải!"


Nguyễn Thúy Vân trầm mặc một lát, lời Chung Tuyết Hà nói từng câu nặng nề giã vào lòng nàng, "Cô cảm thấy thân phận của tôi làm cô không an toàn mới muốn đoạn tuyệt tới lui với tôi?"


Chung Tuyết Hà im lặng không nói, trong mắt cô có nỗi áy náy mà Nguyễn Thúy Vân rất không muốn nhìn thấy.


"Tôi hiểu được, thật ra tôi nên cám ơn cô, không lấy việc tôi là phụ nữ ra để mượn cớ." Nguyễn Thúy Vân giả vờ thoải mái nhún nhún vai, đôi mắt bỗng dưng chuyển đỏ lại để lộ lòng nàng.


"Xin lỗi."


Trong lòng Chung Tuyết Hà cũng khổ sở như vậy, sau khi Nguyễn Thúy Vân rời nhà của cô, cô đóng cửa, bản thân ngồi trên sofa rơi nước mắt. Vì bản thân cũng vì Nguyễn Thúy Vân.


Cuộc sống của Nguyễn Thúy Vân quá phức tạp, không phải bản thân cô có thể tiêu hóa được. Nàng đối xử cô có tốt, thì trước sau vẫn là một người phụ nữ, cô lại không có cách nào chấp nhận tình cảm của nàng, hơn nữa, đã không thể coi nàng như là bạn bè để mà đối đãi nữa rồi. Nếu như vậy, chi bằng nhanh chóng cắt đứt, cũng bớt đi việc nàng bỏ công vô ích.


Cô bước vào toilet rửa mặt, rửa trôi dấu vết nước mắt. Buổi sáng ngày mai, xem tất cả như chưa từng xảy ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro