PART 2-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRONG THẾ GIỚI LOÀI MÈO, DÁNG CHUẨN CỠ "MÈO MẪU" LÀ PHẢI TỪ MÈO CON MÀU VÀNG TRỞ LÊN

HEHEHE

^^

Nhắc đến hai chú mèo ốm đói tội nghiệp...

Chúng không có nhà, chúng không có gia đình, cũng không còn họ hàng thân thiết. Cuộc sống của chúng cứ cù bơ cù bất hết xóm này sang xóm khác, hết làng này sang làng khác

Và đến khi các mèo già trẻ lớn bé trong làng đều nhẵn mặt chúng thì chúng lại kiên quyết dứt áo ra đi trong sự kêu gào thảm thương của những con mèo ở lại

Chúng muốn đến một nơi thật xa, một nơi không có ai quen biết. Bởi vì chỉ có vậy thì tâm hồn chúng mới tìm được chút thanh thản mà thôi

Một cuộc sống thật nhiều uẩn khúc, và chỉ có những ai hơn vài lần tiếp xúc với chúng mới có thể hiểu nổi được chị em nhà mèo "Lòi xương Bọc da" này. Trong đó đương nhiên phải kể đến bạn mèo đen kì lạ kia

- "Chị mèo Lòi xương ơi, hay chúng ta về tìm con mèo đen khó tính đòi lại công đạo đi"

"Dù sao nó cũng là kẻ đã cướp của ta tất cả đồ ăn"

- "Mèo Bọc da à, em còn trẻ người non dạ nên ngu lắm"

"Em có biết chữ chết viết sao không hả... con mèo bạo lực đó nó ỷ nhiều thịt hơn chúng ta, nó ỷ nó đen hơn chúng ta nên nó cứ mãi ức hiếp chúng ta"

"Nhưng dù sao đó cũng là sự thật, mình không đánh lại nó nên mình hãy để cho nó tự cao tự đắt vậy đi"

"Trời cao đất rộng lo gì không tìm được đồ ăn, rồi thế nào cũng có ngày cơ thể chúng ta phì ra"

- "Lúc đó mình về tìm nó thanh toán hả chị"

- "Em thông minh lắm, đúng là không hổ danh em của chị"

Con mèo mang tên "Bọc da" đang gật gù ra vẻ thuần phục sự nhạy bén ở chị mèo "Lòi xương" của mình. Nó tin chị mèo Lòi xương của nó lắm, với nó chị nói gì cũng đúng, nói gì cũng phải nghe. Vì đơn giản chị nó dài hơn nó, nhiều tuổi hơn nó và là chị của nó mà

Một quy luật bình thường không có gì phải bàn cãi nữa: "Làm em là nên vâng lời chị - bởi đó là những con mèo may mắn sinh ra trước... và như thế thì mới là một bé mèo ngoan"

Hai con mèo lại tiếp tục hành trình phiêu bạt không biết điểm dừng

Chúng cứ đi và đi mãi, cho đến một bìa rừng nọ... nơi mà chúng cũng không ngờ sẽ gặp lại kẻ cướp tàn bạo mèo đen hung hăn

...

Lại trở về với bé mèo con màu vàng đang rất đói bụng...

Trời tối thật rồi, không còn là nhá nhem nữa, những ánh nắng cuối cùng cũng đã biến mất hoàn toàn để lại một không gian u ám đến rợn người

Mèo con màu vàng sợ lắm, nhưng nó không biết đi đâu, lần này đã không còn may mắn tìm thấy một gia đình nhà chuột nhắt với mẹ chuột cống nào gần đó nữa. Mèo con màu vàng với bốn chân chụm lại sát khít nhau, hàm răng cứ nâng lên hạ xuống một cách nhịp nhàng tạo nên tiếng "cạch cạch" thật thú vị. Ngay cả bộ lông óng ả mượt mà của nó cũng đã dựng ngược cả lên

Màn đêm ngày càng đáng sợ hơn đối với nó, những âm thanh lạ lẫm, những tiếng sột soạt khẽ vang lên làm mèo con màu vàng giật nảy mình

Rồi nó thấy 4 cái đèn pin be bé đang di chuyển lại thật gần, ngày cần gần và rồi là sát bên nó

Nỗi sợ đã đến đỉnh điểm nhưng nó vẫn không hề bỏ chạy...

Nó quên mất cách chạy luôn rồi... chân nó cứ chụm lại một chỗ, nước mắt trực trào và đã bắt đầu rơi nhẹ

- "Mẽo... đen ơi.... bạn đâu rồi... hức"

- "Khịt khịt..." ...một vật ươn ướt chạm lên bộ lông đã xù cứng đơ của mèo con màu vàng

- "Á... MÁ"

Mèo con màu vàng thản thốt thét lên một tiếng kêu với sức công phá kinh hồn nhưng lại vô cùng khó hiểu...

- "Chị Lòi xương ơi, sao bạn mèo ú vàng khè đó gọi má vậy?"

- "Chắc nó bị lạc má nó... mình đuổi theo giúp nó về nhà đi... nhìn cái đống mỡ là biết mèo nhà khá giả rồi, không chừng họ sẽ lại tặng mình ít thức ăn gọi là đền đáp"

- "Dạ, vậy đuổi theo nhanh đi chị"

...

Mèo đen sau khi lầm lũi ở những bãi cỏ còn sót lại vài con côn trùng ham chơi chưa chịu về nhà thì nó cũng đã tìm được chút thu hoạch - mà nó tự ưu ái bảo rằng "chiến lợi phẩm"

Mèo đen quay về nơi con mèo vàng ngớ ngẩn đang đợi, nó cố gắng chạy thật nhanh, chạy như lần nó hay tin nhà cọp bắt cóc mèo con màu vàng ấy

Nó đang bất an, nó luôn không an tâm về con mèo đã lười mà còn ngốc đó

Việc bỏ lại mèo con màu vàng ngớ ngẩn một mình đã là quyết định mà nó cảm thấy ân hận lắm rồi. Nhưng nó không thể làm khác, nếu dẫn con mèo rắc rối đó theo, có lẽ đêm nay bữa tối sẽ không thể đến tay dễ dàng thế này

- "Hửm...?"

"Nó đi đâu rồi? Đã bảo là phải ở đây chờ ta mà"

"Ây... tức chết đi được" ><

Vậy là mèo đen lần nữa phải lần theo dấu vết mùi thơm để tìm mèo con màu vàng rắc rối rồi đó

...

Phần về hành trình chạy trốn bốn chiếc đèn pin đáng sợ của mèo con màu vàng...

Nó đang không biết phải đi theo hướng nào, nơi đâu cũng tối quá, rồi nó tìm thấy một cái cây đại thụ với cái lỗ to lớn bằng cả cái đầu vàng hoe của nó. Nơi duy nhất phát ra ánh sáng lập lòe, dù ánh sáng chỉ ít ỏi thế nhưng cũng đủ khiến nó mừng đến nhảy tưng cả lên

Nó bắt đầu trèo, thật may vì cái hốc chỉ cách mặt đất chừng một cái nhón chân. Và vì thế nó dễ dàng với tới rồi đưa nguyên cái đầu vàng hoe của nó vào sâu trong cái hốc sáng đèn kia

Tất nhiên chỉ vào được mỗi cái đầu, thân hình mập ú và hai cái chân sau vẫn đang tòn ten bên ngoài cái hốc

Hai chân trước của mèo con màu vàng quắp chặt lấy thân cây đại thụ. Mèo con màu vàng đang cố tìm một thế nằm dễ chịu nhất, và rồi khi cả hai chân sau cũng quắp luôn vào cây đại thụ thì cả thân hình ú nu của nó bên ngoài bắt đầu run bắn lên

- "Ma... ma... hic, sợ quá đi thui... hic hic"

- "Ê... mèo ú"

- "Ma... ma... sợ quá..."

- "Ê, con mèo ú kia... mi làm gì vậy hả? Sao núp vô trong đó, ngộp thở bây giờ"

- "Chị ơi, bộ nó k mỏi hả chị?"

- "Người nó ú thế này chắc là bị kẹt rồi... giúp nó ra đi em"

- "Dạ"

"HEY DA... HAI BA... KÉO... HEY DA... HAI BA... KÉO"

"MÉO... MÁ... MÉO... MÁ... HIX HIX" ...thật ra ý của mèo con màu vàng là "meo meo" và "ma" đó mà

"PHỊCH... ACH ẠCH"

Cả ba con mèo ngã nhào về sau và nằm xếp gọn lên người nhau một cách hàng hàng lớp lớp

Lòi xương bên dưới, kế đến Bọc da và cuối cùng là bé mèo con màu vàng ú na ú nần ngây thơ đáng thương

- "A... ặc ặc"

- "Nặng quá chị ơi... ặc ặc"

- "Hic hic... ma... ma..."

- "Xuống coi con mèo kì cục kia"

Mèo ốm đói Lòi xương đang cố gắng dùng toàn bộ sức ở cả bốn cái chân đầy xương của nó đạp thẳng mèo con màu vàng cùng đứa em mèo đói Bọc da xuống bãi cỏ cạnh bên. Bởi chỉ cần chậm thêm một giây nữa thôi là nó có thể sẽ bán luôn cái mạng sống quý báo của mình cho thiên đàn mèo khốn khổ rồi đó

"..."

Giây phút đôi bên nhìn thấy nhau qua ánh sáng lập lòe từ hốc cây vốn dĩ là nhà của gia đình sóc hoang dã

- "A... thì ra là các bạn mèo ốm đói"

- "Ủa, là bạn đó sao mèo con màu vàng?" ...hai chị em nhà mèo Lòi xương Bọc da cùng thốt lên ngạc nhiên

- "Không phải ma... mừng quá... hí hí"

- "Ma? Mà bạn làm gì ở đây, làng của bạn cách đây xa lắm mà?" ...mèo Lòi xương giương đôi mắt sáng rực như hai chiếc đèn pin lên hỏi han

Mèo con màu vàng thật thà lắm, nó kể hết tất cả những gì nó đã trải qua cho hai bạn mèo ốm đói biết

Từ việc nó tìm gặp bạn mèo đen kì lạ rồi đến việc nó quen với các bạn mèo vàng vằn và lần đầu tiên trông thấy những cô mèo mẹ vĩ đại. Nó cứ say sưa trong câu truyện thần kì của nó. Các bạn mèo ốm đói cũng cảm thấy câu truyện thật thu hút. Điều đó kết nối những tâm hồn nhạy cảm lại với nhau

Chúng ngồi chuyện trò đến quên cả thời gian, quên cả không gian và quên cả việc cả ba cùng đang rất đói

Chúng cũng chẳng hề nhận ra đang có một thứ gì đó ngày một tiến gần, thật gần đến cạnh bên chúng. Cho đến khi vật đó lên tiếng thì cả ba con mèo lại giật bắn người rồi đồng thanh la hét hoảng loạn

"MÉO MÉO MÉO"

- "Im lặng hết coi, là ta đây mèo ú... mèo đen nè"

- "A, bạn mèo đen... là bạn thật hả... hic hic... mừng quá"

Mèo con màu vàng nhảy cẩn lên sung sướng rồi nó ôm gì lấy cổ của mèo đen. Nhưng với cái sức nặng thiên bẩm đó, vô tình nó đẩy ngã luôn cả mèo đen xuống bãi cỏ xanh rờn cạnh bên. Và rồi nó cứ nằm đó cười vui, không hề nhận ra mèo đen đang nhăn cả đôi mài mình lại vì... nặng

Nhưng mèo đen không ghét bỏ, cũng không mắng con mèo vàng ngớ ngẩn này nữa. Mèo đen chỉ cười rồi vuốt nhẹ lên mái đầu đầy lông vàng khè của mèo con màu vàng

Mèo đen cảm thấy vui vì mèo con màu vàng vẫn an toàn và mèo đen đã tìm được mèo con màu vàng rồi

Hai con mèo ốm đói Lòi xương Bọc da vẫn đứng đó nhìn theo người bạn cũ "quen không bao lâu" cùng kẻ thù cũ "quen nhau quá lâu rồi", họ đang ôm nhau cười đùa thật vui vẻ

Có lẽ vì thế mà chúng chưa vội hét lên

Thật ra chúng còn đang bận suy nghĩ xem sẽ trả thù ngay dù có trầy da tróc xương, hay là sẽ chạy trốn để nuôi da dưỡng xương chờ ngày đủ lông đủ móng sẽ quay lại trả thù cho hiệu quả...

...

Điều khó nghĩ mấy thì cũng có lúc sẽ nghĩ ra thôi

- "Chị ơi, chúng ta làm gì?"

- "Đi thôi"

- "Ờ... em cũng nghĩ vậy, cục thịt mình đánh chưa lại, giờ thêm đồng minh của nó cục mỡ... đánh nhau thật chẳng công bằng với chị em mình"

- "Hoàn toàn hợp ý chị... đi thôi nào... nhớ là phải rón rén"

- "Dạ... suỵt... khẽ thôi ạ"

"HAI CON MÈO ĐẠO TẶC LÁO XƯỢT XẠO KE KIA... ĐỨNG LẠI CHO TA"

...(_ _?)

"Chít òi chị ơi"

...

CÁM ƠN ĐÃ THEO DÕI FIC ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic