Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi cố giữ cho mình không khóc. Không lẽ anh nghĩ tôi sẽ làm gì TAO ? Tôi chỉ muốn... chào hỏi với TAO... với người mà anh đang yêu... Vậy mà... anh lại khiến tôi như một con người ích kỉ,, hèn hạ...

Tôi không hiểu tại sao mình lại làm vậy... Là tôi đã thêm một lần nữa khiến em ấy phải đau lòng. Tôi nhìn người con trai trước mặt. Lúc nào cũng vậy, vẫn rất xinh đẹp cuốn hút, dịu dàng và thuần khiết. Em không khóc, em cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt tôi.... Em chưa bao giờ khiến tôi phải buồn... Vậy mà tôi lại làm em đau... Nếu như em khóc, tôi sẽ sẵn sàng đến bên em, ôm em vào lòng, cho em mượn bờ vai này một lần, an úi em như chính em đã làm với tôi.... Khoảng thời gian tôi bên em, em chưa từng khóc trước mặt tôi một lần, em chưa từng tỏ ra yếu đuối... tôi cũng chưa từng một lần an ủi em, vỗ về em... như em đã từng làm với tôi.... Tôi là một người bạn trai tồi... trước mặt em, tôi luôn thấy mình thật yếu đuối.... nhưng tại sao ngay giây phút này, em lại cứng rắn đến thế ? Em càng cố tỏ ra mạnh mẽ, tim tôi càng thắt lại... Người ta nói... khi càng cố che giấu cảm xúc, càng cố che giấu nước mắt thì lại càng đau.... Tôi sợ người tôi đã từng yêu phải đau...

" Gọi em... là Tiểu Lộc ... là Hannie của anh... một lần cuối thôi được không... " - Cậu nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp giờ đây đã ngấn nước, cậu nhìn anh như van lơn, như cầu xin...

" Anh xin lỗi... Luhan à... "

Tôi nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát...

" Em biết rồi.... Anh nhất định... phải cười thật nhiều... phải thật hạnh phúc... phải đối xử tốt với TAO... và... đừng lên ciếc xe buýt... số 26... được không ? "

Từng câu nòi ngắt quãng... Cậu sợ rằng mình sẽ không kìm được lòng mà khóc trước mặt anh...

" Anh xin lỗi..."

" Tạm biệt... Oh Sehun... "

Em chưa từng gọi tên tôi như thế.... Nghe sao xa lạ quá... Tôi thực sự rất muốn... nghe em dịu dàng gọi tôi là Hunnie,,, Hunnie của em... nhưng phải làm sao đây khi tôi đã không thể gọi tên em thân mật lần cuối như em muốn.... Là tôi đã quá ích kỉ ???

Tôi cố gắng gượng cười... quay lưng lại bước đi... Tôi sợ nếu như chậm một chút nữa thì bản thân sẽ khóc òa lên... sẽ chạy đến mà xin anh đừng rời bỏ tôi.... Tôi thật hẻn nhát... người tôi yêu muốn chia tay với tôi... mà tôi lại dễ dàng buông tay, không níu kéo, không van xin, không khóc lóc... Nhở đâu khi tôi làm như thế anh sẽ trở về lại bên tôi như lúc xưa ? Nhưng mà tại sao khi những câu nói ấy vừa đến miệng thì khi phát ra ngoài nó lại trở thành những câu nói trái ngược với suy nghĩ của tôi thế này ???

Tôi nhìn nụ cười đau đớn của em... Tại sao em lại không nói rằng tôi đừng rời bỏ em, hãy quay trở về bên em... Tại sao Luhan của tôi lại dễ dàng buông tay như vậy? Lúc này tôi muốn chạy đến ôm chặt em vào lòng, nói với em rằng tôi rất đau khi phải rời xa em... nhưng tôi không thể... người tôi đã chọn là TAO, tôi đã chấp nhận từ bỏ em để đến với TAO thì tôi không thể nào làm như thế được... Có lẽ tôi đã từng rất yêu em nên bây giờ khi xa em tôi mới như vậy... Thời gian sẽ khiến em quên tôi, quên tình yêu đầu đẹp đẽ không có bến bờ này....

" Đi thôi Đào Đào... " Anh nói với TAO, khẽ buông tiếng thở dài....

Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của anh ấy... Thì ra là vậy... anh không thể gọi tên tôi thân mật lần cuối cùng... vì cơ bản là trong tim anh ấy, đã không còn hình bóng của Tiều Lộc, không còn chỗ đứng cho Hannie... mà giờ đây nó chỉ dành riêng cho Đào Đào... cho một mình cậu ấy...

Tôi dừng chân, xoay người lại nhìn bóng lưng xa dần của anh cùng cậu ấy... Xa cách quá.... Tôi không cầm được nước mắt... cứ thế mà khóc... khóc cho chính tôi... cho chính sự hèn nhát của bản thân.... cho chính mối tình đầu tan vỡ...

Giờ đây... trên cùng một con đường... cậu và anh lại đi ngược hướng với nhau, một con đường, hai ngã rẽ. Một người vẫn tiếp bước trên con đường, nhưng đơn độc. Một người đi về hướng nược lại, nhưng không cô đơn... Anh và cậu đã chọn cho mình con đường riêng, con đường không có đối phương... Con đường của nước mắt, của hạnh phúc hay là con đường của sự ngộ nhận ??? Anh và cậu... cứ càng bước đi lại càng xa nhau dần... như hai cục nam châm cùng dấu cứ đẩy nhau ra xa dần...

Seoul tháng 9, trời lạnh ! Tuyết đầu mùa rơi rồi !

Seoul tháng 9, kẻ khóc, người đau...

Seoul tháng 9, ai bước đi, ai ở lại....

Lê đôi chân mệt mỏi, cậu bước về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro