PART 2-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

MÁY VỪA SỬA XONG, LẤY VỀ NHÀ LÀ POST LIỀN, KAKAKA

MONG RẰNG CÁC BẠN VẪN SẼ THIX FIC

THANKS ^^

8 cái chân của chị em nhà mèo ốm đói đang run lên bần bật, nhưng không phải vì sợ đâu

Hai chị em đang giận đến run người... giận vì tại sao lại không sớm đưa ra quyết định đi khỏi chỗ này thật nhanh, giận vì tại sao con mèo đen hung hăn lại nhạy bén đến thế và giận nhất là tại sao vị mèo mang tên "Thượng đế" lại nhẫn tâm ban cho chị em nhà nó cái thân xác "da bọc xương" thế này

Để rồi phải luôn bị các con mèo nhiều thịt hơn xem thường và ức hiếp

Ốm đói chưa hẳn vì chị em nhà mèo Lòi xương Bọc da thiếu ăn đâu...

Sự thật là dù có ăn nhiều cách mấy, chị em mèo ốm đói cũng chẳng thấy no và càng không hề có chuyện mập thêm được gam nào

Quả thật Ngài mèo Thượng đế đang cố trêu trọc hai chị em khốn khổ ốm đói này mà

Mèo nhà nghèo mà bụng nhà heo... ăn nhiều mà cứ ốm tong teo... mèo lai heo...

...

- "Hai con mèo đạo tặc kia, cuối cùng cũng để ta tìm được các ngươi"

- "Xí, chẳng qua là bọn ta thích tự nạp mạng đấy thôi"

- "Chị ơi..." (_ _ )

- "À không, chúng ta cũng đang tìm ngươi để tính sạch sành sanh món nợ cũ đây"

"Đồ ăn cướp xấu xa đê tiện"

- "Cái gì!!! Ai ăn cướp? Ta ư... Và ai xấu? Ai đê tiện?"

- "Bạn mèo đen... sao cậu lại cướp thức ăn của các bạn mèo ốm đói dạ?"

"Mà các bạn mèo ốm đói ơi, mình thấy mèo đen đâu có xấu đâu, bạn ấy nhiều thịt, bạn ấy gần đẹp bằng mình rồi nè" ^^ ...mèo vàng ngây thơ xen vào

Chuyện đời không phải lúc nào cũng chỉ đánh giá được qua vẻ bề ngoài đâu. Và dù cho có chính mắt thấy, rồi vãnh cả đôi tai lên để nghe thì mèo con màu vàng cũng không thể hiểu hết chuyện gì đã xảy ra giữa những bạn mèo đáng yêu của mình

Rồi thay vì cứ mãi đứng nhìn 3 bạn mèo cãi nhau, nó lại chuyển hướng nhìn sang khung cảnh tối đen xung quanh - nhìn một cách thật dè chừng

Cuối cùng không biết vì sợ hay vì quá đói... nó đã đưa ra một quyết định mà nó cho là hợp lý nhất vào lúc này

- "Bạn mèo đen ơi, lát bạn nhớ đánh thức mình dậy ăn dế nướng nha" ^^

Đó, chỉ vậy thôi đó...

Mèo con màu vàng chạy đến chỗ cái cây đại thụ to lớn ban nãy

Lại bắt đầu công việc leo trèo một cách khó nhọc

Cuối cùng sau khi đã đến được hốc cây sáng đèn, mèo con lần nữa đưa cái đầu vàng hoe của mình vào bên trong rồi ngọ ngậy như cố lôi ra một vật gì nặng lắm

Nó cứ dùng một cái chân trước quào quào rồi lại đưa cái mõm đến ngoạm lấy vật vừa quào ra được... là một chiếc bóng đèn, với sợi dây điện khá dài nối đằng sau

Và giờ đây chiếc bóng đèn đã an toàn nằm trên mặt đất cạnh bên cây đại thụ

Giấc ngủ của mèo con màu vàng đến bình yên và thoải mái lắm, nó ngủ trên chiếc giường êm ái - bãi cỏ xanh mát lạnh, trước mắt là ánh sáng hiu hắt của cái bóng đèn - nhưng chắc chắn dù chỉ hiu hắt thì vẫn tốt hơn rất nhiều so với màn đêm ghê rợn

Mèo con màu vàng đã hoàn toàn chìm vào giấc mơ màu hồng của riêng nó

...(_ _+)

- "Trời... mi thật đúng là con mèo lười biếng nhất mà ta từng biết"

- "Chị ơi, con mèo ú này tỉnh ruồi thật"

- "Ừa... ước gì mình được như con mèo ú đó... ý chị là ú như nó chứ k phải ngớ ngẩn như nó đâu"

Ba con mèo tự nảy giờ vẫn hướng tầm nhìn về mèo con màu vàng ngây thơ

Ba đứa thắc mắc, ba đứa tò mò và rồi ba đứa cùng ồ lên bởi sự thật không thể nào hiểu nổi: "tại sao con mèo con màu vàng này nó có thể vô tư đến vậy?"

Mèo đen vẫn lặng lẽ quan sát mèo con màu vàng. Mèo đen đang cảm thấy ở con mèo này cũng có nhiều cái hay đấy chứ. Nó không biết buồn, không biết sợ, cũng không suy nghĩ nhiều. Nói chính xác hơn thì con mèo con màu vàng này: "Nó hoàn toàn không biết gì cả"

Nhưng buồn cười ở chỗ giờ đây mèo đen lại thấy nó thật đáng yêu, mèo đen muốn ở bên cạnh nó, muốn bảo vệ nó, giúp đỡ nó... nhiều hơn cả một mèo bạn đơn thuần

Dường như mèo đen đã biết mình trót dại khi thích mèo con vàng khè ú nu lười nhát ngớ ngẩn mà ngây thơ này mất rồi

Về phần hai chị em nhà mèo ốm đói Lòi xương Bọc da. Chúng thấy thái độ kì lạ của mèo đen chứ, thấy rất rõ. Nhưng chúng đâu có thèm quan tâm con mèo đen ấy đang nghĩ gì

Vì giờ đây là cơ hội ngàn vàng, thời gian tẩu thoát lý tưởng cũng như duy nhất

Chúng sẽ rời khỏi một cách thầm lặng - và mèo đen sẽ chẳng thể phát hiện

Chúng bắt đầu ra dấu cho nhau, rồi 8 cái chân cùng rón rén rón rén lùi từ từ về sau...

...(_ _!)

- "Yah... hai con mèo gian manh kia, định bỏ trốn à, không dễ đâu"

- "Chít òi chị ơi"

- "Em có thể nào dùng câu khác để than không hả... con mèo ăn cướp này có mắt ở sau lưng hay sao á, tức thật"

- "Ngươi nói ai ăn cướp?"

- "Thì là mèo đen ngươi đó... kẻ đã cướp sạch thức ăn của bọn ta, kẻ làm bọn ta phải lông bông mấy hôm mới tìm được cái bỏ bụng"

- "Nói nghe hay nhỉ... trộm đồ ăn của ta rồi giờ lại mắng ta là kẻ cướp... hừm"

- "Ai biểu có mà không chịu giữ, chúng ta có tài chúng ta lấy được thì là của bọn ta"

- "Vậy ta có sức mạnh, ta lấy lại, đó là tài năng của ta"

- "Không phải, đó là hành động của kẻ cướp... là hành hung, là bạo lực"

- "Chị ta nói đúng, ngươi là kẻ cướp xấu xa... đồ mèo đen hung hăn"

- "Vẫn đỡ hơn bọn mèo đạo tặc, lừa lộc, xạo ke các ngươi"

- "Trộm cắp là một nghệ thuật, còn cướp giật là hành vi phi đạo nghĩa nhá"

- "Hai ngươi thật là cà tưng, ba trợn... ăn nói thì tào lao, lý lẽ gì quái đản thế nhỉ... trộm mà là nghệ thuật à... xì, ta khinh"

...

Sự thật về hai chị em nhà mèo này...

Với bản tính thông minh và nhanh nhẹn, chỉ tiếc là chúng quá ốm để sở hữu sức mạnh. Cho nên thay vì làm cướp, chúng chọn cho mình một công việc nhẹ nhàng mà thanh cao hơn... đó là trộm

Và đương nhiên vì lẽ đó, chúng không thể ở bất cứ một nơi nào quá lâu. Một khi mà các mèo già trẻ lớn bé đều nhẵn mặt chúng thì đồng nghĩa với việc: "Chẳng dễ dàng kiếm ăn nữa"

Chúng luôn cố đi thật nhiều nơi, tìm một thôn xóm chẳng ai biết chúng là trộm để cho công việc có thể thực hiện trôi chảy, rồi tâm hồn cũng sẽ thanh thản hơn - khi chẳng phải luôn phập phồng lo sợ một ngày không xa kẻ thù cũ nhận ra mặt chúng và rồi bị ăn những trận đòn đến thân tàn ma dại

Một kẻ trộm thông minh là phải như chúng. Trộm cũng cần sự nhạy bén, trộm cũng có niềm kiêu hãnh của mình và nhất là trộm cũng phải biết giữ gìn nhan sắc

Khi mà nhan sắc đó bẩm sinh nó lại quá mong manh rồi... bởi thế chúng luôn biết lúc nào cần đánh và lúc nào cần... chạy

Trở lại chuyện tại sao hai chị em nhà mèo Lòi xương Bọc da luôn thù ghét mèo đen đến thế?

...

Chẳng qua vì mèo đen là kẻ đầu tiên cướp được từ tay chúng thức ăn - thành quả lao động quý báo. Mèo đen đã xúc phạm đến niềm kêu hãnh lâu nay của chị em nhà mèo ốm đói. Tiếc rằng mèo đen quá mạnh khỏe, mèo đen nhiều thịt hơn chúng nên chúng đành phải nhượng bộ mà thôi

Một mối thù mà chúng nghĩ chỉ có cách trộm nhìu hơn nữa, trộm năng suất hơn nữa để có cái ăn, có cái tẩm bổ, có cái nuôi xương dưỡng da thì mới mong được ngày trở về tìm kẻ cướp mèo đen hung hăn mà phục thù

...

- "Hey, làm gì mà thừ người ra đó, hai ngươi không phải muốn đánh ta sao... nhào vô đi, ta chấp hết"

- "Chị ơi... sao giờ chị"

- "Tức quá mà, mèo hảo hán không hề ngán bọn mèo đạo gian"

"Xông lên đi em gái"

- "Dạ... yah, con mèo đen kia, ta liều với ngươi... yah yah yah... a, chị ơi, sao chị không lên?" (_ _?)

- "Thôi chị nghĩ lại rồi, làm hòa với nó đi cho yên thân, dù gì cũng cùng phường trộm cướp như nhau cả mà"

- "Hey, ai cùng phường trộm cướp với bọn ngươi chứ" ><

- "Thôi đôi bên cùng có lỗi mà, dù gì thức ăn cũng đã về chân ngươi rồi, huề nhá"

- "Dạ... huề nhá chị mèo đen"

"Á ... BẠN MÈO ĐEN ƠI... HUHUHU"

...(_ _?)

- "Mèo vàng... mi sao thế?"

Ngay sau khi tiếng la thất thanh của mèo con màu vàng cất lên, mèo đen lo lắng lắm. Mèo đen chạy ngay lại cạnh bên mèo con màu vàng rồi vuốt ve lấy nhúm lông trên lưng nó

Mèo con màu vàng với đôi mắt đỏ hoe và đầy nước, nó rút nhanh vào lòng mèo đen vô tình làm mèo đen ngã nhào về sau. Đến khi nhận ra tình hình lúc này, mèo đen lần nữa phải chịu đựng sức nặng trên người mà vẫn nhẹ nhàng mỉm cười giang rộng 4 chân ôm chặt cái lưng của mèo con màu vàng

Và cứ thế mèo con màu vàng vừa khóc vừa dụi dụi cả cái đầu đầy lông vào chiếc cổ đen ngòm của mèo đen làm cho cơ thể cả hai cứ không ngừng lay động trên đám cỏ

- "Bình tĩnh nào... chuyện gì đã xảy ra với mi vậy?"

- "Hic hic... huhuhu"

- "Ngoan ngoan... nói ta nghe, ta sẽ giải quyết cho"

- "Hức... tớ bị ốm nhom... tớ sắp chết đói rồi... tớ xấu xí quá... huhuhu"

- "Hả? Mi đang nói gì thế, ta không hỉu" (_ _?)

- "Tớ sắp chết đói, tớ bị đói đến ốm nhom... tớ trông xấu xí lắm"

- "Mi ốm hồi nào... coi nè, cái bụng mỡ của mi sắp đè ta chết luôn đó, thấy không"

- "..." ...sờ sờ kiểm chứng

"Woa... đúng rồi, tớ vẫn mập nè... tớ vẫn đẹp nè... hay quá hay quá" ^^

- "Đồ ngốc... vậy ra nãy giờ mi khóc chỉ vì lý do ngớ ngẩn này đấy hả"

"ỌC ỌC ỌC"

- "Xuống đi, ta đi nướng lũ dế lên cho mi ăn"

- "Woa... được ăn rồi, thích quá"

Mèo con màu vàng liếm nhanh lên đôi mắt đen láy của bạn mèo đen tốt bụng. Chưa bao giờ nó thấy thích một bạn mèo nào nhiều đến thế này. Trước giờ nó chỉ dành hành động thân thiết đó cho mẹ mèo tam thể của nó thôi. Bởi nó biết mẹ mèo tam thể của nó rất yêu nó, và nó cũng yêu mẹ mèo tam thể nữa

Còn bây giờ, nó cũng muốn bạn mèo đen yêu nó nhiều như mẹ mèo tam thể của nó yêu nó vậy

Phần về mèo đen, nếu như gương mặt mèo đen không bị đen và có nhiều lông đen thì chắc nó chẳng có cách nào che giấu cái sự nóng bừng bên trong làn da đen thui của nó - nóng đến độ nó nghĩ là mặt nó cháy khét luôn rồi ấy

...

- "Ủa các bạn mèo ốm đói về nhà rồi sao mèo đen"

- "Hả..." (_ _?)

"... " ><

"Chúng lại tẩu thoát... đúng là bọn mèo lưu manh mà... hừ"

Mèo đen cũng có chút bực, nhưng chỉ chút chút thôi. Dù sao thì bọn mèo ốm đói Lòi xương Bọc da đã chẳng làm gì được mèo đen

Suy cho cùng thì mèo đen cảm thấy thương xót và tội tội bọn mèo ốm đó nhiều hơn

Ngài mèo Thượng đế không chỉ bắt chúng mang một cơ thể đáng thương, bắt chúng không bao giờ có được lượng mỡ dự trữ mà lại còn buộc chúng phải lo cho cái bao tử không hề có đáy

Vậy thì có lẽ ngoài việc ăn trộm ra sẽ chẳng còn nghề gì cứu rỗi nỗi số phận trớ trêu của bọn chúng đâu

...

Hai con mèo ở lại là mèo đen và mèo con màu vàng đang nhúm lửa nướng bọn dế mà mèo đen bắt được...

- "Mi định châm lửa đốt cả khu rừng hay sao vậy?"

- "Như vậy chắc sẽ sáng lắm he, không còn bóng tối... không sợ tối nữa" ^^

- "Rồi mi cũng chín luôn trong cái ánh sáng đó"

"Ngồi yên đi... để mình ta làm được rồi"

15 phút sau

...

... (_ _ )

... Zzzz

... ><

- "Dậy mau con mèo lười biếng... nãy giờ ngủ miết mà còn thấy chưa đủ nữa sao"

"Cho mi nhịn đói luôn bây giờ"

- "Oáp..."

"Có... dế... nướng... rồi... hả... mèo... đen... oáp"

"Woa, thơm quá" ^^

Mèo con màu vàng chạy đến bên cái bếp đỏ rực mà mèo đen đã tạo nên. Nó ngồi xuống với một gương mặt thật tươi tỉnh. Rồi nó nhận lấy một con dế nướng thơm lừng từ chân mèo đen, và không quên mỉm cười cám ơn người bạn mèo đen tốt bụng

Nó cứ say sưa ăn như thể đó là món ăn ngon nhất thế giới loài mèo. Nó đói lắm, nên dù có thích bánh quy hơn thì lúc này món dế cũng thật là tuyệt hảo

Gương mặt tươi tỉnh khi ăn của nó khiến mèo đen thầm vui trong lòng. Mèo đen đã yên tâm hơn khi mọi rắc rối dường như được giải quyết êm xuôi. Mèo đen tiếp tục theo dõi những con dế chưa chín mà không hay rằng cơn gió vô tình kia vừa mang đi một đốm lửa be bé... mang nó rời khỏi cái bếp mèo đen đã tạo nên

Đốm lửa cứ bay nhè nhẹ và từ từ đến cạnh bên cái mông tròn lủm của mèo con màu vàng

Rồi thì cháy...

Phần về mèo con màu vàng, nó cứ nhắm híp đôi mắt thưởng thức món dế nướng ngon tuyệt vời của mèo đen. Nó cũng cảm thấy nong nóng ngay mông đấy chứ. Nhưng nó không quan tâm lắm, nó nghĩ đó là do nó ngồi gần bếp lửa quá đấy thôi. Và thế là từng nhúm lông ở mông nó quéo lại dần dần rồi tan biến thành tro bụi

- "Á... nóng quá nóng quá"

- "Trời... dập lửa mau... mi đứng yên đi, đừng có chạy vòng vòng, sao mà ta dập lửa được"

"Nằm xuống nào, lăn qua... lăn lại..."

"Lần nữa..."

"Phù... may là chưa sao"

- "..." (_ _?)

"Hic hic..."

- "Mi đau lắm hả?"

- "Hức... hu hu hu... HUHUHU" ><

- "Nín đi nào, ta xoa cho nè... nín đi... rồi sẽ hết đau mà"

- "Huhuhu... lông của tớ đâu mất rồi... huhuhu"

"Trông tớ kì cục quá à... huhuhu" ><

Mèo con màu vàng chỉ đau xíu thôi, nhưng nỗi đau tinh thần nó thì không hề nhỏ xíu chút nào. Mông của mèo con màu vàng giờ mất đi cả một nhúm lông. Và điều đó làm cho cả một mảng da của nó lộ ra ngoài một cách thật buồn cười

Cái lỗ cháy xém gần như là hình tròn với đường kính chừng 10cm khiến cho cái mông của mèo con màu vàng càng thêm dị họm

Mèo đen nhìn nó rồi lại nhìn chỗ bị cháy kia. Mèo đen cũng thấy thật mắc cười nhưng mèo đen không thể cười vì mèo đen biết điều đó sẽ làm con mèo mít ướt này khóc nhìu hơn nữa

Mèo đen đang tìm cách dỗ cho mèo con màu vàng nín khóc. Nhưng tất cả những lời an ủi hoàn toàn trở nên vô dụng

Để rồi mèo đen ngậm ngùi kết luận rằng: "Ngoài mỡ ra, người con mèo vàng khè này còn làm bằng nước"

Cuối cùng thì với cái đầu thông minh sẵn có, mèo đen đã nghĩ được phương án khiến mèo con màu vàng vui lên

Và đó đúng là một sự hy sinh cao cả

Hy sinh vì tình yêu chăng? ^^

- "Bạn làm gì thế mèo đen... hức hức... hix"

- "Ây... né sang một bên đi... đợi ta một xíu"

"Awu...méo"

- "Á... sao cậu tự đốt mông mình?... sẽ phỏng đó"

- "Im lặng đi"

"Yah yah yah" ...mèo đen lăn qua lăn lại trên mặt đất để tự dập lửa

"..."

"Giờ thì không chỉ mình mi buồn cười nhá"

- "Hic hic... huhuhu" ...mèo con màu vàng lại càng khóc lớn hơn khi nhìn thấy cái lỗ cháy to tương đương cái trên mông của nó, và giờ là trên mông mèo đen

- "Trời... sao mi lại khóc tiếp vậy? Nín đi cho ta nhờ"

- "Hức hức hức"

Mèo con màu vàng lần nữa ôm gì lấy cổ bạn mèo đen tốt bụng của nó và rồi mèo con màu vàng liếm nhanh lên đôi mắt đen láy của mèo đen

Nó vừa khóc vừa liếm

Nó đang rất cảm động vì những việc làm mà mèo đen dành cho nó

Còn về phần mèo đen, nó cười, vì nó đã biết tại sao mèo con màu vàng vẫn chưa chịu nín khóc

Mèo đen lại vuốt ve cái đầu vàng hoe của mèo con màu vàng và cả hai cứ đứng ôm nhau như thế đến khi bụng mèo con màu vàng lần nữa réo lên inh ỏi

- "Ăn đi nào... tất cả đống này ta bắt về cho mi đấy"

- "Thật hả? Nhìu quá" ^^

- "Ờ... ta sợ mi không đủ no"

- "Ừa, chắc cũng đủ mà"

- "Hả... chắc thôi sao... mi ăn nhiều thế ai mà nuôi nổi"

- "Mẹ mèo tam thể nuôi nổi tớ mà"

- "Nhà mi chắc giàu lắm"

- "Ừa, giàu nhất làng"

- "Mi thật khoe khoang"

- "Nhưng giàu nhất thật chứ bộ" ^^

- "Hiểu rồi"

Không biết tại sao tự nhiên nghe đến đó mèo đen lại thấy buồn lắm, một chút tủi thân nữa. Nó đang tự hỏi liệu nó sẽ chia tay mèo con màu vàng thế nào đây, liệu nó có khóc không?

Và liệu cái mặc cảm nghèo hèn của nó có ảnh hưởng đến chút tình bạn vừa chớm nở giữa nó và mèo con màu vàng không nữa

...

Ngôi làng của mèo con màu vàng cách đây cũng khá xa

Nhưng xa mấy thì cũng có ngày về tới thôi

Liệu ngày chia tay... cũng sẽ dễ dàng? Và có còn gặp lại?

...

CÁM ƠN ĐÃ THEO DÕI FIC ^^

Part sau là end rồi, các bạn có nguyện vọng gì k... au sẽ xem xét mà thêm vào cho nó thú vị, hehehe

Thật ra là mình muốn xin chút ý kiến ấy mờ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic