lưu ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

vãng lai tiềm thức có nỗi nhớ vơi đầy, em vẫn bước đi

Ngón tay em lả lướt trên phím đàn, căn phòng bám đầy bụi bặm vẫn không khiến cho chiếc dương cầm này lệch đi một âm tiết nào. Sau chừng ấy năm xa cách, hôm nay là ngày trở về của em, cũng là ngày em bắt đầu một chương nhạc mới. Chi Hồng lục tìm trong túi một lúc, đem ra một hũ đất, hũ đất được người nhét vội vào tay em ngày tạm biệt. Em ngơ ngác nhận lấy mà không ngờ rằng, đó là lần cuối em được nhìn thấy bóng dáng người trong ráng chiều rực đỏ.

Những ngày mà ta còn có nhau, bên khuông nhạc còn vương nét mực chưa kịp khô, tiếng hát em hòa cùng tiếng đàn vang ngân trong đêm thanh vắng. Người cùng em ru câu tình còn chưa ngủ, để cho nhành hoa bên hiên nhà, tỏa ngát hương thơm màu thương nhớ. Không cần những lời yêu, không cần đôi ba những món quà, cũng không màng những buổi hẹn hò lãng mạn, em và người cứ ngày thêm keo sơn như một lẽ thường tình. Như là bản tình ca người viết để dành cho em, như là dưới ánh trăng vàng óng ánh người đàn em nghe, như là bông hoa người cài lên mái tóc em ngày nào, như là ti tỉ những điều nhỏ nhoi thường ngày người dành nơi em, em chợt cảm thấy mình chẳng còn thiết tha điều gì khác.

Ngón đàn người bỗng đứt một dây, người không còn bên em nữa. Người hòa mình vào chân trời chiều vụn vỡ trong lần cuối mình gặp nhau, rồi mãi mãi em chẳng thể tìm thấy người. Người không để lại cho em bất cứ một điều gì, người chỉ dúi vào lòng em một hũ đất với mấy gói hạt giống, dặn em trồng cây chăm cây cho tốt. Người đã từng cùng em trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, dường như chưa từng tồn tại, người ra đi, là nhất quyết tước đi của em tất cả, em không thể giữ lại cho mình dù chỉ là một mảnh vỡ của hồi ức cũ. Em đau đớn vùng vẫy trong nước mắt, người đi rồi ai đàn cho em nghe, em hát cho ai xem? Em còn lại gì, còn gì đâu khi người đã đi mất, người hết thương em.

Chi Hồng ngây dại nhìn sắc xanh mướt mắt trước mặt, hạt giống năm ấy người để lại cho em, là hạt giống hoa lưu ly. Xin đừng quên tôi. Làm sao để em quên đi người khi duyên phận trớ trêu để bông hoa bung nở ngay ngày em trở về? Người không lấy đi điều gì của em hết, bởi tất cả vốn còn mãi trong tim em. Thứ muốn quên thì sẽ chẳng là gì, nhưng lòng người muốn nhớ, thì chắc chắn sẽ không bao giờ nhạt phai. Chỉ là bầu trời đầy nắng vàng ngày ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, em cũng không thể chìm đắm mãi trong bản nhạc đã lỗi thời. Nếu người có còn thương em ở một nơi chốn nào đó trên thế gian rộng lớn này, xin hãy sống thật hạnh phúc với lựa chọn của chính mình. Vì em của người bây giờ cũng không mong gì hơn điều ấy nữa. 

Chi Hồng khẽ nâng bông lưu ly lên gần mặt, tận hưởng mùi hương ngập tràn lồng ngực em.

Hoa nở là em hoàn thành lời hứa cuối cùng rồi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro